Lúc này tây bắc có nạn châu chấu, lưu dân chạy khắp nơi, nổ ra thêm một cuộc khởi nghĩa nông dân thanh thế lớn, trấn áp một lần không có kết quả, lại bị quân cuốc chim đã giết đỏ cả mắt chiếm ba mươi sáu quận, trong đó không thiếu tộc nhân du mục quan ngoại đục nước béo cò, hết sức hóc búa. Hoàng đế Phổ Khánh ba lượt tăng viện, chiến sựđều vô cùng gay go, hết cách, đành một lần nữa triệu tập quân đội các nơi chi viện tây bắc.
Thế là văn võ bá quan Đông Việt thượng quốc lại đắc ý dương dương về triều, Hoàng đế nhiệm thứ mười lên ngôi, cải quốc hiệu lần thứ mười, đáng tiếc Hoàng đế nhiệm thứ chín tại vị chỉ bốn ngày, ngay cả“thủ phụđại thần” cũng chẳng nhớ nổi quốc hiệu này nên là gì.
Cố Hoài Dương nuôi quân ngàn ngày, vì thếđêm Trung thu mười lăm tháng tám năm nay, nhân ánh trăng vừa hay gặp lúc tiết đẹp, Lý Như Sương dẫn ba nghìn khinh kỵ tập kích quận Hoài Nam bắc bộ Hải Ninh.
Hoài Nam kia vốn là quê nhà của Cố Hoài Dương, cực gần vùng Hải Ninh, cũng từng là nơi sơn phỉ hoành sinh. Từ lúc Cố Hoài Dương thụ phong, làm tướng quân chó má gìđó, hắn lại hết sức cẩn trọng quét sạch sẽđám đại thổ phỉ quanh Hải Ninh từng cùng mình xưng huynh gọi đệ nâng cốc nói cười.
Hoài Nam và Hải Ninh thương vụ lui tới vốn không ít, Tuần phủđại nhân Hoài Nam càng được không ít ưu đãi từ chỗ Thi VôĐoan, mỗi lần nhìn thấy Cố Hoài Dương đều nhưđồng hương gặp đồng hương, nước mắt lưng tròng, nâng cốc nói cười không ai không vui sướng, thậm chí Hoài Nam xảy ra chuyện, Hải Ninh tự nhiên không thể“khoanh tay ngồi yên”, năm lần bảy lượt thêm “người có tâm” châm ngòi, Tuần phủ Hoài Nam cầu viện tiễu phỉ, một Đại tướng quân Cố Hoài Dương lại quản phòng ngự tận hai vùng.
Lý Như Sương dẫn ba nghìn người bất ngờ tập kích Hoài Nam chẳng khác nào trộm đồ mình trông, quả thực như vào chỗ không người, tội nghiệp Tuần phủ Hoài Nam kia nửa đêm bị người ta cắt đầu, còn không biết mình mấy năm nay làm chuyện bảo hổ lột da, dinh thự Tuần phủ cũng bị cướp bóc sạch –ăn của người ta, luôn phải nôn ra.
Qua Hoài Nam đến Biên Tây, thành thủ của tiểu trấn Trường Tịnh vùng nam bộ Biên Tây cảm thấy quân Khăn Đỏ này quả thực là từ trên trời rơi xuống, trước mắt tối sầm, thoáng cái hãm thành, thành thủ ngây người đứng trên thành lâu, trước cho mình hai bạt tai, đánh xong thấy rát bỏng, lúc này mới phản ứng được mình không nằm mơ, vì thế hai mắt trợn trắng, đương trường hôn mê bất tỉnh.
Từ thành Trường Tịnh, lời đồn đãi rộ khắp nơi, các loại truyền thuyết phố phường, quả thực nói quân Khăn Đỏ kia đến vô cùng kỳ diệu, tưởng như mỗi kẻđều là quân hổ lang ba đầu sáu tay, đao thương bất nhập. Biên Tây an ổn lâu, từ sau Trường Tịnh mười tám thành trì lần lượt bị phá, ba tháng sau Mạnh Trung Dũng suất lĩnh binh lực tăng viện Lý Như Sương, Biên Tây, Hoài Nam, Hải Ninh mấy nơi rộng lớn phú thứ phương nam lại vào túi Cố Hoài Dương hết.
Cốđại tướng quân giơ cao đại kỳ“trung quân”, noi theo từng đời tổ tiên không biết xấu hổ, tự xưng “quân đội cần vương”, tuyên bố phải làm trò chó bắt chuột mà thanh “quân trắc” một chút, con chuột Nhan Chân này tự nhiên không chịu để hắn tùy tiện bắt, vì thế nghiến răng nghiến lợi phân ra nhân thủ từ tây bắc vừa mới có xu hướng ổn định, tập kết binh lực đến Gia Mục quan phía đông Biên Tây, hai phương giằng co.
Nhưng màđây đều chỉ là mánh khóe, Lục Vân Châu còn đang mai phục, Thi VôĐoan sớm đã dẫn người lén rời khỏi Hải Ninh, tùy thời chúý hội minh của tam đại giáo tông trên Đại Châu sơn.
Cố Hoài Dương chúý hai bên mà vẫn có thể thành thạo, đủ thấy có người trời sinh có tài làm đại sự, chẳng những như thế, hắn đến lúc này nơi này, còn không quên vơ vét của cải –đánh trận không chỉ cần có dũng có mưu, mấu chốt nhất chính là binh cường mã tráng, mà binh cường mã tráng là phải dựa vào tiền.
Trà Hải Ninh xưa nay ngon, quan to quý nhân thậm chí thương nhân viên ngoại, phàm là trong nhà có chút của cải, không ai không dự trữ tràđãi khách thượng hạng của Hải Ninh, trà Hải Ninh cực phẩm trước giờ là cống phẩm của hoàng cung đại nội, trên chợ bởi vì Hải Ninh động loạn, thương lộ không thông, trà và sản phẩm thêu thùa lén vận chuyển ra từ Hải Ninh quả thực bán đến giá trên trời.
Người biết nội tình khả năng sẽ có nghi vấn, ông chủ lớn nhất thương hội Hải Ninh kỳ thật chính là bản thân Cốđại tướng quân, sao hắn lại phong bế thương lộ Hải Ninh? Thì ra Thi VôĐoan vắng mặt, Cố Hoài Dương rảnh rỗi, lợi dụng hùng tài đại lược không tầm thường nghĩ ra một chủý– tự mình đánh cướp mình.
Dù sao nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, sau đó ra sức sao trà Hải Ninh.
Quốc gia rối ren, Hoàng đế Phổ Khánh không uống được trà– bởi vì bại gia là bại chính gia của y.
Nhan thái phó cũng không uống được trà– bởi vì hắn tuy rằng bị Hoàng đế ghi hận nhưng thật sự là một đại trung thần.
Thậm chí tướng lĩnh thần công trong triều sứt đầu mẻ trán vì chiến sự các nơi cũng không uống được – quốc gia nguy vong, họ bận văn tử gián võ tử chiến, không dám nghỉ ngơi giây lát.
Nhưng vô sốđại nhân tứ phẩm ngũ phẩm lục phẩm thất phẩm, cùng với cô dì chú bác của họ lại uống được, chỉ cần chiến sự chưa lan đến trước cửa, chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là mời khách tặng lễđút lót vơ vét.
Xương cốt chết trận và chết cóng không phân đây kia, cửa son rượu thịt vẫn hôi đến phát sợ, Cố Hoài Dương yên tâm thoải mái cho rằng, tương lai hắn dẫn binh đánh qua, quan trọng nhất chính là giết sạch những cô dì chú bác này, trước đó khiến bọn họ moi hầu bao ra một chút quân phí cũng là cực kỳđương nhiên.
Lại nói Đại Châu sơn hội minh, bầu không khí cực khẩn trương, Nhan Chân không thể trực tiếp đến, chỉ phái đồng môn Trâu Yến Lai tham gia thay, thêm một vịđồng minh khác của Nhan Chân, Trương Chi Hiền của Huyền Tông cũng đến, trong triều hai đại trọng thần đồng thời áp trục, cùng chưởng môn Huyền Tông Bích Đàm chân nhân, tông chủĐại Thừa giáo tông Chấp Diệp đại sư, và một bà bà mắt mù Quảng Linh Bà của Mật Tông, đều tự dẫn dắt đệ tử nhà mình, tề tựu Đại Châu sơn, thương thảo đại kế mật ước.
Việc này vốn chẳng cần thương thảo, tam đại giáo tông sở dĩ thế lực lâu dài, chính bởi vì mật ước buộc cả ba thành châu chấu trên một sợi dây thừng, ai cũng biết cách làm tốt nhất trước mắt chính là vờ như mật ước vẫn còn, các giáo tông tự phát giữ vững quy tắc ban đầu, tuy rằng dây thừng đãđứt nhưng vẫn nhảy nhót cùng nhau.
Điểm này cực kỳ dễ dàng đạt thành cộng thức, thế cho nên ba phương vừa gặp mặt, trước tiên là một phen khổđại thù thâm tâm sự riêng mình, khẳng khái bày tỏ cái tâm báo quốc, sau đó hận không thể chỉ trời thề tuyệt không bởi vì mật ước mất hiệu lực mà vi phạm một điều trong tổ huấn.
Nhưng mà mật ước… cuối cùng vẫn bị hủy.
Bán Nhai và Bích Đàm lén thương nghị, trong gần trăm năm, triều chính vẫn là người của Mật Tông lũng đoạn, theo lý Nhan gia sớm nên giao quyền bính, lúc trước mật ước còn, thiết luật quy định tam đại giáo tông không được bởi vậy phát sinh xung đột, mà thủ phụ trong triều, một giáo tông tối đa có thể liên nhiệm hai lần, lúc này mật ước dù sao đã hủy bỏ, Nhan Chân lại quyền khuynh triều dã, vạn nhất đến lúc đó hắn quỵt nợ thì nên làm thế nào cho phải?
Chấp Diệp đại sư mở miệng ngậm miệng niệm tụng kinh văn, mỗi ngày ăn uống vệ sinh thậm chí không ra khỏi cửa phòng, cũng chẳng biết ở trong phòng tham thiền gì vấn đạo gì, dáng vẻ tiên phong đạo cốt sắp thăng thiên, giáo chúng Đại Thừa giáo tông hoặc hữu ý hoặc vôý tránh tiếp xúc với người của hai phái khác.
Đại Thừa giáo tông xưa nay xa rời thế tục, Chấp Diệp đại sư cho rằng, đến đời mình, thời gian tu hành vốn đã cực ít, bị các loại thế tục liên lụy, không được thanh tịnh, trước mắt thế cục chưa rõ, mật ước rốt cuộc không còn, nhìn chung có thể thở một hơi, lui về sau một bước.
Lúc Huyền Tông Mật Tông vay quốc vận chưa từng thương nghị với Đại Thừa giáo tông, bởi vì mật ước quy định, hai trong ba giáo tông đạt thành cộng thức là có thể tùy nghi hành sự, một phái còn lại cần phục tòng quyết nghị của đa số. Đại Thừa giáo tông nói nhân quả nhất, Chấp Diệp đại sư ngày đó nghe một khúc mộc côn gãy làm đôi, một đoạn lại đánh nghiêng sơn đăng hỏa, biết trong đây cóđiềm xấu, hiện giờ mật ước bị hủy, vừa vặn hợp với ngụý của khúc cây khi đó quét tung búi tóc của Nhan Hoài Phác, há không phải là thiên mệnh sao?
Chấp Diệp đại sư tự thấy nhìn thấu thiên mệnh đang tận lực suy tư, làm sao bảo toàn Đại Thừa giáo tông trong trường bấp bênh này, may mà mật ước bị hủy, bớt một lực ước thúc.
Mà Quảng Linh Bà và Trâu Yến Lai hai người kề vào một chỗ càng khỏi cần nói, Trâu Yến Lai dù sao cũng là xuất thân Mật Tông, hiện giờ lại chạy giữa Nhan Chân và Bạch Ly hai người, tâm tư nhanh nhẹn, ẩn ẩn nhìn ra cách nghĩ của Huyền Tông, lòng thầm ảo não, trong mấy ngày, Trương Chi Hiền vốn thân mật khăng khít cũng xa lánh hẳn.
Đủ thấy người vô danh lúc trước ký kết mật ước kia, chẳng những thông hiểu trận pháp các loại phép tính phức tạp, càng là kỳ tài bất thế, vừa nhìn đã thấu lòng dạ mỗi người, nghĩ ra một biện pháp ước thúc ba bên như vậy, mới bảo tồn tam đại giáo tông vô số năm đời đời tương truyền.
Hội minh Đại Châu sơn vốn để thu tam đại giáo tông về một lòng, cứ thế lấy các lộ trong đó tựôm mưu mô mà kết thúc, từđầu chí cuối vị Ma quân thần bí kia lại chưa từng lộ diện một lần.
Mười lăm ngày sau, hội minh tan, chiến sự các nơi ngày càng nghiêm trọng, Hoàng đế hạ chỉ thỉnh giáo tông ra mặt, nghiến răng nghiến lợi trích ra một khoản, tính toán khởi động đường phòng ngự cuối cùng trên đại lục, những kẻôm mưu mô cũng không có biện pháp, đành tạm thời quay về, chuẩn bị tham chiến báo quốc.
Huyền Tông Bích Đàm đãđi trước một bước, chủ trì sự vụ lớn nhỏ của Cửu Lộc sơn, mà Bán Nhai chân nhân thì phải phụ trách dẫn sốđệ tử còn lại trở về.
Ai ngờ mới qua sơn khẩu Đại Châu, đi qua Đông Việt núi non trập trùng, xa xa thấy một đám lưu dân quần áo tả tơi đang thất tha thất thểu đi đến bên này. Bán Nhai chẳng hề sợ hãi, dù cho trước khi đi nhận được cảnh cáo đến từ Trâu Yến Lai cũng khá không đồng ý.
Người tu đạo không giống với người bình thường – đừng nói lấy một chọi mười, bọn họ tụ tập, đủđể tiếp dẫn thiên lôi, phiên sơn động địa, sơn phỉ chán sống nào dám đến cướp đường họ?
Bán Nhai không hề biết đối thủ của mình là ai, Trâu Yến Lai rốt cuộc không cho lão biết, mật ước mất rồi, đến lúc đó trai cò tranh chấp, phơi bày chuyện Mật Tông lôi kéo Ma quân không hề có tổn thất gì, hắn rốt cuộc vẫn hướng về Mật Tông – nhưng dù cho biết đối thủ là Thi VôĐoan, chỉ sợ Bán Nhai cũng chẳng thèm để mắt.
Thi Vô Đoan là mối họa, năm đó phải trừ cho sớm, bản thân Bán Nhai cho rằng nhổ cỏ nên nhổ tận gốc, nhưng mà nếu muốn lão tin tưởng gốc cỏ này một ngày kia sẽ cưỡi lên đầu mình, Bán Nhai chân nhân vẫn chưa từng nghĩđến.
Trông thấy lưu dân, Bán Nhai không hềđể bụng, chỉ là nhìn những người này quần áo tả tơi ăn xin ven đường hết sức đáng thương, Huyền Tông lại lấy đại nghĩa làm giáo chỉ, liền dẫn đầu nhường đường, cởi túi cho họ một ít thức ăn và tiền tài. Sư thúc đã như vậy, môn hạđệ tử lập tức tranh nhau lên trước, như thể chỉ sợ trong túi mình có tiền, bởi vì họ nhân sốđông đảo, những lưu dân nhận thiện cửđó suýt nữa không ứng phó kịp.
Người của hai phương diện sau khi giao nhau lại sượt vai mà qua, lưu dân vừa nãy mỗi người đùm không ít tài vật trong quần áo rách rưới, có một kẻ râu dê càng khoa trương hơn, dứt khoát ngồi ngay ven đường đếm tiền không chịu đi, cuối cùng bị một lão nhân râu tóc bạc trắng quay lại xách tai lôi đi.
Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm ngắn, nhanh chóng bị các đệ tử Huyền Tông quên mất, họ bắt đầu lên núi, nhưng mà mãi đến sơn cốc, đột nhiên phát hiện bất thường – trong sơn cốc kia không cóđường, tứ xứ là vách núi, đông nam tây bắc bốn phương tám hướng, ngoảnh lại thì ngay cảđường đến không biết đã bị một ngọn núi chặn mất từ khi nào.
Trên núi sương mù tràn lan, che mất không trung, bốn phía đột nhiên mơ hồ, Bán Nhai thầm giật mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không biết từ khi nào nơi nào đã bắt đầu vào trong trận của người khác.
Lúc này, trên đỉnh một ngọn núi cực xa, một bạch y nhân ngồi xếp bằng, hai mắt khép hờ, trên trán thấp thoáng có dấu vết một đóa hoa – chính là Bạch Ly, người vải ùng ục ùng ục kia bay trên đầu y, chỉ thấy người vải nọ bỗng nhiên bay lên trời, như một con cá quay tròn giữa không trung mà“bơi” lên, càng lúc càng bơi cao, sau đó giống như nhìn thấy cái gì, thình lình lặn xuống nước, “ùng ục ùng ục” bên tai Bạch Ly.
Bạch Ly mở mắt đứng dậy, cười rộ– bất kể y cười dịu dàng thế nào, đôi mắt chưa từng cong một chút kia đều khiến người ta không rét mà run. Ngay cả“Ùng Ục” cũng bay xa một chút.
“Huyền Tông thật là vô dụng, lại dễ dàng vào tròng của y như vậy.” Miệng đang nói, trong nháy mắt người đã bay vút lên giữa sườn núi, “Đi, cùng ta đi thăm y một chút.”
Thế là văn võ bá quan Đông Việt thượng quốc lại đắc ý dương dương về triều, Hoàng đế nhiệm thứ mười lên ngôi, cải quốc hiệu lần thứ mười, đáng tiếc Hoàng đế nhiệm thứ chín tại vị chỉ bốn ngày, ngay cả“thủ phụđại thần” cũng chẳng nhớ nổi quốc hiệu này nên là gì.
Cố Hoài Dương nuôi quân ngàn ngày, vì thếđêm Trung thu mười lăm tháng tám năm nay, nhân ánh trăng vừa hay gặp lúc tiết đẹp, Lý Như Sương dẫn ba nghìn khinh kỵ tập kích quận Hoài Nam bắc bộ Hải Ninh.
Hoài Nam kia vốn là quê nhà của Cố Hoài Dương, cực gần vùng Hải Ninh, cũng từng là nơi sơn phỉ hoành sinh. Từ lúc Cố Hoài Dương thụ phong, làm tướng quân chó má gìđó, hắn lại hết sức cẩn trọng quét sạch sẽđám đại thổ phỉ quanh Hải Ninh từng cùng mình xưng huynh gọi đệ nâng cốc nói cười.
Hoài Nam và Hải Ninh thương vụ lui tới vốn không ít, Tuần phủđại nhân Hoài Nam càng được không ít ưu đãi từ chỗ Thi VôĐoan, mỗi lần nhìn thấy Cố Hoài Dương đều nhưđồng hương gặp đồng hương, nước mắt lưng tròng, nâng cốc nói cười không ai không vui sướng, thậm chí Hoài Nam xảy ra chuyện, Hải Ninh tự nhiên không thể“khoanh tay ngồi yên”, năm lần bảy lượt thêm “người có tâm” châm ngòi, Tuần phủ Hoài Nam cầu viện tiễu phỉ, một Đại tướng quân Cố Hoài Dương lại quản phòng ngự tận hai vùng.
Lý Như Sương dẫn ba nghìn người bất ngờ tập kích Hoài Nam chẳng khác nào trộm đồ mình trông, quả thực như vào chỗ không người, tội nghiệp Tuần phủ Hoài Nam kia nửa đêm bị người ta cắt đầu, còn không biết mình mấy năm nay làm chuyện bảo hổ lột da, dinh thự Tuần phủ cũng bị cướp bóc sạch –ăn của người ta, luôn phải nôn ra.
Qua Hoài Nam đến Biên Tây, thành thủ của tiểu trấn Trường Tịnh vùng nam bộ Biên Tây cảm thấy quân Khăn Đỏ này quả thực là từ trên trời rơi xuống, trước mắt tối sầm, thoáng cái hãm thành, thành thủ ngây người đứng trên thành lâu, trước cho mình hai bạt tai, đánh xong thấy rát bỏng, lúc này mới phản ứng được mình không nằm mơ, vì thế hai mắt trợn trắng, đương trường hôn mê bất tỉnh.
Từ thành Trường Tịnh, lời đồn đãi rộ khắp nơi, các loại truyền thuyết phố phường, quả thực nói quân Khăn Đỏ kia đến vô cùng kỳ diệu, tưởng như mỗi kẻđều là quân hổ lang ba đầu sáu tay, đao thương bất nhập. Biên Tây an ổn lâu, từ sau Trường Tịnh mười tám thành trì lần lượt bị phá, ba tháng sau Mạnh Trung Dũng suất lĩnh binh lực tăng viện Lý Như Sương, Biên Tây, Hoài Nam, Hải Ninh mấy nơi rộng lớn phú thứ phương nam lại vào túi Cố Hoài Dương hết.
Cốđại tướng quân giơ cao đại kỳ“trung quân”, noi theo từng đời tổ tiên không biết xấu hổ, tự xưng “quân đội cần vương”, tuyên bố phải làm trò chó bắt chuột mà thanh “quân trắc” một chút, con chuột Nhan Chân này tự nhiên không chịu để hắn tùy tiện bắt, vì thế nghiến răng nghiến lợi phân ra nhân thủ từ tây bắc vừa mới có xu hướng ổn định, tập kết binh lực đến Gia Mục quan phía đông Biên Tây, hai phương giằng co.
Nhưng màđây đều chỉ là mánh khóe, Lục Vân Châu còn đang mai phục, Thi VôĐoan sớm đã dẫn người lén rời khỏi Hải Ninh, tùy thời chúý hội minh của tam đại giáo tông trên Đại Châu sơn.
Cố Hoài Dương chúý hai bên mà vẫn có thể thành thạo, đủ thấy có người trời sinh có tài làm đại sự, chẳng những như thế, hắn đến lúc này nơi này, còn không quên vơ vét của cải –đánh trận không chỉ cần có dũng có mưu, mấu chốt nhất chính là binh cường mã tráng, mà binh cường mã tráng là phải dựa vào tiền.
Trà Hải Ninh xưa nay ngon, quan to quý nhân thậm chí thương nhân viên ngoại, phàm là trong nhà có chút của cải, không ai không dự trữ tràđãi khách thượng hạng của Hải Ninh, trà Hải Ninh cực phẩm trước giờ là cống phẩm của hoàng cung đại nội, trên chợ bởi vì Hải Ninh động loạn, thương lộ không thông, trà và sản phẩm thêu thùa lén vận chuyển ra từ Hải Ninh quả thực bán đến giá trên trời.
Người biết nội tình khả năng sẽ có nghi vấn, ông chủ lớn nhất thương hội Hải Ninh kỳ thật chính là bản thân Cốđại tướng quân, sao hắn lại phong bế thương lộ Hải Ninh? Thì ra Thi VôĐoan vắng mặt, Cố Hoài Dương rảnh rỗi, lợi dụng hùng tài đại lược không tầm thường nghĩ ra một chủý– tự mình đánh cướp mình.
Dù sao nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, sau đó ra sức sao trà Hải Ninh.
Quốc gia rối ren, Hoàng đế Phổ Khánh không uống được trà– bởi vì bại gia là bại chính gia của y.
Nhan thái phó cũng không uống được trà– bởi vì hắn tuy rằng bị Hoàng đế ghi hận nhưng thật sự là một đại trung thần.
Thậm chí tướng lĩnh thần công trong triều sứt đầu mẻ trán vì chiến sự các nơi cũng không uống được – quốc gia nguy vong, họ bận văn tử gián võ tử chiến, không dám nghỉ ngơi giây lát.
Nhưng vô sốđại nhân tứ phẩm ngũ phẩm lục phẩm thất phẩm, cùng với cô dì chú bác của họ lại uống được, chỉ cần chiến sự chưa lan đến trước cửa, chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là mời khách tặng lễđút lót vơ vét.
Xương cốt chết trận và chết cóng không phân đây kia, cửa son rượu thịt vẫn hôi đến phát sợ, Cố Hoài Dương yên tâm thoải mái cho rằng, tương lai hắn dẫn binh đánh qua, quan trọng nhất chính là giết sạch những cô dì chú bác này, trước đó khiến bọn họ moi hầu bao ra một chút quân phí cũng là cực kỳđương nhiên.
Lại nói Đại Châu sơn hội minh, bầu không khí cực khẩn trương, Nhan Chân không thể trực tiếp đến, chỉ phái đồng môn Trâu Yến Lai tham gia thay, thêm một vịđồng minh khác của Nhan Chân, Trương Chi Hiền của Huyền Tông cũng đến, trong triều hai đại trọng thần đồng thời áp trục, cùng chưởng môn Huyền Tông Bích Đàm chân nhân, tông chủĐại Thừa giáo tông Chấp Diệp đại sư, và một bà bà mắt mù Quảng Linh Bà của Mật Tông, đều tự dẫn dắt đệ tử nhà mình, tề tựu Đại Châu sơn, thương thảo đại kế mật ước.
Việc này vốn chẳng cần thương thảo, tam đại giáo tông sở dĩ thế lực lâu dài, chính bởi vì mật ước buộc cả ba thành châu chấu trên một sợi dây thừng, ai cũng biết cách làm tốt nhất trước mắt chính là vờ như mật ước vẫn còn, các giáo tông tự phát giữ vững quy tắc ban đầu, tuy rằng dây thừng đãđứt nhưng vẫn nhảy nhót cùng nhau.
Điểm này cực kỳ dễ dàng đạt thành cộng thức, thế cho nên ba phương vừa gặp mặt, trước tiên là một phen khổđại thù thâm tâm sự riêng mình, khẳng khái bày tỏ cái tâm báo quốc, sau đó hận không thể chỉ trời thề tuyệt không bởi vì mật ước mất hiệu lực mà vi phạm một điều trong tổ huấn.
Nhưng mà mật ước… cuối cùng vẫn bị hủy.
Bán Nhai và Bích Đàm lén thương nghị, trong gần trăm năm, triều chính vẫn là người của Mật Tông lũng đoạn, theo lý Nhan gia sớm nên giao quyền bính, lúc trước mật ước còn, thiết luật quy định tam đại giáo tông không được bởi vậy phát sinh xung đột, mà thủ phụ trong triều, một giáo tông tối đa có thể liên nhiệm hai lần, lúc này mật ước dù sao đã hủy bỏ, Nhan Chân lại quyền khuynh triều dã, vạn nhất đến lúc đó hắn quỵt nợ thì nên làm thế nào cho phải?
Chấp Diệp đại sư mở miệng ngậm miệng niệm tụng kinh văn, mỗi ngày ăn uống vệ sinh thậm chí không ra khỏi cửa phòng, cũng chẳng biết ở trong phòng tham thiền gì vấn đạo gì, dáng vẻ tiên phong đạo cốt sắp thăng thiên, giáo chúng Đại Thừa giáo tông hoặc hữu ý hoặc vôý tránh tiếp xúc với người của hai phái khác.
Đại Thừa giáo tông xưa nay xa rời thế tục, Chấp Diệp đại sư cho rằng, đến đời mình, thời gian tu hành vốn đã cực ít, bị các loại thế tục liên lụy, không được thanh tịnh, trước mắt thế cục chưa rõ, mật ước rốt cuộc không còn, nhìn chung có thể thở một hơi, lui về sau một bước.
Lúc Huyền Tông Mật Tông vay quốc vận chưa từng thương nghị với Đại Thừa giáo tông, bởi vì mật ước quy định, hai trong ba giáo tông đạt thành cộng thức là có thể tùy nghi hành sự, một phái còn lại cần phục tòng quyết nghị của đa số. Đại Thừa giáo tông nói nhân quả nhất, Chấp Diệp đại sư ngày đó nghe một khúc mộc côn gãy làm đôi, một đoạn lại đánh nghiêng sơn đăng hỏa, biết trong đây cóđiềm xấu, hiện giờ mật ước bị hủy, vừa vặn hợp với ngụý của khúc cây khi đó quét tung búi tóc của Nhan Hoài Phác, há không phải là thiên mệnh sao?
Chấp Diệp đại sư tự thấy nhìn thấu thiên mệnh đang tận lực suy tư, làm sao bảo toàn Đại Thừa giáo tông trong trường bấp bênh này, may mà mật ước bị hủy, bớt một lực ước thúc.
Mà Quảng Linh Bà và Trâu Yến Lai hai người kề vào một chỗ càng khỏi cần nói, Trâu Yến Lai dù sao cũng là xuất thân Mật Tông, hiện giờ lại chạy giữa Nhan Chân và Bạch Ly hai người, tâm tư nhanh nhẹn, ẩn ẩn nhìn ra cách nghĩ của Huyền Tông, lòng thầm ảo não, trong mấy ngày, Trương Chi Hiền vốn thân mật khăng khít cũng xa lánh hẳn.
Đủ thấy người vô danh lúc trước ký kết mật ước kia, chẳng những thông hiểu trận pháp các loại phép tính phức tạp, càng là kỳ tài bất thế, vừa nhìn đã thấu lòng dạ mỗi người, nghĩ ra một biện pháp ước thúc ba bên như vậy, mới bảo tồn tam đại giáo tông vô số năm đời đời tương truyền.
Hội minh Đại Châu sơn vốn để thu tam đại giáo tông về một lòng, cứ thế lấy các lộ trong đó tựôm mưu mô mà kết thúc, từđầu chí cuối vị Ma quân thần bí kia lại chưa từng lộ diện một lần.
Mười lăm ngày sau, hội minh tan, chiến sự các nơi ngày càng nghiêm trọng, Hoàng đế hạ chỉ thỉnh giáo tông ra mặt, nghiến răng nghiến lợi trích ra một khoản, tính toán khởi động đường phòng ngự cuối cùng trên đại lục, những kẻôm mưu mô cũng không có biện pháp, đành tạm thời quay về, chuẩn bị tham chiến báo quốc.
Huyền Tông Bích Đàm đãđi trước một bước, chủ trì sự vụ lớn nhỏ của Cửu Lộc sơn, mà Bán Nhai chân nhân thì phải phụ trách dẫn sốđệ tử còn lại trở về.
Ai ngờ mới qua sơn khẩu Đại Châu, đi qua Đông Việt núi non trập trùng, xa xa thấy một đám lưu dân quần áo tả tơi đang thất tha thất thểu đi đến bên này. Bán Nhai chẳng hề sợ hãi, dù cho trước khi đi nhận được cảnh cáo đến từ Trâu Yến Lai cũng khá không đồng ý.
Người tu đạo không giống với người bình thường – đừng nói lấy một chọi mười, bọn họ tụ tập, đủđể tiếp dẫn thiên lôi, phiên sơn động địa, sơn phỉ chán sống nào dám đến cướp đường họ?
Bán Nhai không hề biết đối thủ của mình là ai, Trâu Yến Lai rốt cuộc không cho lão biết, mật ước mất rồi, đến lúc đó trai cò tranh chấp, phơi bày chuyện Mật Tông lôi kéo Ma quân không hề có tổn thất gì, hắn rốt cuộc vẫn hướng về Mật Tông – nhưng dù cho biết đối thủ là Thi VôĐoan, chỉ sợ Bán Nhai cũng chẳng thèm để mắt.
Thi Vô Đoan là mối họa, năm đó phải trừ cho sớm, bản thân Bán Nhai cho rằng nhổ cỏ nên nhổ tận gốc, nhưng mà nếu muốn lão tin tưởng gốc cỏ này một ngày kia sẽ cưỡi lên đầu mình, Bán Nhai chân nhân vẫn chưa từng nghĩđến.
Trông thấy lưu dân, Bán Nhai không hềđể bụng, chỉ là nhìn những người này quần áo tả tơi ăn xin ven đường hết sức đáng thương, Huyền Tông lại lấy đại nghĩa làm giáo chỉ, liền dẫn đầu nhường đường, cởi túi cho họ một ít thức ăn và tiền tài. Sư thúc đã như vậy, môn hạđệ tử lập tức tranh nhau lên trước, như thể chỉ sợ trong túi mình có tiền, bởi vì họ nhân sốđông đảo, những lưu dân nhận thiện cửđó suýt nữa không ứng phó kịp.
Người của hai phương diện sau khi giao nhau lại sượt vai mà qua, lưu dân vừa nãy mỗi người đùm không ít tài vật trong quần áo rách rưới, có một kẻ râu dê càng khoa trương hơn, dứt khoát ngồi ngay ven đường đếm tiền không chịu đi, cuối cùng bị một lão nhân râu tóc bạc trắng quay lại xách tai lôi đi.
Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm ngắn, nhanh chóng bị các đệ tử Huyền Tông quên mất, họ bắt đầu lên núi, nhưng mà mãi đến sơn cốc, đột nhiên phát hiện bất thường – trong sơn cốc kia không cóđường, tứ xứ là vách núi, đông nam tây bắc bốn phương tám hướng, ngoảnh lại thì ngay cảđường đến không biết đã bị một ngọn núi chặn mất từ khi nào.
Trên núi sương mù tràn lan, che mất không trung, bốn phía đột nhiên mơ hồ, Bán Nhai thầm giật mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không biết từ khi nào nơi nào đã bắt đầu vào trong trận của người khác.
Lúc này, trên đỉnh một ngọn núi cực xa, một bạch y nhân ngồi xếp bằng, hai mắt khép hờ, trên trán thấp thoáng có dấu vết một đóa hoa – chính là Bạch Ly, người vải ùng ục ùng ục kia bay trên đầu y, chỉ thấy người vải nọ bỗng nhiên bay lên trời, như một con cá quay tròn giữa không trung mà“bơi” lên, càng lúc càng bơi cao, sau đó giống như nhìn thấy cái gì, thình lình lặn xuống nước, “ùng ục ùng ục” bên tai Bạch Ly.
Bạch Ly mở mắt đứng dậy, cười rộ– bất kể y cười dịu dàng thế nào, đôi mắt chưa từng cong một chút kia đều khiến người ta không rét mà run. Ngay cả“Ùng Ục” cũng bay xa một chút.
“Huyền Tông thật là vô dụng, lại dễ dàng vào tròng của y như vậy.” Miệng đang nói, trong nháy mắt người đã bay vút lên giữa sườn núi, “Đi, cùng ta đi thăm y một chút.”
/81
|