Cố Hoài Dương kỳ thật đã tắt đèn đi nghỉ, đang nửa ngủ nửa tỉnh, liền bị tiếng đập cửa đánh thức.
Hắn dụi mắt, khoác áo ngồi dậy, không biết là ai đêm hôm đến tìm, nghe thấy tiếng gõ cửa dường như chẳng gấp lắm, không như là có chuyện lửa sém lông mày nhất định phải nói ngay nửa đêm.
Hắn mở cửa, trông thấy Thi VôĐoan cúi đầu đứng đó, sắc mặt rất khó coi, tay ôm bộ tinh bàn thần thần quỷ quỷ kia, người lại ỉu xìu, phong vũ phiêu dao đứng trong bóng đêm, phảng phất chuẩn bị cắm đầu xuống đất bất cứ lúc nào, trong nháy mắt Cố Hoài Dương còn cho rằng y đang mộng du lang thang khắp nơi không hềý thức.
Hồi lâu, đôi mắt Thi VôĐoan mới đờđẫn xoay một chút, như một vật sống bình thường mở miệng thấp giọng nói: “Đại ca.”
“Chuyện gì thế này?” Cố Hoài Dương khó hiểu.
Cái miệng chim bình nhật thao thao bất tuyệt kia của Thi VôĐoan như thểđột nhiên bị câm, y đứng đó chẳng nói chẳng rằng hệt như khúc gỗ. Cố Hoài Dương không rõ nguyên cớ, lại không thểđể y đứng bên ngoài hóng gió lạnh thấu xương, liền phất tay gọi vào, Thi VôĐoan ngoan ngoãn theo vào.
Cố Hoài Dương lại nói: “Ngồi đi.”
Y liền yên ổn ngồi xuống, như con rối gỗ có khớp biết hoạt động.
Cố Hoài Dương đi nằm đã một lúc, trong phòng sớm hết nước ấm, cũng không chiêu đãi y, lại hỏi một lần: “Ngươi làm sao vậy?”
Thi Vô Đoan nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm chén trà trên bàn, ánh mắt ấy lại khiến Cố Hoài Dương hơi nổi da gà, chỉ cảm thấy chén trà sắp bị mắt y nhìn xuyên. Cố Hoài Dương nhận ra Thi VôĐoan không bình thường lắm, còn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cho rằng y uống say, dưới ánh nến lờ mờ cùng Thi Vô Đoan trừng nhau giây lát, rốt cuộc không nhịn được thò một ngón tay chọc chọc Thi VôĐoan, hỏi: “Ngươi… còn biết ta là ai chứ?”
Thi Vô Đoan nói: “Đại ca.”
Ồ, còn nhận được người kìa – Cố Hoài Dương đánh giá, lại hỏi: “Uống say à?”
Thi Vô Đoan dừng một chút, chậm rãi gật đầu rồi nói: “Hơi quá chén.”
Cũng coi như tỉnh táo, thế lại bị làm sao đây?
Cố Hoài Dương hồ nghi nhìn y, hắn quen biết Thi VôĐoan đã mấy năm, trong lòng biết người thanh niên này thoạt nhìn bị thịt, đầu óc dường như chẳng có cái gì, nhưng kỳ thật ngoại trừ lúc ăn, tình cảm xưa nay khá nội liễm.
Trên mặt y luôn có thể bảo trì một đoạn trống khiến người ta tức đến ngứa răng, nhưng họ biết y không hề thật sự mù mờ.
Thấy y không nói gì, Cố Hoài Dương cũng im lặng, gạt hoa đèn, để ngọn lửa kia lớn hơn, sau đó quay đầu ngáp một cái, hết sức kiên nhẫn bồi y ngồi không.
Chẳng biết qua bao lâu, ngón tay Thi VôĐoan vôý thức duỗi trên bàn mới cong lên, nắm thành một nắm đấm, y bỗng nhiên mở miệng, nhưng không phát ra tiếng, Cố Hoài Dương không nhịn được thòđầu qua hỏi: “Cái gì?”
Sau đó Cố Hoài Dương đã nghe rõ, y nói chính là: “Ta không sai.”
Khoảnh khắc ấy Cố Hoài Dương thậm chí cảm thấy y lộ ra một chút phẫn nộ, tựa như tuổi tác chân thật của y – chưa từng giấu giếm và kìm nén nhiều, nghĩ cái gì đều hiện ra mặt, tựa như một thiếu niên giận dỗi có một chút không cam lòng.
Qua giây lát hắn mới nghe thấy Thi VôĐoan ngắt từng chữ lặp lại lần nữa: “Ta không sai.”
Cố Hoài Dương ngớ ra, trong lúc này một cơn gió nhẹ vừa vặn cuốn vào từ khe cửa chưa đóng chặt, làm ánh nến chập chờn.
Thi Vô Đoan giật mình, phục hồi tinh thần, nhãn châu động đậy, một tia sáng nhanh chóng lóe qua, kếđó lập tức quy về bình tĩnh.
Sau đó y đứng dậy, dùng giọng nói luôn chậm hơn người thường một chút mà bảo: “Ta say rượu thất thố, làm lỡ việc nghỉ ngơi của đại ca.”
Đây là triệt để tỉnh táo rồi, Cố Hoài Dương khá tiếc nuối thầm nghĩ, vì thế nói: “Tiểu lục, nhớ hồi đó mới kết bái đại ca từng nói gì chứ? Tất cảđều là người một nhà. Ngươi xem, lão ngũ là người nóng tính, mỗi khi có chuyện không hài lòng, đều phải ồn ào với ngươi một phen. Ngươi cũng có thể giống hắn, khi có gì luẩn quẩn trong lòng hay không vui, cứ nói một chút với đại ca, ta có thểđể ngươi kêu phí một tiếng ca sao?”
Thi Vô Đoan nhận lời: “Vâng.”
Cố Hoài Dương thấy y lại là bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi kia, rõ ràng là chẳng muốn nói gì, vì thếđành thở dài bảo: “Ngươi gần đây cũng vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.” – Tiểu tử thối này vẫn ìạch như rùa.
Mãi đến rất lâu về sau, Cố Hoài Dương hồi ức ba chữ“Ta không sai” nghe từ miệng Thi VôĐoan trong cái đêm giá lạnh ấy, mới đột nhiên phát hiện, bọn họ từ tiểu lục cho đến Bạch Ly, Nhan Chân, thậm chí những người đã chết, hoặc là chưa từng rời khỏi ấy, kỳ thật đều bị vây trên tếđài của câu dường như kỳ ngữ này, chẳng ai xuống được, chẳng ai động đậy nổi.
Dần dà, ba chữ này phảng phất biến thành một miếng vá to tướng trên hồn phách của họ, một khi bóc ra, hồn phách những người này đều thành một bộ dáng – trống hoác.
Sáng sớm hôm sau, Cố Hoài Dương còn hơi lo lắng đặc biệt kêu người đi xem Thi VôĐoan thế nào rồi, kết quả người nọ giây lát sau chạy về báo lại, nói sáng sớm y đã kéo vị bằng hữu ở trong viện kia ra ngoài, bảo làđi xếp hàng mua bánh thỏ của Nam thành, còn lôi cả Lục Lộ con gái Lục Vân Châu, Lục tam ca không tìm thấy con, đang mài đao.
Giờ lại tốt rồi – vì thế Cốđại tướng quân mới đi nhậm chức tâm tình nhẹ nhàng nên làm gì thì làm.
Ý chỉ trong triều từng cái hạ xuống, đã bị chiêu an, cầm quân lương, thì phải làm việc cho bên trên, ít nhất phải bảo vệ một phương bình an, bình thường vô sự, thường xuyên nhận được những nhiệm vụ linh tinh như tiễu phỉ xung quanh Hải Ninh, dọn dẹp một số lưu khấu.
Trước mắt quân Khăn Đỏđã cứng cánh, không cần nịnh bợ thổ phỉ trên núi nữa, liền lắc mình biến hóa, làm việc cướp bóc sơn phỉ thanh tẩy đỉnh núi, Lục tam ca và Mạnh Trung Dũng một phụ trách giết một phụ trách cướp, thứ cướp được sau khi do Cốđại tướng quân xem qua, cho Thi Vô Đoan thống nhất điều phối, lấy đủ lợi ích cho đốc quân, phần lớn giấu cho các huynh đệăn thịt, phần nhỏ nộp lên triều đình, hòng biểu chiến công.
Dọn dẹp lưu khấu thì là nhiệm vụ của Lý Như Sương, đối với kẻ nguyện ý quy thuận, Lý tứ nương cũng rất ôn nhu, báo cáo danh sách, đăng ký tên tuổi quê quán, biên vào quân Khăn Đỏ, về sau chỉ cần nghe lời là cóăn có uống, dù bất hạnh hy sinh, trong nhà bất kể là có mẹ già bảy mươi hay trẻ nhỏ gào khóc, sau này đều có bảo đảm, đối với kẻ không nghe lời khăng khăng xoáy vào ngõ cụt muốn chết, Lý tứ nương cũng có một sở trường có thểđối phó– trên thực tế nàng bình sinh chỉ có hai sở trường, một làđặc biệt giỏi nấu ăn, một làđặc biệt giỏi chém người.
Thi Vô Đoan một vai gánh khi trên mị dưới, những chuyện hối lộ dính líu, đả thông mấu chốt.
Đám Cố Hoài Dương cứ thếổn định ở Hải Ninh, lại khá có dáng vẻ như phải ở lâu dài, tận tụy làm “quan địa phương”. Lâu dần Bạch Ly lại bắt đầu hoài nghi, ngày đó y thông qua Thủy kính nhìn thấy Thi VôĐoan và Cố Hoài Dương đối thoại, phải chăng đã hiểu lầm gì rồi, người tạo phản nên an phận như vậy sao?
Y còn phát hiện, Thi VôĐoan tuy rằng vẫn bận đến mức cả ngày không thấy bóng dáng, song mỗi bữa quay về, chỉ cần thấy y còn chưa tắt đèn, nhất định phải nói chuyện với y một lúc, uống một vài chén. Chợt được rỗi rãi còn kéo y ra ngoài đi dạo một hồi.
Vùng Hải Ninh không lớn, lại có không ít nơi đểđi, trước mắt đều về Cố Hoài Dương quản, gần có thành Cổ Cát, xa có An Khánh trường phố, nếu là khoái mãđều có thểđi về trong một hai ngày.
Thi Vô Đoan giống như hoàn toàn không nhớđêm ấy từng thấy và nói những gì, chẳng hề khúc mắc mà dẫn Bạch Ly đi khắp Hải Ninh, có khi là hai người bọn họ, có khi dẫn Tiểu Lục Lộ cùng mấy tiểu tử choai choai đồđệ HạĐoan Phương.
Mấy tiểu đồ đệ của Hạ chưởng môn ngồi xe hơn nửa tháng mới được đón đến, đủ thấy Hải Cát tiểu thừa giáo tông thạc quả cận tồn này thật sự là cùng đồ mạt lộ rồi, Thi VôĐoan thấy ba tên nhóc tư chất đều bình bình, chưa lớn tuổi, lớn nhất chẳng qua mười ba mười bốn, dáng vẻ nuôi ở thâm sơn không biết việc đời.
Sa sút như thế, không người nối nghiệp, cũng khó trách HạĐoan Phương mọi việc đều nhìn trước ngó sau. Đám nhóc con dễđối phó hơn tên cáo già HạĐoan Phương kia nhiều lắm, gặp mặt cho mấy viên kẹo, ra ngoài mang về bọc bánh ngọt, vẻ mặt ôn hòa một chút là ngoan ngoãn vô cùng – dù HạĐoan Phương lệnh không cho phép tiếp xúc với tên Thi VôĐoan rắp tâm hại người này, đáng tiếc không hề hiệu quả.
Ngày qua ngày, lại qua năm, rồi vào xuân, mắt thấy cỏ cây vạn vật đều một lần nữa mọc lên, thời tiết chậm rãi nóng hơn. HạĐoan Phương chẳng đi được nữa, thời gian dài, chắc là bởi vìở thoải mái, hoặc duyên cớ bởi vì ba đồđệ, thái độ của hắn lại hơi dịu đi.
Sống hài lòng nhất phải thuộc Bạch Ly, dù Thi VôĐoan tận tâm tận lực làm việc giúp người gọi là“đại ca” kia, khiến lòng y rất không thoải mái, nhưng sau khi nghe nói chuyện Cố Hoài Dương đãđính hôn, lập tức phải cưới một cô vợ vào nhà, nét mặt Bạch Ly rõ ràng dịu đi không ít, thấy Cố Hoài Dương sẽ nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi một câu chứ không còn một mực lạnh băng dùng ánh mắt lạnh lẽo theo dõi hắn nữa.
Đại khái Cố Hoài Dương trời sinh thập phần có tâm đắc với chính vụ và quân vụ, sau khi an ổn ở quận Hải Ninh, chẳng qua nửa năm, Hải Ninh lại như có thần trợ, không những chưa hề bị chiến loạn ảnh hưởng, ngược lại ngay ngắn rõ ràng. Nhân số quân Khăn Đỏ ban đầu lại được hắn mở rộng ra ba bốn lần có dư, thao luyện không nghỉ, còn thường xuyên có cơ hội ra cướp một đỉnh núi, lấy chiến nuôi chiến, lấy binh nuôi binh.
Vùng Hải Ninh núi vây quanh, bình nhật lúc không đánh trận, luyện binh rỗi rãi, Cố Hoài Dương còn tự mình dẫn họđi mở núi, mở núi liền có ruộng, một mặt dàn xếp thu lưu người nhà của quân Khăn Đỏ, nói người cày cấy có ruộng, một mặt cũng lấy đây nuôi binh – quân lương triều đình không nuôi được nhiều tư binh như vậy của Cố Hoài Dương.
Không biết là vì sao, mấy năm nay trong thiên tai nhân họa, tuy rằng vô luận hạn lụt, Hải Ninh đều không coi là khu tai nặng, nhưng mùa màng cũng chẳng thấy tốt mấy, song năm đầu Cố Hoài Dương phong tướng, năm thứ hai quận Hải Ninh liền mưa thuận gió hòa đến thần kỳ.
Lại đến cuối năm, trong triều phái Ngự sử tuần tra, khảo hạch chính tích của quan viên các nơi, Ngự sử nhìn thấy Hải Ninh giăng đèn kết hoa náo nhiệt dị thường, lại thêm Thi Vô Đoan dúi lợi cho, vừa ăn vừa cầm, ở nửa tháng, Ngự sửđại nhân mới vừa lòng thỏa ý màđi, kết quả trong khảo hạch chiến tích năm này, các vịđại nhân tuần phủ tổng binh, phẩm cấp nghiêm ngặt rõ ràng các nơi, lại không ai thành tích tốt bằng “tướng quân” dở ngô dở khoai dựa vào chiêu an trong tiểu quận biên thùy này.
Cũng thành một câu chuyện cười kinh điển năm ấy.
Qua năm, Cốđại tướng quân rốt cuộc mãn nguyện cưới con gái của vương khác họ Triệu Hồng Lư quận Hồ Dương lân quận Hải Ninh.
Hồ Dương vương danh tướng khai quốc, vương vị nhiều đời truyền thừa, lẽ ra con gái là có tư cách tuyển vào cung làm nương nương. Nhưng khi truyền đến đời Triệu Hồng Lư, chút nghĩa trung quân vào sinh ra tử vì hoàng gia của tổ tông đã sớm chết trong huyết mạch, Triệu Hồng Lư là kẻ không an phận thủ bên Nam Hải, ngoài mặt là trấn thủ, trong tối không biết nuôi bao nhiêu tư binh, chỉ chờđục nước béo cò.
Nhưng tuyệt đối chưa từng nghĩ phải gả con gái cho Hoàng đế lão đầu tử choai choai không biết khi nào sẽ bị người ta xử lý, tìm kiếm một vòng, phát hiện mình và Cố Hoài Dương thập phần ngưu tầm ngưu mã tầm mã, lại nhắm vào địa phương biến thành phong thủy bảo địa trong tay Cố Hoài Dương, vì thế thống khoái gả con gái cho, tính toán tương lai nếu tiếp tục hợp ý sẽ làm ông tế, nếu một ngày kia không hợp ý nữa thì tùy thời đoạt lấy cảđịa bàn của nữ tế.
Nhưng vô luận lão đầu tử họ Triệu tính toán thế nào, hôn lễ là lang tài nữ mạo mọi người vui mừng.
Nhân hỉ khánh cuối năm, mười dặm hồng trang rải trên tuyết địa, Hải Ninh vui mừng như thể một chốn đào nguyên.
Ngay cả Bạch Ly cũng thay tấm áo bào màu trắng mặc thường niên, dưới sự chỉ chỉđiểm điểm của Thi VôĐoan, không biết lục từđâu ra một kiện trường y viền vàng, còn thập phần chân tâm thành ý tặng lễ mừng – y thật sự rất vui vì Cố Hoài Dương cưới vợ.
Hắn dụi mắt, khoác áo ngồi dậy, không biết là ai đêm hôm đến tìm, nghe thấy tiếng gõ cửa dường như chẳng gấp lắm, không như là có chuyện lửa sém lông mày nhất định phải nói ngay nửa đêm.
Hắn mở cửa, trông thấy Thi VôĐoan cúi đầu đứng đó, sắc mặt rất khó coi, tay ôm bộ tinh bàn thần thần quỷ quỷ kia, người lại ỉu xìu, phong vũ phiêu dao đứng trong bóng đêm, phảng phất chuẩn bị cắm đầu xuống đất bất cứ lúc nào, trong nháy mắt Cố Hoài Dương còn cho rằng y đang mộng du lang thang khắp nơi không hềý thức.
Hồi lâu, đôi mắt Thi VôĐoan mới đờđẫn xoay một chút, như một vật sống bình thường mở miệng thấp giọng nói: “Đại ca.”
“Chuyện gì thế này?” Cố Hoài Dương khó hiểu.
Cái miệng chim bình nhật thao thao bất tuyệt kia của Thi VôĐoan như thểđột nhiên bị câm, y đứng đó chẳng nói chẳng rằng hệt như khúc gỗ. Cố Hoài Dương không rõ nguyên cớ, lại không thểđể y đứng bên ngoài hóng gió lạnh thấu xương, liền phất tay gọi vào, Thi VôĐoan ngoan ngoãn theo vào.
Cố Hoài Dương lại nói: “Ngồi đi.”
Y liền yên ổn ngồi xuống, như con rối gỗ có khớp biết hoạt động.
Cố Hoài Dương đi nằm đã một lúc, trong phòng sớm hết nước ấm, cũng không chiêu đãi y, lại hỏi một lần: “Ngươi làm sao vậy?”
Thi Vô Đoan nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm chén trà trên bàn, ánh mắt ấy lại khiến Cố Hoài Dương hơi nổi da gà, chỉ cảm thấy chén trà sắp bị mắt y nhìn xuyên. Cố Hoài Dương nhận ra Thi VôĐoan không bình thường lắm, còn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cho rằng y uống say, dưới ánh nến lờ mờ cùng Thi Vô Đoan trừng nhau giây lát, rốt cuộc không nhịn được thò một ngón tay chọc chọc Thi VôĐoan, hỏi: “Ngươi… còn biết ta là ai chứ?”
Thi Vô Đoan nói: “Đại ca.”
Ồ, còn nhận được người kìa – Cố Hoài Dương đánh giá, lại hỏi: “Uống say à?”
Thi Vô Đoan dừng một chút, chậm rãi gật đầu rồi nói: “Hơi quá chén.”
Cũng coi như tỉnh táo, thế lại bị làm sao đây?
Cố Hoài Dương hồ nghi nhìn y, hắn quen biết Thi VôĐoan đã mấy năm, trong lòng biết người thanh niên này thoạt nhìn bị thịt, đầu óc dường như chẳng có cái gì, nhưng kỳ thật ngoại trừ lúc ăn, tình cảm xưa nay khá nội liễm.
Trên mặt y luôn có thể bảo trì một đoạn trống khiến người ta tức đến ngứa răng, nhưng họ biết y không hề thật sự mù mờ.
Thấy y không nói gì, Cố Hoài Dương cũng im lặng, gạt hoa đèn, để ngọn lửa kia lớn hơn, sau đó quay đầu ngáp một cái, hết sức kiên nhẫn bồi y ngồi không.
Chẳng biết qua bao lâu, ngón tay Thi VôĐoan vôý thức duỗi trên bàn mới cong lên, nắm thành một nắm đấm, y bỗng nhiên mở miệng, nhưng không phát ra tiếng, Cố Hoài Dương không nhịn được thòđầu qua hỏi: “Cái gì?”
Sau đó Cố Hoài Dương đã nghe rõ, y nói chính là: “Ta không sai.”
Khoảnh khắc ấy Cố Hoài Dương thậm chí cảm thấy y lộ ra một chút phẫn nộ, tựa như tuổi tác chân thật của y – chưa từng giấu giếm và kìm nén nhiều, nghĩ cái gì đều hiện ra mặt, tựa như một thiếu niên giận dỗi có một chút không cam lòng.
Qua giây lát hắn mới nghe thấy Thi VôĐoan ngắt từng chữ lặp lại lần nữa: “Ta không sai.”
Cố Hoài Dương ngớ ra, trong lúc này một cơn gió nhẹ vừa vặn cuốn vào từ khe cửa chưa đóng chặt, làm ánh nến chập chờn.
Thi Vô Đoan giật mình, phục hồi tinh thần, nhãn châu động đậy, một tia sáng nhanh chóng lóe qua, kếđó lập tức quy về bình tĩnh.
Sau đó y đứng dậy, dùng giọng nói luôn chậm hơn người thường một chút mà bảo: “Ta say rượu thất thố, làm lỡ việc nghỉ ngơi của đại ca.”
Đây là triệt để tỉnh táo rồi, Cố Hoài Dương khá tiếc nuối thầm nghĩ, vì thế nói: “Tiểu lục, nhớ hồi đó mới kết bái đại ca từng nói gì chứ? Tất cảđều là người một nhà. Ngươi xem, lão ngũ là người nóng tính, mỗi khi có chuyện không hài lòng, đều phải ồn ào với ngươi một phen. Ngươi cũng có thể giống hắn, khi có gì luẩn quẩn trong lòng hay không vui, cứ nói một chút với đại ca, ta có thểđể ngươi kêu phí một tiếng ca sao?”
Thi Vô Đoan nhận lời: “Vâng.”
Cố Hoài Dương thấy y lại là bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi kia, rõ ràng là chẳng muốn nói gì, vì thếđành thở dài bảo: “Ngươi gần đây cũng vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.” – Tiểu tử thối này vẫn ìạch như rùa.
Mãi đến rất lâu về sau, Cố Hoài Dương hồi ức ba chữ“Ta không sai” nghe từ miệng Thi VôĐoan trong cái đêm giá lạnh ấy, mới đột nhiên phát hiện, bọn họ từ tiểu lục cho đến Bạch Ly, Nhan Chân, thậm chí những người đã chết, hoặc là chưa từng rời khỏi ấy, kỳ thật đều bị vây trên tếđài của câu dường như kỳ ngữ này, chẳng ai xuống được, chẳng ai động đậy nổi.
Dần dà, ba chữ này phảng phất biến thành một miếng vá to tướng trên hồn phách của họ, một khi bóc ra, hồn phách những người này đều thành một bộ dáng – trống hoác.
Sáng sớm hôm sau, Cố Hoài Dương còn hơi lo lắng đặc biệt kêu người đi xem Thi VôĐoan thế nào rồi, kết quả người nọ giây lát sau chạy về báo lại, nói sáng sớm y đã kéo vị bằng hữu ở trong viện kia ra ngoài, bảo làđi xếp hàng mua bánh thỏ của Nam thành, còn lôi cả Lục Lộ con gái Lục Vân Châu, Lục tam ca không tìm thấy con, đang mài đao.
Giờ lại tốt rồi – vì thế Cốđại tướng quân mới đi nhậm chức tâm tình nhẹ nhàng nên làm gì thì làm.
Ý chỉ trong triều từng cái hạ xuống, đã bị chiêu an, cầm quân lương, thì phải làm việc cho bên trên, ít nhất phải bảo vệ một phương bình an, bình thường vô sự, thường xuyên nhận được những nhiệm vụ linh tinh như tiễu phỉ xung quanh Hải Ninh, dọn dẹp một số lưu khấu.
Trước mắt quân Khăn Đỏđã cứng cánh, không cần nịnh bợ thổ phỉ trên núi nữa, liền lắc mình biến hóa, làm việc cướp bóc sơn phỉ thanh tẩy đỉnh núi, Lục tam ca và Mạnh Trung Dũng một phụ trách giết một phụ trách cướp, thứ cướp được sau khi do Cốđại tướng quân xem qua, cho Thi Vô Đoan thống nhất điều phối, lấy đủ lợi ích cho đốc quân, phần lớn giấu cho các huynh đệăn thịt, phần nhỏ nộp lên triều đình, hòng biểu chiến công.
Dọn dẹp lưu khấu thì là nhiệm vụ của Lý Như Sương, đối với kẻ nguyện ý quy thuận, Lý tứ nương cũng rất ôn nhu, báo cáo danh sách, đăng ký tên tuổi quê quán, biên vào quân Khăn Đỏ, về sau chỉ cần nghe lời là cóăn có uống, dù bất hạnh hy sinh, trong nhà bất kể là có mẹ già bảy mươi hay trẻ nhỏ gào khóc, sau này đều có bảo đảm, đối với kẻ không nghe lời khăng khăng xoáy vào ngõ cụt muốn chết, Lý tứ nương cũng có một sở trường có thểđối phó– trên thực tế nàng bình sinh chỉ có hai sở trường, một làđặc biệt giỏi nấu ăn, một làđặc biệt giỏi chém người.
Thi Vô Đoan một vai gánh khi trên mị dưới, những chuyện hối lộ dính líu, đả thông mấu chốt.
Đám Cố Hoài Dương cứ thếổn định ở Hải Ninh, lại khá có dáng vẻ như phải ở lâu dài, tận tụy làm “quan địa phương”. Lâu dần Bạch Ly lại bắt đầu hoài nghi, ngày đó y thông qua Thủy kính nhìn thấy Thi VôĐoan và Cố Hoài Dương đối thoại, phải chăng đã hiểu lầm gì rồi, người tạo phản nên an phận như vậy sao?
Y còn phát hiện, Thi VôĐoan tuy rằng vẫn bận đến mức cả ngày không thấy bóng dáng, song mỗi bữa quay về, chỉ cần thấy y còn chưa tắt đèn, nhất định phải nói chuyện với y một lúc, uống một vài chén. Chợt được rỗi rãi còn kéo y ra ngoài đi dạo một hồi.
Vùng Hải Ninh không lớn, lại có không ít nơi đểđi, trước mắt đều về Cố Hoài Dương quản, gần có thành Cổ Cát, xa có An Khánh trường phố, nếu là khoái mãđều có thểđi về trong một hai ngày.
Thi Vô Đoan giống như hoàn toàn không nhớđêm ấy từng thấy và nói những gì, chẳng hề khúc mắc mà dẫn Bạch Ly đi khắp Hải Ninh, có khi là hai người bọn họ, có khi dẫn Tiểu Lục Lộ cùng mấy tiểu tử choai choai đồđệ HạĐoan Phương.
Mấy tiểu đồ đệ của Hạ chưởng môn ngồi xe hơn nửa tháng mới được đón đến, đủ thấy Hải Cát tiểu thừa giáo tông thạc quả cận tồn này thật sự là cùng đồ mạt lộ rồi, Thi VôĐoan thấy ba tên nhóc tư chất đều bình bình, chưa lớn tuổi, lớn nhất chẳng qua mười ba mười bốn, dáng vẻ nuôi ở thâm sơn không biết việc đời.
Sa sút như thế, không người nối nghiệp, cũng khó trách HạĐoan Phương mọi việc đều nhìn trước ngó sau. Đám nhóc con dễđối phó hơn tên cáo già HạĐoan Phương kia nhiều lắm, gặp mặt cho mấy viên kẹo, ra ngoài mang về bọc bánh ngọt, vẻ mặt ôn hòa một chút là ngoan ngoãn vô cùng – dù HạĐoan Phương lệnh không cho phép tiếp xúc với tên Thi VôĐoan rắp tâm hại người này, đáng tiếc không hề hiệu quả.
Ngày qua ngày, lại qua năm, rồi vào xuân, mắt thấy cỏ cây vạn vật đều một lần nữa mọc lên, thời tiết chậm rãi nóng hơn. HạĐoan Phương chẳng đi được nữa, thời gian dài, chắc là bởi vìở thoải mái, hoặc duyên cớ bởi vì ba đồđệ, thái độ của hắn lại hơi dịu đi.
Sống hài lòng nhất phải thuộc Bạch Ly, dù Thi VôĐoan tận tâm tận lực làm việc giúp người gọi là“đại ca” kia, khiến lòng y rất không thoải mái, nhưng sau khi nghe nói chuyện Cố Hoài Dương đãđính hôn, lập tức phải cưới một cô vợ vào nhà, nét mặt Bạch Ly rõ ràng dịu đi không ít, thấy Cố Hoài Dương sẽ nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi một câu chứ không còn một mực lạnh băng dùng ánh mắt lạnh lẽo theo dõi hắn nữa.
Đại khái Cố Hoài Dương trời sinh thập phần có tâm đắc với chính vụ và quân vụ, sau khi an ổn ở quận Hải Ninh, chẳng qua nửa năm, Hải Ninh lại như có thần trợ, không những chưa hề bị chiến loạn ảnh hưởng, ngược lại ngay ngắn rõ ràng. Nhân số quân Khăn Đỏ ban đầu lại được hắn mở rộng ra ba bốn lần có dư, thao luyện không nghỉ, còn thường xuyên có cơ hội ra cướp một đỉnh núi, lấy chiến nuôi chiến, lấy binh nuôi binh.
Vùng Hải Ninh núi vây quanh, bình nhật lúc không đánh trận, luyện binh rỗi rãi, Cố Hoài Dương còn tự mình dẫn họđi mở núi, mở núi liền có ruộng, một mặt dàn xếp thu lưu người nhà của quân Khăn Đỏ, nói người cày cấy có ruộng, một mặt cũng lấy đây nuôi binh – quân lương triều đình không nuôi được nhiều tư binh như vậy của Cố Hoài Dương.
Không biết là vì sao, mấy năm nay trong thiên tai nhân họa, tuy rằng vô luận hạn lụt, Hải Ninh đều không coi là khu tai nặng, nhưng mùa màng cũng chẳng thấy tốt mấy, song năm đầu Cố Hoài Dương phong tướng, năm thứ hai quận Hải Ninh liền mưa thuận gió hòa đến thần kỳ.
Lại đến cuối năm, trong triều phái Ngự sử tuần tra, khảo hạch chính tích của quan viên các nơi, Ngự sử nhìn thấy Hải Ninh giăng đèn kết hoa náo nhiệt dị thường, lại thêm Thi Vô Đoan dúi lợi cho, vừa ăn vừa cầm, ở nửa tháng, Ngự sửđại nhân mới vừa lòng thỏa ý màđi, kết quả trong khảo hạch chiến tích năm này, các vịđại nhân tuần phủ tổng binh, phẩm cấp nghiêm ngặt rõ ràng các nơi, lại không ai thành tích tốt bằng “tướng quân” dở ngô dở khoai dựa vào chiêu an trong tiểu quận biên thùy này.
Cũng thành một câu chuyện cười kinh điển năm ấy.
Qua năm, Cốđại tướng quân rốt cuộc mãn nguyện cưới con gái của vương khác họ Triệu Hồng Lư quận Hồ Dương lân quận Hải Ninh.
Hồ Dương vương danh tướng khai quốc, vương vị nhiều đời truyền thừa, lẽ ra con gái là có tư cách tuyển vào cung làm nương nương. Nhưng khi truyền đến đời Triệu Hồng Lư, chút nghĩa trung quân vào sinh ra tử vì hoàng gia của tổ tông đã sớm chết trong huyết mạch, Triệu Hồng Lư là kẻ không an phận thủ bên Nam Hải, ngoài mặt là trấn thủ, trong tối không biết nuôi bao nhiêu tư binh, chỉ chờđục nước béo cò.
Nhưng tuyệt đối chưa từng nghĩ phải gả con gái cho Hoàng đế lão đầu tử choai choai không biết khi nào sẽ bị người ta xử lý, tìm kiếm một vòng, phát hiện mình và Cố Hoài Dương thập phần ngưu tầm ngưu mã tầm mã, lại nhắm vào địa phương biến thành phong thủy bảo địa trong tay Cố Hoài Dương, vì thế thống khoái gả con gái cho, tính toán tương lai nếu tiếp tục hợp ý sẽ làm ông tế, nếu một ngày kia không hợp ý nữa thì tùy thời đoạt lấy cảđịa bàn của nữ tế.
Nhưng vô luận lão đầu tử họ Triệu tính toán thế nào, hôn lễ là lang tài nữ mạo mọi người vui mừng.
Nhân hỉ khánh cuối năm, mười dặm hồng trang rải trên tuyết địa, Hải Ninh vui mừng như thể một chốn đào nguyên.
Ngay cả Bạch Ly cũng thay tấm áo bào màu trắng mặc thường niên, dưới sự chỉ chỉđiểm điểm của Thi VôĐoan, không biết lục từđâu ra một kiện trường y viền vàng, còn thập phần chân tâm thành ý tặng lễ mừng – y thật sự rất vui vì Cố Hoài Dương cưới vợ.
/81
|