Liêu Vương khởi binh, ngày mai sẽ lên đường.
Lúc này, trong tay Liêu Vương chỉ có hai vạn ba ngàn binh mã, ba ngàn thân binh để lại cho vương phi, Đại công tử Chu Nguyên Cẩn canh giữ Phượng Dương, hai vạn đại quân theo Liêu Vương xuôi nam. Ngoại trừ Hoắc Duy Chương và Sài Hùng mỗi người dẫn năm ngàn người, còn dư lại một vạn, Liêu Vương chia ra cất nhắc Tiêu Chấn một tâm phúc khác là Trương Tiến làm thống lĩnh, mỗi người dẫn năm ngàn.
Đến canh hai Tiêu Chấn mới rời khỏi vương phủ, từ lúc Liêu Vương tuyên bố Thanh Quân Trắc đến hôm nay, đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Chấn – một trong bốn tướng được phép về nhà nói lời từ biệt với người thân.
Sài Hùng và Trương Tiến đi rất nhanh, Hoắc Duy Chương vỗ vỗ bả vai Tiêu Chấn, Hoắc Thống lĩnh tuổi trẻ khí thịnh, phong lưu không kềm chế được, lúc này lại nghiêm chỉnh trước nay chưa có, nhỏ giọng nhắc nhở Tiêu Chấn: "Đi tìm nàng đi, có lời gì nên nói thì nói, @Trần[Thu]Lệ/D/Đ'L*Q'Đ$ có chuyện gì nên làm thì làm, chiến trường biến động bất ngờ, ai cũng không dám bảo đảm kết quả, trước khi lên đường đi gặp một lần, ít nhất sẽ không để lại tiếc nuối."
Tiêu Chấn trầm mặc.
Hoắc Duy Chương cười cười, xoay người lên ngựa trở về từ biệt nàng dâu hài tử.
Tiêu Chấn cũng lên ngựa, từ phố trước của vương phủ đi vòng qua phố sau, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy tòa phủ đệ mà Vương Gia ban thưởng. Trước cửa treo hai ngọn đèn lồng, lẳng lặng tỏa ra ánh đèn đỏ sậm, trong đêm khuya yên tĩnh không một bóng người càng tăng thêm đìu hiu. Vương Gia để cho hắn về nhà, nhưng đó là nhà của hắn sao? Nàng dẫn theo A Mãn dọn ra ngoài đã hơn nửa năm, cả phủ đệ trống rỗng không nghe được bất kỳ tiếng nói tiếng cười nào, vắng vẻ như nhà ma.
Vào giờ phút này, điều duy nhất mà tòa nhà nhà này mang lại chính là cách Vương phủ rất gần.
Ánh mắt Tiêu Chấn kiên định, giục ngựa chạy tới hẻm Thạch Bàn ở Thành Đông.
Tô Cẩm vẫn chưa ngủ, nằm ngửa kinh ngạc nhìn màn đêm bên ngoài màn cửa sổ bằng lụa mỏng.
Liêu Vương muốn dấy binh rồi, nói Thanh Quân Trắc thì dễ nghe, nhóm nhưng bách tính cũng biết đây là tạo phản. Vốn dĩ một Vương Gia tạo phản không liên quan gì quá lớn tới nàng, nhưng nhi tử nàng là thư đồng của thế tử Liêu Vương, bây giờ còn đang ở vương phủ, sợ rằng cho đến khi Liêu Vương thành công hoặc thất bại mới có thể ra ngoài. Liêu Vương thành công còn may, ngộ nhỡ thua bị triều đình giáng tội, A Triệt có chịu phạt theo hay không?
Đã mấy đêm nay Tô Cẩm đều không ngủ ngon, A Triệt biết nàng lo lắng nên đã phái người đưa đến một phong thư, để mẫu thân không cần phải lo lắng, nhưng Tô Cẩm làm sao có thể không lo lắng?
Nàng lo lắng cho nhi tử ở lại vương phủ, cũng lo lắng cho Tiêu Chấn sắp xuất chinh.
Nam nhân ngốc, nam nhân chết tiệt, ai bảo hắn chướng mắt nàng, Tô Cẩm tức thì tức nhưng sống chết trước mắt, nàng vẫn không muốn Tiêu Chấn gặp chuyện không may.
Trên đường đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập mà có lực.
Dường như A Mãn đang ngủ say bên cạnh cũng nghe thấy, lo lắng giật giật, Tô Cẩm vừa chuẩn bị dụ dỗ nữ nhi, vừa nghiêng tai lắng nghe.
Tiếng vó ngựa chậm lại, sau đó dừng trước cửa nhà mình.
Trái tim Tô Cẩm đập điên cuồng, nàng biết đó nhất định là Tiêu Chấn.
Lúc Tô Cẩm vội vã xuống đất mới vừa buộc cạp váy lại thì nàng nghe thấy tiếng kêu cửa của A Quý, trước sân sau có tiếng khua khóa, Như Ý đi mở cửa, một lát sau A Quý chạy đến dưới cửa sổ của nàng, nhỏ giọng nói: "Bà chủ, đại nhân đến, mời ngài đến nhà trước nói chuyện, giống như có việc gấp."
Tô Cẩm không khỏi hoảng sợ, sợ có chuyện gì không tốt.
Nàng vội vã đi ra ngoài, sai Như Ý đi vào trông chừng nữ nhi, Tô Cẩm theo A Quý đi đến tiền viện. Lúc quan trọng, Tô Cẩm đã sớm quên mất chuyện lằng nhằn giữa nàng và Tiêu Chấn, Liêu Vương muốn đánh nhau với triều đình, Tô Cẩm đang ở trên địa bàn của Liêu Vương, @Trần[Thu]Lệ/D/Đ'L*Q'Đ$ nàng chỉ hy vọng Liêu Vương mở cờ thắng lợi, nhất định không được thua làm hại một nhà ba mẫu tử bọn, còn có Tiêu Chấn cây cọc gỗ ngu ngốc kia nữa.
Tiêu Chấn tới quá đột ngột, A Quý chưa kịp đốt đèn, may mà sắp tới mười lăm nên vầng trăng trên bầu trời chiếu ánh sáng trong vắt xuống sân. Tâm thần Tô Cẩm có chút không tập trung đi tới, chỉ thấy một bóng người cao lớn lạnh lùng như núi đứng ở giữa sân,. Tô Cẩm không khỏi thả chậm bước chân, nửa năm không gặp, nàng không hiểu rốt cuộc Tiêu Chấn xem nàng là người như thế nào, là một quả phụ của Phùng Thực, hay một quả phụ không biết liêm sĩ dụ dỗ hắn.
Giống như hai người mới gặp gỡ, Tô Cẩm khẽ cúi đầu cung kính khom người phúc lễ hắn: "Dân phụ bái kiến đại nhân, không biết đại nhân đêm khuya tới chơi là có gì muốn nói?"
Đã lâu rồi Tiêu Chấn không nghe thấy giọng nói của nàng, càng lâu hơn nữa không nghe thấy giọng điệu khách khí xa cách gọi hắn là đại nhân của nàng.
Cũng đúng, năm ngoái nàng giận dỗi rời đi, bây giờ đã trôi qua nửa năm, nàng sớm buông phần tình kia xuống, từ đó chỉ xem hắn là đại nhân sao? Mặc dù nàng thường xuyên sai Như Ý dẫn A Mãn đến thăm hắn, ngày lễ ngày tết cũng sẽ dùng danh nghĩa của hai hài tử để tặng quà, nhưng nàng không hề quan tâm đến hắn nữa rồi, triệt triệt để để coi hắn như người khách lạ.
Cổ họng Tiêu Chấn nhúc nhích, mượn bóng đêm che giấu, hắn gần như tham lam nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng dưới ánh trăng: "Đệ muội không cần đa lễ, ta tới đây trong đêm là muốn thông báo với đệ muội một tiếng, ngày mai ta xuất chinh theo Vương Gia, tuy rằng thành Phượng Dương có vương phi và Đại công tử phòng thủ, nhưng người nào@Trần[Thu]Lệ/D/Đ'L*Q'Đ$ cũng không dám bảo đảm quân mã triều đình có thể giết tới hay không, coi như triều đình không phá được cửa thành thì lòng dân trong thành cũng bị dao động, có lẽ sẽ có kẻ xấu nhân cơ hội làm loạn, một mình đệ muội và A Mãn ở đây dễ dàng gặp nạn, cho nên ta muốn xin đệ muội lập tức dẫn theo A Mãn trở về phủ ta ở tạm, chờ thế cục ổn định rồi đệ muội hãy trở về."
Sáng sớm ngày mai, xung quanh vương phủ sẽ nghiêm cấm dân chúng tự tiện xông vào, Tiêu Chấn phải dẫn hai mẫu tử Tô Cẩm đi ngay trong đêm nay.
Tô Cẩm sợ chết, vừa nghe Tiêu Chấn nói nghiêm trọng như vậy, nàng
Lúc này, trong tay Liêu Vương chỉ có hai vạn ba ngàn binh mã, ba ngàn thân binh để lại cho vương phi, Đại công tử Chu Nguyên Cẩn canh giữ Phượng Dương, hai vạn đại quân theo Liêu Vương xuôi nam. Ngoại trừ Hoắc Duy Chương và Sài Hùng mỗi người dẫn năm ngàn người, còn dư lại một vạn, Liêu Vương chia ra cất nhắc Tiêu Chấn một tâm phúc khác là Trương Tiến làm thống lĩnh, mỗi người dẫn năm ngàn.
Đến canh hai Tiêu Chấn mới rời khỏi vương phủ, từ lúc Liêu Vương tuyên bố Thanh Quân Trắc đến hôm nay, đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Chấn – một trong bốn tướng được phép về nhà nói lời từ biệt với người thân.
Sài Hùng và Trương Tiến đi rất nhanh, Hoắc Duy Chương vỗ vỗ bả vai Tiêu Chấn, Hoắc Thống lĩnh tuổi trẻ khí thịnh, phong lưu không kềm chế được, lúc này lại nghiêm chỉnh trước nay chưa có, nhỏ giọng nhắc nhở Tiêu Chấn: "Đi tìm nàng đi, có lời gì nên nói thì nói, @Trần[Thu]Lệ/D/Đ'L*Q'Đ$ có chuyện gì nên làm thì làm, chiến trường biến động bất ngờ, ai cũng không dám bảo đảm kết quả, trước khi lên đường đi gặp một lần, ít nhất sẽ không để lại tiếc nuối."
Tiêu Chấn trầm mặc.
Hoắc Duy Chương cười cười, xoay người lên ngựa trở về từ biệt nàng dâu hài tử.
Tiêu Chấn cũng lên ngựa, từ phố trước của vương phủ đi vòng qua phố sau, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy tòa phủ đệ mà Vương Gia ban thưởng. Trước cửa treo hai ngọn đèn lồng, lẳng lặng tỏa ra ánh đèn đỏ sậm, trong đêm khuya yên tĩnh không một bóng người càng tăng thêm đìu hiu. Vương Gia để cho hắn về nhà, nhưng đó là nhà của hắn sao? Nàng dẫn theo A Mãn dọn ra ngoài đã hơn nửa năm, cả phủ đệ trống rỗng không nghe được bất kỳ tiếng nói tiếng cười nào, vắng vẻ như nhà ma.
Vào giờ phút này, điều duy nhất mà tòa nhà nhà này mang lại chính là cách Vương phủ rất gần.
Ánh mắt Tiêu Chấn kiên định, giục ngựa chạy tới hẻm Thạch Bàn ở Thành Đông.
Tô Cẩm vẫn chưa ngủ, nằm ngửa kinh ngạc nhìn màn đêm bên ngoài màn cửa sổ bằng lụa mỏng.
Liêu Vương muốn dấy binh rồi, nói Thanh Quân Trắc thì dễ nghe, nhóm nhưng bách tính cũng biết đây là tạo phản. Vốn dĩ một Vương Gia tạo phản không liên quan gì quá lớn tới nàng, nhưng nhi tử nàng là thư đồng của thế tử Liêu Vương, bây giờ còn đang ở vương phủ, sợ rằng cho đến khi Liêu Vương thành công hoặc thất bại mới có thể ra ngoài. Liêu Vương thành công còn may, ngộ nhỡ thua bị triều đình giáng tội, A Triệt có chịu phạt theo hay không?
Đã mấy đêm nay Tô Cẩm đều không ngủ ngon, A Triệt biết nàng lo lắng nên đã phái người đưa đến một phong thư, để mẫu thân không cần phải lo lắng, nhưng Tô Cẩm làm sao có thể không lo lắng?
Nàng lo lắng cho nhi tử ở lại vương phủ, cũng lo lắng cho Tiêu Chấn sắp xuất chinh.
Nam nhân ngốc, nam nhân chết tiệt, ai bảo hắn chướng mắt nàng, Tô Cẩm tức thì tức nhưng sống chết trước mắt, nàng vẫn không muốn Tiêu Chấn gặp chuyện không may.
Trên đường đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập mà có lực.
Dường như A Mãn đang ngủ say bên cạnh cũng nghe thấy, lo lắng giật giật, Tô Cẩm vừa chuẩn bị dụ dỗ nữ nhi, vừa nghiêng tai lắng nghe.
Tiếng vó ngựa chậm lại, sau đó dừng trước cửa nhà mình.
Trái tim Tô Cẩm đập điên cuồng, nàng biết đó nhất định là Tiêu Chấn.
Lúc Tô Cẩm vội vã xuống đất mới vừa buộc cạp váy lại thì nàng nghe thấy tiếng kêu cửa của A Quý, trước sân sau có tiếng khua khóa, Như Ý đi mở cửa, một lát sau A Quý chạy đến dưới cửa sổ của nàng, nhỏ giọng nói: "Bà chủ, đại nhân đến, mời ngài đến nhà trước nói chuyện, giống như có việc gấp."
Tô Cẩm không khỏi hoảng sợ, sợ có chuyện gì không tốt.
Nàng vội vã đi ra ngoài, sai Như Ý đi vào trông chừng nữ nhi, Tô Cẩm theo A Quý đi đến tiền viện. Lúc quan trọng, Tô Cẩm đã sớm quên mất chuyện lằng nhằn giữa nàng và Tiêu Chấn, Liêu Vương muốn đánh nhau với triều đình, Tô Cẩm đang ở trên địa bàn của Liêu Vương, @Trần[Thu]Lệ/D/Đ'L*Q'Đ$ nàng chỉ hy vọng Liêu Vương mở cờ thắng lợi, nhất định không được thua làm hại một nhà ba mẫu tử bọn, còn có Tiêu Chấn cây cọc gỗ ngu ngốc kia nữa.
Tiêu Chấn tới quá đột ngột, A Quý chưa kịp đốt đèn, may mà sắp tới mười lăm nên vầng trăng trên bầu trời chiếu ánh sáng trong vắt xuống sân. Tâm thần Tô Cẩm có chút không tập trung đi tới, chỉ thấy một bóng người cao lớn lạnh lùng như núi đứng ở giữa sân,. Tô Cẩm không khỏi thả chậm bước chân, nửa năm không gặp, nàng không hiểu rốt cuộc Tiêu Chấn xem nàng là người như thế nào, là một quả phụ của Phùng Thực, hay một quả phụ không biết liêm sĩ dụ dỗ hắn.
Giống như hai người mới gặp gỡ, Tô Cẩm khẽ cúi đầu cung kính khom người phúc lễ hắn: "Dân phụ bái kiến đại nhân, không biết đại nhân đêm khuya tới chơi là có gì muốn nói?"
Đã lâu rồi Tiêu Chấn không nghe thấy giọng nói của nàng, càng lâu hơn nữa không nghe thấy giọng điệu khách khí xa cách gọi hắn là đại nhân của nàng.
Cũng đúng, năm ngoái nàng giận dỗi rời đi, bây giờ đã trôi qua nửa năm, nàng sớm buông phần tình kia xuống, từ đó chỉ xem hắn là đại nhân sao? Mặc dù nàng thường xuyên sai Như Ý dẫn A Mãn đến thăm hắn, ngày lễ ngày tết cũng sẽ dùng danh nghĩa của hai hài tử để tặng quà, nhưng nàng không hề quan tâm đến hắn nữa rồi, triệt triệt để để coi hắn như người khách lạ.
Cổ họng Tiêu Chấn nhúc nhích, mượn bóng đêm che giấu, hắn gần như tham lam nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng dưới ánh trăng: "Đệ muội không cần đa lễ, ta tới đây trong đêm là muốn thông báo với đệ muội một tiếng, ngày mai ta xuất chinh theo Vương Gia, tuy rằng thành Phượng Dương có vương phi và Đại công tử phòng thủ, nhưng người nào@Trần[Thu]Lệ/D/Đ'L*Q'Đ$ cũng không dám bảo đảm quân mã triều đình có thể giết tới hay không, coi như triều đình không phá được cửa thành thì lòng dân trong thành cũng bị dao động, có lẽ sẽ có kẻ xấu nhân cơ hội làm loạn, một mình đệ muội và A Mãn ở đây dễ dàng gặp nạn, cho nên ta muốn xin đệ muội lập tức dẫn theo A Mãn trở về phủ ta ở tạm, chờ thế cục ổn định rồi đệ muội hãy trở về."
Sáng sớm ngày mai, xung quanh vương phủ sẽ nghiêm cấm dân chúng tự tiện xông vào, Tiêu Chấn phải dẫn hai mẫu tử Tô Cẩm đi ngay trong đêm nay.
Tô Cẩm sợ chết, vừa nghe Tiêu Chấn nói nghiêm trọng như vậy, nàng
/56
|