Sau khi tỉnh lại, bà Tố Lan cứ luôn ngồi im lặng ở đầu giường, đờ đẫn ôm cuốn album của Thanh Lâm không nói chuyện với ai. Bình thường trông bà vốn trẻ hơn so với nhiều người cùng tuổi, nhưng khi đó vì trạng thái tình cảm đang không được tốt nên cảm tưởng như già đi mấy tuổi. Trước đây Lâm Hàn đã từng nghe loáng thoáng về chuyện Thanh Lâm chết nơi đất khách quê người trong một chuyến đi du lịch, tuy nhiên chi tiết thế nào thì cô cũng không rõ lắm vì người nhà họ Hà năm đó khi trả lời báo chí chỉ nói Thanh Lâm đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo nên qua đời. Những lời đồn đại bên ngoài có rất nhiều phiên bản khác nhau, trong đó nhiều nhất là bị người ta giết chết. Căn cứ vào tình trạng hiện giờ của bà Tố Lan thì dường như sự thực không hề đơn giản như những gì mà nhà họ Hà nói ra. Có điều cho dù Thanh Lâm đã chết như thế nào thì việc này cũng vĩnh viễn là một vết thương không thể chữa lành của gia tộc họ Hà, nên ngay cả có tò mò tới đâu, cô cũng khó lòng mà tìm hiểu được.
Lão phu nhân nhìn thấy dáng vẻ đau thương tiều tụy của con gái, trong lòng vô cùng chua xót. Khi ấy người đàn bà vốn có thần kinh thép, đã lăn lộn mấy chục năm trên thương trường lần đầu tiên cảm thấy mình thực sự đã già. Bà buồn bã nhớ lại cuộc đời mấy chục năm của mình, để rồi phát hiện ra dù có được một sản nghiệp lớn lao như vậy nhưng dường như mình lại chẳng đạt được điều gì.
Lão phu nhân khẽ vuốt ve khuôn mặt con gái, đau lòng rơi nước mắt: “Tố Lan à, mẹ nên làm gì bây giờ? Từ trước đến giờ mẹ vẫn cứ nghĩ là con không yêu Thanh Lâm, vì vuộc hôn nhân của con với bố con bé hoàn toàn là do mẹ một tay sắp đặt cả. Hai mươi mấy năm rồi, dù con không nói một lời nào, nhưng mẹ biết trong lòng con vẫn còn oán hận mẹ. Nếu như không phải vì hồi đó mẹ ép con quá, thì cũng sẽ không khiến cho con và cậu ta âm dương cách trở.”
Bà Tố Lan nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, nhìn mẹ mình bằng đôi mắt trống rỗng, sau đó lại cúi mặt xuống, ôm cuốn album trong lòng mình chặt hơn. Lão phu nhân thấy vậy càng đau lòng: “Mẹ vẫn cứ tưởng rằng con không thích con bé Thanh Lâm, ba năm trước khi con bé ra đi, con vẫn luôn tỏ ra bình thản vậy, thậm chí khi ấy mẹ còn oán con quá lạnh lùng, vì mẹ không thể hiểu nổi vì sao trên đời này lại có người cha người mẹ nào không thương yêu con cái của mình. Thanh Lâm chết đi rồi, con mới là người đau lòng nhất, vết thương trong lòng con vĩnh viễn không thể nào so sánh được. Mẹ xin lỗi con.”
Lâm Hàn đứng bên ngoài cửa nghe những lời nói đó cũng không hiểu mấy, chỉ cảm thấy nhà họ Hà giống như một vực nước sâu không thể nào dò nổi. Dường như mỗi thành viên trong gia đình này đều có rất nhiều bí mật không thể cho người khác biết, ngay cả việc cô đến nhà họ Hà làm con nuôi cũng là một kế hoạch bí mật mà người ta đã dự mưu từ rất lâu rồi vậy. Người ta không thể vô duyên vô cớ mà đối đãi tốt với một người hoàn toàn không có dây mơ rễ má gì với mình thế cả. Nhưng rốt cuộc là họ sẽ có được thứ gì từ mình đây?
Cô chầm chậm đi đến bên cửa sổ, cúi đầu xuống nhìn khắp lượt tòa biệt thự. Họ đã sở hữu một tài sản không lồ như thế này, vậy chắc chắn động cơ không phải là tiền. Có ý đồ gì với cô ư? Ngoài việc có một bộ não nhiều trí tưởng tượng phong phú hơn người và việc viết được mấy cuốn tiểu thuyết ra thì cô vừa không thông minh, không tài giỏi, không hiểu biết nhân tình thế thái, gần như hoàn toàn không có một thứ gì, thế nên khả năng có toan tính gì đó với cô nghe cũng không lọt tai mấy.
Vậy thì chắc chắn phải có một lý do gì đó khiến nhà họ Hà cần cô đến vậy. Lẽ nào, lẽ nào cô có quan hệ gì đó với gia tộc nhà bọn họ? Nhưng cứ cho là có quan hệ gì đó đi, vì sao bọn họ lại phải chờ đến hai mươi năm sau mới từ trên trời rơi xuống? Ngoài việc cô có khả năng viết lách ra, thì có nghĩ đến nát óc cũng không đoán ra nổi mình có thứ gì đủ khiến nhà họ Hà lại đem cả gia nghiệp lớn như vậy giao vào tay cả.
Cứ phân tích theo hướng đó thì gần như tất cả các lý do đều không thuyết phục.
Lâm Hàn đang ngẩn người ra nghĩ, chợt thấy chú Vương mở cửa chính, dẫn vào một cô gái mặc chiếc váy liền màu trắng có hình hoa nhỏ xíu. Nhìn dáng vẻ nhiệt tình của chú Vương, ban đầu cô còn tưởng đó là người thân của chú ấy, nhưng đến khi thấy chú ấy định dẫn cô gái đó lên tầng, liền gạt ngay phỏng đoán đó đi. Lẽ nào người đó là người thân thích của nhà họ Hà? Nghĩ đến việc hiện giờ mẹ con lão phu nhân đang trong tình cảnh đó quả thực không tiện gặp người ngoài, nên Lâm Hàn bèn đi xuống tầng thay họ tiếp khách.
Chú Vương trông thấy Lâm Hàn liền giới thiệu với cô gái đó: “Cô Lý, đây là tiểu thư của nhà chúng tôi”.
Đôi mày xinh đẹp của cô gái đó hơi cau lại: “Tiểu thư?”. Nhìn vẻ mặt tỏ ra không tin của cô ấy chứng tỏ cô ấy cũng khá là nắm rõ về hoàn cảnh của nhà họ Hà, thế nên mới hỏi chú Vương như vậy.
“Vâng, là con gái nuôi của đại tiểu thư đấy”, chú Vương giải thích, sau đó quay sang nói với Lâm Hàn, “Tiểu thư, đây là cô Lý Ảnh, bạn thân của tiểu thư Thanh Lâm nhà chúng ta. Trước đây khi cô Thanh Lâm còn sống, cô Lý Ảnh vẫn thường xuyên đến đây chơi”.
Lâm Hàn gật đầu, cảm thấy cái tên Lý Ảnh này có vẻ hơi quen, hình như cô đã nghe thấy ở đâu đó rồi, tuy nhiên ngay lúc đó không thể nào nhớ nổi. Cô ra hiệu bảo chú Vương quay ra, rồi cũng không gọi người giúp việc mà tự tay mình rót cho Lý Ảnh một tách trà. Qua vẻ mặt đầy ngạc nhiên của Lý Ảnh, Lâm Hàn cũng có thể đoán được nếu là Thanh Lâm chắc sẽ không bao giờ hạ mình tới mức tự tay đưa trà cho người khác, kể cả bạn thân của mình như thế. Cô tự giễu mình: Xem ra mình vẫn không có tư chất tiểu thư con nhà đại gia rồi, hành vi cử chỉ không mang chút phong cách quý phái nào.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hàn một mình tiếp khách đến chơi nhà họ Hà, những lần trước đây cô chỉ ngồi ở một bên, đợi lão phu nhân hoặc mẹ nuôi giới thiệu với khách thì gật gật đầu nở một nụ cười là coi như xong việc. Cô nghĩ phải nói chuyện gì cho phù hợp đây, Lý Ảnh là bạn thân của Thanh Lâm, trong trường hợp này lại không thể hỏi là: “Cô đến tìm mẹ nuôi tôi phải không? Cô chờ ở đây một lát để tôi đi gọi mẹ nuôi”, sau đó thừa cơ mà chuồn thẳng. Với tình trạng hiện giờ của mẹ nuôi thì e rằng ngoài Thanh Lâm ra bà chẳng còn biết đến ai khác nữa. Cả lão phu nhân cũng vậy. Cô đột nhiên nhớ tới sự việc hồi sáng và cả vẻ thất vọng trên khuôn mặt bà, nếu lúc này mà đi gọi bà xuống, để bà thấy rằng đến một việc tiếp khách cỏn con mà cô còn không giải quyết được cho đàng hoàng, chắc chắn sẽ càng thất vọng với mình hơn nữa.
Dù cũng chẳng thích thú gì gia sản của nhà họ Hà, nhưng điều duy nhất mà Lâm Hàn không muốn là bị người khác xem thường. Cô vừa không muốn đi gọi lão phu nhân, vừa không biết tiếp đãi khách thế nào, tính tình Lý Ảnh này xem chừng cũng hơi khép kín. Thế là hai người cứ nâng ly trà lên rồi lại đặt xuống, trà trong tách chẳng vơi đi được chút nào. Cả chủ và khách đều không nói gì, đột nhiên không khí trở nên cứng nhắc.
Tình cảnh đó tiếp diễn một lúc lâu, Lâm Hàn dần dần cảm thấy mỗi lần mượn cớ cầm tách trà lên, Lý Ảnh đều làm như vô tình nhìn về phía cô. Mới đầu Lâm Hàn còn tưởng mình đã nhìn nhầm, nhưng vì nó diễn ra nhiều lần nên mới khẳng định là có chuyện đó thật. Không chỉ vậy, cái nhìn đó còn mang theo cả vẻ dò xét, cân đong. Lâm Hàn cảm thấy ngấm ngầm không vui: Cứ cho là bạn thân của Hà Thanh Lâm đi thì đã làm sao, tôi có phải con gấu trúc trong vườn thú đâu để cho cô quan sát như vậy chứ?
Nghĩ vậy nên Lâm Hàn chờ đúng lúc Lý Ảnh lại nâng tách trà lên nhìn trộm, nhìn thẳng vào mắt Lý Ảnh rồi nói hoàn toàn không khách sáo: “Cô Lý, hình như con người tôi còn hấp dẫn cô hơn tách trà đó vậy”. Từ nhỏ Lâm Hàn đã sống trong môi trường gần như tách biệt, ngay cả việc giao tiếp với bố mẹ cũng không nhiều, hơn nữa việc gì cũng đều mặc kệ cô, quan hệ với họ hàng thân thích cũng chẳng được bao nhiêu, trong quan hệ với bạn bè đồng lứa thì tùy tiện, thế nên khi làm bất cứ việc gì cô chẳng mấy khi coi trọng đến các phép tắc lễ nghi. Thêm vào đó Lý Ảnh lại cùng độ tuổi nên Lâm Hàn càng không cần để ý đến khách sáo trong lời nói.
Lý Ảnh nghe thấy vậy vội vàng quay đầu đi chỗ khác, khuôn mặt trắng muốt chuyển sang màu đỏ, Lâm Hàn nhìn Lý Ảnh, phát hiện ra cô gái có vẻ nhút nhát này trông rất xinh đẹp. Làn da trắng như trứng gà bóc, lại mỏng manh tới mức dùng cụm từ “khẽ chạm vào cũng có thể rách” để hình dung cũng không hề cường điệu chút nào. Cơ thể dù hơi gầy, nhưng các đường nét thì hết sức tinh tế, nếu so sánh với cái thân mình như cây trúc của Lâm Hàn thì hấp dẫn hơn nhiều. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt dài như mắt phượng, sống mũi không đến mức thẳng tắp, lại còn hơi có xu hướng gồ lên, nhưng khi phối hợp với các chi tiết khác trên khuôn mặt thì lại hết sức hài hòa. Đôi môi mỏng mảnh, lại thêm sắc ửng hồng trên khuôn mặt khi đỏ khiến cho toàn con người Lý Ảnh toát lên một vẻ đáng thương, khiến người ta muốn dang tay bảo vệ.
Một người con gái như vậy chắc chắn phần lớn đàn ông gặp phải đều thích ngay, Lâm Hàn nghĩ bụng.
Lý Ảnh có vẻ như không hề cảm thấy cái nhìn chằm chằm của Lâm Hàn, sắc hồng trên khuôn mặt nhanh chóng tan đi, dáng điệu lạ còn hơi cô tịch. Cô nhìn vào lá trà dập dềnh trong tách, một lát sau mới nói khẽ: “Hóa ra tính cách của cô thẳng thắn như vậy, nếu như mẹ của đường Triêu gặp, chắc chắn sẽ càng thích hơn.”
“Đường Triêu? Là cô nói Đường Triêu chủ hiệu đồ cổ phải không?”. Thấy Lý Ảnh gật đầu, Lâm Hàn hỏi tiếp: “Cô quen anh ấy à? Rất thân có phải không?”.
“Ừm, con người anh ấy rất tốt, luôn luôn tốt”, Lý Ảnh dừng lại một chút, cố gắng lục tìm từ ngữ mất một lúc lâu rồi mới nói: “Luôn luôn đối xử với tôi rất tốt”.
Thấy biểu hiện của Lý Ảnh như vậy, Lâm Hàn đột nhiên hiểu ra, hỏi Lý Ảnh với vẻ thăm dò: “Cô, cô thích anh ấy đúng không?”.
Khuôn mặt Lý Ảnh lại đỏ lên, song lập tức chuyển thành trắng nhợt, ánh nhìn ảm đạm: “Tôi làm sao xứng với anh ấy được”.
Lâm Hàn thấy vậy, kết hợp với câu Lý Ảnh nói mới rồ, trong lòng cũng hiểu được mấy phần: Hóa ra bố mẹ Đường Triêu không đồng ý, nhưng rõ ràng cô gái này bất kể về mặt ngoại hình hay phong cách đều đạt hạng khá trở lên, nếu cặp đôi với Đường Triêu thì quá hợp còn gì. Xem ra bố mẹ Đường Triêu vẫn còn kén cá chọn canh. Tuy nhiên bố mẹ nào mà chẳng như vậy, luôn luôn cảm thấy con mình là độc nhất vô nhị trong thiên hạ, người khác dù có tốt đẹp tới đâu cũng vẫn bới lông tìm vết được vài khuyết điểm. Vì quá yêu thương con mình nên yêu cầu với người khác lúc nào cũng quá cao.
Cô vừa nghĩ vừa nhìn Lý Ảnh, càng nhìn càng thấy khuôn mặt đó hơi quen, hình như đã trông thấy ở đâu đó rồi. Song khi hỏi thẳng, thì Lý Ảnh lại ngỡ ngàng lắc đầu, nói trong thời gian suốt hơn hai năm qua, người duy nhất mà cô gặp là Đường Triêu.
Nghe Lý Ảnh nói vậy, Lâm Hàn đột nhiên nhớ lại mình đã từng gặp Lý Ảnh ở đâu, đồng thời cũng hiểu vì sao bố mẹ Đường Triêu lại không chấp nhận cô.
Lão phu nhân nhìn thấy dáng vẻ đau thương tiều tụy của con gái, trong lòng vô cùng chua xót. Khi ấy người đàn bà vốn có thần kinh thép, đã lăn lộn mấy chục năm trên thương trường lần đầu tiên cảm thấy mình thực sự đã già. Bà buồn bã nhớ lại cuộc đời mấy chục năm của mình, để rồi phát hiện ra dù có được một sản nghiệp lớn lao như vậy nhưng dường như mình lại chẳng đạt được điều gì.
Lão phu nhân khẽ vuốt ve khuôn mặt con gái, đau lòng rơi nước mắt: “Tố Lan à, mẹ nên làm gì bây giờ? Từ trước đến giờ mẹ vẫn cứ nghĩ là con không yêu Thanh Lâm, vì vuộc hôn nhân của con với bố con bé hoàn toàn là do mẹ một tay sắp đặt cả. Hai mươi mấy năm rồi, dù con không nói một lời nào, nhưng mẹ biết trong lòng con vẫn còn oán hận mẹ. Nếu như không phải vì hồi đó mẹ ép con quá, thì cũng sẽ không khiến cho con và cậu ta âm dương cách trở.”
Bà Tố Lan nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, nhìn mẹ mình bằng đôi mắt trống rỗng, sau đó lại cúi mặt xuống, ôm cuốn album trong lòng mình chặt hơn. Lão phu nhân thấy vậy càng đau lòng: “Mẹ vẫn cứ tưởng rằng con không thích con bé Thanh Lâm, ba năm trước khi con bé ra đi, con vẫn luôn tỏ ra bình thản vậy, thậm chí khi ấy mẹ còn oán con quá lạnh lùng, vì mẹ không thể hiểu nổi vì sao trên đời này lại có người cha người mẹ nào không thương yêu con cái của mình. Thanh Lâm chết đi rồi, con mới là người đau lòng nhất, vết thương trong lòng con vĩnh viễn không thể nào so sánh được. Mẹ xin lỗi con.”
Lâm Hàn đứng bên ngoài cửa nghe những lời nói đó cũng không hiểu mấy, chỉ cảm thấy nhà họ Hà giống như một vực nước sâu không thể nào dò nổi. Dường như mỗi thành viên trong gia đình này đều có rất nhiều bí mật không thể cho người khác biết, ngay cả việc cô đến nhà họ Hà làm con nuôi cũng là một kế hoạch bí mật mà người ta đã dự mưu từ rất lâu rồi vậy. Người ta không thể vô duyên vô cớ mà đối đãi tốt với một người hoàn toàn không có dây mơ rễ má gì với mình thế cả. Nhưng rốt cuộc là họ sẽ có được thứ gì từ mình đây?
Cô chầm chậm đi đến bên cửa sổ, cúi đầu xuống nhìn khắp lượt tòa biệt thự. Họ đã sở hữu một tài sản không lồ như thế này, vậy chắc chắn động cơ không phải là tiền. Có ý đồ gì với cô ư? Ngoài việc có một bộ não nhiều trí tưởng tượng phong phú hơn người và việc viết được mấy cuốn tiểu thuyết ra thì cô vừa không thông minh, không tài giỏi, không hiểu biết nhân tình thế thái, gần như hoàn toàn không có một thứ gì, thế nên khả năng có toan tính gì đó với cô nghe cũng không lọt tai mấy.
Vậy thì chắc chắn phải có một lý do gì đó khiến nhà họ Hà cần cô đến vậy. Lẽ nào, lẽ nào cô có quan hệ gì đó với gia tộc nhà bọn họ? Nhưng cứ cho là có quan hệ gì đó đi, vì sao bọn họ lại phải chờ đến hai mươi năm sau mới từ trên trời rơi xuống? Ngoài việc cô có khả năng viết lách ra, thì có nghĩ đến nát óc cũng không đoán ra nổi mình có thứ gì đủ khiến nhà họ Hà lại đem cả gia nghiệp lớn như vậy giao vào tay cả.
Cứ phân tích theo hướng đó thì gần như tất cả các lý do đều không thuyết phục.
Lâm Hàn đang ngẩn người ra nghĩ, chợt thấy chú Vương mở cửa chính, dẫn vào một cô gái mặc chiếc váy liền màu trắng có hình hoa nhỏ xíu. Nhìn dáng vẻ nhiệt tình của chú Vương, ban đầu cô còn tưởng đó là người thân của chú ấy, nhưng đến khi thấy chú ấy định dẫn cô gái đó lên tầng, liền gạt ngay phỏng đoán đó đi. Lẽ nào người đó là người thân thích của nhà họ Hà? Nghĩ đến việc hiện giờ mẹ con lão phu nhân đang trong tình cảnh đó quả thực không tiện gặp người ngoài, nên Lâm Hàn bèn đi xuống tầng thay họ tiếp khách.
Chú Vương trông thấy Lâm Hàn liền giới thiệu với cô gái đó: “Cô Lý, đây là tiểu thư của nhà chúng tôi”.
Đôi mày xinh đẹp của cô gái đó hơi cau lại: “Tiểu thư?”. Nhìn vẻ mặt tỏ ra không tin của cô ấy chứng tỏ cô ấy cũng khá là nắm rõ về hoàn cảnh của nhà họ Hà, thế nên mới hỏi chú Vương như vậy.
“Vâng, là con gái nuôi của đại tiểu thư đấy”, chú Vương giải thích, sau đó quay sang nói với Lâm Hàn, “Tiểu thư, đây là cô Lý Ảnh, bạn thân của tiểu thư Thanh Lâm nhà chúng ta. Trước đây khi cô Thanh Lâm còn sống, cô Lý Ảnh vẫn thường xuyên đến đây chơi”.
Lâm Hàn gật đầu, cảm thấy cái tên Lý Ảnh này có vẻ hơi quen, hình như cô đã nghe thấy ở đâu đó rồi, tuy nhiên ngay lúc đó không thể nào nhớ nổi. Cô ra hiệu bảo chú Vương quay ra, rồi cũng không gọi người giúp việc mà tự tay mình rót cho Lý Ảnh một tách trà. Qua vẻ mặt đầy ngạc nhiên của Lý Ảnh, Lâm Hàn cũng có thể đoán được nếu là Thanh Lâm chắc sẽ không bao giờ hạ mình tới mức tự tay đưa trà cho người khác, kể cả bạn thân của mình như thế. Cô tự giễu mình: Xem ra mình vẫn không có tư chất tiểu thư con nhà đại gia rồi, hành vi cử chỉ không mang chút phong cách quý phái nào.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hàn một mình tiếp khách đến chơi nhà họ Hà, những lần trước đây cô chỉ ngồi ở một bên, đợi lão phu nhân hoặc mẹ nuôi giới thiệu với khách thì gật gật đầu nở một nụ cười là coi như xong việc. Cô nghĩ phải nói chuyện gì cho phù hợp đây, Lý Ảnh là bạn thân của Thanh Lâm, trong trường hợp này lại không thể hỏi là: “Cô đến tìm mẹ nuôi tôi phải không? Cô chờ ở đây một lát để tôi đi gọi mẹ nuôi”, sau đó thừa cơ mà chuồn thẳng. Với tình trạng hiện giờ của mẹ nuôi thì e rằng ngoài Thanh Lâm ra bà chẳng còn biết đến ai khác nữa. Cả lão phu nhân cũng vậy. Cô đột nhiên nhớ tới sự việc hồi sáng và cả vẻ thất vọng trên khuôn mặt bà, nếu lúc này mà đi gọi bà xuống, để bà thấy rằng đến một việc tiếp khách cỏn con mà cô còn không giải quyết được cho đàng hoàng, chắc chắn sẽ càng thất vọng với mình hơn nữa.
Dù cũng chẳng thích thú gì gia sản của nhà họ Hà, nhưng điều duy nhất mà Lâm Hàn không muốn là bị người khác xem thường. Cô vừa không muốn đi gọi lão phu nhân, vừa không biết tiếp đãi khách thế nào, tính tình Lý Ảnh này xem chừng cũng hơi khép kín. Thế là hai người cứ nâng ly trà lên rồi lại đặt xuống, trà trong tách chẳng vơi đi được chút nào. Cả chủ và khách đều không nói gì, đột nhiên không khí trở nên cứng nhắc.
Tình cảnh đó tiếp diễn một lúc lâu, Lâm Hàn dần dần cảm thấy mỗi lần mượn cớ cầm tách trà lên, Lý Ảnh đều làm như vô tình nhìn về phía cô. Mới đầu Lâm Hàn còn tưởng mình đã nhìn nhầm, nhưng vì nó diễn ra nhiều lần nên mới khẳng định là có chuyện đó thật. Không chỉ vậy, cái nhìn đó còn mang theo cả vẻ dò xét, cân đong. Lâm Hàn cảm thấy ngấm ngầm không vui: Cứ cho là bạn thân của Hà Thanh Lâm đi thì đã làm sao, tôi có phải con gấu trúc trong vườn thú đâu để cho cô quan sát như vậy chứ?
Nghĩ vậy nên Lâm Hàn chờ đúng lúc Lý Ảnh lại nâng tách trà lên nhìn trộm, nhìn thẳng vào mắt Lý Ảnh rồi nói hoàn toàn không khách sáo: “Cô Lý, hình như con người tôi còn hấp dẫn cô hơn tách trà đó vậy”. Từ nhỏ Lâm Hàn đã sống trong môi trường gần như tách biệt, ngay cả việc giao tiếp với bố mẹ cũng không nhiều, hơn nữa việc gì cũng đều mặc kệ cô, quan hệ với họ hàng thân thích cũng chẳng được bao nhiêu, trong quan hệ với bạn bè đồng lứa thì tùy tiện, thế nên khi làm bất cứ việc gì cô chẳng mấy khi coi trọng đến các phép tắc lễ nghi. Thêm vào đó Lý Ảnh lại cùng độ tuổi nên Lâm Hàn càng không cần để ý đến khách sáo trong lời nói.
Lý Ảnh nghe thấy vậy vội vàng quay đầu đi chỗ khác, khuôn mặt trắng muốt chuyển sang màu đỏ, Lâm Hàn nhìn Lý Ảnh, phát hiện ra cô gái có vẻ nhút nhát này trông rất xinh đẹp. Làn da trắng như trứng gà bóc, lại mỏng manh tới mức dùng cụm từ “khẽ chạm vào cũng có thể rách” để hình dung cũng không hề cường điệu chút nào. Cơ thể dù hơi gầy, nhưng các đường nét thì hết sức tinh tế, nếu so sánh với cái thân mình như cây trúc của Lâm Hàn thì hấp dẫn hơn nhiều. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt dài như mắt phượng, sống mũi không đến mức thẳng tắp, lại còn hơi có xu hướng gồ lên, nhưng khi phối hợp với các chi tiết khác trên khuôn mặt thì lại hết sức hài hòa. Đôi môi mỏng mảnh, lại thêm sắc ửng hồng trên khuôn mặt khi đỏ khiến cho toàn con người Lý Ảnh toát lên một vẻ đáng thương, khiến người ta muốn dang tay bảo vệ.
Một người con gái như vậy chắc chắn phần lớn đàn ông gặp phải đều thích ngay, Lâm Hàn nghĩ bụng.
Lý Ảnh có vẻ như không hề cảm thấy cái nhìn chằm chằm của Lâm Hàn, sắc hồng trên khuôn mặt nhanh chóng tan đi, dáng điệu lạ còn hơi cô tịch. Cô nhìn vào lá trà dập dềnh trong tách, một lát sau mới nói khẽ: “Hóa ra tính cách của cô thẳng thắn như vậy, nếu như mẹ của đường Triêu gặp, chắc chắn sẽ càng thích hơn.”
“Đường Triêu? Là cô nói Đường Triêu chủ hiệu đồ cổ phải không?”. Thấy Lý Ảnh gật đầu, Lâm Hàn hỏi tiếp: “Cô quen anh ấy à? Rất thân có phải không?”.
“Ừm, con người anh ấy rất tốt, luôn luôn tốt”, Lý Ảnh dừng lại một chút, cố gắng lục tìm từ ngữ mất một lúc lâu rồi mới nói: “Luôn luôn đối xử với tôi rất tốt”.
Thấy biểu hiện của Lý Ảnh như vậy, Lâm Hàn đột nhiên hiểu ra, hỏi Lý Ảnh với vẻ thăm dò: “Cô, cô thích anh ấy đúng không?”.
Khuôn mặt Lý Ảnh lại đỏ lên, song lập tức chuyển thành trắng nhợt, ánh nhìn ảm đạm: “Tôi làm sao xứng với anh ấy được”.
Lâm Hàn thấy vậy, kết hợp với câu Lý Ảnh nói mới rồ, trong lòng cũng hiểu được mấy phần: Hóa ra bố mẹ Đường Triêu không đồng ý, nhưng rõ ràng cô gái này bất kể về mặt ngoại hình hay phong cách đều đạt hạng khá trở lên, nếu cặp đôi với Đường Triêu thì quá hợp còn gì. Xem ra bố mẹ Đường Triêu vẫn còn kén cá chọn canh. Tuy nhiên bố mẹ nào mà chẳng như vậy, luôn luôn cảm thấy con mình là độc nhất vô nhị trong thiên hạ, người khác dù có tốt đẹp tới đâu cũng vẫn bới lông tìm vết được vài khuyết điểm. Vì quá yêu thương con mình nên yêu cầu với người khác lúc nào cũng quá cao.
Cô vừa nghĩ vừa nhìn Lý Ảnh, càng nhìn càng thấy khuôn mặt đó hơi quen, hình như đã trông thấy ở đâu đó rồi. Song khi hỏi thẳng, thì Lý Ảnh lại ngỡ ngàng lắc đầu, nói trong thời gian suốt hơn hai năm qua, người duy nhất mà cô gặp là Đường Triêu.
Nghe Lý Ảnh nói vậy, Lâm Hàn đột nhiên nhớ lại mình đã từng gặp Lý Ảnh ở đâu, đồng thời cũng hiểu vì sao bố mẹ Đường Triêu lại không chấp nhận cô.
/48
|