Ngực Tô Cẩm có chút đau, vì bị Tiêu Chấn làm tức giận, người này dựa vào cái gì không cho nàng ra cửa kiếm tiền? Nàng không kiếm tiền, lấy đâu ra bạc tiêu xài? Đừng nói vốn liếng trong tay nàng chỉ có hơn hai mươi lượng chân chính thuộc về nàng, coi như nàng có tòa núi vàng, nàng cũng vẫn phải kiếm tiền, bày quầy làm ăn nàng vui vẻ, cùng với tiền nhiều tiền ít không quan hệ.
Tiêu Chấn chẳng thèm tốn nhiều lời, Tô Cẩm cũng lười so đo với hắn, ngủ một giấc, ngày hôm sau ăn điểm tâm xong, Tô Cẩm vẫn dẫn Như Ý đi ra ngoài như cũ. Hai thị vệ đứng ngoài cửa Tiêu phủ, đều là đám lão nhân phủ Thiên Hộ kia, thường ăn bánh bao thịt lớn của Tô Cẩm , đều rất hiền hòa với Tô Cẩm, A Triệt.
Nhưng hôm nay, hai thị vệ đã ngăn ở trước mặt Tô Cẩm.
Tô Cẩm nhíu mày.
Hai thị vệ một mặt dài, không giỏi nói chuyện gương mặt nghiêm túc, một thị vệ khác mặt tròn rất thích cười, nói năng ngọt xớt .
Tẩu tử, ngài xem ngài có thai, đại nhân cũng là sợ ngài buôn bán cực khổ, ngài hãy nghe lời đại nhân, ở nhà nghỉ ngơi đi? Thị vệ mặt tròn khẽ khom người, cười xòa nói. Nhìn xem, tiểu tử này thật biết nói chuyện, dám nói lệnh cấm túc của Tiêu Chấn đối với Tô Cẩm thành vật trang trí, giống như lúc Tiêu Chấn hạ lệnh chỉ là bộ dạng vui vẻ quan tâm chu đáo mà thôi.
Tô Cẩm tin mới là lạ, nhìn hắn chằm chằm nói: Chuyện này không liên quan tới các ngươi, sảng khoái một chút tránh ra, sáng mai còn có bánh bao ăn.
Thị vệ mặt tròn vẻ mặt đau khổ, năn nỉ nói: Tẩu tử, hôm nay ta mà tránh ra, về sau ngài sẽ không còn nhìn thấy ta nữa, xưa nay đại nhân đối với chúng ta nói một không hai, ngài đừng làm khó chúng ta được không? Một bên là bánh bao, một bên là hèo của đại nhân, đám thị vệ sợ bị đánh hơn á.
Tô Cẩm còn ba tháng nữa mới sinh, nếu hôm nay nhượng bộ, chẳng phải là sau ba tháng cũng không thể ra cửa?
Ngó ngó hai thị vệ, Tô Cẩm đột nhiên ôm bụng, vịn Như Ý kêu lên ui da: Ui, ta đau bụng. . . . . .
Hai thị vệ bị hù chết, vội vàng hỏi nàng xảy ra chuyện gì, có muốn mời Lang trung hay không.
Tô Cẩm lắc đầu, tay còn ôm bụng, vẻ mặt đau đớn chưa từng thấy, mắt phượng uy phong lẫm liệt nhìn hai người: Các ngươi không để ta đi, ta sẽ tức giận, ta tức giận bụng liền đau, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, để ta xem các ngươi làm thế nào giao phó với đại nhân.
Đám thị vệ lập tức hiểu ra, đây là tiểu nương tử uy hiếp bọn họ!
Thị vệ mặt tròn cơ trí, khom lưng chắp tay thi lễ với Tô Cẩm: Tẩu tử, tẩu tử tốt, ngài đừng giày vò chúng ta nữa, van ngài trở về phòng nghỉ ngơi đi!
Tô Cẩm cũng không ngừng lại, ngẩng đầu đi về phía trước.
Thị vệ mặt dài vừa muốn ngăn cản, Tô Cẩm liền ra sức ưỡn ngực về phía hắn: Tới đây tới đây, ta xem ngươi dám đụng đến ta một cái thử xem!
Tiểu phụ nhân hai mươi tuổi, vốn là eo nhỏ ngực to, sau khi mang thai hình dáng càng lợi hại hơn, lắc lư run lên như vậy, thoáng cái làm cho thị vệ mặt dài đỏ bừng cả khuôn mặt, lập tức lui binh bốn năm bước.
Dọa lui được một người, Tô Cẩm lại nhìn mặt tròn.
Thị vệ mặt tròn cúi gằm đầu, không dám ngó.
Tô Cẩm hừ hừ, mở đường rộng ra như cái ô, giống như tản bộ đi ra ngoài.
Hai thị vệ nhìn chăm chú, không thể làm gì, chỉ có thể phái người đi quân doanh thông báo cho Tiêu đại nhân.
Tiêu Chấn không ngờ một tiểu phu nhân như Tô Cẩm ngay cả thị vệ của hắn cũng không để vào mắt, lúc ấy mặt sầm xuống, thế nhưng hắn có quân vụ trong người, không thể nào ngày ngày bởi vì chuyện này trở về trước thời hạn.
Lúc mặt trời lặn, Tiêu Chấn cởi ngựa trở về phủ, thay xuống quan phục mồ hôi đầm đìa, nghỉ ngơi sơ qua một lát, rồi bảo người đi hậu viện mời Tô Cẩm.
Buổi trưa Tô Cẩm ngủ một giấc ngon lành, lúc này đang nghe A Triệt đọc 《 Tam Tự Kinh 》, tiểu nam hài thanh tú xinh xắn nghiêm trang lúc lắc đầu, giọng nói lanh lảnh , Tô Cẩm nhìn nhi tử, giống như thấy được cảnh nhi tử thi đậu trạng nguyên kia.
Tẩu tử, đại nhân mời ngài đi qua một chuyến. Xuân Đào nơm nớp lo sợ tới truyền lời.
A Triệt dừng đọc sách lại, mắt đào hoa nghi hoặc nhìn về phía mẫu thân, cảm thấy giữa mẫu thân và Tiêu đại nhân hình như xảy ra chuyện không tốt gì đó.
Tô Cẩm nghiêng dựa trên đầu kháng ( giường lò của người phương bắc Trung Quốc), sưởi ấm sai bảo nhi tử: A Triệt, hình như chân bên này của nương bị chuột rút, con mau xoa bóp cho nương.
A Triệt tin là thật, lập tức quỳ sang, nhẹ nhàng bóp chân cho mẫu thân.
Tô Cẩm thương mà không giúp gì được nói với Xuân Đào: Ngươi đi bẩm với đại nhân, bẩm báo đúng như sự thật là được, nếu đại nhân có chuyện quan trọng, ngươi nói đỡ giúp ta đi.
Xuân Đào mười ba tuổi đơn thuần chất phác, giống như A Triệt đều không nhìn ra Tô Cẩm đang giả bộ, cho nên đến trước mặt Tiêu Chấn, vẻ mặt nàng bình thường, Tiêu Chấn nghe nói Tô Cẩm bị chuột rút, có lẽ bị chuột rút sẽ không thoải mái một hồi lâu, sợ ảnh hưởng đứa bé trong bụng nàng, liền cho Xuân Đào lui xuống, chờ sáng mai gặp rồi bàn lại.
Tô Cẩm không muốn nói chuyện với hắn, buổi sáng cố ý nằm ở trong chăn giả bộ ngủ, Tiêu Chấn phải đi quân doanh, đợi không được, không thể không lên đường.
Hắn chân trước mới đi, chân sau Tô Cẩm đã thức dậy, rửa mặt ăn cơm, sảng khoái tinh thần đi quầy bánh bao. Đến gần tối, nghe được tiếng vó ngựa quen thuộc, biết Tiêu Chấn trở lại, Tô Cẩm lập tức căn dặn Xuân Đào chuẩn bị nước, nàng muốn tắm rửa. Chờ Tiêu Chấn lau thân thể qua loa một phen, Tô Cẩm mới vừa cởi bỏ xiêm áo.
Đại nhân, tẩu tử đang tắm. Xuân Đào tiếp tục hồi bẩm đúng sự thật.
Nữ nhân tóc dài, tắm rửa xử lý xong rất tốn thời gian, kế hoạch nói chuyện vào hôm nay của Tiêu Chấn với Tô Cẩm lần nữa bị ngâm nước nóng.
Như thế mấy ngày trôi qua, Tiêu Chấn có ngốc hơn nữa, cũng biết vấn đề xảy ra, tiểu phụ nhân đang đùa bỡn tâm kế với hắn!
Một cục tức nghẹn ở trong ngực, Tiêu Chấn một đêm không ngủ!
Trước kia Tô Cẩm và Phùng Thực sinh sống, Tiêu Chấn thân là người ngoài, mặc dù cảm thấy ngôn hành (lời nói và việc làm) của Tô Cẩm có chút trái ngược với nữ tắc, nhưng Phùng Thực vui vẻ chịu đựng, hắn không có tư cách can thiệp. Hôm nay Phùng Thực mất rồi, Tô Cẩm là mẫu thân của A Triệt, hắn là nghĩa phụ A Triệt, Tiêu Chấn thật tâm xem Tô Cẩm là đệ muội hắn phải có trách nhiệm chiếu cố, mà hắn thân là một gia trưởng, Tô Cẩm công khai đối nghịch với hắn, còn ra thể thống gì?
Tiêu Chấn rất tức giận,
Tiêu Chấn chẳng thèm tốn nhiều lời, Tô Cẩm cũng lười so đo với hắn, ngủ một giấc, ngày hôm sau ăn điểm tâm xong, Tô Cẩm vẫn dẫn Như Ý đi ra ngoài như cũ. Hai thị vệ đứng ngoài cửa Tiêu phủ, đều là đám lão nhân phủ Thiên Hộ kia, thường ăn bánh bao thịt lớn của Tô Cẩm , đều rất hiền hòa với Tô Cẩm, A Triệt.
Nhưng hôm nay, hai thị vệ đã ngăn ở trước mặt Tô Cẩm.
Tô Cẩm nhíu mày.
Hai thị vệ một mặt dài, không giỏi nói chuyện gương mặt nghiêm túc, một thị vệ khác mặt tròn rất thích cười, nói năng ngọt xớt .
Tẩu tử, ngài xem ngài có thai, đại nhân cũng là sợ ngài buôn bán cực khổ, ngài hãy nghe lời đại nhân, ở nhà nghỉ ngơi đi? Thị vệ mặt tròn khẽ khom người, cười xòa nói. Nhìn xem, tiểu tử này thật biết nói chuyện, dám nói lệnh cấm túc của Tiêu Chấn đối với Tô Cẩm thành vật trang trí, giống như lúc Tiêu Chấn hạ lệnh chỉ là bộ dạng vui vẻ quan tâm chu đáo mà thôi.
Tô Cẩm tin mới là lạ, nhìn hắn chằm chằm nói: Chuyện này không liên quan tới các ngươi, sảng khoái một chút tránh ra, sáng mai còn có bánh bao ăn.
Thị vệ mặt tròn vẻ mặt đau khổ, năn nỉ nói: Tẩu tử, hôm nay ta mà tránh ra, về sau ngài sẽ không còn nhìn thấy ta nữa, xưa nay đại nhân đối với chúng ta nói một không hai, ngài đừng làm khó chúng ta được không? Một bên là bánh bao, một bên là hèo của đại nhân, đám thị vệ sợ bị đánh hơn á.
Tô Cẩm còn ba tháng nữa mới sinh, nếu hôm nay nhượng bộ, chẳng phải là sau ba tháng cũng không thể ra cửa?
Ngó ngó hai thị vệ, Tô Cẩm đột nhiên ôm bụng, vịn Như Ý kêu lên ui da: Ui, ta đau bụng. . . . . .
Hai thị vệ bị hù chết, vội vàng hỏi nàng xảy ra chuyện gì, có muốn mời Lang trung hay không.
Tô Cẩm lắc đầu, tay còn ôm bụng, vẻ mặt đau đớn chưa từng thấy, mắt phượng uy phong lẫm liệt nhìn hai người: Các ngươi không để ta đi, ta sẽ tức giận, ta tức giận bụng liền đau, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, để ta xem các ngươi làm thế nào giao phó với đại nhân.
Đám thị vệ lập tức hiểu ra, đây là tiểu nương tử uy hiếp bọn họ!
Thị vệ mặt tròn cơ trí, khom lưng chắp tay thi lễ với Tô Cẩm: Tẩu tử, tẩu tử tốt, ngài đừng giày vò chúng ta nữa, van ngài trở về phòng nghỉ ngơi đi!
Tô Cẩm cũng không ngừng lại, ngẩng đầu đi về phía trước.
Thị vệ mặt dài vừa muốn ngăn cản, Tô Cẩm liền ra sức ưỡn ngực về phía hắn: Tới đây tới đây, ta xem ngươi dám đụng đến ta một cái thử xem!
Tiểu phụ nhân hai mươi tuổi, vốn là eo nhỏ ngực to, sau khi mang thai hình dáng càng lợi hại hơn, lắc lư run lên như vậy, thoáng cái làm cho thị vệ mặt dài đỏ bừng cả khuôn mặt, lập tức lui binh bốn năm bước.
Dọa lui được một người, Tô Cẩm lại nhìn mặt tròn.
Thị vệ mặt tròn cúi gằm đầu, không dám ngó.
Tô Cẩm hừ hừ, mở đường rộng ra như cái ô, giống như tản bộ đi ra ngoài.
Hai thị vệ nhìn chăm chú, không thể làm gì, chỉ có thể phái người đi quân doanh thông báo cho Tiêu đại nhân.
Tiêu Chấn không ngờ một tiểu phu nhân như Tô Cẩm ngay cả thị vệ của hắn cũng không để vào mắt, lúc ấy mặt sầm xuống, thế nhưng hắn có quân vụ trong người, không thể nào ngày ngày bởi vì chuyện này trở về trước thời hạn.
Lúc mặt trời lặn, Tiêu Chấn cởi ngựa trở về phủ, thay xuống quan phục mồ hôi đầm đìa, nghỉ ngơi sơ qua một lát, rồi bảo người đi hậu viện mời Tô Cẩm.
Buổi trưa Tô Cẩm ngủ một giấc ngon lành, lúc này đang nghe A Triệt đọc 《 Tam Tự Kinh 》, tiểu nam hài thanh tú xinh xắn nghiêm trang lúc lắc đầu, giọng nói lanh lảnh , Tô Cẩm nhìn nhi tử, giống như thấy được cảnh nhi tử thi đậu trạng nguyên kia.
Tẩu tử, đại nhân mời ngài đi qua một chuyến. Xuân Đào nơm nớp lo sợ tới truyền lời.
A Triệt dừng đọc sách lại, mắt đào hoa nghi hoặc nhìn về phía mẫu thân, cảm thấy giữa mẫu thân và Tiêu đại nhân hình như xảy ra chuyện không tốt gì đó.
Tô Cẩm nghiêng dựa trên đầu kháng ( giường lò của người phương bắc Trung Quốc), sưởi ấm sai bảo nhi tử: A Triệt, hình như chân bên này của nương bị chuột rút, con mau xoa bóp cho nương.
A Triệt tin là thật, lập tức quỳ sang, nhẹ nhàng bóp chân cho mẫu thân.
Tô Cẩm thương mà không giúp gì được nói với Xuân Đào: Ngươi đi bẩm với đại nhân, bẩm báo đúng như sự thật là được, nếu đại nhân có chuyện quan trọng, ngươi nói đỡ giúp ta đi.
Xuân Đào mười ba tuổi đơn thuần chất phác, giống như A Triệt đều không nhìn ra Tô Cẩm đang giả bộ, cho nên đến trước mặt Tiêu Chấn, vẻ mặt nàng bình thường, Tiêu Chấn nghe nói Tô Cẩm bị chuột rút, có lẽ bị chuột rút sẽ không thoải mái một hồi lâu, sợ ảnh hưởng đứa bé trong bụng nàng, liền cho Xuân Đào lui xuống, chờ sáng mai gặp rồi bàn lại.
Tô Cẩm không muốn nói chuyện với hắn, buổi sáng cố ý nằm ở trong chăn giả bộ ngủ, Tiêu Chấn phải đi quân doanh, đợi không được, không thể không lên đường.
Hắn chân trước mới đi, chân sau Tô Cẩm đã thức dậy, rửa mặt ăn cơm, sảng khoái tinh thần đi quầy bánh bao. Đến gần tối, nghe được tiếng vó ngựa quen thuộc, biết Tiêu Chấn trở lại, Tô Cẩm lập tức căn dặn Xuân Đào chuẩn bị nước, nàng muốn tắm rửa. Chờ Tiêu Chấn lau thân thể qua loa một phen, Tô Cẩm mới vừa cởi bỏ xiêm áo.
Đại nhân, tẩu tử đang tắm. Xuân Đào tiếp tục hồi bẩm đúng sự thật.
Nữ nhân tóc dài, tắm rửa xử lý xong rất tốn thời gian, kế hoạch nói chuyện vào hôm nay của Tiêu Chấn với Tô Cẩm lần nữa bị ngâm nước nóng.
Như thế mấy ngày trôi qua, Tiêu Chấn có ngốc hơn nữa, cũng biết vấn đề xảy ra, tiểu phụ nhân đang đùa bỡn tâm kế với hắn!
Một cục tức nghẹn ở trong ngực, Tiêu Chấn một đêm không ngủ!
Trước kia Tô Cẩm và Phùng Thực sinh sống, Tiêu Chấn thân là người ngoài, mặc dù cảm thấy ngôn hành (lời nói và việc làm) của Tô Cẩm có chút trái ngược với nữ tắc, nhưng Phùng Thực vui vẻ chịu đựng, hắn không có tư cách can thiệp. Hôm nay Phùng Thực mất rồi, Tô Cẩm là mẫu thân của A Triệt, hắn là nghĩa phụ A Triệt, Tiêu Chấn thật tâm xem Tô Cẩm là đệ muội hắn phải có trách nhiệm chiếu cố, mà hắn thân là một gia trưởng, Tô Cẩm công khai đối nghịch với hắn, còn ra thể thống gì?
Tiêu Chấn rất tức giận,
/56
|