Cẩm Y Vệ

Chương 466: Lễ vật của Tần Lâm

/1145


Vào đêm, tướng phủ ở hẻm Sa Mạo, đình đài lầu các đèn lửa huy hoàng, thủy tạ lầu đài trùng trùng điệp điệp. Từ xa nhìn lại giống như cung điện trên trời, sư tử đá ngoài cửa uy vũ, mấy chữ do ngự bút thân đề trên cửa ‘Sắc kiến Thái Phó phủ’ càng tỏ rõ oai phong và vinh dự.

Trước đại môn sơn son đỏ chói chen đầy văn võ bá quan kinh sư, xe ngựa cỗ kiệu chen lấn nước chảy không lọt, quan cao tước lớn có người nhường đường cho, chức quan thấp nhỏ chỉ có thể chậm rãi từ từ mà tiến. Vừa nhích tới từng bước một vừa ngắm nhìn bên trong tướng phủ, tai nghe tiếng đàn sáo dìu dặt truyền tới, ánh mắt không khỏi trở nên nóng bỏng.

Bảng vàng vừa ra lập tức chấn động kinh sư: Thủ Phụ đế sư đặc tấn Tả Trụ Quốc Thái Phó Trung Cực điện Đại Học Sĩ Trương Cư Chính được Vạn Lịch đế gọi là Nguyên phụ Thái Phó Trương tiên sinh, trăm quan tấu chương không dám gọi thẳng tên họ mà chỉ tôn xưng Thái Nhạc tướng công, thậm chí có nho sinh hô là Giang Lăng thánh nhân, hai đứa con trai lại leo lên bảng vàng khoa Canh Thìn, hơn nữa Tam công tử Trương Mậu Tu còn đoạt tân khoa Trạng Nguyên!

Tướng phủ tổ chức yến hội ăn mừng hết sức rình rang, công khanh thân quý, văn võ bá quan cùng nho lâm danh sĩ trong kinh đều tới chúc mừng. Mượn danh nghĩa chúc mừng tân khoa Trạng Nguyên, trên thực tế là muốn lấy lòng Trương Cư Chính chấp chưởng triều cương, địa vị cao quý.

Hai huynh đệ Trương Mậu Tu, Trương Kính Tu quan hệ cùng Tần Lâm không tệ, một thi đậu Trạng Nguyên, một Nhị Giáp thập tam danh, dĩ nhiên Tần Lâm phải tới chúc mừng.

Thời này quy củ đưa lễ rất lớn, sinh nhật có lễ vật sinh nhật, ngày Tết có lễ vật Tết, Tần Lâm không biết chúc mừng tân khoa Trạng Nguyên nên tặng lễ vật gì, bèn lệnh cho Sư Gia Từ Văn Trường chuẩn bị vài món cho vào trong hộp gỗ đàn, cầm trên tay cỡi ngựa chạy tới tướng phủ.

- Tần Lâm, Tần lão đệ!

Có kẻ khản cổ kêu gọi trong đám đông.

Tần Lâm quay đầu nhìn lại, thì ra là lão huynh Trương Công Ngư Trương Đô Đường, bên cạnh còn có mấy vị Giám Sát Ngự Sử Khâu Tranh, Tôn Thừa Nam, Lôi Sĩ Tránh.

Ha ha, Trương Công Ngư cũng đã mở ra được chút cục diện ở Đô Sát Viện, rốt cục không còn cô đơn chiếc bóng như những ngày đầu, chuyện này cũng làm cho Tần Lâm yên tâm không ít, bèn cười híp mắt chào hỏi bọn họ:

- Trương lão ca, các vị Ngự Sử Đô lão gia, nhìn qua dường như khí sắc mọi người không tệ, hồng quang đầy mặt.

- Nào phải là hồng quang đầy mặt, mới vừa rồi cãi vã một phen với nô tài tướng phủ, lúc này vẫn còn đỏ mặt.

Trương Công Ngư dở khóc dở cười, đưa tay ra lật qua lật lại:

- Hừ, gia nhân tướng phủ lại là quan thất phẩm, thu lễ vật vào cửa một trong một ngoài… nô tài tướng phủ này thật là lợi hại.

Bình thường quan viên đưa lễ cho cấp trên, còn phải cho gia đinh giữ cửa cấp trên thêm một phần lễ vật vào cửa, như vậy người ta mới bằng lòng trình cho chủ nhân thay mình. Thật ra thì lễ vật vào cửa cũng không phải là giữ cửa có thể nuốt trọn, trong phủ từ sai vặt, nấu nước cho đến nha hoàn quản gia, thậm chí thị thiếp đều chia phần trong đó.

Cũng phải nói lễ vật vào cửa cũng giống như tiền cữ thường lệ phải nộp cho các nha môn. Tần Lâm có thể chỉ huy cẩm y quân dư thu tiền cữ thường lệ, gia đinh giữ cửa của đạt quan hiển quý cũng thu lễ vật vào cửa của khách nhân tới bái phỏng chủ nhân mình.

Lễ vật vào cửa cũng không phải chỉ mấy đồng lẻ là xong chuyện, thường thường là giá trị lễ vật vào cửa phải từ ba thành, năm thành, cao nhất là tương đương với lễ vật chính. Đưa cho chủ nhân bao nhiêu lễ vật, đưa kèm lễ vật vào cửa giá trị tương đương, đây gọi là một trong một ngoài.

Mới vừa rồi bọn Trương Công Ngư mặc cả lễ vật vào cửa với quản sự đại môn tướng phủ, tới nỗi mặt đỏ tới mang tai.

- Có cần ta tìm Du Thất nói hộ các ngươi một tiếng hay không?

Tần Lâm nhìn một chút, lại cười nói:

- Bất quá, xem ra là không cần.

Trương Công Ngư tay không, rõ ràng là đã mặc cả xong lễ vật vào cửa, đã giao lễ vật chính cho quản gia, mà Tôn Thừa Nam, Lôi Sĩ Tránh cũng không có cầm theo gì cả.

Quy củ thời này khách tới bái phỏng không đích thân mang lễ vật vào, mà là giao trước cho tôi tớ của chủ nhà, sau đó khách nhân giao cho chủ nhân một tấm lễ đan là được. Nếu không văn nhân sĩ đại phu tới bái phỏng còn khệ nệ mang theo bao bọc hòm rương, còn ra thể thống gì nữa?

Duy chỉ có Khâu Tranh mang theo hai tên tùy tùng, khiêng hai khối thật dài rộng chừng một thước, dày nửa tấc, dài hơn trượng, còn cầm bao đỏ, không biết là món đồ chơi gì.

- Vì sao Khâu Ngự Sử không đưa lễ vật vào?

Tần Lâm lấy làm kỳ bèn hỏi, mình và tướng phủ quan hệ không cạn, lễ vật lại không nặng nề, tự mình đi vào giao cho Trương Cư Chính là được. Lễ vật của Khâu Tranh này vừa cồng kềnh vừa nặng nề, chẳng những không giao cho tôi tớ tướng phủ mà còn bảo tùy tùng khệ nệ mang vào, chẳng lẽ đầu óc y có vấn đề sao?

Khâu Tranh cất tiếng cười ha hả, có mấy phần đắc ý:

- Không dối gạt Tần tướng quân, hạ quan tặng một bộ liễn khắc gỗ, từng chữ là do hạ quan nghĩ ra, cho nên muốn đích thân đưa vào.

Trương Công Ngư, Lôi Sĩ Tránh, Tôn Thừa Nam đều cười lắc đầu một cái, Khâu Tranh này gian giảo hơn những người khác. Người ta tặng vàng bạc châu ngọc bảo bối, y tặng một đôi liễn, tiền bỏ ra ít hơn không biết bao nhiêu mà kể. Hơn nữa đôi liễn không bao nhiêu tiền, tự mình mang đi vào, ngay cả lễ vật vào cửa cũng tiết kiệm được, đây quả thật là tính toán tới mức sói đầu.

Hỏi thăm lẫn nhau, mọi người tặng lễ vật đều công khai, cũng không có gì là úy kỵ giấu diếm: Trương Công Ngư tặng văn phòng tứ bảo mỗi thứ hai bộ, bút lông Hồ Châu, mực Huy Châu, giấy Tuyên Thành, nghiên mực Đoan Khê. Bút, mực, giấy đều không bao nhiêu tiền, duy chỉ có nghiên lại là loại nghiên cổ bàn long được Tống Huy Tông đề khoản, mỗi cái trị giá một ngàn lượng bạc

Hai vị Đô Lão Gia Lôi Sĩ Tránh, Tôn Thừa Nam không có tiền nhiều, tặng chặn giấy ngọc thạch, ống đựng bút ngọc thạch, giá trị bất quá bảy tám chục lượng bạc.

- Đúng rồi Tần lão đệ, đệ tặng lễ vật gì vậy?

Trương Công Ngư nhìn nhìn hộp gỗ đàn trên tay Tần Lâm.

- Vàng bạc lặt vặt...

Tần Lâm cười cười, nhớ tới lúc Từ lão đầu tử đưa lễ vật cho mình có biểu lộ hơi quái dị, bèn suy nghĩ lại xem lão điên có lên cơn động kinh hay không.

Cái hộp Tần Lâm đang cầm thoạt nhìn trọng lượng không nặng, cho dù là chứa đầy vàng trong đó cũng không đáng là bao, Trương Công Ngư cũng không hỏi nhiều. Y biết lão đệ của mình có giao tình với tướng phủ, lễ vật hắn đưa nhiều hay ít cũng không phải là quan trọng.

Người này ra ra vào vào ở tướng phủ bao nhiêu chuyến, cho dù là tay không mà tới cũng không sao, hôm nay hắn mang lễ vật tới chủ yếu là cho có lệ mà thôi.

Đứng một hồi, lại gặp Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang, Hộ bộ Thượng Thư Trương Học Nhan, Binh bộ Tả Thị Lang đại chưởng bộ vụ Tằng Tỉnh Ngô, Lễ bộ Thượng Thư Phan Thịnh, Công bộ Thượng Thư Lý Ấu Tư, Cẩm Y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu, Kế Liêu Tổng Đốc Cảnh Định Lực, Quan Tổng Binh Kế Trấn Thích Kế Quang…

Chương 466: Lễ vật của Tần Lâm (Trung)

Người nào cũng tỏ ra hết sức nhiệt tình với Tần Lâm, chỉ là người nhiều hỗn tạp không thể nói nhiều, chỉ trao đổi vài câu đã mạnh ai nấy tiến vào trong tướng phủ.

Tần Lâm chú ý tới Tham Tướng xa doanh Du Đại Du kinh sư cũng không tới, vị lão tướng này vẫn giữ tính khí ngang tàng như mọi khi.

Tân khoa Tiến Sĩ cũng đã tới không ít, Hội Nguyên thi Hội Lễ bộ, Bảng Nhãn thi Đình Tiêu Lương Hữu cầm vật gì trong tay giống như tranh họa, được đông đảo Tiến Sĩ cùng bảng vây quanh đi tới.

- Tiêu Bảng Nhãn, ngươi vẫn khỏe...

Tần Lâm cười híp mắt, cố ý lớn tiếng chào hỏi:

- Tại sao Cố huynh, Mạnh huynh, Ngụy huynh, Lưu huynh không tới? Bản quan đọc sách có một số chỗ không hiểu, còn muốn thỉnh giáo các vị Giải Nguyên.

Tần Lâm chấp chưởng Bắc Trấn Phủ Ty, biết rõ động tĩnh đám người Cố Hiến Thành như lòng bàn tay. Theo mật thám thuộc hạ cẩm y Bắc Trấn Phủ Ty hồi báo, đám người Cố Hiến Thành, Mạnh Hóa Lý, Ngụy Doãn Trung, Lưu Đình Lan tự xưng muốn ‘Lấy khí tiết trau giồi, tuyệt không khuất phục trước ưng khuyển Xưởng Vệ, tuyệt không hạ mình khom lưng trước quyền quý’, nói trắng ra là chính là dưới muốn đối nghịch cùng Tần Lâm, trên muốn đối nghịch cùng Trương Cư Chính.

Vì sao hắn biết rõ còn hỏi?

Lục bộ đường quan Vương Quốc Quang, Trương Học Nhan, Tằng Tỉnh Ngô đang chuẩn bị tiến vào trong tướng phủ nghe vậy dừng chân lại, bị những lời này của Tần Lâm nhắc nhở, lập tức chú ý tới thấy bọn Cố Hiến Thành chưa tới.

Đám đại lão Giang Lăng đảng này nhất tề nhíu mày một cái, ngược lại không nói gì, tiếp tục đi vào tướng phủ.

Tiêu Lương Hữu thấy vậy vạn bất đắc dĩ, nhìn Tần Lâm vái chào tới đất:

- Bọn Cố huynh nhất thời nông nổi, nếu như có tội, tiểu đệ nói lời xin lỗi với Tần tướng quân thay bọn họ, kính xin Tần tướng quân tương lai hạ thủ lưu tình.

Lúc đại lễ Nhị Giáp đầu danh đã tuyên bố, tân khoa Tiến Sĩ không tuyển Thứ Cát Sĩ, tất cả đều trực tiếp tới Lục bộ thực tập, để cho các vị Tiến Sĩ chuyên học thơ sách học tập cách xử lý công vụ thực tế như thế nào ở các nha môn bộ đường.

Bọn Cố Hiến Thành đến bây giờ vẫn còn chết cũng không hối cải, đám Thượng Thư Thị Lang Giang Lăng đảng không có chú ý tới động tĩnh đám tiểu nhân vật này thì thôi, lần này Tần Lâm lại cố ý nhắc nhở khéo, chờ bọn họ tới thực tập ở các bộ, nhất định sẽ phải nếm mùi đau khổ.

Bảng Nhãn Tiêu Lương Hữu tính tình trung hậu, vốn cũng không thuận với Cố Hiến Thành, một thời gian trước còn tranh phong với nhau. Nhưng hiện tại niệm tình đồng bảng, cho nên cầu xin tha thứ giúp cho bọn họ.

Bên cạnh có mấy người hiểu được tính Tần Lâm, đều cười thầm trong bụng, Tần trưởng quan của chúng ta được xưng là người ‘Lấy đức báo oán, khoan hồng đại độ’. Cố Hiến Thành đắc tội với hắn, không chịu đền bù một phen há có thể dễ dàng bỏ qua cho? Tiêu Lương Hữu cầu tha thứ thay Cố Hiến Thành, nói không chừng bản thân mình cũng bị cuốn vào trong đó.

Trong đám tân khoa Tiến Sĩ có vài người linh lợi đã chủ động tránh xa Tiêu Lương Hữu một chút.

Không nghĩ tới Tần Lâm ngược lại cười ha hả vỗ vỗ vai Tiêu Lương Hữu:

- Tính ngươi quả thật không tệ chút nào, thế nhưng kết giao bằng hữu phải chú ý một chút, quá thành thật sẽ bị thiệt thòi. Người khác xem ngươi như hòn đá lót đường, ngươi còn không biết.

Mấy tên Tiến Sĩ mới vừa vội vàng né tránh không khỏi đỏ mặt.

Tiêu Lương Hữu còn chuẩn bị nói gì, bị đồng bạn kéo tay lôi đi, đi thật xa mới nhỏ giọng báo cho y:

- Tiêu huynh nói gì với ưng khuyển Xưởng Vệ vậy? Họ Tần tính tình âm hiểm sắc bén, chúng ta có tiền trình thật tốt, không nên va chạm với hắn làm gì.

- Ngu huynh xem ra, Tần tướng quân cũng không phải là lãnh khốc vô tình như lời đồn đãi...

Tiêu Lương Hữu tự mình lẩm bẩm.

Tần Lâm từ từ đi về phía cửa chính, liếc qua thấy Đại quản gia Du Thất đứng ở dưới bậc thang đón khách, thấy chư vị khách nhân liền nhiệt tình chào hỏi, chỉ bất quá trong nụ cười của y rốt cuộc có mấy phần thật, mấy phần giả, mọi người tự hiểu trong lòng.

Gia nhân Tể Tướng quan thất phẩm, Du Thất Thái gia há chỉ là quan thất phẩm mà thôi? Thích Kế Quang là Đại Soái biên quan, quan võ nhất phẩm cũng phải cười hì hì làm lễ ra mắt Du Thất, miệng gọi y là Du hiền đệ. Đám đại quan bộ đường như Tằng Tỉnh Ngô dù sao vẫn giữ bộ dáng quan văn, không niềm nở như Thích Kế Quang nhưng cũng tỏ ra khách sáo với Du Thất.

Đến khi Tần Lâm đi tới trước người, sống lưng Du Thất chợt gập xuống thật sâu, nhất thời khiến cho mọi người nhìn thấy sợ hết hồn. Bởi vì y làm lễ ra mắt với Thượng Thư đại quan cũng không mấy kính cẩn, cho nên hiện tại đột ngột gập lưng như vậy, những quan viên khác còn tưởng rằng y bị gãy lưng.

- Tiểu nhân Du Thất ra mắt Tần tướng quân!

Du Thất khom lưng thật thấp, mặt sắp sửa chạm vào giày Tần Lâm. Không ngờ rằng y tới từng tuổi này rồi, thân thể vẫn còn mềm mại linh hoạt có thể co có thể duỗi, bản lãnh giữ nhà của gia nô quả thật không phải tầm thường.

Tần Lâm cười ha hả đầy cợt nhả:

- Lão Du vẫn hành lễ như vậy, nếu ngươi gãy lưng, bản quan lấy tiền đâu mà chạy chữa cho ngươi?

Du Thất nghiêm trang nói:

- Lão nô vừa thấy Tần tướng quân giống như cây gặp gió Xuân, chớ nói gãy lưng, cho dù là bệnh vào thời kỳ cuối, thấy kim diện tướng quân cũng lập tức khỏi hẳn, còn linh nghiệm hơn cả uống tiên đan.

- Ngươi cho rằng ta là nhân sâm hay sao?

Tần Lâm cười híp mắt bước vào ngưỡng cửa tướng phủ.

Đám quan viên phía sau thấy cảnh tượng này nhất tề thè lưỡi thật dài: ai cũng biết đại môn tướng phủ vĩnh viễn rộng mở đối với Tần trưởng quan, nhưng chẳng ai nghĩ tới, Đại quản gia tướng phủ Du Thất ở trước mặt hắn lại tỏ ra kính cẩn như vậy.

Tần Lâm cũng không có cảm thấy có cái gì, quản gia lớn tới mức nào cũng chỉ là một gia nô, có thể so với cô gia được sao? Hắc hắc...

Nhấc chân đi chưa được mấy bước, chợt nghe phía sau cãi vả, quay đầu nhìn lại, Khâu Tranh bị mấy tên canh cửa tướng phủ ngăn cản ở một bên, Du Thất vẫn cười híp mắt đón khách, các quan viên nối đuôi mà vào, mọi người coi như không thấy Khâu Tranh.

Mới vừa rồi Khâu Tranh dẫn tùy tùng mang đôi liễn khắc gỗ đi vào trong, kết quả tướng phủ gia đinh nói y chưa cho lễ vật vào cửa, lập tức cản lại.

- Lễ vật của ta là đôi liễn tự mình đề, từ trước tới nay thơ từ tranh họa không cần phải đưa lễ vật vào cửa.

Khâu Tranh dõng dạc nói, hết sức có lý.

Gia đinh giữ cửa cười hì hì một tiếng:

- Khâu Ngự Sử, thơ từ tranh họa của người khác toàn là giấy mỏng cuốn lại, của ngài còn phải có người khiêng vào, mấy chục trên trăm cân lại không cho lễ vật vào cửa, chúng ta cũng không có quy củ này!

Khâu Tranh á khẩu nghẹn lời, y một lòng muốn tạo danh tiếng, đặc biệt mang đôi liễn khắc gỗ tới, quả thật hoàn toàn khác với thơ từ tranh họa của người khác vốn là giấy mỏng, không ngờ rằng kẹt lại ở chỗ lễ vật vào cửa này.

- Khâu lão đệ, không phải chỉ là lễ vật vào cửa sao? Chớ so đo, bản Đô Đường cho ngươi mượn.

Trương Công Ngư dứt lời chuẩn bị móc bạc ra.

Chương 466: Lễ vật của Tần Lâm (Hạ)

- Chắc giá, năm trăm lượng...

Gia đinh cười hì hì, thấy ánh mắt sững sờ của bọn họ bèn bấm đầu ngón tay giải thích:

- Lễ vật vào cửa tướng phủ lệ thường là một cân lễ vật mười lượng bạc, ngài mang đồ chơi này sợ rằng có bảy tám chục cân. Chúng ta bớt cho chỉ còn năm mươi cân, nhân cho mười lượng chính là năm trăm lượng bạc trắng.

Năm trăm lượng đối với Trương Công Ngư không đáng kể gì, sau khi hơi chững lại tiếp tục móc ngân phiếu ra đưa.

Nhưng y nói muốn bỏ ra thay Khâu Tranh, Khâu Tranh liền thuận theo buột miệng đáp ứng, thế nhưng lại nói là cho mượn, Khâu Ngự Sử thấy vậy không vui, nhìn quanh quất thấy Tần Lâm đứng bên trong cửa, vội vàng cầu xin:

- Tần tướng quân, ngài xem…

Tần Lâm khẽ mỉm cười, Khâu Tranh làm như vậy hắn có hơi coi thường, bất quá nể mặt Trương Công Ngư cho nên lấy một tấm ngân phiếu trong ngực áo mình ra nói với gia đinh:

- Vị Khâu Ngự Sử này vốn thanh cao nghèo khổ, để ta ra bạc thay y.

- Làm sao có thể lấy bạc của Tần tướng quân, tiểu nhân đáng chết!

Gia đinh kia vội vàng đánh mình một bạt tai, tỏ vẻ đáng thương nhìn Du Thất ở cửa, lại nhìn Tần Lâm.

- Cầm đi, thưởng các ngươi uống rượu.

Tần Lâm cười nhét vào trong ngực y.

Du Thất thừa biết bạc rơi qua kẽ tay Tần Lâm chính là hàng ngàn hàng vạn, căn bản không quan tâm chút bạc mọn này, bèn nhìn gia đinh kia gật đầu một cái. Lúc này gia đinh mới thiên ân vạn tạ nhận lấy, lại dập đầu với Tần Lâm, nói vài lời chúc, thái độ đặc biệt cung kính.

Lúc này Khâu Tranh mới thuận lợi cho người gánh đôi liễn vào trong, có vẻ xấu hổ, miệng lải nhải rằng gia đinh không nể mặt, ngay cả tiền của Tần tướng quân cũng dám thu, chúng ta không nên cho y như vậy.

Tần Lâm biết được người này là môn sinh Cảnh Định Lực, bây giờ lại là thuộc cấp Trương Công Ngư ở Đô Sát Viện, cũng không so đo với loại người nhỏ mọn hẹp hòi như y, thuận miệng đổi sang đề tài khác cho qua chuyện.

Khâu Tranh ngược lại thở phào, trong lòng thầm kêu may mắn.

Chính đường Giang Lăng tướng phủ, Trương Cư Chính đầu đội Trung Tĩnh quán, thân mặc y phục tại nhà, tươi cười hớn hở hàn huyên với tân khách có tư cách tiến vào chính đường. Mấy đứa con trai Trương Kính Tu, Trương Tự Tu, Trương Mậu Tu đứng hầu sau lưng phụ thân.

Quan chức nhỏ nhất nơi này chính là Tần Lâm vừa mới thăng lên tam phẩm Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ. Mặc dù công lao cực lớn, được mặt rồng ưu ái, lại thường xuyên lui tới tướng phủ, nhưng lúc này cũng chỉ có thể ngồi hàng cuối.

Có thể vào được chính đường tướng phủ tức là có thể diện tày trời, quan viên bên ngoài nhìn thấy vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, phải biết lúc này trong chính đường đang ngồi cơ hồ có hơn nửa triều đình Đại Minh.

Tần Lâm lại là người duy nhất muốn chạy ra ngoài nhanh lên một chút. Hắn vốn chuẩn bị đưa lễ vật xong sẽ chạy tới hậu viện đi gặp Trương Tử Huyên, kết quả mẫu người như hắn giống như đom đóm trong đêm vô cùng nổi bật, khiến cho người khác chú ý, bị một vị quản gia tướng phủ khác là Diêu Bát dẫn tới đại đường ngồi.

Chỉ thấy xung quanh là một đám lão đầu tử, đối diện còn có Lưu Thủ Hữu thỉnh thoảng ném tới ánh mắt không có hảo ý. Hắn uống trà nhưng mang lòng hươu dạ vượn, như đang ngồi trên bàn chông nhấp nhổm không yên, chỉ hận không rảnh để chạy ra ngoài.

Quản gia Diêu Bát đi tới bên tai Trương Cư Chính, nói mấy câu thật thấp, chân mày nhỏ dài Trương Tướng gia cau lại, khẽ gật đầu.

Khâu Tranh vô cùng hưng phấn đi tới, hai tên tùy tùng khiêng lễ vật theo ở phía sau.

Lễ vật to dài như vậy rất nhanh đã hấp dẫn ánh mắt chư vị khách quý, ai nấy suy đoán xem là cái gì.

T- y chức tự tay soạn một đôi liễn, cung chúc Giang Lăng tướng công phụ tá thiên tử Đại Minh ta vạn vạn năm!

Khâu Tranh quỳ hành lễ, đứng lên tự tay vén lụa đỏ phủ trên đôi liễn.

Đôi liễn này sơn đen thếp vàng vô cùng bắt mắt, chữ vàng trên đó sáng chói nổi bật: Thượng Tướng Thái Phó, nhất đức phụ tam triều, công quang nhật nguyệt. Trạng Nguyên Bảng Nhãn, nhị nam đăng lưỡng đệ, học quán thiên hạ.

Đôi liễn đối này chân chính hay không thể tả, Trương Cư Chính là Tể Tướng, bái Thái Phó, phụ tá ba triều Gia Tĩnh, Long Khánh, Vạn Lịch, công lao có thể sánh cùng nhật nguyệt tranh huy, mà hai chữ ‘nhật nguyệt’ hợp chung lại là chữ Minh, chính là quốc hiệu triều Đại Minh. Hạ liễn nói Trương Mậu Tu, Trương Tự Tu đỗ Trạng Nguyên Bảng Nhãn, gia học sâu xa quán tuyệt thiên hạ, chính là ứng với tình cảnh hôm nay.

- Hay, hay, hay!

Trương Cư Chính nói liên tục ba chữ hay, lập tức lệnh cho Diêu Bát treo đôi liễn lên ở hai bên đại môn chính đường.

Khâu Tranh nhất thời vui như mở cờ trong bụng, cực kỳ cao hứng.

Các vị khách quý cũng xì xào bàn tán, sợ rằng lễ vật này là độc đáo nhất hôm nay, tên họ Khâu kia quả thật biết cách vuốt mông ngựa, không tốn tiền lại được Tướng gia hài lòng.

Những vị khách quý này đều đã giao lễ vật cho tôi tớ tướng phủ trước đó, chỉ có Tần Lâm xách theo hộp gỗ đàn chạy đến chính đường.

Lưu Thủ Hữu ngồi ở đối diện, nhìn hộp lễ vật của Tần Lâm suy đoán không đáng bao nhiêu tiền, cố ý bêu xấu hắn bèn lên tiếng hỏi:

- Không biết Tần tướng quân mang theo lễ vật gì, có thể cho chúng ta xem thử được chăng?

Trương Cư Chính nghe tiếng liền đưa mắt nhìn xem, lão cũng hiếu kỳ muốn biết Tần Lâm tặng lễ vật là gì.

- Ha ha, chút lễ mọn bất thành kính ý...

Tần Lâm cười mở nắp hộp ra, bên trong là một con hươu cùng một con đại nhạn vỗ cánh muốn bay bằng hoàng kim.

Bắt đầu từ Lưu Thủ Hữu cho đến Trương Tứ Duy, Thân Thời Hành nhất tề hít sâu một hơi khí lạnh, sắc mặt huynh đệ Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu đại biến, chân mày Trương Cư Chính cau thành chữ Xuyên.

Tần Lâm không hiểu vì sao chớp mắt một cái, lại sờ sờ mặt của mình: trên mặt ta không có nở hoa, vì sao các ngươi lại tỏ thái độ như vậy, ai nấy giống như bị mắc xương cá? Ặc, chẳng lẽ là hai món lễ vật này không đúng?

Quả thật không đúng chút nào, Tần Lâm bị Từ lão điên chơi cho một vố.

Chỉ riêng kim lộc (hươu vàng) có thể nói là nhà Tần mất thiên hạ, đuổi hươu Trung Nguyên. Cũng có thể theo âm ‘lộc’ đồng âm mà hiểu là lộc trong Phúc Lộc Thọ. Bất quá nếu phối hợp với đại nhạn, vậy ý nghĩa của nó cuối cùng chỉ có một, chính là sính lễ.

Thi Kinh có câu: ‘Dã hữu tử mi, bạch mao bao chi. Hữu nữ hoài xuân, cát sĩ dụ chi.’ Một nam nhân lượm được con chương (hươu không sừng) đã chết, liền lấy lá bạch mao gói lại, đưa cho mỹ nhân làm lễ vật, cho nên đời sau lấy lộc làm sính lễ.

Đồng thời bởi vì đại nhạn vượt qua thiên sơn vạn thủy, trống mái bên nhau không rời, cho nên thượng cổ dâng sính lễ lại chấp nhạn làm lễ, đưa sính lễ lại gọi ‘Ủy cầm’, chính là câu ‘Ủy cầm điện nhạn, phối dĩ lộc bì’. (Sính lễ dâng nhạn, cùng với da hươu)

Thi Kinh thuộc về Tứ Thư Ngũ Kinh Nho gia, quan viên đang ngồi đừng nói là những văn thần Trương Cư Chính, Thân Thời Hành, cho dù là cẩm y Đô đốc Lưu Thủ Hữu trong quan võ cũng là danh thần thế gia, Thích Kế Quang được xưng Nho tướng thông thạo thơ sách, làm sao không biết ý của hươu và nhạn?

Người nào cũng tỏ ra hết sức nhiệt tình với Tần Lâm, chỉ là người nhiều hỗn tạp không thể nói nhiều, chỉ trao đổi vài câu đã mạnh ai nấy tiến vào trong tướng phủ.

Tần Lâm chú ý tới Tham Tướng xa doanh Du Đại Du kinh sư cũng không tới, vị lão tướng này vẫn giữ tính khí ngang tàng như mọi khi.

Tân khoa Tiến Sĩ cũng đã tới không ít, Hội Nguyên thi Hội Lễ bộ, Bảng Nhãn thi Đình Tiêu Lương Hữu cầm vật gì trong tay giống như tranh họa, được đông đảo Tiến Sĩ cùng bảng vây quanh đi tới.

- Tiêu Bảng Nhãn, ngươi vẫn khỏe...

Tần Lâm cười híp mắt, cố ý lớn tiếng chào hỏi:

- Tại sao Cố huynh, Mạnh huynh, Ngụy huynh, Lưu huynh không tới? Bản quan đọc sách có một số chỗ không hiểu, còn muốn thỉnh giáo các vị Giải Nguyên.

Tần Lâm chấp chưởng Bắc Trấn Phủ Ty, biết rõ động tĩnh đám người Cố Hiến Thành như lòng bàn tay. Theo mật thám thuộc hạ cẩm y Bắc Trấn Phủ Ty hồi báo, đám người Cố Hiến Thành, Mạnh Hóa Lý, Ngụy Doãn Trung, Lưu Đình Lan tự xưng muốn ‘Lấy khí tiết trau giồi, tuyệt không khuất phục trước ưng khuyển Xưởng Vệ, tuyệt không hạ mình khom lưng trước quyền quý’, nói trắng ra là chính là dưới muốn đối nghịch cùng Tần Lâm, trên muốn đối nghịch cùng Trương Cư Chính.

Vì sao hắn biết rõ còn hỏi?

Lục bộ đường quan Vương Quốc Quang, Trương Học Nhan, Tằng Tỉnh Ngô đang chuẩn bị tiến vào trong tướng phủ nghe vậy dừng chân lại, bị những lời này của Tần Lâm nhắc nhở, lập tức chú ý tới thấy bọn Cố Hiến Thành chưa tới.

Đám đại lão Giang Lăng đảng này nhất tề nhíu mày một cái, ngược lại không nói gì, tiếp tục đi vào tướng phủ.

Tiêu Lương Hữu thấy vậy vạn bất đắc dĩ, nhìn Tần Lâm vái chào tới đất:

- Bọn Cố huynh nhất thời nông nổi, nếu như có tội, tiểu đệ nói lời xin lỗi với Tần tướng quân thay bọn họ, kính xin Tần tướng quân tương lai hạ thủ lưu tình.

Lúc đại lễ Nhị Giáp đầu danh đã tuyên bố, tân khoa Tiến Sĩ không tuyển Thứ Cát Sĩ, tất cả đều trực tiếp tới Lục bộ thực tập, để cho các vị Tiến Sĩ chuyên học thơ sách học tập cách xử lý công vụ thực tế như thế nào ở các nha môn bộ đường.

Bọn Cố Hiến Thành đến bây giờ vẫn còn chết cũng không hối cải, đám Thượng Thư Thị Lang Giang Lăng đảng không có chú ý tới động tĩnh đám tiểu nhân vật này thì thôi, lần này Tần Lâm lại cố ý nhắc nhở khéo, chờ bọn họ tới thực tập ở các bộ, nhất định sẽ phải nếm mùi đau khổ.

Bảng Nhãn Tiêu Lương Hữu tính tình trung hậu, vốn cũng không thuận với Cố Hiến Thành, một thời gian trước còn tranh phong với nhau. Nhưng hiện tại niệm tình đồng bảng, cho nên cầu xin tha thứ giúp cho bọn họ.

Bên cạnh có mấy người hiểu được tính Tần Lâm, đều cười thầm trong bụng, Tần trưởng quan của chúng ta được xưng là người ‘Lấy đức báo oán, khoan hồng đại độ’. Cố Hiến Thành đắc tội với hắn, không chịu đền bù một phen há có thể dễ dàng bỏ qua cho? Tiêu Lương Hữu cầu tha thứ thay Cố Hiến Thành, nói không chừng bản thân mình cũng bị cuốn vào trong đó.

Trong đám tân khoa Tiến Sĩ có vài người linh lợi đã chủ động tránh xa Tiêu Lương Hữu một chút.

Không nghĩ tới Tần Lâm ngược lại cười ha hả vỗ vỗ vai Tiêu Lương Hữu:

- Tính ngươi quả thật không tệ chút nào, thế nhưng kết giao bằng hữu phải chú ý một chút, quá thành thật sẽ bị thiệt thòi. Người khác xem ngươi như hòn đá lót đường, ngươi còn không biết.

Mấy tên Tiến Sĩ mới vừa vội vàng né tránh không khỏi đỏ mặt.

Tiêu Lương Hữu còn chuẩn bị nói gì, bị đồng bạn kéo tay lôi đi, đi thật xa mới nhỏ giọng báo cho y:

- Tiêu huynh nói gì với ưng khuyển Xưởng Vệ vậy? Họ Tần tính tình âm hiểm sắc bén, chúng ta có tiền trình thật tốt, không nên va chạm với hắn làm gì.

- Ngu huynh xem ra, Tần tướng quân cũng không phải là lãnh khốc vô tình như lời đồn đãi...

Tiêu Lương Hữu tự mình lẩm bẩm.

Tần Lâm từ từ đi về phía cửa chính, liếc qua thấy Đại quản gia Du Thất đứng ở dưới bậc thang đón khách, thấy chư vị khách nhân liền nhiệt tình chào hỏi, chỉ bất quá trong nụ cười của y rốt cuộc có mấy phần thật, mấy phần giả, mọi người tự hiểu trong lòng.

Gia nhân Tể Tướng quan thất phẩm, Du Thất Thái gia há chỉ là quan thất phẩm mà thôi? Thích Kế Quang là Đại Soái biên quan, quan võ nhất phẩm cũng phải cười hì hì làm lễ ra mắt Du Thất, miệng gọi y là Du hiền đệ. Đám đại quan bộ đường như Tằng Tỉnh Ngô dù sao vẫn giữ bộ dáng quan văn, không niềm nở như Thích Kế Quang nhưng cũng tỏ ra khách sáo với Du Thất.

Đến khi Tần Lâm đi tới trước người, sống lưng Du Thất chợt gập xuống thật sâu, nhất thời khiến cho mọi người nhìn thấy sợ hết hồn. Bởi vì y làm lễ ra mắt với Thượng Thư đại quan cũng không mấy kính cẩn, cho nên hiện tại đột ngột gập lưng như vậy, những quan viên khác còn tưởng rằng y bị gãy lưng.

- Tiểu nhân Du Thất ra mắt Tần tướng quân!

Du Thất khom lưng thật thấp, mặt sắp sửa chạm vào giày Tần Lâm. Không ngờ rằng y tới từng tuổi này rồi, thân thể vẫn còn mềm mại linh hoạt có thể co có thể duỗi, bản lãnh giữ nhà của gia nô quả thật không phải tầm thường.

Tần Lâm cười ha hả đầy cợt nhả:

- Lão Du vẫn hành lễ như vậy, nếu ngươi gãy lưng, bản quan lấy tiền đâu mà chạy chữa cho ngươi?

Du Thất nghiêm trang nói:

- Lão nô vừa thấy Tần tướng quân giống như cây gặp gió Xuân, chớ nói gãy lưng, cho dù là bệnh vào thời kỳ cuối, thấy kim diện tướng quân cũng lập tức khỏi hẳn, còn linh nghiệm hơn cả uống tiên đan.

- Ngươi cho rằng ta là nhân sâm hay sao?

Tần Lâm cười híp mắt bước vào ngưỡng cửa tướng phủ.

Đám quan viên phía sau thấy cảnh tượng này nhất tề thè lưỡi thật dài: ai cũng biết đại môn tướng phủ vĩnh viễn rộng mở đối với Tần trưởng quan, nhưng chẳng ai nghĩ tới, Đại quản gia tướng phủ Du Thất ở trước mặt hắn lại tỏ ra kính cẩn như vậy.

Tần Lâm cũng không có cảm thấy có cái gì, quản gia lớn tới mức nào cũng chỉ là một gia nô, có thể so với cô gia được sao? Hắc hắc...

Nhấc chân đi chưa được mấy bước, chợt nghe phía sau cãi vả, quay đầu nhìn lại, Khâu Tranh bị mấy tên canh cửa tướng phủ ngăn cản ở một bên, Du Thất vẫn cười híp mắt đón khách, các quan viên nối đuôi mà vào, mọi người coi như không thấy Khâu Tranh.

Mới vừa rồi Khâu Tranh dẫn tùy tùng mang đôi liễn khắc gỗ đi vào trong, kết quả tướng phủ gia đinh nói y chưa cho lễ vật vào cửa, lập tức cản lại.

- Lễ vật của ta là đôi liễn tự mình đề, từ trước tới nay thơ từ tranh họa không cần phải đưa lễ vật vào cửa.

Khâu Tranh dõng dạc nói, hết sức có lý.

Gia đinh giữ cửa cười hì hì một tiếng:

- Khâu Ngự Sử, thơ từ tranh họa của người khác toàn là giấy mỏng cuốn lại, của ngài còn phải có người khiêng vào, mấy chục trên trăm cân lại không cho lễ vật vào cửa, chúng ta cũng không có quy củ này!

Khâu Tranh á khẩu nghẹn lời, y một lòng muốn tạo danh tiếng, đặc biệt mang đôi liễn khắc gỗ tới, quả thật hoàn toàn khác với thơ từ tranh họa của người khác vốn là giấy mỏng, không ngờ rằng kẹt lại ở chỗ lễ vật vào cửa này.

- Khâu lão đệ, không phải chỉ là lễ vật vào cửa sao? Chớ so đo, bản Đô Đường cho ngươi mượn.

Trương Công Ngư dứt lời chuẩn bị móc bạc ra.

- Chắc giá, năm trăm lượng...

Gia đinh cười hì hì, thấy ánh mắt sững sờ của bọn họ bèn bấm đầu ngón tay giải thích:

- Lễ vật vào cửa tướng phủ lệ thường là một cân lễ vật mười lượng bạc, ngài mang đồ chơi này sợ rằng có bảy tám chục cân. Chúng ta bớt cho chỉ còn năm mươi cân, nhân cho mười lượng chính là năm trăm lượng bạc trắng.

Năm trăm lượng đối với Trương Công Ngư không đáng kể gì, sau khi hơi chững lại tiếp tục móc ngân phiếu ra đưa.

Nhưng y nói muốn bỏ ra thay Khâu Tranh, Khâu Tranh liền thuận theo buột miệng đáp ứng, thế nhưng lại nói là cho mượn, Khâu Ngự Sử thấy vậy không vui, nhìn quanh quất thấy Tần Lâm đứng bên trong cửa, vội vàng cầu xin:

- Tần tướng quân, ngài xem…

Tần Lâm khẽ mỉm cười, Khâu Tranh làm như vậy hắn có hơi coi thường, bất quá nể mặt Trương Công Ngư cho nên lấy một tấm ngân phiếu trong ngực áo mình ra nói với gia đinh:

- Vị Khâu Ngự Sử này vốn thanh cao nghèo khổ, để ta ra bạc thay y.

- Làm sao có thể lấy bạc của Tần tướng quân, tiểu nhân đáng chết!

Gia đinh kia vội vàng đánh mình một bạt tai, tỏ vẻ đáng thương nhìn Du Thất ở cửa, lại nhìn Tần Lâm.

- Cầm đi, thưởng các ngươi uống rượu.

Tần Lâm cười nhét vào trong ngực y.

Du Thất thừa biết bạc rơi qua kẽ tay Tần Lâm chính là hàng ngàn hàng vạn, căn bản không quan tâm chút bạc mọn này, bèn nhìn gia đinh kia gật đầu một cái. Lúc này gia đinh mới thiên ân vạn tạ nhận lấy, lại dập đầu với Tần Lâm, nói vài lời chúc, thái độ đặc biệt cung kính.

Lúc này Khâu Tranh mới thuận lợi cho người gánh đôi liễn vào trong, có vẻ xấu hổ, miệng lải nhải rằng gia đinh không nể mặt, ngay cả tiền của Tần tướng quân cũng dám thu, chúng ta không nên cho y như vậy.

Tần Lâm biết được người này là môn sinh Cảnh Định Lực, bây giờ lại là thuộc cấp Trương Công Ngư ở Đô Sát Viện, cũng không so đo với loại người nhỏ mọn hẹp hòi như y, thuận miệng đổi sang đề tài khác cho qua chuyện.

Khâu Tranh ngược lại thở phào, trong lòng thầm kêu may mắn.

Chính đường Giang Lăng tướng phủ, Trương Cư Chính đầu đội Trung Tĩnh quán, thân mặc y phục tại nhà, tươi cười hớn hở hàn huyên với tân khách có tư cách tiến vào chính đường. Mấy đứa con trai Trương Kính Tu, Trương Tự Tu, Trương Mậu Tu đứng hầu sau lưng phụ thân.

Quan chức nhỏ nhất nơi này chính là Tần Lâm vừa mới thăng lên tam phẩm Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ. Mặc dù công lao cực lớn, được mặt rồng ưu ái, lại thường xuyên lui tới tướng phủ, nhưng lúc này cũng chỉ có thể ngồi hàng cuối.

Có thể vào được chính đường tướng phủ tức là có thể diện tày trời, quan viên bên ngoài nhìn thấy vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, phải biết lúc này trong chính đường đang ngồi cơ hồ có hơn nửa triều đình Đại Minh.

Tần Lâm lại là người duy nhất muốn chạy ra ngoài nhanh lên một chút. Hắn vốn chuẩn bị đưa lễ vật xong sẽ chạy tới hậu viện đi gặp Trương Tử Huyên, kết quả mẫu người như hắn giống như đom đóm trong đêm vô cùng nổi bật, khiến cho người khác chú ý, bị một vị quản gia tướng phủ khác là Diêu Bát dẫn tới đại đường ngồi.

Chỉ thấy xung quanh là một đám lão đầu tử, đối diện còn có Lưu Thủ Hữu thỉnh thoảng ném tới ánh mắt không có hảo ý. Hắn uống trà nhưng mang lòng hươu dạ vượn, như đang ngồi trên bàn chông nhấp nhổm không yên, chỉ hận không rảnh để chạy ra ngoài.

Quản gia Diêu Bát đi tới bên tai Trương Cư Chính, nói mấy câu thật thấp, chân mày nhỏ dài Trương Tướng gia cau lại, khẽ gật đầu.

Khâu Tranh vô cùng hưng phấn đi tới, hai tên tùy tùng khiêng lễ vật theo ở phía sau.

Lễ vật to dài như vậy rất nhanh đã hấp dẫn ánh mắt chư vị khách quý, ai nấy suy đoán xem là cái gì.

T- y chức tự tay soạn một đôi liễn, cung chúc Giang Lăng tướng công phụ tá thiên tử Đại Minh ta vạn vạn năm!

Khâu Tranh quỳ hành lễ, đứng lên tự tay vén lụa đỏ phủ trên đôi liễn.

Đôi liễn này sơn đen thếp vàng vô cùng bắt mắt, chữ vàng trên đó sáng chói nổi bật: Thượng Tướng Thái Phó, nhất đức phụ tam triều, công quang nhật nguyệt. Trạng Nguyên Bảng Nhãn, nhị nam đăng lưỡng đệ, học quán thiên hạ.

Đôi liễn đối này chân chính hay không thể tả, Trương Cư Chính là Tể Tướng, bái Thái Phó, phụ tá ba triều Gia Tĩnh, Long Khánh, Vạn Lịch, công lao có thể sánh cùng nhật nguyệt tranh huy, mà hai chữ ‘nhật nguyệt’ hợp chung lại là chữ Minh, chính là quốc hiệu triều Đại Minh. Hạ liễn nói Trương Mậu Tu, Trương Tự Tu đỗ Trạng Nguyên Bảng Nhãn, gia học sâu xa quán tuyệt thiên hạ, chính là ứng với tình cảnh hôm nay.

- Hay, hay, hay!

Trương Cư Chính nói liên tục ba chữ hay, lập tức lệnh cho Diêu Bát treo đôi liễn lên ở hai bên đại môn chính đường.

Khâu Tranh nhất thời vui như mở cờ trong bụng, cực kỳ cao hứng.

Các vị khách quý cũng xì xào bàn tán, sợ rằng lễ vật này là độc đáo nhất hôm nay, tên họ Khâu kia quả thật biết cách vuốt mông ngựa, không tốn tiền lại được Tướng gia hài lòng.

Những vị khách quý này đều đã giao lễ vật cho tôi tớ tướng phủ trước đó, chỉ có Tần Lâm xách theo hộp gỗ đàn chạy đến chính đường.

Lưu Thủ Hữu ngồi ở đối diện, nhìn hộp lễ vật của Tần Lâm suy đoán không đáng bao nhiêu tiền, cố ý bêu xấu hắn bèn lên tiếng hỏi:

- Không biết Tần tướng quân mang theo lễ vật gì, có thể cho chúng ta xem thử được chăng?

Trương Cư Chính nghe tiếng liền đưa mắt nhìn xem, lão cũng hiếu kỳ muốn biết Tần Lâm tặng lễ vật là gì.

- Ha ha, chút lễ mọn bất thành kính ý...

Tần Lâm cười mở nắp hộp ra, bên trong là một con hươu cùng một con đại nhạn vỗ cánh muốn bay bằng hoàng kim.

Bắt đầu từ Lưu Thủ Hữu cho đến Trương Tứ Duy, Thân Thời Hành nhất tề hít sâu một hơi khí lạnh, sắc mặt huynh đệ Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu đại biến, chân mày Trương Cư Chính cau thành chữ Xuyên.

Tần Lâm không hiểu vì sao chớp mắt một cái, lại sờ sờ mặt của mình: trên mặt ta không có nở hoa, vì sao các ngươi lại tỏ thái độ như vậy, ai nấy giống như bị mắc xương cá? Ặc, chẳng lẽ là hai món lễ vật này không đúng?

Quả thật không đúng chút nào, Tần Lâm bị Từ lão điên chơi cho một vố.

Chỉ riêng kim lộc (hươu vàng) có thể nói là nhà Tần mất thiên hạ, đuổi hươu Trung Nguyên. Cũng có thể theo âm ‘lộc’ đồng âm mà hiểu là lộc trong Phúc Lộc Thọ. Bất quá nếu phối hợp với đại nhạn, vậy ý nghĩa của nó cuối cùng chỉ có một, chính là sính lễ.

Thi Kinh có câu: ‘Dã hữu tử mi, bạch mao bao chi. Hữu nữ hoài xuân, cát sĩ dụ chi.’ Một nam nhân lượm được con chương (hươu không sừng) đã chết, liền lấy lá bạch mao gói lại, đưa cho mỹ nhân làm lễ vật, cho nên đời sau lấy lộc làm sính lễ.

Đồng thời bởi vì đại nhạn vượt qua thiên sơn vạn thủy, trống mái bên nhau không rời, cho nên thượng cổ dâng sính lễ lại chấp nhạn làm lễ, đưa sính lễ lại gọi ‘Ủy cầm’, chính là câu ‘Ủy cầm điện nhạn, phối dĩ lộc bì’. (Sính lễ dâng nhạn, cùng với da hươu)

Thi Kinh thuộc về Tứ Thư Ngũ Kinh Nho gia, quan viên đang ngồi đừng nói là những văn thần Trương Cư Chính, Thân Thời Hành, cho dù là cẩm y Đô đốc Lưu Thủ Hữu trong quan võ cũng là danh thần thế gia, Thích Kế Quang được xưng Nho tướng thông thạo thơ sách, làm sao không biết ý của hươu và nhạn?

/1145

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status