Edit: Pingki
Cô mới vừa nói câu đầu tiên, liền dọa cho Vệ Bắc phát hoảng, cũng may ngay câu sau đó, đã làm cho hắn dần dần tĩnh tâm lại.
Diệp Sơ còn nói: “Chuyện này, em vẫn luôn giấu ba mẹ em. Nhưng hôm nay, giáo sư Vương trong khoa em có gọi điện thoại cho mẹ, đem chuyện em từ chối xuất ngoại nói cho bà ấy.”
Vệ Bắc liền nghĩ đến cảnh Diệp Sơ vừa đi vừa khóc hồi nãy, trong lòng nhất thời hiểu được hơn phân nửa: “Cho nên, mẹ em đang muốn em ra nước ngoài du học?”
Diệp Sơ gật đầu, lại cắn môi theo thói quen của mình.
Câu trả lời của Diệp Sơ khiến sắc mặt Vệ Bắc lập tức cứng lại, tuy Diệp Sơ đã nói là cô đã từ chối suất đi du học kia, nhưng nhớ đến bộ dạng vừa đi vừa khóc của Diệp Sơ vừa rồi cũng có thể nhìn ra được, mẹ cô ấy nhất định đã làm áp lực tới cô ấy, nhỡ đâu lúc này cô ấy thay đổi ý định, vậy chẳng phải hai người họ… Trong lòng hắn không hiểu sao trở nên căng thẳng, thật cẩn thận hỏi: “Vậy bây giờ em… Định làm thế nào?”
Diệp Sơ cúi đầu không lên tiếng, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, tựa như vừa trải qua một hồi suy nghĩ thực cặn kẽ vậy, cô chậm rãi nói từng chữ: “Em sẽ không đi.”
Nghe được đáp án như ý muốn, trong lòng Vệ Bắc nhẹ nhàng thở ra, rõ ràng là vui sướng vô cùng, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài mặt, mà lại hỏi: “Vì sao?”
Này còn hỏi là vì sao nữa? Diệp Sơ nhíu nhíu mày: “Đương nhiên là vì anh…” Lời vừa nói ra khỏi miệng, lại thoáng nhìn thấy nét cười đắc ý nơi khóe mắt Vệ Bắc, mặt cô đỏ bừng, vội vàng sửa lời: “Liên quan gì tới anh mà hỏi? Em không muốn thì không đi…”
Đang nói bỗng im bặt, bởi vì Vệ Bắc đột nhiên ôm chầm lấy cô.
Hắn ôm thật chặt, tựa như chỉ cần nới lỏng cánh tay, thì người trong lòng sẽ bay đi mất vậy.
Miệng Diệp Sơ hết mở lại đóng như đang muốn nói điều gì, lại nghe thấy Vệ Bắc thì thầm bên tai cô: “Cảm ơn em.”
Trái tim cô bỗng dưng như loạn mất một nhịp, giống như câu nói của hắn vừa chạm đến được một nơi mềm mại nào kia tận sau trong trái tim vậy.
“Thực ra, là em nên cảm ơn anh mới đúng.” Cô nói, “Cảm ơn anh đã luôn ở bên em. Em biết em luôn tùy hứng lại ích kỷ, không lúc nào là không làm anh lo lắng, thường xuyên chọc anh tức giận, thế nhưng anh chưa từng rời xa em, cho nên, em cũng không muốn rời xa anh, như vậy chẳng khác nào em rời xa bầu không khí cả.”
Có những lời nói, kỳ thật đã đặt ở trong lòng thật lâu, lúc trước còn trẻ thì lại bướng bỉnh không chịu nói ra, đến giờ cố lấy dũng khí để bày tỏ, lại có chút cảm giác nhẹ nhõm nói không nên lời.
Hứa hẹn, không nhất định phải nói ra.
Lời tâm tình, không phải chỉ có một câu “Em yêu anh” (Anh yêu em)
Chỉ cần một cái ôm, trái tim kề trái tim đã quá đủ.
Vĩnh viễn, chỉ cần giữ vững lòng tin với nhau và sẵn sàng trả giá vì nhau.
Điều đó làm người ta nghĩ đến một bản tình ca quen thuộc thế này: “Điều lãng mạn nhất mà em có thể nghĩ đến, chính là được cùng anh sống đến bạc đầu, cho đến khi chúng mình già không thể đi đến bất cứ nơi nào được nữa, anh vẫn xem em như là bảo bối trong tay…” (Bài hát Điều lãng mạn nhất – Triệu Vịnh hoa)
Sau khi kết thúc kì nghỉ dài hạn, cuộc sống của Diệp Sơ lại quay về quỹ đạo một lần nữa, mặc dù mẹ vẫn còn bất mãn trăm điều vì cô từ chối đi du học, nhưng chung quy thì dù sao đó cũng là đứa con gái mà mình chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau mới sinh ra, trên mặt dù vẫn còn nghiêm khắc, nhưng trong lòng vẫn là không đành lòng, không còn làm áp lực với cô nữa.
Lại qua mấy tháng nữa, cuộc thi nghiên cứu sinh càng ngày càng gần hơn, Diệp Sơ đã chuẩn bị tốt mọi thứ cho kì thi tại khoa thiên văn của trường. Dù rằng có một chút hơi đi chệch so với mong muốn của cô, nhưng may mắn là không to tát lắm. Nếu thuận lợi, tương lai rất có khả năng cô sẽ được trường giữ lại để giảng dạy. Với một cô gái mà nói, có thể có được một tương lai ổn định tựa như ngàn vàng khó kiếm.
Hết thảy giống như đã có thể định trước như vậy, duy chỉ có vị giáo sư Vương kia là không cam lòng, vẫn là mấy lời cũ rích như thường xuyên khuyên nhủ Diệp Sơ suy nghĩ lại thật kĩ, luôn ca ngợi việc xuất ngoại đi du học có bao nhiêu tốt, buông tha thì quả là rất đáng tiếc, vân vân…
Diệp Sơ vẫn không bị làm nao núng, nào nghĩ đến lúc đoàn sinh viên chuẩn bị xuất ngoại, toàn cầu lại bùng phát dịch cúm H1N1, trong khoa bất đắc dĩ phải lui thời gian lại một học kì, giáo sư Vương cảm thấy đây chính là ý trời, ông trời không muốn Diệp Sơ chỉ thi nghiên cứu sinh, mà muốn cho cô một cơ hội xuất ngoại đi đào tạo chuyên sâu. Ông vẫn chăm chỉ đi khuyên bảo Diệp Sơ: “Em suy nghĩ thêm một chút đi, suất đi du học vẫn giữ lại cho em. Người trẻ tuổi nên đi ra ngoài mở mang kiến thức, nghĩ lại năm đó thầy cũng vì muốn một tương lai an ổn nên giờ mới phải làm một ông già nghiên cứu lý luận chay thế này. Em là sinh viên tốt nhất của thầy, thầy không muốn em sau này phải hối hận như thầy a…”
Diệp Sơ một mặt cảm thấy bản thân mình thực may mắn mới gặp được một vị giáo sư hết lòng vì sinh viên, một mặt lại rất sợ sự nhiệt tình này của ông ấy, rất ảnh hưởng đến ý định thi nghiên cứu sinh của cô. Rơi vào đường cùng, cô đành phải thu dọn đồ đạc linh tinh của mình chạy đến chỗ Vệ Bắc tị nạn.
Nhà trọ Vệ Bắc đang thuê cách trường Diệp Sơ không xa, vừa nghe Diệp Sơ nói muốn tới, hắn cố ý xin đội trưởng nghỉ nửa ngày về dọn dẹp nhà trọ, sợ để nhà cửa bừa bộn khiến Diệp Sơ vừa gặp đã chê cười.
Nào biết Diệp Sơ tới sớm hơn giờ hẹn trước, vừa vặn được nhìn thấy một “Tráng hán” đầu đội mũ giấy, trên eo còn đeo một chiếc tạp dề Hello Kitty, đang chăm chỉ thu dọn đống báo chí với chai nước lộn xộn trong phòng, nhất thời cười phá lên đến mất cả hình tượng. *Tráng hán: Người đàn ông to con khỏe mạnh.
Vệ Bắc quýnh lên chỉ vào tạp dề của mình giải thích: “Cái này… Cài này là do mẹ anh mua. Aiz, em đừng cười nữa a! Anh đã cởi ra rồi mà em còn cười? Diệp Phì, em còn cười được nữa!” Hắn rốt cục thẹn quá thành giận, bay qua bịt kín miệng Diệp Sơ lại.
Diệp Sơ đưa tay ra phản kháng, hai người mải miết nháo thành một đoàn như vậy.
Sau đó, cũng không biết là ai không cẩn thận đạp trúng quyển tạp chí trên sàn nhà, trượt một cái, cả hai người mất đi thăng bằng, ngã nhào một lượt lên sô pha.
Diệp Sơ chỉ cảm thấy thân mình đổ ập xuống, đến lúc lấy lại tinh thần, cả người đã bị Vệ Bắc cứng rắn đè ở trên, vả lại tư thế lúc này vô cùng ái muội. Mặt cô đỏ lên, muốn đẩy hắn ra ngay lập tức.
“Đừng quậy nữa, đứng lên đi.” Gương mặt Diệp Sơ đỏ bừng bừng.
Vệ Bắc không nghe theo, lại còn đùa giỡn kiểu lưu manh: “Hôn anh một cái, hôn xong anh liền đứng lên.”
Diệp Sơ càng quẫn bách, mặt đỏ như trái táo chín, thế nhưng thể lực cô lại không thắng nổi hắn, đành phải nhắm mắt nhắm mũi hôn chụt một cái lên má hắn.
“Em là gà mổ thóc đấy à!” Vệ Bắc càng thêm vô lại, được lắm, em không chịu hôn anh, thế thì để anh tới hôn em. Sau đó, hắn cúi đầu xuống, không nói hai lời liền hôn lên.
Diệp Sơ đón nhận nụ hôn này, thân mình như sắp nhũn ra, cả người càng đè nặng xuống sô pha, vì thế Vệ Bắc càng làm càn, rất có xu thế nghiêm trọng hơn, ngay lúc này, di động trong túi xách Diệp Sơ bỗng vang lên.
Vệ Bắc nhíu mày, nhấc chân lên đạp một phát túi xách của Diệp Sơ bay xuống đất.
“Anh làm gì thế? Di động của em còn ở trong đó đấy! Đạp hỏng rồi phải làm sao?” Diệp Sơ giãy dụa đứng lên, muốn đi nhận điện thoại.
“Hỏng rồi thì mua cho em cái khác.” Vệ Bắc ôm chặt cứng lấy eo của cô, vẻ mặt tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn phải né người ra, “Anh nói này Diệp Phì, chuyện của em sao mà lắm vậy a! Mỗi lần muốn làm này làm kia một chút, y như rằng lại có điện thoại, anh hoài nghi, có phải em thông đồng với cái điện thoại để chỉnh anh không?”
“Xuỵt!” Diệp Sơ lườm nguýt hắn một cái, ấn nút nhận điện thoại.
“Alô, là Diệp Tử phải không? Thầy là thầy Vương đây, chuyện xuất ngoại em nghĩ thế nào rồi? Danh sách người được cử đi thầy vẫn giữ cho em một chỗ đấy.” Đầu bên kia điện thoại, giáo sư Vương lại không biết mệt mỏi mà bắt đầu lải nhải.
Đối mặt với thế công của giáo sư Vương, Diệp Sơ đã sắp bị làm cho tê liệt, sau vài câu ứng phó cho có lệ, cuối cùng cũng lừa được cho ông ấy cúp điện thoại.
“Ai thế?” Vệ Bắc hỏi.
“Giáo sư Vương, chính là vị giáo sư đã hướng dẫn em làm luận văn kia.”
“Àh.” Vệ Bắc dừng một chút, giống như vừa nghĩ đến cái gì: “Không lẽ ông ta chính là người đang thuyết phục em xuất ngoại bằng được?”
Diệp Sơ bất đắc dĩ gật gật đầu: “Ông ấy còn có nghị lực hơn cả mẹ em.”
Cô mới vừa nói câu đầu tiên, liền dọa cho Vệ Bắc phát hoảng, cũng may ngay câu sau đó, đã làm cho hắn dần dần tĩnh tâm lại.
Diệp Sơ còn nói: “Chuyện này, em vẫn luôn giấu ba mẹ em. Nhưng hôm nay, giáo sư Vương trong khoa em có gọi điện thoại cho mẹ, đem chuyện em từ chối xuất ngoại nói cho bà ấy.”
Vệ Bắc liền nghĩ đến cảnh Diệp Sơ vừa đi vừa khóc hồi nãy, trong lòng nhất thời hiểu được hơn phân nửa: “Cho nên, mẹ em đang muốn em ra nước ngoài du học?”
Diệp Sơ gật đầu, lại cắn môi theo thói quen của mình.
Câu trả lời của Diệp Sơ khiến sắc mặt Vệ Bắc lập tức cứng lại, tuy Diệp Sơ đã nói là cô đã từ chối suất đi du học kia, nhưng nhớ đến bộ dạng vừa đi vừa khóc của Diệp Sơ vừa rồi cũng có thể nhìn ra được, mẹ cô ấy nhất định đã làm áp lực tới cô ấy, nhỡ đâu lúc này cô ấy thay đổi ý định, vậy chẳng phải hai người họ… Trong lòng hắn không hiểu sao trở nên căng thẳng, thật cẩn thận hỏi: “Vậy bây giờ em… Định làm thế nào?”
Diệp Sơ cúi đầu không lên tiếng, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, tựa như vừa trải qua một hồi suy nghĩ thực cặn kẽ vậy, cô chậm rãi nói từng chữ: “Em sẽ không đi.”
Nghe được đáp án như ý muốn, trong lòng Vệ Bắc nhẹ nhàng thở ra, rõ ràng là vui sướng vô cùng, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài mặt, mà lại hỏi: “Vì sao?”
Này còn hỏi là vì sao nữa? Diệp Sơ nhíu nhíu mày: “Đương nhiên là vì anh…” Lời vừa nói ra khỏi miệng, lại thoáng nhìn thấy nét cười đắc ý nơi khóe mắt Vệ Bắc, mặt cô đỏ bừng, vội vàng sửa lời: “Liên quan gì tới anh mà hỏi? Em không muốn thì không đi…”
Đang nói bỗng im bặt, bởi vì Vệ Bắc đột nhiên ôm chầm lấy cô.
Hắn ôm thật chặt, tựa như chỉ cần nới lỏng cánh tay, thì người trong lòng sẽ bay đi mất vậy.
Miệng Diệp Sơ hết mở lại đóng như đang muốn nói điều gì, lại nghe thấy Vệ Bắc thì thầm bên tai cô: “Cảm ơn em.”
Trái tim cô bỗng dưng như loạn mất một nhịp, giống như câu nói của hắn vừa chạm đến được một nơi mềm mại nào kia tận sau trong trái tim vậy.
“Thực ra, là em nên cảm ơn anh mới đúng.” Cô nói, “Cảm ơn anh đã luôn ở bên em. Em biết em luôn tùy hứng lại ích kỷ, không lúc nào là không làm anh lo lắng, thường xuyên chọc anh tức giận, thế nhưng anh chưa từng rời xa em, cho nên, em cũng không muốn rời xa anh, như vậy chẳng khác nào em rời xa bầu không khí cả.”
Có những lời nói, kỳ thật đã đặt ở trong lòng thật lâu, lúc trước còn trẻ thì lại bướng bỉnh không chịu nói ra, đến giờ cố lấy dũng khí để bày tỏ, lại có chút cảm giác nhẹ nhõm nói không nên lời.
Hứa hẹn, không nhất định phải nói ra.
Lời tâm tình, không phải chỉ có một câu “Em yêu anh” (Anh yêu em)
Chỉ cần một cái ôm, trái tim kề trái tim đã quá đủ.
Vĩnh viễn, chỉ cần giữ vững lòng tin với nhau và sẵn sàng trả giá vì nhau.
Điều đó làm người ta nghĩ đến một bản tình ca quen thuộc thế này: “Điều lãng mạn nhất mà em có thể nghĩ đến, chính là được cùng anh sống đến bạc đầu, cho đến khi chúng mình già không thể đi đến bất cứ nơi nào được nữa, anh vẫn xem em như là bảo bối trong tay…” (Bài hát Điều lãng mạn nhất – Triệu Vịnh hoa)
Sau khi kết thúc kì nghỉ dài hạn, cuộc sống của Diệp Sơ lại quay về quỹ đạo một lần nữa, mặc dù mẹ vẫn còn bất mãn trăm điều vì cô từ chối đi du học, nhưng chung quy thì dù sao đó cũng là đứa con gái mà mình chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau mới sinh ra, trên mặt dù vẫn còn nghiêm khắc, nhưng trong lòng vẫn là không đành lòng, không còn làm áp lực với cô nữa.
Lại qua mấy tháng nữa, cuộc thi nghiên cứu sinh càng ngày càng gần hơn, Diệp Sơ đã chuẩn bị tốt mọi thứ cho kì thi tại khoa thiên văn của trường. Dù rằng có một chút hơi đi chệch so với mong muốn của cô, nhưng may mắn là không to tát lắm. Nếu thuận lợi, tương lai rất có khả năng cô sẽ được trường giữ lại để giảng dạy. Với một cô gái mà nói, có thể có được một tương lai ổn định tựa như ngàn vàng khó kiếm.
Hết thảy giống như đã có thể định trước như vậy, duy chỉ có vị giáo sư Vương kia là không cam lòng, vẫn là mấy lời cũ rích như thường xuyên khuyên nhủ Diệp Sơ suy nghĩ lại thật kĩ, luôn ca ngợi việc xuất ngoại đi du học có bao nhiêu tốt, buông tha thì quả là rất đáng tiếc, vân vân…
Diệp Sơ vẫn không bị làm nao núng, nào nghĩ đến lúc đoàn sinh viên chuẩn bị xuất ngoại, toàn cầu lại bùng phát dịch cúm H1N1, trong khoa bất đắc dĩ phải lui thời gian lại một học kì, giáo sư Vương cảm thấy đây chính là ý trời, ông trời không muốn Diệp Sơ chỉ thi nghiên cứu sinh, mà muốn cho cô một cơ hội xuất ngoại đi đào tạo chuyên sâu. Ông vẫn chăm chỉ đi khuyên bảo Diệp Sơ: “Em suy nghĩ thêm một chút đi, suất đi du học vẫn giữ lại cho em. Người trẻ tuổi nên đi ra ngoài mở mang kiến thức, nghĩ lại năm đó thầy cũng vì muốn một tương lai an ổn nên giờ mới phải làm một ông già nghiên cứu lý luận chay thế này. Em là sinh viên tốt nhất của thầy, thầy không muốn em sau này phải hối hận như thầy a…”
Diệp Sơ một mặt cảm thấy bản thân mình thực may mắn mới gặp được một vị giáo sư hết lòng vì sinh viên, một mặt lại rất sợ sự nhiệt tình này của ông ấy, rất ảnh hưởng đến ý định thi nghiên cứu sinh của cô. Rơi vào đường cùng, cô đành phải thu dọn đồ đạc linh tinh của mình chạy đến chỗ Vệ Bắc tị nạn.
Nhà trọ Vệ Bắc đang thuê cách trường Diệp Sơ không xa, vừa nghe Diệp Sơ nói muốn tới, hắn cố ý xin đội trưởng nghỉ nửa ngày về dọn dẹp nhà trọ, sợ để nhà cửa bừa bộn khiến Diệp Sơ vừa gặp đã chê cười.
Nào biết Diệp Sơ tới sớm hơn giờ hẹn trước, vừa vặn được nhìn thấy một “Tráng hán” đầu đội mũ giấy, trên eo còn đeo một chiếc tạp dề Hello Kitty, đang chăm chỉ thu dọn đống báo chí với chai nước lộn xộn trong phòng, nhất thời cười phá lên đến mất cả hình tượng. *Tráng hán: Người đàn ông to con khỏe mạnh.
Vệ Bắc quýnh lên chỉ vào tạp dề của mình giải thích: “Cái này… Cài này là do mẹ anh mua. Aiz, em đừng cười nữa a! Anh đã cởi ra rồi mà em còn cười? Diệp Phì, em còn cười được nữa!” Hắn rốt cục thẹn quá thành giận, bay qua bịt kín miệng Diệp Sơ lại.
Diệp Sơ đưa tay ra phản kháng, hai người mải miết nháo thành một đoàn như vậy.
Sau đó, cũng không biết là ai không cẩn thận đạp trúng quyển tạp chí trên sàn nhà, trượt một cái, cả hai người mất đi thăng bằng, ngã nhào một lượt lên sô pha.
Diệp Sơ chỉ cảm thấy thân mình đổ ập xuống, đến lúc lấy lại tinh thần, cả người đã bị Vệ Bắc cứng rắn đè ở trên, vả lại tư thế lúc này vô cùng ái muội. Mặt cô đỏ lên, muốn đẩy hắn ra ngay lập tức.
“Đừng quậy nữa, đứng lên đi.” Gương mặt Diệp Sơ đỏ bừng bừng.
Vệ Bắc không nghe theo, lại còn đùa giỡn kiểu lưu manh: “Hôn anh một cái, hôn xong anh liền đứng lên.”
Diệp Sơ càng quẫn bách, mặt đỏ như trái táo chín, thế nhưng thể lực cô lại không thắng nổi hắn, đành phải nhắm mắt nhắm mũi hôn chụt một cái lên má hắn.
“Em là gà mổ thóc đấy à!” Vệ Bắc càng thêm vô lại, được lắm, em không chịu hôn anh, thế thì để anh tới hôn em. Sau đó, hắn cúi đầu xuống, không nói hai lời liền hôn lên.
Diệp Sơ đón nhận nụ hôn này, thân mình như sắp nhũn ra, cả người càng đè nặng xuống sô pha, vì thế Vệ Bắc càng làm càn, rất có xu thế nghiêm trọng hơn, ngay lúc này, di động trong túi xách Diệp Sơ bỗng vang lên.
Vệ Bắc nhíu mày, nhấc chân lên đạp một phát túi xách của Diệp Sơ bay xuống đất.
“Anh làm gì thế? Di động của em còn ở trong đó đấy! Đạp hỏng rồi phải làm sao?” Diệp Sơ giãy dụa đứng lên, muốn đi nhận điện thoại.
“Hỏng rồi thì mua cho em cái khác.” Vệ Bắc ôm chặt cứng lấy eo của cô, vẻ mặt tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn phải né người ra, “Anh nói này Diệp Phì, chuyện của em sao mà lắm vậy a! Mỗi lần muốn làm này làm kia một chút, y như rằng lại có điện thoại, anh hoài nghi, có phải em thông đồng với cái điện thoại để chỉnh anh không?”
“Xuỵt!” Diệp Sơ lườm nguýt hắn một cái, ấn nút nhận điện thoại.
“Alô, là Diệp Tử phải không? Thầy là thầy Vương đây, chuyện xuất ngoại em nghĩ thế nào rồi? Danh sách người được cử đi thầy vẫn giữ cho em một chỗ đấy.” Đầu bên kia điện thoại, giáo sư Vương lại không biết mệt mỏi mà bắt đầu lải nhải.
Đối mặt với thế công của giáo sư Vương, Diệp Sơ đã sắp bị làm cho tê liệt, sau vài câu ứng phó cho có lệ, cuối cùng cũng lừa được cho ông ấy cúp điện thoại.
“Ai thế?” Vệ Bắc hỏi.
“Giáo sư Vương, chính là vị giáo sư đã hướng dẫn em làm luận văn kia.”
“Àh.” Vệ Bắc dừng một chút, giống như vừa nghĩ đến cái gì: “Không lẽ ông ta chính là người đang thuyết phục em xuất ngoại bằng được?”
Diệp Sơ bất đắc dĩ gật gật đầu: “Ông ấy còn có nghị lực hơn cả mẹ em.”
/64
|