Cảm giác được có người ngồi xuống bên người tôi, mùi rượu nồng nặc bắt đầu quanh quẩn khắp không gian, tôi từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng vẫn không nhịn được khẽ nhíu mày, tay nắm chặt lại.
Một đôi tay lạnh lẽo lướt dọc theo hai má tôi xuống phía dưới. Tiếp theo, tôi nghe được tiếng cởi quần áo sột soạt. So với đồng hồ báo thức còn đúng giờ hơn, dạ dày lại bắt đầu co rút đau đớn khiến tôi không thể nào nhắm mắt vờ ngủ được nữa.
Một khối cơ thể nóng bỏng đè ép lên người tôi, tôi nghĩ, chắc chỉ có lúc này hắn mới có chút độ ấm. Tay hắn lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lẽo, trái tim lại càng băng lạnh, có lẽ chỉ có khối cơ thể này, chỉ có khối cơ thể trong cơn dục vọng này là nóng bỏng.
Đường Diệc Diễm bắt đầu ngăn chặn thân mình tôi, tay hắn chậm rãi di chuyển xuống phía dưới thăm dò. Cơ thể tôi đã bắt đầu không khống chế được mà khẽ run rẩy.
“Mở to mắt, anh biết là em đã tỉnh!”
Tôi mở mắt ra, Đường Diệc Diễm đang nhìn tôi chằm chằm, ánh sáng trong đôi mắt hắn khẽ chuyển động, bàn tay đặt trên vai tôi bắt đầu trở nên gấp gáp.
Khi tôi nhìn đến đôi ngươi màu nâu đen kia, dịch vị dạ dày bất chợt cuộn trào lên.
“Không được nôn!” Đường Diệc Diễm đè nặng lên cơ thể tôi, không cho phép tôi đứng dậy.
Tôi vội lấy tay che miệng lại, chất lỏng ghê tởm đã theo đầu ngón tay chảy xuống.
“Không được nôn! Không được nôn!” Cảm xúc của Đương Diệc Diễm bắt đầu biến động, đôi mắt trở nên đỏ ngầu đến đáng sợ.
“Khốn kiếp! Chết tiệt!” Đường Diệc Diễm kéo mạnh tay tôi đi đến phòng tắm, từng dòng nước ấm áp đánh vào cơ thể gầy yếu của tôi.
Tôi đờ đẫn, mặc kệ Đường Diệc Diễm ở trên người tôi lăng nhục, hắn hung hăng đem tôi áp xuống, nước lập tức xả xuống người tôi, ướt đẫm lưng áo.
Không có màn dạo đầu, hắn trực tiếp đâm vào cơ thể tôi, bắt đầu gấp gáp mà cuồng bạo chuyển động, mỗi một lần đều dùng đến toàn bộ sức lực, mãnh liệt va chạm.
Nước không ngừng xả mạnh lên người tôi, thân mình tôi bởi vì động tác quá mức kịch liệt của hắn mà không ngừng chớp lên, nhưng lại không hề ói ra?
Bởi vì tôi đã không còn linh hồn, linh hồn của tôi đã cuộn lại ở một góc nào đó mà chính tôi cũng không nhìn thấy, gắt gao thu lại, ở nơi nào khóc, ở nơi nào bi thương, chỉ lưu lại cơ thể vốn đã chết lặng này, một khối cơ thể trống rỗng.
“Tôi muốn huỷ diệt em, huỷ diệt em!” Động tác của Đường Diệc Diễm càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng, hắn siết chặt khuỷu tay của tôi, tựa như muốn bóp nát nó. Hắn không ngừng chuyển động, hai mắt bừng lửa trừng trừng nhìn tôi. Đột nhiên, hắn bất động, đầu nặng nề mà ngã xuống cổ tôi, nức nở lặp đi lặp lại: “Huỷ diệt em, huỷ diệt em…”
Một dòng nước ấm áp tràn xuống cổ tôi, hắn cúi đầu khóc, hoà lẫn với tiếng nước chảy.
“Huỷ diệt em…”
Thực sự, chúng tôi đều là những kẻ ngốc, hai kẻ ngốc đi tra tấn lẫn nhau.
Cuộc tranh đấu này không có người thắng, chỉ có hai linh hồn bị tàn phá đến không chịu nổi.
“Để tôi đi, hãy để tôi đi! Cầu xin anh!” Tôi gào thét, nước mắt phút chốc chợt trào ra khỏi hốc mắt: “Để tôi đi đi, xin anh! Cầu xin anh!”
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống khuôn mặt tôi.
Đường Diệc Diễm ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Tại sao? Tại sao? Sao em lại không yêu tôi? Tại sao?”
Tôi cắn chặt môi dưới. Nước mắt của hắn nóng bỏng tựa như muốn thiêu cháy hai má của tôi. Nhưng tôi không cảm động, cũng chẳng thấy tan nát cõi lòng, tôi không yêu hắn, tôi vẫn không thể yêu hắn!
“Em thật tàn nhẫn, Diệp Sương Phi, em nói đi, em muốn tra tấn tôi như thế nào nữa? Trên người tôi còn có chỗ nào để em có thể thương tổn nữa?” Hắn nắm lấy người tôi, rít gào, đau khổ hét lên giống như một con sư tử bị thương.
“Để tôi đi, tôi van anh, hãy để tôi đi!!!” Tôi đau đớn kêu lên, tôi chỉ muốn rời khỏi hắn, chỉ cần rời khỏi hắn! Tôi không cần hắn như vậy, không muốn!
Hắn mở to mắt trừng tôi, tay đặt trên vai tôi bóp mạnh.
Tôi đau đến nhăn mày: “Để tôi đi! Để tôi đi, xin anh!”
Cuối cùng hắn cũng buông lỏng tay, rời khỏi cơ thể tôi, suy sụp đứng dậy.
Tôi nghe được tiếng nói lạnh lùng của hắn từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
“Diệp Sương Phi, em được tự do!”
Tôi nâng đầu lên, không dám tin nhìn hắn.
Đường Diệc Diễm ngồi xổm xuống trước mặt tôi, hắn kéo cổ tay tôi, nhấn nhấn trên mặt chiếc đồng hồ màu tím kia vài cái.
“Lạc”. Tựa như giây phút hắn đeo vào tay tôi trước đây, dây đồng hồ tách ra, rớt khỏi cổ tay tôi.
Đường Diệc Diễm vịn tay vào tường đứng lên, hắn nhìn tôi, giọng khàn khàn, “Tự do, tôi trả tự do cho em!”
oOo
Hai năm sau.
Thế giới của tôi bình yên suốt hai năm. Có đôi khi, tôi vẫn nhịn không được mà tự hỏi chính mình, thật sự đã kết thúc sao? Tự do rồi sao?
Tôi nghĩ đáp án khẳng định là đúng. Lúc đầu tôi còn hoang mang, sau đó lại bắt đầu thấy mừng.
Tôi đã được tự do, Đường Diệc Diễm đã thật sự buông tay!
Vì thế, tôi trở lại với thế giới của mình, học tại một trường đại học trong thành phố này. Vì nơi đây đã không có bóng dáng của hắn, hắn đi Anh quốc!
Vào cuối tuần, tôi sẽ ngồi xe trở về nhà, vui vẻ sống cùng ba mẹ, bình thản và hạnh phúc!
Thích ý đi dạo trong khuôn viên trường, hơi thở của mùa xuân đã gần kề, tôi sinh ra vào mùa xuân, là mùa muôn hoa đua nở, có lẽ tôi không nên tên là Sương Phi, mà phải là Hoa Phi mới đúng!
Xa xa, tôi nhìn thấy một cặp tình nhân đang tản bộ, trêu đùa nhau. Đây là cuộc sống đại học. Cuộc sống không chỉ có việc học buồn tẻ mà còn cả tình yêu, không cần phải che giấu, có thể quang minh chính đại công khai với tất cả mọi người tình yêu của mình.
Tôi cười cười, nghĩ, cũng giống như ngôn ngữ của loài hoa tôi yêu thích nhất – hoa oải hương.
Chờ đợi tình yêu…
Tôi đang chờ đợi tình yêu, một tình yêu thực sự chỉ thuộc về mình!!!
“Trần Việt Phong! Anh đứng lại đó cho em!” Sau lưng truyền đến tiếng quát tháo lanh lảnh của nữ sinh. Không phải gọi tên tôi, tôi theo bản năng quay người lại, giống như tất cả mọi người ở đây.
Tôi kinh ngạc nhìn đôi nam nữ đang giằng co ngay trước mặt.
Nam đẹp trai, nữ xinh xắn.
Đây vốn là một cảnh đẹp ý vui, đáng tiếc lại bị hai người kia phá vỡ. Nữ sinh nghiến răng nghiễn lợi túm lấy góc áo của nam sinh. Tôi tới gần lại phát hiện nước mắt đang ẩm ướt nơi khoé mắt của cô ấy. Hận càng nhiều lại yêu càng sâu!
“Cô có thôi đi không? Chúng ta đã chơi xong rồi!” Nam sinh lạnh lùng gỡ tay nữ sinh ra. Khoé miệng của nữ sinh bắt đầu trở nên run rẩy.
“Em yêu anh như thế, tại sao anh lại có thể đối xử với em như vậy? Tại sao?” Nữ sinh đau khổ rít gào, bộ dạng của cô ấy làm cho tôi thấy thân mình chợt căng thẳng. Có một người đã từng nói với tôi như vậy, nhưng mà, tôi không đồng tình với cô nữ sinh kia, ngược lại, cảm thấy nam sinh đó thừa nhận tình yêu của cô ấy mới thật vất vả!
Tôi chua sót cười cười, muốn rời khỏi đây, không định ở chỗ này xem kịch. Tôi không hy vọng người khác hứng thú với chuyện cũ của tôi, tôi cũng sẽ không đi hỏi chuyện riêng tư của người khác, tôi chỉ cần cuộc sống yên bình.
“Thật ngại quá! Tôi đã có người yêu rồi!” Vận mệnh tựa như không muốn buông tha tôi. Lúc tôi đang định xoay người rời đi, một đôi tay giữ chặt lấy tôi. Giây tiếp theo, tôi đã bị vây trong một vòng ôm ấm áp, đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của cô nữ sinh kia.
“Đây là người yêu của tôi, lần này là thật!” Đỉnh đầu truyền đến giọng nói của nam sinh đó, không hề có chút lạnh lùng nào như vừa rồi.
Một đôi ngươi màu nâu cúi xuống nhìn tôi, tôi nhíu mày, tôi không thích ánh mắt như vậy, nó làm cho tôi nghĩ đến một người!
“Trần Việt Phong! Anh tìm cái loại mặt hàng như vậy đến chọc tức em sao?” Nữ sinh xấu hổ nắm chặt tay lại, phẫn hận nhìn tôi dựa vào lòng Trần Việt Phong, hận không thể đem tôi nuốt chửng vào bụng. Bộ dạng âm ngoan đó khiến lòng tôi khẽ run lên, lông mày nhăn lại. Trong khoảng thời gian ngắn, tôi nhất thời lại quên phản bác.
“Cô doạ đến bảo bối của tôi rồi đấy!” Nam sinh tựa như sợ nữ sinh kia chưa đủ hận tôi, sau khi nói xong những lời khiêu khích lại ôm chặt lấy tôi.
“Tôi nói này, anh cũng nên có chừng mực chút đi! Cô ấy sẽ không vì chuyện anh đã có tôi mà dễ dàng buông tha đâu. Trong mắt của cô ấy, tôi vốn dĩ không thể trở thành mối uy hiếp!” Tôi không nghĩ tăng thêm khó khăn cho anh ta, chỉ muốn bình tĩnh giải quyết trận phân tranh này. Tôi không thích phiền phức, chỉ muốn bình yên, giống như một người đứng ở ngoài ánh sáng, lẳng lặng nhìn thế giới này, không tham dự.
Anh ta tiện tay đem tôi trở thành tấm lá chắn, tôi đã ở trong lòng anh ta mà tham gia trận này là chuyện không thể chối cãi, nếu vậy, yên lặng để có thể toàn thân trở ra là điều duy nhất mà tôi có thể làm được.
Bởi vậy tôi ngẩng đầu nói những lời kia, cố gắng khống chế âm lượng chỉ để cho một mình anh ta nghe được.
Nam sinh trước mặt hừ hừ, trong mắt có sự kinh ngạc đối với tôi, chắc không nghĩ tôi sẽ nói như vậy. Một lát sau, anh ta nhấp nháy mi mắt, cúi đầu, môi đặt ở bên tai tôi thổi khí, giọng nói đầy trêu ghẹo: “Vậy thì chưa chắc đâu, bảo bối ạ!”
Thân mình tôi khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn anh ta. Anh ta cong lên khoé miệng, nhìn tôi một cách đầy chăm chú!
Động tác của chúng tôi đầy ái muội làm cho mọi người thấy mơ màng, bao gồm cả nữ sinh sắp khống chế không được muốn tiến lên kia, “Trần Việt Phong! Anh buông cô ta ra cho em!”
Trần Việt Phong ngẩng đầu, hai tay đặt ở bả vai của tôi tăng thêm lực, “Chỉ sợ cả đời này cũng không thể buông!”
Tôi lập tức cứng đờ người, nhìn về phía anh ta, sợ hãi tìm kiếm một tia điên cuồng đã từng thấy.
Thật may mắn là không có, nhưng tôi lại đoán không ra tâm tư của người này, ánh sáng vừa loé trong mắt anh ta rốt cuộc tượng trưng cho điều gì?
Anh ta nhàn nhạt nhìn tôi, một tia sáng lại hiện lên nơi đáy mắt. Giây tiếp theo, tôi nghe được tiếng hít thở nặng nề, còn cả tiếng rít gào của nữ sinh kia. Trước mắt tôi, tia sáng chói lóa ấy chậm rãi biến mắt, thay thế bằng khuôn mặt đang cúi xuống, môi tôi nhanh chóng bị đè ép lên, rất nóng bỏng!
“Trần Việt Phong!”
Thừa lúc tôi còn đang ngây dại, Trần Việt Phong vội tăng thêm lực hôn, tay áp chặt gáy của tôi, không cho tôi né ra, thậm chí đầu lưỡi ẩm ướt đã bắt đầu cường ngạnh khiêu khai khoé miệng của tôi, tiến quân thần tốc.
“Ngô!” Tôi ra sức kháng cự nhưng vẫn không thể tránh né, chỉ nghe thấy tiếng kinh hô từ bốn phía, tiếng hít thở trầm trọng, còn cả tiếng cười.
Không, tôi không cần, tôi không muốn trở lại làm đối tượng bị người khác chỉ trỏ. Tôi chỉ muốn được bình yên, giống như thời gian hai năm qua, nhưng tôi cảm nhận được, những ngày tháng đó lại bắt đầu chậm rãi rời xa tôi. Không, tôi không cần!
Vì vậy…
“A!” Trần Việt Phong bất đắc dĩ nhìn tôi, che thân dưới vừa bị thương của mình, sắc mặt trở nên xanh mét, cuối cùng vẫn là quá đau mà ngồi xổm xuống.
Tôi phẫn hận nắm chặt tay lại, sau đó nhân lúc mọi người còn đang trợn mắt há hốc mồm, tôi vội vàng bỏ chạy, chạy ra khỏi thế giới hỗn loạn này! Tôi chạy một mạch như điên, vốn dĩ phải mất mười phút, nhưng tôi chỉ cần vài phút đã trở về kí túc xá. Tôi dựa vào cửa, thở hồng hộc.
“Tiểu Phi, sao cậu lại chạy thế kia? Tớ gọi mà cậu cũng không trả lời!” Bạn cùng phòng Đừng Hàn bỗng nhiên từ phía sau tiến đến, làm tôi sợ nhảy dựng lên.
Đừng Hàn hoang mang nhìn tôi: “Tiểu Phi, cậu sợ cái gì? Vừa rồi còn giống như bị quái thú đuổi ở đằng sau!”
“À! Không có gì… tớ… Chính là muốn luyện tập chạy bộ một chút, sắp thi thể dục rồi mà!” Nói xong, lòng tôi vẫn còn thấp thỏm không yên.
“Ờ! Vậy cậu nhất định là đạt tiêu chuẩn rồi, chạy nhanh thế cơ mà!” Đừng Hàn làm như bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, đi vào trong ký túc xá: “À này, Tiểu Phi, bưu phẩm của cậu đang ở phòng thường trực, thầy Cao nhắc tớ nói cho cậu!”
“Được rồi, lát tớ qua!” Là ai gửi bưu phẩm cho tôi đây.
Đang nghĩ ngợi, trong phòng chợt truyền đến tiếng kêu sợ hãi của bạn cùng phòng Tiểu Thanh: “A, xong đời, xong đời rồi!” Tay còn đang lướt nhanh trên bàn phím, gần đây cậu ấy đang mê mẩn trò chơi chiến đấu trực tuyến này, mỗi ngày đều chơi không biết mệt!
Tôi bỗng nhiên nghĩ, Tiểu Thanh cũng được coi như nữ quái nổi tiếng trong khoa, thậm chí trong toàn trường, có lẽ…
“Tiểu Thanh, cậu có biết Trần Việt Phong không?” Ít nhất, tôi muốn xác định anh ta không phải một nhân vật khó lường gì đó, tôi có kinh nghiệm, chỉ cần dính vào mấy người đó là cả đời đều không được bình an.
“Giết, giết, giết…” Tiểu Thanh dường như không nghe thấy, ngón tay liên tục gõ bàn phím.
“Tiểu Thanh!”
“Cái gì!!!”
“Tớ hỏi là cậu có biết Trần Việt Phong không?” Tôi cẩn thận hỏi, sợ cậu ấy nói ra đáp án mà tôi không muốn nghe.
“Không biết!” Tiểu Thanh ngay cả đầu cũng không nâng, tiếp tục vùi đầu khổ chiến.
Tôi nhẹ nhàng thở ra. Ngay cả Tiểu Thanh cũng không biết, hẳn là sẽ không có vấn đề gì. Có lẽ vừa rồi tôi có hơi quá đáng, nhưng là tại hắn vô lý trước. Cùng lắm thì lần sau nếu có bất hạnh gặp lại, tôi nói lời xin lỗi là được. Nhưng mà tốt nhất là không nên có một ngày như vậy.
Tảng đá trong lòng đã được tháo bỏ, tôi thấy thoải mái không ít, vẫn là đến phòng thường trực trước vậy!
Một đôi tay lạnh lẽo lướt dọc theo hai má tôi xuống phía dưới. Tiếp theo, tôi nghe được tiếng cởi quần áo sột soạt. So với đồng hồ báo thức còn đúng giờ hơn, dạ dày lại bắt đầu co rút đau đớn khiến tôi không thể nào nhắm mắt vờ ngủ được nữa.
Một khối cơ thể nóng bỏng đè ép lên người tôi, tôi nghĩ, chắc chỉ có lúc này hắn mới có chút độ ấm. Tay hắn lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lẽo, trái tim lại càng băng lạnh, có lẽ chỉ có khối cơ thể này, chỉ có khối cơ thể trong cơn dục vọng này là nóng bỏng.
Đường Diệc Diễm bắt đầu ngăn chặn thân mình tôi, tay hắn chậm rãi di chuyển xuống phía dưới thăm dò. Cơ thể tôi đã bắt đầu không khống chế được mà khẽ run rẩy.
“Mở to mắt, anh biết là em đã tỉnh!”
Tôi mở mắt ra, Đường Diệc Diễm đang nhìn tôi chằm chằm, ánh sáng trong đôi mắt hắn khẽ chuyển động, bàn tay đặt trên vai tôi bắt đầu trở nên gấp gáp.
Khi tôi nhìn đến đôi ngươi màu nâu đen kia, dịch vị dạ dày bất chợt cuộn trào lên.
“Không được nôn!” Đường Diệc Diễm đè nặng lên cơ thể tôi, không cho phép tôi đứng dậy.
Tôi vội lấy tay che miệng lại, chất lỏng ghê tởm đã theo đầu ngón tay chảy xuống.
“Không được nôn! Không được nôn!” Cảm xúc của Đương Diệc Diễm bắt đầu biến động, đôi mắt trở nên đỏ ngầu đến đáng sợ.
“Khốn kiếp! Chết tiệt!” Đường Diệc Diễm kéo mạnh tay tôi đi đến phòng tắm, từng dòng nước ấm áp đánh vào cơ thể gầy yếu của tôi.
Tôi đờ đẫn, mặc kệ Đường Diệc Diễm ở trên người tôi lăng nhục, hắn hung hăng đem tôi áp xuống, nước lập tức xả xuống người tôi, ướt đẫm lưng áo.
Không có màn dạo đầu, hắn trực tiếp đâm vào cơ thể tôi, bắt đầu gấp gáp mà cuồng bạo chuyển động, mỗi một lần đều dùng đến toàn bộ sức lực, mãnh liệt va chạm.
Nước không ngừng xả mạnh lên người tôi, thân mình tôi bởi vì động tác quá mức kịch liệt của hắn mà không ngừng chớp lên, nhưng lại không hề ói ra?
Bởi vì tôi đã không còn linh hồn, linh hồn của tôi đã cuộn lại ở một góc nào đó mà chính tôi cũng không nhìn thấy, gắt gao thu lại, ở nơi nào khóc, ở nơi nào bi thương, chỉ lưu lại cơ thể vốn đã chết lặng này, một khối cơ thể trống rỗng.
“Tôi muốn huỷ diệt em, huỷ diệt em!” Động tác của Đường Diệc Diễm càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng, hắn siết chặt khuỷu tay của tôi, tựa như muốn bóp nát nó. Hắn không ngừng chuyển động, hai mắt bừng lửa trừng trừng nhìn tôi. Đột nhiên, hắn bất động, đầu nặng nề mà ngã xuống cổ tôi, nức nở lặp đi lặp lại: “Huỷ diệt em, huỷ diệt em…”
Một dòng nước ấm áp tràn xuống cổ tôi, hắn cúi đầu khóc, hoà lẫn với tiếng nước chảy.
“Huỷ diệt em…”
Thực sự, chúng tôi đều là những kẻ ngốc, hai kẻ ngốc đi tra tấn lẫn nhau.
Cuộc tranh đấu này không có người thắng, chỉ có hai linh hồn bị tàn phá đến không chịu nổi.
“Để tôi đi, hãy để tôi đi! Cầu xin anh!” Tôi gào thét, nước mắt phút chốc chợt trào ra khỏi hốc mắt: “Để tôi đi đi, xin anh! Cầu xin anh!”
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống khuôn mặt tôi.
Đường Diệc Diễm ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Tại sao? Tại sao? Sao em lại không yêu tôi? Tại sao?”
Tôi cắn chặt môi dưới. Nước mắt của hắn nóng bỏng tựa như muốn thiêu cháy hai má của tôi. Nhưng tôi không cảm động, cũng chẳng thấy tan nát cõi lòng, tôi không yêu hắn, tôi vẫn không thể yêu hắn!
“Em thật tàn nhẫn, Diệp Sương Phi, em nói đi, em muốn tra tấn tôi như thế nào nữa? Trên người tôi còn có chỗ nào để em có thể thương tổn nữa?” Hắn nắm lấy người tôi, rít gào, đau khổ hét lên giống như một con sư tử bị thương.
“Để tôi đi, tôi van anh, hãy để tôi đi!!!” Tôi đau đớn kêu lên, tôi chỉ muốn rời khỏi hắn, chỉ cần rời khỏi hắn! Tôi không cần hắn như vậy, không muốn!
Hắn mở to mắt trừng tôi, tay đặt trên vai tôi bóp mạnh.
Tôi đau đến nhăn mày: “Để tôi đi! Để tôi đi, xin anh!”
Cuối cùng hắn cũng buông lỏng tay, rời khỏi cơ thể tôi, suy sụp đứng dậy.
Tôi nghe được tiếng nói lạnh lùng của hắn từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
“Diệp Sương Phi, em được tự do!”
Tôi nâng đầu lên, không dám tin nhìn hắn.
Đường Diệc Diễm ngồi xổm xuống trước mặt tôi, hắn kéo cổ tay tôi, nhấn nhấn trên mặt chiếc đồng hồ màu tím kia vài cái.
“Lạc”. Tựa như giây phút hắn đeo vào tay tôi trước đây, dây đồng hồ tách ra, rớt khỏi cổ tay tôi.
Đường Diệc Diễm vịn tay vào tường đứng lên, hắn nhìn tôi, giọng khàn khàn, “Tự do, tôi trả tự do cho em!”
oOo
Hai năm sau.
Thế giới của tôi bình yên suốt hai năm. Có đôi khi, tôi vẫn nhịn không được mà tự hỏi chính mình, thật sự đã kết thúc sao? Tự do rồi sao?
Tôi nghĩ đáp án khẳng định là đúng. Lúc đầu tôi còn hoang mang, sau đó lại bắt đầu thấy mừng.
Tôi đã được tự do, Đường Diệc Diễm đã thật sự buông tay!
Vì thế, tôi trở lại với thế giới của mình, học tại một trường đại học trong thành phố này. Vì nơi đây đã không có bóng dáng của hắn, hắn đi Anh quốc!
Vào cuối tuần, tôi sẽ ngồi xe trở về nhà, vui vẻ sống cùng ba mẹ, bình thản và hạnh phúc!
Thích ý đi dạo trong khuôn viên trường, hơi thở của mùa xuân đã gần kề, tôi sinh ra vào mùa xuân, là mùa muôn hoa đua nở, có lẽ tôi không nên tên là Sương Phi, mà phải là Hoa Phi mới đúng!
Xa xa, tôi nhìn thấy một cặp tình nhân đang tản bộ, trêu đùa nhau. Đây là cuộc sống đại học. Cuộc sống không chỉ có việc học buồn tẻ mà còn cả tình yêu, không cần phải che giấu, có thể quang minh chính đại công khai với tất cả mọi người tình yêu của mình.
Tôi cười cười, nghĩ, cũng giống như ngôn ngữ của loài hoa tôi yêu thích nhất – hoa oải hương.
Chờ đợi tình yêu…
Tôi đang chờ đợi tình yêu, một tình yêu thực sự chỉ thuộc về mình!!!
“Trần Việt Phong! Anh đứng lại đó cho em!” Sau lưng truyền đến tiếng quát tháo lanh lảnh của nữ sinh. Không phải gọi tên tôi, tôi theo bản năng quay người lại, giống như tất cả mọi người ở đây.
Tôi kinh ngạc nhìn đôi nam nữ đang giằng co ngay trước mặt.
Nam đẹp trai, nữ xinh xắn.
Đây vốn là một cảnh đẹp ý vui, đáng tiếc lại bị hai người kia phá vỡ. Nữ sinh nghiến răng nghiễn lợi túm lấy góc áo của nam sinh. Tôi tới gần lại phát hiện nước mắt đang ẩm ướt nơi khoé mắt của cô ấy. Hận càng nhiều lại yêu càng sâu!
“Cô có thôi đi không? Chúng ta đã chơi xong rồi!” Nam sinh lạnh lùng gỡ tay nữ sinh ra. Khoé miệng của nữ sinh bắt đầu trở nên run rẩy.
“Em yêu anh như thế, tại sao anh lại có thể đối xử với em như vậy? Tại sao?” Nữ sinh đau khổ rít gào, bộ dạng của cô ấy làm cho tôi thấy thân mình chợt căng thẳng. Có một người đã từng nói với tôi như vậy, nhưng mà, tôi không đồng tình với cô nữ sinh kia, ngược lại, cảm thấy nam sinh đó thừa nhận tình yêu của cô ấy mới thật vất vả!
Tôi chua sót cười cười, muốn rời khỏi đây, không định ở chỗ này xem kịch. Tôi không hy vọng người khác hứng thú với chuyện cũ của tôi, tôi cũng sẽ không đi hỏi chuyện riêng tư của người khác, tôi chỉ cần cuộc sống yên bình.
“Thật ngại quá! Tôi đã có người yêu rồi!” Vận mệnh tựa như không muốn buông tha tôi. Lúc tôi đang định xoay người rời đi, một đôi tay giữ chặt lấy tôi. Giây tiếp theo, tôi đã bị vây trong một vòng ôm ấm áp, đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của cô nữ sinh kia.
“Đây là người yêu của tôi, lần này là thật!” Đỉnh đầu truyền đến giọng nói của nam sinh đó, không hề có chút lạnh lùng nào như vừa rồi.
Một đôi ngươi màu nâu cúi xuống nhìn tôi, tôi nhíu mày, tôi không thích ánh mắt như vậy, nó làm cho tôi nghĩ đến một người!
“Trần Việt Phong! Anh tìm cái loại mặt hàng như vậy đến chọc tức em sao?” Nữ sinh xấu hổ nắm chặt tay lại, phẫn hận nhìn tôi dựa vào lòng Trần Việt Phong, hận không thể đem tôi nuốt chửng vào bụng. Bộ dạng âm ngoan đó khiến lòng tôi khẽ run lên, lông mày nhăn lại. Trong khoảng thời gian ngắn, tôi nhất thời lại quên phản bác.
“Cô doạ đến bảo bối của tôi rồi đấy!” Nam sinh tựa như sợ nữ sinh kia chưa đủ hận tôi, sau khi nói xong những lời khiêu khích lại ôm chặt lấy tôi.
“Tôi nói này, anh cũng nên có chừng mực chút đi! Cô ấy sẽ không vì chuyện anh đã có tôi mà dễ dàng buông tha đâu. Trong mắt của cô ấy, tôi vốn dĩ không thể trở thành mối uy hiếp!” Tôi không nghĩ tăng thêm khó khăn cho anh ta, chỉ muốn bình tĩnh giải quyết trận phân tranh này. Tôi không thích phiền phức, chỉ muốn bình yên, giống như một người đứng ở ngoài ánh sáng, lẳng lặng nhìn thế giới này, không tham dự.
Anh ta tiện tay đem tôi trở thành tấm lá chắn, tôi đã ở trong lòng anh ta mà tham gia trận này là chuyện không thể chối cãi, nếu vậy, yên lặng để có thể toàn thân trở ra là điều duy nhất mà tôi có thể làm được.
Bởi vậy tôi ngẩng đầu nói những lời kia, cố gắng khống chế âm lượng chỉ để cho một mình anh ta nghe được.
Nam sinh trước mặt hừ hừ, trong mắt có sự kinh ngạc đối với tôi, chắc không nghĩ tôi sẽ nói như vậy. Một lát sau, anh ta nhấp nháy mi mắt, cúi đầu, môi đặt ở bên tai tôi thổi khí, giọng nói đầy trêu ghẹo: “Vậy thì chưa chắc đâu, bảo bối ạ!”
Thân mình tôi khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn anh ta. Anh ta cong lên khoé miệng, nhìn tôi một cách đầy chăm chú!
Động tác của chúng tôi đầy ái muội làm cho mọi người thấy mơ màng, bao gồm cả nữ sinh sắp khống chế không được muốn tiến lên kia, “Trần Việt Phong! Anh buông cô ta ra cho em!”
Trần Việt Phong ngẩng đầu, hai tay đặt ở bả vai của tôi tăng thêm lực, “Chỉ sợ cả đời này cũng không thể buông!”
Tôi lập tức cứng đờ người, nhìn về phía anh ta, sợ hãi tìm kiếm một tia điên cuồng đã từng thấy.
Thật may mắn là không có, nhưng tôi lại đoán không ra tâm tư của người này, ánh sáng vừa loé trong mắt anh ta rốt cuộc tượng trưng cho điều gì?
Anh ta nhàn nhạt nhìn tôi, một tia sáng lại hiện lên nơi đáy mắt. Giây tiếp theo, tôi nghe được tiếng hít thở nặng nề, còn cả tiếng rít gào của nữ sinh kia. Trước mắt tôi, tia sáng chói lóa ấy chậm rãi biến mắt, thay thế bằng khuôn mặt đang cúi xuống, môi tôi nhanh chóng bị đè ép lên, rất nóng bỏng!
“Trần Việt Phong!”
Thừa lúc tôi còn đang ngây dại, Trần Việt Phong vội tăng thêm lực hôn, tay áp chặt gáy của tôi, không cho tôi né ra, thậm chí đầu lưỡi ẩm ướt đã bắt đầu cường ngạnh khiêu khai khoé miệng của tôi, tiến quân thần tốc.
“Ngô!” Tôi ra sức kháng cự nhưng vẫn không thể tránh né, chỉ nghe thấy tiếng kinh hô từ bốn phía, tiếng hít thở trầm trọng, còn cả tiếng cười.
Không, tôi không cần, tôi không muốn trở lại làm đối tượng bị người khác chỉ trỏ. Tôi chỉ muốn được bình yên, giống như thời gian hai năm qua, nhưng tôi cảm nhận được, những ngày tháng đó lại bắt đầu chậm rãi rời xa tôi. Không, tôi không cần!
Vì vậy…
“A!” Trần Việt Phong bất đắc dĩ nhìn tôi, che thân dưới vừa bị thương của mình, sắc mặt trở nên xanh mét, cuối cùng vẫn là quá đau mà ngồi xổm xuống.
Tôi phẫn hận nắm chặt tay lại, sau đó nhân lúc mọi người còn đang trợn mắt há hốc mồm, tôi vội vàng bỏ chạy, chạy ra khỏi thế giới hỗn loạn này! Tôi chạy một mạch như điên, vốn dĩ phải mất mười phút, nhưng tôi chỉ cần vài phút đã trở về kí túc xá. Tôi dựa vào cửa, thở hồng hộc.
“Tiểu Phi, sao cậu lại chạy thế kia? Tớ gọi mà cậu cũng không trả lời!” Bạn cùng phòng Đừng Hàn bỗng nhiên từ phía sau tiến đến, làm tôi sợ nhảy dựng lên.
Đừng Hàn hoang mang nhìn tôi: “Tiểu Phi, cậu sợ cái gì? Vừa rồi còn giống như bị quái thú đuổi ở đằng sau!”
“À! Không có gì… tớ… Chính là muốn luyện tập chạy bộ một chút, sắp thi thể dục rồi mà!” Nói xong, lòng tôi vẫn còn thấp thỏm không yên.
“Ờ! Vậy cậu nhất định là đạt tiêu chuẩn rồi, chạy nhanh thế cơ mà!” Đừng Hàn làm như bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, đi vào trong ký túc xá: “À này, Tiểu Phi, bưu phẩm của cậu đang ở phòng thường trực, thầy Cao nhắc tớ nói cho cậu!”
“Được rồi, lát tớ qua!” Là ai gửi bưu phẩm cho tôi đây.
Đang nghĩ ngợi, trong phòng chợt truyền đến tiếng kêu sợ hãi của bạn cùng phòng Tiểu Thanh: “A, xong đời, xong đời rồi!” Tay còn đang lướt nhanh trên bàn phím, gần đây cậu ấy đang mê mẩn trò chơi chiến đấu trực tuyến này, mỗi ngày đều chơi không biết mệt!
Tôi bỗng nhiên nghĩ, Tiểu Thanh cũng được coi như nữ quái nổi tiếng trong khoa, thậm chí trong toàn trường, có lẽ…
“Tiểu Thanh, cậu có biết Trần Việt Phong không?” Ít nhất, tôi muốn xác định anh ta không phải một nhân vật khó lường gì đó, tôi có kinh nghiệm, chỉ cần dính vào mấy người đó là cả đời đều không được bình an.
“Giết, giết, giết…” Tiểu Thanh dường như không nghe thấy, ngón tay liên tục gõ bàn phím.
“Tiểu Thanh!”
“Cái gì!!!”
“Tớ hỏi là cậu có biết Trần Việt Phong không?” Tôi cẩn thận hỏi, sợ cậu ấy nói ra đáp án mà tôi không muốn nghe.
“Không biết!” Tiểu Thanh ngay cả đầu cũng không nâng, tiếp tục vùi đầu khổ chiến.
Tôi nhẹ nhàng thở ra. Ngay cả Tiểu Thanh cũng không biết, hẳn là sẽ không có vấn đề gì. Có lẽ vừa rồi tôi có hơi quá đáng, nhưng là tại hắn vô lý trước. Cùng lắm thì lần sau nếu có bất hạnh gặp lại, tôi nói lời xin lỗi là được. Nhưng mà tốt nhất là không nên có một ngày như vậy.
Tảng đá trong lòng đã được tháo bỏ, tôi thấy thoải mái không ít, vẫn là đến phòng thường trực trước vậy!
/110
|