Cẩm Thành Mùa Hoa

Chương 37: Chu Cảnh

/40


Lưu Hoằng tỉnh lại, rọi vào mắt là hoa sơn trà đo đỏ ngoài cửa sổ. Hắn ngồi dậy trên trường kỷ, phòng ngủ trống không, không có bóng dáng Trang Dương. Nhớ lại đêm qua hắn ôm Trang Dương ngủ, Lưu Hoằng vươn tay chạm vào vị trí Trang Dương đã nằm đêm qua, vẫn còn vương hơi thở của anh.

Cửa phòng ngủ mở rộng, Lưu Hoằng để ý thấy bên ngoài có một bóng người đang tưới hoa chăm cỏ trên hành lang.

.

Ánh mắt Trang Dương nhìn Chu Cảnh tràn đầy ngưỡng mộ. Bất ngờ gặp lại Chu Cảnh đã biệt tích từ lâu, Trang Dương vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Trước tiên hai người trò chuyện với phu tử Nhan, sau lại cùng nhau rời khỏi sảnh đường, sóng vai đi đến hậu viện.

lêu lêu cái lũ truyện phò

Họ đang nói những chuyện gì, Lưu Hoằng đứng xa không nghe ra được. Từ lúc thấy Chu Cảnh, thần thái Trang Dương sáng láng, trên mặt luôn tươi cười. Khi anh trò chuyện cũng rất nhiệt tình. Lưu Hoằng chưa từng thấy Trang Dương nói nhiều như vậy.

Cậu hai của hắn, đã quên hắn ở một bên.

Lưu Hoằng buồn xo ngồi trên xe ngựa. Trang Lan và A Bình đến tìm hắn, nhưng trong lời bọn họ nói câu nào cũng không rời Chu tiên sinh.

“Còn tưởng Chu tiên sinh đã đi đến một nơi rất xa không trở lại nữa. Lúc Chu tiên sinh đi, huynh trưởng còn rất buồn.”

“Chu tiên sinh mới trở về từ Hán Trung. A Lan, muội không thể quấn lấy tiên sinh như trước nữa.”

“Biết rồi, trước kia ta còn nhỏ mà.”

Trang Lan phất tay ý sao cũng được, khi còn bé cô nàng rất thích Chu Cảnh.

“Y là sư phụ của cậu hai? Trông không lớn hơn cậu hai là mấy mà.”

Quảng Hư Phủ| Tieutieudaodao.wordpress.com

Lưu Hoằng cảm thấy sao lại mời một phu tử như vậy, trước từng nghe nói cậu hai từng có một người thầy, còn tưởng phải tóc hoa râm như phu tử Nhan chứ.

A Bình nói: “Hoằng huynh, năm đó Chu tiên sinh đến Trúc lý lánh nạn, người học sâu hiểu rộng, cậu mới vời người đến dạy huynh trưởng học.”

Trang Lan nói: “Trước kia tiên sinh ở phòng của A Bình, còn dạy muội chơi đàn đấy.”

“Là dạy ta chơi đàn, muội thì luôn tới quấy rối.”

“Hừ, tiên sinh cũng dạy ta.”

Lưu Hoằng đứng dậy dỡ giỏ trúc trên xe ngựa xuống, hắn quẩy gánh lên, chuẩn bị đi.

“A Hoằng huynh, muội đi với huynh.”

“A Bình, tôi đi vào chợ bán hàng, quá trưa sẽ quay lại.”

Lưu Hoằng nhắn lại Trang Bình một câu, Trang Bình lên tiếp đáp được.

Quảng Hư Phủ| Tieutieudaodao.wordpress.com

Lưu Hoằng gồng gánh rời đi, Trang Lan đi theo sau lưng. Lưu Hoằng dừng chân, nạt: “Còn không về đi.” Trang Lan ấm ức cúi gằm, oán giận: “A Hoằng huynh hôm nay ghê thế.” Lúc này Lưu Hoằng mới ý thực được mình cục cằn, trước kia hắn chưa bao giờ nạt nộ Trang Lan.

“Muội là một cô gái, không sợ nửa đường bị người bắt mất à.”

“Không sợ, có A Hoằng huynh mà.”

Hai người đi tới chợ, Lưu Hoằng lấy một cái bao tải ra, bày hoa quả khô trên đó, Trang Lan vồn vã giúp một tay. Một lớn một nhỏ ngồi xổm dưới đất nhìn khách qua lại.

“A Hoằng huynh, buôn bán phải rao lớn lên. Phải như này này: Bán măng khô, cá khô đây.”

Trang Lan ngân giọng, học theo các lái buôn xung quanh rao rả, tiếng rao của cô nàng vương nét trẻ con.

Lưu Hoằng bán đồ chẳng bao giờ rao hàng chào mời cũng vẫn bán được, nhưng dù có Trang Lan giúp gọi rao bán nhanh, cũng không có mấy người đến mua.

“A Hoằng huynh, muội muốn ăn bánh.”

Một người bán bánh vừng quẩy gánh đi qua, Trang Lan tinh mắt nhìn thấy.

“Đây.”

Lưu Hoằng cho Trang Lan hai đồng.

Trang Lan nhanh lẹ mua một cái bánh vừng lớn, chia đôi cho Lưu Hoằng. Trang Lan vui vẻ ăn bánh, ăn đến ngon lành, còn không quên khen: “A Hoằng huynh thật tốt.”

Hai người đang ăn bánh, bất ngờ có một người đàn ông ăn mặc như gia nhân nhà giàu đi đến, ngó nghiêng đống quả khô trong giỏ, hào sảng nói: “Tôi mua hết, làm phiền cậu gánh về cho.”

“Muốn mang đến đâu? ”

“Tới phố đối diện.”

Lưu Hoằng ngốn nốt chỗ bánh vừng, vỗ tay phủi vụn bánh rồi quang gánh lên, đi theo người gia nhân. Trang Lan đi bên cạnh, ánh mắt đảo quanh người hầu ấy, không hề sợ người lạ.

Người hầu dẫn Lưu Hoằng đến một đại viện xa hoa, trong sân người làm tấp nập, lại quần là áo lượt. Sân viện rộng lớn, lầu các tráng lệ. Trang Lan nắm lấy tay Lưu Hoằng, ghé vào bên người hắn, lần đầu tiên cô nàng nhìn thấy một nơi như vậy.

“Mang đến nhà bếp đi, ở phía trước.”

Lưu Hoằng quẩy gánh qua, phát hiện ra là một biệt viện, hắn không thấy nhà bếp nên sinh nghi.

“Phòng bếp ở đâu?”

Lưu Hoằng vừa ngoảnh lại, nào còn thấy bóng dáng người hầu kia, thay vào đó là mấy kẻ hầu khỏe mạnh cầm gậy gỗ, không nói năng gì mà lao lên đánh về phía Lưu Hoằng.

“A Lan, trốn vào trong giỏ.”

Lưu Hoằng đá cái giỏ qua, Trang Lan lanh lẹ chui vào.

Hôm nay tâm trạng vốn đã không vui, gặp phải chuyện khó hiểu như vậy Lưu Hoằng vô cùng tức giận. Hắn rút đòn gánh ra, với bản lĩnh của mình đánh cho sáu bảy gã hầu tráng kiện kia cho tan tác.

“Kẻ nào tính sổ ta, ra đây cho ta!”

Đi bán đồ nên Lưu Hoằng không mang cung tên với đao —— sợ hù dọa khách mua, lúc này Lưu Hoằng chỉ có đòn gánh, một cái đòn trúc thông thường, vào tay hắn lại thành vũ khí.

Mấy gã hầu tráng kiện rên rỉ bò dậy, lui ra khỏi sảnh chính. Chẳng biết tự lúc nào, có một người đàn ông to béo ăn mặc lộng lẫy đứng ở ngoài nhà chính, bên cạnh ông ta còn có một người quen cũ, chính là Chương Trường Sinh.

“Cha, lần này cha tin chưa, huynh ấy rất lợi hại!”

“Khác với mấy kẻ tốn cơm này, mười tên tốn cơm cũng không bằng một Lưu dũng sĩ!”

Ánh mắt ngưỡng mộ và những lời khen ngợi.

Tên nhà giàu phiền phức như ruồi này nhảy tới bên Lưu Hoằng, phấn khích xoa xoa tay.

“Lưu dũng sĩ, lâu ngày không gặp còn nhớ tôi không, tôi là Trường Sinh đây.”

Lưu Hoằng quơ đòn gánh, cố nén ý nghĩ muốn tẩn cậu ta.

Trang Lan mở giỏ trúc ra, phủi mấy cây nấm khô trên đầu, nghi ngờ nhìn Chương Trường Sinh.

“Cậu chính là Lưu Hoằng ở Trúc lý?”

Cha Chương hỏi, tiếng nói của ông âm vang như chuông đồng.

“Đúng vậy.”

Lưu Hoằng nhặt đồ rơi dưới đất vào giỏ, với đám giàu xổi Lâm Cung hắn cũng không có ý định bợ đỡ.

“Ta trông cậu võ nghệ giỏi giang, có nguyện đến chỗ ta làm hộ viện không?”

Nhà giàu khó tránh khỏi bị bọn gian nhòm ngó, huống chi bây giờ thế đạo bất ổn, nhiều nhà giàu ở Lâm Cung đã bị trộm cướp quấy nhiễu.

Lưu Hoằng quẳng bó nấm trà thụ cuối cùng vào giỏ, đứng lên nhìn cha Chương nói: “Nhà có mẹ già phải chăm nom, cảm tạ đã coi trọng.”

“Dẫn mẹ cậu tới đây, có chỗ cho bà ở.”

Cha Chương thấy chuyện này không phải vấn đề.

“Đúng vậy, Lưu dũng sĩ, Phong hương sắp thành ổ cướp rồi, huynh vẫn nên nhanh chóng dẫn người nhà chuyển vào huyện thành đi.”

“Huynh xem mấy gian phòng kia, tùy huynh chọn, huynh thích ở đâu cũng được. Từ nay về sau huynh dạy ta võ nghệ, cùng ta chơi đùa, khi rảnh rỗi thì ngắm sân viện, ung dung tự tự tại.”

Chương Trường Sinh kiễng chân mới khoác được tay lên vai Lưu Hoằng, cậu ta diện mạo đẹp đẽ, lấy lòng cười với Lưu Hoằng. Lưu Hoằng kéo tay cậu ta ra, hành lễ với cha Chương, nói: “Cảm tạ đã quý mến, Lưu Hoằng tôi chỉ là một nông dân thô kệch, không quen với cuộc sống trong huyện.”

Lưu Hoằng quẩy gánh muốn đi, Chương Trường Sinh cuống cuồng gọi hắn: “Lưu dũng sĩ, huynh chớ vội đi.”

“Lưu dũng sĩ, còn có thể bàn bạc!”

“Lưu dũng sĩ, huynh không muốn là hộ viện, vậy ta vời huynh làm sư phụ của ta, đừng đi đừng đi!”

Lưu Hoằng bước nhanh hơn, sợ cậu ta đuổi kịp lại dây dưa nhì nhằng.

Chương Trường Sinh đúng thật là muốn đuổi theo, có điều bị cha Chương quát bảo dừng lại. Cậu ta ai oán nhìn bóng lưng Lưu Hoằng rời đi, rên rỉ than thở.

Rời xa nhà họ Chương rồi, Trang Lan mới nhăn mày nói: “A Hoằng huynh, tên kia thật ồn ào.”

Xem kìa, ngay cả Trang Lan hay lảm nhảm còn chê cậu ta.

/40

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status