Huống chi ngày hôm qua bão tuyết bay tán loạn, xung quanh hoàn toàn không có vết chân người, hiện tại bạch y nữ tử đột nhiên xuất hiện ở nơi này, còn có thể tránh thoát tai mắt các cao thủ, tất nhiên người tới bất thiện người thiện không tới.
Đám cao thủ đại nội bất kể là dùng lời lẽ ôn tồn khuyên giải hay lôi kéo giao tình, ngoài miệng nói không ai giống ai nhưng chân bọn họ lại di chuyển vô cùng ăn ý với nhau. Bọn họ âm thầm tạo thành vòng tròn, tay hoặc là đưa về phía binh khí đao kiếm bên hông, hoặc là lặng lẽ cởi túi da treo ở ngang lưng, kẹp ám khí trong kẽ tay.
Sát cơ tứ phía!
Thấy thuộc hạ đã chuẩn bị xong một đòn lôi đình, khóe miệng Chử Thái Lai hiện lên nụ cười hung ác, ung dung điềm tĩnh chắp tay một cái:
- Không dám thỉnh giáo cao tính đại danh tôn giá, nơi này không phải là đất lành, xin khuyên tôn giá rời đi thật sớm, tránh cho cháy thành vạ lây.
Lời nói này có đủ cả cứng lẫn mềm, tựa hồ còn chừa chút đường sống, nhưng lúc Chử Thái Lai nói chuyện, hai mũi chân hơi hướng vào phía trong đã truyền tín hiệu cho các vị thuộc hạ: chuyện quan hệ trọng đại, không thể tiết lộ chút phong thanh nào, bất kể thế nào không thể để cho người này sống được! Chờ cho nàng xoay người rời đi, lập tức hạ thủ!
- Quyền yêm tay sai, làm trành cho hổ!
Bạch Sương Hoa cười lạnh trong lòng.
Nàng là nhân vật bực nào, đã thấy rõ ràng cử động của đám cao thủ đại nội. Nhưng nàng không nói nửa lời, chỉ chậm rãi lấy ra từ trong ngực chiếc mặt nạ bạc đeo lên, che khuất gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Duy chỉ có vị trí đôi mắt toát ra ánh mắt khiếp người hàn băng và liệt hỏa giao dung.
Bạch y nữ, mặt nạ bạc, chúng cao thủ đại nội nhất thời chấn động, nhất tề từ đáy lòng hô lên bốn chữ: giáo chủ Ma giáo!
Giang hồ lời đồn đãi giáo chủ Ma giáo đã luyện thành cảnh giới tối cao Bạch Liên Triều Nhật thần công, cũng ngang với Đường Tái Nhi năm xưa từng làm cho Vĩnh Lạc đế ăn không ngon ngủ không yên, khiến cho ưng khuyển Xưởng Vệ cùng cao thủ đại nội nghe tên biến sắc, lợi hại bực nào. Không ngờ rằng hiện tại nàng xuất hiện ở nơi này, há chịu bỏ qua cho bọn họ?!
Không đợi Chử Thái Lai hạ lệnh, các cao thủ đã phát động, kiếm quang sắc bén như giao long xuất hải, ba thanh trường kiếm lần lượt đan xen chém tới thượng tam lộ Bạch Sương Hoa. Lưu Tinh chùy giống như sao xẹt, tạo ra một vệt ô quang nhắm thẳng vào Thiên Linh Cái nàng. Nguyệt nha đoản kích tiền hậu hợp kích phong kín đường lui, lại có thấu cốt đinh, thiết tật lê tẩm độc mang theo hàn quang lạnh lẽo âm u nhắm vào các đại yếu huyệt trước ngực sau lưng nàng.
Sư tử vồ thỏ ắt xuất toàn lực, các cao thủ đại nội hợp lực phát ra một đòn lôi đình, thề quyết chém chết vị giáo chủ Ma giáo uy chấn giang hồ này ngay tại chỗ.
Bạch Sương Hoa đã động, hai chân đứng tấn vững vàng trên mặt tuyết, thân hình an nhiên bất động ngay tại chỗ, hai tay quơ múa lúc nhanh lúc chậm, mang theo nhịp điệu nào đó khiến cho người ta hoa mắt, đôi tay ngọc múa ra những chuỗi tàn ảnh liên tiếp.
Tóc xanh như thác đổ, áo trắng hơn tuyết. Trong thoáng chốc trong mắt mọi người, Bạch Sương Hoa tựa như thiên thủ thiên nhãn Quan Thế Âm Bồ Tát hiện ra pháp tướng, vĩ đại trang nghiêm, không có sơ hở có thể công kích.
Pháp thân vừa hiện, quần tà tự nhiên tránh lui.
Ba thanh trường kiếm thế tới sắc bén thình lình dừng lại giữa không trung, như giao long bị phục ma kim cương trấn áp, không thể nhúc nhích chút nào, kế đó thân kiếm gãy ra từng tấc rơi xuống lả tả đầy đất. Lưu Tinh chùy cũng bay trở về với tốc độ nhanh gấp mấy lần so với lúc tới, hổ khẩu tên cầm chùy rách toạt, máu tươi chảy ròng ròng.
Long phượng kim hoàn đồng thời gãy nát, khiến cho lão nhân sử kim hoàn bị đánh lõm vào ngực. Nguyệt nha đoản kích bay ngược trở về cắm vào cổ họng tên sử kích, thấu cốt đinh, thiết tật lê tới thế nào trở về thế ấy, ghim vào người chủ nhân, bất quá ghim vào thật sâu.
Con ngươi Chử Thái Lai chợt co rút lại, người khác không thấy rõ, công lực của y thâm sâu nên thấy rất rõ ràng, hai ngón trỏ giữa tay phải giáo chủ Ma giáo co vào búng ra không ngừng, búng gãy nát ba thanh trường kiếm. Sau đó nàng lách người qua giữa đôi long phượng kim hoàn, vỗ mạnh vào ngực lão nhân sử hoàn. Tả chưởng hất lên đánh bay Lưu Tinh chùy, thuận thế lật xuống, đoạt lấy nguyệt nha đoản kích đâm thẳng tiện tay ném ra, đâm xuyên qua cổ họng người sử kích. Cuối cùng song chưởng một đẩy một kéo, sử xuất kình lực âm nhu đạt tới lư hỏa thuần thanh tiếp lấy ám khí kịch độc ném ngược trở lại, giết chết chủ nhân của chúng.
Một chuỗi động tác liên hoàn này cương nhu tương tế âm dương tương hỗ, đi liền một mạch như nước chảy mây trôi, nhanh tới mức khiến cho người ta khó lòng tưởng tượng.
Thiên hạ võ công, duy khoái bất phá!
Vừa đối mặt đã có bốn tên cao thủ đại nội chết ngay tức khắc, ba tên cao thủ sử kiếm và tên sử Luyện Tử chuy kia may mắn thoát được tánh mạng, lập tức bay ngược về phía sau.
Làm sao có thể lui được, Bạch Sương Hoa ép tới gần như bóng với hình, nhất thời bốn người còn lại cũng lập tức bị kết liễu.
- Giết!
Đám cao thủ đại nội đỏ ngầu đôi mắt, hơn mười người cùng nhau ùa lên. Cho dù là giáo chủ Ma giáo lợi hại hơn nữa, cũng không ngăn được bọn họ người đông thế mạnh.
- Không thể!
Chử Thái Lai lập tức lên tiếng ngăn cản, nhưng không còn kịp nữa, các cao thủ đã vây Bạch Sương Hoa vào giữa, mười tám món binh khí cùng các đường binh khí ngoại môn nhất tề rít lên.
Lại thấy thân hình Bạch Sương Hoa chợt lóe, nhất thời bóng trắng thấp thoáng trong đám người, không ngừng vang lên những tiếng hự khiến cho người ta ê răng và tiếng gào thét thảm khốc.
Bạch Sương Hoa tung hoành ngang dọc, thân hình như sương như khói không thể nắm bắt. Thông thường đám cao thủ đại nội chỉ kém một ly là có thể đánh trúng được nàng, nhưng lại bị nàng tránh thoát trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, sau đó xuất thủ phản kích, tất lấy tánh mạng một người.
Nếu như là quân đội trải qua huấn luyện ở chỗ này, hoặc là kéo dài khoảng cách phóng hỏa khí tấn công từ xa, hoặc là kết trận thiết kỵ xung phong, hoặc là trường thương đại kích như tường mà vào. Nhưng chỉ cần có trên dưới trăm tinh binh, Bạch Sương Hoa cũng chỉ có thể tránh lui chín mươi dặm.
Thế nhưng những cao thủ đại nội dũng sĩ doanh này nổi danh võ công cao cường, trên người vừa không có mang hỏa khí lại không am hiểu kết trận nghênh địch, vừa khéo bị nàng khắc chế. Bạch Sương Hoa xông vào giữa đám đông đại khai sát giới, nói là lấy một địch trăm, thật ra thì nàng qua lại thật nhanh, trong một lúc chỉ đối mặt với bất quá năm ba địch nhân mà thôi, làm sao có thể là đối thủ của vị giáo chủ Ma giáo này?!
Kéo dài khoảng cách, thi triển phân tiến hợp kích thuật có lẽ còn có cơ hội. Như bây giờ bị nàng chui vào trong đám người, thật sự ngay cả nửa phần cơ hội thắng cũng không có!
Đây gọi là tráng sĩ chặt tay, Chử Thái Lai giậm chân, tức gần nổ phổi gọi:
- Các huynh đệ rút lui trước đã, Tần Bá gia cấu kết với giáo chủ Ma giáo, chúng ta tố cáo hắn ra ngự tiền!
Giáo chủ Ma giáo? Vĩnh Ninh trong động lấy làm kinh hãi, rất là kinh ngạc nhìn Tần Lâm.
Tần Lâm cười hắc hắc sờ sờ mũi, chuyện này không tiện giải thích, chẳng lẽ nói với Vĩnh Ninh rằng vị Bạch tỷ tỷ uy phong bát diện bên ngoài kia cũng bị hắn gạt mất trái tim rồi…
Chúng cao thủ đại nội thấy không địch lại lập tức chạy trốn tứ tán, Bạch Sương Hoa lại đuổi giết thêm ba bốn người, thấy bọn họ đã chạy xa cũng không đuổi theo nữa.
Chử Thái Lai dẫn người trốn về, vội vàng như cá lọt lưới, kinh hoảng như chó nhà tang.
Bạch Sương Hoa tháo mặt nạ xuống, đứng ở cửa động chần chờ chốc lát. Giáo chủ Ma giáo mới vừa đại sát tứ phương trong lúc bất chợt cũng có hơi trù trừ, giậm chân một cái, xoay người định đi.
Tần Lâm đã từ cửa động chui ra, da mặt tên này dày như thành tường, thấy vậy lập tức nhào tới, không, là thi triển Lại Lư Đả Cổn lăn tới, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai ôm lấy đùi Bạch Sương Hoa:
- Ân cứu mạng chưa kịp báo đáp, vì sao Bạch tỷ tỷ lại đi? Chẳng phải làm cho Tần mỗ xấu hổ không đất dung thân sao?
- Ngươi còn biết xấu hổ sao?
Bạch Sương Hoa bĩu môi, dung nhan lãnh nhược băng sương cũng đã có nụ cười nhè nhẹ:
- Ngươi lấy cái gì báo ân?
- Nợ nhân tình, lấy thân xác trả!
Tần Lâm cười không biết xấu hổ, bò dậy ôm chặt lấy Bạch Sương Hoa, giống như sợ buông lỏng tay nàng sẽ bay đi mất.
Vĩnh Ninh mới vừa chui ra cửa động hoàn toàn mắt hoa đầu váng, ngậm đầu ngón tay trong miệng, ra sức cắn móng tay, ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn Tần Lâm và Bạch Sương Hoa: trời ơi, đây là Tần tỷ phu anh minh thần võ sao?
Tần Lâm sử xuất chiêu tất sát Lại Lư Đả Cổn ôm lấy đùi Bạch Sương Hoa, khiến cho nhất thời hình ảnh cao lớn nguy nga của hắn trong lòng tiểu di muội gãy vụn từng tấc một.
- Buông ra!
Bạch Sương Hoa ửng đỏ mặt phấn, nhẹ nhàng tránh khỏi Tần Lâm, tức giận liếc hắn một cái, ánh mắt có vẻ chua chua.
Tần Lâm xấu hổ buông nàng ra, trong tai lại vang lên thanh âm của nàng truyền âm nhập mật ngưng tụ thành tơ:
- Ngươi ôm ta làm gì? Trưởng Công chúa Chu Minh Ngụy triều, cành vàng lá ngọc tôn quý bực nào, ngươi và nàng... Hừ, còn muốn dây vào Thánh Nữ Ma giáo như ta sao?
Không ngờ rằng thanh âm Bạch Sương Hoa là truyền âm nhập mật, nhưng biểu lộ ngoài mặt lại không hề che giấu. Có lẽ là đã quen đeo mặt nạ nên không giỏi giả vờ, thái độ ghen tuông của tiểu nữ nhi đã lộ rõ hoàn toàn.
Vĩnh Ninh thấy vậy á khẩu nghẹn lời, cắn đầu ngón tay: trời ơi, đây chính là giáo chủ Ma giáo trong truyền thuyết hung tàn sắc bén, thề phải lật đổ triều đình sao? Vì sao không hề hung ác chút nào… không đúng, mới vừa rồi nàng còn giết nhiều người như vậy, xem ra nàng chỉ không hung ác với Tần tỷ phu.
Há chỉ là không hung ác, nếu như hai người ở một mình, vậy thật sự là hết sức dịu dàng.
Vĩnh Ninh vốn định tiến lên nói tiếng cảm tạ Bạch Sương Hoa, nhưng nhìn thấy thi thể cao thủ đại nội khắp nơi lập tức sắc mặt trắng bệch, không dám lên tiếng nói.
Thình lình tiếng chó sủa từ xa xa vọng lại, thì ra là tiếng của Đại Hoàng. Từ Tân Di vận một bộ áo đỏ như liệt hỏa, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và đại đội thân vệ sai dịch theo sát phía sau chạy tới nhanh như cơn lốc.
Sau khi Lục Viễn Chí lạc mất Tần Lâm, ngoại trừ tìm kiếm xung quanh còn phái người trở lại kinh thành báo tin, điều đại đội sai dịch tới. Sau khi Từ Tân Di biết được tin tức nôn nóng hơn bất kỳ ai khác, dẫn theo Đại Hoàng chạy tới tìm kiếm, rốt cuộc tìm được chỗ này.
Mục lực Bạch Sương Hoa thật tốt, từ rất xa đã thấy rõ ràng, biết Tần Lâm và Vĩnh Ninh không có nguy hiểm gì nữa, nàng không muốn dây dưa với Từ Tân Di, xoay người muốn rời đi.
Tần Lâm lập tức kéo lại, kê vào tai nàng nói nhỏ:
- Tối nay chờ ta ở Trấn Thủy Quan Âm am.
Bạch Sương Hoa ửng đỏ mặt phấn, hơi chần chờ, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, động tác nhỏ đến cơ hồ không nhìn thấy.
Giai nhân đã đi, nụ cười Tần Lâm đặc biệt vô sỉ: ha ha ha, tối nay bạch y nữ hiệp không trốn thoát được ma chưởng Tần Đốc Chủ!
Đang xoa xoa tay chợt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn Vĩnh Ninh bên cạnh đã đỏ như ráng chiều, lại thấy ánh mắt nàng tránh né không dám nhìn thẳng về hướng Từ Tân Di, Tần Đốc Chủ lấy tay vỗ trán, biết mình sắp sửa đau đầu.
-----------
Tử Cấm thành, Từ Ninh cung, kể từ khi Vạn Lịch nắm triều chính, Lý Thái hậu không hỏi thế sự, nơi này trở nên vắng tanh lạnh lẽo. Chỉ có tiếng tụng kinh Phật văng vẳng trầm buồn, nhang đèn khói xanh lượn lờ phiêu tán hết ngày này qua ngày khác, hết năm này qua năm khác.
May mắn còn có nữ nhi Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh ở bên người hầu hạ.
Hơn mười năm qua, Lý Thái hậu cơ hồ đặt hết toàn bộ tâm tư vào con trai lớn Chu Dực Quân cùng con thứ Chu Dực Lưu. Nhưng bây giờ, Chu Dực Quân ngày ngày ở tại Ninh Tú cung của Trịnh Trinh, chỉ là sớm tối đến vấn an mẫu thân mà thôi. Chu Dực Lưu thì chuyên cần hơn, nhưng gần như lần nào gặp cũng kể khổ với mẫu thân, nói Hà Nam Vệ Huy phủ đang xây dựng Lộ Vương phủ không đủ trang nghiêm sang trọng, tốn hao rất nhiều, tóm lại trong lòng y chỉ nghĩ đến tiền mà thôi.
Vào giờ phút này Lý Thái hậu không khác gì hết thảy bậc mẫu thân thương con trong thiên hạ, nàng không oán giận Vạn Lịch cưới vợ quên mẹ chút nào, trong lòng chỉ đổ hết cho hồ ly tinh Trịnh Trinh kia đã mê hoặc con trai mình. Nàng cũng không hề trách Lộ Vương chỉ biết có tiền, còn tổn hao tâm huyết nghĩ cách lấy được nhiều tiền hơn cho y từ trong quốc khố.
Không oán trách không hối hận.
Bất quá vào những lúc cô đơn tịch mịch, ngược lại Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh quá khứ rất ít được mẫu thân quan hoài lại thường tới Từ Ninh cung thăm hỏi. Vĩnh Ninh tâm tính thiện lương cũng không oán hận năm xưa mẫu thân lãnh đạm với mình, cũng không có ý định lấy bất kỳ vật gì ngoại trừ tình thân ở chỗ mẫu thân mình, cho nên đã mang lại chút ấm áp cho cuộc sống càng ngày càng lạnh lẽo của Lý Thái hậu.
Lý Thái hậu cũng đối xử với Vĩnh Ninh càng ngày càng tốt hơn, vì năm xưa đối đãi nữ nhi lạnh lùng, rốt cục nàng cảm thấy xấu hổ, hơn nữa cố gắng làm ra đền bù phần nào cho con.
Tiền, Vĩnh Ninh không cần, quyền, Đại Minh không xuất hiện Thái Bình Công chúa, thân là nữ tử, có thể tìm được hữu tình lang ký thác cả đời chính là hạnh phúc lớn nhất. Thế nhưng ở phương diện này, Lý Thái hậu vẫn không giúp được nữ nhi, lần trước chọn lầm Phò mã bệnh lao Lương Bang Đoan, Vĩnh Ninh chưa được gả ra khỏi cửa đã suýt chút nữa trở thành quả phụ, hiện tại muốn tìm một lang quân như ý là vô cùng khó khăn.
Đây chính là nỗi đau của nữ nhân triều Minh, cho dù là Công chúa cũng không thể ngoại lệ. Chỉ cần đã viết qua hôn thư, cho dù là đã trả lại, cho dù là tên Lương Bang Đoan đáng chết kia chưa từng chạm vào đầu ngón tay nàng một lần nào, nhưng vẫn không tránh khỏi mang tiếng xấu.
Đám cao thủ đại nội bất kể là dùng lời lẽ ôn tồn khuyên giải hay lôi kéo giao tình, ngoài miệng nói không ai giống ai nhưng chân bọn họ lại di chuyển vô cùng ăn ý với nhau. Bọn họ âm thầm tạo thành vòng tròn, tay hoặc là đưa về phía binh khí đao kiếm bên hông, hoặc là lặng lẽ cởi túi da treo ở ngang lưng, kẹp ám khí trong kẽ tay.
Sát cơ tứ phía!
Thấy thuộc hạ đã chuẩn bị xong một đòn lôi đình, khóe miệng Chử Thái Lai hiện lên nụ cười hung ác, ung dung điềm tĩnh chắp tay một cái:
- Không dám thỉnh giáo cao tính đại danh tôn giá, nơi này không phải là đất lành, xin khuyên tôn giá rời đi thật sớm, tránh cho cháy thành vạ lây.
Lời nói này có đủ cả cứng lẫn mềm, tựa hồ còn chừa chút đường sống, nhưng lúc Chử Thái Lai nói chuyện, hai mũi chân hơi hướng vào phía trong đã truyền tín hiệu cho các vị thuộc hạ: chuyện quan hệ trọng đại, không thể tiết lộ chút phong thanh nào, bất kể thế nào không thể để cho người này sống được! Chờ cho nàng xoay người rời đi, lập tức hạ thủ!
- Quyền yêm tay sai, làm trành cho hổ!
Bạch Sương Hoa cười lạnh trong lòng.
Nàng là nhân vật bực nào, đã thấy rõ ràng cử động của đám cao thủ đại nội. Nhưng nàng không nói nửa lời, chỉ chậm rãi lấy ra từ trong ngực chiếc mặt nạ bạc đeo lên, che khuất gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Duy chỉ có vị trí đôi mắt toát ra ánh mắt khiếp người hàn băng và liệt hỏa giao dung.
Bạch y nữ, mặt nạ bạc, chúng cao thủ đại nội nhất thời chấn động, nhất tề từ đáy lòng hô lên bốn chữ: giáo chủ Ma giáo!
Giang hồ lời đồn đãi giáo chủ Ma giáo đã luyện thành cảnh giới tối cao Bạch Liên Triều Nhật thần công, cũng ngang với Đường Tái Nhi năm xưa từng làm cho Vĩnh Lạc đế ăn không ngon ngủ không yên, khiến cho ưng khuyển Xưởng Vệ cùng cao thủ đại nội nghe tên biến sắc, lợi hại bực nào. Không ngờ rằng hiện tại nàng xuất hiện ở nơi này, há chịu bỏ qua cho bọn họ?!
Không đợi Chử Thái Lai hạ lệnh, các cao thủ đã phát động, kiếm quang sắc bén như giao long xuất hải, ba thanh trường kiếm lần lượt đan xen chém tới thượng tam lộ Bạch Sương Hoa. Lưu Tinh chùy giống như sao xẹt, tạo ra một vệt ô quang nhắm thẳng vào Thiên Linh Cái nàng. Nguyệt nha đoản kích tiền hậu hợp kích phong kín đường lui, lại có thấu cốt đinh, thiết tật lê tẩm độc mang theo hàn quang lạnh lẽo âm u nhắm vào các đại yếu huyệt trước ngực sau lưng nàng.
Sư tử vồ thỏ ắt xuất toàn lực, các cao thủ đại nội hợp lực phát ra một đòn lôi đình, thề quyết chém chết vị giáo chủ Ma giáo uy chấn giang hồ này ngay tại chỗ.
Bạch Sương Hoa đã động, hai chân đứng tấn vững vàng trên mặt tuyết, thân hình an nhiên bất động ngay tại chỗ, hai tay quơ múa lúc nhanh lúc chậm, mang theo nhịp điệu nào đó khiến cho người ta hoa mắt, đôi tay ngọc múa ra những chuỗi tàn ảnh liên tiếp.
Tóc xanh như thác đổ, áo trắng hơn tuyết. Trong thoáng chốc trong mắt mọi người, Bạch Sương Hoa tựa như thiên thủ thiên nhãn Quan Thế Âm Bồ Tát hiện ra pháp tướng, vĩ đại trang nghiêm, không có sơ hở có thể công kích.
Pháp thân vừa hiện, quần tà tự nhiên tránh lui.
Ba thanh trường kiếm thế tới sắc bén thình lình dừng lại giữa không trung, như giao long bị phục ma kim cương trấn áp, không thể nhúc nhích chút nào, kế đó thân kiếm gãy ra từng tấc rơi xuống lả tả đầy đất. Lưu Tinh chùy cũng bay trở về với tốc độ nhanh gấp mấy lần so với lúc tới, hổ khẩu tên cầm chùy rách toạt, máu tươi chảy ròng ròng.
Long phượng kim hoàn đồng thời gãy nát, khiến cho lão nhân sử kim hoàn bị đánh lõm vào ngực. Nguyệt nha đoản kích bay ngược trở về cắm vào cổ họng tên sử kích, thấu cốt đinh, thiết tật lê tới thế nào trở về thế ấy, ghim vào người chủ nhân, bất quá ghim vào thật sâu.
Con ngươi Chử Thái Lai chợt co rút lại, người khác không thấy rõ, công lực của y thâm sâu nên thấy rất rõ ràng, hai ngón trỏ giữa tay phải giáo chủ Ma giáo co vào búng ra không ngừng, búng gãy nát ba thanh trường kiếm. Sau đó nàng lách người qua giữa đôi long phượng kim hoàn, vỗ mạnh vào ngực lão nhân sử hoàn. Tả chưởng hất lên đánh bay Lưu Tinh chùy, thuận thế lật xuống, đoạt lấy nguyệt nha đoản kích đâm thẳng tiện tay ném ra, đâm xuyên qua cổ họng người sử kích. Cuối cùng song chưởng một đẩy một kéo, sử xuất kình lực âm nhu đạt tới lư hỏa thuần thanh tiếp lấy ám khí kịch độc ném ngược trở lại, giết chết chủ nhân của chúng.
Một chuỗi động tác liên hoàn này cương nhu tương tế âm dương tương hỗ, đi liền một mạch như nước chảy mây trôi, nhanh tới mức khiến cho người ta khó lòng tưởng tượng.
Thiên hạ võ công, duy khoái bất phá!
Vừa đối mặt đã có bốn tên cao thủ đại nội chết ngay tức khắc, ba tên cao thủ sử kiếm và tên sử Luyện Tử chuy kia may mắn thoát được tánh mạng, lập tức bay ngược về phía sau.
Làm sao có thể lui được, Bạch Sương Hoa ép tới gần như bóng với hình, nhất thời bốn người còn lại cũng lập tức bị kết liễu.
- Giết!
Đám cao thủ đại nội đỏ ngầu đôi mắt, hơn mười người cùng nhau ùa lên. Cho dù là giáo chủ Ma giáo lợi hại hơn nữa, cũng không ngăn được bọn họ người đông thế mạnh.
- Không thể!
Chử Thái Lai lập tức lên tiếng ngăn cản, nhưng không còn kịp nữa, các cao thủ đã vây Bạch Sương Hoa vào giữa, mười tám món binh khí cùng các đường binh khí ngoại môn nhất tề rít lên.
Lại thấy thân hình Bạch Sương Hoa chợt lóe, nhất thời bóng trắng thấp thoáng trong đám người, không ngừng vang lên những tiếng hự khiến cho người ta ê răng và tiếng gào thét thảm khốc.
Bạch Sương Hoa tung hoành ngang dọc, thân hình như sương như khói không thể nắm bắt. Thông thường đám cao thủ đại nội chỉ kém một ly là có thể đánh trúng được nàng, nhưng lại bị nàng tránh thoát trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, sau đó xuất thủ phản kích, tất lấy tánh mạng một người.
Nếu như là quân đội trải qua huấn luyện ở chỗ này, hoặc là kéo dài khoảng cách phóng hỏa khí tấn công từ xa, hoặc là kết trận thiết kỵ xung phong, hoặc là trường thương đại kích như tường mà vào. Nhưng chỉ cần có trên dưới trăm tinh binh, Bạch Sương Hoa cũng chỉ có thể tránh lui chín mươi dặm.
Thế nhưng những cao thủ đại nội dũng sĩ doanh này nổi danh võ công cao cường, trên người vừa không có mang hỏa khí lại không am hiểu kết trận nghênh địch, vừa khéo bị nàng khắc chế. Bạch Sương Hoa xông vào giữa đám đông đại khai sát giới, nói là lấy một địch trăm, thật ra thì nàng qua lại thật nhanh, trong một lúc chỉ đối mặt với bất quá năm ba địch nhân mà thôi, làm sao có thể là đối thủ của vị giáo chủ Ma giáo này?!
Kéo dài khoảng cách, thi triển phân tiến hợp kích thuật có lẽ còn có cơ hội. Như bây giờ bị nàng chui vào trong đám người, thật sự ngay cả nửa phần cơ hội thắng cũng không có!
Đây gọi là tráng sĩ chặt tay, Chử Thái Lai giậm chân, tức gần nổ phổi gọi:
- Các huynh đệ rút lui trước đã, Tần Bá gia cấu kết với giáo chủ Ma giáo, chúng ta tố cáo hắn ra ngự tiền!
Giáo chủ Ma giáo? Vĩnh Ninh trong động lấy làm kinh hãi, rất là kinh ngạc nhìn Tần Lâm.
Tần Lâm cười hắc hắc sờ sờ mũi, chuyện này không tiện giải thích, chẳng lẽ nói với Vĩnh Ninh rằng vị Bạch tỷ tỷ uy phong bát diện bên ngoài kia cũng bị hắn gạt mất trái tim rồi…
Chúng cao thủ đại nội thấy không địch lại lập tức chạy trốn tứ tán, Bạch Sương Hoa lại đuổi giết thêm ba bốn người, thấy bọn họ đã chạy xa cũng không đuổi theo nữa.
Chử Thái Lai dẫn người trốn về, vội vàng như cá lọt lưới, kinh hoảng như chó nhà tang.
Bạch Sương Hoa tháo mặt nạ xuống, đứng ở cửa động chần chờ chốc lát. Giáo chủ Ma giáo mới vừa đại sát tứ phương trong lúc bất chợt cũng có hơi trù trừ, giậm chân một cái, xoay người định đi.
Tần Lâm đã từ cửa động chui ra, da mặt tên này dày như thành tường, thấy vậy lập tức nhào tới, không, là thi triển Lại Lư Đả Cổn lăn tới, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai ôm lấy đùi Bạch Sương Hoa:
- Ân cứu mạng chưa kịp báo đáp, vì sao Bạch tỷ tỷ lại đi? Chẳng phải làm cho Tần mỗ xấu hổ không đất dung thân sao?
- Ngươi còn biết xấu hổ sao?
Bạch Sương Hoa bĩu môi, dung nhan lãnh nhược băng sương cũng đã có nụ cười nhè nhẹ:
- Ngươi lấy cái gì báo ân?
- Nợ nhân tình, lấy thân xác trả!
Tần Lâm cười không biết xấu hổ, bò dậy ôm chặt lấy Bạch Sương Hoa, giống như sợ buông lỏng tay nàng sẽ bay đi mất.
Vĩnh Ninh mới vừa chui ra cửa động hoàn toàn mắt hoa đầu váng, ngậm đầu ngón tay trong miệng, ra sức cắn móng tay, ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn Tần Lâm và Bạch Sương Hoa: trời ơi, đây là Tần tỷ phu anh minh thần võ sao?
Tần Lâm sử xuất chiêu tất sát Lại Lư Đả Cổn ôm lấy đùi Bạch Sương Hoa, khiến cho nhất thời hình ảnh cao lớn nguy nga của hắn trong lòng tiểu di muội gãy vụn từng tấc một.
- Buông ra!
Bạch Sương Hoa ửng đỏ mặt phấn, nhẹ nhàng tránh khỏi Tần Lâm, tức giận liếc hắn một cái, ánh mắt có vẻ chua chua.
Tần Lâm xấu hổ buông nàng ra, trong tai lại vang lên thanh âm của nàng truyền âm nhập mật ngưng tụ thành tơ:
- Ngươi ôm ta làm gì? Trưởng Công chúa Chu Minh Ngụy triều, cành vàng lá ngọc tôn quý bực nào, ngươi và nàng... Hừ, còn muốn dây vào Thánh Nữ Ma giáo như ta sao?
Không ngờ rằng thanh âm Bạch Sương Hoa là truyền âm nhập mật, nhưng biểu lộ ngoài mặt lại không hề che giấu. Có lẽ là đã quen đeo mặt nạ nên không giỏi giả vờ, thái độ ghen tuông của tiểu nữ nhi đã lộ rõ hoàn toàn.
Vĩnh Ninh thấy vậy á khẩu nghẹn lời, cắn đầu ngón tay: trời ơi, đây chính là giáo chủ Ma giáo trong truyền thuyết hung tàn sắc bén, thề phải lật đổ triều đình sao? Vì sao không hề hung ác chút nào… không đúng, mới vừa rồi nàng còn giết nhiều người như vậy, xem ra nàng chỉ không hung ác với Tần tỷ phu.
Há chỉ là không hung ác, nếu như hai người ở một mình, vậy thật sự là hết sức dịu dàng.
Vĩnh Ninh vốn định tiến lên nói tiếng cảm tạ Bạch Sương Hoa, nhưng nhìn thấy thi thể cao thủ đại nội khắp nơi lập tức sắc mặt trắng bệch, không dám lên tiếng nói.
Thình lình tiếng chó sủa từ xa xa vọng lại, thì ra là tiếng của Đại Hoàng. Từ Tân Di vận một bộ áo đỏ như liệt hỏa, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và đại đội thân vệ sai dịch theo sát phía sau chạy tới nhanh như cơn lốc.
Sau khi Lục Viễn Chí lạc mất Tần Lâm, ngoại trừ tìm kiếm xung quanh còn phái người trở lại kinh thành báo tin, điều đại đội sai dịch tới. Sau khi Từ Tân Di biết được tin tức nôn nóng hơn bất kỳ ai khác, dẫn theo Đại Hoàng chạy tới tìm kiếm, rốt cuộc tìm được chỗ này.
Mục lực Bạch Sương Hoa thật tốt, từ rất xa đã thấy rõ ràng, biết Tần Lâm và Vĩnh Ninh không có nguy hiểm gì nữa, nàng không muốn dây dưa với Từ Tân Di, xoay người muốn rời đi.
Tần Lâm lập tức kéo lại, kê vào tai nàng nói nhỏ:
- Tối nay chờ ta ở Trấn Thủy Quan Âm am.
Bạch Sương Hoa ửng đỏ mặt phấn, hơi chần chờ, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, động tác nhỏ đến cơ hồ không nhìn thấy.
Giai nhân đã đi, nụ cười Tần Lâm đặc biệt vô sỉ: ha ha ha, tối nay bạch y nữ hiệp không trốn thoát được ma chưởng Tần Đốc Chủ!
Đang xoa xoa tay chợt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn Vĩnh Ninh bên cạnh đã đỏ như ráng chiều, lại thấy ánh mắt nàng tránh né không dám nhìn thẳng về hướng Từ Tân Di, Tần Đốc Chủ lấy tay vỗ trán, biết mình sắp sửa đau đầu.
-----------
Tử Cấm thành, Từ Ninh cung, kể từ khi Vạn Lịch nắm triều chính, Lý Thái hậu không hỏi thế sự, nơi này trở nên vắng tanh lạnh lẽo. Chỉ có tiếng tụng kinh Phật văng vẳng trầm buồn, nhang đèn khói xanh lượn lờ phiêu tán hết ngày này qua ngày khác, hết năm này qua năm khác.
May mắn còn có nữ nhi Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh ở bên người hầu hạ.
Hơn mười năm qua, Lý Thái hậu cơ hồ đặt hết toàn bộ tâm tư vào con trai lớn Chu Dực Quân cùng con thứ Chu Dực Lưu. Nhưng bây giờ, Chu Dực Quân ngày ngày ở tại Ninh Tú cung của Trịnh Trinh, chỉ là sớm tối đến vấn an mẫu thân mà thôi. Chu Dực Lưu thì chuyên cần hơn, nhưng gần như lần nào gặp cũng kể khổ với mẫu thân, nói Hà Nam Vệ Huy phủ đang xây dựng Lộ Vương phủ không đủ trang nghiêm sang trọng, tốn hao rất nhiều, tóm lại trong lòng y chỉ nghĩ đến tiền mà thôi.
Vào giờ phút này Lý Thái hậu không khác gì hết thảy bậc mẫu thân thương con trong thiên hạ, nàng không oán giận Vạn Lịch cưới vợ quên mẹ chút nào, trong lòng chỉ đổ hết cho hồ ly tinh Trịnh Trinh kia đã mê hoặc con trai mình. Nàng cũng không hề trách Lộ Vương chỉ biết có tiền, còn tổn hao tâm huyết nghĩ cách lấy được nhiều tiền hơn cho y từ trong quốc khố.
Không oán trách không hối hận.
Bất quá vào những lúc cô đơn tịch mịch, ngược lại Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh quá khứ rất ít được mẫu thân quan hoài lại thường tới Từ Ninh cung thăm hỏi. Vĩnh Ninh tâm tính thiện lương cũng không oán hận năm xưa mẫu thân lãnh đạm với mình, cũng không có ý định lấy bất kỳ vật gì ngoại trừ tình thân ở chỗ mẫu thân mình, cho nên đã mang lại chút ấm áp cho cuộc sống càng ngày càng lạnh lẽo của Lý Thái hậu.
Lý Thái hậu cũng đối xử với Vĩnh Ninh càng ngày càng tốt hơn, vì năm xưa đối đãi nữ nhi lạnh lùng, rốt cục nàng cảm thấy xấu hổ, hơn nữa cố gắng làm ra đền bù phần nào cho con.
Tiền, Vĩnh Ninh không cần, quyền, Đại Minh không xuất hiện Thái Bình Công chúa, thân là nữ tử, có thể tìm được hữu tình lang ký thác cả đời chính là hạnh phúc lớn nhất. Thế nhưng ở phương diện này, Lý Thái hậu vẫn không giúp được nữ nhi, lần trước chọn lầm Phò mã bệnh lao Lương Bang Đoan, Vĩnh Ninh chưa được gả ra khỏi cửa đã suýt chút nữa trở thành quả phụ, hiện tại muốn tìm một lang quân như ý là vô cùng khó khăn.
Đây chính là nỗi đau của nữ nhân triều Minh, cho dù là Công chúa cũng không thể ngoại lệ. Chỉ cần đã viết qua hôn thư, cho dù là đã trả lại, cho dù là tên Lương Bang Đoan đáng chết kia chưa từng chạm vào đầu ngón tay nàng một lần nào, nhưng vẫn không tránh khỏi mang tiếng xấu.
/1145
|