Lần này triều đình phát binh, Chu Vũ Đế thân là Đế Vương, quyết ý tiêu diệt tiền triều còn sót lại là chuyện phải làm, chỉ là khổ cho tướng sĩ Phương Bắc, trời băng đất tuyết đón gió Tây Bắc lạnh thấu xương lặn lội đường xa, tay chân đều sắp lạnh cóng.
Liêu Vương không rõ tình hình Tấn Vương bên kia như thế nào, hắn thân ở biên cảnh Đông Bắc, mới xuất phát không lâu, thì gặp phải một trận tuyết lớn, bông tuyết tựa như lông ngỗng bay tới tấp rơi suốt ba ngày ba đêm. Bão tuyết đầu ngừng lại, Liêu Vương đi ra khỏi lều trại, cởi ngựa nhìn về nơi xa, chỉ thấy giữa trời đất mênh mông một mảnh trắng xóa, mây đen che lấp mặt trời, phân không rõ đông nam tây bắc.
Thảo nguyên vốn bát ngát, ba vạn tàn quân Bắc Lương có thể ẩn núp ở bất kỳ chỗ nào, tung tích khó tìm, hiện tại lại thêm một trận tuyết, thì càng khó tìm ra được hơn.
Liêu Vương trở lại đại trướng (lều lớn), lệnh thị vệ triệu tập tất cả Chỉ Huy Sứ Vệ Sở đến đại trướng thương nghị việc quân.
Đến trước nhất là hai hộ vệ thống lĩnh của Liêu Vương.
Bên cạnh Liêu Vương tổng cộng có bốn đội hộ vệ, mỗi đội có năm ngàn binh, lần này Liêu Vương phụng mệnh Bắc Chinh, chỉ dẫn theo hai đội quân hộ vệ, trong đó Tả Vệ thống lĩnh tên là Sài Hùng, năm nay sáu mươi tuổi rồi, là lão tướng quân nổi danh thân kinh bách chiến. Hữu Vệ thống lĩnh tên là Hoắc Duy Chương, tuổi gần hai mươi tám, ngọc thụ lâm phong dáng vẻ đường đường, Thúc phụ của hắn là mãnh tướng tiền triều, chết trận sa trường, sau khi Chu Vũ Đế lên ngôi, nam nhân Hoắc gia đều từ quan hồi hương, chỉ có tiểu tướng Hoắc Duy Chương lựa chọn thần phục tân triều đình, vì vậy lấy được trọng dụng của Chu Vũ Đế, phái hắn đi theo Liêu Vương trấn thủ biên quan.
Sau đó, Ngũ Vệ Chỉ Huy Sứ khác lục tục đến, Chỉ Huy Sứ Vệ Sở, chia ra thống lĩnh hơn năm ngàn người.
Nói lí ra, những thống lĩnh Chỉ Huy Sứ này đều là triều đình cắt cử, nhưng chức trách đội hộ vệ vương phủ chính là bảo vệ phiên vương, cho nên quan hệ giữa Sài Hùng, Hoắc Duy Chương và Liêu Vương quen thuộc hơn, ở trường hợp này cũng càng bạo dạn nói thoải mái.
Liêu Vương hỏi chính là, trời băng đất tuyết, đại quân nên tiếp tục tiến tới hay là rút lui. Tiến tới, chỉ sợ cuối cùng không tìm được quân đội Bắc Lương, các tướng sĩ kiệt sức hao tổn lương thảo vô ích, chịu đựng rét lạnh, không công mà lui, kịp thời rút lui có thể tránh nhiều hao tổn hơn, dĩ nhiên, lui, khó mà tránh khỏi sẽ phải chịu đựng triều đình trách cứ.
Lão tướng Sài Hùng chủ trương lui binh, đợi mùa xuân thời tiết ấm áp rồi trở lại lục soát tiêu diệt.
Hoắc Duy Chương thì lại kiên trì tiếp tục tiến tới, thống lĩnh trẻ tuổi, sắc bén giống như kiếm tùy thời chuẩn bị ra khỏi vỏ.
Liêu Vương tạm thời không có phát biểu ý kiến, nhìn về phía năm vị Chỉ Huy Sứ khác.
Kết quả bốn vị Chỉ Huy Sứ phát biểu đầu tiên, hai ủng hộ Sài Hùng, hai ủng hộ Hoắc Duy Chương, vì vậy, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Chỉ Huy Sứ Chương Thành Lý Ung.
Lý Ung chính là quan trên của Tiêu Chấn, cũng là Bá Nhạc lúc trước tiến cử Tiêu Chấn làm Thiên Hộ Nam Thành Chương Thành với triều đình.
Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Lý Ung trầm ngâm nói: Hồi vương gia, thần cho là, đường bị tuyết rơi khó đi, chúng ta chẳng có mục đích tiến tới như vậy, quả thật làm nhiều công ít, chi bằng đại quân dựng trại đóng quân tạm thời ở chỗ này, phái mấy tiểu đội đi tìm tung tích quân đội Bắc Lương trước, một khi tìm được, đại quân hãy điều động toàn quân, nhất dịch dĩ tất chi (*).
(*) Ý nói chỉ cần một lần cực nhọc thì khỏe suốt đời, bày tỏ một lần hành động thì hoàn thành tất cả những việc vốn nên làm theo từng giai đoạn, giải quyết dứt điểm.
Liêu Vương gật đầu, khen ngợi nói: Kế này rất hợp ý ta, chỉ là trong tuyết trắng mịt mờ khó phân biệt phương hướng, chỉ sợ phái tiểu đội đi ra ngoài cũng bị lạc phương hướng.
Lý Ung cười, hớn hở nói: Vấn đề khó khăn khác có lẽ thần sẽ bó tay hết cách, chuyện này sao, không dối gạt Vương Gia, dưới trướng thần có một Thiên Hộ, bất kể rừng sâu hay là thảo nguyên, bất kể ban ngày hay là ban đêm, hắn đều có thể phân biệt chính xác ra được Đông Nam Tây Bắc, năm ngoái trận chiến ở sông Bạch Thủy, nhiều ngày bão cát liên tục, nếu không phải có hắn hiệp trợ, chỉ sợ thần đã sớm bị lạc ở thảo nguyên rồi. Nếu Vương Gia quyết ý phái binh lục soát tìm kiếm, thần tiến cử hắn đầu tiên.
Liêu Vương mừng rỡ, lại hỏi những Chỉ Huy Sứ khác có người đề cử hay không, lần này cần phái ra ba nhánh tiểu đội.
Rất nhanh, thí sinh ba nhánh tiểu đội đều quyết định xong.
Liêu Vương cho lui các Chỉ Huy Sứ, rồi sai người gọi ba đội trưởng của ba nhánh tiểu đội phái đi thăm dò tới đây.
Lại qua một khắc đồng hồ, ba người đến.
Trong Vương trướng đốt lò sưởi, Liêu Vương đang sưởi ấm tay, nghe tiếng động nhìn về phía cửa, chú ý đầu tiên nhất, chính là nam nhân đi cuối cùng, chỉ thấy trên người đối phương mặc khôi giáp, cao gần chín thước, mày kiếm mắt sáng, quang minh lẫm liệt, một binh sĩ thật oai hùng cao to mạnh mẽ. Liêu Vương sắp bốn mươi tuổi rồi, thưởng thức nhất chính là dạng người trẻ tuổi tài tuấn như Hoắc Duy Chương, vào lúc này nhìn thấy một người dung mạo khí độ xuất sắc hơn Hoắc Duy Chương, không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Vi thần bái kiến Vương Gia. Ba người cùng nhau hành lễ, tự mình báo họ tên.
Liêu Vương nhìn Tiêu Chấn, thầm nghĩ, thì ra đây chính là hảo hán có sở trường phân biệt phương hướng mà Vệ Chỉ Huy Sứ Chương Thành ra sức đề cử kia.
Chỉ bằng một mặt này, Liêu Vương đã có ấn tượng sâu sắc với Tiêu Chấn, nhưng vào giờ phút này, hắn cũng không có lộ ra vẻ đặc biệt coi trọng đối với Tiêu Chấn, mà chỉ nói ra lời khích lệ giống nhau với ba người. Dứt lời, Liêu Vương tự mình tiễn ba người ra khỏi đại trướng, dõi mắt nhìn theo ba người mỗi người dẫn theo năm trăm binh tốt, dọc theo
/56
|