Nghe lời của Nữ Oa nương nương? Người ngoài chỉ cho đây là lời của trẻ con, nhưng Tần Lâm lại tỏ ra cảnh giác hỏi:
- Nữ Oa nương nương nói chuyện với con voi thế nào?
Tư Vong Ưu vừa kéo lỗ tai voi vừa trả lời:
- Chính là động đất, chúng ta thường nói động đất là Nữ Oa nương nương nổi giận, mỗi lần động đất Cảm Trụ sẽ biết trước, húc tung cửa huồng, dùng vòi cuốn rơm trên nóc chuồng báo cho chúng ta biết sắp sửa động đất. Hì hì, đây không phải là có thể nghe được lời của Nữ Oa nương nương sao?
Thì ra là như vậy, Tần Lâm vỗ đầu một cái, đây mới gọi là một lời đánh thức người trong mộng! Hắn cười ha hả ôm lấy Tư Vong Ưu hôn một cái:
- Tiểu muội muội, đa tạ đa tạ
Nhất thời hiểu rõ trong lòng, hắn cố nén kích động cười to một trận, bảo Ôn Đức Thắng mang đồ đạc tìm được trên người Tào Hỷ ra.
Theo mệnh lệnh trước đó mấy ngày của Tần Lâm, Tào Hỷ bị nhốt lại, thay y phục mới, tất cả những gì mang trên người đều bị lột xuống bảo quản.
Y phục vá chằng vá đụp, giày rách, quần, khố đai lưng... Tần Lâm cầm khố đai lưng lên cẩn thận kéo kéo:
- Hừ, khố đai lưng này có vẻ rất bền chắc, giống như là tơ sống kết thành.
- Sao hả, có cái gì cổ quái?
Ôn Đức Thắng nơm nớp không yên hỏi:
- Ngày mốt triều kiến, Tần trưởng quan ngài thấy…
- Không có, không có vấn đề gì...
Tần Lâm ném khố đai lưng bẩn thỉu xuống, trong ánh mắt thoáng qua vẻ xảo trá.
Người này nhất định biết gì đó! Từ Tân Di híp mắt cười hăng hắc, cũng không nói ra, chuẩn bị về nhà đến buổi tối ‘Nghiêm hình ép cung’, không sợ Tần Lâm không giơ tay đầu hàng. Dĩ nhiên, nàng đã quên, đại đa số thời điểm thật ra kẻ mềm nhũn như bùn, cầu khẩn đầu hàng lại là chính nàng.
-----------
Kỳ hạn triều kiến cống sứ Miến Điện đã đến, Vạn Lịch Hoàng đế đội Thông Thiên quán, mặc Giáng Sa bào bãi giá Hoàng Cực môn, lọng vàng đón gió, lư hương tiên hạc bằng đồng khói nhẹ lượn quanh.
Chưởng ấn Ty Lễ Giám thái giám Phùng Bảo mặc một bộ mãng bào màu vàng sáng thêu hình giang nha hải thủy, Cửu Khanh lớn nhỏ, quan võ Đô Đốc xếp hàng theo thứ tự. Đế sư Thủ Phụ Trương Cư Chính đứng trước ở ngự giá, đông đảo văn quan võ viên chỉ có mình lão được đứng trên thảm nhung màu đỏ viền vàng, sau lưng lại có hai cung nữ hầu quạt.
Hai bên là các Đại Hán tướng quân vóc người cường tráng thân mặc hồng bào đứng hầu ngự giá. Khôi giáp sáng loáng, đao thương trắng sáng như tuyết, ai nấy ưỡn ngực thót bụng, tinh thần phấn chấn.
Cung điện chuông ngân rền vạn cửa, trước sân lụa phất rợp thềm quan, hoa cười hé mở sao đà lặn, liễu rũ cờ kia sương chửa tan. Thiên triều quân lâm vạn bang, nghi thức phiên triều này quả thật là khí thế của thượng bang.
Cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu đứng đầu bên dãy võ thần, Tần Lâm chưởng Nam Trấn Phủ Ty quản lý quân tượng bản vệ, Ôn Đức Thắng quản Tuần Tượng sở cũng trong đám này, đương nhiên vị trí ở phía sau Lưu Thủ Hữu rất nhiều.
Canh giờ đã đến, tuyên cống sứ Miến Điện vào triều.
Mãng Ứng Lý dẫn theo bốn tên tùy tùng, đi theo thái giám khép nép từ ngọ môn đi vào, nhìn trộm bên trái bên phải, chỉ thấy cung khuyết huy hoàng hoành đại, khí tượng sâm nghiêm, quả nhiên không phải là tiểu bang như Miến Điện có thể so sánh. Lại có Đại Hán tướng quân oai nghi đứng nghiêm, thân hình ai nấy cao lớn hùng tráng, đao giáp sáng loáng, dưới mắt người Miến Điện thấp nhỏ trông chẳng khác nào thiên thần.
May là Mãng Ứng Lý dã tâm bừng bừng, đến lúc này mới hiểu được không thể nào khinh thường thiên triều, trong lòng âm thầm giới bị.
Tùy tùng cũng cúi đầu, nhỏ giọng dùng tiếng Miến Điện thì thầm:
- Thật không hổ là thiên triều, cung khuyết như Tiên cung, vệ sĩ đều giống như thiên binh thiên tướng...
Đông Hu vương triều cũng không phải là ngu ngốc, người Miến Điện hiểu rõ ràng mình có thể gây náo loạn ở biên giới Vân Nam, thừa dịp Trung Quốc không để ý chiếm chút tiện nghi. Nhưng nếu thật sự đánh nhau mặt đối mặt với Trung Hoa thiên triều, chỉ sợ Miến Điện lớn hơn gấp mười lần cũng không đủ.
Qua Kim Thủy kiều, Mãng Ứng Lý cùng tùy tùng xa xa nhìn thấy ngự giá, cũng không dám nhìn ngang nhìn ngửa như trước, cúi đầu ra vẻ cẩn thận đi chậm, tự nhiên không nhìn thấy kẻ thù cũ của mình cũng có mặt.
Tần Lâm lại nhìn thấy Mãng Ứng Lý hết sức rõ ràng, vị Miến Điện Đại vương tử ngang tàng kiêu ngạo này khác với lần trước, ăn mặc sạch sẽ quy củ, đi bộ vô cùng cẩn thận. Chỉ tiếc trên mặt sưng lên mấy chỗ lồi lõm, đôi môi cũng sưng vù, một bên mắt sưng to che lấp cả mắt, giống như nhắm lại, khiến cho người ta nghi ngờ không biết phải chăng là y nhắm một mắt mở một mắt hay không.
Không cần nói, đây chính là kết quả Tần Lâm cùng Từ Đình Phụ hạ thủ đánh hôm trước.
Quan viên hai bên thấy dáng vẻ của cống sứ Miến Điện như vậy, đều giật mình không nhỏ, rối rít châu đầu ghé tai bàn tán.
Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang kinh ngạc, hỏi đồng liêu bên người:
- Tư Minh tiền bối, vì sao dáng vẻ cống sứ Miến Điện lại ra nông nỗi như vậy? Thoạt nhìn không giống ngã bị thương, ngài chấp chưởng Lễ bộ, có biết nội tình chăng?
Lễ bộ Thượng Thư Phan Thịnh tự Tư Minh, cũng là nòng cốt Giang Lăng đảng, không chỉ có trong chính trị kiên định ủng hộ triều chính mới Trương Cư Chính, hơn nữa làm quan thanh liêm nhân nghĩa, quê nhà gặp phải thiên tai từng nhiều lần mở kho riêng phát cháo cứu tế nạn dân.
Phan Thịnh là Bảng Nhãn năm Gia Tĩnh hai mươi khoa Tân Sửu, Vương Quốc Quang là Tiến Sĩ năm Gia Tĩnh hai mươi ba khoa Giáp Thìn, cho nên dù Vương Quốc Quang chưởng Lại bộ, xếp trên Phan Thịnh, nhưng cũng phải gọi lão là tiền bối.
- Còn không phải là chuyện tốt vị Tần tiểu hữu của chúng ta làm ra...
Phan Thịnh khẽ mỉm cười:
- Ở Ô Man Thị, hắn liên thủ với vị tiểu công gia Định Quốc Công phủ, không biết tại sao lại đánh gần chết Miến Điện Đại vương tử như vậy.
Vương Quốc Quang nghe không khỏi mỉm cười một tiếng, chẳng qua là không hiểu Định Quốc Công phủ Từ Đình Phụ tính tình đoan chính uy nghiêm, vì sao lại liên thủ với Tần Lâm đánh nhau như vậy, bèn kinh ngạc nhìn sang Tần Lâm.
Tần Lâm ở xéo đối diện, cũng nhìn Vương Quốc Quang gật đầu một cái, tay giấu trong tay áo ngấm ngầm ôm quyền bái tạ Phan Thịnh.
Phan Thịnh còn có vài lời không có nói ra, thật ra thì sau khi Hàn Tiến từ Ô Man Thị trở lại liền viết một thiên trình văn tràng giang đại hải, ý tứ là Cẩm Y Vệ Tần Lâm vô pháp vô thiên, công khai đánh cống sứ, phá hư bang giao, quả thật là hành vi họa quốc ương dân, xin bản bộ Thượng Thư thượng tấu nghiêm trị.
Kết quả Phan Thịnh thấy phần trình văn này liền lấy làm kinh hãi, ai ai cũng biết Tần Lâm ủng hộ triều chính mới, tuy không phải là Giang Lăng đảng nhưng lại là một minh hữu quan trọng của Giang Lăng đảng, mấy lần tương trợ triều chính mới, vì sao lại gây chuyện với Hàn Tiến như vậy? Vì vậy phái người đi hỏi thăm tình huống lúc ấy ở Ô Man Thị, hỏi các cống sứ Triều Tiên, Tây Tạng.
Tự nhiên các cống sứ Triều Tiên, Tây Tạng dặm mắm thêm muối kể lại một phen, nói Hàn Tiến và Mãng Ứng Lý có hành vi lời nói đê hèn bỉ ổi không chịu nổi, hoàn toàn làm nhục quốc thể.
- Nữ Oa nương nương nói chuyện với con voi thế nào?
Tư Vong Ưu vừa kéo lỗ tai voi vừa trả lời:
- Chính là động đất, chúng ta thường nói động đất là Nữ Oa nương nương nổi giận, mỗi lần động đất Cảm Trụ sẽ biết trước, húc tung cửa huồng, dùng vòi cuốn rơm trên nóc chuồng báo cho chúng ta biết sắp sửa động đất. Hì hì, đây không phải là có thể nghe được lời của Nữ Oa nương nương sao?
Thì ra là như vậy, Tần Lâm vỗ đầu một cái, đây mới gọi là một lời đánh thức người trong mộng! Hắn cười ha hả ôm lấy Tư Vong Ưu hôn một cái:
- Tiểu muội muội, đa tạ đa tạ
Nhất thời hiểu rõ trong lòng, hắn cố nén kích động cười to một trận, bảo Ôn Đức Thắng mang đồ đạc tìm được trên người Tào Hỷ ra.
Theo mệnh lệnh trước đó mấy ngày của Tần Lâm, Tào Hỷ bị nhốt lại, thay y phục mới, tất cả những gì mang trên người đều bị lột xuống bảo quản.
Y phục vá chằng vá đụp, giày rách, quần, khố đai lưng... Tần Lâm cầm khố đai lưng lên cẩn thận kéo kéo:
- Hừ, khố đai lưng này có vẻ rất bền chắc, giống như là tơ sống kết thành.
- Sao hả, có cái gì cổ quái?
Ôn Đức Thắng nơm nớp không yên hỏi:
- Ngày mốt triều kiến, Tần trưởng quan ngài thấy…
- Không có, không có vấn đề gì...
Tần Lâm ném khố đai lưng bẩn thỉu xuống, trong ánh mắt thoáng qua vẻ xảo trá.
Người này nhất định biết gì đó! Từ Tân Di híp mắt cười hăng hắc, cũng không nói ra, chuẩn bị về nhà đến buổi tối ‘Nghiêm hình ép cung’, không sợ Tần Lâm không giơ tay đầu hàng. Dĩ nhiên, nàng đã quên, đại đa số thời điểm thật ra kẻ mềm nhũn như bùn, cầu khẩn đầu hàng lại là chính nàng.
-----------
Kỳ hạn triều kiến cống sứ Miến Điện đã đến, Vạn Lịch Hoàng đế đội Thông Thiên quán, mặc Giáng Sa bào bãi giá Hoàng Cực môn, lọng vàng đón gió, lư hương tiên hạc bằng đồng khói nhẹ lượn quanh.
Chưởng ấn Ty Lễ Giám thái giám Phùng Bảo mặc một bộ mãng bào màu vàng sáng thêu hình giang nha hải thủy, Cửu Khanh lớn nhỏ, quan võ Đô Đốc xếp hàng theo thứ tự. Đế sư Thủ Phụ Trương Cư Chính đứng trước ở ngự giá, đông đảo văn quan võ viên chỉ có mình lão được đứng trên thảm nhung màu đỏ viền vàng, sau lưng lại có hai cung nữ hầu quạt.
Hai bên là các Đại Hán tướng quân vóc người cường tráng thân mặc hồng bào đứng hầu ngự giá. Khôi giáp sáng loáng, đao thương trắng sáng như tuyết, ai nấy ưỡn ngực thót bụng, tinh thần phấn chấn.
Cung điện chuông ngân rền vạn cửa, trước sân lụa phất rợp thềm quan, hoa cười hé mở sao đà lặn, liễu rũ cờ kia sương chửa tan. Thiên triều quân lâm vạn bang, nghi thức phiên triều này quả thật là khí thế của thượng bang.
Cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu đứng đầu bên dãy võ thần, Tần Lâm chưởng Nam Trấn Phủ Ty quản lý quân tượng bản vệ, Ôn Đức Thắng quản Tuần Tượng sở cũng trong đám này, đương nhiên vị trí ở phía sau Lưu Thủ Hữu rất nhiều.
Canh giờ đã đến, tuyên cống sứ Miến Điện vào triều.
Mãng Ứng Lý dẫn theo bốn tên tùy tùng, đi theo thái giám khép nép từ ngọ môn đi vào, nhìn trộm bên trái bên phải, chỉ thấy cung khuyết huy hoàng hoành đại, khí tượng sâm nghiêm, quả nhiên không phải là tiểu bang như Miến Điện có thể so sánh. Lại có Đại Hán tướng quân oai nghi đứng nghiêm, thân hình ai nấy cao lớn hùng tráng, đao giáp sáng loáng, dưới mắt người Miến Điện thấp nhỏ trông chẳng khác nào thiên thần.
May là Mãng Ứng Lý dã tâm bừng bừng, đến lúc này mới hiểu được không thể nào khinh thường thiên triều, trong lòng âm thầm giới bị.
Tùy tùng cũng cúi đầu, nhỏ giọng dùng tiếng Miến Điện thì thầm:
- Thật không hổ là thiên triều, cung khuyết như Tiên cung, vệ sĩ đều giống như thiên binh thiên tướng...
Đông Hu vương triều cũng không phải là ngu ngốc, người Miến Điện hiểu rõ ràng mình có thể gây náo loạn ở biên giới Vân Nam, thừa dịp Trung Quốc không để ý chiếm chút tiện nghi. Nhưng nếu thật sự đánh nhau mặt đối mặt với Trung Hoa thiên triều, chỉ sợ Miến Điện lớn hơn gấp mười lần cũng không đủ.
Qua Kim Thủy kiều, Mãng Ứng Lý cùng tùy tùng xa xa nhìn thấy ngự giá, cũng không dám nhìn ngang nhìn ngửa như trước, cúi đầu ra vẻ cẩn thận đi chậm, tự nhiên không nhìn thấy kẻ thù cũ của mình cũng có mặt.
Tần Lâm lại nhìn thấy Mãng Ứng Lý hết sức rõ ràng, vị Miến Điện Đại vương tử ngang tàng kiêu ngạo này khác với lần trước, ăn mặc sạch sẽ quy củ, đi bộ vô cùng cẩn thận. Chỉ tiếc trên mặt sưng lên mấy chỗ lồi lõm, đôi môi cũng sưng vù, một bên mắt sưng to che lấp cả mắt, giống như nhắm lại, khiến cho người ta nghi ngờ không biết phải chăng là y nhắm một mắt mở một mắt hay không.
Không cần nói, đây chính là kết quả Tần Lâm cùng Từ Đình Phụ hạ thủ đánh hôm trước.
Quan viên hai bên thấy dáng vẻ của cống sứ Miến Điện như vậy, đều giật mình không nhỏ, rối rít châu đầu ghé tai bàn tán.
Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang kinh ngạc, hỏi đồng liêu bên người:
- Tư Minh tiền bối, vì sao dáng vẻ cống sứ Miến Điện lại ra nông nỗi như vậy? Thoạt nhìn không giống ngã bị thương, ngài chấp chưởng Lễ bộ, có biết nội tình chăng?
Lễ bộ Thượng Thư Phan Thịnh tự Tư Minh, cũng là nòng cốt Giang Lăng đảng, không chỉ có trong chính trị kiên định ủng hộ triều chính mới Trương Cư Chính, hơn nữa làm quan thanh liêm nhân nghĩa, quê nhà gặp phải thiên tai từng nhiều lần mở kho riêng phát cháo cứu tế nạn dân.
Phan Thịnh là Bảng Nhãn năm Gia Tĩnh hai mươi khoa Tân Sửu, Vương Quốc Quang là Tiến Sĩ năm Gia Tĩnh hai mươi ba khoa Giáp Thìn, cho nên dù Vương Quốc Quang chưởng Lại bộ, xếp trên Phan Thịnh, nhưng cũng phải gọi lão là tiền bối.
- Còn không phải là chuyện tốt vị Tần tiểu hữu của chúng ta làm ra...
Phan Thịnh khẽ mỉm cười:
- Ở Ô Man Thị, hắn liên thủ với vị tiểu công gia Định Quốc Công phủ, không biết tại sao lại đánh gần chết Miến Điện Đại vương tử như vậy.
Vương Quốc Quang nghe không khỏi mỉm cười một tiếng, chẳng qua là không hiểu Định Quốc Công phủ Từ Đình Phụ tính tình đoan chính uy nghiêm, vì sao lại liên thủ với Tần Lâm đánh nhau như vậy, bèn kinh ngạc nhìn sang Tần Lâm.
Tần Lâm ở xéo đối diện, cũng nhìn Vương Quốc Quang gật đầu một cái, tay giấu trong tay áo ngấm ngầm ôm quyền bái tạ Phan Thịnh.
Phan Thịnh còn có vài lời không có nói ra, thật ra thì sau khi Hàn Tiến từ Ô Man Thị trở lại liền viết một thiên trình văn tràng giang đại hải, ý tứ là Cẩm Y Vệ Tần Lâm vô pháp vô thiên, công khai đánh cống sứ, phá hư bang giao, quả thật là hành vi họa quốc ương dân, xin bản bộ Thượng Thư thượng tấu nghiêm trị.
Kết quả Phan Thịnh thấy phần trình văn này liền lấy làm kinh hãi, ai ai cũng biết Tần Lâm ủng hộ triều chính mới, tuy không phải là Giang Lăng đảng nhưng lại là một minh hữu quan trọng của Giang Lăng đảng, mấy lần tương trợ triều chính mới, vì sao lại gây chuyện với Hàn Tiến như vậy? Vì vậy phái người đi hỏi thăm tình huống lúc ấy ở Ô Man Thị, hỏi các cống sứ Triều Tiên, Tây Tạng.
Tự nhiên các cống sứ Triều Tiên, Tây Tạng dặm mắm thêm muối kể lại một phen, nói Hàn Tiến và Mãng Ứng Lý có hành vi lời nói đê hèn bỉ ổi không chịu nổi, hoàn toàn làm nhục quốc thể.
/1145
|