Thi Vô Đoan khoanh tay trước ngực, cau mày nhìn HạĐoan Phương.
HạĐoan Phương nói: “Ngươi còn chưa nhìn ra sao? Người này tinh khí trong ngũ tạng thậm chí cốt tủy đều bị hút khô rồi, nhưng mà cái xác trống trơn này lông tóc không tổn, ba hồn bảy phách tất cả biến mất sạch sẽ, thiết nghĩ là bịăn nhất tịnh rồi, đủ thấy kẻ hại người không phải lệ quỷ, cũng tuyệt đối không phải yêu.”
Thi Vô Đoan không mở miệng, chờ hắn tiếp tục, HạĐoan Phương lại nói: “Không biết ngươi có nhìn ra không, tất cả những người chết này, vô luận lão ấu, đều là nam nhân. Theo sách cổ tổ sư gia phái ta lưu lại, là bởi vì nữ nhân tính thuộc âm, xung với ma tính.”
Thi Vô Đoan hồi lâu mới nói tiếp: “Ông nói có chút đạo lý…”
HạĐoan Phương biết phần sau y nói gì, liền ngắt ngang: “Ta biết ngươi muốn nói ngươi không tin là Bạch Ly làm, ta không biết ngươi và người kia có giao tình gì, nhưng giết người lấy hồn chuyện kiểu này là bản năng của ma vật, y đến Cổ Cát đã một năm rưỡi, nhẫn đến lúc này mới động thủ, ta thấy cũng thật sựđáng quý rồi.”
“Không phải ta làm theo cảm tính.” Thi VôĐoan quay đầu nhìn thi thể dưới đất một cái, dựa vào góc tường đứng đó, nói, “Trên huyết thống mà nói thì y không hề là thuần ma, theo ta biết trên người y ít nhất có một nửa máu là hồ tộc, chung quy chưa đến mức ngay cả một nửa bản năng cũng không kiềm chếđược, huống chi ta biết rõ y, xưa nay tâm cao khí ngạo dưới mắt vô trần, hiện giờ tuổi lớn càng cùng cực, chẳng để mắt đến ai, nếu ông nói y sẽ khuất tùng bản năng, ta thấy chi bằng giết y còn thống khoái hơn.”
HạĐoan Phương nghe vậy chau mày theo bản năng, tuy rằng tướng mạo đáng khinh, trên thực tế người cũng rất đáng khinh, nhưng mà dù sao vẫn là xuất thân chính phái đứng đắn, từ nhỏđã nhận giáo dục đại đạo ra sao thế nào, có loại phản cảm bản năng với những “tà ma ngoại đạo” này, hắn phản cảm Bạch Ly, giống như tiểu cô nương phản cảm lũ chuột vậy, là một loại tình cảm khắc sâu bản thân cũng không khống chếđược.
Nhưng mà rốt cuộc nể mặt Thi VôĐoan nên không nói gì.
“Đừng đả thảo kinh xà.” Thi VôĐoan ngẫm nghĩ rồi rốt cuộc nói, “Mấy ngày nay trong quân ta sẽ bảo người phòng vệ nghiêm hơn, trong thành thì giao cho ông.”
HạĐoan Phương đáp một tiếng, Thi VôĐoan cất bước định đi, lại dường như bỗng nhiên nhớ tới điều gìđó, dừng bước, mắt xoay một vòng, giống nhưđang cân nhắc chuyện gì, HạĐoan Phương vừa nhìn thấy ánh mắt ấy liền nổi hết da gà, cảm giác có người phải xúi quẩy rồi.
Quả nhiên, một lát sau, Thi VôĐoan nói: “Bất quá… ta trái lại đột nhiên cảm thấy chuyện này…”
Y lộ ra nụ cười, nói với HạĐoan Phương: “Mấy năm nay chúng ta an phận ở một góc, thậm chí Hải Ninh bị tà ma xâm nhập, dân chúng lầm than, trong lòng thật sự thấy thẹn, chỉ làđịch trong tối ta ngoài sáng, lực thua kém, chi bằng… mời đạo hữu các nơi đến hàng phục, Hạ chưởng môn ông thấy thế nào?”
HạĐoan Phương như thểăn phải ruồi chết, cảnh giác nhìn Thi VôĐoan, nhớ mình lúc trước chính là bị lừa đến như vậy, không nhịn được hỏi: “Ngươi lại muốn làm gì?”
Làm gì? Tự nhiên là kết bè rồi. Tường trúc đồn lương, đợi khi binh hùng tướng mạnh, đuổi hươu hỏi vạc, một lần nữa hưu chỉnh sơn hàĐại Càn rách nát này một phen, không từ mọi thủđoạn.
Thi Vô Đoan cười cười, chắp tay sau lưng thong thả bỏđi.
Chưa đến mấy hôm, HạĐoan Phương viết liền mấy phong thư, gửi như thiếp anh hùng, chủ yếu là những tiểu giáo tông lẻ tẻ trong thâm sơn cùng cốc như Hải Cát tiểu thừa giáo tông, HạĐoan Phương vừa viết vừa cân nhắc trong lòng, đây cũng coi là tạo phúc chúng nhân, lôi các đạo hữu từ những nơi tuy rằng tàng long ngọa hổ nhưng vết chân hiếm đến này ra, bớt cho họ trừ suốt ngày giả thần giả quỷ lừa tiền lừa người thì chẳng có việc gì khác để làm.
Mà lúc này, không cần người khác, dù là người thường trên đường cũng có thể nhìn ra sự bất thường trong thành Cổ Cát – trong thành nổi lên một tầng sương mù màu xám đen, chưa hề tan đi, chỉ bao phủ trên trời không đặc không thưa, lấy Cổ Cát làm trung tâm mà tản ra bên ngoài từng chút.
Phố phường rộ lên các loại đồn đãi, bách tính ra đường đều phải quấn mình kín bưng, vẩy máu chó lên cửa, hoạt động ra ngoài bớt rất nhiều, màqua thêm dăm ba hôm, một trận tuyết từ không trung bay xuống, vật lục giác này không biết từ khi nào lại biến thành màu xám xịt ảm đạm, phảng phất từ trên trời rơi xuống là tro than chứ chẳng phải tuyết.
Chỉ có hiệu quan tài làm ăn như muốn đạp nát bậc cửa, không khí chết chóc bao trùm thành Cổ Cát.
Thi Vô Đoan ngồi trong phòng, trên đầu gối đặt tinh bàn ánh sáng phảng phất còn thịnh vượng hơn ngày xưa một chút, y nhìn chằm chằm vận hành của sao trên tinh bàn, không hề có cách thức gì, chỉ hơi gạt tinh ti, hoàn toàn tính nhẩm trong lòng.
Dị tượng như vậy, chỉ sợ là trong thành có người đang đốt “Âm thi hỏa”.
Cốc Hưđi mười sáu cung, Huyền Vũ bịđại hỏa che, là kiếp nạn khó trốn – mà Thiên Cẩu đã ra, Thái Âm sẽ khuyết… Tính ra chẳng qua bốn năm ngày nay. Khi Thiên Cẩu nuốt Thái Âm, âm khíđến đỉnh, đối phương tất cóđộng tác…
HạĐoan Phương lại lục tục mời được mấy chục đạo hữu tán phái, từng kẻđều là quần áo rách rưới, đủ thấy con đường này thật sự chẳng béo bở gì, một mặt Cố Hoài Dương tự mình tiếp đãi, sai người cung phụng ăn uống ngon lành, một mặt cũng thỉnh cầu họ cho một biện pháp giải quyết.
Lúc này, HạĐoan Phương bắt đầu dẫn họ quy chỉnh phong thủy trong thành, tính toán kiến một đại trận ởđây, trước tiên dẹp sạch hắc vật bao phủ trên thành thị này, thời điểm mấu chốt lại gặp phải một thời cơ không tốt như vậy.
Có chút phiền toái… Thi VôĐoan nhíu mày.
Chính lúc này, bỗng nhiên cửa bịđẩy ra, Thi VôĐoan chẳng cần ngẩng đầu cũng biết là ai – vào phòng y không gõ cửa chỉ có mình Bạch Ly.
Tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng mọi người đều hiểu ngầm trong lòng, Bạch Ly cũng biết thân phận của mình. Mấy ngày nay trong thành Cổ Cát bất luận thật giả có năng lực hay không, các lộđạo nhân lủi khắp, Bạch Ly để tránh phiền toái, cũng tận lực ru rú trong nhà, không gặp mặt những người này.
Thi Vô Đoan không biết giờ này y tới làm gì, tinh ti trên tay rơi về tinh bàn, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Y vừa ngẩng đầu như vậy, mới phát hiện sự bất đồng của Bạch Ly với bình nhật –ánh mắtấy lại hơi trống rỗng, trong đôi mắt cực đen phảng phất thỉnh thoảng lướt qua một chút hồng quang, sắc mặt rất không dễ coi.
Những khói đen đó là mảnh vụn của Âm thi hỏa đốt ra, mấy thứ này đối với y giống như lộc tiên hổ cốt của thường nhân, là vật đại bổ, cóđiều bổ quá mức cũng phải thượng hỏa chảy máu mũi – càng khỏi cần nói y cũng cảm giác được biến hóa của vầng trăng, máu toàn thân phảng phất đều sôi trào, khiến y khổ sở kìm nén, không được an bình giây lát.
Cách đêm cực âm mỗi lúc một gần, y cảm thấy máu của mình dường nhưđều bịđun sôi, nóng đến mức ngũ tạng lục phủđều đau đớn, cái bóng phía sau càng rục rịch, như muốn thoát khỏi “bóng” bất cứ lúc nào, Bạch Ly cũng không biết mình vào bằng cách nào, y chỉ cảm thấy mơ hồ, chờ phản ứng được thìđã vào phòng Thi VôĐoan rồi.
Không thích hợp – Tim Thi VôĐoan đập mạnh, một tay ẩn trong tay áo, lén lút chụp một thanh đoản kiếm giấu trong tay áo rộng thùng thình, nét mặt lại điềm nhiên như không hỏi: “Tiểu Ly Tử?”
Bạch Ly hít một hơi thật sâu, lùi một bước, cúi đầu dựa lưng lên cửa, dường như kiềm chế một cách khổ sở, hồi lâu mới nói với thanh âm khàn khàn: “Ta… chỉ sợ phải rời khỏi nơi này một thời gian.”
Thi Vô Đoan thoáng sửng sốt, qua giây lát mới hỏi: “Nơi… chuyện nơi này có chút ảnh hưởng với ngươi phải không?”
Bạch Ly không hề lên tiếng, chỉ im lặng gật đầu.
“Được.” Thi VôĐoan gật đầu đồng ý ngay cơ hồ không hề do dự, nói, “Ta phái người tiễn ngươi, ngươi đi An Khánh ở mấy hôm trước, tuy rằng cùng thuộc Hải Ninh nhưng An Khánh còn cách Cổ Cát một khoảng, tạm thời không ảnh hưởng đến bên đó…”
Đoạn sau y nói gì, Bạch Ly đã không nghe thấy, khắp đầu óc đều là câu việc chung làm chung kia “Ta phái người tiễn ngươi”.
Y phảng phất nghe thấy có người cười khẩy một phen, nói bên tai y: “Đúng rồi, y là người phải làm đại sự, sao lại bằng lòng cùng ngươi xa chạy cao bay? Xem ngươi có hạ tiện không, chỉ cần y tốt với ngươi một chút là ngươi đội ơn bao nhiêu lâu, nở một nụ cười với ngươi là trong lòng ngươi như thể nở hoa. Y nói một câu bảo ngươi ở lại, ngươi liền hận không thể ném xuống hết thảy, cảđời ở tại địa phương nhỏ này, nhưng trong lòng y ngươi là cái gìđây? Đêm đó, ngươi nói với y nhiều như vậy, y cóđể bụng không? Đến bây giờđã cho ngươi câu trả lời chưa? Còn chưa nghe thấy y nói phải phái người tiễn ngươi đi sao?”
Bạch Ly nắm chặt đôi tay đang buông hai bên, cắn đầu lưỡi mình một cái, lúc này mới khiến cho bản thân tỉnh táo đôi chút, dùng ngữđiệu kỳ dị hỏi: “VôĐoan, ngươi không đi với ta sao?”
Thi Vô Đoan hơi sửng sốt nhìn y: “Ta đi đâu? Ta đi rồi mớ hỗn loạn không biết lên từđâu này ai thu dọn? Không nói người khác, ta vừa đi, lòng thương hội sẽ tan, đến lúc đó chẳng phải là lộn xộn sao?”
“A…” Bạch Ly cảm thấy người nọ cười khẽ một tiếng bên tai, “Mớ hỗn loạn, thương hội, Tiểu VôĐoan lòng dạ thật lớn, chỉ sợ không muốn an phận ở Hải Ninh đâu, ngươi nhớ lời y từng nói với kẻ họ Cố kia chứ? Còn nhớ biểu cảm của y khi đó chứ? Y có từng nói với ngươi như vậy? Y có từng nhìn ngươi như vậy? Ngươi nói… nếu y biết ngươi là thân phận gì, ngươi vàđám Nhan Chân là quan hệ gì, liệu có thèm nhìn ngươi lần nữa? Thậm chí… liệu y có tổ chức những người đó nhưđối phóÂm thi hỏa, dẫn họđối phó ngươi?”
Bạch Ly đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Thi VôĐoan đang ngồi ởđó, cảm thấy nụ cười khiến người ta thích trên mặt đối phương dường như biến mất, cứ thế lạnh lùng nhìn mình, trong xa lạ thậm chí kèm một chút thùđịch, nhưánh mắt những hồ tộc đó nhìn mình khi mình bị trói trên cột ở sơn động trong Thương Vân cốc nhiều năm trước.
Không – đừng dùng ánh mắt kiểu đó nhìn ta, người khác đều có thể, chỉ mình ngươi không được!
Sau đó y thấy Thi VôĐoan chậm rãi đứng lên, trong tay lại rút ra một cây chủy thủ thật dài, mũi đao lạnh buốt chỉ vào mình.
Khoảnh khắc ấy Bạch Ly cảm thấy trong lòng có một dây đột nhiên đứt đoạn, y dường như bất chấp tất cả bổđến Thi VôĐoan, một tay hung tợn bóp cổ Thi VôĐoan.
Ngươi là của ta – y nghĩ, ngươi phải ở bên ta, cảđời đều đừng hòng rời khỏi ta, cảđời cũng đừng hòng cùng ta chĩa đao kiếm vào nhau, ngươi…
Thi Vô Đoan vốn ngồi trên ghế nói chuyện đàng hoàng với y, liền thấy biểu cảm của Bạch Ly càng lúc càng không thích hợp, sau đó lấy tốc độ mình không nhìn rõđột nhiên bổđến, Thi Vô Đoan bất ngờ không kịp phòng lại không thể tránh được, cả người lẫn ghế bị y đè xuống, cứ thế ngã nhào, bị Bạch Ly kẹp chặt dưới đất.
Khuỷu tay bịđau, đoản kiếm vốn giấu trong tay áo liền rơi ra, Bạch Ly liếc thấy, sắc đỏđậm trong mắt càng tăng lên, ngay cả hô hấp cũng dồn dập hơn vài phần, hơi thở nóng rực phả trên mặt Thi VôĐoan, trong ngôn ngữ nhẹ nhàng ngày trước kèm theo vài phần nguy hiểm âm lãnh.
Y dễ dàng đoạt được đoản kiếm trong tay Thi VôĐoan, nói: “Ngươi cầm kiếm làm gì?”
HạĐoan Phương nói: “Ngươi còn chưa nhìn ra sao? Người này tinh khí trong ngũ tạng thậm chí cốt tủy đều bị hút khô rồi, nhưng mà cái xác trống trơn này lông tóc không tổn, ba hồn bảy phách tất cả biến mất sạch sẽ, thiết nghĩ là bịăn nhất tịnh rồi, đủ thấy kẻ hại người không phải lệ quỷ, cũng tuyệt đối không phải yêu.”
Thi Vô Đoan không mở miệng, chờ hắn tiếp tục, HạĐoan Phương lại nói: “Không biết ngươi có nhìn ra không, tất cả những người chết này, vô luận lão ấu, đều là nam nhân. Theo sách cổ tổ sư gia phái ta lưu lại, là bởi vì nữ nhân tính thuộc âm, xung với ma tính.”
Thi Vô Đoan hồi lâu mới nói tiếp: “Ông nói có chút đạo lý…”
HạĐoan Phương biết phần sau y nói gì, liền ngắt ngang: “Ta biết ngươi muốn nói ngươi không tin là Bạch Ly làm, ta không biết ngươi và người kia có giao tình gì, nhưng giết người lấy hồn chuyện kiểu này là bản năng của ma vật, y đến Cổ Cát đã một năm rưỡi, nhẫn đến lúc này mới động thủ, ta thấy cũng thật sựđáng quý rồi.”
“Không phải ta làm theo cảm tính.” Thi VôĐoan quay đầu nhìn thi thể dưới đất một cái, dựa vào góc tường đứng đó, nói, “Trên huyết thống mà nói thì y không hề là thuần ma, theo ta biết trên người y ít nhất có một nửa máu là hồ tộc, chung quy chưa đến mức ngay cả một nửa bản năng cũng không kiềm chếđược, huống chi ta biết rõ y, xưa nay tâm cao khí ngạo dưới mắt vô trần, hiện giờ tuổi lớn càng cùng cực, chẳng để mắt đến ai, nếu ông nói y sẽ khuất tùng bản năng, ta thấy chi bằng giết y còn thống khoái hơn.”
HạĐoan Phương nghe vậy chau mày theo bản năng, tuy rằng tướng mạo đáng khinh, trên thực tế người cũng rất đáng khinh, nhưng mà dù sao vẫn là xuất thân chính phái đứng đắn, từ nhỏđã nhận giáo dục đại đạo ra sao thế nào, có loại phản cảm bản năng với những “tà ma ngoại đạo” này, hắn phản cảm Bạch Ly, giống như tiểu cô nương phản cảm lũ chuột vậy, là một loại tình cảm khắc sâu bản thân cũng không khống chếđược.
Nhưng mà rốt cuộc nể mặt Thi VôĐoan nên không nói gì.
“Đừng đả thảo kinh xà.” Thi VôĐoan ngẫm nghĩ rồi rốt cuộc nói, “Mấy ngày nay trong quân ta sẽ bảo người phòng vệ nghiêm hơn, trong thành thì giao cho ông.”
HạĐoan Phương đáp một tiếng, Thi VôĐoan cất bước định đi, lại dường như bỗng nhiên nhớ tới điều gìđó, dừng bước, mắt xoay một vòng, giống nhưđang cân nhắc chuyện gì, HạĐoan Phương vừa nhìn thấy ánh mắt ấy liền nổi hết da gà, cảm giác có người phải xúi quẩy rồi.
Quả nhiên, một lát sau, Thi VôĐoan nói: “Bất quá… ta trái lại đột nhiên cảm thấy chuyện này…”
Y lộ ra nụ cười, nói với HạĐoan Phương: “Mấy năm nay chúng ta an phận ở một góc, thậm chí Hải Ninh bị tà ma xâm nhập, dân chúng lầm than, trong lòng thật sự thấy thẹn, chỉ làđịch trong tối ta ngoài sáng, lực thua kém, chi bằng… mời đạo hữu các nơi đến hàng phục, Hạ chưởng môn ông thấy thế nào?”
HạĐoan Phương như thểăn phải ruồi chết, cảnh giác nhìn Thi VôĐoan, nhớ mình lúc trước chính là bị lừa đến như vậy, không nhịn được hỏi: “Ngươi lại muốn làm gì?”
Làm gì? Tự nhiên là kết bè rồi. Tường trúc đồn lương, đợi khi binh hùng tướng mạnh, đuổi hươu hỏi vạc, một lần nữa hưu chỉnh sơn hàĐại Càn rách nát này một phen, không từ mọi thủđoạn.
Thi Vô Đoan cười cười, chắp tay sau lưng thong thả bỏđi.
Chưa đến mấy hôm, HạĐoan Phương viết liền mấy phong thư, gửi như thiếp anh hùng, chủ yếu là những tiểu giáo tông lẻ tẻ trong thâm sơn cùng cốc như Hải Cát tiểu thừa giáo tông, HạĐoan Phương vừa viết vừa cân nhắc trong lòng, đây cũng coi là tạo phúc chúng nhân, lôi các đạo hữu từ những nơi tuy rằng tàng long ngọa hổ nhưng vết chân hiếm đến này ra, bớt cho họ trừ suốt ngày giả thần giả quỷ lừa tiền lừa người thì chẳng có việc gì khác để làm.
Mà lúc này, không cần người khác, dù là người thường trên đường cũng có thể nhìn ra sự bất thường trong thành Cổ Cát – trong thành nổi lên một tầng sương mù màu xám đen, chưa hề tan đi, chỉ bao phủ trên trời không đặc không thưa, lấy Cổ Cát làm trung tâm mà tản ra bên ngoài từng chút.
Phố phường rộ lên các loại đồn đãi, bách tính ra đường đều phải quấn mình kín bưng, vẩy máu chó lên cửa, hoạt động ra ngoài bớt rất nhiều, màqua thêm dăm ba hôm, một trận tuyết từ không trung bay xuống, vật lục giác này không biết từ khi nào lại biến thành màu xám xịt ảm đạm, phảng phất từ trên trời rơi xuống là tro than chứ chẳng phải tuyết.
Chỉ có hiệu quan tài làm ăn như muốn đạp nát bậc cửa, không khí chết chóc bao trùm thành Cổ Cát.
Thi Vô Đoan ngồi trong phòng, trên đầu gối đặt tinh bàn ánh sáng phảng phất còn thịnh vượng hơn ngày xưa một chút, y nhìn chằm chằm vận hành của sao trên tinh bàn, không hề có cách thức gì, chỉ hơi gạt tinh ti, hoàn toàn tính nhẩm trong lòng.
Dị tượng như vậy, chỉ sợ là trong thành có người đang đốt “Âm thi hỏa”.
Cốc Hưđi mười sáu cung, Huyền Vũ bịđại hỏa che, là kiếp nạn khó trốn – mà Thiên Cẩu đã ra, Thái Âm sẽ khuyết… Tính ra chẳng qua bốn năm ngày nay. Khi Thiên Cẩu nuốt Thái Âm, âm khíđến đỉnh, đối phương tất cóđộng tác…
HạĐoan Phương lại lục tục mời được mấy chục đạo hữu tán phái, từng kẻđều là quần áo rách rưới, đủ thấy con đường này thật sự chẳng béo bở gì, một mặt Cố Hoài Dương tự mình tiếp đãi, sai người cung phụng ăn uống ngon lành, một mặt cũng thỉnh cầu họ cho một biện pháp giải quyết.
Lúc này, HạĐoan Phương bắt đầu dẫn họ quy chỉnh phong thủy trong thành, tính toán kiến một đại trận ởđây, trước tiên dẹp sạch hắc vật bao phủ trên thành thị này, thời điểm mấu chốt lại gặp phải một thời cơ không tốt như vậy.
Có chút phiền toái… Thi VôĐoan nhíu mày.
Chính lúc này, bỗng nhiên cửa bịđẩy ra, Thi VôĐoan chẳng cần ngẩng đầu cũng biết là ai – vào phòng y không gõ cửa chỉ có mình Bạch Ly.
Tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng mọi người đều hiểu ngầm trong lòng, Bạch Ly cũng biết thân phận của mình. Mấy ngày nay trong thành Cổ Cát bất luận thật giả có năng lực hay không, các lộđạo nhân lủi khắp, Bạch Ly để tránh phiền toái, cũng tận lực ru rú trong nhà, không gặp mặt những người này.
Thi Vô Đoan không biết giờ này y tới làm gì, tinh ti trên tay rơi về tinh bàn, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Y vừa ngẩng đầu như vậy, mới phát hiện sự bất đồng của Bạch Ly với bình nhật –ánh mắtấy lại hơi trống rỗng, trong đôi mắt cực đen phảng phất thỉnh thoảng lướt qua một chút hồng quang, sắc mặt rất không dễ coi.
Những khói đen đó là mảnh vụn của Âm thi hỏa đốt ra, mấy thứ này đối với y giống như lộc tiên hổ cốt của thường nhân, là vật đại bổ, cóđiều bổ quá mức cũng phải thượng hỏa chảy máu mũi – càng khỏi cần nói y cũng cảm giác được biến hóa của vầng trăng, máu toàn thân phảng phất đều sôi trào, khiến y khổ sở kìm nén, không được an bình giây lát.
Cách đêm cực âm mỗi lúc một gần, y cảm thấy máu của mình dường nhưđều bịđun sôi, nóng đến mức ngũ tạng lục phủđều đau đớn, cái bóng phía sau càng rục rịch, như muốn thoát khỏi “bóng” bất cứ lúc nào, Bạch Ly cũng không biết mình vào bằng cách nào, y chỉ cảm thấy mơ hồ, chờ phản ứng được thìđã vào phòng Thi VôĐoan rồi.
Không thích hợp – Tim Thi VôĐoan đập mạnh, một tay ẩn trong tay áo, lén lút chụp một thanh đoản kiếm giấu trong tay áo rộng thùng thình, nét mặt lại điềm nhiên như không hỏi: “Tiểu Ly Tử?”
Bạch Ly hít một hơi thật sâu, lùi một bước, cúi đầu dựa lưng lên cửa, dường như kiềm chế một cách khổ sở, hồi lâu mới nói với thanh âm khàn khàn: “Ta… chỉ sợ phải rời khỏi nơi này một thời gian.”
Thi Vô Đoan thoáng sửng sốt, qua giây lát mới hỏi: “Nơi… chuyện nơi này có chút ảnh hưởng với ngươi phải không?”
Bạch Ly không hề lên tiếng, chỉ im lặng gật đầu.
“Được.” Thi VôĐoan gật đầu đồng ý ngay cơ hồ không hề do dự, nói, “Ta phái người tiễn ngươi, ngươi đi An Khánh ở mấy hôm trước, tuy rằng cùng thuộc Hải Ninh nhưng An Khánh còn cách Cổ Cát một khoảng, tạm thời không ảnh hưởng đến bên đó…”
Đoạn sau y nói gì, Bạch Ly đã không nghe thấy, khắp đầu óc đều là câu việc chung làm chung kia “Ta phái người tiễn ngươi”.
Y phảng phất nghe thấy có người cười khẩy một phen, nói bên tai y: “Đúng rồi, y là người phải làm đại sự, sao lại bằng lòng cùng ngươi xa chạy cao bay? Xem ngươi có hạ tiện không, chỉ cần y tốt với ngươi một chút là ngươi đội ơn bao nhiêu lâu, nở một nụ cười với ngươi là trong lòng ngươi như thể nở hoa. Y nói một câu bảo ngươi ở lại, ngươi liền hận không thể ném xuống hết thảy, cảđời ở tại địa phương nhỏ này, nhưng trong lòng y ngươi là cái gìđây? Đêm đó, ngươi nói với y nhiều như vậy, y cóđể bụng không? Đến bây giờđã cho ngươi câu trả lời chưa? Còn chưa nghe thấy y nói phải phái người tiễn ngươi đi sao?”
Bạch Ly nắm chặt đôi tay đang buông hai bên, cắn đầu lưỡi mình một cái, lúc này mới khiến cho bản thân tỉnh táo đôi chút, dùng ngữđiệu kỳ dị hỏi: “VôĐoan, ngươi không đi với ta sao?”
Thi Vô Đoan hơi sửng sốt nhìn y: “Ta đi đâu? Ta đi rồi mớ hỗn loạn không biết lên từđâu này ai thu dọn? Không nói người khác, ta vừa đi, lòng thương hội sẽ tan, đến lúc đó chẳng phải là lộn xộn sao?”
“A…” Bạch Ly cảm thấy người nọ cười khẽ một tiếng bên tai, “Mớ hỗn loạn, thương hội, Tiểu VôĐoan lòng dạ thật lớn, chỉ sợ không muốn an phận ở Hải Ninh đâu, ngươi nhớ lời y từng nói với kẻ họ Cố kia chứ? Còn nhớ biểu cảm của y khi đó chứ? Y có từng nói với ngươi như vậy? Y có từng nhìn ngươi như vậy? Ngươi nói… nếu y biết ngươi là thân phận gì, ngươi vàđám Nhan Chân là quan hệ gì, liệu có thèm nhìn ngươi lần nữa? Thậm chí… liệu y có tổ chức những người đó nhưđối phóÂm thi hỏa, dẫn họđối phó ngươi?”
Bạch Ly đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Thi VôĐoan đang ngồi ởđó, cảm thấy nụ cười khiến người ta thích trên mặt đối phương dường như biến mất, cứ thế lạnh lùng nhìn mình, trong xa lạ thậm chí kèm một chút thùđịch, nhưánh mắt những hồ tộc đó nhìn mình khi mình bị trói trên cột ở sơn động trong Thương Vân cốc nhiều năm trước.
Không – đừng dùng ánh mắt kiểu đó nhìn ta, người khác đều có thể, chỉ mình ngươi không được!
Sau đó y thấy Thi VôĐoan chậm rãi đứng lên, trong tay lại rút ra một cây chủy thủ thật dài, mũi đao lạnh buốt chỉ vào mình.
Khoảnh khắc ấy Bạch Ly cảm thấy trong lòng có một dây đột nhiên đứt đoạn, y dường như bất chấp tất cả bổđến Thi VôĐoan, một tay hung tợn bóp cổ Thi VôĐoan.
Ngươi là của ta – y nghĩ, ngươi phải ở bên ta, cảđời đều đừng hòng rời khỏi ta, cảđời cũng đừng hòng cùng ta chĩa đao kiếm vào nhau, ngươi…
Thi Vô Đoan vốn ngồi trên ghế nói chuyện đàng hoàng với y, liền thấy biểu cảm của Bạch Ly càng lúc càng không thích hợp, sau đó lấy tốc độ mình không nhìn rõđột nhiên bổđến, Thi Vô Đoan bất ngờ không kịp phòng lại không thể tránh được, cả người lẫn ghế bị y đè xuống, cứ thế ngã nhào, bị Bạch Ly kẹp chặt dưới đất.
Khuỷu tay bịđau, đoản kiếm vốn giấu trong tay áo liền rơi ra, Bạch Ly liếc thấy, sắc đỏđậm trong mắt càng tăng lên, ngay cả hô hấp cũng dồn dập hơn vài phần, hơi thở nóng rực phả trên mặt Thi VôĐoan, trong ngôn ngữ nhẹ nhàng ngày trước kèm theo vài phần nguy hiểm âm lãnh.
Y dễ dàng đoạt được đoản kiếm trong tay Thi VôĐoan, nói: “Ngươi cầm kiếm làm gì?”
/81
|