Lúc Hiên Viên Tĩnh Ngạn bước vào vương phủ của ngũ hoàng tử Hiên Viên Thư Mặc cũng là lúc y đang ngồi tán gẫu với tướng quân Triệu Cảnh Nguyên. Y cầm cốc trà nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp, mỗi khi cười thì khóe mi cong cong phe phẩy như một chiếc quạt nhỏ, ngây thơ nhưng cũng không kém phần câu nhân.
Triệu Cảnh Nguyên chinh chiến lâu ngày mới quay về nên có rất nhiều chuyện để kể cho Thư Mặc nghe, y nghiêng đầu nhìn hắn, bộ dạng chăm chú như nam hài chuyên tâm nghe thái sư dạy học, không để ý thiếu chút nữa là đánh đổ trà nóng. Triệu Cảnh Nguyên phản ứng nhanh nhẹn liền chụp lấy bàn tay y, cảm giác mảnh mai gầy yếu làm hắn đau lòng.
“Ngũ vương gia, người gần đây lại quên uống thuốc rồi phải không?” Triệu Cảnh Nguyên thở dài, con người này chẳng có ý thức chăm sóc bản thân gì cả.
“Không phải ngũ vương gia! Là Thư Mặc!” Y ngay lập tức mở miệng phản bác rồi trợn mắt trừng hắn. Khuôn mặt non nớt cố làm ra vẻ ‘ta đây hung dữ’ nhưng chẳng dọa được ai, lại còn khiến người khác nghĩ rằng y là tiểu hài đồng đang giận lẫy, rất đáng yêu.
Triệu Cảnh Nguyên có thể cảm nhận được y đang run rẩy, nhưng hắn không thể mềm lòng được, cũng tự nhắc nhở bản thân mình rằng thứ tình cảm này là ‘đáy nước ôm ấp bóng trăng’, mãi mãi chỉ có thể nhìn chứ không thể với tới.
“Điều đó… không hợp lễ nghi đâu ngũ vươ…”
“IM LẶNG!!! TA KHÔNG MUỐN NGHE NỮA!!! KHÔNG PHẢI NGŨ VƯƠNG GIA, KHÔNG PHẢI NGŨ HOÀNG TỬ GÌ CẢ!!!”
Y kích động hét lớn rồi bịt tai lại lắc đầu nguầy nguậy, thân thể lung lay như sắp ngã. Triệu Cảnh Nguyên hoảng sợ vội đỡ lấy y, khiến Hiên Viên Thư Mặc tựa đầu lên vai mình. Y không có động tĩnh gì nữa, một lúc sau hắn chợt cảm thấy vai mình hơi ươn ướt.
“Ta chỉ là Thư Mặc… là Thư Mặc của ngươi.” Y nức nở rất nhỏ, nhưng mỗi giọt lệ rơi xuống lại hóa thành một mũi dao đâm vào lòng hắn.
Triệu cảnh Nguyên không kìm được siết chặt vòng tay ôm Hiên Viên Thư Mặc, mãi một lúc sau mới gom góp đủ dũng khí nhìn sâu vào đáy mắt ướt nhòa của y. Phảng phất trong mắt trong mắt y chỉ có hắn, mà trong mắt hắn, từ lần hội ngộ đầu tiên năm mười tuổi đến nay cũng chỉ có mình y.
“Nguyên, ngươi gọi tên ta.”
Hiên Viên Thư Mặc cất giọng, lời nói như thỉnh cầu.
Hắn mím môi, thần tình do dự, muốn từ đôi con ngươi đen láy kia nhìn ra điều gì đó nhưng tất cả chỉ phản chiếu lại vẻ ngây ngốc của mình. Triệu Cảnh Nguyên hoảng sợ muốn trốn tránh, nhưng y không cho hắn cơ hội mà dùng hai bàn tay giữ lấy mặt hắn.
“Nguyên, gọi tên ta được không?” Y dùng ngữ khí mềm nhẹ nhất có thể.
“Ta…”
“E HÈM…!!!”
Hiên Viên Tĩnh Ngạn tằng hắng phá vỡ gian tình trước mắt, trong lòng như ngộ ra điều gì đó nhưng đồng thời cũng hết sức mù mờ.
“Thần Triệu Cảnh Nguyên xin bái kiến hoàng thượng!”
Hắn cẩn thận đặt Hiên Viên Thư Mặc xuống nhuyễn tháp xong liền quỳ một chân xuống chấp tay thi lễ. Hiên Viên Tĩnh Ngạn phất ống tay áo ý bảo hắn đứng dậy, ban tọa xong lại ngay ngắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện hai bọn họ. Hôm nay hắn xuất cung một mình, đại ý là vẫn giữ nguyên thói quen tự mình vi hành để không bị nghi ngờ, chứ hiện tại tai mắt khắp nơi, chỉ cần tăng thêm dù chỉ một vệ binh giám hộ thì thái hậu Mộ Dung Tư Nguyệt chắc chắn nghĩ hắn đã biết được gì đó mà hành sự càng thêm cẩn trọng.
Hiên Viên Tĩnh Ngạn đến đây không với tâm tình nhẹ nhàng khoan khoái đi thăm hỏi như lúc trước mà là muốn bàn chuyện chính sự. Vừa vặn Triệu Cảnh Nguyên cũng có mặt, chứ nếu không hắn cũng tính sẽ tự mình giá đáo đến phủ của y một phen.
Không để lãng phí thời gian quý báu, Hiên Viên Tĩnh Ngạn tường thuật lại tình hình vài hôm trước lúc hắn phát hiện hoàng hậu âm thầm đầu độc hắn, rồi lại kể đến chuyện khi thẩm vấn thì Cố Cảnh Lan nhất quyết không khai ra thái hậu Mộ Dung Tư Nguyệt, còn khóc lóc đến thật lợi hại đòi công đạo vì bản thân chẳng làm gì sai thì tại sao lại bị bắt đến địa phương này.
Sau một hồi giằng co, hắn rút ống trúc truyền tin ra vứt trước mặt ả, Cố Cảnh Lan ngơ ngẩn một hồi lâu rồi đột nhiên ngửa đầu cười man dại. Ả như thay đổi thành một con người khác, ánh mắt cũng chẳng còn chút gì sợ sệt mà chứa đầy sự khinh bỉ. Cố Cảnh Lan cứ thao thao bất tuyệt câu : “Nghiệt chủng như ngươi không thể hơn chàng được.” rồi lao đầu vào cột trụ gần đó tự sát, tình cảnh lúc tổng quản thái giám Vân Thoại bước vào chính là Cố Cảnh Lan nằm trong vũng máu với vùng đầu dập nát không thể nhìn ra dung mạo xinh đẹp thường thấy, còn hắn thì siết chặt tay tức giận, Hiên Viên Tĩnh Ngạn mặt mày lúc xanh lúc trắng, ra lệnh y thu dọn hiện trường rồi phong tỏa toàn bộ tin tức trong cung, chỉ truyền ra rằng hoàng hậu “bệnh” liệt giường chẳng thể gặp được ai, tính toán một thời gian nữa mới chính thức tuyên bố rằng ả đã chết.
Nhưng có một chuyện hắn giữ làm bí mật của riêng mình, câu cuối cùng của hoàng hậu trong lúc hấp hối. Vỏn vẹn hai chữ “Áp Tử”.
Hiên Viên Tĩnh Ngạn cảm thấy có điều gì đó rất bất thường, mang máng nhớ được mình đã nghe qua ở đâu nhưng lại rất không rõ ràng.
“Hoàng huynh, có phải huynh nghi ngờ trong bốn hoàng tử có kẻ mưu phản?” - Hiên Viên Thư Mặc biểu tình nghiêm trọng, cố gắng suy nghĩ xem kẻ nào có động cơ lớn nhất, lại còn được Mộ Dung Tư Nguyệt hậu thuẫn.
“Đúng thế.” Hắn trầm ngâm.
“Bẩm hoàng thượng, chúng ta đã lơ là cảnh giác đủ lâu, nếu như bây giờ còn chưa bắt đầu tu bổ lực lượng thì thần thật không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra khi phía bên kia quyết định tuyên chiến giành uy quyền!” - Triệu Cảnh Nguyên lên tiếng, tính toán sau khi rời đi phải thăm dò một phen xem trong dàn tướng lĩnh đã có bao nhiêu người bị gia tộc Mộ Dung mua chuộc.
“Đó cũng là lý do trẫm đến đây hôm nay, nhưng ngoài tu bổ binh lính ra thì cũng cần điều tra ngọn nguồn sự thật và người thái hậu muốn đưa lên hoàng vị là ai. Ngoài ra phải nghĩ kế sách nhằm diệt trừ phe phái của Mộ Dung gia tộc trong triều, giảm được mối nguy hại lớn từng nào thì chúng ta càng thuận lợi từng ấy.”
Triệu Cảnh Nguyên cùng Hiên Viên Thư Mặc gật gù tỏ ý mình hiểu rồi, Hiên Viên Thư Mặc còn đứng ra nói mình sẽ giúp hắn phụ trách việc thứ hai, vì y chính là người thái hậu ít nghi ngờ nhất.
Hiên Viên Tĩnh Ngạn nghe đến đó lại cảm thấy đau lòng. Hắn muốn bù đắp cho y một cuộc đời bình yên vô tư mà lại kéo y dấn thân vào chuyện nguy hiểm này. Hắn không muốn phải lợi dụng đôi chân tàn tật của đệ đệ mình để giành thắng lợi… nhưng trong tình huống tiến thoái lưỡng nan này, hắn còn lựa chọn khác ư?
Bầu không trí rơi vào im lặng, chỉ đến khi Hiên Viên Thư Mặc chỉ vào Triệu Cảnh Nguyên rồi nói: “Chỉ khi nào sau mọi chuyện, huynh gả đệ cho hắn thì đệ mới giúp huynh.”
“KHÔNG ĐƯỢC!!!”
Cả Hiên Viên Tĩnh Ngạn cùng Triệu Cảnh Nguyên đồng thanh hô to, riêng hắn đập bàn tức giận, không cho phép y có bất cứ suy nghĩ loạn thất bát tao nào.
“Đệ thân là vương gia, chuyện hôn sự không thể đem đi đùa được. Với lại đệ đừng quên mình vốn dĩ đã có đính ước với tứ công chúa Tuyết Quốc!!!”
“Thì sao chứ? Kỳ Thiên, Triệt, hay Tường vẫn chưa có chính thê đó thôi. Để họ thành hôn với nàng thay đệ thì có chết ai đâu chứ! Dù sao chỉ là hôn sự thắt chặt tình đồng minh hai nước thì hoàng tử nào mà chả được!” Y nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm lắm.
Triệu Cảnh Nguyên quỳ xuống dập đầu, liên tục van xin “Ngũ hoàng tử, mong người suy nghĩ lại đi… thần thân phận thấp hèn, xuất thân nghèo khó không tương xứng với người…”
“LÀ THƯ MẶC, TA PHẢI LẶP LẠI BAO NHIÊU LẦN NỮA NGƯƠI MỚI HIỂU!?! Cái gì xứng hay không xứng, vướng lưới tình rồi ai chẳng như ai! Gặp được nhau đã rất khó, bây giờ còn quan tâm ánh mắt của người ngoài cuộc mà lỡ mất nhau mới thật sự ngu muội! Ngươi là người ở bên ta cả đời, không phải họ!”
Hiên Viên Tĩnh Ngạn chợt ngơ ngẩn, như nhận ra mình thật sự đã sai lầm ở đâu đó rồi.
“Đệ… tức chết ta!” Hắn che dấu sự chột dạ, cố tỏ ra giận dữ mà phất tay áo ly khai, suốt chặng đường hồi cung không ngừng suy nghĩ đến những lời Hiên Viên Thư Mặc nói.
Hôm nay vừa qua giờ Mùi thì hắn đã giải quyết xong mớ tấu chương cần mình phê chuẩn, lúc Hiên Viên Tĩnh Ngạn vừa bước ra khỏi thư phòng, bên tai liền văng vẳng một tiếng đàn thân thuộc. Âm thanh trong trẻo như dòng suốt mát lành cuốn trôi tất cả muộn phiền bấy lâu nay, khiến hắn trong người cảm thấy thật nhẹ nhàng thoải mái.
Hiên Viên Tĩnh Ngạn bất giác mỉm cười, hình như Tiêu Tuyết hôm nay thực vui vẻ, có chuyện gì tác động đến tâm tình của y chăng?
Ngày đó, sau khi y bước ra khỏi chính điện thì hắn không gặp lại y nữa, cũng muốn sắp xếp cho y quay trở lại biệt viện Tuyết Âm nhưng vì đụng chuyện mưu phản nên nhất thời quên đi mất. Đến nay cũng đã vừa tròn một quý, Tiêu Tuyết… liệu có còn hận hắn, hay tất cả yêu ghét tình thù trong y đều đã sớm nhạt phai?
Hiên Viên Tĩnh Ngạn vừa nghĩ đến khả năng y không còn tình cảm với mình nữa thì lòng liền cuồn cuộn. Hắn hiểu lời nói của Thư Mặc rồi, cũng biết là mình ngu muội rồi, hắn đối xử với Tiêu Tuyết như thế chẳng khác gì chính bản thân đi vũ nhục tình yêu của phụ hoàng dành cho mẫu thân hắn!
Như có một loại mãnh lực cực đại thôi thúc bước chân, hắn hướng biệt viện nơi y ở mà đi tới. Quả tim không thể không chế mà liên tục nhảy nhót trong lồng ngực.
Hắn muốn làm lành cùng y, muốn nghe y đàn, muốn y bầu bạn cùng mình đến cuối đời. Nhớ đến khuôn mặt thanh tú cùng thân hình tiêm gầy vận bạch y là lại xúc động không thôi. Mái tóc huyền ô phiêu đãng kia cũng như nghìn sợi vạn sợi chỉ đỏ duyên phận bủa vây, từ lúc chẳng ai hay biết đã len lỏi vào thắt chặt lấy chân tình của hắn.
Hiên Viên Tĩnh Ngạn - là đã thật lòng yêu Tiêu Tuyết.
Nhưng sự đời đâu bao giờ dễ đoán đến vậy?
Hắn men theo đường nhỏ để đến chỗ y, từ sau một bụi cây nhìn thấy y ngồi giữa đình viện gảy đàn, hôm nay Tiêu Tuyết mặc lục bào thêu hình chim nhạn, tóc búi sơ sài bằng một cái mộc trâm đơn giản, dù không cố ý nhưng vẫn chẳng giấu được phong tình. Bàn tay trắng nõn điêu luyện khiêu vũ trên dây đàn khiến thanh âm mị hoặc ngân xa.
Khóe môi Tiêu Tuyết loan khởi ý cười, ngoài “mĩ” ra thì hắn chẳng còn từ nào có thể đủ để miêu tả y. Hiên Viên Tĩnh Ngạn xúc động muốn tiến tới, đột nhiên khựng lại khi nghe tiếng vỗ tay vang lên, Tiêu Tuyết xoay đầu về phía bên trái, cất giọng nói chuyện với người đang ngồi thưởng rượu cách đó không xa:
“Ngôn, ngươi thích chứ?”
Nam tử vận hắc bào nhếch môi, thả cốc Mai Hoa Tửu xuống rồi từng bước đến bên y. Tiêu Tuyết ngẩng mặt nhìn thì hắn nhặt lên lọn tóc rơi ra bên ngoài của y mà hôn nhẹ, thâm tình đáp:
“Tiêu Tuyết, so với tiếng đàn, ta càng thích ngươi hơn.”
Câu nói hàm ý tán tỉnh quá sỗ sàng khiến y đỏ bừng mặt, đáng yêu hệt một quả đào ngon miệng. Nam Tử ha ha cười khiến Tiêu Tuyết giận dỗi mà đập chân hắn một cái.
Tất cả cảnh tượng thân thiết ấy, đều lọt vào mắt Hiên Viên Tĩnh Ngạn. Hắn thật sự muốn có thể không nhìn thấy, nhưng hai con ngươi cứ chăm chú dán chặt vào y.
Nhìn y vui vẻ, nhìn y mỉm cười, nhìn y vì người khác gảy đàn. Mà kẻ đó, lại chẳng phải ai khác ngoài nhị vương gia - Hiên Viên Mộ Ngôn, thần đệ của hắn!
Triệu Cảnh Nguyên chinh chiến lâu ngày mới quay về nên có rất nhiều chuyện để kể cho Thư Mặc nghe, y nghiêng đầu nhìn hắn, bộ dạng chăm chú như nam hài chuyên tâm nghe thái sư dạy học, không để ý thiếu chút nữa là đánh đổ trà nóng. Triệu Cảnh Nguyên phản ứng nhanh nhẹn liền chụp lấy bàn tay y, cảm giác mảnh mai gầy yếu làm hắn đau lòng.
“Ngũ vương gia, người gần đây lại quên uống thuốc rồi phải không?” Triệu Cảnh Nguyên thở dài, con người này chẳng có ý thức chăm sóc bản thân gì cả.
“Không phải ngũ vương gia! Là Thư Mặc!” Y ngay lập tức mở miệng phản bác rồi trợn mắt trừng hắn. Khuôn mặt non nớt cố làm ra vẻ ‘ta đây hung dữ’ nhưng chẳng dọa được ai, lại còn khiến người khác nghĩ rằng y là tiểu hài đồng đang giận lẫy, rất đáng yêu.
Triệu Cảnh Nguyên có thể cảm nhận được y đang run rẩy, nhưng hắn không thể mềm lòng được, cũng tự nhắc nhở bản thân mình rằng thứ tình cảm này là ‘đáy nước ôm ấp bóng trăng’, mãi mãi chỉ có thể nhìn chứ không thể với tới.
“Điều đó… không hợp lễ nghi đâu ngũ vươ…”
“IM LẶNG!!! TA KHÔNG MUỐN NGHE NỮA!!! KHÔNG PHẢI NGŨ VƯƠNG GIA, KHÔNG PHẢI NGŨ HOÀNG TỬ GÌ CẢ!!!”
Y kích động hét lớn rồi bịt tai lại lắc đầu nguầy nguậy, thân thể lung lay như sắp ngã. Triệu Cảnh Nguyên hoảng sợ vội đỡ lấy y, khiến Hiên Viên Thư Mặc tựa đầu lên vai mình. Y không có động tĩnh gì nữa, một lúc sau hắn chợt cảm thấy vai mình hơi ươn ướt.
“Ta chỉ là Thư Mặc… là Thư Mặc của ngươi.” Y nức nở rất nhỏ, nhưng mỗi giọt lệ rơi xuống lại hóa thành một mũi dao đâm vào lòng hắn.
Triệu cảnh Nguyên không kìm được siết chặt vòng tay ôm Hiên Viên Thư Mặc, mãi một lúc sau mới gom góp đủ dũng khí nhìn sâu vào đáy mắt ướt nhòa của y. Phảng phất trong mắt trong mắt y chỉ có hắn, mà trong mắt hắn, từ lần hội ngộ đầu tiên năm mười tuổi đến nay cũng chỉ có mình y.
“Nguyên, ngươi gọi tên ta.”
Hiên Viên Thư Mặc cất giọng, lời nói như thỉnh cầu.
Hắn mím môi, thần tình do dự, muốn từ đôi con ngươi đen láy kia nhìn ra điều gì đó nhưng tất cả chỉ phản chiếu lại vẻ ngây ngốc của mình. Triệu Cảnh Nguyên hoảng sợ muốn trốn tránh, nhưng y không cho hắn cơ hội mà dùng hai bàn tay giữ lấy mặt hắn.
“Nguyên, gọi tên ta được không?” Y dùng ngữ khí mềm nhẹ nhất có thể.
“Ta…”
“E HÈM…!!!”
Hiên Viên Tĩnh Ngạn tằng hắng phá vỡ gian tình trước mắt, trong lòng như ngộ ra điều gì đó nhưng đồng thời cũng hết sức mù mờ.
“Thần Triệu Cảnh Nguyên xin bái kiến hoàng thượng!”
Hắn cẩn thận đặt Hiên Viên Thư Mặc xuống nhuyễn tháp xong liền quỳ một chân xuống chấp tay thi lễ. Hiên Viên Tĩnh Ngạn phất ống tay áo ý bảo hắn đứng dậy, ban tọa xong lại ngay ngắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện hai bọn họ. Hôm nay hắn xuất cung một mình, đại ý là vẫn giữ nguyên thói quen tự mình vi hành để không bị nghi ngờ, chứ hiện tại tai mắt khắp nơi, chỉ cần tăng thêm dù chỉ một vệ binh giám hộ thì thái hậu Mộ Dung Tư Nguyệt chắc chắn nghĩ hắn đã biết được gì đó mà hành sự càng thêm cẩn trọng.
Hiên Viên Tĩnh Ngạn đến đây không với tâm tình nhẹ nhàng khoan khoái đi thăm hỏi như lúc trước mà là muốn bàn chuyện chính sự. Vừa vặn Triệu Cảnh Nguyên cũng có mặt, chứ nếu không hắn cũng tính sẽ tự mình giá đáo đến phủ của y một phen.
Không để lãng phí thời gian quý báu, Hiên Viên Tĩnh Ngạn tường thuật lại tình hình vài hôm trước lúc hắn phát hiện hoàng hậu âm thầm đầu độc hắn, rồi lại kể đến chuyện khi thẩm vấn thì Cố Cảnh Lan nhất quyết không khai ra thái hậu Mộ Dung Tư Nguyệt, còn khóc lóc đến thật lợi hại đòi công đạo vì bản thân chẳng làm gì sai thì tại sao lại bị bắt đến địa phương này.
Sau một hồi giằng co, hắn rút ống trúc truyền tin ra vứt trước mặt ả, Cố Cảnh Lan ngơ ngẩn một hồi lâu rồi đột nhiên ngửa đầu cười man dại. Ả như thay đổi thành một con người khác, ánh mắt cũng chẳng còn chút gì sợ sệt mà chứa đầy sự khinh bỉ. Cố Cảnh Lan cứ thao thao bất tuyệt câu : “Nghiệt chủng như ngươi không thể hơn chàng được.” rồi lao đầu vào cột trụ gần đó tự sát, tình cảnh lúc tổng quản thái giám Vân Thoại bước vào chính là Cố Cảnh Lan nằm trong vũng máu với vùng đầu dập nát không thể nhìn ra dung mạo xinh đẹp thường thấy, còn hắn thì siết chặt tay tức giận, Hiên Viên Tĩnh Ngạn mặt mày lúc xanh lúc trắng, ra lệnh y thu dọn hiện trường rồi phong tỏa toàn bộ tin tức trong cung, chỉ truyền ra rằng hoàng hậu “bệnh” liệt giường chẳng thể gặp được ai, tính toán một thời gian nữa mới chính thức tuyên bố rằng ả đã chết.
Nhưng có một chuyện hắn giữ làm bí mật của riêng mình, câu cuối cùng của hoàng hậu trong lúc hấp hối. Vỏn vẹn hai chữ “Áp Tử”.
Hiên Viên Tĩnh Ngạn cảm thấy có điều gì đó rất bất thường, mang máng nhớ được mình đã nghe qua ở đâu nhưng lại rất không rõ ràng.
“Hoàng huynh, có phải huynh nghi ngờ trong bốn hoàng tử có kẻ mưu phản?” - Hiên Viên Thư Mặc biểu tình nghiêm trọng, cố gắng suy nghĩ xem kẻ nào có động cơ lớn nhất, lại còn được Mộ Dung Tư Nguyệt hậu thuẫn.
“Đúng thế.” Hắn trầm ngâm.
“Bẩm hoàng thượng, chúng ta đã lơ là cảnh giác đủ lâu, nếu như bây giờ còn chưa bắt đầu tu bổ lực lượng thì thần thật không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra khi phía bên kia quyết định tuyên chiến giành uy quyền!” - Triệu Cảnh Nguyên lên tiếng, tính toán sau khi rời đi phải thăm dò một phen xem trong dàn tướng lĩnh đã có bao nhiêu người bị gia tộc Mộ Dung mua chuộc.
“Đó cũng là lý do trẫm đến đây hôm nay, nhưng ngoài tu bổ binh lính ra thì cũng cần điều tra ngọn nguồn sự thật và người thái hậu muốn đưa lên hoàng vị là ai. Ngoài ra phải nghĩ kế sách nhằm diệt trừ phe phái của Mộ Dung gia tộc trong triều, giảm được mối nguy hại lớn từng nào thì chúng ta càng thuận lợi từng ấy.”
Triệu Cảnh Nguyên cùng Hiên Viên Thư Mặc gật gù tỏ ý mình hiểu rồi, Hiên Viên Thư Mặc còn đứng ra nói mình sẽ giúp hắn phụ trách việc thứ hai, vì y chính là người thái hậu ít nghi ngờ nhất.
Hiên Viên Tĩnh Ngạn nghe đến đó lại cảm thấy đau lòng. Hắn muốn bù đắp cho y một cuộc đời bình yên vô tư mà lại kéo y dấn thân vào chuyện nguy hiểm này. Hắn không muốn phải lợi dụng đôi chân tàn tật của đệ đệ mình để giành thắng lợi… nhưng trong tình huống tiến thoái lưỡng nan này, hắn còn lựa chọn khác ư?
Bầu không trí rơi vào im lặng, chỉ đến khi Hiên Viên Thư Mặc chỉ vào Triệu Cảnh Nguyên rồi nói: “Chỉ khi nào sau mọi chuyện, huynh gả đệ cho hắn thì đệ mới giúp huynh.”
“KHÔNG ĐƯỢC!!!”
Cả Hiên Viên Tĩnh Ngạn cùng Triệu Cảnh Nguyên đồng thanh hô to, riêng hắn đập bàn tức giận, không cho phép y có bất cứ suy nghĩ loạn thất bát tao nào.
“Đệ thân là vương gia, chuyện hôn sự không thể đem đi đùa được. Với lại đệ đừng quên mình vốn dĩ đã có đính ước với tứ công chúa Tuyết Quốc!!!”
“Thì sao chứ? Kỳ Thiên, Triệt, hay Tường vẫn chưa có chính thê đó thôi. Để họ thành hôn với nàng thay đệ thì có chết ai đâu chứ! Dù sao chỉ là hôn sự thắt chặt tình đồng minh hai nước thì hoàng tử nào mà chả được!” Y nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm lắm.
Triệu Cảnh Nguyên quỳ xuống dập đầu, liên tục van xin “Ngũ hoàng tử, mong người suy nghĩ lại đi… thần thân phận thấp hèn, xuất thân nghèo khó không tương xứng với người…”
“LÀ THƯ MẶC, TA PHẢI LẶP LẠI BAO NHIÊU LẦN NỮA NGƯƠI MỚI HIỂU!?! Cái gì xứng hay không xứng, vướng lưới tình rồi ai chẳng như ai! Gặp được nhau đã rất khó, bây giờ còn quan tâm ánh mắt của người ngoài cuộc mà lỡ mất nhau mới thật sự ngu muội! Ngươi là người ở bên ta cả đời, không phải họ!”
Hiên Viên Tĩnh Ngạn chợt ngơ ngẩn, như nhận ra mình thật sự đã sai lầm ở đâu đó rồi.
“Đệ… tức chết ta!” Hắn che dấu sự chột dạ, cố tỏ ra giận dữ mà phất tay áo ly khai, suốt chặng đường hồi cung không ngừng suy nghĩ đến những lời Hiên Viên Thư Mặc nói.
Hôm nay vừa qua giờ Mùi thì hắn đã giải quyết xong mớ tấu chương cần mình phê chuẩn, lúc Hiên Viên Tĩnh Ngạn vừa bước ra khỏi thư phòng, bên tai liền văng vẳng một tiếng đàn thân thuộc. Âm thanh trong trẻo như dòng suốt mát lành cuốn trôi tất cả muộn phiền bấy lâu nay, khiến hắn trong người cảm thấy thật nhẹ nhàng thoải mái.
Hiên Viên Tĩnh Ngạn bất giác mỉm cười, hình như Tiêu Tuyết hôm nay thực vui vẻ, có chuyện gì tác động đến tâm tình của y chăng?
Ngày đó, sau khi y bước ra khỏi chính điện thì hắn không gặp lại y nữa, cũng muốn sắp xếp cho y quay trở lại biệt viện Tuyết Âm nhưng vì đụng chuyện mưu phản nên nhất thời quên đi mất. Đến nay cũng đã vừa tròn một quý, Tiêu Tuyết… liệu có còn hận hắn, hay tất cả yêu ghét tình thù trong y đều đã sớm nhạt phai?
Hiên Viên Tĩnh Ngạn vừa nghĩ đến khả năng y không còn tình cảm với mình nữa thì lòng liền cuồn cuộn. Hắn hiểu lời nói của Thư Mặc rồi, cũng biết là mình ngu muội rồi, hắn đối xử với Tiêu Tuyết như thế chẳng khác gì chính bản thân đi vũ nhục tình yêu của phụ hoàng dành cho mẫu thân hắn!
Như có một loại mãnh lực cực đại thôi thúc bước chân, hắn hướng biệt viện nơi y ở mà đi tới. Quả tim không thể không chế mà liên tục nhảy nhót trong lồng ngực.
Hắn muốn làm lành cùng y, muốn nghe y đàn, muốn y bầu bạn cùng mình đến cuối đời. Nhớ đến khuôn mặt thanh tú cùng thân hình tiêm gầy vận bạch y là lại xúc động không thôi. Mái tóc huyền ô phiêu đãng kia cũng như nghìn sợi vạn sợi chỉ đỏ duyên phận bủa vây, từ lúc chẳng ai hay biết đã len lỏi vào thắt chặt lấy chân tình của hắn.
Hiên Viên Tĩnh Ngạn - là đã thật lòng yêu Tiêu Tuyết.
Nhưng sự đời đâu bao giờ dễ đoán đến vậy?
Hắn men theo đường nhỏ để đến chỗ y, từ sau một bụi cây nhìn thấy y ngồi giữa đình viện gảy đàn, hôm nay Tiêu Tuyết mặc lục bào thêu hình chim nhạn, tóc búi sơ sài bằng một cái mộc trâm đơn giản, dù không cố ý nhưng vẫn chẳng giấu được phong tình. Bàn tay trắng nõn điêu luyện khiêu vũ trên dây đàn khiến thanh âm mị hoặc ngân xa.
Khóe môi Tiêu Tuyết loan khởi ý cười, ngoài “mĩ” ra thì hắn chẳng còn từ nào có thể đủ để miêu tả y. Hiên Viên Tĩnh Ngạn xúc động muốn tiến tới, đột nhiên khựng lại khi nghe tiếng vỗ tay vang lên, Tiêu Tuyết xoay đầu về phía bên trái, cất giọng nói chuyện với người đang ngồi thưởng rượu cách đó không xa:
“Ngôn, ngươi thích chứ?”
Nam tử vận hắc bào nhếch môi, thả cốc Mai Hoa Tửu xuống rồi từng bước đến bên y. Tiêu Tuyết ngẩng mặt nhìn thì hắn nhặt lên lọn tóc rơi ra bên ngoài của y mà hôn nhẹ, thâm tình đáp:
“Tiêu Tuyết, so với tiếng đàn, ta càng thích ngươi hơn.”
Câu nói hàm ý tán tỉnh quá sỗ sàng khiến y đỏ bừng mặt, đáng yêu hệt một quả đào ngon miệng. Nam Tử ha ha cười khiến Tiêu Tuyết giận dỗi mà đập chân hắn một cái.
Tất cả cảnh tượng thân thiết ấy, đều lọt vào mắt Hiên Viên Tĩnh Ngạn. Hắn thật sự muốn có thể không nhìn thấy, nhưng hai con ngươi cứ chăm chú dán chặt vào y.
Nhìn y vui vẻ, nhìn y mỉm cười, nhìn y vì người khác gảy đàn. Mà kẻ đó, lại chẳng phải ai khác ngoài nhị vương gia - Hiên Viên Mộ Ngôn, thần đệ của hắn!
/4
|