Cẩm Y Vệ

Chương 622: Bá chủ lưỡng dương

/1145


Nếu từ Bì Thấp Nô đến Phật tổ đều tức giận, Tần Lâm còn có thể không có điều bày tỏ sao? Hắn tỏ vẻ vô cùng căm phẫn nói:

- Cho nên bản quan triệu tập chư vị lại, chính là vì thiên triều chuẩn bị trợ giúp các ngươi chống cự người Tây Dương tàn bạo đáng sợ, giúp cho các ngươi tránh khỏi bị hại. Không biết chư vị nghĩ như thế nào?

Bọn Sai Ngõa Lập, Ma Ha La ngơ ngác nhìn nhau, không có hoan hô nhảy cẫng như dự đoán, ngược lại mặt lộ vẻ lúng túng, ấp úng nói:

- Tần... Tần tướng quân, ngài chớ có nói đùa...

Ặc... Tần Lâm ngạc nhiên, lòng nói lúc trước còn đỡ, mọi người càng nói càng hòa hợp, vì sao lúc sau lại chuyển hướng như vậy? Chẳng lẽ các nước Nam Dương không sợ thực dân phương Tây cùng hung cực ác, không lo lắng cho tình cảnh của mình sao?

Thời đại này người châu Âu thế tới hung hăng, cũng không giống như mấy trăm năm sau luôn miệng nói chủ nghĩa nhân đạo, trên thực tế thời đại hàng hải tất cả những kẻ mạo hiểm đều là nhân vật liếm máu đầu đao.

Vasco da Gama lạm sát kẻ vô tội ở bờ Đông châu Phi và Ấn Độ, đốt cháy cả thuyền của bá tánh bình dân. Sau khi quân thực dân Bồ Đào Nha công hãm Malacca cổ động tàn sát thành, giết chết ba vạn người Mã Lai, có thể nói không còn chút nhân tính nào.

Cho dù là chạy tới chỗ Trung Quốc tương đối hùng mạnh, thực dân phương Tây vẫn cố chấp không thay đổi, vẫn đốt giết bắt cướp trên mặt biển gần Quảng Đông. Cho đến khi Quảng Đông Hải đạo Phó Sứ Uông Hoằng đánh quân thực dân Bồ Đào Nha đại bại hai trận hải chiến ở Truân Môn, Thiến Thảo Loan, bắt sống thủ lãnh quân Bồ Đào Nha Biệt Đô Lô (Pedro Homen), thực dân mới trở nên ngoan ngoãn, làm ăn ở Macao một cách quy củ, không dám làm xằng bậy nữa.

Mà nước nhỏ như Malacca, Luzon khó thoát tai kiếp, lần lượt bị Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha công chiếm. Các Tô Đan, quốc vương mất nước bị giết, dân bản xứ phải làm nô lệ…

Các nước Giản Bộ Trại, Lưu Cầu thế đơn lực bạc, binh tướng ít ỏi, đối mặt thực dân phương Tây ép người quá đáng há có thể không sợ?

Tần Lâm hơi nghĩ ngợi một chút, sau đó nghiêm nghị nói:

- Chư vị lo lắng thiên triều đánh không lại Tây Di ư? Nực cười, Trung Quốc chúng ta là thiên triều đại quốc, năm đó Tam Bảo thái giám hạ Tây Dương, chế tạo thuyền lớn hơn Tây Di nhiều lắm. Nếu bàn về súng pháo, ta cũng có Tướng Quân Đồng, pháo Bồ Đào Nha, Hồng Di đại pháo, tốc xạ điểu thương, số lượng càng vượt hơn bọn họ gấp mười lần!

Nói thật ra hiện tại trên Đông Hải, mặc dù triều Đại Minh không còn đánh đâu thắng đó giống như năm Vĩnh Lạc lúc Trịnh Hòa hạ Tây Dương, nhưng vẫn ăn đứt thực dân phương Tây ở khu vực phía Đông eo biển Malacca. Mấy chục năm trước Uông Hoằng đánh bại người Bồ Đào Nha, mấy chục năm sau, Trịnh Thành Công cũng đánh cho thực dân Hà Lan răng rơi đầy đất như vậy.

- Không dám, không dám...

Sai Ngõa Lập, Ma Ha La xua tay lia lịa, cười bồi nói:

- Trung Hoa thiên triều chính là chủ chung của thiên hạ, làm sao chúng ta dám nghi ngờ thực lực thiên triều, chỉ bất quá, chỉ bất quá...

Tần Lâm nghiêm mặt, cũng không quản sứ giả khác, chỉ nhìn chăm chú vào một mình Sai Ngõa Lập... Sứ giả Xiêm La này là giảo hoạt nhất trong đám các sứ giả.

Sai Ngõa Lập không chịu được, không thể làm gì khác hơn là giơ tay đầu hàng, than thở:

- Không phải là chúng ta nghi ngờ thực lực thiên triều, là, là lo lắng đến lúc đó thiên triều không chịu xuất binh.

Vì sao y lại nói ra những lời này?

Thì ra lúc trước đã có tiền lệ!

Malacca là yết hầu con đường biển đi từ Thái Bình Dương đến Ấn Độ Dương, trấn thủ yếu đạo giao thông từ Đông sang Tây, cho nên thực dân Bồ Đào Nha quyết chiếm nó cho bằng được, đã phát động tấn công với quy mô lớn vào năm Chính Đức.

Malacca là phiên thuộc quốc quan trọng của Trung Quốc, năm Chính Đức thứ mười lăm Tô Đan Malacca phái người cầu cứu Trung Quốc, Minh Vũ Tông Chính Đức Hoàng đế biết chuyện này.

Người Bồ Đào Nha dùng võ lực chiếm lĩnh Malacca, tạo thành uy hiếp nghiêm trọng đối với hệ thống triều cống phương Đông do Trung Quốc làm trung tâm. Minh Hội Điển ghi lại sáu mươi ba quốc gia triều cống có chừng bốn mươi nước ở vào phía Tây Malacca, người Bồ Đào Nha khống chế tòa thành này có nghĩa hệ thống triều cống có nguy cơ dao động, tan rã, phần lớn nước nhỏ phía Tây eo biển Malacca vĩnh viễn sẽ không đến triều cống nữa.

Vốn Chính Đức Hoàng đế nên trợ giúp Tô Đan Malacca đánh bại người Bồ Đào Nha, nhưng lúc đó triều Minh đã không còn tích cực như lúc đầu. Mặc dù Malacca quan trọng nhưng dù sao chẳng qua là phiên thuộc bên ngoài Trung Quốc, chuyện nó mất hay còn cũng không ảnh hưởng tới an nguy của bản thân Trung Quốc.

Cho nên Chính Đức bận rộn hưởng lạc ở Báo Phòng cũng không hề sử dụng biện pháp gì để giúp đỡ. Huống chi người Bồ Đào Nha hối lộ quyền thần, Đề Đốc Đông Xưởng kiêm Cẩm Y Vệ Giang Bân nói rất nhiều lời tốt giúp bọn họ trước mặt Hoàng đế.

Năm Chính Đức mười sáu Vũ Tông băng hà, Gia Tĩnh Hoàng đế kế vị, Tô Đan Malacca lại cho sứ giả đi cầu cứu. Lần này bọn họ vô cùng hy vọng, Chính Đức hoang dâm vô độ giá băng, tân Hoàng đế hẳn sẽ chấn chỉnh lại một phen.

Đáng thương Tô Đan Malacca, lão nhân gia dù nằm mộng cũng không nghĩ tới, lần này lại đụng vào họng súng.

Chính Đức không có con ruột, Gia Tĩnh lấy thân phận phiên vương bàng chi kế thừa đại thống, mới vừa kế vị đã vì vấn đề có truy phong cha ruột làm tiên đế hay không mở ra Đại Lễ Nghị, tranh cãi với văn võ cả triều loạn cả lên, không hề để ý tới chuyện của một quốc gia phiên thuộc nho nhỏ ở cách kinh sư xa vạn dặm.

Triều Minh ra quyết định lấy thân phận thiên triều thượng quốc, tông chủ vạn bang hạ chỉ trách cứ Bồ Đào Nha, yêu cầu bọn họ lập tức thối lui ra Malacca, cũng ra lệnh Xiêm La cùng là phiên thuộc quốc phái binh đi cứu viện Tô Đan.

Suy đoán Tô Đan Malacca thấy phần chiếu sách này, sợ rằng lo tới thót tim, thịt béo mà người Bồ Đào Nha đã nuốt vào bụng, chỉ vì một đạo chiếu sách chịu nhả ra sao? Bảo Xiêm La giúp một tay lại càng không đáng tin cậy, Xiêm La vô cùng yếu ớt, có thể đánh thắng thuyền cứng pháo mạnh của Bồ Đào Nha trên biển sao?

Cho nên Tô Đan Malacca nhận được chiếu sách chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, vứt địa bàn của mình bỏ chạy tháo thân. Mà Xiêm La dở khóc dở cười, mãi đến bây giờ cũng không thấy bọn họ xuất động một binh một tốt đi chinh phạt Bồ Đào Nha.

Cho đến ngày nay, giống như Miến Điện Đông Hu vương triều tiếp giáp cùng Vân Nam, triều Đại Minh là chủ chung thiên hạ tuyệt cống với bọn họ, tạo ra áp lực hùng mạnh, các nước Xiêm La, Giản Bộ Trại hân hoan khích lệ. Nhưng triều đình nói sẽ bảo vệ bọn họ, thay bọn họ đối phó người Tây Dương, chuyện này quả thật khó lòng tin được.

Nói xong những lời phế phủ như vậy, các vị sứ giả các nước đều nở nụ cười khổ, triều Đại Minh lề mề dây dưa, ai nấy đều có tính toán trong lòng. Nếu thật sự đối mặt Tây Di xâm lược, trông cậy vào Đại Minh đem binh tới, e rằng lúc bọn họ tới nơi thì mọi sự đã rồi.

Bọn Chu Thuận Thủy, Quyền Chính Ngân nhìn nhau, trong lòng âm thầm buồn bực, chẳng lẽ lần này là lần đầu tiên Tần trưởng quan làm tiền thất bại từ trước tới nay?

Thần sắc Kim Anh Cơ khẽ động, trong làn thu thủy chợt thoáng qua vẻ kinh ngạc, ủa, chẳng lẽ là tiểu oan gia muốn…

Mới đầu Tần Lâm thật sự có hơi nản chí, triều Đại Minh đến thời kỳ giữa cuối triều chính lề mề, trì hoãn, công kích, tranh chấp không ngừng nghỉ, tốc độ làm ra phản ứng chậm tới cực điểm. Chỉ cần chuyện không uy hiếp tới an nguy của đế quốc như lửa cháy ngang mày, vậy sẽ trì hoãn vô thời hạn, khiến cho cả quốc gia giống như một con khủng long khổng lồ mà vụng về. Từ ý nghĩa này mà nói, Trương Cư Chính độc đoán chuyên quyền, cũng dùng Khảo Thành Pháp siết đám quan lại tăng cường hiệu suất, thật sự là rất nên làm.

Bất quá rất nhanh hắn đã phục hồi tinh thần, thậm chí khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa mà Kim Anh Cơ đã quen thuộc: vốn cho là phải phí một phen miệng lưỡi, hiện tại lại thuận buồm xuôi gió như vậy, không phải là đúng như mong muốn sao?

- Có lẽ các vị hiểu lầm rồi, ý của bản quan là…

Tần Lâm chậm rãi nói, lại nâng chung trà lên uống một hớp, khơi lên lòng tò mò của mọi người, lúc này mới thấp giọng:

- Nếu chư vị Đại nhân tiên sinh triều đình thích lề mề, Tây Di đánh vào không trông cậy nổi chư vị, vậy sao chúng ta không nghĩ biện pháp bảo vệ mình?

Nói đến xây dựng quân đội, đám sứ giả chợt nghe miệng mình đắng nghét. Bọn họ quốc lực nhỏ yếu, nào có thực lực thành lập một cánh hải quân có thể chống đỡ được với thực dân người Tây Dương?

Ma Ha La là người đầu tiên nói:

- Tần trưởng quan, ngài không biết, hạ bang nước nhỏ dân nghèo, binh tướng yếu ớt…

- Đúng vậy, triều đình bảo chúng ta xuất binh Malacca, nhưng chúng ta nào phải là đối thủ của Tây Di?

Sứ thần Xiêm La Sai Ngõa Lập không quên thuận đường giải vây cho mình một phen.

Tần Lâm bật cười ha hả, hai tay đè xuống:

- Một chiếc đũa rất dễ dàng bị bẻ gãy, mười đôi đũa cột thành một bó cứng rắn vô cùng. Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Muốn đối phó Tây Di, bảo vệ cho Nam Dương gió yên sóng lặng, ta thấy còn phải trông vào Kim Tuyên Úy Sứ và đám huynh đệ dưới trướng nàng.

Trời, đánh một vòng lớn, rốt cục lại trở về nơi này! Kim Anh Cơ ném cho Tần Lâm một ánh mắt mê hồn, thấp giọng rỉ tai:

- Tiểu oan gia, rõ ràng là huynh giày vò nô gia.

Ta giày vò nàng còn ít sao… Tần Lâm cười xấu xa, chọc cho Tuyên Úy Sứ tự biết lỡ lời véo hắn một cái, mặt trái xoan đỏ bừng.

Quyền Chính Ngân nhìn Tần Lâm, trong ánh mắt tràn đầy kính sợ, người Triều Tiên thông minh này đã biết kế hoạch Tần Lâm xảo diệu tới mức nào. Mà mấy vị Quy Bản Vũ Phu, Chu Thuận Thủy này vẫn còn chưa hiểu tình thế, trong lòng âm thầm suy đoán: ý Tần trưởng quan ngoài sáng chống cự Tây Di, trên thực tế là bảo Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Ty chúng ta đứng ra làm bá chủ Đông Hải Nam Dương. Những nước nhỏ này có thể đồng ý sao, tin được chúng ta sao?

- Tần trưởng quan diệu kế, diệu kế!

Sứ thần Lưu Cầu Lương Xán nước mắt rưng rưng, nếu không phải là Tần Lâm lanh tay lẹ mắt đỡ lấy, y đã quỳ sụp xuống:

- Có Tần trưởng quan cùng Kim Tuyên Úy Sứ chủ trì công đạo, chúng ta khấu tạ còn không còn kịp nữa, chân chính bội phục năm vóc sát đất, tệ quốc từ quốc chủ đến dân chúng nhất định vui mừng vô cùng!

Vì sao người Lưu Cầu lại kích động như thế? Thì ra Lưu Cầu vừa đúng ở trung tâm mua bán của khu vực Nam Dương, từ Nhật Bản, Triều Tiên đi Luzon, tuyến đường biển Nam Dương đều phải đi qua nơi này. Vương quốc Lưu Cầu thông qua mua bán kiếm tiền đầy túi, thế nhưng nước nhỏ binh ít, quân lực yếu đến đáng thương.

Địa phương béo bở như vậy, số người dòm ngó có rất nhiều. Chẳng những người Tây Dương lom lom như hổ rình mồi, dù là Tát Ma Phiên Đảo Tân Gia Nhật Bản cũng lăm lăm dao đồ tể. Vốn là khoảng mười mấy năm sau, Lưu Cầu thật sự bị Tát Ma Phiên tóm thâu, từ phiên thuộc Trung Quốc biến thành Xung Thằng huyện Nhật Bản.

Cho nên Lương Xán là người đầu tiên đứng ra ủng hộ, ngược lại không phải là vì chuyện Tần Lâm phá án bắt được hung thủ trong vụ án Hải Sa hội giết người trên biển, cho y một câu trả lời công bằng, mà là vương quốc Lưu Cầu quả thật lo lắng đề phòng, vừa sợ Tây Di, vừa sợ Nhật Bản.

Tuy rằng Ngũ Phong hải thương cũng không phải thiện nam tín nữ gì, nhưng so với giặc Oa cùng hung cực ác, Tây Di không có chút nhân tính nào, lập tức trở nên thuần khiết như thiên sứ.

- Thật là hay quá!

Ma Ha La, Sai Ngõa Lập cũng cùng nhau vỗ tay cười to:

- Tần tướng quân, Kim thuyền chủ, chúng ta còn có cái gì không tin chứ? Tệ quốc từ trên xuống dưới hết sức vui mừng.

Vì sao không tin triều đình mà tin hải thương, đây là vì liên quan đến ích lợi.

Triều đình tự xưng trung ương thiên triều, xem Tây Di xâm lược như tranh chấp của phiên thuộc xa nơi hải ngoại, thường là không thèm chú ý tới. Cho dù là thỉnh thoảng coi trọng một chút, nhưng cũng sẽ vì tranh chấp trong triều không ngừng nghỉ mà dây dưa lề mề khiến cho hành động trì hoãn.

Nhưng tập đoàn hải thương lại bất đồng, bọn họ phải tranh đoạt thị trường mua bán và vận chuyển đường biển với thực dân Tây Dương. Uông Trực thuyền chủ đời trước của Ngũ Phong hải thương từng vì độc bá Đông Hải mà ra tay đánh nhau kịch liệt với Tây Di, Chân Oa, ép thực dân người Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha và các phiên Nhật Bản phải cúi đầu với mình. Hiện tại Kim Anh Cơ chuẩn bị làm chuyện giống như vậy, dĩ nhiên các nước rất tin không nghi ngờ.

Nói cách khác, các nước nhỏ Nam Dương bị Tây Di xâm lấn, nếu cầu cứu triều đình sẽ cực kỳ khó được cứu viện. Nhưng nếu cầu cứu với Kim Anh Cơ, vì ích lợi thiết thân, nhất định nàng sẽ đem hết toàn lực xuất binh, khai chiến với Tây Di!

Điểm này cho dù là người mù cũng có thể thấy được.

Đại cục đã định, Tần Lâm cười hì hì xoa xoa tay:

- Chư vị, cùng nhau liên kết phòng thủ là chuyện tốt, bất kể Tây Di hay là Đông Oa, Kim Tuyên Úy Sứ cũng có thể đánh thay các ngươi, bất quá chuyện trên đời này cũng không thể làm không như vậy…

Hừ, hắn lại chuẩn bị làm tiền nữa rồi!

Các bên thương lượng, đàm phán qua lại với nhau, đường nét mơ hồ của bá chủ Đông Tây lưỡng dương tương lai dần dần hiện ra.

Muốn các nước nhỏ lấy vàng thật bạc trắng từ quốc khố ra, đó là khó như lên trời, cho nên cuối cùng đạt thành hiệp nghị có ba điểm chính: Kim Anh Cơ lấy danh nghĩa Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Đại Minh, dẫn dắt hạm đội bảo vệ các nước khỏi họa Tây Di cùng Đông Oa xâm nhập, cũng điều đình xung đột giữa các nước.

Lưu Cầu, Giản Bộ Trại, Xiêm La thực hành mở ra buôn bán trên biển toàn diện đối với Ngũ Phong hải thương, cho bọn họ thuế suất ưu đãi nhất, cho phép Ngũ Phong hải thương thiết lập kho hàng ở cảng khẩu tùy ý, quan lại địa phương sẽ cung cấp phương tiện cần thiết, đồng thời mua bán giữa các nước với nhau cũng thi hành thuế suất ưu đãi.


/1145

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status