HạĐoan Phương phẫn hận như vậy, vì thế nhất thời nhanh miệng gọi Thi VôĐoan lại: “Thi tiên sinh khoan đi, ta có mấy câu muốn nói với ngươi.”
Thi Vô Đoan hơi sửng sốt quay đầu, hiển nhiên không ngờ Hạ chưởng môn có khí lượng như thế, nhẫn nhịn không lột da rút gân mình, còn muốn nói mấy câu, y ôm tinh bàn gật gù, chuẩn bị sẵn sàng không có lời hay để nghe, hơi khom người đáp: “Xin Hạ chưởng môn chỉ giáo.”
HạĐoan Phương vừa tức sôi gan vừa thầm nghĩ, tên nhãi này, rõ ràng là lưu manh, còn nhất định làm bộ khiêm khiêm quân tử, thật sự khiến người ta ngứa hết cả răng, miễn cưỡng nhịn xuống rồi mới nói: “Cũng không có gì, vị huynh đệ lúc ban ngày gặp phải trong viện, ta thấy y dáng điệu phong thần tuấn lãng rất đỗi bất phàm, không biết y là…”
Câu này chưa nói xong, Thi VôĐoan vốn cúi mắt liền ngẩng đầu lên, trên mặt chẳng còn thấy mảy may tươi cười không đứng đắn hoặc là khách khí lấy lệ, khóe miệng kéo căng ẩn đi lúm đồng tiền nho nhỏ khiến người ta cảm thấy thân thiết, lại có vẻ hơi lạnh lùng.
Biểu cảm ấy khiến tim HạĐoan Phương nhảy dựng, không biết vì sao lại cảm thấy mình đã hỏi vấn đề không nên hỏi.
Một lúc lâu mới nghe Thi VôĐoan tránh nặng tìm nhẹ nói: “Y là một bằng hữu kết giao hồi nhỏ, thất lạc nhiều năm, hiện giờ vừa gặp lại, qua đây ở mấy hôm đểôn chuyện, đa tạ Hạ chưởng môn vừa ý, nếu như cóý, Thi mỗ cũng không ngại dẫn tiến một phen.”
HạĐoan Phương cười khan xua tay nói: “Không dám làm phiền.”
Rồi hắn lập tức thăm dò quan sát biểu cảm của Thi VôĐoan một chút – biểu cảm của đối phương chính là mặt không biểu cảm, sau đó hỏi: “Không biết… vị bằng hữu này là lai lịch gì? Ta thấy dáng vẻ vị huynh đài ấy, không hề giống như người tầm thường.”
“À, y là hồ tộc.” Thi VôĐoan nói.
“Hồ tộc?” HạĐoan Phương khẽ lặp lại một lần, không biết làđộc thoại hay cốý nói, “Hồ là dị thú, trời sinh mê hoặc, trăm năm thành tinh, ngàn năm thông thần, cổ có cách nói ‘vô hồ mị, bất thành thôn’. Nghe đồn hồ tộc tuy đẹp, huyễn hóa thành người giống nhưđúc, lại luôn có chút bất đồng, hồ tộc vô luận nam nữ, đại để là mặt trái xoan, mắt hàm xuân sắc, chân mày nhạt, hơn nữa nam tử hồ tộc nam sinh nữ tướng, nam nữ khó phân. Khi mới biến hóa, đuôi khó mất, trên người có mùi hôi, qua nhiều năm mới đi, hóa thành mùi ngọt ngắt…đủ các loại đặc trưng, ta thấy vị huynh đệ kia…”
Thi Vô Đoan khi nghe xong, cắt ngang lời hắn, dùng giọng điệu nhạt nhẽo nói: “Hạ chưởng môn không cần lo lắng, y có chừng mực, rảnh rỗi vô sự sẽ không đến dụ dỗông đâu.”
HạĐoan Phương nghẹn họng, chỉ thấy Thi VôĐoan lại quay người muốn đi, không bỏýđịnh bổ sung một câu: “Hồ tộc đặc trưng rõ ràng, không thể ngờ còn có dị loại như thế, bất quá… ta nghe nói hồ ly sợ chó, cho dù là thiên hồ tu hành ngàn năm, tuy pháp lực thông thiên, nghe thấy chó sủa cũng không nhịn được phải tránh lui…”
Thi Vô Đoan quay đầu, nhìn hắn bằng vẻ mặt cổ quái, kéo dài giọng nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ… Hạ chưởng môn tính toán tự mình đi thử một lần… chó sủa?”
HạĐoan Phương: “…”
Cách giây lát, hơi thở nghẹn ở ngực kia rốt cuộc đã thông, HạĐoan Phương hít sâu một hơi, định lớn giọng quát y một tiếng, nhưng tiếng “ngươi” mới chạm đất, Thi VôĐoan đã khoan thai phất tay áo, ngáp một cái nói: “Không còn sớm nữa, Hạ chưởng môn nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải phiền ‘tế sát’ đại nhân hỗ trợ làm việc đấy.”
Nói xong quay người đi mất, khiến HạĐoan Phương tức phát ngất.
Bạch Ly là cái gìđây? Thi VôĐoan vẫn ôm tinh bàn trở về, trong lòng nghĩđiều HạĐoan Phương vừa nói, hồ tộc chính làđại tộc trong yêu, đặc trưng rõ ràng, người bình thường đều biết, y cũng nhìn ra được, Bạch Ly trưởng thành hơn không ít đột nhiên xuất hiện trước mặt dường như… khác xa hồ tộc.
Nhưng ta từng chính mắt thấy tai hồ của y, Thi VôĐoan thầm nghĩ.
Y láng máng nhớ tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Ly, Bạch Ly hồi nhỏ quả thật có khuôn cằm nhỏ nhắn hơi nhọn, đôi mắt hoa đào linh động, tuy rằng bản thân vô tri vô giác nhưng mặt mày tự thành mị sắc.
Nhưng mà Bạch Ly hiện tại, tuy rằng đường nét chưa đổi, ngũ quan diện mạo mang máng, khí chất lại sai lệch quá nhiều, loại… cảm giác lãnh liệt thậm chí hơi âm trầm đó, thật sự vẫn là hồ ly sao?
Chẳng lẽ huyết thống hồ tộc không đủ mạnh, ở trong thân thể y bị một nửa khác áp chế mất?
Nhưng điều đó chẳng liên quan gìđến mình.
Thi Vô Đoan tự mình an ủi, lại không ảnh hưởng việc y ẩn ẩn có cảm giác bất an, phảng phất có một số chân tướng muốn ra, y không muốn nghĩ sâu, dường như là bản năng xu lợi tị hại vậy.
Đường dài canh khuya, y bỗng nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi.
Một người, cho dù giỏi tính kế hơn, lòng dạ sâu hơn, cũng sẽ có nhất thời giây lát như vậy, chờ mong một số chuyện đơn giản mà khoái lạc. Nhớ tới một bằng hữu thuần túy, không hề khúc mắc uống mấy vò rượu ngon, chuốc say mình, lòng không phòng bị chổng vóđánh một giấc.
Y đốt sợi tóc kia của Bạch Ly, lỡ mất một cơ hội tìm đến ngọn nguồn.
Nhưng không phải tất cảđều nên bị tìm đến ngọn nguồn, trong cuộc đời luôn phải có một hai người như thế, có thể không cần độ lượng đủ kiểu, chẳng qua gặp gỡ liền cười.
Huyền Tông không vềđược, Thương Vân cốc sớm chẳng còn sự phồn hoa thuở trước, hiện nay sót lại chỉ có một mình Bạch Ly.
Thi Vô Đoan lắc đầu quay về viện, phát hiện ánh đèn trong phòng Bạch Ly còn chưa tắt – mỗi ngày y chưa về ngủ, Bạch Ly sẽ không tự mình ngủ trước, dường như phải đợi một tín hiệu của mình, người bên này nằm xuống thì bên kia mới thổi đèn theo.
Thi Vô Đoan thở dài, lòng nói Tiểu Ly Tử là cái gìđều không quan trọng, dù sao bản thân y cũng chẳng nhìn ra đối phương có sai lầm gì, chỉ là ngứa ngáy như vậy thật sự… khiến người ta khó mà chịu nổi.
Đồđệ bị người ta nắm trong tay, bản thân HạĐoan Phương thần thông quảng đại hơn cũng chẳng dám manh động, thế là cả ngày đọ sức với nữ thi, ngay cảăn cơm uống nước cũng không rời giây lát, như phải tìm ra hoa trên thân nữ thi.
Cố Hoài Dương Cố huynh đệ hồi nhỏ lấy phương pháp thần quỷ không biết nào đó thiếu hắn vô số tình “bánh ngô”, sau khi truyền lệnh binh đi rồi lại trở mặt, không thèm tìm “ân nhân” thuở trước chắp nối tình cảm nữa. Cả ngày bận rộn chuẩn bị nghênh đón đốc quân đại nhân.
Đốc quân là quan viên triều đình phái tới trông nom để họđừng gây chuyện, lúc đánh nhau ngoan ngoãn ra trận, đến cùng trừ vệđội của bản thân thì còn có quân hưởng lương thảo phong thưởng vân vân.
Phong thưởng những kẻ nhà quêăn không đủ no mà tạo phản này, để họ yên tĩnh chút, nên làm gì thì làm, dù sao cũng tiết kiệm hơn cho người đánh họ khắp nơi.
Vịđốc quân đại nhân này thành củ khoai lang phỏng tay, bản thân Cố Hoài Dương cùng với đám huynh đệ thích cướp phú tế bần rất muốn giữ lại thứđốc quân đại nhân mang theo, sau đó xử lý người – tiền chuộc cầm, còn lại tự nhiên là giết con tin. Nhưng để chứng tỏ với triều đình mình hoàn lương rồi không hề tạo phản nữa, Cốđại tướng quân nắm tướng quân ấn còn chưa nóng kia, theo lý trí bảo với các vị huynh đệ mài đao, đốc quân đại nhân không phải gà vịt thịt cá, tùy tiện làm thịt là phải xảy ra chuyện.
Cho nên Thi Vô Đoan ra một chủý: “Luật lệ bằng sắt nhân tình nước chảy, quan ty to mà bạc cũng to không kém, nếu đốc quân đại nhân không lơ là nhiệm vụ, chỉ cho thấy hắn còn chưa được ăn no.”
Chuyện kiểu này Thi VôĐoan dường nhưđã thông thạo, vì thế Cố Hoài Dương vung bút, đem đại quyền tài chính toàn quyền giao cho y.
Mấy năm ấy trên Cửu Lộc sơn, Thi VôĐoan đã học được cẩn thận từng li, nghe lời nghe âm, sau vài ba lần thử, y đã học được yến tiệc linh đình, kéo bè kết bọn.
Dường như có thiên phú với hết thảy.
Mỗi ngày khi quay về chỗ mình ở, Thi VôĐoan đều cảm thấy rất khó chịu, mặc dù có người nấu canh giải rượu cho y không đến mức mơ mơ màng màng như ma men nhưng y vẫn rất khó chịu.
Có thể là rượu quá lạnh, có thể là người trên bàn cơm làm y mất ngon.
Cho nên ngày hôm đó, khi đi ngang qua phòng Bạch Ly, thấy ngọn đèn kia vẫn sáng, y liền không nhịn được đi gõ cửa.
Bạch Ly mở cửa trông thấy Thi VôĐoan nồng nặc mùi rượu tựa lên khung cửa, vành mắt hơi đỏ, sắc mặt lại rất trắng, giống như khung cửa y dựa vào tự mình biết chuyển động, Bạch Ly chỉ cảm thấy y lảo đảo như thể phải lăn xuống bất cứ lúc này, liền đưa tay ôm lấy y, khá bất đắc dĩ hỏi: “Sao lại uống thành thế này?”
Thi Vô Đoan vịn y, tự mình ngồi phịch xuống ghế, nhoài lên bàn như không xương, rót cho mình một chén trà, đầu óc vừa nãy còn phân rõđông tây nam bắc muộn màng thành một đống hồ, Bạch Ly nói chuyện với y, giọng nói ấy từ tai vào óc phảng phất phải đi mất mười vạn tám ngàn dặm, hỏi cả buổi mới đáp một câu.
“Đốc quân mở tiệc.” Thi VôĐoan nói nhỏ, sau đó nhíu mày, “Nước lạnh thật.”
Bạch Ly nắm cả chén trà lẫn tay y, giây lát Thi VôĐoan liền thấy đầu ngón tay ấm áp, hơi nóng từ trong chén bốc ra, Bạch Ly nói khẽ như dỗ trẻ: “Nóng rồi, ngươi uống đi.”
Thật sự nóng rồi, rất thần kỳ. Thi VôĐoan biết mình đã say, miễn cưỡng khống chế thần chíđể mình đừng nói bậy, đừng nát rượu, nhưng không khống chếđược biểu cảm, Bạch Ly trông thấy y cười ngây ngô với chén trà bốc hơi nóng cả buổi, sau đó chẳng biết làm sao mà lại nhíu mày.
Bạch Ly đành hỏi: “Lại sao nữa?”
“Ưm.” Thi VôĐoan một lát sau mới nói, “Khó chịu.”
Bạch Ly sửng sốt, vội vàng kéo cổ tay y qua: “Sao rồi?”
Thi Vô Đoan không nói gì, chỉ hơi khom người ôm bụng, cảm thấy dạ dày quay cuồng không ngừng, muốn nôn mà chẳng nôn được thứ gì.
Bạch Ly hỏi: “Uống canh tỉnh rượu rồi à?”
Thấy y gật đầu, Bạch Ly bấy giờ mới nhíu mày, đưa tay vén tóc y thử trán một chút, sau đóđứng dậy nói: “Ngươi ngồi đây một lúc, ta đi xem nhà bếp có cháo không rồi hâm một bát mang cho ngươi.”
Thi Vô Đoan ngoan ngoãn gật đầu, hơi mơ hồ nhìn Bạch Ly đẩy cửa đi ra ngoài, bản thân ngồi đó, trong lòng trì độn nghĩ, rất hiền huệ…đáng tiếc chẳng phải vợ ta, ôi!
Y càng ngồi đó càng khó chịu, cảm giác buồn nôn trào lên từng đợt, rốt cuộc Thi VôĐoan không nhịn được nữa, lảo đảo đứng dậy, nhào vào trong viện, vịn đại thụ bắt đầu nôn thốc nôn tháo, nôn trống hết dạ dày, lúc này mới cảm thấy thân tâm phảng phất thả lỏng, dễ chịu hơn không ít.
Ánh mắt hơi tỉnh táo hơn, y vịn cây đứng thẳng, đang định tìm nước súc miệng, chính lúc này vôý ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ mình ở, phát hiện trong gian phòng không người kia phát ra một luồng sáng màu xanh.
Là tinh bàn?
Thi Vô Đoan chần chừ một chút rồi quay về phòng mình, tháo tinh bàn treo bên cạnh cẩm sắt, chỉ thấy bên trên vươn ra một sợi tơ mảnh, dường như tránh né sợ hãi cái gìđó, nhẹ nhàng thòđến một phương hướng rồi lại rụt trở về. Thi VôĐoan ngưng tụ thị lực, theo đại môn rộng mở nhìn ra bên ngoài, ban đầu không hề phát hiện có gì bất đồng, một lúc lâu mới miễn cưỡng nhận ra nơi đó lại bốc lên một cụm hắc khí nhỏ.
Là cái gì?
Y nghĩ thầm trong lòng, chắc là uống nhiều làm việc không cân nhắc gấp đôi, thế là không cầm được lòng màđi qua.
Sau đó vòng qua tường viện, y nghe thấy một người đang nói, là Bạch Ly.
Thi Vô Đoan hơi sửng sốt quay đầu, hiển nhiên không ngờ Hạ chưởng môn có khí lượng như thế, nhẫn nhịn không lột da rút gân mình, còn muốn nói mấy câu, y ôm tinh bàn gật gù, chuẩn bị sẵn sàng không có lời hay để nghe, hơi khom người đáp: “Xin Hạ chưởng môn chỉ giáo.”
HạĐoan Phương vừa tức sôi gan vừa thầm nghĩ, tên nhãi này, rõ ràng là lưu manh, còn nhất định làm bộ khiêm khiêm quân tử, thật sự khiến người ta ngứa hết cả răng, miễn cưỡng nhịn xuống rồi mới nói: “Cũng không có gì, vị huynh đệ lúc ban ngày gặp phải trong viện, ta thấy y dáng điệu phong thần tuấn lãng rất đỗi bất phàm, không biết y là…”
Câu này chưa nói xong, Thi VôĐoan vốn cúi mắt liền ngẩng đầu lên, trên mặt chẳng còn thấy mảy may tươi cười không đứng đắn hoặc là khách khí lấy lệ, khóe miệng kéo căng ẩn đi lúm đồng tiền nho nhỏ khiến người ta cảm thấy thân thiết, lại có vẻ hơi lạnh lùng.
Biểu cảm ấy khiến tim HạĐoan Phương nhảy dựng, không biết vì sao lại cảm thấy mình đã hỏi vấn đề không nên hỏi.
Một lúc lâu mới nghe Thi VôĐoan tránh nặng tìm nhẹ nói: “Y là một bằng hữu kết giao hồi nhỏ, thất lạc nhiều năm, hiện giờ vừa gặp lại, qua đây ở mấy hôm đểôn chuyện, đa tạ Hạ chưởng môn vừa ý, nếu như cóý, Thi mỗ cũng không ngại dẫn tiến một phen.”
HạĐoan Phương cười khan xua tay nói: “Không dám làm phiền.”
Rồi hắn lập tức thăm dò quan sát biểu cảm của Thi VôĐoan một chút – biểu cảm của đối phương chính là mặt không biểu cảm, sau đó hỏi: “Không biết… vị bằng hữu này là lai lịch gì? Ta thấy dáng vẻ vị huynh đài ấy, không hề giống như người tầm thường.”
“À, y là hồ tộc.” Thi VôĐoan nói.
“Hồ tộc?” HạĐoan Phương khẽ lặp lại một lần, không biết làđộc thoại hay cốý nói, “Hồ là dị thú, trời sinh mê hoặc, trăm năm thành tinh, ngàn năm thông thần, cổ có cách nói ‘vô hồ mị, bất thành thôn’. Nghe đồn hồ tộc tuy đẹp, huyễn hóa thành người giống nhưđúc, lại luôn có chút bất đồng, hồ tộc vô luận nam nữ, đại để là mặt trái xoan, mắt hàm xuân sắc, chân mày nhạt, hơn nữa nam tử hồ tộc nam sinh nữ tướng, nam nữ khó phân. Khi mới biến hóa, đuôi khó mất, trên người có mùi hôi, qua nhiều năm mới đi, hóa thành mùi ngọt ngắt…đủ các loại đặc trưng, ta thấy vị huynh đệ kia…”
Thi Vô Đoan khi nghe xong, cắt ngang lời hắn, dùng giọng điệu nhạt nhẽo nói: “Hạ chưởng môn không cần lo lắng, y có chừng mực, rảnh rỗi vô sự sẽ không đến dụ dỗông đâu.”
HạĐoan Phương nghẹn họng, chỉ thấy Thi VôĐoan lại quay người muốn đi, không bỏýđịnh bổ sung một câu: “Hồ tộc đặc trưng rõ ràng, không thể ngờ còn có dị loại như thế, bất quá… ta nghe nói hồ ly sợ chó, cho dù là thiên hồ tu hành ngàn năm, tuy pháp lực thông thiên, nghe thấy chó sủa cũng không nhịn được phải tránh lui…”
Thi Vô Đoan quay đầu, nhìn hắn bằng vẻ mặt cổ quái, kéo dài giọng nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ… Hạ chưởng môn tính toán tự mình đi thử một lần… chó sủa?”
HạĐoan Phương: “…”
Cách giây lát, hơi thở nghẹn ở ngực kia rốt cuộc đã thông, HạĐoan Phương hít sâu một hơi, định lớn giọng quát y một tiếng, nhưng tiếng “ngươi” mới chạm đất, Thi VôĐoan đã khoan thai phất tay áo, ngáp một cái nói: “Không còn sớm nữa, Hạ chưởng môn nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải phiền ‘tế sát’ đại nhân hỗ trợ làm việc đấy.”
Nói xong quay người đi mất, khiến HạĐoan Phương tức phát ngất.
Bạch Ly là cái gìđây? Thi VôĐoan vẫn ôm tinh bàn trở về, trong lòng nghĩđiều HạĐoan Phương vừa nói, hồ tộc chính làđại tộc trong yêu, đặc trưng rõ ràng, người bình thường đều biết, y cũng nhìn ra được, Bạch Ly trưởng thành hơn không ít đột nhiên xuất hiện trước mặt dường như… khác xa hồ tộc.
Nhưng ta từng chính mắt thấy tai hồ của y, Thi VôĐoan thầm nghĩ.
Y láng máng nhớ tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Ly, Bạch Ly hồi nhỏ quả thật có khuôn cằm nhỏ nhắn hơi nhọn, đôi mắt hoa đào linh động, tuy rằng bản thân vô tri vô giác nhưng mặt mày tự thành mị sắc.
Nhưng mà Bạch Ly hiện tại, tuy rằng đường nét chưa đổi, ngũ quan diện mạo mang máng, khí chất lại sai lệch quá nhiều, loại… cảm giác lãnh liệt thậm chí hơi âm trầm đó, thật sự vẫn là hồ ly sao?
Chẳng lẽ huyết thống hồ tộc không đủ mạnh, ở trong thân thể y bị một nửa khác áp chế mất?
Nhưng điều đó chẳng liên quan gìđến mình.
Thi Vô Đoan tự mình an ủi, lại không ảnh hưởng việc y ẩn ẩn có cảm giác bất an, phảng phất có một số chân tướng muốn ra, y không muốn nghĩ sâu, dường như là bản năng xu lợi tị hại vậy.
Đường dài canh khuya, y bỗng nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi.
Một người, cho dù giỏi tính kế hơn, lòng dạ sâu hơn, cũng sẽ có nhất thời giây lát như vậy, chờ mong một số chuyện đơn giản mà khoái lạc. Nhớ tới một bằng hữu thuần túy, không hề khúc mắc uống mấy vò rượu ngon, chuốc say mình, lòng không phòng bị chổng vóđánh một giấc.
Y đốt sợi tóc kia của Bạch Ly, lỡ mất một cơ hội tìm đến ngọn nguồn.
Nhưng không phải tất cảđều nên bị tìm đến ngọn nguồn, trong cuộc đời luôn phải có một hai người như thế, có thể không cần độ lượng đủ kiểu, chẳng qua gặp gỡ liền cười.
Huyền Tông không vềđược, Thương Vân cốc sớm chẳng còn sự phồn hoa thuở trước, hiện nay sót lại chỉ có một mình Bạch Ly.
Thi Vô Đoan lắc đầu quay về viện, phát hiện ánh đèn trong phòng Bạch Ly còn chưa tắt – mỗi ngày y chưa về ngủ, Bạch Ly sẽ không tự mình ngủ trước, dường như phải đợi một tín hiệu của mình, người bên này nằm xuống thì bên kia mới thổi đèn theo.
Thi Vô Đoan thở dài, lòng nói Tiểu Ly Tử là cái gìđều không quan trọng, dù sao bản thân y cũng chẳng nhìn ra đối phương có sai lầm gì, chỉ là ngứa ngáy như vậy thật sự… khiến người ta khó mà chịu nổi.
Đồđệ bị người ta nắm trong tay, bản thân HạĐoan Phương thần thông quảng đại hơn cũng chẳng dám manh động, thế là cả ngày đọ sức với nữ thi, ngay cảăn cơm uống nước cũng không rời giây lát, như phải tìm ra hoa trên thân nữ thi.
Cố Hoài Dương Cố huynh đệ hồi nhỏ lấy phương pháp thần quỷ không biết nào đó thiếu hắn vô số tình “bánh ngô”, sau khi truyền lệnh binh đi rồi lại trở mặt, không thèm tìm “ân nhân” thuở trước chắp nối tình cảm nữa. Cả ngày bận rộn chuẩn bị nghênh đón đốc quân đại nhân.
Đốc quân là quan viên triều đình phái tới trông nom để họđừng gây chuyện, lúc đánh nhau ngoan ngoãn ra trận, đến cùng trừ vệđội của bản thân thì còn có quân hưởng lương thảo phong thưởng vân vân.
Phong thưởng những kẻ nhà quêăn không đủ no mà tạo phản này, để họ yên tĩnh chút, nên làm gì thì làm, dù sao cũng tiết kiệm hơn cho người đánh họ khắp nơi.
Vịđốc quân đại nhân này thành củ khoai lang phỏng tay, bản thân Cố Hoài Dương cùng với đám huynh đệ thích cướp phú tế bần rất muốn giữ lại thứđốc quân đại nhân mang theo, sau đó xử lý người – tiền chuộc cầm, còn lại tự nhiên là giết con tin. Nhưng để chứng tỏ với triều đình mình hoàn lương rồi không hề tạo phản nữa, Cốđại tướng quân nắm tướng quân ấn còn chưa nóng kia, theo lý trí bảo với các vị huynh đệ mài đao, đốc quân đại nhân không phải gà vịt thịt cá, tùy tiện làm thịt là phải xảy ra chuyện.
Cho nên Thi Vô Đoan ra một chủý: “Luật lệ bằng sắt nhân tình nước chảy, quan ty to mà bạc cũng to không kém, nếu đốc quân đại nhân không lơ là nhiệm vụ, chỉ cho thấy hắn còn chưa được ăn no.”
Chuyện kiểu này Thi VôĐoan dường nhưđã thông thạo, vì thế Cố Hoài Dương vung bút, đem đại quyền tài chính toàn quyền giao cho y.
Mấy năm ấy trên Cửu Lộc sơn, Thi VôĐoan đã học được cẩn thận từng li, nghe lời nghe âm, sau vài ba lần thử, y đã học được yến tiệc linh đình, kéo bè kết bọn.
Dường như có thiên phú với hết thảy.
Mỗi ngày khi quay về chỗ mình ở, Thi VôĐoan đều cảm thấy rất khó chịu, mặc dù có người nấu canh giải rượu cho y không đến mức mơ mơ màng màng như ma men nhưng y vẫn rất khó chịu.
Có thể là rượu quá lạnh, có thể là người trên bàn cơm làm y mất ngon.
Cho nên ngày hôm đó, khi đi ngang qua phòng Bạch Ly, thấy ngọn đèn kia vẫn sáng, y liền không nhịn được đi gõ cửa.
Bạch Ly mở cửa trông thấy Thi VôĐoan nồng nặc mùi rượu tựa lên khung cửa, vành mắt hơi đỏ, sắc mặt lại rất trắng, giống như khung cửa y dựa vào tự mình biết chuyển động, Bạch Ly chỉ cảm thấy y lảo đảo như thể phải lăn xuống bất cứ lúc này, liền đưa tay ôm lấy y, khá bất đắc dĩ hỏi: “Sao lại uống thành thế này?”
Thi Vô Đoan vịn y, tự mình ngồi phịch xuống ghế, nhoài lên bàn như không xương, rót cho mình một chén trà, đầu óc vừa nãy còn phân rõđông tây nam bắc muộn màng thành một đống hồ, Bạch Ly nói chuyện với y, giọng nói ấy từ tai vào óc phảng phất phải đi mất mười vạn tám ngàn dặm, hỏi cả buổi mới đáp một câu.
“Đốc quân mở tiệc.” Thi VôĐoan nói nhỏ, sau đó nhíu mày, “Nước lạnh thật.”
Bạch Ly nắm cả chén trà lẫn tay y, giây lát Thi VôĐoan liền thấy đầu ngón tay ấm áp, hơi nóng từ trong chén bốc ra, Bạch Ly nói khẽ như dỗ trẻ: “Nóng rồi, ngươi uống đi.”
Thật sự nóng rồi, rất thần kỳ. Thi VôĐoan biết mình đã say, miễn cưỡng khống chế thần chíđể mình đừng nói bậy, đừng nát rượu, nhưng không khống chếđược biểu cảm, Bạch Ly trông thấy y cười ngây ngô với chén trà bốc hơi nóng cả buổi, sau đó chẳng biết làm sao mà lại nhíu mày.
Bạch Ly đành hỏi: “Lại sao nữa?”
“Ưm.” Thi VôĐoan một lát sau mới nói, “Khó chịu.”
Bạch Ly sửng sốt, vội vàng kéo cổ tay y qua: “Sao rồi?”
Thi Vô Đoan không nói gì, chỉ hơi khom người ôm bụng, cảm thấy dạ dày quay cuồng không ngừng, muốn nôn mà chẳng nôn được thứ gì.
Bạch Ly hỏi: “Uống canh tỉnh rượu rồi à?”
Thấy y gật đầu, Bạch Ly bấy giờ mới nhíu mày, đưa tay vén tóc y thử trán một chút, sau đóđứng dậy nói: “Ngươi ngồi đây một lúc, ta đi xem nhà bếp có cháo không rồi hâm một bát mang cho ngươi.”
Thi Vô Đoan ngoan ngoãn gật đầu, hơi mơ hồ nhìn Bạch Ly đẩy cửa đi ra ngoài, bản thân ngồi đó, trong lòng trì độn nghĩ, rất hiền huệ…đáng tiếc chẳng phải vợ ta, ôi!
Y càng ngồi đó càng khó chịu, cảm giác buồn nôn trào lên từng đợt, rốt cuộc Thi VôĐoan không nhịn được nữa, lảo đảo đứng dậy, nhào vào trong viện, vịn đại thụ bắt đầu nôn thốc nôn tháo, nôn trống hết dạ dày, lúc này mới cảm thấy thân tâm phảng phất thả lỏng, dễ chịu hơn không ít.
Ánh mắt hơi tỉnh táo hơn, y vịn cây đứng thẳng, đang định tìm nước súc miệng, chính lúc này vôý ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ mình ở, phát hiện trong gian phòng không người kia phát ra một luồng sáng màu xanh.
Là tinh bàn?
Thi Vô Đoan chần chừ một chút rồi quay về phòng mình, tháo tinh bàn treo bên cạnh cẩm sắt, chỉ thấy bên trên vươn ra một sợi tơ mảnh, dường như tránh né sợ hãi cái gìđó, nhẹ nhàng thòđến một phương hướng rồi lại rụt trở về. Thi VôĐoan ngưng tụ thị lực, theo đại môn rộng mở nhìn ra bên ngoài, ban đầu không hề phát hiện có gì bất đồng, một lúc lâu mới miễn cưỡng nhận ra nơi đó lại bốc lên một cụm hắc khí nhỏ.
Là cái gì?
Y nghĩ thầm trong lòng, chắc là uống nhiều làm việc không cân nhắc gấp đôi, thế là không cầm được lòng màđi qua.
Sau đó vòng qua tường viện, y nghe thấy một người đang nói, là Bạch Ly.
/81
|