Y quên mất quân thần Triều Tiên không còn chút mặt mũi nào, chạy đến bờ sông Áp Lục, vào ở Khoan Điện bảo quân Minh canh giữ, hiện tại còn lớn tiếng nói trông cậy vào bình dân bá tánh liều mạng cùng quân Nhật.
Kim Anh Cơ ngẩn ra, nhớ tới tính tình của người Triều Tiên từ trước tới nay, nhất thời mặt trở nên lạnh lẽo, giọng cũng lạnh như băng:
- Các ngươi đã tìm tới nơi này, chẳng lẽ không biết gia phụ là Ngũ Phong thuyền chủ Uông húy Trực sao, bản phiên là theo họ mẹ.
Ba đại thần Triều Tiên thật sự không biết, nhất thời kinh ngạc:
- A, thì ra tướng quân là nhân vật thiên triều thượng bang, thất kính thất kính!
Lúc này Triều Tiên vô cùng sùng bái Trung Quốc, Nhâm Thần Lục kể lại chiến tranh chống Oa nhắc tới xuất thân Phong Thần Tú Cát, dám nói rằng triều Đại Minh năm Gia Tĩnh, Hàng Châu có thương nhân tên Phác Thế Bình bị giặc Oa giết chết, lão bà y Trần thị cùng con trai Phác Thủ Cát bị bắt đến Đối Mã đảo, đảo chủ Bình Tín thu Phác Thủ Cát làm nghĩa tử, sau đó trưởng thành chính là Bình Tú Cát.
Triều Tiên không thể chấp nhận một người Nhật Bản đánh bọn họ đại bại thua thiệt, nhưng nếu như người Nhật Bản này thật ra là huyết thống Trung Quốc, vậy thì có thể hiểu được.
Thái độ Lý Sơn Hải, Liễu Thành Long và Doãn Đấu Thọ hạ thấp trở lại, hai bên bắt đầu mặc cả với nhau. Bên Triều Tiên nóng lòng lấy được viện binh hiển nhiên không có ưu thế gì, chỉ có thể nhượng bộ.
Tiền thuê, pháp quyền trị ngoại, quyền tài phán lãnh sự, mở ra khẩu ngạn thông thương, hạ thuế tới mức thấp nhất…
Chạng vạng tối, bên trong Vũ Xương Hầu phủ, Tần Hầu gia vỗ một chưởng vào mông Kim Đô Thống:
- Được được, nếu đã như vậy, binh phát Triều Tiên đi thôi!
-----------
Khâm sai bình Oa viện Triều đốc sư, Thiếu Sư Vũ Xương Hầu Tần Lâm từ kinh sư lên đường trú Liêu Đông Liêu Dương phủ, trước khi rời kinh đã phát lệnh tiễn vàng đốc thúc các quân tụ tập, truyền hịch cho quan phủ địa phương chuẩn bị dân phu lương thảo.
Hồ Bắc Vũ Xương, giang thuyền nhiều không đếm xuể giương buồm đón gió thuận dòng chạy xuống, tập trung thành hai cánh quân trên mặt sông.
Cánh quân gần bờ Bắc, trên cột buồm đại thuyền dẫn đầu treo đại kỳ thêu chữ Đặng, lão tướng Đặng Tử Long tay đặt trên chuôi kiếm ngồi ở đầu thuyền, sắc mặt hồng hào râu tóc bạc trắng, giọng nói như chuông đồng:
- Lưu hiền đệ, lần này chúng ta lại được phục vụ dưới trướng Tần đốc sư, có dám so lập công giết địch với lão phu chăng?
Tiếng lão được gió sông truyền ra xa.
Cánh quân gần bờ Nam, trên cột buồm đại thuyền dẫn đầu treo đại kỳ thêu chữ Lưu, Lưu Đĩnh trên đài tướng khẽ vuốt đại đao một trăm hai mươi cân, cười vang nói:
- Nếu ở dưới trướng người khác, ta đây không dám nói hay, nhưng được Tần đốc sư chỉ huy, một thân bản lãnh của ta có thể phát huy trọn vẹn, há để thua lão thất phu ngươi!
Hai vị Lưu Đặng cùng nhau bật cười sang sảng, đã bao nhiêu năm lại có thể xung phong hãm trận dưới quyền Tần đốc sư, hai viên danh tướng đều có tâm trạng cực kỳ thoải mái, gió sông thổi đến càng thêm bừng bừng chí khí.
Tần đốc sư hễ đánh là thắng, đám giặc Oa kia ngửa cổ chờ chết đi!
Sơn Tây Bồ Châu, quan Tổng binh Ninh Hạ Ma Quý mang theo khinh kỵ Tây quân, trải qua Bồ Tân độ vào cảnh nội Sơn Tây, đội ngũ rồng rắn thật dài.
Đây là cánh quân hoàn toàn khác với thiết kỵ Liêu Đông, khinh kỵ binh hung hãn như rồng cọp, ai nấy mặc áo giáp lá sắt, vai đeo cung tên. Vừa có tướng sĩ quân Minh, cũng có dũng sĩ các tộc Mông, Hồi vùng biên giới.
Ma Quý tay chùng dây cương, trường kiếm chỉ xéo về phía Đông:
- Bớ ba quân, chúng ta lại phục vụ dưới quyền Tần đốc sư, lần này còn có Lý Như Tùng chỉ huy thiết kỵ Liêu Đông. Có câu Đông Lý Tây Ma, ta cũng muốn xem thiết kỵ Liêu Đông của y và phiếu kỵ Tây quân của ta, bên nào mới là đệ nhất thiên hạ!
Kế Châu Tam Truân doanh, chỗ ở quan Tổng binh Kế Trấn.
Quan Tổng binh Bình Oa ngự khấu Thích Kế Quang và Tổng binh Kế Trấn Dương Tứ Úy cùng nắm thật chặt đôi tay đối phương. Thích Kế Quang dáng lùn thấp da ngăm đen, tóc mai hai bên trắng như sương nhuộm, thế nhưng mắt hổ vẫn lấp lánh hữu thần, ngù khôi trên mũ trụ tuy đã cũ kỹ bạc màu nhưng vẫn tung bay trong gió, giống như một ngọn lửa đang bùng cháy.
Kế Trấn biên luyện năm vạn lính mới, nhất định phải để ba vạn ở lại giữ lấy bảo vệ kinh kỳ, Thích Kế Quang dẫn dắt hai vạn lính mới chạy đi chống Nhật viện Triều nơi tiền tuyến.
Đáy mắt Dương Tứ Úy rưng rưng nước mắt, thành tâm chúc mừng cấp trên cũ kiêm bạn cũ:
- Thích huynh kéo dài mấy năm rốt cục cũng được phục chức trọng dụng, hùng phong hổ soái lại xuất hiện sa trường, lần này ắt sẽ đạp bằng cường địch, dương quốc uy ta. Thích huynh trước được Giang Lăng tướng công dìu dắt, sau lại được Tần đốc sư coi trọng, được cả cha vợ lẫn chàng rể đối xử như vậy, quả thật khiến cho chúng ta vô cùng hâm mộ!
Thích Kế Quang mắt hổ rưng rưng, mấy năm trước triều đình cho đòi ban sư, giống như mười hai đạo kim bài Chu Tiên trấn triệu đòi Nhạc Phi năm xưa. Lão cho là cả cuộc đời này mình không còn cơ hội nào giục ngựa sa trường nữa, không ngờ rằng hôm nay còn có thể khoác chiến bào trở lại.
Hai vạn tướng sĩ lính mới Kế Trấn đứng thành một mảnh đông nghịt trong giáo trường, khôi giáp đen kịt, trường đao sáng như tuyết. Tất cả mọi người trầm mặc không tiếng động, chỉ có ánh mắt nóng bỏng nhìn Thống soái của mình.
Bọn họ đã từng ở dưới quyền thống soái Thích Kế Quang lấy Uyên Ương trận san bằng giặc Oa vùng duyên hải Nam phương, lại theo chân lão đi tới Bắc phương, nhiều lần đánh bại Thát Lỗ Đồ Môn Hãn Đổng Hồ Ly, bây giờ lại theo dưới cờ lão xuất kích Triều Tiên, ra sức chiến đấu với giặc Nhật xâm lược.
Các tướng sĩ không sợ hãi, bởi vì Thích Kế Quang trăm trận trăm thắng là Thống soái chân chính vô địch.
Liêu Đông, Quảng Ninh.
Phủ đệ phú lệ đường hoàng, phòng ốc ngay ngắn chỉnh tề, thị nữ tới lui có dung nhan xinh đẹp, đeo minh châu hương nang, dáng vẻ hết sức giàu sang.
Hành cung đế vương ở đâu, vương công phủ đệ nhà nào?
Chính là quan Tổng binh Lý Thành Lương trấn thủ Liêu Đông mấy chục năm, chiến đấu hơn trăm trận lớn nhỏ, lập công vì Liêu Đông, diệt Kiến Châu Nữ Chân Vương Cảo, nhiều lần đánh bại Đồ Môn Hãn xâm lược, giết chết hai đại Bối Lặc Diệp Hách bộ, uy chấn Liêu Đông lập phủ đệ nơi này.
Lý Thành Lương thân hình cao lớn, tuy rằng tuổi hơn hoa giáp nhưng vẫn vô cùng cường tráng, ngồi trên Thái Sư ỷ trong thư phòng vẫn toát ra khí thế của mãnh hổ nằm phục.
Lão gia tử này đánh giặc vô cùng lợi hại, kiếm tiền càng lợi hại hơn, quân phí, giá ngựa, thuế muối tha hồ tham ô chiếm đoạt, vơ vét ích lợi của thương nhân Liêu Đông vào tay. Không chỉ có hối lộ cho quyền quý kinh sư để củng cố địa vị, thậm chí hư báo chiến công, giả mạo quân hướng, bị ngôn quan đạn hặc, trước đây không lâu mới vừa bị bãi chức quan Tổng binh Liêu Đông.
Bất quá thiết kỵ Liêu Đông là một tay lão đào tạo ra, đám võ tướng Liêu Đông Tổ Thừa Huấn, Đông Dưỡng Chính thảy đều là môn hạ lão, lại có chín đứa con cháu như lang như hổ bọn Lý Như Tùng, Lý Như Mai làm tới vị trí Tổng binh, Tham Tướng.
Cho nên bất kể Lý lão gia tử có ở vị trí Tổng binh hay không, chỉ cần giậm chân một cái là có thể khiến cho Liêu Đông phải run lên ba lần.
Lúc này tân nhậm Phó quan Tổng binh Đãng Khấu Lý Như Tùng đang tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn trước mặt lão gia tử mình, cung kính đứng xuôi tay, lắng nghe dạy bảo.
- Tần đốc sư thế tới hung hăng, đây rõ ràng chính là tước phiên!
Lý Thành Lương bưng chén trà, dùng nắp hớp lớp bọt nổi bên trên, không nhanh không chậm nói:
- Ma Quý, Lưu Đĩnh, Đặng Tử Long chính là danh tướng đương thời, Thích Kế Quang cũng là tướng tài trăm năm khó gặp. E rằng bãi nước cạn Liêu Đông này không dung chứa nổi nhiều giao long như vậy.
Lý Như Tùng trù trừ chốc lát mới nói:
- Phụ thân Đại nhân, Tần đốc sư và cựu đảng thanh lưu trong triều cũng không phải là đi chung một đường, con lại nghe được kinh sư đồn đại triều đình có lòng nghi kỵ Tần đốc sư, lần này... hơn phân nửa không phải là nhắm vào chúng ta.
Lý Thành Lương đặt mạnh chén trà xuống bàn, tức giận vì con mình kém cỏi:
- Đây là kế một mũi tên hạ hai chim, bằng không vì sao Tổ Thừa Huấn gặp xui xẻo như vậy?! Thanh lưu sĩ đại phu trong triều coi cha con ta như địch, còn có gì để nói! Khoan nói tới Tần Lâm thế nào, bất kể trận chiến này thắng hay bại thì tên đốc sư là hắn vẫn trở về kinh sư, binh mã trên bộ ở lại Liêu Đông cũng sẽ thuộc về Kế Liêu Tổng đốc điều khiển.
Tổ Thừa Huấn là một tay Lý Thành Lương dạy ra, kết quả đại bại thua thiệt ở Bình Nhưỡng, ba ngàn thiết kỵ chỉ chạy thoát mấy trăm, có thể coi là toàn quân chết hết. Cố nhiên chuyện này là cựu đảng thanh lưu vì bảo vệ đại cục tranh quốc bản nên nhúng tay làm bậy, nhưng theo Lý Thành Lương thấy cũng đã làm suy yếu thực lực của lão.
Tần Lâm Khâm sai đốc sư là tạm thời, hứa đến tháng Năm sẽ bình Triều, đến lúc đó bất kể thắng bại hắn cũng phải hồi kinh phục mệnh, các đường đại quân trên bộ ở lại Liêu Đông Triều Tiên sẽ bị Kế Liêu Tổng đốc tiết chế.
Lý Thành Lương ngang ngược thật, nhưng không thể nào đối phó Kế Liêu Tổng đốc Cảnh Định Lực, đến lúc đó lão không thể nào muốn làm gì thì làm giống như bây giờ.
Cho dù là Lý Thành Lương đánh giặc giỏi đến mức nào đi nữa, cũng không cuồng vọng tự đại đến mức cho là mình có thể địch nổi tứ đại danh tướng Thích Kế Quang, Ma Quý, Đặng Tử Long, Lưu Đĩnh.
Lý Như Tùng im lặng, y cho rằng phụ thân nghĩ quá nhiều, nhưng cũng không có lý do gì thích hợp để thuyết phục phụ thân.
Thình lình bên ngoài quản gia đi như chạy tới cửa thư phòng kêu lớn:
- Lão thái gia, Đại lão gia, sứ giả Triều Tiên cầu kiến.
Sứ giả Triều Tiên ư!? Phụ tử Lý gia vô cùng kinh ngạc, thời gian trước bọn họ cãi vã với Triều Tiên không ít vì chuyện Tổ Thừa Huấn hao tổn binh mã. Nhưng đối phương cũng ảnh hưởng văn quý võ tiện giống như Đại Minh, không thèm để ý tới bọn họ, chỉ lo chạy chọt kinh sư, nha môn Tuần Phủ Liêu Đông cùng nha môn Kế Liêu Tổng đốc. Lý Thành Lương là Liêu Đông vương cũng không thể làm gì, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi âm thầm oán hận, tự nhận xui xẻo.
Là ngọn gió nào thổi người Triều Tiên tới đây!?
Không chỉ có người đến, còn mang theo rất nhiều lễ vật, sứ giả Triều Tiên cũng giống như Đại Minh, mặc quan phục cổ tròn đầu đội ô sa, vô cùng cung kính trình lên lễ đan bồi tội:
- Chuyện của tệ quốc đã làm liên lụy tới thuộc hạ của Lý tướng quân, lần trước có nhiều mạo phạm, lần này tệ quốc chủ đặc mệnh hạ quan tới đây dâng lên ngàn lượng hoàng kim, vạn lượng bạc trắng, hai trăm cân sâm Cao Ly, mười hộc Đông châu thượng hạng, hai trăm tấm da tử điêu, hai trăm đôi lộc nhung để làm bồi lễ.
Triều Tiên hai trăm năm không có chiến sự, tích lũy của cải thật nhiều. Mặc dù Lý Công bị đuổi phải chạy một mạch vắt giò lên cổ, để lại không ít đồ tiện nghi cho quân Nhật Bản, nhưng y cũng không chạy trốn một mình, còn có mấy ngàn thần tử hậu phi người ở đi theo, mang theo số lượng của cải kinh người.
Số của cải dâng cho Lý Thành Lương này cũng đủ để xây dựng lại cánh kỵ binh mà Tổ Thừa Huấn đã mất ở Bình Nhưỡng.
Lý Thành Lương và Lý Như Tùng ngơ ngác nhìn nhau, không nghĩ ra người Triều Tiên có hóa điên hay không, vì sao trước kiêu ngạo sau cung kính như vậy. Cố nhiên đối phương vội vã muốn Đại Minh xuất binh cứu viện, nhưng có xuất binh hay không cũng là chư công và Tần đốc sư ở kinh sư quyết định, Lý gia bọn họ lại không làm chủ được.
Đưa sứ giả Triều Tiên một trăm lượng bạc lộ phí, từ từ hỏi thăm y, cuối cùng phụ tử Lý gia cũng hiểu được lần này không phải là quân thần Triều Tiên nổi điên, mà là bị Tần Lâm Tần đốc sư thu thập một trận, lệnh cho bọn họ tới bồi lễ nói lời xin lỗi.
May là Lý Thành Lương tuổi đã hơn hoa giáp nhưng lúc này cũng có vẻ hơi xấu hổ. Vốn là Tổ Thừa Huấn binh bại Bình Nhưỡng chủ yếu vẫn là do chư công triều đình chỉ huy mù quáng, trách nhiệm bên Triều Tiên không lớn lắm, Tần đốc sư lại bắt người ta bồi thường rất nhiều, phần tình nghĩa này cũng không đơn giản.
Sau khi sứ giả Triều Tiên ra về Lý Như Tùng liền tỏ ra oán giận:
- Phụ thân Đại nhân, con đã sớm nói Tần đốc sư không phải tầm thường, đã nhìn ra trong vụ án lấy giày truyền rượu ở kinh sư. Giờ thì sao, rốt cục khiến cho chúng ta có vẻ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Tuy Lý Thành Lương tham tiền thật, nhưng Tần Lâm đã nể mặt lão như vậy, lão đầu tử chỉ có thể trầm tư nói:
- Không nghĩ tới Tần đốc sư lại đối xử như vậy, có câu của dâng đến miệng ai mà không ham, hắn đã coi trọng lão Lý ta, ta không thể không ra sức giúp hắn. Như Tùng con điểm một vạn thiết kỵ đi tới dưới trướng hắn nghe lệnh đi!
- Đa tạ phụ thân Đại nhân!
Lý Như Tùng dập đầu với phụ thân mình, bò dậy tỏ vẻ hào hứng đi ra ngoài.
Lý Thành Lương lắc đầu cười khổ, không quên dặn dò con trai một câu tùy cơ hành sự.
-----------
Liêu Hà giống như một thanh chủy thủ cắt về phía vịnh Liêu Đông, chia đất Liêu thành hành lang Liêu Tây và bình nguyên Liêu Đông. Liêu Dương phủ nằm ở trọng địa bình nguyên Liêu Đông, là chỗ ở của Đô Chỉ Huy Sứ Ty Liêu Đông, Tổng binh Liêu Đông, phía Bắc là các bộ tộc Mông Cổ Thát Đát, mặt Đông giáp Kiến Châu Nữ Chân, Đông Nam là Triều Tiên, là đất binh gia tất tranh.
Triều Tiên Quốc vương Lý Công từ Khoan Điện bảo chạy tới Liêu Dương, dẫn dắt cả ban văn võ quan viên Triều Tiên, sáng sớm đã canh giữ ở đình tiếp quan phía Tây thành, mắt nhìn chằm chằm về kinh sư ở phía Tây.
Các tướng quân Tổng binh Liêu Đông Dương Thiệu Huân, Phó Tổng binh Liêu Dương Tổ Thừa Huấn, Phó Tổng binh Khoan Điện Đông Dưỡng Chính cũng đều ra khỏi thành, ngẩng đầu ngóng trông về phía Tây.
- Tới rồi!
Truyền kỵ từ trên quan đạo chạy như bay tới, cả người lẫn ngựa toát mồ hôi đầy người, sắc mặt kỵ sĩ kia vẫn hết sức vui mừng.
Mọi người nhất tề phấn chấn tinh thần, Khâm sai đốc sư Vũ Xương Hầu Tần Lâm hổ giá lâm!
Kim Anh Cơ ngẩn ra, nhớ tới tính tình của người Triều Tiên từ trước tới nay, nhất thời mặt trở nên lạnh lẽo, giọng cũng lạnh như băng:
- Các ngươi đã tìm tới nơi này, chẳng lẽ không biết gia phụ là Ngũ Phong thuyền chủ Uông húy Trực sao, bản phiên là theo họ mẹ.
Ba đại thần Triều Tiên thật sự không biết, nhất thời kinh ngạc:
- A, thì ra tướng quân là nhân vật thiên triều thượng bang, thất kính thất kính!
Lúc này Triều Tiên vô cùng sùng bái Trung Quốc, Nhâm Thần Lục kể lại chiến tranh chống Oa nhắc tới xuất thân Phong Thần Tú Cát, dám nói rằng triều Đại Minh năm Gia Tĩnh, Hàng Châu có thương nhân tên Phác Thế Bình bị giặc Oa giết chết, lão bà y Trần thị cùng con trai Phác Thủ Cát bị bắt đến Đối Mã đảo, đảo chủ Bình Tín thu Phác Thủ Cát làm nghĩa tử, sau đó trưởng thành chính là Bình Tú Cát.
Triều Tiên không thể chấp nhận một người Nhật Bản đánh bọn họ đại bại thua thiệt, nhưng nếu như người Nhật Bản này thật ra là huyết thống Trung Quốc, vậy thì có thể hiểu được.
Thái độ Lý Sơn Hải, Liễu Thành Long và Doãn Đấu Thọ hạ thấp trở lại, hai bên bắt đầu mặc cả với nhau. Bên Triều Tiên nóng lòng lấy được viện binh hiển nhiên không có ưu thế gì, chỉ có thể nhượng bộ.
Tiền thuê, pháp quyền trị ngoại, quyền tài phán lãnh sự, mở ra khẩu ngạn thông thương, hạ thuế tới mức thấp nhất…
Chạng vạng tối, bên trong Vũ Xương Hầu phủ, Tần Hầu gia vỗ một chưởng vào mông Kim Đô Thống:
- Được được, nếu đã như vậy, binh phát Triều Tiên đi thôi!
-----------
Khâm sai bình Oa viện Triều đốc sư, Thiếu Sư Vũ Xương Hầu Tần Lâm từ kinh sư lên đường trú Liêu Đông Liêu Dương phủ, trước khi rời kinh đã phát lệnh tiễn vàng đốc thúc các quân tụ tập, truyền hịch cho quan phủ địa phương chuẩn bị dân phu lương thảo.
Hồ Bắc Vũ Xương, giang thuyền nhiều không đếm xuể giương buồm đón gió thuận dòng chạy xuống, tập trung thành hai cánh quân trên mặt sông.
Cánh quân gần bờ Bắc, trên cột buồm đại thuyền dẫn đầu treo đại kỳ thêu chữ Đặng, lão tướng Đặng Tử Long tay đặt trên chuôi kiếm ngồi ở đầu thuyền, sắc mặt hồng hào râu tóc bạc trắng, giọng nói như chuông đồng:
- Lưu hiền đệ, lần này chúng ta lại được phục vụ dưới trướng Tần đốc sư, có dám so lập công giết địch với lão phu chăng?
Tiếng lão được gió sông truyền ra xa.
Cánh quân gần bờ Nam, trên cột buồm đại thuyền dẫn đầu treo đại kỳ thêu chữ Lưu, Lưu Đĩnh trên đài tướng khẽ vuốt đại đao một trăm hai mươi cân, cười vang nói:
- Nếu ở dưới trướng người khác, ta đây không dám nói hay, nhưng được Tần đốc sư chỉ huy, một thân bản lãnh của ta có thể phát huy trọn vẹn, há để thua lão thất phu ngươi!
Hai vị Lưu Đặng cùng nhau bật cười sang sảng, đã bao nhiêu năm lại có thể xung phong hãm trận dưới quyền Tần đốc sư, hai viên danh tướng đều có tâm trạng cực kỳ thoải mái, gió sông thổi đến càng thêm bừng bừng chí khí.
Tần đốc sư hễ đánh là thắng, đám giặc Oa kia ngửa cổ chờ chết đi!
Sơn Tây Bồ Châu, quan Tổng binh Ninh Hạ Ma Quý mang theo khinh kỵ Tây quân, trải qua Bồ Tân độ vào cảnh nội Sơn Tây, đội ngũ rồng rắn thật dài.
Đây là cánh quân hoàn toàn khác với thiết kỵ Liêu Đông, khinh kỵ binh hung hãn như rồng cọp, ai nấy mặc áo giáp lá sắt, vai đeo cung tên. Vừa có tướng sĩ quân Minh, cũng có dũng sĩ các tộc Mông, Hồi vùng biên giới.
Ma Quý tay chùng dây cương, trường kiếm chỉ xéo về phía Đông:
- Bớ ba quân, chúng ta lại phục vụ dưới quyền Tần đốc sư, lần này còn có Lý Như Tùng chỉ huy thiết kỵ Liêu Đông. Có câu Đông Lý Tây Ma, ta cũng muốn xem thiết kỵ Liêu Đông của y và phiếu kỵ Tây quân của ta, bên nào mới là đệ nhất thiên hạ!
Kế Châu Tam Truân doanh, chỗ ở quan Tổng binh Kế Trấn.
Quan Tổng binh Bình Oa ngự khấu Thích Kế Quang và Tổng binh Kế Trấn Dương Tứ Úy cùng nắm thật chặt đôi tay đối phương. Thích Kế Quang dáng lùn thấp da ngăm đen, tóc mai hai bên trắng như sương nhuộm, thế nhưng mắt hổ vẫn lấp lánh hữu thần, ngù khôi trên mũ trụ tuy đã cũ kỹ bạc màu nhưng vẫn tung bay trong gió, giống như một ngọn lửa đang bùng cháy.
Kế Trấn biên luyện năm vạn lính mới, nhất định phải để ba vạn ở lại giữ lấy bảo vệ kinh kỳ, Thích Kế Quang dẫn dắt hai vạn lính mới chạy đi chống Nhật viện Triều nơi tiền tuyến.
Đáy mắt Dương Tứ Úy rưng rưng nước mắt, thành tâm chúc mừng cấp trên cũ kiêm bạn cũ:
- Thích huynh kéo dài mấy năm rốt cục cũng được phục chức trọng dụng, hùng phong hổ soái lại xuất hiện sa trường, lần này ắt sẽ đạp bằng cường địch, dương quốc uy ta. Thích huynh trước được Giang Lăng tướng công dìu dắt, sau lại được Tần đốc sư coi trọng, được cả cha vợ lẫn chàng rể đối xử như vậy, quả thật khiến cho chúng ta vô cùng hâm mộ!
Thích Kế Quang mắt hổ rưng rưng, mấy năm trước triều đình cho đòi ban sư, giống như mười hai đạo kim bài Chu Tiên trấn triệu đòi Nhạc Phi năm xưa. Lão cho là cả cuộc đời này mình không còn cơ hội nào giục ngựa sa trường nữa, không ngờ rằng hôm nay còn có thể khoác chiến bào trở lại.
Hai vạn tướng sĩ lính mới Kế Trấn đứng thành một mảnh đông nghịt trong giáo trường, khôi giáp đen kịt, trường đao sáng như tuyết. Tất cả mọi người trầm mặc không tiếng động, chỉ có ánh mắt nóng bỏng nhìn Thống soái của mình.
Bọn họ đã từng ở dưới quyền thống soái Thích Kế Quang lấy Uyên Ương trận san bằng giặc Oa vùng duyên hải Nam phương, lại theo chân lão đi tới Bắc phương, nhiều lần đánh bại Thát Lỗ Đồ Môn Hãn Đổng Hồ Ly, bây giờ lại theo dưới cờ lão xuất kích Triều Tiên, ra sức chiến đấu với giặc Nhật xâm lược.
Các tướng sĩ không sợ hãi, bởi vì Thích Kế Quang trăm trận trăm thắng là Thống soái chân chính vô địch.
Liêu Đông, Quảng Ninh.
Phủ đệ phú lệ đường hoàng, phòng ốc ngay ngắn chỉnh tề, thị nữ tới lui có dung nhan xinh đẹp, đeo minh châu hương nang, dáng vẻ hết sức giàu sang.
Hành cung đế vương ở đâu, vương công phủ đệ nhà nào?
Chính là quan Tổng binh Lý Thành Lương trấn thủ Liêu Đông mấy chục năm, chiến đấu hơn trăm trận lớn nhỏ, lập công vì Liêu Đông, diệt Kiến Châu Nữ Chân Vương Cảo, nhiều lần đánh bại Đồ Môn Hãn xâm lược, giết chết hai đại Bối Lặc Diệp Hách bộ, uy chấn Liêu Đông lập phủ đệ nơi này.
Lý Thành Lương thân hình cao lớn, tuy rằng tuổi hơn hoa giáp nhưng vẫn vô cùng cường tráng, ngồi trên Thái Sư ỷ trong thư phòng vẫn toát ra khí thế của mãnh hổ nằm phục.
Lão gia tử này đánh giặc vô cùng lợi hại, kiếm tiền càng lợi hại hơn, quân phí, giá ngựa, thuế muối tha hồ tham ô chiếm đoạt, vơ vét ích lợi của thương nhân Liêu Đông vào tay. Không chỉ có hối lộ cho quyền quý kinh sư để củng cố địa vị, thậm chí hư báo chiến công, giả mạo quân hướng, bị ngôn quan đạn hặc, trước đây không lâu mới vừa bị bãi chức quan Tổng binh Liêu Đông.
Bất quá thiết kỵ Liêu Đông là một tay lão đào tạo ra, đám võ tướng Liêu Đông Tổ Thừa Huấn, Đông Dưỡng Chính thảy đều là môn hạ lão, lại có chín đứa con cháu như lang như hổ bọn Lý Như Tùng, Lý Như Mai làm tới vị trí Tổng binh, Tham Tướng.
Cho nên bất kể Lý lão gia tử có ở vị trí Tổng binh hay không, chỉ cần giậm chân một cái là có thể khiến cho Liêu Đông phải run lên ba lần.
Lúc này tân nhậm Phó quan Tổng binh Đãng Khấu Lý Như Tùng đang tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn trước mặt lão gia tử mình, cung kính đứng xuôi tay, lắng nghe dạy bảo.
- Tần đốc sư thế tới hung hăng, đây rõ ràng chính là tước phiên!
Lý Thành Lương bưng chén trà, dùng nắp hớp lớp bọt nổi bên trên, không nhanh không chậm nói:
- Ma Quý, Lưu Đĩnh, Đặng Tử Long chính là danh tướng đương thời, Thích Kế Quang cũng là tướng tài trăm năm khó gặp. E rằng bãi nước cạn Liêu Đông này không dung chứa nổi nhiều giao long như vậy.
Lý Như Tùng trù trừ chốc lát mới nói:
- Phụ thân Đại nhân, Tần đốc sư và cựu đảng thanh lưu trong triều cũng không phải là đi chung một đường, con lại nghe được kinh sư đồn đại triều đình có lòng nghi kỵ Tần đốc sư, lần này... hơn phân nửa không phải là nhắm vào chúng ta.
Lý Thành Lương đặt mạnh chén trà xuống bàn, tức giận vì con mình kém cỏi:
- Đây là kế một mũi tên hạ hai chim, bằng không vì sao Tổ Thừa Huấn gặp xui xẻo như vậy?! Thanh lưu sĩ đại phu trong triều coi cha con ta như địch, còn có gì để nói! Khoan nói tới Tần Lâm thế nào, bất kể trận chiến này thắng hay bại thì tên đốc sư là hắn vẫn trở về kinh sư, binh mã trên bộ ở lại Liêu Đông cũng sẽ thuộc về Kế Liêu Tổng đốc điều khiển.
Tổ Thừa Huấn là một tay Lý Thành Lương dạy ra, kết quả đại bại thua thiệt ở Bình Nhưỡng, ba ngàn thiết kỵ chỉ chạy thoát mấy trăm, có thể coi là toàn quân chết hết. Cố nhiên chuyện này là cựu đảng thanh lưu vì bảo vệ đại cục tranh quốc bản nên nhúng tay làm bậy, nhưng theo Lý Thành Lương thấy cũng đã làm suy yếu thực lực của lão.
Tần Lâm Khâm sai đốc sư là tạm thời, hứa đến tháng Năm sẽ bình Triều, đến lúc đó bất kể thắng bại hắn cũng phải hồi kinh phục mệnh, các đường đại quân trên bộ ở lại Liêu Đông Triều Tiên sẽ bị Kế Liêu Tổng đốc tiết chế.
Lý Thành Lương ngang ngược thật, nhưng không thể nào đối phó Kế Liêu Tổng đốc Cảnh Định Lực, đến lúc đó lão không thể nào muốn làm gì thì làm giống như bây giờ.
Cho dù là Lý Thành Lương đánh giặc giỏi đến mức nào đi nữa, cũng không cuồng vọng tự đại đến mức cho là mình có thể địch nổi tứ đại danh tướng Thích Kế Quang, Ma Quý, Đặng Tử Long, Lưu Đĩnh.
Lý Như Tùng im lặng, y cho rằng phụ thân nghĩ quá nhiều, nhưng cũng không có lý do gì thích hợp để thuyết phục phụ thân.
Thình lình bên ngoài quản gia đi như chạy tới cửa thư phòng kêu lớn:
- Lão thái gia, Đại lão gia, sứ giả Triều Tiên cầu kiến.
Sứ giả Triều Tiên ư!? Phụ tử Lý gia vô cùng kinh ngạc, thời gian trước bọn họ cãi vã với Triều Tiên không ít vì chuyện Tổ Thừa Huấn hao tổn binh mã. Nhưng đối phương cũng ảnh hưởng văn quý võ tiện giống như Đại Minh, không thèm để ý tới bọn họ, chỉ lo chạy chọt kinh sư, nha môn Tuần Phủ Liêu Đông cùng nha môn Kế Liêu Tổng đốc. Lý Thành Lương là Liêu Đông vương cũng không thể làm gì, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi âm thầm oán hận, tự nhận xui xẻo.
Là ngọn gió nào thổi người Triều Tiên tới đây!?
Không chỉ có người đến, còn mang theo rất nhiều lễ vật, sứ giả Triều Tiên cũng giống như Đại Minh, mặc quan phục cổ tròn đầu đội ô sa, vô cùng cung kính trình lên lễ đan bồi tội:
- Chuyện của tệ quốc đã làm liên lụy tới thuộc hạ của Lý tướng quân, lần trước có nhiều mạo phạm, lần này tệ quốc chủ đặc mệnh hạ quan tới đây dâng lên ngàn lượng hoàng kim, vạn lượng bạc trắng, hai trăm cân sâm Cao Ly, mười hộc Đông châu thượng hạng, hai trăm tấm da tử điêu, hai trăm đôi lộc nhung để làm bồi lễ.
Triều Tiên hai trăm năm không có chiến sự, tích lũy của cải thật nhiều. Mặc dù Lý Công bị đuổi phải chạy một mạch vắt giò lên cổ, để lại không ít đồ tiện nghi cho quân Nhật Bản, nhưng y cũng không chạy trốn một mình, còn có mấy ngàn thần tử hậu phi người ở đi theo, mang theo số lượng của cải kinh người.
Số của cải dâng cho Lý Thành Lương này cũng đủ để xây dựng lại cánh kỵ binh mà Tổ Thừa Huấn đã mất ở Bình Nhưỡng.
Lý Thành Lương và Lý Như Tùng ngơ ngác nhìn nhau, không nghĩ ra người Triều Tiên có hóa điên hay không, vì sao trước kiêu ngạo sau cung kính như vậy. Cố nhiên đối phương vội vã muốn Đại Minh xuất binh cứu viện, nhưng có xuất binh hay không cũng là chư công và Tần đốc sư ở kinh sư quyết định, Lý gia bọn họ lại không làm chủ được.
Đưa sứ giả Triều Tiên một trăm lượng bạc lộ phí, từ từ hỏi thăm y, cuối cùng phụ tử Lý gia cũng hiểu được lần này không phải là quân thần Triều Tiên nổi điên, mà là bị Tần Lâm Tần đốc sư thu thập một trận, lệnh cho bọn họ tới bồi lễ nói lời xin lỗi.
May là Lý Thành Lương tuổi đã hơn hoa giáp nhưng lúc này cũng có vẻ hơi xấu hổ. Vốn là Tổ Thừa Huấn binh bại Bình Nhưỡng chủ yếu vẫn là do chư công triều đình chỉ huy mù quáng, trách nhiệm bên Triều Tiên không lớn lắm, Tần đốc sư lại bắt người ta bồi thường rất nhiều, phần tình nghĩa này cũng không đơn giản.
Sau khi sứ giả Triều Tiên ra về Lý Như Tùng liền tỏ ra oán giận:
- Phụ thân Đại nhân, con đã sớm nói Tần đốc sư không phải tầm thường, đã nhìn ra trong vụ án lấy giày truyền rượu ở kinh sư. Giờ thì sao, rốt cục khiến cho chúng ta có vẻ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Tuy Lý Thành Lương tham tiền thật, nhưng Tần Lâm đã nể mặt lão như vậy, lão đầu tử chỉ có thể trầm tư nói:
- Không nghĩ tới Tần đốc sư lại đối xử như vậy, có câu của dâng đến miệng ai mà không ham, hắn đã coi trọng lão Lý ta, ta không thể không ra sức giúp hắn. Như Tùng con điểm một vạn thiết kỵ đi tới dưới trướng hắn nghe lệnh đi!
- Đa tạ phụ thân Đại nhân!
Lý Như Tùng dập đầu với phụ thân mình, bò dậy tỏ vẻ hào hứng đi ra ngoài.
Lý Thành Lương lắc đầu cười khổ, không quên dặn dò con trai một câu tùy cơ hành sự.
-----------
Liêu Hà giống như một thanh chủy thủ cắt về phía vịnh Liêu Đông, chia đất Liêu thành hành lang Liêu Tây và bình nguyên Liêu Đông. Liêu Dương phủ nằm ở trọng địa bình nguyên Liêu Đông, là chỗ ở của Đô Chỉ Huy Sứ Ty Liêu Đông, Tổng binh Liêu Đông, phía Bắc là các bộ tộc Mông Cổ Thát Đát, mặt Đông giáp Kiến Châu Nữ Chân, Đông Nam là Triều Tiên, là đất binh gia tất tranh.
Triều Tiên Quốc vương Lý Công từ Khoan Điện bảo chạy tới Liêu Dương, dẫn dắt cả ban văn võ quan viên Triều Tiên, sáng sớm đã canh giữ ở đình tiếp quan phía Tây thành, mắt nhìn chằm chằm về kinh sư ở phía Tây.
Các tướng quân Tổng binh Liêu Đông Dương Thiệu Huân, Phó Tổng binh Liêu Dương Tổ Thừa Huấn, Phó Tổng binh Khoan Điện Đông Dưỡng Chính cũng đều ra khỏi thành, ngẩng đầu ngóng trông về phía Tây.
- Tới rồi!
Truyền kỵ từ trên quan đạo chạy như bay tới, cả người lẫn ngựa toát mồ hôi đầy người, sắc mặt kỵ sĩ kia vẫn hết sức vui mừng.
Mọi người nhất tề phấn chấn tinh thần, Khâm sai đốc sư Vũ Xương Hầu Tần Lâm hổ giá lâm!
/1145
|