Cẩm Y Vệ

Chương 947: Thẻ tre chạm đất

/1145


Vốn dung mạo Vương Hoàng hậu rất là xinh đẹp đoan trang, đầu đội phụng quan cắm đầy minh châu, vai đeo khăn quàng cổ thêu chỉ vàng, rất có phong độ mẫu nghi thiên hạ. Nhưng bây giờ gương mặt nàng trở nên dài hơn mặt ngựa, thoa phấn còn trắng hơn cả vôi quét tường, không có chút huyết sắc nào cả. Tuy tuổi còn trẻ, nhưng từ cánh mũi đến hai bên khóe miệng đã xuất hiện nếp hằn sâu hoắm, còn nhìn về phía Tần Lâm cười lạnh liên tục, bộ dáng này thật sự là không dám ngợi khen.

Vương Hoàng hậu có thể không hận Tần Lâm sao!? E rằng dáng vẻ hiện tại của nàng là nhờ một nửa công lao của Tần Đốc Chủ: đầu tiên là phá án Tôn Hoài Nhân thật giả, làm cho nàng thất sủng không ít trong lòng Vạn Lịch. Tiếp theo lại dẫn vào cung một hồ ly tinh Trịnh Trinh, khiến cho Vạn Lịch phải chết mê chết mệt, tình phu thê với Vương Hoàng hậu lãnh đạm tới cực điểm. Cũng khó trách tuy rằng nàng còn trẻ, tướng mạo đã trở nên như một quả phụ khô cằn.

Vô cùng oán hận Trịnh Trinh, Tần Lâm, trớ trêu thay lại không làm gì được bọn họ. Vương Hoàng hậu không thể làm gì khác hơn là đứng trong góc Khôn Ninh cung nguyền rủa, cộng thêm cầu thần bái Phật cho bọn họ xui xẻo.

Dường như hôm nay rốt cục trời già mở mắt, đầu tiên là Ninh Tú cung Trịnh Trinh xảy ra chuyện, thâm cung đại nội bất ngờ có tin yêu phỉ Bạch Liên giáo đang trà trộn trong đó, Vương Hoàng hậu nghe tin lập tức xúi giục Lý Thái hậu chạy tới. Tuy rằng không thể kéo Vạn Lịch ra khỏi hồ ly tinh kia, nhưng nhìn thấy Trịnh Trinh quẫn bách cũng trút giận được phần nào. Tiếp theo Dung ma ma lại tới báo cáo, nói Tần Lâm vọt vào phòng của Vĩnh Ninh, có ý đồ vô lễ với Công chúa!

Lập tức Vương Hoàng hậu giống như có lửa đốt dưới mông, dẫn theo Dung ma ma chạy tới Từ Ninh cung, chuẩn bị bẩm báo với Lý Thái hậu tin tức kinh người này. Dù sao bất kể Tần Lâm vì mục đích gì, tội vọt vào trong cung trêu đùa Công chúa thật sự là quá mức không thể tưởng tượng nổi. Thái hậu phải bảo vệ nữ nhi, Vạn Lịch sẽ phải có câu trả lời cho muội tử, nhất định Tần Lâm sẽ chịu xui xẻo.

Hoàng hậu ở Khôn Ninh cung, nằm lệch về phía Bắc bên trong Tử Cấm thành, Từ Ninh cung của Thái hậu nằm ở hướng chính Tây, Vương Hoàng hậu bèn theo Tây trường nhai mà sang đó.

Dực (cánh) Khôn cung mà Vạn Lịch và Trịnh Trinh tạm ở vốn tên là Dực (bay) Khôn cung, bởi vì tị húy chữ Dực trong tên Chu Dực Quân mới sửa lại, chính là một trong Tây lục cung Tử Cấm thành, nằm trên Tây trường nhai. Cho nên Tần Lâm mới vừa bước ra ngưỡng cửa liền đụng phải Vương Hoàng hậu và Dung ma ma bước chân vội vã chạy tới Từ Ninh cung.

- Đây mới gọi là oan gia hẹp lộ!

Dung ma ma vô cùng phách lối hừ một tiếng.

Tần Lâm rất vô tội sờ sờ mũi, ta cũng có đồng cảm như vậy…

Nét mặt già nua Dung ma ma cười nhăn nhó như hoa cúc, chỉ Tần Lâm một cái nói với Vương Hoàng hậu:

- Nương nương, trước hết hãy hắn bắt lại, sau đó đi gặp Thái hậu.

Vương Hoàng hậu thoáng có chút do dự, dù sao nàng từng thua thiệt trong tay Tần Lâm không chỉ một lần, hơn nữa đối phương là Tổng Đốc Đông Xưởng, vị trí chủ nhân lục cung của nàng làm như vậy dường như không ổn thỏa cho lắm.

Dung ma ma gấp đến độ giậm chân, rốt cục Vương Hoàng hậu đã quyết định, đôi môi mỏng thoa son đỏ chói phun ra hai chữ lạnh như băng:

- Bắt lại!

- Vậy thì bắt lại đi.

Tần Lâm phẩy phẩy tay giống như đuổi ruồi.

Bọn thái giám, thị vệ bên cạnh Vương Hoàng hậu đang muốn tiến lên, Hoắc Trọng Lâu, Ngưu Đại Lực từ sau lưng Tần Lâm đã nhanh nhẹn xông lên, đẩy đám thái giám thị vệ này ra như hổ lạc đàn dê. Sau đó bọn họ vặn tréo hai tay Dung ma ma như chim ưng bắt gà, đè lưng bà gập về phía trước chín mươi độ, khiến cho khuôn mặt già nua của bà gần như chạm đất.

- Ôi chao, nương nương cứu mạng, cứu mạng...

Dung ma ma kêu lên tựa như giết heo, đau đến thanh âm run lên.

Chuyện xảy ra đột ngột, Vương Hoàng hậu ngẩn người ra một lúc mới phản ứng được, nổi trận lôi đình chỉ Tần Lâm quát hỏi:

- Tần Đốc Chủ, ngươi làm như vậy là có ý gì? Hoàng cung đại nội, há dung cho ngươi càn rỡ!

- Nương nương, vi thần làm như vậy chính là công trung với nước.

Tần Lâm bày ra dáng vẻ trung quân báo quốc, chỉ chỉ Dung ma ma:

- Điệt nhi của lão bà này là Trâu Ngọc Lang mưu hại cung nhân Ngô Tán Nữ, giả tạo dấu hiệu yêu phỉ Bạch Liên giáo gây án bên trong hoàng cung đại nội, đúng là bội nghịch bất đạo. Bệ hạ mới vừa giáng chỉ đem Trâu Ngọc Lang lăng trì xử tử, tất cả tòng phạm, thân nhân chém hết cả nhà.

Vương Hoàng hậu đầu tiên là cả kinh hai mắt trợn tròn, tiếp theo sắc mặt vốn đã rất trắng của nàng càng trở nên ảm đạm, không tự chủ được lui về sau một bước, cách xa Dung ma ma một chút.

Tần Lâm vừa từ Dực Khôn cung ra ngoài, hắn nói như vậy dĩ nhiên không thể nào là giả truyền thánh chỉ, chuyện này xem ra là ván đã đóng thuyền.

Vương Hoàng hậu cũng là hạng người tâm tư kín đáo, lập tức nghĩ sâu xa hơn một chút: điệt nhi họ xa của Dung ma ma giết cung nữ bên cạnh Trịnh Trinh, còn giả làm yêu phỉ Bạch Liên Ma giáo, người khác có thể cho là mình chỉ điểm, nhất là bệ hạ và Thái hậu có thể có ý kiến gì hay không?

Tần Lâm dựng khuôn mặt tươi cười tiến tới phía dưới mũi Vương Hoàng hậu, vạch trần suy nghĩ vừa rồi của nàng:

- Nương nương, hành động của Dung ma ma và Trâu Ngọc Lang quả thật là manh tâm khôn lường. Vi thần phụng chỉ điều tra án này, tập nã hung phạm chủ sử, cho nên không thể không lắm miệng hỏi một câu, chẳng hay mới vừa rồi mụ có nói gì với nương nương hay không? Thứ tội thứ tội, vi thần tuyệt không dám nghi ngờ nương nương, chỉ là muốn lần theo manh mối, quăng một mẻ lưới bắt hết phạm nhân.

Trong lòng Vương Hoàng hậu nhất thời như có vô số thớt thảo nê mã (đồng âm với từ **** you) gào thét chạy qua. Tuy rằng ngoài miệng Tần Lâm nói không dám nghi ngờ nàng, nhưng lông mày hắn nhướng nhướng, mắt nheo nheo lại, khóe miệng nhếch lên, dáng vẻ hết sức nghi thần nghi quỷ, rõ ràng là muốn nói nàng mới là kẻ chủ sử sau màn.

- Không có, mụ không nói gì với ai gia cả...

Lúc này Vương Hoàng hậu đã vô cùng rối loạn, trong lòng hối hận không thôi, bây giờ nàng chỉ muốn mau sớm chạy trốn, chạy trốn thật xa, cách Tần Lâm càng xa càng tốt.

Tần Lâm khẽ nhướng mày truy hỏi:

- Có thật không? Vi thần vừa tới chỗ Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa tra án đi ra, thấy hình như là Dung ma ma từ nơi đó đi tới cung nương nương…

- Đúng, đúng vậy! Tần Đốc Chủ xử án chuyên cần, ai gia đã có nghe thấy. Họ Dung nằm vùng ở bên người Vĩnh Ninh, không biết có mưu đồ gì, may nhờ Tần Đốc Chủ một lưới bắt hết bọn chúng…

Vương Hoàng hậu nói tới chỗ này, con ngươi chợt đảo một vòng, lại nói tiếp:

- Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa tính tình nhu nhược, từ trước tới nay ai gia cũng rất không yên lòng. Hiện tại Tần khanh vừa đảm nhiệm chức Đốc Chủ Đông Xưởng, có trách nhiệm bảo vệ cung cấm, tương lai còn phải tốn hao rất nhiều tâm huyết…

Nói xong câu nói mà lời lẽ không ăn nhập gì với nhau này, Vương Hoàng hậu thở ra một hơi thật dài, quyết tâm tương lai sẽ bất kể chuyện giữa Tần Lâm và Vĩnh Ninh nữa, không cần biết tỷ phu tiểu di tử các ngươi giở trò quỷ gì, ai gia không dính vào nữa!

Tần Lâm ngược lại đỏ mặt, lời nói này của Vương Hoàng hậu rõ ràng là muốn bán tiểu di tử cho mình…

Những thái giám cung nữ bên cạnh Vương Hoàng hậu thảy đều sững sờ ngây người. Dù sao Hoàng hậu cũng là chủ nhân lục cung, toàn bộ Tử Cấm thành trừ bệ hạ và Thái hậu ra chỉ có nàng lớn nhất, là bậc mẫu nghi thiên hạ, vào lúc này lại bị Tần Lâm ép liên tiếp thối lui, nói chuyện cũng lộn xộn không có đường lối. Tần Đốc Chủ cũng không phải là thái giám, nam nữ thụ thụ bất thân, làm sao tiện ‘tốn hao tâm huyết’ ở chỗ Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa như vậy?!

Dung ma ma bí mật báo cáo chuyện vừa rồi với Vương Hoàng hậu, những người này không biết được nội tình.

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực vẫn tỏ ra nghiêm nghị, nhưng đã nhịn cười đau cả bụng. Hoắc Trọng Lâu giữ chặt Dung ma ma, quyết tâm quên hết những gì vừa nghe được hôm nay, tuyệt không thổ lộ ra ngoài nửa chữ. Đây là cơ mật trong cung, hơn nữa nội dung quá hot…

Vương Hoàng hậu nói như vậy, Tần Lâm cũng không tiện làm khó nàng, hơn nữa suy nghĩ lại chuyện lần này thuần túy chỉ là giết người vì tình, hắn đã bẩm báo với Vạn Lịch. Nếu muốn miễn cưỡng ép tội danh cho Vương Hoàng hậu cũng rất gượng gạo, vì vậy Tần Lâm nói phụng hoàng mệnh xử trí tội phạm, áp giải Dung ma ma cáo từ rời đi.

Phù… Vương Hoàng hậu dẫn dắt bọn cung nữ thái giám xoay người rời đi, nàng cố gắng điều hòa hô hấp, điều chỉnh bước chân, ngẩng đầu lên thật cao, cố gắng khôi phục lại tư thế mẫu nghi thiên hạ uy nghiêm của mình, nhưng rốt cục vẫn vấp vào ngạch cửa Khôn Ninh cung lộn mèo một vòng.

Tần Lâm áp giải Dung ma ma trở lại Ninh Tú cung, hội hợp với bọn Lưu Tam Đao ở lại chỗ này trông chừng Trâu Ngọc Lang, lúc này mặt trời đã ngã về Tây.

Dung ma ma thấy Trâu Ngọc Lang nhất thời há miệng mắng to, oán trách y kéo mình xuống nước, Trâu Ngọc Lang chỉ ủ rũ cúi đầu không nói một lời.

- Tần Đốc Chủ, Tần Đốc Chủ ngài đại nhân đại lượng xin đừng chấp nhất lỗi của tiểu nhân, xin hãy xem mụ già này như cái rắm, tha cho…

Dung ma ma quỳ trên mặt đất khổ sở cầu khẩn, dập đầu bình bịch vang dội:

- Bất quá lão thân chỉ là bà con xa nhiều đời với tiểu tặc kia, cầu xin Đốc Chủ giơ cao đánh khẽ miễn cho lão thân tội chết…

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đều cười lạnh không ngừng:

- Mới vừa rồi không phải mụ còn nói oan gia hẹp lộ sao? Chỉ trách thiên đường có lối mụ không đi, địa ngục không cửa mụ lại vào!

- Lập tức dẫn hết về Đông Xưởng, theo như chỉ ý hỏi tội.

Tần Lâm chán ghét phất tay một cái, không thèm nhìn Dung ma ma một lần nào.

Dung ma ma nhất thời xụi lơ trên đất, khí thế vênh mặt hất hàm coi trời bằng vung ngày xưa còn đâu nữa, chỉ còn lại sắc mặt xám như tro tàn.

Ngược lại Trâu Ngọc Lang cứng rắn hơn, chẳng qua là không ngừng lắc đầu than thở:

- Vinh hoa phú quý đảo mắt thành không, sớm biết có hôm nay lúc trước đừng làm, hối hận cũng đã muộn màng…

- Hừ, ngươi đã đi sai đường!

Tần Lâm đá y một cước, ra lệnh đám thuộc hạ áp giải xuất cung.

Mưu Thuận dẫn dắt chúng thái giám cung nữ Ninh Tú cung đồng loạt quỳ xuống tiễn đưa Tần Đốc Chủ. Đối mặt với áp lực hạn kỳ một ngày phá án của bệ hạ, Tần Lâm cũng không dùng trọng hình tra khảo những nghi phạm lớn nhất là bọn họ, mà từng bước điều tra vô cùng nghiêm túc, rốt cục phá án tìm được hung thủ thật sự, đối với bọn họ không thể nghi ngờ chính là ân đức hết sức lớn lao.

- Tần Đốc Chủ thăng quan tấn tước cao hầu vạn đại!

Mưu Thuận hô lên đầu tiên, khác với vẻ nịnh nọt bề ngoài trước đó, lần này là xuất phát từ tận đáy lòng.

Tần Lâm quay đầu lại cười cười, lực lượng chính nghĩa quả nhiên có sức lan truyền mạnh mẽ. Lúc sáng sớm Ninh Tú cung âm khí trầm trầm, lúc này mặt trời ngã về Tây hào quang vạn đạo, khí âm trầm thâm cung đại nội bị quét sạch, tâm trạng mọi người không tự chủ được trở nên vui sướng.

Tần Lâm dẫn người giải hai tên phạm nhân đến Đông Xưởng.

Ngay từ đầu đã không chuẩn bị bỏ qua cho Dung ma ma, ngược lại không phải là Tần Lâm không có lòng nhân từ, mà là bà ta đã chạm đến vảy nghịch của hắn.

Thái giám có thể quang minh chính đại đối thực với cung nữ, vì sao Trâu Ngọc Lang muốn giấu giếm quan hệ giữa y và Ngô Tán Nữ, cho tới cuối cùng muốn giết người diệt khẩu? Tại sao Trâu Ngọc Lang năm lần bảy lượt lấy cớ tìm Dung ma ma, chạy tới chỗ Vĩnh Ninh? Cuối cùng y thở dài nói vinh hoa phú quý đảo mắt thành không, vinh hoa phú quý mà y tưởng tượng từ đâu tới?!

Tần Lâm không cần đáp án xác thực, có mấy điểm này đã có thể ghép y vào tội đáng chết vạn lần.

Chỉ tru diệt một Trâu Ngọc Lang, để mặc cho Dung ma ma ở lại bên người Vĩnh Ninh, Tần Đốc Chủ của chúng ta lại không yên lòng. Chính tai hắn nghe thấy mụ già này ép Vĩnh Ninh xuất giá, nếu tha mạng chó cho mụ, hóa ra tương lai làm hại nàng sao?!

Hừ hừ, đó mới gọi là lòng nhân từ của nữ nhân…

-----------

Sắc trời đã tối, mặc dù bên trong đại đường âm u Đông Xưởng đốt không ít nến mỡ bò, nhưng ánh nến chập chờn dưới đường vẫn đen ngòm, âm trầm lạnh lẽo, tựa như Sâm La địa ngục.

Tần Lâm cẩm bào ngọc đái ngồi trên công tọa, đám sai dịch Đông Xưởng Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao đứng hai bên, hình cụ đủ các màu sắc sáng loáng bày ra hàng hàng, ở giữa là Trâu Ngọc Lang, Dung ma ma đang quỳ, sắc mặt ai nấy trắng như tờ giấy.

Tần Lâm rút thẻ tre sơn son từ trong ống ra, từ công án đứng dậy ung dung đi ra ngoài, nhảy lên Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử.

Mọi người còn đang ngạc nhiên không hiểu, chỉ thấy Tần Lâm ném thẻ tre xuống, thẻ tre va chạm với mặt đường phát ra một tiếng vang nhỏ, Đốc Chủ Đông Xưởng đã vỗ ngựa chạy đi.

Thẻ tre chạm đất, phạm nhân quy âm. Không cần bọn Lục Viễn Chí tự tay động thủ, đã có đám Đương Đầu, sai dịch Đông Xưởng ra tay, đưa Trâu Ngọc Lang, Dung ma ma lên đường. Bên trong Đông Xưởng âm u vang lên một tràng tiếng kêu khàn khàn thảm thiết, một lúc lâu sau mới yên tĩnh trở lại.

-----------

Tần Lâm phá được vụ án cung nữ bị giết trong Ninh Tú cung với tốc độ ra ngoài dự liệu của mọi người, đưa tới hiệu quả giải quyết nhanh gọn hết thảy mọi việc.

Đám thủ cựu thanh lưu như Ngô Trung Hành, Triệu Ứng Nguyên, Cố Hiến Thành cực khổ viết tấu chương cả ngày, thể biền tứ lệ lục lời văn lưu loát, mắng Tần Lâm xối xả không chừa chỗ nào. Đám chính nhân quân tử khí thế hung hăng, giọng điệu lời lẽ dường như nếu triều đình không trừ con sâu mọt quốc gia Tần Lâm này, chắc chắn vận nước sẽ lung lay muốn đổ.

Tần Lâm phá án ở cung cấm, bọn họ đang bận rộn ở Giáo Phường ty, tửu lâu và tiệc rượu nhà mình, tới lui qua lại liên lạc với nhau, góp lại mấy bản tấu chương đạn hặc liên danh, tính trước sẽ thừa dịp bệ hạ nổi giận lôi đình, nhất cử công kích khiến cho Tần Lâm phải rơi đài.


/1145

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status