Mắt thấy Thi VôĐoan cất bước không chút khách khí muốn đi vào trong, Bạch Ly túm lấy vai y, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Thi Vô Đoan đứng dưới bảng hiệu “Ôn Nhu hương” kia, thoạt tiên nghĩ sâu giây lát, sau đó mới nói: “Dẫn ngươi đến đây chơi, thuận tiện thay đại ca làm chút việc… Hơn nữa ta còn nghe người ta nói thức nhắm nhà họ làm là nhất tuyệt, chúng ta nếm thử nếu ngon thì bảo họđưa về một chút để sáng mai làm điểm tâm.”
Bạch Ly cảm thấy hơi thở nghẹn trong ngực, giận đến tái môi, Thi VôĐoan lúc này lại không biết sát ngôn quan sắc là gì, nhìn thấy cũng vờ không thấy, chẳng thèm phân trần lôi y vào.
Cái tên Ôn Nhu hương này rất lộ liễu, làm ăn lại không tồi, vào cửa cô nương quét mắt một cái, ba bảy loại trong lòng có thể nắm đại khái. Cùng nghề là oan gia, thấy đối diện có mấy cô nương mắt như thu thủy ném sang đây, các cô bên này cũng rất hung hãn, hai người vừa vào cửa liền bị một đám ùa tới nài ép lôi kéo, chỉ lo họ bịđối diện đánh cướp mất.
Thi Vô Đoan lại đột nhiên buông Bạch Ly ra, quay đầu hắt xì rõ to, sau đó cực kỳ ngượng ngùng cười cười với cô nương sắc mặt xấu hổđang đứng ởđối diện túm tay áo y, cô nương lập tức hóa xấu hổ thành ngọt ngào, kề lên trước một chút, ai ngờ một cơn gió ngọt ngắt thổi tới, Thi VôĐoan ngứa mũi, lập tức hốt hoảng lui một bước dài, hắt xì hai cái liền, chảy cả nước mắt.
Mặt cô nương cũng biến thành xanh xám.
Thi Vô Đoan từng tiếp xúc với rất nhiều nữ nhân, nhưng họ hoặc là yêu ma quỷ quái trong Thương Vân cốc, hoặc làđồng môn sư tỷ muội không tùy tiện nói cười, lại hoặc là nam nhân bà trong quân, những người này bình thường không dùng son phấn, tứ tỷ tỷ kia bình nhật càng lanh lẹ phi thường, nếu không phải gặp nhân vật nào quan trọng thì thậm chí chẳng dùng sáp bôi tóc. Cho nên y không biết mình có bệnh thấy mỹ nhân là nước mắt nước mũi tèm lem như vậy.
Bạch Ly ánh mắt lạnh buốt lướt qua tay Thi VôĐoan chỗ nữ nhân kia vừa chạm, sau đó nhìn quét bộ dáng thê thảm của Thi VôĐoan, lạnh lùng nghĩ thầm: cho chừa cái tội chọc tức ta, đáng kiếp!
Đáng tiếc Thi VôĐoan không thể nhìn ra cách nghĩ phức tạp như vậy từ trên khuôn mặt lạnh tanh nhất thành bất biến kia, hơi buồn rầu nhìn Bạch Ly một cái, sau đó nói với cô nương thức thời bảo trì khoảng cách nhất định với mình: “Đó là một vị bằng hữu của ta, hơi dễ xấu hổ, kêu mấy người sạch sẽ qua ngồi với y một lúc.”
Nói rồi lấy chiếc nhẫn phỉ thúy trong lòng, đeo lên ngón cái của nữ nhân kia, ngừng thở kềđến, cười hì hì hôn má nàng một cái, ồm ồm nói: “Ta lên lầu hai trước, bảo bà chủ nhà côđến, có việc làm ăn bàn với nàng ta.”
Nói xong Thi Vô Đoan liếc mắt quét qua Bạch Ly một cái, hít sâu một hơi như thể phải lao đầu xuống nước, nín thở ngưng thần đào tẩu, còn lại Bạch Ly trơ trọi trong một đám oanh oanh yến yến.
Thi Vô Đoan một mực ở lầu hai, đợi y xuống thì màn đêm đã bao phủ cả thành Cổ Cát, tiếng đàn sáo như che giấu và ca múa ôm tỳ bà phần lớn đã tan cuộc, chỉ có một đoạn nhỏ lác đác không biết từ nơi nào truyền đến như trợ hứng.
Người lui tới Ôn Nhu hương đều đi xấp xỉ, chỉ những đôi tai quá linh mẫn mới có thể nghe được những tiếng vang mờám cách gian truyền đến.
Thi Vô Đoan đứng một mình trên cầu thang, chỉ cảm thấy mùi son phấn bốn phía còn chưa tan đi, mũi y vẫn hơi ngứa, lúc này đã vào đông, nửa đêm bắt đầu lạnh, y ho khẽ vài tiếng, bỗng nhiên cảm thấy Cổ Cát địa phương này có vài phần thú vị vừa thấp kém vừa bất kham.
Nơi đây dựa núi, lại không hề khốn cùng, trà dâu thịnh hành, địa phương tuy nhỏ nhưng có thể nói là giàu nhất trong Hải Ninh tiểu quận biên cảnh khỉ ho cò gáy này. Cổ Cát lắm kẻ có tiền, kẻ tìm vui cũng nhiều, nhưng mà tại niên đại chiến hỏa lan tràn, tứ xứ rối loạn này, sĩ nông công thương người người tự nguy, chỉ có nghề xướng kỹ vẫn náo nhiệt y nguyên – không chỉ như thế, ngược lại còn có dấu hiệu càng loạn càng náo nhiệt.
Thi Vô Đoan không nhịn được thầm nghĩ, nếu ngày mai trời sập đất nứt, trên đời không còn một người sống, đêm nay Ôn Nhu hương này chẳng phải sẽ bị chen nổ?
Trên nhân thế nếu không có công danh lợi lộc, chẳng phải chỉ còn lại tìm hoan mua vui?
Thi Vô Đoan đưa tay vẫy một tiểu nha đầu dáng vẻ thiếu nữ, tuổi còn quá nhỏ, ước chừng chưa có tư cách ra ngoài đón khách, chỉ làm công tác thu dọn khay chén lộn xộn sau khi khách nhân tan đi theo các cô nương.
“Vị công tử một thân màu trắng, ăn mặc như cục bột mìđến lúc chiều hôm nay ngươi có lưu ý?” Y thấp giọng nói.
Tiểu nha đầu ngẩn người, gật gật đầu.
“Y đi rồi sao?”
Tiểu nha đầu khôn khéo nói: “Chưa hềđi, vị công tửđóđang nghe hát ở gian nhã.”
“Ngươi dẫn ta qua.”
Bạch Ly không hề nổi trận lôi đình tự mình rời khỏi, cũng không bịÔn Nhu hương xa hoa trụy lạc này mê say, càng không bị cô nương nào đưa vào phòng xuân tiêu một khắc, thời điểm tiểu nha đầu dẫn Thi Vô Đoan vào gian nhã, nhìn thấy y chỉđưa lưng về phía cửa, ngồi nghiêm chỉnh ởđó mà thoáng xuất thần.
Rượu trên bàn đã nguội lạnh, trong hỏa lò cũng không thấy bao nhiêu ánh lửa, một ca nữôm đàn mặc váy vàng nhạt nơm nớp lo sợ ngồi hát đối diện y. Ngồi đối diện nàng như thể là mãnh thú nước lũ, nhìn thấy Thi VôĐoan tiến vào, ca nữ mẫn cảm ném ánh mắt qua, lại lộ ra ý cầu xin.
Thi Vô Đoan đi qua ngồi xuống bên cạnh Bạch Ly, chỉ nghe ca nữ kia lắp bắp hát: “Hạo hạo hà trung nguyệt, nguy nguy tiên nhân điện. Hành hành phục hành hành, thất tuế khứ lai hoàn. Tương tư hoảng triêu mộ, minh diệt loạn hà hán. Sâm Thương bất dữ cộng, nhất vọng thiên tuế hàn. Thùy tri…”
Thi Vô Đoan nghe nàng hát, chán ngấy ngáp một cái, ôm đĩa trái cây trên bàn, “rột” một miếng, cau mày nhai nhóp nhép, bình luận: “Quả nhiên là vào đông rồi, đều là lấy trong hầm, không còn tươi nữa.”
Tiếng gặm trái cây như một con chuột to của y rốt cuộc cắt ngang cô nương đang hát đến bi thương kia, nàng nhân lúc lực chúý của Bạch Ly chuyển dời lên Thi VôĐoan, vội đè dây đàn lại, trầm mặc đứng dậy hầu một bên – cũng chẳng biết vị trước mắt này là chỗ nào có vấn đề, một bài ca kêu nàng hát suốt đêm, hát đến khàn cả giọng, đại gia này còn chưa tận hứng không cho ngừng.
Bạch Ly ánh mắt sâu thẳm nhìn Thi VôĐoan, người kia vô tri vô giác thử hết mỗi một loại đồ ngọt trong đĩa trái cây, Bạch Ly liền hỏi: “Dễ nghe chứ?”
Ca nữ nọ nghe thế tim treo lơ lửng, chỉ lo vị tiểu gia này nói một câu dễ nghe thì mình lại phải hát tiếp.
“Không dễ nghe.” Thi VôĐoan nói không chút do dự, “Dây dưa, chẳng nghe ra nàng ta đang hát cái gì.”
Tuy rằng… không phải bảo nàng hát tiếp, nhưng mặt cô nương ca nữ vẫn trắng bệch.
Bạch Ly nói khẽ: “Thương thiên xa vời, ngân hà vằng vặc, ánh sao không bằng sương mai, lại vẫn có sáng có tối, phảng phất lâu dài chỉ có biệt ly mà thôi, như hai ngôi sao Sâm Thương kia, ngược lại với nhau, vạn vạn năm cũng là như thế, biết kia biết đây, nhưng chẳng ai thấy được ai, thế gian há có chuyện khiến người ta lạnh lòng hơn?”
Thi Vô Đoan ù ù cạc cạc nhìn y một cái, hoàn toàn không thể lý giải Bạch Ly đang cảm khái điều gì, liền hỏi: “Hai ngôi sao thì có gì mà phải gặp nhau?”
Bạch Ly nắm lấy tay y, Thi VôĐoan nhíu mày muốn giãy ra, song ngón tay Bạch Ly như vòng sắt bóp cổ tay đau nhói, nhưng Thi VôĐoan kẻ vô tri không biết sợ: “Tiểu Ly Tử ngươi buông ra, ta không thể phun hạt.”
Bạch Ly lại bỗng dùng sức kéo y từ trên ghế xuống, ôm vào lòng mình, ca nữ vô tội bị tra tấn cảđêm kia thấy tình cảnh này vội chuồn ra ngoài như bôi dầu vào chân, chỉ cảm thấy tim gan nhảy loạn, giật mình không nhẹ.
Thi Vô Đoan nhìn y, thu lại nụ cười trên mặt, thấp giọng hỏi: “Bạch Ly, ngươi làm gì thế?”
Bạch Ly hơi cúi mắt, mái tóc dài từ hai bên tóc mai buông xuống, rơi lên vai cổ Thi VôĐoan, hơi thở phảng phất dây dưa một chỗ, ánh mắt nhau lại phân biệt rõ ràng, thật lâu sau Bạch Ly mới hỏi: “Vì sao… chúng ta không thể như lúc nhỏ?”
Thi Vô Đoan không nói gì, Bạch Ly và y càng lúc càng gần, tưởng như chỉ một khắc sau môi đối phương sẽ hạ xuống mặt, y lại bỗng nhiên cười khe khẽ, đưa tay chỉ chỉ cái bóng dài thượt của Bạch Ly bị ngọn đèn ảm đạm màái muội chiếu ra, hỏi: “Ngươi hỏi ta?”
Bạch Ly cứng đờ. Thi VôĐoan lại đẩy vai y một lần nữa đứng dậy, lạnh lùng nhìn cái bóng đen sì của Bạch Ly –đó thoạt nhìn là hình dạng của một người, mà khi ánh mắt Thi VôĐoan chuyển lên, nó giống như bị kinh động, từ trong đám màu đen kia rục rịch chui ra một số“thứ”.
Chúng liên tiếp chui ra lại ẩn về, khiến cái bóng của Bạch Ly cơ hồ không giống hình người, chỉ là một cụm đen kịt đậm màu, vặn tới vặn lui trên mặt đất.
Thi Vô Đoan nhướng mí mắt hỏi: “Ngươi nói cho ta biết, đây là cái gì?”
Bạch Ly không trả lời, Thi VôĐoan lại tiếp tục: “Ma vật nấp trong bóng, cổ nhân từng có ghi lại, không ngờ hiện giờ thật sự cho ta được kiến thức, nơi đây tàng ô nạp cấu, chắc hẳn ma vật kia bị trọc khí kích thích, có phần không kiềm chếđược nhỉ?”
“Bạch Ly!” Thi VôĐoan hung tợn đập bàn, túm cổáo Bạch Ly, dường như muốn xách y lên khỏi ghế, “Ngươi thật lớn gan, nuôi ma vật trong bóng, không sợ bị vạn ma phản phệ sao? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nếu không phải hôm nay đến nơi đây… ta còn chưa biết ngươi dám…”
Bạch Ly lại chỉ cười im tiếng, Thi VôĐoan trừng y hồi lâu, rốt cuộc hung hãn nhíu mày buông y ra rồi nói: “Để ta nghĩ cách trừ mấy thứ này khỏi người ngươi.”
Nhưng mà y vừa dứt lời, cái bóng nhấp nhô nhẹ nhàng dưới đất lại giống như bỗng nhiên bị kích thích, như một quái vật từ dưới đất ngóc đầu lên, ùn ùn che kín cả gian nhã, ngay cả ngọn đèn cũng nhất tịnh nuốt sống, muốn bổđến Thi VôĐoan.
Bạch Ly đứng dậy, trên người lại vọt lên một cụm sương đen, bao Thi VôĐoan ở trong đó, y rốt cuộc không che che giấu giấu nữa, song linh bàn ghế trong gian nhãđều rung rung như run rẩy, ngoài cửa sổ một tiếng quạ kêu sắc bén cắt ngang bầu trời đêm giá lạnh, vọt lên trời, dường như muốn tránh đi sát khí nhiếp người này, đó là một loại… sát khí khiến người ta lạnh buốt từ trong xương cốt, tưởng như có thể lấp cả bầu trời.
Bạch Ly nhẹ giọng nói: “Ai dám đụng vào một sợi tóc của y, ta sẽ cho hắn diệt hết hình thần, các ngươi có thể thử xem.”
Quần ma đen sì nấp trong cái bóng rốt cuộc bị y nhiếp, chậm rãi rút về bóng y, an phận lại.
Phòng yên tĩnh, Thi Vô Đoan nhìn y, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Lúc Thi Vô Đoan cười rộ lên, tựa như một thiếu niên chưa lớn, luôn cong đôi mắt, lộ ra răng khểnh và lúm đồng tiền, dáng vẻ chẳng có chút tâm kế nào, nhưng lúc này y không cười, khuôn mặt ấy lại có dáng dấp nam nhân, khi mặt y kèm vẻ xem kỹ, trong mắt cơ hồ không lộ ra một chút ánh sáng, hệt như một cái giếng sâu.
Một lát sau, Thi VôĐoan thở dài, dẫn đầu đi ra khỏi gian nhã, thấp giọng nói: “Trời tối rồi, chúng ta quay về thôi.”
Nhưng Bạch Ly không động đậy, y đứng tại chỗ, bỗng nhiên nói với bóng lưng Thi VôĐoan: “Ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi, chỉ cần… ngươi có thể hiểu được lòng ta.”
Thi Vô Đoan không nói một lời, chẳng hề quay đầu màđi ra ngoài, cho rằng y trúng ma chướng không nhẹ– ta muốn quỹđạo tinh thần rối loạn này quy về nguyên vị, muốn giang sơn Đại Càn như cái xác không hồn này sụp đổ, ngươi cũng cho được sao?
Tiểu Ly Tử mới không làm xằng làm bậy như vậy, nhưng mà cuối cùng Thi VôĐoan vẫn thầm nghĩ như tìm cớ, nhất định làđám yêu quái quỷ sứ trong bóng của y giở trò, phải nghĩ cách nào xử hết chúng mới được.
Thi Vô Đoan đứng dưới bảng hiệu “Ôn Nhu hương” kia, thoạt tiên nghĩ sâu giây lát, sau đó mới nói: “Dẫn ngươi đến đây chơi, thuận tiện thay đại ca làm chút việc… Hơn nữa ta còn nghe người ta nói thức nhắm nhà họ làm là nhất tuyệt, chúng ta nếm thử nếu ngon thì bảo họđưa về một chút để sáng mai làm điểm tâm.”
Bạch Ly cảm thấy hơi thở nghẹn trong ngực, giận đến tái môi, Thi VôĐoan lúc này lại không biết sát ngôn quan sắc là gì, nhìn thấy cũng vờ không thấy, chẳng thèm phân trần lôi y vào.
Cái tên Ôn Nhu hương này rất lộ liễu, làm ăn lại không tồi, vào cửa cô nương quét mắt một cái, ba bảy loại trong lòng có thể nắm đại khái. Cùng nghề là oan gia, thấy đối diện có mấy cô nương mắt như thu thủy ném sang đây, các cô bên này cũng rất hung hãn, hai người vừa vào cửa liền bị một đám ùa tới nài ép lôi kéo, chỉ lo họ bịđối diện đánh cướp mất.
Thi Vô Đoan lại đột nhiên buông Bạch Ly ra, quay đầu hắt xì rõ to, sau đó cực kỳ ngượng ngùng cười cười với cô nương sắc mặt xấu hổđang đứng ởđối diện túm tay áo y, cô nương lập tức hóa xấu hổ thành ngọt ngào, kề lên trước một chút, ai ngờ một cơn gió ngọt ngắt thổi tới, Thi VôĐoan ngứa mũi, lập tức hốt hoảng lui một bước dài, hắt xì hai cái liền, chảy cả nước mắt.
Mặt cô nương cũng biến thành xanh xám.
Thi Vô Đoan từng tiếp xúc với rất nhiều nữ nhân, nhưng họ hoặc là yêu ma quỷ quái trong Thương Vân cốc, hoặc làđồng môn sư tỷ muội không tùy tiện nói cười, lại hoặc là nam nhân bà trong quân, những người này bình thường không dùng son phấn, tứ tỷ tỷ kia bình nhật càng lanh lẹ phi thường, nếu không phải gặp nhân vật nào quan trọng thì thậm chí chẳng dùng sáp bôi tóc. Cho nên y không biết mình có bệnh thấy mỹ nhân là nước mắt nước mũi tèm lem như vậy.
Bạch Ly ánh mắt lạnh buốt lướt qua tay Thi VôĐoan chỗ nữ nhân kia vừa chạm, sau đó nhìn quét bộ dáng thê thảm của Thi VôĐoan, lạnh lùng nghĩ thầm: cho chừa cái tội chọc tức ta, đáng kiếp!
Đáng tiếc Thi VôĐoan không thể nhìn ra cách nghĩ phức tạp như vậy từ trên khuôn mặt lạnh tanh nhất thành bất biến kia, hơi buồn rầu nhìn Bạch Ly một cái, sau đó nói với cô nương thức thời bảo trì khoảng cách nhất định với mình: “Đó là một vị bằng hữu của ta, hơi dễ xấu hổ, kêu mấy người sạch sẽ qua ngồi với y một lúc.”
Nói rồi lấy chiếc nhẫn phỉ thúy trong lòng, đeo lên ngón cái của nữ nhân kia, ngừng thở kềđến, cười hì hì hôn má nàng một cái, ồm ồm nói: “Ta lên lầu hai trước, bảo bà chủ nhà côđến, có việc làm ăn bàn với nàng ta.”
Nói xong Thi Vô Đoan liếc mắt quét qua Bạch Ly một cái, hít sâu một hơi như thể phải lao đầu xuống nước, nín thở ngưng thần đào tẩu, còn lại Bạch Ly trơ trọi trong một đám oanh oanh yến yến.
Thi Vô Đoan một mực ở lầu hai, đợi y xuống thì màn đêm đã bao phủ cả thành Cổ Cát, tiếng đàn sáo như che giấu và ca múa ôm tỳ bà phần lớn đã tan cuộc, chỉ có một đoạn nhỏ lác đác không biết từ nơi nào truyền đến như trợ hứng.
Người lui tới Ôn Nhu hương đều đi xấp xỉ, chỉ những đôi tai quá linh mẫn mới có thể nghe được những tiếng vang mờám cách gian truyền đến.
Thi Vô Đoan đứng một mình trên cầu thang, chỉ cảm thấy mùi son phấn bốn phía còn chưa tan đi, mũi y vẫn hơi ngứa, lúc này đã vào đông, nửa đêm bắt đầu lạnh, y ho khẽ vài tiếng, bỗng nhiên cảm thấy Cổ Cát địa phương này có vài phần thú vị vừa thấp kém vừa bất kham.
Nơi đây dựa núi, lại không hề khốn cùng, trà dâu thịnh hành, địa phương tuy nhỏ nhưng có thể nói là giàu nhất trong Hải Ninh tiểu quận biên cảnh khỉ ho cò gáy này. Cổ Cát lắm kẻ có tiền, kẻ tìm vui cũng nhiều, nhưng mà tại niên đại chiến hỏa lan tràn, tứ xứ rối loạn này, sĩ nông công thương người người tự nguy, chỉ có nghề xướng kỹ vẫn náo nhiệt y nguyên – không chỉ như thế, ngược lại còn có dấu hiệu càng loạn càng náo nhiệt.
Thi Vô Đoan không nhịn được thầm nghĩ, nếu ngày mai trời sập đất nứt, trên đời không còn một người sống, đêm nay Ôn Nhu hương này chẳng phải sẽ bị chen nổ?
Trên nhân thế nếu không có công danh lợi lộc, chẳng phải chỉ còn lại tìm hoan mua vui?
Thi Vô Đoan đưa tay vẫy một tiểu nha đầu dáng vẻ thiếu nữ, tuổi còn quá nhỏ, ước chừng chưa có tư cách ra ngoài đón khách, chỉ làm công tác thu dọn khay chén lộn xộn sau khi khách nhân tan đi theo các cô nương.
“Vị công tử một thân màu trắng, ăn mặc như cục bột mìđến lúc chiều hôm nay ngươi có lưu ý?” Y thấp giọng nói.
Tiểu nha đầu ngẩn người, gật gật đầu.
“Y đi rồi sao?”
Tiểu nha đầu khôn khéo nói: “Chưa hềđi, vị công tửđóđang nghe hát ở gian nhã.”
“Ngươi dẫn ta qua.”
Bạch Ly không hề nổi trận lôi đình tự mình rời khỏi, cũng không bịÔn Nhu hương xa hoa trụy lạc này mê say, càng không bị cô nương nào đưa vào phòng xuân tiêu một khắc, thời điểm tiểu nha đầu dẫn Thi Vô Đoan vào gian nhã, nhìn thấy y chỉđưa lưng về phía cửa, ngồi nghiêm chỉnh ởđó mà thoáng xuất thần.
Rượu trên bàn đã nguội lạnh, trong hỏa lò cũng không thấy bao nhiêu ánh lửa, một ca nữôm đàn mặc váy vàng nhạt nơm nớp lo sợ ngồi hát đối diện y. Ngồi đối diện nàng như thể là mãnh thú nước lũ, nhìn thấy Thi VôĐoan tiến vào, ca nữ mẫn cảm ném ánh mắt qua, lại lộ ra ý cầu xin.
Thi Vô Đoan đi qua ngồi xuống bên cạnh Bạch Ly, chỉ nghe ca nữ kia lắp bắp hát: “Hạo hạo hà trung nguyệt, nguy nguy tiên nhân điện. Hành hành phục hành hành, thất tuế khứ lai hoàn. Tương tư hoảng triêu mộ, minh diệt loạn hà hán. Sâm Thương bất dữ cộng, nhất vọng thiên tuế hàn. Thùy tri…”
Thi Vô Đoan nghe nàng hát, chán ngấy ngáp một cái, ôm đĩa trái cây trên bàn, “rột” một miếng, cau mày nhai nhóp nhép, bình luận: “Quả nhiên là vào đông rồi, đều là lấy trong hầm, không còn tươi nữa.”
Tiếng gặm trái cây như một con chuột to của y rốt cuộc cắt ngang cô nương đang hát đến bi thương kia, nàng nhân lúc lực chúý của Bạch Ly chuyển dời lên Thi VôĐoan, vội đè dây đàn lại, trầm mặc đứng dậy hầu một bên – cũng chẳng biết vị trước mắt này là chỗ nào có vấn đề, một bài ca kêu nàng hát suốt đêm, hát đến khàn cả giọng, đại gia này còn chưa tận hứng không cho ngừng.
Bạch Ly ánh mắt sâu thẳm nhìn Thi VôĐoan, người kia vô tri vô giác thử hết mỗi một loại đồ ngọt trong đĩa trái cây, Bạch Ly liền hỏi: “Dễ nghe chứ?”
Ca nữ nọ nghe thế tim treo lơ lửng, chỉ lo vị tiểu gia này nói một câu dễ nghe thì mình lại phải hát tiếp.
“Không dễ nghe.” Thi VôĐoan nói không chút do dự, “Dây dưa, chẳng nghe ra nàng ta đang hát cái gì.”
Tuy rằng… không phải bảo nàng hát tiếp, nhưng mặt cô nương ca nữ vẫn trắng bệch.
Bạch Ly nói khẽ: “Thương thiên xa vời, ngân hà vằng vặc, ánh sao không bằng sương mai, lại vẫn có sáng có tối, phảng phất lâu dài chỉ có biệt ly mà thôi, như hai ngôi sao Sâm Thương kia, ngược lại với nhau, vạn vạn năm cũng là như thế, biết kia biết đây, nhưng chẳng ai thấy được ai, thế gian há có chuyện khiến người ta lạnh lòng hơn?”
Thi Vô Đoan ù ù cạc cạc nhìn y một cái, hoàn toàn không thể lý giải Bạch Ly đang cảm khái điều gì, liền hỏi: “Hai ngôi sao thì có gì mà phải gặp nhau?”
Bạch Ly nắm lấy tay y, Thi VôĐoan nhíu mày muốn giãy ra, song ngón tay Bạch Ly như vòng sắt bóp cổ tay đau nhói, nhưng Thi VôĐoan kẻ vô tri không biết sợ: “Tiểu Ly Tử ngươi buông ra, ta không thể phun hạt.”
Bạch Ly lại bỗng dùng sức kéo y từ trên ghế xuống, ôm vào lòng mình, ca nữ vô tội bị tra tấn cảđêm kia thấy tình cảnh này vội chuồn ra ngoài như bôi dầu vào chân, chỉ cảm thấy tim gan nhảy loạn, giật mình không nhẹ.
Thi Vô Đoan nhìn y, thu lại nụ cười trên mặt, thấp giọng hỏi: “Bạch Ly, ngươi làm gì thế?”
Bạch Ly hơi cúi mắt, mái tóc dài từ hai bên tóc mai buông xuống, rơi lên vai cổ Thi VôĐoan, hơi thở phảng phất dây dưa một chỗ, ánh mắt nhau lại phân biệt rõ ràng, thật lâu sau Bạch Ly mới hỏi: “Vì sao… chúng ta không thể như lúc nhỏ?”
Thi Vô Đoan không nói gì, Bạch Ly và y càng lúc càng gần, tưởng như chỉ một khắc sau môi đối phương sẽ hạ xuống mặt, y lại bỗng nhiên cười khe khẽ, đưa tay chỉ chỉ cái bóng dài thượt của Bạch Ly bị ngọn đèn ảm đạm màái muội chiếu ra, hỏi: “Ngươi hỏi ta?”
Bạch Ly cứng đờ. Thi VôĐoan lại đẩy vai y một lần nữa đứng dậy, lạnh lùng nhìn cái bóng đen sì của Bạch Ly –đó thoạt nhìn là hình dạng của một người, mà khi ánh mắt Thi VôĐoan chuyển lên, nó giống như bị kinh động, từ trong đám màu đen kia rục rịch chui ra một số“thứ”.
Chúng liên tiếp chui ra lại ẩn về, khiến cái bóng của Bạch Ly cơ hồ không giống hình người, chỉ là một cụm đen kịt đậm màu, vặn tới vặn lui trên mặt đất.
Thi Vô Đoan nhướng mí mắt hỏi: “Ngươi nói cho ta biết, đây là cái gì?”
Bạch Ly không trả lời, Thi VôĐoan lại tiếp tục: “Ma vật nấp trong bóng, cổ nhân từng có ghi lại, không ngờ hiện giờ thật sự cho ta được kiến thức, nơi đây tàng ô nạp cấu, chắc hẳn ma vật kia bị trọc khí kích thích, có phần không kiềm chếđược nhỉ?”
“Bạch Ly!” Thi VôĐoan hung tợn đập bàn, túm cổáo Bạch Ly, dường như muốn xách y lên khỏi ghế, “Ngươi thật lớn gan, nuôi ma vật trong bóng, không sợ bị vạn ma phản phệ sao? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nếu không phải hôm nay đến nơi đây… ta còn chưa biết ngươi dám…”
Bạch Ly lại chỉ cười im tiếng, Thi VôĐoan trừng y hồi lâu, rốt cuộc hung hãn nhíu mày buông y ra rồi nói: “Để ta nghĩ cách trừ mấy thứ này khỏi người ngươi.”
Nhưng mà y vừa dứt lời, cái bóng nhấp nhô nhẹ nhàng dưới đất lại giống như bỗng nhiên bị kích thích, như một quái vật từ dưới đất ngóc đầu lên, ùn ùn che kín cả gian nhã, ngay cả ngọn đèn cũng nhất tịnh nuốt sống, muốn bổđến Thi VôĐoan.
Bạch Ly đứng dậy, trên người lại vọt lên một cụm sương đen, bao Thi VôĐoan ở trong đó, y rốt cuộc không che che giấu giấu nữa, song linh bàn ghế trong gian nhãđều rung rung như run rẩy, ngoài cửa sổ một tiếng quạ kêu sắc bén cắt ngang bầu trời đêm giá lạnh, vọt lên trời, dường như muốn tránh đi sát khí nhiếp người này, đó là một loại… sát khí khiến người ta lạnh buốt từ trong xương cốt, tưởng như có thể lấp cả bầu trời.
Bạch Ly nhẹ giọng nói: “Ai dám đụng vào một sợi tóc của y, ta sẽ cho hắn diệt hết hình thần, các ngươi có thể thử xem.”
Quần ma đen sì nấp trong cái bóng rốt cuộc bị y nhiếp, chậm rãi rút về bóng y, an phận lại.
Phòng yên tĩnh, Thi Vô Đoan nhìn y, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Lúc Thi Vô Đoan cười rộ lên, tựa như một thiếu niên chưa lớn, luôn cong đôi mắt, lộ ra răng khểnh và lúm đồng tiền, dáng vẻ chẳng có chút tâm kế nào, nhưng lúc này y không cười, khuôn mặt ấy lại có dáng dấp nam nhân, khi mặt y kèm vẻ xem kỹ, trong mắt cơ hồ không lộ ra một chút ánh sáng, hệt như một cái giếng sâu.
Một lát sau, Thi VôĐoan thở dài, dẫn đầu đi ra khỏi gian nhã, thấp giọng nói: “Trời tối rồi, chúng ta quay về thôi.”
Nhưng Bạch Ly không động đậy, y đứng tại chỗ, bỗng nhiên nói với bóng lưng Thi VôĐoan: “Ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi, chỉ cần… ngươi có thể hiểu được lòng ta.”
Thi Vô Đoan không nói một lời, chẳng hề quay đầu màđi ra ngoài, cho rằng y trúng ma chướng không nhẹ– ta muốn quỹđạo tinh thần rối loạn này quy về nguyên vị, muốn giang sơn Đại Càn như cái xác không hồn này sụp đổ, ngươi cũng cho được sao?
Tiểu Ly Tử mới không làm xằng làm bậy như vậy, nhưng mà cuối cùng Thi VôĐoan vẫn thầm nghĩ như tìm cớ, nhất định làđám yêu quái quỷ sứ trong bóng của y giở trò, phải nghĩ cách nào xử hết chúng mới được.
/81
|