Bốn vị nữ binh nghe Chu Do Phiền nói như vậy, lửa cừu hận lập tức giảm xuống. Nữ binh Giáp vén tóc trên trán, nhìn y trừng mắt thật to, cái mũi nhỏ có mấy vệt tàn nhang của nữ binh Ất nhíu lại, gương mặt hơi đen của nữ binh Bính không có vẻ tươi cười, nữ binh Đinh nhỏ nhất chu miệng lẩm bẩm:
- Thế tử quá… quá xấu, rõ ràng ngài biết tiểu thư nhà ta, còn cố ý nói xấu sau lưng nàng!
Chu Do Phiền ung dung nhàn nhã thưởng thức trà, khẽ lắc đầu:
- Nói Tân Di muội muội sao? Sau này tiểu thư các ngươi là muội muội Lý gia kia mà.
- Thanh Đại tiểu thư chúng ta cũng đã gặp, ôn nhu nhàn tĩnh, y thuật cực kỳ cao minh, chúng ta bội phục vô cùng, vốn là không bằng lòng rời đi Quốc Công phủ, bởi vì là hầu hạ Thanh Đại tiểu thư mới đáp ứng tới nơi này...
Giáp Ất Bính Đinh vừa dứt lời, vừa mang theo địch ý nhìn Tần Lâm, giọng nói bất mãn hết sức:
- Nhưng tên này cười đùa cợt nhả, còn nói xấu tiểu thư nhà ta là ai vậy?
Bị bốn tên nữ chiến sĩ đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm, Tần Lâm cảm giác áp lực rất lớn.
- Các vị tỷ muội, vị Tần Mộc Cận Tần huynh này là sư… sư đệ Thanh Đại cô nương…
Nói tới chỗ này Chu Do Phiền lại dùng tay áo che kín miệng cười mấy tiếng, nhìn Tần Lâm chớp chớp mắt:
- Hơn nữa Thanh Đại ghé mắt xanh Tần huynh, cho nên tính ra, e rằng hắn cũng coi như nửa chủ nhân của các ngươi. Tương lai có bỏ đi được chữ ‘nửa’ hay không, tiểu khả cũng không dám đoán mò.
Nữ binh Giáp Ất Bính nghe vậy cả kinh, miệng nhỏ hé ra không khép lại được. Không phải là tiểu thư đã nói muốn tác hợp thế tử và Thanh Đại hay sao, vì sao lại hóa thành cục diện như bây giờ?
Chỉ có nữ binh Đinh còn bé nhất mắt mở to không hiểu chuyện gì xảy ra, hỏi ba vị tỷ tỷ:
- Tại sao nói người này là nửa chủ nhân như vậy? Chẳng lẽ Thanh Đại tiểu thư muốn bán tỷ muội chúng ta cho hắn?
Nữ binh Giáp ghé đến bên tai nàng nói thật nhỏ mấy câu, vẻ mặt nữ binh Đinh lập tức lại bất đồng, quan sát tới quan sát lui Tần Lâm tỉ mỉ, cuối cùng rất là tiếc nuối thở dài một tiếng, nhíu lỗ mũi vặn lông mày biểu lộ rõ ràng chính là những lời này: ôi... một đóa hoa tươi cắm trên bãi gì đó…
Theo Tần Lâm thấy Chu Do Phiền quá mức nữ tính, nhưng phù hợp thẩm mỹ quan văn nhân nhã sĩ vào thời đại này, có vẻ tài tử bệnh hữu khí vô lực nhờ thị nữ đỡ vai, uống rượu thưởng hoa mai trong tiết trời bão tuyết bay tán loạn. Hương thầm ập tới, tài tử thỉnh thoảng ho nhẹ mấy tiếng, thị nữ dùng khăn lụa trắng muốt lau khóe miệng cho y, mang theo vết máu mờ mờ…
Bốn nàng lại nhìn sang dáng vẻ Tần Lâm, khả năng ho ra máu là không nhiều, ánh mắt gian tặc đảo tròn nhìn loạn xung quanh, suy đoán hắn nhìn nữ nhân hứng thú hơn ngắm hoa mai, khả năng này là hoàn toàn có thể khẳng định.
Bốn nàng Giáp Ất Bính Đinh nghĩ đến sau này rất có khả năng hầu hạ một vị chủ nhân ‘không hiểu phong tình’ như vậy, không khỏi đồng loạt lắc đầu: ôi…
Đột nhiên nữ binh Giáp nắm chặt quả đấm, thấp giọng nói:
- Các tỷ muội, nhất định là người này dùng thủ đoạn hèn hạ gì, mới ép Thanh Đại tiểu thư không thể không tỏ ra lá mặt lá trái như vậy.
Ba nàng thấy dáng vẻ Tần Lâm bại hoại như vậy, càng nhìn càng cảm thấy hắn không giống người tốt, nữ binh Ất nhất thời sinh lòng chính nghĩa dẹp bất bình:
- Chúng ta tuyệt đối không thể bàng quan bất kể!
- Đúng vậy, cho dù là vì tiểu thư phó thác cũng phải đấu với người này.
Nữ binh Bính như bị linh hồn nhân viên KGB phụ thể:
- Thừa dịp hầu hạ Thanh Đại tiểu thư, âm thầm tìm cơ hội, tìm được chứng cớ quyết định, nhất cử vạch trần mặt thật của tên bại hoại này!
Nữ binh Đinh nhỏ tuổi nhất bị mục tiêu cao quý này làm cho cảm động đến nỗi kích động trong lòng, không nhịn được hô lên khẩu hiệu lúc theo Từ Tân Di cưỡi ngựa bắn tên ở bên ngoài Kim Lăng thành:
- Đại tiểu thư uy vũ, Đại tiểu thư tất thắng!
Ba nữ binh Giáp Ất Bính vội vàng che miệng nàng lại:
- Ngu ngốc, muội hô loạn gì vậy?
Nữ binh Đinh ngượng ngùng le lưỡi một cái, hết sức cẩn thận nhìn Tần Lâm, phát hiện hắn tựa hồ không có chú ý, lúc này mới vỗ vỗ ngực, che miệng cười trộm.
- Thiên tuế gia, chờ bần đạo với!
Tiếng kêu vang của Uy Linh Tiên từ thủy tạ đối diện truyền tới.
Kinh Vương Chu Thường Quán bước đi như bay trên hành lang, thở hổn hển, mặt hơi đỏ lên, bỏ xa hoạn quan cùng thị nữ hầu hạ ở phía sau.
Vị Vương gia này trở nên vội vàng nôn nóng từ lúc nào vậy? Cho dù là thánh chỉ từ kinh sư tới, hoặc là khâm sai đại thần, nhất phẩm đương triều tới bái kiến, y cũng chỉ chậm rãi bước đi ung dung không vội vã, vậy mà nghe nói Tần công tử tới gặp con trai Chu Do Phiền, y lại chạy còn nhanh hơn thỏ.
Không ai biết trong lòng Chu Thường Quán, thành Tiên đạo hưởng tiên phúc vô cùng được xếp hạng thứ nhất, ngay cả ghế thân vương triều Đại Minh đều phải lui đến thứ hai. Gần đây một ít tin đồn y ngưỡng mộ càng sâu hơn đối với ‘Tần tinh quân’, vì có thể gặp được cao nhân trong truyền thuyết nhanh lên một chút, cho dù là bảo y đích thân chạy mười dặm đường, cũng không sao cả.
Mẹ con Hoàng phi được đám nữ quan hầu hạ xung quanh, đi ở phía sau cùng.
Nhìn bóng lưng Kinh Vương, sắc mặt cay nghiệt của Hoàng phi có hơi đắc ý. Thời gian gần đây Chu Thường Quán cùng Uy Linh chân nhân ngày ngày nhốt mình trong đan phòng, nếu không phải tuổi Uy Linh chân nhân quá lớn, người khác sẽ thật sự cho rằng hai người bọn họ có quan hệ đồng tính, ngay cả cưng chìu Hoàng phi cũng trở nên lãnh đạm không ít.
Nhưng lần này nàng chạy tới đan phòng, mới vừa tố cáo nói có tên họ Tần không biết trên dưới phải trái, được Trương Tiểu Dương mang theo đi tìm Chu Do Phiền, lời còn chưa nói hết Chu Thường Quán đã đùng đùng nổi giận xông ra ngoài, khí thế hùng mạnh tới nỗi tám ngựa kéo ngược trở lại không được. Không phải là cực kỳ nể mặt vị trắc phi như nàng hay sao?
Hoàng phi cúi người xuống, xoa đầu con trai Chu Do Tra, thấp giọng nói:
- Thấy chưa, mặc dù phụ thân con không có bản lãnh gì lớn, nhưng lúc đối phó người khác vẫn sấm sét lôi đình như vậy. Còn nhớ hai tên cung nữ nhiều chuyện nói xấu sau lưng, mẹ đã sửa trị bọn chúng thế nào không?
- Mẹ đánh các nàng ba trăm roi, sau đó xát muối lên vết thương, làm cho các nàng đau ước chừng hai ngày, cuối cùng bán đi, ừm, hình như là thanh lâu gì đó. Mẹ, thanh lâu là địa phương thế nào vậy?
Giọng Chu Do Tra ngây thơ nói chuyện hết sức kinh người như vậy, trên gương mặt non nớt của nó không có chút gợn sóng nào, không chỉ có không cảm thấy mẫu thân làm như vậy có gì không ổn, thậm chí còn mơ hồ khoái chí.
Hoàng phi cười phá lên:
- Con còn không biết... Tóm lại đó không phải là địa phương tốt gì, đi vào đó sẽ rất là xấu số, muốn sống không được, muốn chết cũng không thể.
Chu Do Tra vung quyền nhỏ bé, giọng tàn nhẫn:
- Vậy đợi lát nữa hài nhi sẽ cầu xin phụ vương cũng đánh họ Tần kia ba trăm roi, sau đó bán vào thanh lâu!
- Thế tử quá… quá xấu, rõ ràng ngài biết tiểu thư nhà ta, còn cố ý nói xấu sau lưng nàng!
Chu Do Phiền ung dung nhàn nhã thưởng thức trà, khẽ lắc đầu:
- Nói Tân Di muội muội sao? Sau này tiểu thư các ngươi là muội muội Lý gia kia mà.
- Thanh Đại tiểu thư chúng ta cũng đã gặp, ôn nhu nhàn tĩnh, y thuật cực kỳ cao minh, chúng ta bội phục vô cùng, vốn là không bằng lòng rời đi Quốc Công phủ, bởi vì là hầu hạ Thanh Đại tiểu thư mới đáp ứng tới nơi này...
Giáp Ất Bính Đinh vừa dứt lời, vừa mang theo địch ý nhìn Tần Lâm, giọng nói bất mãn hết sức:
- Nhưng tên này cười đùa cợt nhả, còn nói xấu tiểu thư nhà ta là ai vậy?
Bị bốn tên nữ chiến sĩ đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm, Tần Lâm cảm giác áp lực rất lớn.
- Các vị tỷ muội, vị Tần Mộc Cận Tần huynh này là sư… sư đệ Thanh Đại cô nương…
Nói tới chỗ này Chu Do Phiền lại dùng tay áo che kín miệng cười mấy tiếng, nhìn Tần Lâm chớp chớp mắt:
- Hơn nữa Thanh Đại ghé mắt xanh Tần huynh, cho nên tính ra, e rằng hắn cũng coi như nửa chủ nhân của các ngươi. Tương lai có bỏ đi được chữ ‘nửa’ hay không, tiểu khả cũng không dám đoán mò.
Nữ binh Giáp Ất Bính nghe vậy cả kinh, miệng nhỏ hé ra không khép lại được. Không phải là tiểu thư đã nói muốn tác hợp thế tử và Thanh Đại hay sao, vì sao lại hóa thành cục diện như bây giờ?
Chỉ có nữ binh Đinh còn bé nhất mắt mở to không hiểu chuyện gì xảy ra, hỏi ba vị tỷ tỷ:
- Tại sao nói người này là nửa chủ nhân như vậy? Chẳng lẽ Thanh Đại tiểu thư muốn bán tỷ muội chúng ta cho hắn?
Nữ binh Giáp ghé đến bên tai nàng nói thật nhỏ mấy câu, vẻ mặt nữ binh Đinh lập tức lại bất đồng, quan sát tới quan sát lui Tần Lâm tỉ mỉ, cuối cùng rất là tiếc nuối thở dài một tiếng, nhíu lỗ mũi vặn lông mày biểu lộ rõ ràng chính là những lời này: ôi... một đóa hoa tươi cắm trên bãi gì đó…
Theo Tần Lâm thấy Chu Do Phiền quá mức nữ tính, nhưng phù hợp thẩm mỹ quan văn nhân nhã sĩ vào thời đại này, có vẻ tài tử bệnh hữu khí vô lực nhờ thị nữ đỡ vai, uống rượu thưởng hoa mai trong tiết trời bão tuyết bay tán loạn. Hương thầm ập tới, tài tử thỉnh thoảng ho nhẹ mấy tiếng, thị nữ dùng khăn lụa trắng muốt lau khóe miệng cho y, mang theo vết máu mờ mờ…
Bốn nàng lại nhìn sang dáng vẻ Tần Lâm, khả năng ho ra máu là không nhiều, ánh mắt gian tặc đảo tròn nhìn loạn xung quanh, suy đoán hắn nhìn nữ nhân hứng thú hơn ngắm hoa mai, khả năng này là hoàn toàn có thể khẳng định.
Bốn nàng Giáp Ất Bính Đinh nghĩ đến sau này rất có khả năng hầu hạ một vị chủ nhân ‘không hiểu phong tình’ như vậy, không khỏi đồng loạt lắc đầu: ôi…
Đột nhiên nữ binh Giáp nắm chặt quả đấm, thấp giọng nói:
- Các tỷ muội, nhất định là người này dùng thủ đoạn hèn hạ gì, mới ép Thanh Đại tiểu thư không thể không tỏ ra lá mặt lá trái như vậy.
Ba nàng thấy dáng vẻ Tần Lâm bại hoại như vậy, càng nhìn càng cảm thấy hắn không giống người tốt, nữ binh Ất nhất thời sinh lòng chính nghĩa dẹp bất bình:
- Chúng ta tuyệt đối không thể bàng quan bất kể!
- Đúng vậy, cho dù là vì tiểu thư phó thác cũng phải đấu với người này.
Nữ binh Bính như bị linh hồn nhân viên KGB phụ thể:
- Thừa dịp hầu hạ Thanh Đại tiểu thư, âm thầm tìm cơ hội, tìm được chứng cớ quyết định, nhất cử vạch trần mặt thật của tên bại hoại này!
Nữ binh Đinh nhỏ tuổi nhất bị mục tiêu cao quý này làm cho cảm động đến nỗi kích động trong lòng, không nhịn được hô lên khẩu hiệu lúc theo Từ Tân Di cưỡi ngựa bắn tên ở bên ngoài Kim Lăng thành:
- Đại tiểu thư uy vũ, Đại tiểu thư tất thắng!
Ba nữ binh Giáp Ất Bính vội vàng che miệng nàng lại:
- Ngu ngốc, muội hô loạn gì vậy?
Nữ binh Đinh ngượng ngùng le lưỡi một cái, hết sức cẩn thận nhìn Tần Lâm, phát hiện hắn tựa hồ không có chú ý, lúc này mới vỗ vỗ ngực, che miệng cười trộm.
- Thiên tuế gia, chờ bần đạo với!
Tiếng kêu vang của Uy Linh Tiên từ thủy tạ đối diện truyền tới.
Kinh Vương Chu Thường Quán bước đi như bay trên hành lang, thở hổn hển, mặt hơi đỏ lên, bỏ xa hoạn quan cùng thị nữ hầu hạ ở phía sau.
Vị Vương gia này trở nên vội vàng nôn nóng từ lúc nào vậy? Cho dù là thánh chỉ từ kinh sư tới, hoặc là khâm sai đại thần, nhất phẩm đương triều tới bái kiến, y cũng chỉ chậm rãi bước đi ung dung không vội vã, vậy mà nghe nói Tần công tử tới gặp con trai Chu Do Phiền, y lại chạy còn nhanh hơn thỏ.
Không ai biết trong lòng Chu Thường Quán, thành Tiên đạo hưởng tiên phúc vô cùng được xếp hạng thứ nhất, ngay cả ghế thân vương triều Đại Minh đều phải lui đến thứ hai. Gần đây một ít tin đồn y ngưỡng mộ càng sâu hơn đối với ‘Tần tinh quân’, vì có thể gặp được cao nhân trong truyền thuyết nhanh lên một chút, cho dù là bảo y đích thân chạy mười dặm đường, cũng không sao cả.
Mẹ con Hoàng phi được đám nữ quan hầu hạ xung quanh, đi ở phía sau cùng.
Nhìn bóng lưng Kinh Vương, sắc mặt cay nghiệt của Hoàng phi có hơi đắc ý. Thời gian gần đây Chu Thường Quán cùng Uy Linh chân nhân ngày ngày nhốt mình trong đan phòng, nếu không phải tuổi Uy Linh chân nhân quá lớn, người khác sẽ thật sự cho rằng hai người bọn họ có quan hệ đồng tính, ngay cả cưng chìu Hoàng phi cũng trở nên lãnh đạm không ít.
Nhưng lần này nàng chạy tới đan phòng, mới vừa tố cáo nói có tên họ Tần không biết trên dưới phải trái, được Trương Tiểu Dương mang theo đi tìm Chu Do Phiền, lời còn chưa nói hết Chu Thường Quán đã đùng đùng nổi giận xông ra ngoài, khí thế hùng mạnh tới nỗi tám ngựa kéo ngược trở lại không được. Không phải là cực kỳ nể mặt vị trắc phi như nàng hay sao?
Hoàng phi cúi người xuống, xoa đầu con trai Chu Do Tra, thấp giọng nói:
- Thấy chưa, mặc dù phụ thân con không có bản lãnh gì lớn, nhưng lúc đối phó người khác vẫn sấm sét lôi đình như vậy. Còn nhớ hai tên cung nữ nhiều chuyện nói xấu sau lưng, mẹ đã sửa trị bọn chúng thế nào không?
- Mẹ đánh các nàng ba trăm roi, sau đó xát muối lên vết thương, làm cho các nàng đau ước chừng hai ngày, cuối cùng bán đi, ừm, hình như là thanh lâu gì đó. Mẹ, thanh lâu là địa phương thế nào vậy?
Giọng Chu Do Tra ngây thơ nói chuyện hết sức kinh người như vậy, trên gương mặt non nớt của nó không có chút gợn sóng nào, không chỉ có không cảm thấy mẫu thân làm như vậy có gì không ổn, thậm chí còn mơ hồ khoái chí.
Hoàng phi cười phá lên:
- Con còn không biết... Tóm lại đó không phải là địa phương tốt gì, đi vào đó sẽ rất là xấu số, muốn sống không được, muốn chết cũng không thể.
Chu Do Tra vung quyền nhỏ bé, giọng tàn nhẫn:
- Vậy đợi lát nữa hài nhi sẽ cầu xin phụ vương cũng đánh họ Tần kia ba trăm roi, sau đó bán vào thanh lâu!
/1145
|