Nến đỏ trên giá cắm sáng soi sáng khắp bốn góc điện. Chính giữa điện có thắp đèn bát bảo, khiến cho Thừa Kiền điện sáng tỏ như ban ngày.”
Bách Lý Hạo Triết buông tấu chương xuống. Tổng quản thân cận Thạch Toàn Nhất, vội vàng dâng trà nóng. Bách Lý Hạo Triết cầm trong tay, chỉ mân mê nắp chung trà, mặt sứ mát lạnh bóng loáng như ngọc, hơi toát ra hơi ấm của trà bên trong.
Cho dù có bận rộn đến mấy, hắn cũng nhớ rất rõ đã bao lâu hắn không có gặp nàng. Đã một tháng 20 ngày rồi. Lần chạm mặt cuối cùng là ngày an táng thái hậu hôm đó, nàng mặc y tang màu trắng, ngay cả chiếc trâm duy nhất trên đầu cũng là bạch ngọc. Nhưng cho dù trắng đến thế nào cũng không thể bằng sắc mặt của nàng, không một tia huyết sắc, thảm đạm như bụi. Tại một khắc đó hắn mới sâu sắc cảm nhận được, nàng là chất nữ của Nguyễn Ngọc Cẩn, cho dù có bao lâu nữa, cho dù thiên địa đổi thay, Càn Khôn đảo ngược, cũng sẽ không thể cải biến nổi quan hệ huyết thống đó.
Nếu ấn theo kế hoạch lúc ban đầu của Thẩm thúc thì sau khi diệt trừ Nguyễn Ngọc Cẩn xong, người tiếp theo cần trừ bỏ chính là nàng. Nhưng hắn lại không nỡ. Mới ngắn ngủi hơn một năm, thế nhưng hắn đã không thể xuống tay được. Cho dù Thẩm thúc có khuyên can hắn thế nào, hắn vẫn là không thể hạ thủ được. Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh kia xuất hiện, tim hắn cơ hồ đau muốn vỡ nứt ra. Ngày đó ở Chiêu Dương điện mười ngón đan chặt, dường như thứ hắn bị nắm lấy không chỉ có bàn tay thôi.
Tấu chương vừa rồi là Thái phó trình lên, lại một lần nữa đề xuất chuyện thay đổi một số triều thần cùng tuyển phi lấp đầy hậu cung sau ba tháng hiếu tang của Nguyễn thái hậu. Về thái phó từ khi hắn bắt đầu học chữ đã quen biết ông ấy, tính đến nay cũng đã gần 24 năm, tất cả những chuyện ông ấy làm cũng là muốn giúp hắn đăng cơ đế vị. Hiện giờ đế vị đã yên, ông ấy lại bắt đầu mưu tính, củng cố thế lực cùng địa vị của bản thân. Qủa là khó khăn cho hắn.
Kỳ thật mấy tháng trước thái phó đã cấu kết với vài đại thần cùng dâng tấu chương, nhưng lúc ấy nàng mới vừa sinh hạ hoàng nhi, thân thể suy nhược, hắn không lỡ, cho nên cứ dùng dằng đến nay. Hơn nữa lúc ấy trong cung thế lực Nguyễn Ngọc Cẩn không nhỏ, phải hạn chế ra tay. Hắn như toại nguyện đem tấu chương kia gạt đi. Xem ra hiện giờ đã là cơ hội không thể chối bỏ.
Thạch Toàn Nhất khom người đứng ở bên cạnh, chỉ thấy hoàng đế cầm ngự bút lên, chuẩn bị phê chuẩn tấu chương. Nhưng một chữ “Chuẩn”, viết hồi lâu vẫn là không có viết xong. Hắn ngẩng đầu nhìn lén thần sắc hoàng đế, có chút lạnh lùng, mày cau chặt lại.
Thời tiết đã ấm lên. Chiêu Dương điện thông thoáng sáng sủa, rất nhiều cửa sổ được mở ra. Dưới mái hiên có mấy bụi hoa hồng, khẽ lay động trước gió, phảng phất mùi hương lan tỏa, từ từ tràn tới.
Nguyễn Vô Song ngồi trước gương đồng, nhìn Mặc Lan giúp nàng đội mũ phượng, kim châu ngọc phiến, thúy hoa lung linh. Đây là thứ mà nữ nhân hậu cung hằng ao ước, dấu hiệu tôn nghiêm của hoàng hậu. Nàng khẽ nở nụ cười, nữ tử trong gương cũng lộ ra nụ cười mãn nguyện hạnh phúc, nhưng rất giống diễn kịch, nâng đầu nói với Mặc Lan: “Cứ như vậy là được rồi.”
Mặc Lan cầm cái trâm cài đầu khoa tay múa chân cho nàng xem, nói: “Thêm cái này sẽ đẹp hơn!” Mặc Trúc cũng gật đầu phụ họa. Nguyễn Vô Song lắc lắc đầu, châu ngọc trên mũ phượng lả tả buông xuống phát ra tiếng động nho nhỏ, lời nói có ý khác: “Không cần!” Hôm nay là ngày vui của hoàng thượng tuyển phi, thân là hoàng hậu nàng cũng phải tham dự. Bởi vậy cho nên có trang điểm xinh đẹp rực rỡ cũng không làm gì cả.
Địa điểm tuyển phi an bài ở Lâm Hoa điện, cách Chiêu Dương điện không xa cũng không gần. Nàng hạ loan kiệu, người hầu cùng thị nữ ở Lâm Hoa điện nhất loạt quỳ xuống: “Hoàng hậu nương nương giá lâm” thanh âm của nội thị khàn khàn nhưng rất rõ, ngày thường cũng đã nghe nhiều, nhưng lúc này nghe lại có chút buồn bực.
Trong đại điện đã có rất nhiều nữ tử quỳ gối, một mảnh đông đúc. Nàng đứng ở trước phượng tọa, khẽ vung tay áo phượng màu đỏ quý phái, nói: “Hãy bình thân!” “Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.” Một loạt thanh âm oanh oanh yến yến trong veo như hoàng oanh hót.
Hoàng đế còn chưa có đến. Đúng vậy, bây giờ còn chưa tới giờ, nghi thức tuyển phi còn chưa có bắt đầu. Mặc Trúc kê một cái đệm mềm ở chỗ ngồi của nàng, đỡ nàng, chậm rãi ngồi xuống.
Cả đại điện đều rất im lặng, cơ hồ nàng nghĩ rằng ngay cả kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe rõ ràng. Những nữ tử ở đây, đều đã trải qua những cuộc tuyển chọn khắt khe. Cao thấp mập ốm, dáng vẻ cử chỉ, thậm chí ngay cả tuyển tranh, tài nghệ đều đã thử qua. Khắc nghiệt vượt qua dân chúng có thể tưởng tượng được.
Thanh âm lanh lảnh của nội thị từ rất xa truyền tới: “Hoàng Thượng giá lâm!” Mọi người trong đại điện, trừ bỏ nàng, đều nhất tề quỳ xuống. Chỉ thấy hắn từ xa đi đến, tà áo màu vàng thêu rồng nổi bật, vàng kim chói lọi. Ngoài điện ánh mặt trời chói mắt, là ánh sáng xuân hạ đan xen, màu sắc rực rỡ phản chiếu lấp lánh, giống như kim quang giữa ba ngàn lửa đỏ.
Nàng chậm rãi cúi đầu, tao nhã hành lễ, tà váy dài phiêu dật tựa như ánh trăng in bóng dưới lòng suối, lặng lẽ chảy xuôi trên mặt đất: “Hoàng Thượng cát tường!” Từ góc độ của hắn, chỉ nhìn thấy tua ngọc tinh xảo chậm rãi chớp động trên tóc nàng, mang theo một mảnh mênh mông. Hắn chết sững vài giây, nhưng nháy mắt đã phản ứng lại: “Hoàng hậu, bình thân.” Hai tay giấu trong long bào hơi hơi giật giật, nhưng vẫn là nhịn xuống. Xoay người, mặt hướng đại điện, trầm thấp nói: “Đều bình thân cả đi!”
Người đầu tiên là ái nữ của hình bộ thượng thư Nhan Đông Bích, má hồng hây hây, dáng vẻ thướt tha yểu điệu. Nội thị phụ trách việc ra đề Hoàng Đức Trung ra câu hỏi: “Ngâm một câu thơ của Bạch Nhạc Thiên thượng thư đi?”
Nguyễn Vô Song khẽ cau mày, Bạch Nhạc Thiên, cũng chính là Bạch Cư Dị đời nhà Đường, Nhạc Thiên chỉ là tên chữ của ông ta mà thôi. Như vậy cũng coi như là một tiểu khảo. Mặt khác Bạch Cư Dị cũng có chức vị giống như chi phụ của Nhan Đông Bích, từng đã làm hình bộ thượng thư. Xem ra nội thị này có ý xoay ngang vấn đề.
Chỉ thấy Nhan Đông Bích mỉm cười, vô cùng phong tình vạn chủng: ” Những tác phẩm nổi danh nhất của Hương Sơn cư sĩ phải kể đến ‘Tỳ bà hành” cùng ‘Trường hận ca’. Nô tỳ xin được ngâm một đoạn của ‘Trường hận ca’:
‘Là đêm trùng thất ngồi chung
Trường Sinh sẵn điện vắng không bóng người
Xin kết nguyện chim trời liền cánh
Xin làm cây cành nhánh liền nhau
Thấm chi trời đất dài lâu
Giận này dặc dặc dễ hầu có nguôi . . . ’*”
Cử chỉ khéo léo, lời nói phóng khoáng, không hổ là chi nữ của hình bộ thượng thư a. Xem ra văn tài cũng rất cao, ngay cả những tác phẩm của Bạch Cư Dị cũng có thể nói ra.
Ngay cả Hoàng Đức Trung cũng liên tục gật đầu, khi nàng ta trả lời xong, Hoàng Đức Trung quay lưng lại muốn nghe ý tứ của hoàng đế. Bách Lý Hạo Triết không có phản ứng, khóe mắt lướt qua nhìn Nguyễn Vô Song, chỉ thấy nàng đang tiếp nhận chung trà từ trong tay Mặc Lan, bộ dáng mỉm cười yếu ớt. Hắn hít một hơi, nói: “Lưu lại!” Thanh âm không lớn, nhưng rất có lực.
Nhan Đông Bích nghe vậy vội quỳ xuống tạ ơn: “Tạ ơn Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế.” Sau khi đứng dậy lại hướng Nguyễn Vô Song quỳ xuống: “Tạ ơn Hoàng hậu nương nương. Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.” Nguyễn Vô Song dịu dàng nói: “Hãy bình thân!” Xem ra cực biết nặng nhẹ a.
Nhìn kỹ, đều là các mỹ nhân đặc biệt. Có tú lệ động lòng người, có quyến rũ động lòng người, cũng có kiêu xa xinh đẹp. Thật sự là rất khó tuyển chọn. Nàng nhấp một ngụm trà, chờ người tiếp theo được gọi lên.
Chỉ nghe Hoàng Đức Trung nói: “Doãn Thủy Nhã.” Có một nữ tử đi lên phía trước. Hoàng Đức Trung nói: “Ngẩng đầu lên.” Nàng kia chậm rãi ngẩng đầu lên. Nguyễn Vô Song còn chưa có nhìn kỹ, đã nghe được tiếng hấp khí của Mặc Lan, tuy rằng cực nhẹ, nhưng vì đứng ngay ở phía sau nàng, cho nên Nguyễn Vô Song nghe được rất rõ.
Chăm chú nhìn kỹ, vẫn là có chút lắp bắp kinh hãi, nàng ta có khuôn mặt thanh lệ điềm tĩnh, nhưng lại thập phần quen thuộc. Vài giây sau liền ngẩn người ra, người này bộ dáng có sáu bảy phần tương tự với bản thân mình. Trách không được mới vừa rồi Mặc Lan lại có phản ứng như vậy.
Chỉ nghe tiếng Bách Lý Hạo Triết vang lên: “Doãn Thủy Nhã. Tên rất hay! Lưu lại!” Doãn Thủy Nhã ôn nhu quỳ xuống: “Tạ ơn long ân của Hoàng Thượng. Tạ ơn hoàng hậu nương nương!” Thanh âm ngọt ngào dịu dàng, dễ nghe động lòng người.
Mấy ngày sau, Bách Lý Hạo Triết sắc phong bốn phi tử, Doãn Thủy Nhã là người đầu tiên được sắc phong, phong làm Doãn phi, ban thưởng Trừng Bích cung. Nhan Đông Bích là Nhan phi, ban thưởng Giáng Vân cung. Liễu Lam là Liễu phi, ban thưởng Lan Lâm cung. Đường Xảo Yên là Đường phi, ban thưởng Văn Nghê cung.
Nàng đẩy cửa sổ ra, yến viên sau Chiêu Dương điện, hoa nở hoa tàn, sắc màu vô số, cảnh xuân trải dài trước mắt, cánh hoa tàn rụng không đáng nói. Quay đầu, chỉ thấy Mặc Lan đã bưng nước đến hầu hạ. Tiếp nhận khăn lụa Mặc Lan đưa qua, lau qua qua tay.
Mặc Lan nói: “Tiểu thư, mấy vị nương nương mới được sắc phong sáng sớm đã đến chờ thỉnh an.” Nàng gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, phân phó nói: “Chuẩn bị thay quần áo.” Mặc Trúc lấy một bộ y phục màu vàng có hoa văn đỏ, Nguyễn Vô Song lắc lắc đầu: “Lấy bộ màu lam là được rồi.” Phi tử mới vào cung tất nhiên rất tỉ mỉ cách ăn mặc, tùy thời chuẩn bị thừa nhận hoàng ân. Nhưng nàng đã là người cũ rồi, không cần rêu rao làm gì.
Trong đại điện, chúng phi tử vừa thấy nàng xuất hiện, vội hành lễ ân cần thăm hỏi: “Hoàng hậu nương nương cát tường!” Qủa thật ai cũng là mỹ nhân, nhìn thấy cũng cảnh đẹp ý vui. Nguyễn Vô Song nở nụ cười như đóa cúc hé mở: “Đều miễn lễ đi. Về sau tất cả mọi người đều hầu hạ Hoàng Thượng, đều là tỷ muội, không cần giữ lễ tiết như vậy.” Chúng phi tử vội trả lời: “Nô tì không dám!” Đều thập phần thận trọng từ lời nói đến cử chỉ.
Nguyễn Vô Song cười nói: “Đều ngồi đi!” Vừa mới ngồi xuống, Mặc Lan đã sai chúng thị nữ bưng trà cùng điểm tâm lên. Nói chuyện phiếm một hồi, mới biết tuổi của mấy người cũng không có lớn lắm, Liễu phi lớn nhất cũng chỉ bằng tuổi nàng, còn lại đều nhỏ tuổi hơn nàng. Bởi vì đều là lần đầu tiên chính thức gặp mặt, đa số đều câu lệ.
Nguyễn Vô Song nói: “Khó được ai có duyên phận như chị em chúng ta, quen biết ở trong cung. Nào Mặc Lan mang đồ trình lên đi.” Mặc Lan mệnh thị nữ bưng lên một cẩm bàn, mặt trên có trải tấm lụa màu đen quý giá, mặt trên tơ lụa là tám thứ trang sức tinh xảo.
Nguyễn Vô Song bưng trà lên khẽ nhấp một ngụm nói: “Mỗi người chọn một thứ mà mình thích đi. Coi như là một chút tâm ý của ta.” Chúng phi tử vội đứng lên nói: “Nô tì không dám!” Nguyễn Vô Song thản nhiên nói: “Coi như là của hoàng hậu ban thưởng cho các muội.” Mọi người lúc này mới hành lễ nói lời cảm tạ: “Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.”
Mặc Lan nhìn thấy thân ảnh chúng phi thướt tha đi xa, quay đầu lại nhìn tiểu thư nói: “Tiểu thư, nô tỳ thấy chúng phi đều rất cẩn thận dè dặt!” Nguyễn Vô Song gật gật đầu, tán thưởng nói: “Hiếm khi ngươi hiểu được tâm tư của ta!” Ở trong cung, ta không hại người cũng không có nghĩa là người không hại ta. Nàng thầm nghĩ chính mình cũng sẽ có ngày đó. Cho nên dùng trang sức thử một chút chúng phi.
Xem ra tất cả mọi người đều vô cùng cẩn thận, biết lúc nào nên đến lúc nào nên đi. Sau đó tuy Nhan phi là người đầu tiên lựa chọn, nhưng thực biết trước sau, chỉ chọn nhẫn trân châu, là thứ giá rẻ nhất trong tám thứ châu báu này. Mấy người còn lại chọn một cái vòng ngọc, một trâm vàng, một khuyên tai bằng ngọc bích, đều là thứ rẻ tiền trong tám thứ trang sức kia, quả nhiên đều là người khéo léo thông minh. Nhưng càng là như vậy, càng nói rõ bốn người này nghe lời nói đoán lòng người, hiểu được cân nhắc. Xem ra cả bốn người này đều không phải là người đơn giản! Nàng khẽ mỉm cười, các nàng chỉ cần không đụng đến nàng, thì tất cả sẽ không liên quan đến nàng.
Bách Lý Hạo Triết buông tấu chương xuống. Tổng quản thân cận Thạch Toàn Nhất, vội vàng dâng trà nóng. Bách Lý Hạo Triết cầm trong tay, chỉ mân mê nắp chung trà, mặt sứ mát lạnh bóng loáng như ngọc, hơi toát ra hơi ấm của trà bên trong.
Cho dù có bận rộn đến mấy, hắn cũng nhớ rất rõ đã bao lâu hắn không có gặp nàng. Đã một tháng 20 ngày rồi. Lần chạm mặt cuối cùng là ngày an táng thái hậu hôm đó, nàng mặc y tang màu trắng, ngay cả chiếc trâm duy nhất trên đầu cũng là bạch ngọc. Nhưng cho dù trắng đến thế nào cũng không thể bằng sắc mặt của nàng, không một tia huyết sắc, thảm đạm như bụi. Tại một khắc đó hắn mới sâu sắc cảm nhận được, nàng là chất nữ của Nguyễn Ngọc Cẩn, cho dù có bao lâu nữa, cho dù thiên địa đổi thay, Càn Khôn đảo ngược, cũng sẽ không thể cải biến nổi quan hệ huyết thống đó.
Nếu ấn theo kế hoạch lúc ban đầu của Thẩm thúc thì sau khi diệt trừ Nguyễn Ngọc Cẩn xong, người tiếp theo cần trừ bỏ chính là nàng. Nhưng hắn lại không nỡ. Mới ngắn ngủi hơn một năm, thế nhưng hắn đã không thể xuống tay được. Cho dù Thẩm thúc có khuyên can hắn thế nào, hắn vẫn là không thể hạ thủ được. Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh kia xuất hiện, tim hắn cơ hồ đau muốn vỡ nứt ra. Ngày đó ở Chiêu Dương điện mười ngón đan chặt, dường như thứ hắn bị nắm lấy không chỉ có bàn tay thôi.
Tấu chương vừa rồi là Thái phó trình lên, lại một lần nữa đề xuất chuyện thay đổi một số triều thần cùng tuyển phi lấp đầy hậu cung sau ba tháng hiếu tang của Nguyễn thái hậu. Về thái phó từ khi hắn bắt đầu học chữ đã quen biết ông ấy, tính đến nay cũng đã gần 24 năm, tất cả những chuyện ông ấy làm cũng là muốn giúp hắn đăng cơ đế vị. Hiện giờ đế vị đã yên, ông ấy lại bắt đầu mưu tính, củng cố thế lực cùng địa vị của bản thân. Qủa là khó khăn cho hắn.
Kỳ thật mấy tháng trước thái phó đã cấu kết với vài đại thần cùng dâng tấu chương, nhưng lúc ấy nàng mới vừa sinh hạ hoàng nhi, thân thể suy nhược, hắn không lỡ, cho nên cứ dùng dằng đến nay. Hơn nữa lúc ấy trong cung thế lực Nguyễn Ngọc Cẩn không nhỏ, phải hạn chế ra tay. Hắn như toại nguyện đem tấu chương kia gạt đi. Xem ra hiện giờ đã là cơ hội không thể chối bỏ.
Thạch Toàn Nhất khom người đứng ở bên cạnh, chỉ thấy hoàng đế cầm ngự bút lên, chuẩn bị phê chuẩn tấu chương. Nhưng một chữ “Chuẩn”, viết hồi lâu vẫn là không có viết xong. Hắn ngẩng đầu nhìn lén thần sắc hoàng đế, có chút lạnh lùng, mày cau chặt lại.
Thời tiết đã ấm lên. Chiêu Dương điện thông thoáng sáng sủa, rất nhiều cửa sổ được mở ra. Dưới mái hiên có mấy bụi hoa hồng, khẽ lay động trước gió, phảng phất mùi hương lan tỏa, từ từ tràn tới.
Nguyễn Vô Song ngồi trước gương đồng, nhìn Mặc Lan giúp nàng đội mũ phượng, kim châu ngọc phiến, thúy hoa lung linh. Đây là thứ mà nữ nhân hậu cung hằng ao ước, dấu hiệu tôn nghiêm của hoàng hậu. Nàng khẽ nở nụ cười, nữ tử trong gương cũng lộ ra nụ cười mãn nguyện hạnh phúc, nhưng rất giống diễn kịch, nâng đầu nói với Mặc Lan: “Cứ như vậy là được rồi.”
Mặc Lan cầm cái trâm cài đầu khoa tay múa chân cho nàng xem, nói: “Thêm cái này sẽ đẹp hơn!” Mặc Trúc cũng gật đầu phụ họa. Nguyễn Vô Song lắc lắc đầu, châu ngọc trên mũ phượng lả tả buông xuống phát ra tiếng động nho nhỏ, lời nói có ý khác: “Không cần!” Hôm nay là ngày vui của hoàng thượng tuyển phi, thân là hoàng hậu nàng cũng phải tham dự. Bởi vậy cho nên có trang điểm xinh đẹp rực rỡ cũng không làm gì cả.
Địa điểm tuyển phi an bài ở Lâm Hoa điện, cách Chiêu Dương điện không xa cũng không gần. Nàng hạ loan kiệu, người hầu cùng thị nữ ở Lâm Hoa điện nhất loạt quỳ xuống: “Hoàng hậu nương nương giá lâm” thanh âm của nội thị khàn khàn nhưng rất rõ, ngày thường cũng đã nghe nhiều, nhưng lúc này nghe lại có chút buồn bực.
Trong đại điện đã có rất nhiều nữ tử quỳ gối, một mảnh đông đúc. Nàng đứng ở trước phượng tọa, khẽ vung tay áo phượng màu đỏ quý phái, nói: “Hãy bình thân!” “Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.” Một loạt thanh âm oanh oanh yến yến trong veo như hoàng oanh hót.
Hoàng đế còn chưa có đến. Đúng vậy, bây giờ còn chưa tới giờ, nghi thức tuyển phi còn chưa có bắt đầu. Mặc Trúc kê một cái đệm mềm ở chỗ ngồi của nàng, đỡ nàng, chậm rãi ngồi xuống.
Cả đại điện đều rất im lặng, cơ hồ nàng nghĩ rằng ngay cả kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe rõ ràng. Những nữ tử ở đây, đều đã trải qua những cuộc tuyển chọn khắt khe. Cao thấp mập ốm, dáng vẻ cử chỉ, thậm chí ngay cả tuyển tranh, tài nghệ đều đã thử qua. Khắc nghiệt vượt qua dân chúng có thể tưởng tượng được.
Thanh âm lanh lảnh của nội thị từ rất xa truyền tới: “Hoàng Thượng giá lâm!” Mọi người trong đại điện, trừ bỏ nàng, đều nhất tề quỳ xuống. Chỉ thấy hắn từ xa đi đến, tà áo màu vàng thêu rồng nổi bật, vàng kim chói lọi. Ngoài điện ánh mặt trời chói mắt, là ánh sáng xuân hạ đan xen, màu sắc rực rỡ phản chiếu lấp lánh, giống như kim quang giữa ba ngàn lửa đỏ.
Nàng chậm rãi cúi đầu, tao nhã hành lễ, tà váy dài phiêu dật tựa như ánh trăng in bóng dưới lòng suối, lặng lẽ chảy xuôi trên mặt đất: “Hoàng Thượng cát tường!” Từ góc độ của hắn, chỉ nhìn thấy tua ngọc tinh xảo chậm rãi chớp động trên tóc nàng, mang theo một mảnh mênh mông. Hắn chết sững vài giây, nhưng nháy mắt đã phản ứng lại: “Hoàng hậu, bình thân.” Hai tay giấu trong long bào hơi hơi giật giật, nhưng vẫn là nhịn xuống. Xoay người, mặt hướng đại điện, trầm thấp nói: “Đều bình thân cả đi!”
Người đầu tiên là ái nữ của hình bộ thượng thư Nhan Đông Bích, má hồng hây hây, dáng vẻ thướt tha yểu điệu. Nội thị phụ trách việc ra đề Hoàng Đức Trung ra câu hỏi: “Ngâm một câu thơ của Bạch Nhạc Thiên thượng thư đi?”
Nguyễn Vô Song khẽ cau mày, Bạch Nhạc Thiên, cũng chính là Bạch Cư Dị đời nhà Đường, Nhạc Thiên chỉ là tên chữ của ông ta mà thôi. Như vậy cũng coi như là một tiểu khảo. Mặt khác Bạch Cư Dị cũng có chức vị giống như chi phụ của Nhan Đông Bích, từng đã làm hình bộ thượng thư. Xem ra nội thị này có ý xoay ngang vấn đề.
Chỉ thấy Nhan Đông Bích mỉm cười, vô cùng phong tình vạn chủng: ” Những tác phẩm nổi danh nhất của Hương Sơn cư sĩ phải kể đến ‘Tỳ bà hành” cùng ‘Trường hận ca’. Nô tỳ xin được ngâm một đoạn của ‘Trường hận ca’:
‘Là đêm trùng thất ngồi chung
Trường Sinh sẵn điện vắng không bóng người
Xin kết nguyện chim trời liền cánh
Xin làm cây cành nhánh liền nhau
Thấm chi trời đất dài lâu
Giận này dặc dặc dễ hầu có nguôi . . . ’*”
Cử chỉ khéo léo, lời nói phóng khoáng, không hổ là chi nữ của hình bộ thượng thư a. Xem ra văn tài cũng rất cao, ngay cả những tác phẩm của Bạch Cư Dị cũng có thể nói ra.
Ngay cả Hoàng Đức Trung cũng liên tục gật đầu, khi nàng ta trả lời xong, Hoàng Đức Trung quay lưng lại muốn nghe ý tứ của hoàng đế. Bách Lý Hạo Triết không có phản ứng, khóe mắt lướt qua nhìn Nguyễn Vô Song, chỉ thấy nàng đang tiếp nhận chung trà từ trong tay Mặc Lan, bộ dáng mỉm cười yếu ớt. Hắn hít một hơi, nói: “Lưu lại!” Thanh âm không lớn, nhưng rất có lực.
Nhan Đông Bích nghe vậy vội quỳ xuống tạ ơn: “Tạ ơn Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế.” Sau khi đứng dậy lại hướng Nguyễn Vô Song quỳ xuống: “Tạ ơn Hoàng hậu nương nương. Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.” Nguyễn Vô Song dịu dàng nói: “Hãy bình thân!” Xem ra cực biết nặng nhẹ a.
Nhìn kỹ, đều là các mỹ nhân đặc biệt. Có tú lệ động lòng người, có quyến rũ động lòng người, cũng có kiêu xa xinh đẹp. Thật sự là rất khó tuyển chọn. Nàng nhấp một ngụm trà, chờ người tiếp theo được gọi lên.
Chỉ nghe Hoàng Đức Trung nói: “Doãn Thủy Nhã.” Có một nữ tử đi lên phía trước. Hoàng Đức Trung nói: “Ngẩng đầu lên.” Nàng kia chậm rãi ngẩng đầu lên. Nguyễn Vô Song còn chưa có nhìn kỹ, đã nghe được tiếng hấp khí của Mặc Lan, tuy rằng cực nhẹ, nhưng vì đứng ngay ở phía sau nàng, cho nên Nguyễn Vô Song nghe được rất rõ.
Chăm chú nhìn kỹ, vẫn là có chút lắp bắp kinh hãi, nàng ta có khuôn mặt thanh lệ điềm tĩnh, nhưng lại thập phần quen thuộc. Vài giây sau liền ngẩn người ra, người này bộ dáng có sáu bảy phần tương tự với bản thân mình. Trách không được mới vừa rồi Mặc Lan lại có phản ứng như vậy.
Chỉ nghe tiếng Bách Lý Hạo Triết vang lên: “Doãn Thủy Nhã. Tên rất hay! Lưu lại!” Doãn Thủy Nhã ôn nhu quỳ xuống: “Tạ ơn long ân của Hoàng Thượng. Tạ ơn hoàng hậu nương nương!” Thanh âm ngọt ngào dịu dàng, dễ nghe động lòng người.
Mấy ngày sau, Bách Lý Hạo Triết sắc phong bốn phi tử, Doãn Thủy Nhã là người đầu tiên được sắc phong, phong làm Doãn phi, ban thưởng Trừng Bích cung. Nhan Đông Bích là Nhan phi, ban thưởng Giáng Vân cung. Liễu Lam là Liễu phi, ban thưởng Lan Lâm cung. Đường Xảo Yên là Đường phi, ban thưởng Văn Nghê cung.
Nàng đẩy cửa sổ ra, yến viên sau Chiêu Dương điện, hoa nở hoa tàn, sắc màu vô số, cảnh xuân trải dài trước mắt, cánh hoa tàn rụng không đáng nói. Quay đầu, chỉ thấy Mặc Lan đã bưng nước đến hầu hạ. Tiếp nhận khăn lụa Mặc Lan đưa qua, lau qua qua tay.
Mặc Lan nói: “Tiểu thư, mấy vị nương nương mới được sắc phong sáng sớm đã đến chờ thỉnh an.” Nàng gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, phân phó nói: “Chuẩn bị thay quần áo.” Mặc Trúc lấy một bộ y phục màu vàng có hoa văn đỏ, Nguyễn Vô Song lắc lắc đầu: “Lấy bộ màu lam là được rồi.” Phi tử mới vào cung tất nhiên rất tỉ mỉ cách ăn mặc, tùy thời chuẩn bị thừa nhận hoàng ân. Nhưng nàng đã là người cũ rồi, không cần rêu rao làm gì.
Trong đại điện, chúng phi tử vừa thấy nàng xuất hiện, vội hành lễ ân cần thăm hỏi: “Hoàng hậu nương nương cát tường!” Qủa thật ai cũng là mỹ nhân, nhìn thấy cũng cảnh đẹp ý vui. Nguyễn Vô Song nở nụ cười như đóa cúc hé mở: “Đều miễn lễ đi. Về sau tất cả mọi người đều hầu hạ Hoàng Thượng, đều là tỷ muội, không cần giữ lễ tiết như vậy.” Chúng phi tử vội trả lời: “Nô tì không dám!” Đều thập phần thận trọng từ lời nói đến cử chỉ.
Nguyễn Vô Song cười nói: “Đều ngồi đi!” Vừa mới ngồi xuống, Mặc Lan đã sai chúng thị nữ bưng trà cùng điểm tâm lên. Nói chuyện phiếm một hồi, mới biết tuổi của mấy người cũng không có lớn lắm, Liễu phi lớn nhất cũng chỉ bằng tuổi nàng, còn lại đều nhỏ tuổi hơn nàng. Bởi vì đều là lần đầu tiên chính thức gặp mặt, đa số đều câu lệ.
Nguyễn Vô Song nói: “Khó được ai có duyên phận như chị em chúng ta, quen biết ở trong cung. Nào Mặc Lan mang đồ trình lên đi.” Mặc Lan mệnh thị nữ bưng lên một cẩm bàn, mặt trên có trải tấm lụa màu đen quý giá, mặt trên tơ lụa là tám thứ trang sức tinh xảo.
Nguyễn Vô Song bưng trà lên khẽ nhấp một ngụm nói: “Mỗi người chọn một thứ mà mình thích đi. Coi như là một chút tâm ý của ta.” Chúng phi tử vội đứng lên nói: “Nô tì không dám!” Nguyễn Vô Song thản nhiên nói: “Coi như là của hoàng hậu ban thưởng cho các muội.” Mọi người lúc này mới hành lễ nói lời cảm tạ: “Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.”
Mặc Lan nhìn thấy thân ảnh chúng phi thướt tha đi xa, quay đầu lại nhìn tiểu thư nói: “Tiểu thư, nô tỳ thấy chúng phi đều rất cẩn thận dè dặt!” Nguyễn Vô Song gật gật đầu, tán thưởng nói: “Hiếm khi ngươi hiểu được tâm tư của ta!” Ở trong cung, ta không hại người cũng không có nghĩa là người không hại ta. Nàng thầm nghĩ chính mình cũng sẽ có ngày đó. Cho nên dùng trang sức thử một chút chúng phi.
Xem ra tất cả mọi người đều vô cùng cẩn thận, biết lúc nào nên đến lúc nào nên đi. Sau đó tuy Nhan phi là người đầu tiên lựa chọn, nhưng thực biết trước sau, chỉ chọn nhẫn trân châu, là thứ giá rẻ nhất trong tám thứ châu báu này. Mấy người còn lại chọn một cái vòng ngọc, một trâm vàng, một khuyên tai bằng ngọc bích, đều là thứ rẻ tiền trong tám thứ trang sức kia, quả nhiên đều là người khéo léo thông minh. Nhưng càng là như vậy, càng nói rõ bốn người này nghe lời nói đoán lòng người, hiểu được cân nhắc. Xem ra cả bốn người này đều không phải là người đơn giản! Nàng khẽ mỉm cười, các nàng chỉ cần không đụng đến nàng, thì tất cả sẽ không liên quan đến nàng.
/35
|