Đám huân quý ngơ ngác nhìn nhau, lời này của Lưu Thủ Hữu vô cùng cứng rắn, thật sự không tiện phản bác, không thể làm gì khác hơn là để cho y lục soát một chút.
Lúc Lưu Đô Đốc nói chuyện, Tần Lâm đứng cạnh Bạch Sương Hoa cùng Bạch Linh Sa, nói nhỏ bên tai hai nàng.
Đâu cần phải lục soát, đám cẩm y quan giáo đuổi theo lập tức nhận ra Bạch Sương Hoa cùng Bạch Linh Sa trong đám người, cả bọn cầm binh khí vây quanh.
- Các, các ngươi... Các ngươi muốn làm gì?
Nữ binh Giáp lui về phía sau hai bước.
Nữ binh Ất kinh hoảng thất thố:
- Đừng... Đừng qua đây.
Nữ binh Bính cũng gấp gáp nói:
- Làm gì vậy?
- Không cho phép tổn thương tỷ muội ta!
Tiểu Đinh rút kiếm ra khỏi vỏ, sắc mặt yêu kiều ngạo nghễ, thân thể lại run lên lẩy bẩy, dường như sợ hãi vô cùng, dáng vẻ đứng ra chống đỡ cho tỷ muội khiến cho người ta phải sinh lòng yêu mến.
Òa một tiếng, Bạch Linh Sa lên tiếng khóc lớn, nước mắt tuôn ra ào ạt như suối:
- Các ngươi... Các ngươi khi dễ người!
Bạch Sương Hoa không lộ vẻ gì, thế nhưng từng giọt lệ trong suốt lặng lẽ không tiếng động lăn xuống trên gương mặt lạnh lùng thoát tục của nàng. Nàng chỉ có một thân một mình, hiện tại đã thoát ly Ma giáo, lộ vẻ cô độc không chỗ nương tựa khiến cho người ta nhìn thấy tim đập thật mạnh.
Toàn là Ảnh Hậu (diễn viên nữ chính xuất sắc nhất) cả, Tần Lâm cười thầm không dứt.
Một đám nữ tử yếu ớt không nơi nương tựa sắp bị cẩm y Đề Kỵ ức hiếp, dáng vẻ hết sức đáng thương.
Nói các nàng là giáo chủ Ma giáo, thật sự là chuyện nực cười lớn nhất trong thiên hạ.
Chu Ứng Trinh, Từ Đình Phụ đều là công tử quyền quý chính tông, đến lúc này đã không kềm được lửa giận. Bọn họ trợn trừng mắt, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị phát tác cơn giận lôi đình.
Lại thấy Tần Lâm chen trong đám người, lặng lẽ nhìn bọn họ khoát khoát tay.
Chu Ứng Trinh, Từ Đình Phụ đều là loại người linh mẫn, đến đây đã hiểu ra được vài phần, nhìn Tần Lâm khẽ gật đầu một cái, ngậm miệng không nói.
Bọn họ không phát tác, tự có người phát tác, bọn sĩ lâm quân tử thích nhất nêu cao chiêu bài thương hương tiếc ngọc, bình thời không có chuyện gì cũng đi tìm nội đình quyền yêm, ưng khuyển Xưởng Vệ gây phiền phức, giờ phút này thấy các vị nữ tử đang lúc thanh xuân bị ‘ức hiếp’, lập tức vỡ òa.
Vốn mặt Ngụy Doãn Trung tái nhợt biến thành màu đỏ hơi có vẻ bệnh hoạn, giơ tay chỉ chúng cẩm y quan giáo, giận nói:
- Chỉ là một đám vũ phu, ưng khuyển triều đình, lại dám ức hiếp nữ tử yếu ớt ngay trước mặt chúng ta, quả thật không thể nhịn được nữa, còn không mau lui!
Tiếng quát này thật là ghê gớm, bảo kiếm trong tay tiểu Đinh rơi xuống đất keng một tiếng. Sau đó nàng ngơ ngác kinh ngạc nhìn Ngụy Doãn Trung, đôi môi khẽ cắn ngón tay, trong ánh mắt mơ màng lộ đầy vẻ sùng bái, phảng phất đứng ở trước mắt nàng là vị đại anh hùng, đại hào kiệt đỉnh thiên lập địa.
Nhất thời Ngụy Doãn Trung như vừa uống một vò rượu mạnh, toàn thân trở nên chếnh choáng như say. Đương nhiên trong lòng y Tần Lâm chẳng ra gì, từng có câu chuyện Hồng Phất Nữ tuệ nhãn biết anh hùng, Tần Lâm bất quá chỉ là Dương Tố, vị nữ tử u mê khả ái kia không khác Trương Xuất Trần, mà anh hùng Lý Vệ Công không phải là ta còn ai nữa!
Nói thật ra triều Vạn Lịch cương kỷ lòng lẻo, văn sĩ đánh nhau vì ghen tuông do tranh giành mỹ nhân cũng không hiếm thấy, tiểu Đinh cũng có chút nhan sắc, e rằng đã bắt mất hồn của Ngụy Doãn Trung.
Các vị chính nhân quân tử được chuyện này khích lệ, nhất thời chính nghĩa bừng bừng, cảm thấy máu nóng sôi trào trong huyết quản, há có thể để cho Ngụy Doãn Trung đi trước.
- Chúng ta nhã tập ở chỗ này, Đề Kỵ lại tới khuấy nhiễu, thật là đốt đàn nấu hạc, không còn hứng thú gì nữa!
Lưu Đình Lan tức tối nói.
Vừa đúng có Cẩm Y Hiệu Úy đưa tay lôi lôi kéo kéo nữ binh, Mạnh Hóa Lý là đạo học tiên sinh, thấy vậy lập tức giận đỏ mặt:
- Nam nữ thụ thụ bất thân, làm như vậy ngay trước mắt mọi người còn thể thống gì!? Nữ tử yếu ớt như vậy làm sao có thể là phản nghịch Ma giáo, hôm nay Mạnh mỗ đã lãnh giáo bản lãnh chỉ hươu nói ngựa của Đề Kỵ!
- Không trách dân chúng thiên hạ sợ Đề Kỵ như sợ cọp!
Ngụy Doãn Trung lại nhìn ánh mắt trong suốt ngây thơ đáng yêu của tiểu Đinh, cố ý tiến về phía trước mấy bước cao giọng ngâm nga:
- Vùng ngoại thành Vĩnh Châu sinh ra dị xà, da đen sọc trắng, chạm vào cỏ cây làm cho chúng chết, không ai có thể chế ngự được… Ôi, triều đình còn hơn rắn dữ!
Y đọc hết một lượt Bộ Xà Giả Thuyết của Liễu Tông Nguyên, thanh âm dõng dạc hùng hồn như vàng rơi trên đá.
- Đúng là bọn vô sỉ mặt dày!
Giám sát Ngự Sử Chu Hi Đán lộ vẻ khinh bỉ.
- Nực cười Đề Kỵ là thứ bại hoại, làm người ta khinh bỉ mà thôi!
Cấp Sự Trung Trần Dữ Giao ra sức vung tay áo, sau đó quay ngoắt đi nơi khác, dường như nhìn những cẩm y quan giáo này một cái cũng sẽ tạo thành sỉ nhục nghiêm trọng đối với y.
Bị các vị chính nhân quân tử mắng xối xả một trận, chúng Đề Kỵ cùng cao thủ đại nội thảy đều đỏ mặt, có cảm giác như mình là tên khốn đầu mọc nhọt, toàn thân có ghẻ, chảy mủ hôi thối, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Trong đám người, Tần Lâm che miệng không nhịn được cười, bây giờ các ngươi cũng biết văn nhân miệng thối rồi chứ… Lão tử bị mắng đã nhiều năm, cuối cùng cũng có ngày gió đã xoay chiều.
Có lầm hay không! Đám cẩm y quan giáo phục hồi tinh thần lại, rõ ràng thấy tận mắt đồng bạn bị giết, vì sao đám sĩ lâm quân tử này lại coi bọn mình như đám khốn chuyên ức hiếp nữ tử như vậy?!
Đám cẩm y quan giáo quay đầu lại nhìn Lưu Thủ Hữu, Lạc Tư Cung đã đi chếch sang bên, Trương Tôn Nghiêu và Chử Thái Lai còn chưa đủ cân lượng để bọn họ hỏi ý.
Lưu Thủ Hữu rõ ràng nhìn thấy Tần Lâm giữa đám đông đang cười xấu xa nhìn mình, trong lòng cảm thấy khó chịu giống như vừa nuốt chửng một con ruồi.
Không thể làm gì, Lưu Thủ Hữu bất đắc dĩ nặn ra sắc mặt ôn hòa giải thích:
- Chư vị nghe Lưu mỗ một lời, cần phải biết Bạch Liên Ma giáo cực kỳ xảo trá âm độc...
Không đợi Lưu Thủ Hữu nói hết lời, Tần Lâm nhìn Tống Ứng Xương gật đầu một cái.
Tống Ứng Xương vượt qua đám người tiến ra, cười lạnh nói:
- Lưu Đô Đốc dẫn dắt Đề Kỵ làm việc như vậy thật là hoang đường! Thành Quốc Công mời nhã sĩ kinh sư tới chỗ này thưởng tuyết, chư vị nơi này hoặc là nhiều đời chịu ơn nước, hoặc là đọc thuộc Lỗ Mạnh, làm sao có chuyện chứa chấp phản nghịch? Hừ hừ, nghe nói gần đây nội đình quyền yêm khí thế dâng cao, ưng khuyển dưới cờ tự nhiên làm việc siêng năng, e rằng Hạng Trang múa kiếm, ý tại Phái Công!
Hay cho câu Hạng Trang múa kiếm, ý tại Phái Công!
Gần đây quyền thế phe Trương Kình bành trướng, bên trong ỷ gian phi Trịnh nương nương, làm Vạn Lịch quân vương không chịu lâm triều, tay nắm Ty Lễ giám thay mặt thiên tử phê hồng. Bên ngoài là Lưu Thủ Hữu, Trương Tôn Nghiêu dẫn dắt Đề Kỵ hoành hành ngang ngược, vô cùng phách lối, khiến cho dân chúng kinh sư giận mà không dám nói gì.
Bất kể huân quý hay là quan văn ngoại triều đều cảm thấy đến từ áp lực quyền yêm, nếu không vạch trần vẫn chỉ là nghi vấn trong lòng, không ai dám nói ra ngoài miệng. Nhưng hiện tại Tống Ứng Xương nói ra rõ ràng như thế, nhất thời ai nấy giật thót trong lòng: chẳng lẽ là Trương Kình Trương Ty Lễ muốn bắt chước Lưu Cẩn, Uông Trực (Đốc Chủ Tây Xưởng vào năm Thành Hóa, cùng tên với Uông Trực của Ngũ Phong hải thương) năm xưa, bên trong ỷ gian phi, mê hoặc thánh thông, bên ngoài lấy tay che trời lực áp văn võ bá quan sao?!
Ngược lại khoảng thời gian này Tần Lâm ngoan ngoãn hết chỗ nói, dường như đã rất thỏa mãn với tước vị thế tập Vũ Xương Bá, cũng có vẻ xa lạ ngăn cách với gian phi Trịnh nương nương, không thể nào tạo thành uy hiếp cho các vị sĩ lâm thanh lưu.
Chu Ứng Trinh vốn là vì chuyện gia gia bị truy đoạt Vương tước nên vô cùng hận Lưu Thủ Hữu, vào lúc này lập tức quạt gió thổi lửa:
- Lưu Đô Đốc đến chỗ chúng ta lùng bắt phản nghịch Ma giáo, hừ hừ, há đâu có lý như vậy!
Từ Đình Phụ híp mắt lại, lóe lên một chút hàn quang:
- Chẳng lẽ Trương Ty Lễ cùng Lưu Đô Đốc muốn bắt chước Triệu Cao thời Tần, chỉ hươu nói ngựa trước mặt chúng ta sao?!
So với huân quý, thanh lưu quan văn càng không sợ chuyện, Ngụy Doãn Trung cảm giác được mấy vị nữ tử đối diện đang nhìn mình, trong nháy mắt chính nghĩa bùng lên, dứt khoát vung cánh tay hô to:
- Lưu Thủ Hữu cấu kết quyền yêm, hiếp đáp lương thiện, rõ ràng mục đích là vì muốn áp đảo thần tử chính trực, bắt chước Triệu Cao năm xưa!
Lưu Đình Lan giận nói:
- Liệt tổ liệt tông Đại Minh ta kéo dài hơn hai trăm năm, thánh thiên tử tại vị, há dung cho bọn ngông cuồng này!
Chu Hi Đán gằn giọng nói:
- Trở về kinh sư viết tấu chương đạn hặc quyền yêm, còn có đám cẩm y võ thần xu nịnh!
Trần Dữ Giao vung cánh tay hô:
- Quốc triều nuôi sĩ hai trăm năm, trượng nghĩa tử tiết, chính là hôm nay!
- Trước giết nịnh thần, sau diệt quyền yêm, duy thanh lưu ta, độc chưởng triều cương!
Ặc, dường như có thứ gì kỳ quái lọt vào...
Tống Ứng Xương nói một câu chọc vào tổ ong vò vẽ, nghĩ đến thời gian trước Trương Kình ra sức khuếch trương quyền thế, còn ủng hộ gian phi phế trưởng lập ấu, bọn quân tử thanh lưu lập tức đỏ ngầu đôi mắt, dứt khoát trở mặt thóa mạ Lưu Thủ Hữu không ra gì. Rất nhanh Lưu Đô Đốc đáng thương đã trở thành hạng vô sỉ bại hoại lên ba tuổi nhìn lén nữ nhân tắm, năm tuổi còn đái dầm, bảy tuổi leo nóc nhà giở ngói nhìn trộm khuê phòng thiếu nữ, chín tuổi tới chốn thanh lâu ăn chơi.
Lưu Thủ Hữu chỉ muốn khóc, nhìn hai vị giáo chủ Ma giáo trong đám người giả bộ khổ sở đáng thương, y rất muốn hét lớn một tiếng với bọn sĩ lâm quân tử, các ngươi ngu như heo!
Tần Lâm ở giữa đám người nhìn Lưu Thủ Hữu giá giá ngón giữa, nụ cười lộ ra tám cái răng chói mắt. Nếu nói bọn tiểu Đinh, A Sa là nữ nhân vật chính xuất sắc nhất, vậy nhất định Tần Lâm là nam nhân vật chính xuất sắc nhất.
Không, hắn giống như đạo diễn, hơn nữa còn là loại đạo diễn đầy quyền lực ngầm …
- Ngươi, ngươi, ngươi!
Lưu Thủ Hữu nhìn Tần Lâm, trong phút chốc đùng đùng nổi giận, hận không thể xông lên đập một quyền gãy hàm răng ngay ngắn chỉnh tề khiến cho người ta ghen tỵ kia.
Nhưng rốt cuộc Lưu Đô Đốc vẫn không làm như vậy, y nhìn đám huân quý và các văn thần đang xắn tay áo cởi giày, khí thế hung hăng bao vây lại, không thể làm gì khác hơn là im hơi lặng tiếng quay đầu ngựa lại.
- Tần Lâm, ngươi giỏi lắm!
Lưu Thủ Hữu tràn đầy oán niệm nhìn Tần Lâm một cái, trong lòng rối như tơ vò. Lần này mắc bẫy Tần Lâm, e rằng cả kế hoạch của Trương Ty Lễ sẽ…
-----------
Bị chuyện này khuấy nhiễu, mọi người cũng không còn hứng thú thưởng tuyết nhã tập nữa, trước khi đám huân quý rời đi rối rít an ủi Tần Lâm, mọi người như chim liền cánh chi viện cho nhau, không cần phải sợ Trương Kình và Lưu Thủ Hữu. Huống chi ai ai cũng biết Tần Đốc Chủ từng nhiều lần phá Bạch Liên giáo, mới vừa rồi Lưu Thủ Hữu chỉ trích, rõ ràng xuất phát từ lòng ghen tỵ hoặc là càng hiểm ác hơn.
Lúc Tống Ứng Xương và Tần Lâm hàn huyên nói lời từ biệt, y hạ giọng thật thấp nói:
- Đồng tâm hiệp lực.
- Đồng tâm hiệp lực.
Tần Lâm gật đầu một cái.
Tống Ứng Xương, Chu Hi Đán và Trần Dữ Giao vừa được Tần Lâm mến yêu, lại được ân sư Triệu Cẩm ngầm cho phép, đặc biệt tới đây quạt gió thổi lửa, đối phó quyền yêm Trương Kình và cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu, có lẽ là Triệu Cẩm muốn trả nợ ân tình cho Tần Lâm.
Nhưng bọn Tống Ứng Xương lại có cân nhắc khác, dù sao Triệu Cẩm tuổi tác đã cao, không lâu sau sẽ cáo lão về quê, phe bọn Tống Ứng Xương muốn vững vàng không ngã trong triều, vậy cần tìm đồng minh hùng mạnh mới được.
Hiển nhiên Tần Lâm là lựa chọn vô cùng thích hợp.
Ngụy Doãn Trung, Lưu Đình Lan muốn đi lại không đi, rề rà hồi lâu, ngay cả Mạnh Hóa Lý cũng hơi đỏ mặt.
Tiểu Đinh cùng A Sa cắn cắn đôi môi, phảng phất phải lấy hết can đảm mới quyết định đi tới, hết sức thẹn thùng cúi đầu, dịu dàng nói câu vạn phúc:
- Đa tạ chư vị tiên sinh trượng nghĩa chấp ngôn, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích!
Cố gắng hết sức nói mấy câu này, sắc mặt hai thiếu nữ đã đỏ bừng, cuống quít chạy trở về.
Ngụy Doãn Trung và Lưu Đình Lan vô cùng đắc ý, cảm thấy toàn thân như bay bổng tận chín tầng mây. Mặc dù sớm có thê thất, nhưng nếu là mỹ nhân ân trọng, nghĩ biện pháp cưới để làm thiếp thất cũng không phải là không thể được. Bọn họ vội vàng chỉ trời đất thề thốt sau khi trở về sẽ tố Lưu Thủ Hữu thật nặng, sau đó mới rời đi vài bước quay đầu lại một lần.
Dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ của A Sa và tiểu Đinh làm Tần Lâm cười nghiêng ngã, một tiểu ma nữ, một hồ ly tinh, vậy mà Ngụy Doãn Trung, Lưu Đình Lan nói các nàng là nữ tử yếu ớt.
- Hừ, vì sao hai tên này lại trở nên như vậy?!
Đôi mày thanh tú của A Sa khẽ cau, sau đó trừng mắt nhìn Tần Lâm đang cười xấu xa:
- Hừ, nếu Tần đại thúc cũng thành thật như vậy thì hay quá!
- Nam nhân không xấu nữ nhân không thương!
Tần Lâm bật thốt lên.
Hừ! A Sa liếc hắn một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nghiêng qua chỗ khác, hai vành tai đỏ ửng.
Tần Lâm lập tức nghĩ tới không nên nói với A Sa những lời này, sắc mặt cũng đỏ bừng, vội vàng ho khan hai tiếng che lấp, cười nói:
- Vào giờ phút này, có lẽ bọn Ngả Khổ Thiền cũng gặp phải phiền phức không nhỏ.
-----------
Đúng là Ngả Khổ Thiền gặp phải phiền phức rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức rất có thể rơi đầu.
Hướng Tây Bắc kinh sư, trong một ngôi nhà nông lẻ loi nằm dưới chân Thạch Cảnh sơn, vào mùa Đông giá rét bốn phía ít có dấu chân người lui tới, chính là điểm dừng chân bí mật của Bạch Liên giáo ở kinh sư.
Ứng Kiếp Hữu Sứ Ma giáo uy phong lẫm lẫm, Thiết Diện Sát Sinh Phật Ngả Khổ Thiền trên giang hồ làm người ta nghe danh kinh hồn khiếp vía, vào giờ phút này phải dùng hết sức lực toàn thân mới miễn cưỡng tựa lưng được vào lan can trước sân, miệng lão phát ra tiếng thở dốc vô cùng khổ sở.
Lúc Lưu Đô Đốc nói chuyện, Tần Lâm đứng cạnh Bạch Sương Hoa cùng Bạch Linh Sa, nói nhỏ bên tai hai nàng.
Đâu cần phải lục soát, đám cẩm y quan giáo đuổi theo lập tức nhận ra Bạch Sương Hoa cùng Bạch Linh Sa trong đám người, cả bọn cầm binh khí vây quanh.
- Các, các ngươi... Các ngươi muốn làm gì?
Nữ binh Giáp lui về phía sau hai bước.
Nữ binh Ất kinh hoảng thất thố:
- Đừng... Đừng qua đây.
Nữ binh Bính cũng gấp gáp nói:
- Làm gì vậy?
- Không cho phép tổn thương tỷ muội ta!
Tiểu Đinh rút kiếm ra khỏi vỏ, sắc mặt yêu kiều ngạo nghễ, thân thể lại run lên lẩy bẩy, dường như sợ hãi vô cùng, dáng vẻ đứng ra chống đỡ cho tỷ muội khiến cho người ta phải sinh lòng yêu mến.
Òa một tiếng, Bạch Linh Sa lên tiếng khóc lớn, nước mắt tuôn ra ào ạt như suối:
- Các ngươi... Các ngươi khi dễ người!
Bạch Sương Hoa không lộ vẻ gì, thế nhưng từng giọt lệ trong suốt lặng lẽ không tiếng động lăn xuống trên gương mặt lạnh lùng thoát tục của nàng. Nàng chỉ có một thân một mình, hiện tại đã thoát ly Ma giáo, lộ vẻ cô độc không chỗ nương tựa khiến cho người ta nhìn thấy tim đập thật mạnh.
Toàn là Ảnh Hậu (diễn viên nữ chính xuất sắc nhất) cả, Tần Lâm cười thầm không dứt.
Một đám nữ tử yếu ớt không nơi nương tựa sắp bị cẩm y Đề Kỵ ức hiếp, dáng vẻ hết sức đáng thương.
Nói các nàng là giáo chủ Ma giáo, thật sự là chuyện nực cười lớn nhất trong thiên hạ.
Chu Ứng Trinh, Từ Đình Phụ đều là công tử quyền quý chính tông, đến lúc này đã không kềm được lửa giận. Bọn họ trợn trừng mắt, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị phát tác cơn giận lôi đình.
Lại thấy Tần Lâm chen trong đám người, lặng lẽ nhìn bọn họ khoát khoát tay.
Chu Ứng Trinh, Từ Đình Phụ đều là loại người linh mẫn, đến đây đã hiểu ra được vài phần, nhìn Tần Lâm khẽ gật đầu một cái, ngậm miệng không nói.
Bọn họ không phát tác, tự có người phát tác, bọn sĩ lâm quân tử thích nhất nêu cao chiêu bài thương hương tiếc ngọc, bình thời không có chuyện gì cũng đi tìm nội đình quyền yêm, ưng khuyển Xưởng Vệ gây phiền phức, giờ phút này thấy các vị nữ tử đang lúc thanh xuân bị ‘ức hiếp’, lập tức vỡ òa.
Vốn mặt Ngụy Doãn Trung tái nhợt biến thành màu đỏ hơi có vẻ bệnh hoạn, giơ tay chỉ chúng cẩm y quan giáo, giận nói:
- Chỉ là một đám vũ phu, ưng khuyển triều đình, lại dám ức hiếp nữ tử yếu ớt ngay trước mặt chúng ta, quả thật không thể nhịn được nữa, còn không mau lui!
Tiếng quát này thật là ghê gớm, bảo kiếm trong tay tiểu Đinh rơi xuống đất keng một tiếng. Sau đó nàng ngơ ngác kinh ngạc nhìn Ngụy Doãn Trung, đôi môi khẽ cắn ngón tay, trong ánh mắt mơ màng lộ đầy vẻ sùng bái, phảng phất đứng ở trước mắt nàng là vị đại anh hùng, đại hào kiệt đỉnh thiên lập địa.
Nhất thời Ngụy Doãn Trung như vừa uống một vò rượu mạnh, toàn thân trở nên chếnh choáng như say. Đương nhiên trong lòng y Tần Lâm chẳng ra gì, từng có câu chuyện Hồng Phất Nữ tuệ nhãn biết anh hùng, Tần Lâm bất quá chỉ là Dương Tố, vị nữ tử u mê khả ái kia không khác Trương Xuất Trần, mà anh hùng Lý Vệ Công không phải là ta còn ai nữa!
Nói thật ra triều Vạn Lịch cương kỷ lòng lẻo, văn sĩ đánh nhau vì ghen tuông do tranh giành mỹ nhân cũng không hiếm thấy, tiểu Đinh cũng có chút nhan sắc, e rằng đã bắt mất hồn của Ngụy Doãn Trung.
Các vị chính nhân quân tử được chuyện này khích lệ, nhất thời chính nghĩa bừng bừng, cảm thấy máu nóng sôi trào trong huyết quản, há có thể để cho Ngụy Doãn Trung đi trước.
- Chúng ta nhã tập ở chỗ này, Đề Kỵ lại tới khuấy nhiễu, thật là đốt đàn nấu hạc, không còn hứng thú gì nữa!
Lưu Đình Lan tức tối nói.
Vừa đúng có Cẩm Y Hiệu Úy đưa tay lôi lôi kéo kéo nữ binh, Mạnh Hóa Lý là đạo học tiên sinh, thấy vậy lập tức giận đỏ mặt:
- Nam nữ thụ thụ bất thân, làm như vậy ngay trước mắt mọi người còn thể thống gì!? Nữ tử yếu ớt như vậy làm sao có thể là phản nghịch Ma giáo, hôm nay Mạnh mỗ đã lãnh giáo bản lãnh chỉ hươu nói ngựa của Đề Kỵ!
- Không trách dân chúng thiên hạ sợ Đề Kỵ như sợ cọp!
Ngụy Doãn Trung lại nhìn ánh mắt trong suốt ngây thơ đáng yêu của tiểu Đinh, cố ý tiến về phía trước mấy bước cao giọng ngâm nga:
- Vùng ngoại thành Vĩnh Châu sinh ra dị xà, da đen sọc trắng, chạm vào cỏ cây làm cho chúng chết, không ai có thể chế ngự được… Ôi, triều đình còn hơn rắn dữ!
Y đọc hết một lượt Bộ Xà Giả Thuyết của Liễu Tông Nguyên, thanh âm dõng dạc hùng hồn như vàng rơi trên đá.
- Đúng là bọn vô sỉ mặt dày!
Giám sát Ngự Sử Chu Hi Đán lộ vẻ khinh bỉ.
- Nực cười Đề Kỵ là thứ bại hoại, làm người ta khinh bỉ mà thôi!
Cấp Sự Trung Trần Dữ Giao ra sức vung tay áo, sau đó quay ngoắt đi nơi khác, dường như nhìn những cẩm y quan giáo này một cái cũng sẽ tạo thành sỉ nhục nghiêm trọng đối với y.
Bị các vị chính nhân quân tử mắng xối xả một trận, chúng Đề Kỵ cùng cao thủ đại nội thảy đều đỏ mặt, có cảm giác như mình là tên khốn đầu mọc nhọt, toàn thân có ghẻ, chảy mủ hôi thối, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Trong đám người, Tần Lâm che miệng không nhịn được cười, bây giờ các ngươi cũng biết văn nhân miệng thối rồi chứ… Lão tử bị mắng đã nhiều năm, cuối cùng cũng có ngày gió đã xoay chiều.
Có lầm hay không! Đám cẩm y quan giáo phục hồi tinh thần lại, rõ ràng thấy tận mắt đồng bạn bị giết, vì sao đám sĩ lâm quân tử này lại coi bọn mình như đám khốn chuyên ức hiếp nữ tử như vậy?!
Đám cẩm y quan giáo quay đầu lại nhìn Lưu Thủ Hữu, Lạc Tư Cung đã đi chếch sang bên, Trương Tôn Nghiêu và Chử Thái Lai còn chưa đủ cân lượng để bọn họ hỏi ý.
Lưu Thủ Hữu rõ ràng nhìn thấy Tần Lâm giữa đám đông đang cười xấu xa nhìn mình, trong lòng cảm thấy khó chịu giống như vừa nuốt chửng một con ruồi.
Không thể làm gì, Lưu Thủ Hữu bất đắc dĩ nặn ra sắc mặt ôn hòa giải thích:
- Chư vị nghe Lưu mỗ một lời, cần phải biết Bạch Liên Ma giáo cực kỳ xảo trá âm độc...
Không đợi Lưu Thủ Hữu nói hết lời, Tần Lâm nhìn Tống Ứng Xương gật đầu một cái.
Tống Ứng Xương vượt qua đám người tiến ra, cười lạnh nói:
- Lưu Đô Đốc dẫn dắt Đề Kỵ làm việc như vậy thật là hoang đường! Thành Quốc Công mời nhã sĩ kinh sư tới chỗ này thưởng tuyết, chư vị nơi này hoặc là nhiều đời chịu ơn nước, hoặc là đọc thuộc Lỗ Mạnh, làm sao có chuyện chứa chấp phản nghịch? Hừ hừ, nghe nói gần đây nội đình quyền yêm khí thế dâng cao, ưng khuyển dưới cờ tự nhiên làm việc siêng năng, e rằng Hạng Trang múa kiếm, ý tại Phái Công!
Hay cho câu Hạng Trang múa kiếm, ý tại Phái Công!
Gần đây quyền thế phe Trương Kình bành trướng, bên trong ỷ gian phi Trịnh nương nương, làm Vạn Lịch quân vương không chịu lâm triều, tay nắm Ty Lễ giám thay mặt thiên tử phê hồng. Bên ngoài là Lưu Thủ Hữu, Trương Tôn Nghiêu dẫn dắt Đề Kỵ hoành hành ngang ngược, vô cùng phách lối, khiến cho dân chúng kinh sư giận mà không dám nói gì.
Bất kể huân quý hay là quan văn ngoại triều đều cảm thấy đến từ áp lực quyền yêm, nếu không vạch trần vẫn chỉ là nghi vấn trong lòng, không ai dám nói ra ngoài miệng. Nhưng hiện tại Tống Ứng Xương nói ra rõ ràng như thế, nhất thời ai nấy giật thót trong lòng: chẳng lẽ là Trương Kình Trương Ty Lễ muốn bắt chước Lưu Cẩn, Uông Trực (Đốc Chủ Tây Xưởng vào năm Thành Hóa, cùng tên với Uông Trực của Ngũ Phong hải thương) năm xưa, bên trong ỷ gian phi, mê hoặc thánh thông, bên ngoài lấy tay che trời lực áp văn võ bá quan sao?!
Ngược lại khoảng thời gian này Tần Lâm ngoan ngoãn hết chỗ nói, dường như đã rất thỏa mãn với tước vị thế tập Vũ Xương Bá, cũng có vẻ xa lạ ngăn cách với gian phi Trịnh nương nương, không thể nào tạo thành uy hiếp cho các vị sĩ lâm thanh lưu.
Chu Ứng Trinh vốn là vì chuyện gia gia bị truy đoạt Vương tước nên vô cùng hận Lưu Thủ Hữu, vào lúc này lập tức quạt gió thổi lửa:
- Lưu Đô Đốc đến chỗ chúng ta lùng bắt phản nghịch Ma giáo, hừ hừ, há đâu có lý như vậy!
Từ Đình Phụ híp mắt lại, lóe lên một chút hàn quang:
- Chẳng lẽ Trương Ty Lễ cùng Lưu Đô Đốc muốn bắt chước Triệu Cao thời Tần, chỉ hươu nói ngựa trước mặt chúng ta sao?!
So với huân quý, thanh lưu quan văn càng không sợ chuyện, Ngụy Doãn Trung cảm giác được mấy vị nữ tử đối diện đang nhìn mình, trong nháy mắt chính nghĩa bùng lên, dứt khoát vung cánh tay hô to:
- Lưu Thủ Hữu cấu kết quyền yêm, hiếp đáp lương thiện, rõ ràng mục đích là vì muốn áp đảo thần tử chính trực, bắt chước Triệu Cao năm xưa!
Lưu Đình Lan giận nói:
- Liệt tổ liệt tông Đại Minh ta kéo dài hơn hai trăm năm, thánh thiên tử tại vị, há dung cho bọn ngông cuồng này!
Chu Hi Đán gằn giọng nói:
- Trở về kinh sư viết tấu chương đạn hặc quyền yêm, còn có đám cẩm y võ thần xu nịnh!
Trần Dữ Giao vung cánh tay hô:
- Quốc triều nuôi sĩ hai trăm năm, trượng nghĩa tử tiết, chính là hôm nay!
- Trước giết nịnh thần, sau diệt quyền yêm, duy thanh lưu ta, độc chưởng triều cương!
Ặc, dường như có thứ gì kỳ quái lọt vào...
Tống Ứng Xương nói một câu chọc vào tổ ong vò vẽ, nghĩ đến thời gian trước Trương Kình ra sức khuếch trương quyền thế, còn ủng hộ gian phi phế trưởng lập ấu, bọn quân tử thanh lưu lập tức đỏ ngầu đôi mắt, dứt khoát trở mặt thóa mạ Lưu Thủ Hữu không ra gì. Rất nhanh Lưu Đô Đốc đáng thương đã trở thành hạng vô sỉ bại hoại lên ba tuổi nhìn lén nữ nhân tắm, năm tuổi còn đái dầm, bảy tuổi leo nóc nhà giở ngói nhìn trộm khuê phòng thiếu nữ, chín tuổi tới chốn thanh lâu ăn chơi.
Lưu Thủ Hữu chỉ muốn khóc, nhìn hai vị giáo chủ Ma giáo trong đám người giả bộ khổ sở đáng thương, y rất muốn hét lớn một tiếng với bọn sĩ lâm quân tử, các ngươi ngu như heo!
Tần Lâm ở giữa đám người nhìn Lưu Thủ Hữu giá giá ngón giữa, nụ cười lộ ra tám cái răng chói mắt. Nếu nói bọn tiểu Đinh, A Sa là nữ nhân vật chính xuất sắc nhất, vậy nhất định Tần Lâm là nam nhân vật chính xuất sắc nhất.
Không, hắn giống như đạo diễn, hơn nữa còn là loại đạo diễn đầy quyền lực ngầm …
- Ngươi, ngươi, ngươi!
Lưu Thủ Hữu nhìn Tần Lâm, trong phút chốc đùng đùng nổi giận, hận không thể xông lên đập một quyền gãy hàm răng ngay ngắn chỉnh tề khiến cho người ta ghen tỵ kia.
Nhưng rốt cuộc Lưu Đô Đốc vẫn không làm như vậy, y nhìn đám huân quý và các văn thần đang xắn tay áo cởi giày, khí thế hung hăng bao vây lại, không thể làm gì khác hơn là im hơi lặng tiếng quay đầu ngựa lại.
- Tần Lâm, ngươi giỏi lắm!
Lưu Thủ Hữu tràn đầy oán niệm nhìn Tần Lâm một cái, trong lòng rối như tơ vò. Lần này mắc bẫy Tần Lâm, e rằng cả kế hoạch của Trương Ty Lễ sẽ…
-----------
Bị chuyện này khuấy nhiễu, mọi người cũng không còn hứng thú thưởng tuyết nhã tập nữa, trước khi đám huân quý rời đi rối rít an ủi Tần Lâm, mọi người như chim liền cánh chi viện cho nhau, không cần phải sợ Trương Kình và Lưu Thủ Hữu. Huống chi ai ai cũng biết Tần Đốc Chủ từng nhiều lần phá Bạch Liên giáo, mới vừa rồi Lưu Thủ Hữu chỉ trích, rõ ràng xuất phát từ lòng ghen tỵ hoặc là càng hiểm ác hơn.
Lúc Tống Ứng Xương và Tần Lâm hàn huyên nói lời từ biệt, y hạ giọng thật thấp nói:
- Đồng tâm hiệp lực.
- Đồng tâm hiệp lực.
Tần Lâm gật đầu một cái.
Tống Ứng Xương, Chu Hi Đán và Trần Dữ Giao vừa được Tần Lâm mến yêu, lại được ân sư Triệu Cẩm ngầm cho phép, đặc biệt tới đây quạt gió thổi lửa, đối phó quyền yêm Trương Kình và cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu, có lẽ là Triệu Cẩm muốn trả nợ ân tình cho Tần Lâm.
Nhưng bọn Tống Ứng Xương lại có cân nhắc khác, dù sao Triệu Cẩm tuổi tác đã cao, không lâu sau sẽ cáo lão về quê, phe bọn Tống Ứng Xương muốn vững vàng không ngã trong triều, vậy cần tìm đồng minh hùng mạnh mới được.
Hiển nhiên Tần Lâm là lựa chọn vô cùng thích hợp.
Ngụy Doãn Trung, Lưu Đình Lan muốn đi lại không đi, rề rà hồi lâu, ngay cả Mạnh Hóa Lý cũng hơi đỏ mặt.
Tiểu Đinh cùng A Sa cắn cắn đôi môi, phảng phất phải lấy hết can đảm mới quyết định đi tới, hết sức thẹn thùng cúi đầu, dịu dàng nói câu vạn phúc:
- Đa tạ chư vị tiên sinh trượng nghĩa chấp ngôn, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích!
Cố gắng hết sức nói mấy câu này, sắc mặt hai thiếu nữ đã đỏ bừng, cuống quít chạy trở về.
Ngụy Doãn Trung và Lưu Đình Lan vô cùng đắc ý, cảm thấy toàn thân như bay bổng tận chín tầng mây. Mặc dù sớm có thê thất, nhưng nếu là mỹ nhân ân trọng, nghĩ biện pháp cưới để làm thiếp thất cũng không phải là không thể được. Bọn họ vội vàng chỉ trời đất thề thốt sau khi trở về sẽ tố Lưu Thủ Hữu thật nặng, sau đó mới rời đi vài bước quay đầu lại một lần.
Dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ của A Sa và tiểu Đinh làm Tần Lâm cười nghiêng ngã, một tiểu ma nữ, một hồ ly tinh, vậy mà Ngụy Doãn Trung, Lưu Đình Lan nói các nàng là nữ tử yếu ớt.
- Hừ, vì sao hai tên này lại trở nên như vậy?!
Đôi mày thanh tú của A Sa khẽ cau, sau đó trừng mắt nhìn Tần Lâm đang cười xấu xa:
- Hừ, nếu Tần đại thúc cũng thành thật như vậy thì hay quá!
- Nam nhân không xấu nữ nhân không thương!
Tần Lâm bật thốt lên.
Hừ! A Sa liếc hắn một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nghiêng qua chỗ khác, hai vành tai đỏ ửng.
Tần Lâm lập tức nghĩ tới không nên nói với A Sa những lời này, sắc mặt cũng đỏ bừng, vội vàng ho khan hai tiếng che lấp, cười nói:
- Vào giờ phút này, có lẽ bọn Ngả Khổ Thiền cũng gặp phải phiền phức không nhỏ.
-----------
Đúng là Ngả Khổ Thiền gặp phải phiền phức rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức rất có thể rơi đầu.
Hướng Tây Bắc kinh sư, trong một ngôi nhà nông lẻ loi nằm dưới chân Thạch Cảnh sơn, vào mùa Đông giá rét bốn phía ít có dấu chân người lui tới, chính là điểm dừng chân bí mật của Bạch Liên giáo ở kinh sư.
Ứng Kiếp Hữu Sứ Ma giáo uy phong lẫm lẫm, Thiết Diện Sát Sinh Phật Ngả Khổ Thiền trên giang hồ làm người ta nghe danh kinh hồn khiếp vía, vào giờ phút này phải dùng hết sức lực toàn thân mới miễn cưỡng tựa lưng được vào lan can trước sân, miệng lão phát ra tiếng thở dốc vô cùng khổ sở.
/1145
|