Vì lão phu nhân nhiệt tình giữ lại nên đêm hôm đó Lý Ảnh ở lại nhà họ Hà, ngủ ngay trong gian phòng cạnh phòng Lâm Hàn.
Lâm Hàn đang có khúc mắc trong lòng nên chỉ ăn qua loa bữa tối rồi nhanh chóng về phòng mình, lặng yên đọc cuốn nhật ký của Thanh Lâm.
Ngày xx tháng xx năm xx. Mưa nhỏ. Thương nhớ đầy vơi
Yêu một người thì không có tội, nhưng lại thương nhớ một người không thuộc về mình như thế này, thì đúng là tội lỗi không thể nào tha thứ. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Yêu một người thì không có tội, nhưng lại lén lút yêu người yêu của bạn như mình, thì đúng là tội ác khó dung. Nhưng trái tim mình lại không chịu nghe mình, nó đã phản bội lại lý trí từ lâu rồi, để mà lao xuống vực sâu không thấy đáy đó, nỗi bi thảm này thực sự là vạn kiếp không thể phục hồi.
Mình muốn giết chết cái mầm mong muốn đó, nhưng nó lại quá lớn, nó đâm rễ đâm chồi nhanh không tưởng nổi, giống hệt như những ngọn cỏ trỗi dậy giữa mùa xuân, dù có đốt trụi cũng không tiệt được…, còn rễ lại tiếp tục đâm chồi. Mà cấu tạo của tư tưởng con người cũng lạ kỳ thật đấy, càng muốn quên lại càng khó quên, càng muốn giữ lại càng không giữ được, ừm, cảm giác cũng chính là một đứa trẻ đang trong thời kỳ nổi loạn, lúc nào cũng muốn đối đầu với người ta.
Gặp nhau quá sớm thì không biết yêu, gặp nhau quá muộn lại không thể yêu.
Tất cả đều là khổ đau, là số kiếp
…
Lâm Hàn đọc những dòng đó xong không khỏi thở dài, dù chỉ có mấy câu ngắn ngủi nhưng đã phân giả thấu triệt tình cảm của mình, chỉ có người nào trong cuộc thì mới có thể trải nghiệm được tư vị đó.
Ngày xx tháng xx năm xx. Trời nhiều nắng. Cảnh ba người
Lại là một cuộc hẹn của ba người, đáng lẽ vẫn như mọi khi ăn uống xong thì tách đôi, hai người bọn họ về thế giới của hai người, còn mình thì đi tìm niềm vui một mình. Thế nhưng từ khi mắc mớ trong lòng, mình thường giả bộ vô ý để ngồi ỳ ra. Cô ấy cũng không nhận ra điều đó, vẫn vui vẻ chuyện trò với mình, song anh thì chắc đã cảm thấy điều gì nên khi uống cà phê, thỉnh thoảng lại làm như vô tình nhìn trộm sang mình.
Lẽ nào anh đã biết tâm sự của mình?
Vậy anh có thích mình không?
Thấy tình cảnh ba người đó, ngoài sự vui vẻ ra, thì cũng thấp thoáng sự cô đơn.
Ngày xx tháng xx năm xx. Nắng to. Tội ác bắt đầu.
Chấp nhận với bà quay về làm cho công ty của gia đình, không ngờ rằng một người có đầy kinh nghiệp ở công ty cũ như mình cũng có lúc gặp phải cảnh không biết giải quyết công việc thế nào. Mấy “nguyên lão” ở công ty nhà họ Hà ai cũng đợi mình mắc lỗi để có dịp chê cười, nhưng còn lâu mình mới để cho họ đắc ý.
Tìm đến gặp cô ấy để kể lể vất vả, nhưng thực ra ngoài chuyện may xường xám, cô ấy hoàn toàn không biết tí gì về những chuyện trên thương trường. Gần đây cô ấy còn có vẻ lơ đễnh thế nào ấy, tuy nhiên vẫn rất quan tâm đến mình, lại còn nhiệt tình “tiến cử” anh để giúp mình giải quyết những chuyện phiền toái trong công việc đó.
Cô ấy thật tốt bụng, đứng trước một con người tốt đẹp như thế mình càng hiện rõ sự xấu xa. Mình vẫn thường xuyên tự cảnh báo mình không thể phản bội một người bạn như vậy, nhưng vô dụng, có những thứ tình cảm mà càng đau khổ, thì lại càng mãnh liệt, rõ ràng hơn.
Mình không ngờ tới…
Hôm đó anh giúp mình xử lý mấy việc xong. Mình không lái xe đến, thấy trời đã gần tối, mà hình như cô ấy cũng có chuyện gì đó muốn tách bọn mình ra nên đã bảo anh đưa mình về.
Trên đường về không khí trong xe rất kỳ quái, anh không nói gì, mình cũng ngồi yên. Khó khăn lắm mới về đến cổng, khi mình đang chuẩn bị xuống xe thì tập tài liệu bị rơi. Mình ngồi ở ghế lái phụ, vội vàng cúi xuống nhặt lên, không ngờ đúng lúc đó anh cũng cúi xuống nhặt giúp, hai bàn tay chạm vào nhau, cùng rụt lại như bị điện giật. Cả hai cùng cười, rồi lại đồng thời cúi xuống, song lần này không chạm vào nhau nữa.
Tóc mình tuột xuống che khuất cả hai mắt, khẽ hất đầu lên theo bản năng, khi đó anh chưa kịp lui lại phía sau nên đầu mũi mình lập tức chạm mũi vào mũi anh, còn môi cũng khẽ chạm vào nhau. Sự trùng hợp ngẫu nhiên đó hoàn hảo tới nỗi như một âm mưu đã được dự tính từ trước… Đến không khí cũng cô đặc lại, hai đứa giật lùi về phía sau theo bản năng, song đã lập tức quấn riết lấy nhau.
Tha thứ cho mình một lần này, chỉ một lần này thôi. Mình nói thầm trong lòng như vậy.
Trong phút chốc mình đã đẩy cô ấy đến nơi nào xa tít tắp. Thế gian khi đó chỉ còn lại mình và anh.
Ngày xx tháng xx năm xx. Mưa giông. Không thể ngừng suy nghĩ
Đã ba ngày nay mình không đi gặp cô ấy, và cả anh nữa.
Mình phải kiểm soát bản thân mình, không thể đã sai rồi lại sai thêm. Nhưng càng ép mình không nhớ thì lại nhớ khủng khiếp hơn. Nhớ đến vầng trán anh, đôi mắt anh, đôi môi anh, cơ thể của anh. Mình vẫn luôn tự hỏi liệu có phải mình đã thực sự yêu anh rồi hay không? Không có câu trả lời, không có câu trả lời chính là câu trả lời hay nhất.
Liệu có phải vì được sinh ra trong một gia đình như thế này mà mình luôn có ý nghĩ là mình đương nhiên phải được hạnh phúc hơn cô ấy, mình phải có nhiều thứ hơn cô ấy hay không? Chuyện gì cũng phải hơn mới được ư? Phải, mình và cô ấy là bạn thân, nhưng trong thâm tâm mình lâu nay vẫn luôn so đo với cô ấy.
Nhưng nếu đó không phải là tình yêu, thì vì sao mình lại nhớ anh đến vậy? Nỗi nhớ nhung giống hệt như một con kiến, ôi, không phải vậy, giống như một ổ kiến cứ khẽ khàng cắn rứt trên con tim bạn, không gây ra nỗi đau lớn nào mà chỉ từng chút một, như từng mũi kim cứ chạm nhẹ vào da thịt, rồi sau đó dần dần chọc sâu vào. Mình giống một đứa trẻ muốn ăn kẹo, biết lọ kẹo để đó mà không thể nào lấy được, thèm thuồng tới nỗi như có lửa cháy trong lòng.
Mình lấy món quà mà cô ấy đã tặng nhân dịp sinh nhật năm thứ hai đại học ra – “Tống từ”.
Còn nhớ khi đó mình đã gọi cô ấy là mỹ nhân cổ điển. Năm đó phong cách Bohemia đang thịnh hành, suốt cả mùa hè đi đến đâu cũng tràn ngập những chiếc áo thun đủ loại phối hợp với váy dài đến mắt cá chân, tóc lượn sóng để dài buông xõa hết sức thoải mái. Mình cũng có vài bộ như vậy, duy có cô ấy vẫn giữ nguyên phong cách cũ, trong tủ chỉ có mấy bộ xường xám tự may theo phong cách hiện đại, tóc dài thẳng tắp, kẹp lại bằng chiếc kẹp màu ngà voi có mấy hạt đá đính rời bên dưới, trên đường đi khẽ lay động theo từng bước chân trông hết sức tao nhã. Trong đám đông đầy những váy áo tây phương, kiểu phục sức điển hình Trung Hoa đó lại thành ra độc đáo, trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Thấy vậy, mình bèn quấy lấy cô ấy đòi may cho mình vài bộ. Nhưng không hiểu vì sao khi mình mặc vào không thể có được cảm giác như vậy. Tuy nhiên những bộ xường xám của cô ấy thiết kế cho mình chủ yếu theo phong cách ngọt ngào và tươi vui, thế nên khác hẳn với phong cách của cô ấy.
Khi mình nửa giả nửa thật trách móc cô ấy, cô ấy đã đưa cho mình cuốn sách này, nói mình đọc nó coi như là để tu luyện thêm. Mình mang về nhưng cất đi ngay, hôm nay không biết vì sao mà lại giở ra.
Đọc những câu từ đầy tình thâm ý nặng đó, quả là từ trước đến nay chưa từng nghĩ sâu xa như vậy, “Lòng xuân nào sánh hoa khai. Tương tư một tấc, tro bày một gang”*… Viết hay quá, nếu như không phải chính bản thân mình đã được thể nghiệm tất cả thì đúng là không thể nào hình dung ra nổi.
*Hai câu trong bài “Vô đề 2” của Lý Thương Ẩn
Ngày xx tháng xx năm xx. Mưa bụi triền miên. Tất cả là lỗi của ai?
Mình ghét nhất là những ngày mưa, nhưng hôm nay khi nói về thời tiết, mình lại có thể dùng đến tính từ đó – triền miên. Mưa triền miên, tình triền miên, ý triền miên, yêu triền miên. Tính từ đó bất kể là dùng ở đâu thì khi đọc lên cũng đều khiến người ta thấy lòng mềm nhũn.
Hôm nay anh chủ động đến tìm mình, từ lần cuối cùng tụi mình gặp nhau cũng đã bảy ngày năm tiếng ba mươi phút rồ, sao mà dài đến vậy. Bảy ngày, đúng lễ bảy ngày sau khi một người chết đi. Hôm đó trái tim mình cũng đã bị móc ra, cũng trải qua bảy ngày đó, cuối cùng được anh cứu lại.
Anh chủ động gọi điện cho mình, hỏi chuyện công việc, tình hình gần đây, tụi mình đều cố tránh không nhắc tới ngày hôm đó.
Ăn cơm cùng nhau ở Tiểu Nam Quốc xong, mình gọi điện báo lái xe đi về trước. Mình biết anh sẽ đưa mình về, dù rằng cả hai đều không nói gì nhưng qua ánh mắt nhìn nhau, chẳng phải tất cả đều đã hết sức rõ ràng rồi sao? Cô ấy vẫn thường cười mình tính tình ba toác, làm gì cũng cẩu thả, nhưng hóa ra khi một người con gái đã có ý trung nhân thì sẽ trở nên hết sức nhạy cảm và cẩn trọng. Ăn cơm cùng với cả hai người bọn họ bết bao nhiêu lần rồi nhưng từ trước đến nay mình chưa hề biết anh thích ăn và không thích ăn thứ gì, nhưng hôm nay chỉ trong có nửa gờ ngắn ngủi, mình đã nhớ ngay: Anh thích uống trà hoa cúc, còn thích cho vào trong đó hai viên đường nữa. Anh thích ăn rau cần, không thích ăn chua.
Nói ra thì cũng thật lạ, mình không biết đã ăn bữa cơm đó thế nào nữa, chỉ toàn để ý đến anh thôi. Anh thấy no, mình cũng thấy no. Hóa ra ca từ của mấy bài hát thịnh hành cũng không phải toàn là giả dối: Tình yêu chính là khi anh vui thì em cũng thấy vui.
Khi xuống thang ra về, tụi mình nắm tay nhau một cách hết sức tự nhiên, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Trái tim mình đã được như ý nguyện, nhưng cảm giác hạnh phúc và tội lỗi cùng lúc ập đến, nén chặt tới nỗi làm mình thở cũng khó khăn.
Dầu vậy, có chết mình cũng cam tâm tình nguyện.
Ngày xx tháng xx năm xx. Âm u. Tình yêu bắt đầu từ một sự giày vò.
Mình chưa bao giờ lạ nghĩ rằng tương tư khổ như vậy, mà khi được yêu cũng khổ như vậy.
Tụi mình cố tạo ra các cơ hội để được hưởng niềm vui sướng vốn không thuộc về hai đứa, một mặt lún sâu xuống đầm lầy, một mặt vẫn tỉnh táo để biết mình đang làm gì, nhưng lý trí lại chưa bao giờ thắng được tình cảm, nếu không thì làm sao có chuyện nhớ nhung tới nỗi đứt cả ruột gan như vậy chứ?
Trạng thái tinh thần của cô ấy mấy ngày nay không được tốt, mình cũng hơi lo lắng, nhưng cô ấy vẫn phẩy tay nói không sao. Khi nói với mình cô ấy cứ ấp a ấp úng, rõ ràng là đang co chuyện gì đó giấu mình. Nếu là trước đây thế nào mình cũng phải hỏi tới nơi tới chốn, nhưng hiện gờ ngay chính bản thân mình cũng đang có chuyện phải giấu giếm, khi truy hỏi thấy cứ không thỏa đáng sao ấy.
Đột nhiên mình nghĩ, cô ấy là một người tinh tế như vậy, liệu có phải đã phát hiện ra dấu vết gì đó hay không? Người làm việc xấu thì kiểu gì cũng sẽ để lại dấu vết, giống hệt như chim sợ cành cong vậy.
………
………
Ngày xx tháng xx năm xx. Mưa rào. Bại lộ
Buổi tối khi anh đưa mình về nhà đã bị bà ngoại phát hiện ra.
Đó là lần đầu tiên bà mắng mình, khiến mình khổ tâm vô cùng. Từ trước đến nay mình luôn là niềm tự hào của cả gia đình, đây là lần đầu tiên bà tỏ ra thất vọng như vậy về mình. Trái tim mình cũng như thời tiết vậy, mưa ào ào đổ xuống, ướt nhẹp hết tâm hồn.
Mình cũng muốn rút ra, làm thế nào để có thể không nhớ đến anh nữa đây? Nếu như cắt trái tim ra mà quên được thì mình cũng chấp nhận cắt bỏ con tim, nhưng mà mình lại sợ chết. Vì chết thì mình sẽ không được nhìn thấy anh nữa.
Ngày xx tháng xx năm xx. Mưa nhỏ. Mơ màng trong ảo tưởng
Cô ấy dường như bận rộn gì đó mà túi bụi suốt ngày, đến nỗi quên cả sinh nhật của anh.
Hôm qua, trong căn hộ độc thân của anh, mình đã xuống bếp chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật lần đầu tiên trong đời. Mình đã cười suốt cả buổi, trong lòng vừa buồn thương vừa vui sướng.
Cần tay bách hợp, măng xào thịt xông khói, canh mướp… Nói tóm lại đều là tất cả những món mà anh ấy thích ăn.
Tụi mình đã nói rất nhiều chuyện vui vẻ trong quá khứ, cả những chuyện hiện tại nữa, duy nhất có một thứ mà cả hai đứa đều không dám nhắc tới, đó là tương lai. Quá xa vời.
Ăn tối xong, hai đứa còn nhảy một điệu valse, uống rượu vang Chateau Lafite.
Hôm qua mình đã mặc chính chiếc áo dài xường xám cách tân dài đến đầu gối mà cô ấy đã may cho mình. Nhìn trên gương mới nhận thấy, hóa ra mình cũng có thể xinh đẹp như vậy, dù rằng trước sau gì cũng vẫn không thế có được cái dáng vẻ tiên nữ không thuộc về chốn trần gian của cô ấy. di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn Mình nhìn hình ảnh của chính mình phản chiếu trong đôi mắt của anh, ánh mắt anh rất chăm chú, nhưng mình đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã mặc bộ áo dài mà cô ấy may cho. Rõ ràng đó là cảm giác sống trong dáng hình cô ấy.
Khi chọn bộ xường xám này, mình đã muốn thăm dò anh, xem khi nhìn thấy mình mặc như vậy thì anh có nghĩ tới cô ấy không. Đó là một cuộc đấu không âm thanh, hai lực lượng lặng im đối đầu, song người tham gia trận đấu này thực ra chỉ có mình, vì ở phía bên kia cô ấy hoàn toàn không biết chuyện gì, cứ vậy chờ cho tới khi viên đạn xuyên qua trái tim. Cô ấy sẽ đau, nhưng mình biết, mình sẽ là người thắng.
Có thể ở bên anh một mình như thế này, mình đúng là vui sướng đến mức phát điên.
Nhưng khi thấy anh đứng lặng người, sao mình lại không thể nào vui nổi? Trái tim mình giống hệt như một chiếc diều mà anh đang cầm đầu dây ở trong tay, tất cả những buồn vui sướng khổ của mình đều do anh nắm giữ. Rốt cuộc thì mình cũng vẫn không phải là cái người ở trong trái tim anh.
Có phải tất cả mọi người đều như vậy không? Khi chưa đạt được thì tìm trăm phương ngàn kế để giành lấy bằng được, cho dù chỉ là một ánh mắt thôi cũng được, nhưng một khi tất cả đã nằm trong tay mình rồi thì lại bắt đầu nghĩ ngợi nọ kia. Đã từng có một thời gian, trong mắt mình, tình cảm giữa hai người bọn họ bền chắc chẳng khác nào vàng đá, nhưng hôm nay đây chẳng phải là anh đã…?
Mỗi khi không ở bên anh, mình đều nghĩ một cách tiêu cực như vậy đấy.
Cuối ngày cô ấy gọi điện đến, khiến hai con người đang ngây ngất trong giấc mộng bừng tỉnh lại. Vậy nhưng cô ấy cũng vẫn không nhớ ra sinh nhật của anh, anh hơi tỏ vẻ không vui, thế nên tỏ ra dịu dàng với mình như thể muốn trả thù cô ấy vậy… Thế là mình lại rơi xuống, rơi xuống mãi vực sâu rồ chết ngộp luôn trong đó.
Hôm trước mình có gọi điện cho cô ấy, hỏi một câu cực kỳ ngu xuẩn: Nếu một ngày kia bị người yêu phản bội thì cậu sẽ thế nào? Cô ấy lặng im một lúc, giống như đang suy nghĩ một cách nghiêm túc, khiến mình lại hơi giật thột, vội vàng dập máy, không còn nghĩ được xem hành vi đó của mình có gây nghi ngờ gì không. May mà tính cách của mình từ trước đến nay vẫn bữa bãi như vậy nên chắc cũng không sao.
Tình yêu rẽ sang một hướng, tình bạn rẽ sang một hướng, nếu như ở giữa là vực thẳm, thì mình tình nguyện nhảy ngay xuống đó. Nhưng đáng tiếc là không phải, tất cả những chuyện này ngay từ đầu đã sai rồi, mình biết rõ như vậy nhưng vẫn tiếp tục phạm sai lầm.
Nếu như tình yêu là một ly rượu, mình cũng sẽ mỉm cười mà uống hết, chỉ để có được một chút ngọt ngào vào thời khắc đó thôi.
…
Ngày xx tháng xx năm xx. Trời nắng. Lại gặp nhau
Hơn một tháng gần đây tụi mình vui vẻ đến mức gần như quên hẳn cô ấy, hai đứa dính với nhau như keo, một phút cũng không rời. Cô ấy đột nhiên gọi điện thoại đến nói là muốn tụ tập ở Thượng Đảo, nói là đã lâu rồi không gặp nên rất nhớ mình.
Mình muốn cố gắng hết sức để tỏ ra bình thản, nhưng làm thế nào cũng không thể giấu nổi niềm vui ngời ngời trên khuôn mặt. Bà ngoại ngày càng than vãn nhiều hơn, bà cũng rất quý mến cô ấy, sự khéo léo biết điều, thông tình đạt lý của cô ấy hơn một đứa cháu ngoại như mình đến cả trăm lần, bà ngoại thậm chí còn từng nói là cô ấy không khác gì một người bạn tri kỷ vong niên. Nếu như mình không phải là cháu gá thì có lẽ bà sẽ dễ dàng chấp nhận chuyện đó hơn, ít ra thì cũng không phải chịu gánh nặng tư tưởng như hiện giờ.
Cô ấy gầy hơn rất nhiều, tuy nhiên vẫn xinh đẹp như trước. Nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy không có gì khác thường, nỗi thắc thỏm trong lòng mình mới dần dần lắng xuống.
Anh đến muộn, vừa mới đến đã ân cần thay cốc cà phê trong tay cô ấy bằng một ly trà sữa. Thấy anh làm việc đó một cách hết sức tự nhiên, mình không đau lòng, nhưng hơi chua xót, sự chua xót ngấm cả vào trong xương cốt gây nên một nỗi đau. Chân anh để dưới gầm bàn dịch sang rồi quấn lấy chân mình… Niềm vui lập tức đâm chồi, dần dần lớn lên.
Tụi mình vẫn chuyện trò với nét mặt bình thường, còn cô ấy thì trầm ngâm không khác trước. Mình không biết được liệu có phải cả ba đứa đều đang để tâm trí ở tận nơi nào xa tít tắp không.
Ngày xx tháng xx năm xx. Vẫn là một ngày nắng to. Quà tặng
Cách một ngày, cô ấy lại hẹn gặp mình, còn tặng quà cho mình nữa. Đó là một chiếc áo dài xường xám, trông hơi cổ điển. Hóa ra là cô ấy đã đóng cửa tiệm may xường xám, thảo nào gần đây trông có vẻ nhiều tâm sự thế. Mình an ủi qua loa mấy câu, vì torng lòng cảm thấy thiếu tự tin nên cũng không nói gì đươc quá nhiều, càng nói nhiều thì lại càng sai.
Ngày xx tháng xx năm xx. Âm u. Chia tay sau chuyến đi
Trong bữa tiệc sinh nhật của mình, cô ấy đến mang theo đầy tâm sự, trò chuyện với bà ngoại rất ăn ý. Tối hôm đó mình đã uống rất nhiều rượu. Trước đó cô ấy còn nói với mình là muốn lấy chiếc áo dài xường xám đó về, một chiếc áo dài đẹp như vậy, chắc chắn là cô ấy đã nhận ra điều gì đó thế nên mới muốn lấy về tất cả. Mình dừng lại thôi, tụi mình đều phải quay về.
Mấy ngay hôm sau mình lại muốn đi Thâm Quyến cùng anh, lấy cớ là đi công tác.
Gần đây mình luôn cảm thấy mịt mờ, dù rằng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có tương lai với anh hay không, nhưng là một người con gái khi thật lòng yêu ai đó thì cũng khao khát được ở bên người đó trọn đời, đó là một dạng bản năng. Không hiểu sao mà thái độ của anh với mình cũng khi nóng khi lạnh.
Nhưng rồi sẽ thế nào kia chứ, mong muốn và hiện thực luôn khác xa một trời một vực, có khi ở xa nhau tới mức không thể nào vượt qua được. Mình làm sao có thể nhẫn tâm tới mức vì ham muốn cá nhân của mình mà làm tổn thương đến tình bạn của mình và cô ấy chứ?
Thôi được, khi nào quay về sẽ dứt khoát kết thúc chuyện này. Lần cuối cùng, để mình và anh sa ngã một lần cuối cùng thôi, sau đó sẽ mỗi người một nơi. Có thể những ngày đầu sẽ thấy chông chênh, sẽ thấy nhớ thương như thấm cả vào xương cốt, nhưng mình tin rằng thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả những nỗi đau trên bề mặt mà không để lại bất cứ dấu vết nào. Trên bề mặt, chỉ là trên bề mặt thôi.
Lần cuối cùng.
Thực sự là lần cuối cùng.
Đó là trang viết cuối cùng trong cuốn nhật ký, Hà Thanh Lâm không bao giờ còn viết đươc nữa.
Chính xác là lần cuối cùng, Lâm Hàn đọc lại hai câu cuối cùng mà Thanh Lâm viết, thầm nghĩ không ngờ lời nói lại ứng nghiệm vậy.
Cô đóng cuốn nhật ký lại, trong lòng dâng lên đầy xúc cảm, song mối ngờ vực cũng lớn hơn. Hình như “anh” được nhắc đến trong đó không phải là Đường Triêu. Lâm Hàn đột nhiên nhớ đến chuyện dì Vương dặn không đươc nhắc tới chuyện tâm linh với Đường Triêu, lẽ nào nó cũng liên quan đến những việc này?
Cô tắt đèn bàn rồi chuẩn bị nằm xuống ngủ, lập tức nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết vọng lại từ bên phòng bà Tố Lan. Trong đêm thanh vắng, tiếng kêu chói tai đó khiến cho người ta phát hoảng…
Lâm Hàn đang có khúc mắc trong lòng nên chỉ ăn qua loa bữa tối rồi nhanh chóng về phòng mình, lặng yên đọc cuốn nhật ký của Thanh Lâm.
Ngày xx tháng xx năm xx. Mưa nhỏ. Thương nhớ đầy vơi
Yêu một người thì không có tội, nhưng lại thương nhớ một người không thuộc về mình như thế này, thì đúng là tội lỗi không thể nào tha thứ. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Yêu một người thì không có tội, nhưng lại lén lút yêu người yêu của bạn như mình, thì đúng là tội ác khó dung. Nhưng trái tim mình lại không chịu nghe mình, nó đã phản bội lại lý trí từ lâu rồi, để mà lao xuống vực sâu không thấy đáy đó, nỗi bi thảm này thực sự là vạn kiếp không thể phục hồi.
Mình muốn giết chết cái mầm mong muốn đó, nhưng nó lại quá lớn, nó đâm rễ đâm chồi nhanh không tưởng nổi, giống hệt như những ngọn cỏ trỗi dậy giữa mùa xuân, dù có đốt trụi cũng không tiệt được…, còn rễ lại tiếp tục đâm chồi. Mà cấu tạo của tư tưởng con người cũng lạ kỳ thật đấy, càng muốn quên lại càng khó quên, càng muốn giữ lại càng không giữ được, ừm, cảm giác cũng chính là một đứa trẻ đang trong thời kỳ nổi loạn, lúc nào cũng muốn đối đầu với người ta.
Gặp nhau quá sớm thì không biết yêu, gặp nhau quá muộn lại không thể yêu.
Tất cả đều là khổ đau, là số kiếp
…
Lâm Hàn đọc những dòng đó xong không khỏi thở dài, dù chỉ có mấy câu ngắn ngủi nhưng đã phân giả thấu triệt tình cảm của mình, chỉ có người nào trong cuộc thì mới có thể trải nghiệm được tư vị đó.
Ngày xx tháng xx năm xx. Trời nhiều nắng. Cảnh ba người
Lại là một cuộc hẹn của ba người, đáng lẽ vẫn như mọi khi ăn uống xong thì tách đôi, hai người bọn họ về thế giới của hai người, còn mình thì đi tìm niềm vui một mình. Thế nhưng từ khi mắc mớ trong lòng, mình thường giả bộ vô ý để ngồi ỳ ra. Cô ấy cũng không nhận ra điều đó, vẫn vui vẻ chuyện trò với mình, song anh thì chắc đã cảm thấy điều gì nên khi uống cà phê, thỉnh thoảng lại làm như vô tình nhìn trộm sang mình.
Lẽ nào anh đã biết tâm sự của mình?
Vậy anh có thích mình không?
Thấy tình cảnh ba người đó, ngoài sự vui vẻ ra, thì cũng thấp thoáng sự cô đơn.
Ngày xx tháng xx năm xx. Nắng to. Tội ác bắt đầu.
Chấp nhận với bà quay về làm cho công ty của gia đình, không ngờ rằng một người có đầy kinh nghiệp ở công ty cũ như mình cũng có lúc gặp phải cảnh không biết giải quyết công việc thế nào. Mấy “nguyên lão” ở công ty nhà họ Hà ai cũng đợi mình mắc lỗi để có dịp chê cười, nhưng còn lâu mình mới để cho họ đắc ý.
Tìm đến gặp cô ấy để kể lể vất vả, nhưng thực ra ngoài chuyện may xường xám, cô ấy hoàn toàn không biết tí gì về những chuyện trên thương trường. Gần đây cô ấy còn có vẻ lơ đễnh thế nào ấy, tuy nhiên vẫn rất quan tâm đến mình, lại còn nhiệt tình “tiến cử” anh để giúp mình giải quyết những chuyện phiền toái trong công việc đó.
Cô ấy thật tốt bụng, đứng trước một con người tốt đẹp như thế mình càng hiện rõ sự xấu xa. Mình vẫn thường xuyên tự cảnh báo mình không thể phản bội một người bạn như vậy, nhưng vô dụng, có những thứ tình cảm mà càng đau khổ, thì lại càng mãnh liệt, rõ ràng hơn.
Mình không ngờ tới…
Hôm đó anh giúp mình xử lý mấy việc xong. Mình không lái xe đến, thấy trời đã gần tối, mà hình như cô ấy cũng có chuyện gì đó muốn tách bọn mình ra nên đã bảo anh đưa mình về.
Trên đường về không khí trong xe rất kỳ quái, anh không nói gì, mình cũng ngồi yên. Khó khăn lắm mới về đến cổng, khi mình đang chuẩn bị xuống xe thì tập tài liệu bị rơi. Mình ngồi ở ghế lái phụ, vội vàng cúi xuống nhặt lên, không ngờ đúng lúc đó anh cũng cúi xuống nhặt giúp, hai bàn tay chạm vào nhau, cùng rụt lại như bị điện giật. Cả hai cùng cười, rồi lại đồng thời cúi xuống, song lần này không chạm vào nhau nữa.
Tóc mình tuột xuống che khuất cả hai mắt, khẽ hất đầu lên theo bản năng, khi đó anh chưa kịp lui lại phía sau nên đầu mũi mình lập tức chạm mũi vào mũi anh, còn môi cũng khẽ chạm vào nhau. Sự trùng hợp ngẫu nhiên đó hoàn hảo tới nỗi như một âm mưu đã được dự tính từ trước… Đến không khí cũng cô đặc lại, hai đứa giật lùi về phía sau theo bản năng, song đã lập tức quấn riết lấy nhau.
Tha thứ cho mình một lần này, chỉ một lần này thôi. Mình nói thầm trong lòng như vậy.
Trong phút chốc mình đã đẩy cô ấy đến nơi nào xa tít tắp. Thế gian khi đó chỉ còn lại mình và anh.
Ngày xx tháng xx năm xx. Mưa giông. Không thể ngừng suy nghĩ
Đã ba ngày nay mình không đi gặp cô ấy, và cả anh nữa.
Mình phải kiểm soát bản thân mình, không thể đã sai rồi lại sai thêm. Nhưng càng ép mình không nhớ thì lại nhớ khủng khiếp hơn. Nhớ đến vầng trán anh, đôi mắt anh, đôi môi anh, cơ thể của anh. Mình vẫn luôn tự hỏi liệu có phải mình đã thực sự yêu anh rồi hay không? Không có câu trả lời, không có câu trả lời chính là câu trả lời hay nhất.
Liệu có phải vì được sinh ra trong một gia đình như thế này mà mình luôn có ý nghĩ là mình đương nhiên phải được hạnh phúc hơn cô ấy, mình phải có nhiều thứ hơn cô ấy hay không? Chuyện gì cũng phải hơn mới được ư? Phải, mình và cô ấy là bạn thân, nhưng trong thâm tâm mình lâu nay vẫn luôn so đo với cô ấy.
Nhưng nếu đó không phải là tình yêu, thì vì sao mình lại nhớ anh đến vậy? Nỗi nhớ nhung giống hệt như một con kiến, ôi, không phải vậy, giống như một ổ kiến cứ khẽ khàng cắn rứt trên con tim bạn, không gây ra nỗi đau lớn nào mà chỉ từng chút một, như từng mũi kim cứ chạm nhẹ vào da thịt, rồi sau đó dần dần chọc sâu vào. Mình giống một đứa trẻ muốn ăn kẹo, biết lọ kẹo để đó mà không thể nào lấy được, thèm thuồng tới nỗi như có lửa cháy trong lòng.
Mình lấy món quà mà cô ấy đã tặng nhân dịp sinh nhật năm thứ hai đại học ra – “Tống từ”.
Còn nhớ khi đó mình đã gọi cô ấy là mỹ nhân cổ điển. Năm đó phong cách Bohemia đang thịnh hành, suốt cả mùa hè đi đến đâu cũng tràn ngập những chiếc áo thun đủ loại phối hợp với váy dài đến mắt cá chân, tóc lượn sóng để dài buông xõa hết sức thoải mái. Mình cũng có vài bộ như vậy, duy có cô ấy vẫn giữ nguyên phong cách cũ, trong tủ chỉ có mấy bộ xường xám tự may theo phong cách hiện đại, tóc dài thẳng tắp, kẹp lại bằng chiếc kẹp màu ngà voi có mấy hạt đá đính rời bên dưới, trên đường đi khẽ lay động theo từng bước chân trông hết sức tao nhã. Trong đám đông đầy những váy áo tây phương, kiểu phục sức điển hình Trung Hoa đó lại thành ra độc đáo, trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Thấy vậy, mình bèn quấy lấy cô ấy đòi may cho mình vài bộ. Nhưng không hiểu vì sao khi mình mặc vào không thể có được cảm giác như vậy. Tuy nhiên những bộ xường xám của cô ấy thiết kế cho mình chủ yếu theo phong cách ngọt ngào và tươi vui, thế nên khác hẳn với phong cách của cô ấy.
Khi mình nửa giả nửa thật trách móc cô ấy, cô ấy đã đưa cho mình cuốn sách này, nói mình đọc nó coi như là để tu luyện thêm. Mình mang về nhưng cất đi ngay, hôm nay không biết vì sao mà lại giở ra.
Đọc những câu từ đầy tình thâm ý nặng đó, quả là từ trước đến nay chưa từng nghĩ sâu xa như vậy, “Lòng xuân nào sánh hoa khai. Tương tư một tấc, tro bày một gang”*… Viết hay quá, nếu như không phải chính bản thân mình đã được thể nghiệm tất cả thì đúng là không thể nào hình dung ra nổi.
*Hai câu trong bài “Vô đề 2” của Lý Thương Ẩn
Ngày xx tháng xx năm xx. Mưa bụi triền miên. Tất cả là lỗi của ai?
Mình ghét nhất là những ngày mưa, nhưng hôm nay khi nói về thời tiết, mình lại có thể dùng đến tính từ đó – triền miên. Mưa triền miên, tình triền miên, ý triền miên, yêu triền miên. Tính từ đó bất kể là dùng ở đâu thì khi đọc lên cũng đều khiến người ta thấy lòng mềm nhũn.
Hôm nay anh chủ động đến tìm mình, từ lần cuối cùng tụi mình gặp nhau cũng đã bảy ngày năm tiếng ba mươi phút rồ, sao mà dài đến vậy. Bảy ngày, đúng lễ bảy ngày sau khi một người chết đi. Hôm đó trái tim mình cũng đã bị móc ra, cũng trải qua bảy ngày đó, cuối cùng được anh cứu lại.
Anh chủ động gọi điện cho mình, hỏi chuyện công việc, tình hình gần đây, tụi mình đều cố tránh không nhắc tới ngày hôm đó.
Ăn cơm cùng nhau ở Tiểu Nam Quốc xong, mình gọi điện báo lái xe đi về trước. Mình biết anh sẽ đưa mình về, dù rằng cả hai đều không nói gì nhưng qua ánh mắt nhìn nhau, chẳng phải tất cả đều đã hết sức rõ ràng rồi sao? Cô ấy vẫn thường cười mình tính tình ba toác, làm gì cũng cẩu thả, nhưng hóa ra khi một người con gái đã có ý trung nhân thì sẽ trở nên hết sức nhạy cảm và cẩn trọng. Ăn cơm cùng với cả hai người bọn họ bết bao nhiêu lần rồi nhưng từ trước đến nay mình chưa hề biết anh thích ăn và không thích ăn thứ gì, nhưng hôm nay chỉ trong có nửa gờ ngắn ngủi, mình đã nhớ ngay: Anh thích uống trà hoa cúc, còn thích cho vào trong đó hai viên đường nữa. Anh thích ăn rau cần, không thích ăn chua.
Nói ra thì cũng thật lạ, mình không biết đã ăn bữa cơm đó thế nào nữa, chỉ toàn để ý đến anh thôi. Anh thấy no, mình cũng thấy no. Hóa ra ca từ của mấy bài hát thịnh hành cũng không phải toàn là giả dối: Tình yêu chính là khi anh vui thì em cũng thấy vui.
Khi xuống thang ra về, tụi mình nắm tay nhau một cách hết sức tự nhiên, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Trái tim mình đã được như ý nguyện, nhưng cảm giác hạnh phúc và tội lỗi cùng lúc ập đến, nén chặt tới nỗi làm mình thở cũng khó khăn.
Dầu vậy, có chết mình cũng cam tâm tình nguyện.
Ngày xx tháng xx năm xx. Âm u. Tình yêu bắt đầu từ một sự giày vò.
Mình chưa bao giờ lạ nghĩ rằng tương tư khổ như vậy, mà khi được yêu cũng khổ như vậy.
Tụi mình cố tạo ra các cơ hội để được hưởng niềm vui sướng vốn không thuộc về hai đứa, một mặt lún sâu xuống đầm lầy, một mặt vẫn tỉnh táo để biết mình đang làm gì, nhưng lý trí lại chưa bao giờ thắng được tình cảm, nếu không thì làm sao có chuyện nhớ nhung tới nỗi đứt cả ruột gan như vậy chứ?
Trạng thái tinh thần của cô ấy mấy ngày nay không được tốt, mình cũng hơi lo lắng, nhưng cô ấy vẫn phẩy tay nói không sao. Khi nói với mình cô ấy cứ ấp a ấp úng, rõ ràng là đang co chuyện gì đó giấu mình. Nếu là trước đây thế nào mình cũng phải hỏi tới nơi tới chốn, nhưng hiện gờ ngay chính bản thân mình cũng đang có chuyện phải giấu giếm, khi truy hỏi thấy cứ không thỏa đáng sao ấy.
Đột nhiên mình nghĩ, cô ấy là một người tinh tế như vậy, liệu có phải đã phát hiện ra dấu vết gì đó hay không? Người làm việc xấu thì kiểu gì cũng sẽ để lại dấu vết, giống hệt như chim sợ cành cong vậy.
………
………
Ngày xx tháng xx năm xx. Mưa rào. Bại lộ
Buổi tối khi anh đưa mình về nhà đã bị bà ngoại phát hiện ra.
Đó là lần đầu tiên bà mắng mình, khiến mình khổ tâm vô cùng. Từ trước đến nay mình luôn là niềm tự hào của cả gia đình, đây là lần đầu tiên bà tỏ ra thất vọng như vậy về mình. Trái tim mình cũng như thời tiết vậy, mưa ào ào đổ xuống, ướt nhẹp hết tâm hồn.
Mình cũng muốn rút ra, làm thế nào để có thể không nhớ đến anh nữa đây? Nếu như cắt trái tim ra mà quên được thì mình cũng chấp nhận cắt bỏ con tim, nhưng mà mình lại sợ chết. Vì chết thì mình sẽ không được nhìn thấy anh nữa.
Ngày xx tháng xx năm xx. Mưa nhỏ. Mơ màng trong ảo tưởng
Cô ấy dường như bận rộn gì đó mà túi bụi suốt ngày, đến nỗi quên cả sinh nhật của anh.
Hôm qua, trong căn hộ độc thân của anh, mình đã xuống bếp chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật lần đầu tiên trong đời. Mình đã cười suốt cả buổi, trong lòng vừa buồn thương vừa vui sướng.
Cần tay bách hợp, măng xào thịt xông khói, canh mướp… Nói tóm lại đều là tất cả những món mà anh ấy thích ăn.
Tụi mình đã nói rất nhiều chuyện vui vẻ trong quá khứ, cả những chuyện hiện tại nữa, duy nhất có một thứ mà cả hai đứa đều không dám nhắc tới, đó là tương lai. Quá xa vời.
Ăn tối xong, hai đứa còn nhảy một điệu valse, uống rượu vang Chateau Lafite.
Hôm qua mình đã mặc chính chiếc áo dài xường xám cách tân dài đến đầu gối mà cô ấy đã may cho mình. Nhìn trên gương mới nhận thấy, hóa ra mình cũng có thể xinh đẹp như vậy, dù rằng trước sau gì cũng vẫn không thế có được cái dáng vẻ tiên nữ không thuộc về chốn trần gian của cô ấy. di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn Mình nhìn hình ảnh của chính mình phản chiếu trong đôi mắt của anh, ánh mắt anh rất chăm chú, nhưng mình đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã mặc bộ áo dài mà cô ấy may cho. Rõ ràng đó là cảm giác sống trong dáng hình cô ấy.
Khi chọn bộ xường xám này, mình đã muốn thăm dò anh, xem khi nhìn thấy mình mặc như vậy thì anh có nghĩ tới cô ấy không. Đó là một cuộc đấu không âm thanh, hai lực lượng lặng im đối đầu, song người tham gia trận đấu này thực ra chỉ có mình, vì ở phía bên kia cô ấy hoàn toàn không biết chuyện gì, cứ vậy chờ cho tới khi viên đạn xuyên qua trái tim. Cô ấy sẽ đau, nhưng mình biết, mình sẽ là người thắng.
Có thể ở bên anh một mình như thế này, mình đúng là vui sướng đến mức phát điên.
Nhưng khi thấy anh đứng lặng người, sao mình lại không thể nào vui nổi? Trái tim mình giống hệt như một chiếc diều mà anh đang cầm đầu dây ở trong tay, tất cả những buồn vui sướng khổ của mình đều do anh nắm giữ. Rốt cuộc thì mình cũng vẫn không phải là cái người ở trong trái tim anh.
Có phải tất cả mọi người đều như vậy không? Khi chưa đạt được thì tìm trăm phương ngàn kế để giành lấy bằng được, cho dù chỉ là một ánh mắt thôi cũng được, nhưng một khi tất cả đã nằm trong tay mình rồi thì lại bắt đầu nghĩ ngợi nọ kia. Đã từng có một thời gian, trong mắt mình, tình cảm giữa hai người bọn họ bền chắc chẳng khác nào vàng đá, nhưng hôm nay đây chẳng phải là anh đã…?
Mỗi khi không ở bên anh, mình đều nghĩ một cách tiêu cực như vậy đấy.
Cuối ngày cô ấy gọi điện đến, khiến hai con người đang ngây ngất trong giấc mộng bừng tỉnh lại. Vậy nhưng cô ấy cũng vẫn không nhớ ra sinh nhật của anh, anh hơi tỏ vẻ không vui, thế nên tỏ ra dịu dàng với mình như thể muốn trả thù cô ấy vậy… Thế là mình lại rơi xuống, rơi xuống mãi vực sâu rồ chết ngộp luôn trong đó.
Hôm trước mình có gọi điện cho cô ấy, hỏi một câu cực kỳ ngu xuẩn: Nếu một ngày kia bị người yêu phản bội thì cậu sẽ thế nào? Cô ấy lặng im một lúc, giống như đang suy nghĩ một cách nghiêm túc, khiến mình lại hơi giật thột, vội vàng dập máy, không còn nghĩ được xem hành vi đó của mình có gây nghi ngờ gì không. May mà tính cách của mình từ trước đến nay vẫn bữa bãi như vậy nên chắc cũng không sao.
Tình yêu rẽ sang một hướng, tình bạn rẽ sang một hướng, nếu như ở giữa là vực thẳm, thì mình tình nguyện nhảy ngay xuống đó. Nhưng đáng tiếc là không phải, tất cả những chuyện này ngay từ đầu đã sai rồi, mình biết rõ như vậy nhưng vẫn tiếp tục phạm sai lầm.
Nếu như tình yêu là một ly rượu, mình cũng sẽ mỉm cười mà uống hết, chỉ để có được một chút ngọt ngào vào thời khắc đó thôi.
…
Ngày xx tháng xx năm xx. Trời nắng. Lại gặp nhau
Hơn một tháng gần đây tụi mình vui vẻ đến mức gần như quên hẳn cô ấy, hai đứa dính với nhau như keo, một phút cũng không rời. Cô ấy đột nhiên gọi điện thoại đến nói là muốn tụ tập ở Thượng Đảo, nói là đã lâu rồi không gặp nên rất nhớ mình.
Mình muốn cố gắng hết sức để tỏ ra bình thản, nhưng làm thế nào cũng không thể giấu nổi niềm vui ngời ngời trên khuôn mặt. Bà ngoại ngày càng than vãn nhiều hơn, bà cũng rất quý mến cô ấy, sự khéo léo biết điều, thông tình đạt lý của cô ấy hơn một đứa cháu ngoại như mình đến cả trăm lần, bà ngoại thậm chí còn từng nói là cô ấy không khác gì một người bạn tri kỷ vong niên. Nếu như mình không phải là cháu gá thì có lẽ bà sẽ dễ dàng chấp nhận chuyện đó hơn, ít ra thì cũng không phải chịu gánh nặng tư tưởng như hiện giờ.
Cô ấy gầy hơn rất nhiều, tuy nhiên vẫn xinh đẹp như trước. Nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy không có gì khác thường, nỗi thắc thỏm trong lòng mình mới dần dần lắng xuống.
Anh đến muộn, vừa mới đến đã ân cần thay cốc cà phê trong tay cô ấy bằng một ly trà sữa. Thấy anh làm việc đó một cách hết sức tự nhiên, mình không đau lòng, nhưng hơi chua xót, sự chua xót ngấm cả vào trong xương cốt gây nên một nỗi đau. Chân anh để dưới gầm bàn dịch sang rồi quấn lấy chân mình… Niềm vui lập tức đâm chồi, dần dần lớn lên.
Tụi mình vẫn chuyện trò với nét mặt bình thường, còn cô ấy thì trầm ngâm không khác trước. Mình không biết được liệu có phải cả ba đứa đều đang để tâm trí ở tận nơi nào xa tít tắp không.
Ngày xx tháng xx năm xx. Vẫn là một ngày nắng to. Quà tặng
Cách một ngày, cô ấy lại hẹn gặp mình, còn tặng quà cho mình nữa. Đó là một chiếc áo dài xường xám, trông hơi cổ điển. Hóa ra là cô ấy đã đóng cửa tiệm may xường xám, thảo nào gần đây trông có vẻ nhiều tâm sự thế. Mình an ủi qua loa mấy câu, vì torng lòng cảm thấy thiếu tự tin nên cũng không nói gì đươc quá nhiều, càng nói nhiều thì lại càng sai.
Ngày xx tháng xx năm xx. Âm u. Chia tay sau chuyến đi
Trong bữa tiệc sinh nhật của mình, cô ấy đến mang theo đầy tâm sự, trò chuyện với bà ngoại rất ăn ý. Tối hôm đó mình đã uống rất nhiều rượu. Trước đó cô ấy còn nói với mình là muốn lấy chiếc áo dài xường xám đó về, một chiếc áo dài đẹp như vậy, chắc chắn là cô ấy đã nhận ra điều gì đó thế nên mới muốn lấy về tất cả. Mình dừng lại thôi, tụi mình đều phải quay về.
Mấy ngay hôm sau mình lại muốn đi Thâm Quyến cùng anh, lấy cớ là đi công tác.
Gần đây mình luôn cảm thấy mịt mờ, dù rằng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có tương lai với anh hay không, nhưng là một người con gái khi thật lòng yêu ai đó thì cũng khao khát được ở bên người đó trọn đời, đó là một dạng bản năng. Không hiểu sao mà thái độ của anh với mình cũng khi nóng khi lạnh.
Nhưng rồi sẽ thế nào kia chứ, mong muốn và hiện thực luôn khác xa một trời một vực, có khi ở xa nhau tới mức không thể nào vượt qua được. Mình làm sao có thể nhẫn tâm tới mức vì ham muốn cá nhân của mình mà làm tổn thương đến tình bạn của mình và cô ấy chứ?
Thôi được, khi nào quay về sẽ dứt khoát kết thúc chuyện này. Lần cuối cùng, để mình và anh sa ngã một lần cuối cùng thôi, sau đó sẽ mỗi người một nơi. Có thể những ngày đầu sẽ thấy chông chênh, sẽ thấy nhớ thương như thấm cả vào xương cốt, nhưng mình tin rằng thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả những nỗi đau trên bề mặt mà không để lại bất cứ dấu vết nào. Trên bề mặt, chỉ là trên bề mặt thôi.
Lần cuối cùng.
Thực sự là lần cuối cùng.
Đó là trang viết cuối cùng trong cuốn nhật ký, Hà Thanh Lâm không bao giờ còn viết đươc nữa.
Chính xác là lần cuối cùng, Lâm Hàn đọc lại hai câu cuối cùng mà Thanh Lâm viết, thầm nghĩ không ngờ lời nói lại ứng nghiệm vậy.
Cô đóng cuốn nhật ký lại, trong lòng dâng lên đầy xúc cảm, song mối ngờ vực cũng lớn hơn. Hình như “anh” được nhắc đến trong đó không phải là Đường Triêu. Lâm Hàn đột nhiên nhớ đến chuyện dì Vương dặn không đươc nhắc tới chuyện tâm linh với Đường Triêu, lẽ nào nó cũng liên quan đến những việc này?
Cô tắt đèn bàn rồi chuẩn bị nằm xuống ngủ, lập tức nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết vọng lại từ bên phòng bà Tố Lan. Trong đêm thanh vắng, tiếng kêu chói tai đó khiến cho người ta phát hoảng…
/48
|