Tiên Hạc cô phụ và Bạch Hạc tiên cô còn ngạc nhiên, không biết Bạch nhi sao lại bay đi. Nhưng liền đó họ đã lại thấy bóng dáng của Bạch nhi xa xa ở lưng trời.
Tiên Hạc cô phụ quay sang Tuệ Nam :
- Tuệ Nam...
Tuệ Nam rướm lệ :
- Cát Nhược mới thật là con của mẫu thân...
Bóng Bạch nhi tỏa rợp trên bầu trời, từ trên lưng hạc một người phiêu phiêu đáp xuống.
Cát Nhược nhẹ nhàng trổ bộ pháp Thiên Long hạ xuống mặt đất, chàng đứng đối diện với Vô Cát Vũ :
- Gia gia…
Cát Vũ nghiêm giọng :
- Ta không phải là gia gia của ngươi.
- Nghĩa phụ...
Cát Vũ lắc đầu :
- Ta nuôi ngươi bởi có mục đích mà thôi. Nếu ngươi nghĩ đến công nuôi dưỡng thì hãy đến qùi phục Thiên Thế Thần Ma lão tổ.
Cát Nhược quay lại nhìn Tuệ Nam và Tiên Hạc cô phụ, chàng tiến về phía hai người đó.
Cát Nhược nhìn vào mắt Tiên Hạc cô phụ rồi gọi :
- Mẫu thân!
Bá Ngôn thấy Cát Nhược xuất hiện liền lên tiếng gọi :
- Công tử.
Nghe Bá Ngôn gọi, Cát Nhược quay lại nhìn nàng.
Bá Ngôn nói tiếp :
- Công tử đã hàm thụ được Càn Khôn tâm pháp của Minh chủ Quan Di Phục chưa?
Cát Nhược gật đầu :
- Ta đã học được Càn Khôn tâm pháp, nhưng của Càn Khôn thượng nhân mà!
Bá Ngôn quay lại Thiên Thế Thần Ma :
- Đấy. Tiểu nữ nói đúng không? Bây giờ lão tổ tin ai? Thần Vương Kim Mao hay tiểu nữ?
Cát Vũ gằn giọng :
- Nha đầu, ngươi gian ngôn!
Vừa gằn giọng, Cát Vũ vừa xê mình lướt đến chực phát tác Thiên Long chỉ lấy mạng Bá Ngôn.
Y vừa vung chỉ công, thì Thiên Thế Thần Ma gằn giọng :
- Ngươi tính giết người diệt khẩu à?
Vừa nói, lão ma vừa xoay tròn bàn thủ. Một chớp động hắc kình thoát ra cắt ngang đạo Thiên Long chỉ của Vô Cát Vũ.
Ầm!
Vô Cát Vũ bật ngược về sau ba bộ, nhìn Thiên Thế Thần Ma không chớp mắt :
- Lão tổ...
- Ngươi còn gọi lão phu là tổ sư nữa à?
Cát Vũ thở hồng hộc :
- Lão tổ nghe gian ngôn của nha đầu...
Bá Ngôn xì một tiếng, rồi nói :
- Lão chỉ nói nhăng nói cuội, chứ sự thật thì sờ sờ trước mắt.
Thiên Thế Thần Ma gật đầu :
- Tiểu nữ nói đúng.
Thoắt một cái, thân ảnh của y như bóng ma vương đen kịt bắn thẳng vào Vô Cát Vũ. Và không biết lão đã dụng thủ pháp gì mà đã khống chế ba mươi sáu đại huyệt trên người Cát Vũ rồi.
Thiên Thế Thần Ma giở Cát Vũ như giở một con thỏ nằm gọn trong thủ pháp của lão.
Cát Nhược thấy vậy, lướt mình tới, chàng quát :
- Lão ma... Ngươi không được hại nghĩa phụ.
Nếu Cát Nhược không xuất đầu đối mặt với lão ma Cát Vũ còn có thể dùng lời biện minh phân giải. Nhưng vì nghĩa, chàng không thể nhắm mắt làm ngơ, nên xuất đầu lộ diện, khiến Thiên Thế Thần Ma càng tin vào những lời nói của Bá Ngôn hơn.
Thiên Thế Thần Ma nhìn sững vào Cát Nhược, lão nói :
- Tiểu tử tính chống lão phu à? À mà ngươi chống lại lão phu cũng đúng thôi, bởi ngươi là truyền nhân của Quan Di Phục mà.
- Lão hãy buông nghĩa phụ ta ra
- Ngươi ra lệnh cho ta?
Cát Nhược không biết nói sao, trong tâm chàng rất lo cho Cát Vũ.
Thiên Thế Thần Ma ngắm nhìn Cát Nhược rồi gật đầu :
- Được... Lão phu sẽ tha tên nghịch đồ này nhưng sẽ lấy lại tất cả những gì nó đã hàm thụ của lão phu.
Thiên Thế Thần Ma dứt câu thì dụng luôn khí công nguyên ngươn của mình phế bỏ võ công của Vô Cát Vũ.
Vô Cát Vũ rùng mình như người lên cơn sốt, đến khi Thiên Thế Thần Ma buông y ra, thì Cát Vũ đã đứng không còn nổi.
Thiên Thế Thần Ma quay lưng leo lên cỗ xe long xà.
Bá Ngôn mỉm cười nói :
- Lão tổ rất thông minh, nhưng lại thông minh trong sự đa nghi.
Nàng bật cười nói tiếp :
- Vừa rồi lão ma đã tự cắt mất một tay mình rồi.
- Vì sao ngươi nói vậy?
- Sự thật thì lão tổ thấy, nhưng Cát Vũ đâu coi Cát Nhược công tử là con mình. Sự sống của chàng đều do một mình nhũ mẫu Phụng Tiên chăm sóc mà thôi.
Thiên Thế Thần Ma nhếch hai cánh môi xám xịt :
- Mặc kệ... Lão phu không cần biết. Và từ lâu ta cũng đã muốn loại trừ tên nghịch đồ gian trá kia rồi.
Cát Vũ ảo não đứng lên, ngửa mặt cười sằng sặc :
- Cát Vũ... Ngươi đã nhận lầm sư môn... Cát Vũ ngươi đã chọn lầm sư phu... Cát Vũ ngươi là kẻ ngu si nhất trên cõi giang hồ này.
Cát Vũ vừa cười vừa bỏ đi.
Tiếng cười của y thật là thê thảm, y cười mà ngỡ như đang khóc. Khóc cho bao nhiêu tâm huyết, chỉ trong một phút chốc tan thành mây thành khói. Một sự đổ vỡ mà y không thể nào ngờ tới.
Vừa xuống đến chân núi Long Sơn, Cát Vũ sững sờ khi thấy Phụng Tiên ngồi trên một tảng đá.
Phụng Tiên thấy Cát Vũ, lệ trào ra hai bên khóe mắt.
Cát Vũ thở dài nói :
- Phụng Tiên... nàng chờ ta ở đây?
Phụng Tiên gật đầu :
- Muội đã chờ đại ca ở đây, dù đại ca có chiếm được ngai vị Minh chủ võ lâm muội cũng chờ, không chiếm được ngai vị đó, Phụng Tiên cũng chờ.
Cát Vũ bước đến cạnh bên nàng. Phụng Tiên mỉm cười nói :
- Đại ca hãy lên đây ngồi cạnh Tiên muội.
Trong nỗi cô đơn và thất vọng, Cát Vũ trèo lên tảng đá ngồi cạnh Phụng Tiên.
Phụng Tiên nhìn Cát Vũ nói :
- Đến hôm nay muội mới biết được ý nghĩa những pho tượng sáp dưới địa thạch phòng. Đại ca là một đệ tử trung thành với sư môn, có một không hai trong giang hồ. Tại sao đại ca lại quên tất cả vì mỗi một Thiên Thế Thần Ma mà thôi.
Cát Vũ thở dài não nề :
- Quan Di Phục đã giết gia gia của ta trong kỳ đại hội Long Hoa lần trước.
- Thế đại ca biết Quan Di Phục đã bị tẩu hỏa nhập ma, sao còn phục vụ cho Thiên Thế Thần Ma nữa.
- Khi biết Quan Di Phục đã chết thì ta mới nảy sinh ý niệm độc chiếm võ lâm bằng võ công của y. Không ngờ võ công của Quan Di Phục cũng không sánh bằng lão tổ. Giấc mộng của ta tan ra mây khói.
Phụng Tiên nắm tay Cát Vũ :
- Đại ca còn nhớ chuyện ở dưới địa phòng không?
- Chuyện gì?
- Chuyện muội bị Bách Tình Nhân Hoàng Nhan Trổ làm nhục đó.
- Ta xin lỗi muội. Vì một chút nông nỗi, muội không để ta giết Cát Nhược trừ hậu hoạn, nên...
Cát Vũ nhìn xuống chân mình.
Phụng Tiên nói :
- Chuyện đó khiến cho muội dằn dặc, đau khổ lắm đại ca có biết không? Sống trên cõi đời này, muội chẳng dám nhìn ai nữa. Muội chỉ muốn chết, và chết chung với đại ca.
Nàng ngước qua nhìn Cát Vũ :
- Mình cùng chết nghe!
Cát Vũ chưa hiểu câu nói đó của Phụng Tiên thì đột nhiên cả tảng đá khổng lồ, sau một tiếng bựt như tiếng dây thừng đứt, lăn luôn xuống vực, kéo theo cả hai người.
* * * * *
Trên Long Sơn.
Thiên Thế Thần Ma nhìn Cát Nhược chằm chằm, rồi vung tay dụng chân khí đẩy tấm da di thư của Minh chủ Quan Di Phụ về phía chàng.
Cát Nhược thộp thấm da di thư, chàng mở ra đọc.
Cát Nhược gấp miếng da di thư đặt lại trong hộp, rồi quay nhìn Thiên Thế Thần Ma nói :
- Ý lão muống gì?
Thiên Thế Thần Ma ngửa mặt cười khằng khặc, cắt tràng cười khinh thị đó, lão mới nói :
- Tại Long Hoa lôi đài này, xét cho cùng không ai là đáng mặt tranh giành Minh chủ với lão phu ngoài ngươi. Lão phu muốn ngươi mượn đỉnh Long Sơn này quyết một trận với đại truyền nhân của Quan Di Phục. Nếu ngươi thua... Lão phu sẽ là Minh chủ võ lâm. Bằng ngược lại, lão phu phải chết.
- Tại hạ và tiền bối phải đấu với nhau đến chết à?
- Đúng như vậy
Cát Nhược nghiêm mặt :
- Được... Tại hạ rất sẵn sàng.
Tiên Hạc cô phụ thở ra một tiếng nhìn Tuệ Nam :
- Cát Nhược... ta sợ...
- Sư mẫu đừng sợ. Cát Nhược đã là truyền nhân của Minh chủ Quan Di Phục, không thể nào từ chối trận đấu này được. Nếu Cát Nhược thua, giang hồ sẽ đại họa.
Lôi đài Long Hoa giờ chỉ còn Cát Nhược và Thiên Thế Thần Ma. Hai người đứng đối mặt với nhau, nhãn lực hừng hực, nhưng không một ai ra chiêu trước. Có lẽ chỉ một lần chớp mắt thôi, cũng đủ thời khắc để phán quan đến bắt hồn họ đưa xuống địa phủ.
Cả hai đứng tịnh thân, cái tịnh của họ khiến cho tất cả mọi người có mặt đều ngưng thở với nỗi hồi hộp hãi hùng.
Sự tịnh thân cũng đến giới hạn sau cùng, và cả hai phải động thủ. Đối với Cát Nhược và Thiên Thế Thần Ma cái động chính là chiêu là kình. Và trong đời họ đây là cái động sau cùng để biết ai phải tịnh vĩnh viễn, cái tịnh trong cõi chết.
Thiên Thế Thần Ma hú lên một tiếng nghe như tiếng sấm động rì rầm. Cùng lúc với tiếng hú khủng bố đó, song thủ của lão như khô cốt trắng ngời vươn tới Cát Nhược. Thân ảnh đã bắn thẳng tới đối phương.
Cát Nhược thét lên :
- Càn Khôn tâm pháp!
Thân ảnh của chàng duỗi dài như lơ lửng trong khoảng không, vặn mình như giao long quẫy khúc, song thủ như móng vuốt rồng đón thẳng vào ngọn Bạch Cốt trảo của Thiên Thế Thần Ma.
Ầm!
Hai người ra chiêu đấu thẳng đỡ thẳng, dư kình phát tác đẩy luôn tất cả mọi người lùi luôn ba bộ về phía sau.
Mọi người nhìn lại cục trường, thấy một hình ảnh vô cùng lạ mắt mà từ trước đến nay trong võ lâm chỉ có một không hai.
Cát Nhược như con rồng uốn lượn trên không trung, Thiên Thế Thần Ma như xác ma chết đứng trụ bên dưới. Hai người dính chặt với nhau bằng hai cặp thủ pháp. Cát Nhược lúc bị đẩy lên cao, lúc thì hạ xuống. Còn Thiên Thế Thần Ma khi thẳng người, khi xuống tấn. Chung quanh họ phát ra lúc thì vầng hào quang ngũ sắc, khi thì hắc quang đen kịt.
Bạch Hạc tiên cô Tuệ Nam đứng ngoài thị trận, vẻ mặt nàng lo âu vô cùng :
- Sư mẫu... Con phải phụ với Cát Nhược một tay.
Không chờ Tiên Hạc cô phụ có đồng ý hay không, nàng dụng luôn khinh thân bộ pháp bắn mình vào, ngọc thủ tống thẳng một đạo kình âm nhu công vào lưng Thiên Thế Thần Ma.
Ầm!
Thiên Thế Thần Ma vẫn đứng sừng sững đấu nội gia công lực với Cát Nhược, còn Tuệ Nam thì dội ngược về sau, miệng rịn hai dòng máu tươi.
Nàng không ngờ chung quanh hai người kia có một vùng nội kình dữ dội như vậy. Ngay cả kình khí của mình cũng không thể xuyên qua vùng ngũ sắc và hắc quang do Cát Nhược và Thiên Thế Thần Ma phát tác.
Bá Ngôn đỡ Tuệ Nam, nói nhỏ :
- Tỷ tỷ để cho Bá Ngôn!
Vừa nói, Bá Ngôn chầm chậm tiến về phía Cát Nhược và Thiên Thế Thần Ma.
Tam vương U Linh môn đâu để Bá Ngôn tự do hành động được, cả ba tên đồng loạt phi thân toan chặn đường nàng.
Nhưng cả ba đã bị Tiên Hạc cô phụ chặn lại.
- Các ngươi hãy đứng yên!
Lúc này Bá Ngôn đã bước đến gần vùng hào quang ngũ sắc và hắc chỉ đen kịt. Nàng đứng suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu thét lớn :
- Lão sư tổ... Dưới quần người… Lão sư tổ... Dưới quần người...
Thiên Thế Thần Ma đang đấu nội lực bất phân thắng bại với Cát Nhược, nghe Bá Ngôn nói mà không biết dưới quần mình có gì, nhưng lão không thể quay xuống nhìn.
Nhưng Bá Ngôn cứ nói mãi mà không nói hết câu, khiến lão bực quá, lên tiếng hỏi :
- Dưới quần lão phu có cái gì?
Chỉ lời nói đó thôi, chân ngươn nguyên khí của Thiên Thế Thần Ma đã sụt giảm nhanh chóng. Lão cảm thấy sức mạnh Càn Không đại pháp như quả núi Thiên Sơn từ trên đè nhanh xuống đỉnh đầu mình, Thiên Thế Thần Ma cố gượng cũng không nổi, hai chân liền khuỵu xuống, quì trên mặt đá.
Bá Ngôn lại nói tiếp :
- Trời ơi, dước quần sư tổ... dưới quần sư tổ... Trời ơi!
Nghe giọng khẩn khoản của Bá Ngôn, Thiên Thế Thần ma tức giận quay phắt lại :
- Ngươi nói...
Ầm!
Lão chư kịp hỏi Bá Ngôn hết câu, thì đã bị luồng kình khí Càn Khôn tâm pháp vỗ thẳng xuống đỉnh đầu rồi.
Sức mạnh của Càn Khôn tâm pháp ép luôn Thiên Thế Thần Ma chui tọt luôn xuống đá.
Mật tông Kha Đa La thất kinh, phi thân vào quát lớn :
- Nha đầu... quỷ ngôn phải chết.
Vừa nói Kha Đa La vừa chộp trảo công vào lưng Bá Ngôn.
Kha Đa La xuất chiêu bất thần sát thủ, không ai kịp cản lão lại. Đến ngay Bá Ngôn cũng chỉ biết đứng thừ ra trước trảo thủ của lão ác tăng.
Binh!
Bá Ngôn chúi đến trước, nằm bẹp luôn dưới đất.
Cát Nhược thấy Bá Ngôn bị một trảo của lão ma tăng, tức giận gầm lên :
- Ác tăng... ngươi phải đền mạng!
Chàng vặn mình một cái, thân pháp như giao long bổ xuống đầu Mật tông Kha Đa La.
Ầm!
Lão ma tăng bắn mình đi như cánh diều đứt dây, rơi ra khỏi đỉnh Long Sơn, rớt tỏm xuống vực sâu trăm trượng.
Cát Nhược ôm xốc lấy Bá Ngôn, chàng gọi :
- Bá Ngôn... Bá Ngôn... hãy tỉnh dậy đi...
Bá Ngôn mở mắt mỉm cười, gượng nói :
- Công tử đừng bẻ răng và cạo đầu Bá Ngôn nghe!
- Bá Ngôn... Cát Nhược không làm vậy đâu... Bá Ngôn hãy tỉnh dậy đi
Chàng nói vừa dứt câu, Bá Ngôn đã bật ngồi dậy :
- Bá Ngôn không bị bẻ răng cạo trọc thì nhất định phải sống rồi.
Cát Nhược kinh ngạc hỏi :
- Cô nương bị một trảo của Kha Đa La sao không bị gì hết vậy.
Bá Ngôn nheo mắt nói với Cát Nhược :
- Bá Ngôn có mặc kim tỵ giáp mà
Bá Ngôn chỉ tay về phía con đường độc đạo, nàng nói :
- Công tử xem ai kìa!
Theo ngón tay chỉ của Bá Ngôn. Cát Nhược nhận ra Tiểu Chi đang hối hả theo con đường độc đạo lên Long Sơn.
Lợi dụng lúc đó, Bá Ngôn đã chạy lại bên Tuệ Nam :
- Tỷ tỷ... sao tỷ tỷ buồn quá vậy?
- Chúng mình đi thôi!
Tuệ Nam toan cất bước, thì Tiên Hạc cô phụ đã gọi giật lại :
- Tuệ Nam.
- Sư mẫu gọi con!
Tiên Hạc cô phụ gật đầu.
Cát Nhược đã tiến đến bên Tiên Hạc cô phụ, chàng ngập ngừng nói :
- Gia mẫu...
Tiên Hạc cô phụ mỉm cười nhìn Cát Nhược, rồi nói :
- Con hãy chăm sóc Tuệ Nam giùm ta.
Bà nhìn Cát Nhược lần nữa, rồi phi thân lên mình Bạch nhi.
Tiên Hạc cô phụ nói với Cát Nhược :
- Tuệ Nam chính là ái nữ của Bách Diện nhân đó.
Bạch nhi vỗ cánh bay vụt lên không trung mang theo Tiên Hạc cô phụ.
Cát Nhược nói với theo :
- Gia mẫu...
Thiên Nhất thiền sư và Thiên Sơn nhất lão bước đến bên Cát Nhược.
- Thiếu hiệp... tất cả mọi người đều mong muốn thiếu hiệp kế nhiệm Minh chủ.
Cát Nhược trợn mắt :
- Cái gì?
Chàng khoát tay nói :
- Không đâu. Nhất định không nhận. Tiểu gia còn bận lo cho hai bà la sát, không thể nào lo được cho tất cả mọi người đâu.
Chàng nói dứt câu, trổ luôn bộ pháp Vô Hình băng nhanh xuống núi. Tuệ Nam cũng tất tả đuổi theo.
Cát Nhược cắp luôn Tiểu Chi, chàng vừa phi thân vừa nói :
- Chạy thôi... chạy thôi...
Tiểu Chi ngơ ngác hỏi :
- Tại sao phải chạy?
Phía sau Tuệ Nam thốt lên :
- Ối!
Cát Nhược dừng bước quay lại, thấy nàng khập khểnh chạy theo mình, liền nói :
- Tuệ Nam có sao không?
- Ta bị thương ở chân rồi.
Cát Nhược thở dài một tiếng, rồi nói :
- Thế thì tiểu gia đành phải cắp hai nàng vậy.
Chàng vòng tay qua eo Tuệ Nam.
Tiểu Chi nguýt Cát Nhược. Tuệ Nam cũng vậy. Mặc cho hai nàng nhìn mình, Cát Nhược vẫn ôm hai nàng lao như tên bắn.
Trên đỉnh Long Sơn, Bá Ngôn nói với Thiên Nhất thiền sư :
- Cát Nhược không nhận chức Minh chủ... Hay đại sư để tiểu nữ làm Minh chủ cho?
- A di đà Phật... làm sao được... không thể được.
Bá Ngôn ngoe nguẩy :
- Đại sư chê tiểu nữ à?
- A di đà Phật... không phải như vậy.
Bá Ngôn cười hì hì, rồi nói :
- Nói thiệt với đại sư, tiểu nữ không ham chức Minh chủ đó đâu...
Nàng chỉ xuống chân núi, nói tiếp :
- Tiểu nữ chỉ thích bầy bướm kia thôi. Kiếu từ đại sư
Bá Ngôn rảo bước đi nhanh xuống núi. Vừa đi, nàng vừa nói một câu trong sở từ, cố ý cho mọi người cùng nghe :
- Thế nhân giai trọc ngã độc thanh, thế nhân giai túy ngã độc tinh.
Tiên Hạc cô phụ quay sang Tuệ Nam :
- Tuệ Nam...
Tuệ Nam rướm lệ :
- Cát Nhược mới thật là con của mẫu thân...
Bóng Bạch nhi tỏa rợp trên bầu trời, từ trên lưng hạc một người phiêu phiêu đáp xuống.
Cát Nhược nhẹ nhàng trổ bộ pháp Thiên Long hạ xuống mặt đất, chàng đứng đối diện với Vô Cát Vũ :
- Gia gia…
Cát Vũ nghiêm giọng :
- Ta không phải là gia gia của ngươi.
- Nghĩa phụ...
Cát Vũ lắc đầu :
- Ta nuôi ngươi bởi có mục đích mà thôi. Nếu ngươi nghĩ đến công nuôi dưỡng thì hãy đến qùi phục Thiên Thế Thần Ma lão tổ.
Cát Nhược quay lại nhìn Tuệ Nam và Tiên Hạc cô phụ, chàng tiến về phía hai người đó.
Cát Nhược nhìn vào mắt Tiên Hạc cô phụ rồi gọi :
- Mẫu thân!
Bá Ngôn thấy Cát Nhược xuất hiện liền lên tiếng gọi :
- Công tử.
Nghe Bá Ngôn gọi, Cát Nhược quay lại nhìn nàng.
Bá Ngôn nói tiếp :
- Công tử đã hàm thụ được Càn Khôn tâm pháp của Minh chủ Quan Di Phục chưa?
Cát Nhược gật đầu :
- Ta đã học được Càn Khôn tâm pháp, nhưng của Càn Khôn thượng nhân mà!
Bá Ngôn quay lại Thiên Thế Thần Ma :
- Đấy. Tiểu nữ nói đúng không? Bây giờ lão tổ tin ai? Thần Vương Kim Mao hay tiểu nữ?
Cát Vũ gằn giọng :
- Nha đầu, ngươi gian ngôn!
Vừa gằn giọng, Cát Vũ vừa xê mình lướt đến chực phát tác Thiên Long chỉ lấy mạng Bá Ngôn.
Y vừa vung chỉ công, thì Thiên Thế Thần Ma gằn giọng :
- Ngươi tính giết người diệt khẩu à?
Vừa nói, lão ma vừa xoay tròn bàn thủ. Một chớp động hắc kình thoát ra cắt ngang đạo Thiên Long chỉ của Vô Cát Vũ.
Ầm!
Vô Cát Vũ bật ngược về sau ba bộ, nhìn Thiên Thế Thần Ma không chớp mắt :
- Lão tổ...
- Ngươi còn gọi lão phu là tổ sư nữa à?
Cát Vũ thở hồng hộc :
- Lão tổ nghe gian ngôn của nha đầu...
Bá Ngôn xì một tiếng, rồi nói :
- Lão chỉ nói nhăng nói cuội, chứ sự thật thì sờ sờ trước mắt.
Thiên Thế Thần Ma gật đầu :
- Tiểu nữ nói đúng.
Thoắt một cái, thân ảnh của y như bóng ma vương đen kịt bắn thẳng vào Vô Cát Vũ. Và không biết lão đã dụng thủ pháp gì mà đã khống chế ba mươi sáu đại huyệt trên người Cát Vũ rồi.
Thiên Thế Thần Ma giở Cát Vũ như giở một con thỏ nằm gọn trong thủ pháp của lão.
Cát Nhược thấy vậy, lướt mình tới, chàng quát :
- Lão ma... Ngươi không được hại nghĩa phụ.
Nếu Cát Nhược không xuất đầu đối mặt với lão ma Cát Vũ còn có thể dùng lời biện minh phân giải. Nhưng vì nghĩa, chàng không thể nhắm mắt làm ngơ, nên xuất đầu lộ diện, khiến Thiên Thế Thần Ma càng tin vào những lời nói của Bá Ngôn hơn.
Thiên Thế Thần Ma nhìn sững vào Cát Nhược, lão nói :
- Tiểu tử tính chống lão phu à? À mà ngươi chống lại lão phu cũng đúng thôi, bởi ngươi là truyền nhân của Quan Di Phục mà.
- Lão hãy buông nghĩa phụ ta ra
- Ngươi ra lệnh cho ta?
Cát Nhược không biết nói sao, trong tâm chàng rất lo cho Cát Vũ.
Thiên Thế Thần Ma ngắm nhìn Cát Nhược rồi gật đầu :
- Được... Lão phu sẽ tha tên nghịch đồ này nhưng sẽ lấy lại tất cả những gì nó đã hàm thụ của lão phu.
Thiên Thế Thần Ma dứt câu thì dụng luôn khí công nguyên ngươn của mình phế bỏ võ công của Vô Cát Vũ.
Vô Cát Vũ rùng mình như người lên cơn sốt, đến khi Thiên Thế Thần Ma buông y ra, thì Cát Vũ đã đứng không còn nổi.
Thiên Thế Thần Ma quay lưng leo lên cỗ xe long xà.
Bá Ngôn mỉm cười nói :
- Lão tổ rất thông minh, nhưng lại thông minh trong sự đa nghi.
Nàng bật cười nói tiếp :
- Vừa rồi lão ma đã tự cắt mất một tay mình rồi.
- Vì sao ngươi nói vậy?
- Sự thật thì lão tổ thấy, nhưng Cát Vũ đâu coi Cát Nhược công tử là con mình. Sự sống của chàng đều do một mình nhũ mẫu Phụng Tiên chăm sóc mà thôi.
Thiên Thế Thần Ma nhếch hai cánh môi xám xịt :
- Mặc kệ... Lão phu không cần biết. Và từ lâu ta cũng đã muốn loại trừ tên nghịch đồ gian trá kia rồi.
Cát Vũ ảo não đứng lên, ngửa mặt cười sằng sặc :
- Cát Vũ... Ngươi đã nhận lầm sư môn... Cát Vũ ngươi đã chọn lầm sư phu... Cát Vũ ngươi là kẻ ngu si nhất trên cõi giang hồ này.
Cát Vũ vừa cười vừa bỏ đi.
Tiếng cười của y thật là thê thảm, y cười mà ngỡ như đang khóc. Khóc cho bao nhiêu tâm huyết, chỉ trong một phút chốc tan thành mây thành khói. Một sự đổ vỡ mà y không thể nào ngờ tới.
Vừa xuống đến chân núi Long Sơn, Cát Vũ sững sờ khi thấy Phụng Tiên ngồi trên một tảng đá.
Phụng Tiên thấy Cát Vũ, lệ trào ra hai bên khóe mắt.
Cát Vũ thở dài nói :
- Phụng Tiên... nàng chờ ta ở đây?
Phụng Tiên gật đầu :
- Muội đã chờ đại ca ở đây, dù đại ca có chiếm được ngai vị Minh chủ võ lâm muội cũng chờ, không chiếm được ngai vị đó, Phụng Tiên cũng chờ.
Cát Vũ bước đến cạnh bên nàng. Phụng Tiên mỉm cười nói :
- Đại ca hãy lên đây ngồi cạnh Tiên muội.
Trong nỗi cô đơn và thất vọng, Cát Vũ trèo lên tảng đá ngồi cạnh Phụng Tiên.
Phụng Tiên nhìn Cát Vũ nói :
- Đến hôm nay muội mới biết được ý nghĩa những pho tượng sáp dưới địa thạch phòng. Đại ca là một đệ tử trung thành với sư môn, có một không hai trong giang hồ. Tại sao đại ca lại quên tất cả vì mỗi một Thiên Thế Thần Ma mà thôi.
Cát Vũ thở dài não nề :
- Quan Di Phục đã giết gia gia của ta trong kỳ đại hội Long Hoa lần trước.
- Thế đại ca biết Quan Di Phục đã bị tẩu hỏa nhập ma, sao còn phục vụ cho Thiên Thế Thần Ma nữa.
- Khi biết Quan Di Phục đã chết thì ta mới nảy sinh ý niệm độc chiếm võ lâm bằng võ công của y. Không ngờ võ công của Quan Di Phục cũng không sánh bằng lão tổ. Giấc mộng của ta tan ra mây khói.
Phụng Tiên nắm tay Cát Vũ :
- Đại ca còn nhớ chuyện ở dưới địa phòng không?
- Chuyện gì?
- Chuyện muội bị Bách Tình Nhân Hoàng Nhan Trổ làm nhục đó.
- Ta xin lỗi muội. Vì một chút nông nỗi, muội không để ta giết Cát Nhược trừ hậu hoạn, nên...
Cát Vũ nhìn xuống chân mình.
Phụng Tiên nói :
- Chuyện đó khiến cho muội dằn dặc, đau khổ lắm đại ca có biết không? Sống trên cõi đời này, muội chẳng dám nhìn ai nữa. Muội chỉ muốn chết, và chết chung với đại ca.
Nàng ngước qua nhìn Cát Vũ :
- Mình cùng chết nghe!
Cát Vũ chưa hiểu câu nói đó của Phụng Tiên thì đột nhiên cả tảng đá khổng lồ, sau một tiếng bựt như tiếng dây thừng đứt, lăn luôn xuống vực, kéo theo cả hai người.
* * * * *
Trên Long Sơn.
Thiên Thế Thần Ma nhìn Cát Nhược chằm chằm, rồi vung tay dụng chân khí đẩy tấm da di thư của Minh chủ Quan Di Phụ về phía chàng.
Cát Nhược thộp thấm da di thư, chàng mở ra đọc.
Cát Nhược gấp miếng da di thư đặt lại trong hộp, rồi quay nhìn Thiên Thế Thần Ma nói :
- Ý lão muống gì?
Thiên Thế Thần Ma ngửa mặt cười khằng khặc, cắt tràng cười khinh thị đó, lão mới nói :
- Tại Long Hoa lôi đài này, xét cho cùng không ai là đáng mặt tranh giành Minh chủ với lão phu ngoài ngươi. Lão phu muốn ngươi mượn đỉnh Long Sơn này quyết một trận với đại truyền nhân của Quan Di Phục. Nếu ngươi thua... Lão phu sẽ là Minh chủ võ lâm. Bằng ngược lại, lão phu phải chết.
- Tại hạ và tiền bối phải đấu với nhau đến chết à?
- Đúng như vậy
Cát Nhược nghiêm mặt :
- Được... Tại hạ rất sẵn sàng.
Tiên Hạc cô phụ thở ra một tiếng nhìn Tuệ Nam :
- Cát Nhược... ta sợ...
- Sư mẫu đừng sợ. Cát Nhược đã là truyền nhân của Minh chủ Quan Di Phục, không thể nào từ chối trận đấu này được. Nếu Cát Nhược thua, giang hồ sẽ đại họa.
Lôi đài Long Hoa giờ chỉ còn Cát Nhược và Thiên Thế Thần Ma. Hai người đứng đối mặt với nhau, nhãn lực hừng hực, nhưng không một ai ra chiêu trước. Có lẽ chỉ một lần chớp mắt thôi, cũng đủ thời khắc để phán quan đến bắt hồn họ đưa xuống địa phủ.
Cả hai đứng tịnh thân, cái tịnh của họ khiến cho tất cả mọi người có mặt đều ngưng thở với nỗi hồi hộp hãi hùng.
Sự tịnh thân cũng đến giới hạn sau cùng, và cả hai phải động thủ. Đối với Cát Nhược và Thiên Thế Thần Ma cái động chính là chiêu là kình. Và trong đời họ đây là cái động sau cùng để biết ai phải tịnh vĩnh viễn, cái tịnh trong cõi chết.
Thiên Thế Thần Ma hú lên một tiếng nghe như tiếng sấm động rì rầm. Cùng lúc với tiếng hú khủng bố đó, song thủ của lão như khô cốt trắng ngời vươn tới Cát Nhược. Thân ảnh đã bắn thẳng tới đối phương.
Cát Nhược thét lên :
- Càn Khôn tâm pháp!
Thân ảnh của chàng duỗi dài như lơ lửng trong khoảng không, vặn mình như giao long quẫy khúc, song thủ như móng vuốt rồng đón thẳng vào ngọn Bạch Cốt trảo của Thiên Thế Thần Ma.
Ầm!
Hai người ra chiêu đấu thẳng đỡ thẳng, dư kình phát tác đẩy luôn tất cả mọi người lùi luôn ba bộ về phía sau.
Mọi người nhìn lại cục trường, thấy một hình ảnh vô cùng lạ mắt mà từ trước đến nay trong võ lâm chỉ có một không hai.
Cát Nhược như con rồng uốn lượn trên không trung, Thiên Thế Thần Ma như xác ma chết đứng trụ bên dưới. Hai người dính chặt với nhau bằng hai cặp thủ pháp. Cát Nhược lúc bị đẩy lên cao, lúc thì hạ xuống. Còn Thiên Thế Thần Ma khi thẳng người, khi xuống tấn. Chung quanh họ phát ra lúc thì vầng hào quang ngũ sắc, khi thì hắc quang đen kịt.
Bạch Hạc tiên cô Tuệ Nam đứng ngoài thị trận, vẻ mặt nàng lo âu vô cùng :
- Sư mẫu... Con phải phụ với Cát Nhược một tay.
Không chờ Tiên Hạc cô phụ có đồng ý hay không, nàng dụng luôn khinh thân bộ pháp bắn mình vào, ngọc thủ tống thẳng một đạo kình âm nhu công vào lưng Thiên Thế Thần Ma.
Ầm!
Thiên Thế Thần Ma vẫn đứng sừng sững đấu nội gia công lực với Cát Nhược, còn Tuệ Nam thì dội ngược về sau, miệng rịn hai dòng máu tươi.
Nàng không ngờ chung quanh hai người kia có một vùng nội kình dữ dội như vậy. Ngay cả kình khí của mình cũng không thể xuyên qua vùng ngũ sắc và hắc quang do Cát Nhược và Thiên Thế Thần Ma phát tác.
Bá Ngôn đỡ Tuệ Nam, nói nhỏ :
- Tỷ tỷ để cho Bá Ngôn!
Vừa nói, Bá Ngôn chầm chậm tiến về phía Cát Nhược và Thiên Thế Thần Ma.
Tam vương U Linh môn đâu để Bá Ngôn tự do hành động được, cả ba tên đồng loạt phi thân toan chặn đường nàng.
Nhưng cả ba đã bị Tiên Hạc cô phụ chặn lại.
- Các ngươi hãy đứng yên!
Lúc này Bá Ngôn đã bước đến gần vùng hào quang ngũ sắc và hắc chỉ đen kịt. Nàng đứng suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu thét lớn :
- Lão sư tổ... Dưới quần người… Lão sư tổ... Dưới quần người...
Thiên Thế Thần Ma đang đấu nội lực bất phân thắng bại với Cát Nhược, nghe Bá Ngôn nói mà không biết dưới quần mình có gì, nhưng lão không thể quay xuống nhìn.
Nhưng Bá Ngôn cứ nói mãi mà không nói hết câu, khiến lão bực quá, lên tiếng hỏi :
- Dưới quần lão phu có cái gì?
Chỉ lời nói đó thôi, chân ngươn nguyên khí của Thiên Thế Thần Ma đã sụt giảm nhanh chóng. Lão cảm thấy sức mạnh Càn Không đại pháp như quả núi Thiên Sơn từ trên đè nhanh xuống đỉnh đầu mình, Thiên Thế Thần Ma cố gượng cũng không nổi, hai chân liền khuỵu xuống, quì trên mặt đá.
Bá Ngôn lại nói tiếp :
- Trời ơi, dước quần sư tổ... dưới quần sư tổ... Trời ơi!
Nghe giọng khẩn khoản của Bá Ngôn, Thiên Thế Thần ma tức giận quay phắt lại :
- Ngươi nói...
Ầm!
Lão chư kịp hỏi Bá Ngôn hết câu, thì đã bị luồng kình khí Càn Khôn tâm pháp vỗ thẳng xuống đỉnh đầu rồi.
Sức mạnh của Càn Khôn tâm pháp ép luôn Thiên Thế Thần Ma chui tọt luôn xuống đá.
Mật tông Kha Đa La thất kinh, phi thân vào quát lớn :
- Nha đầu... quỷ ngôn phải chết.
Vừa nói Kha Đa La vừa chộp trảo công vào lưng Bá Ngôn.
Kha Đa La xuất chiêu bất thần sát thủ, không ai kịp cản lão lại. Đến ngay Bá Ngôn cũng chỉ biết đứng thừ ra trước trảo thủ của lão ác tăng.
Binh!
Bá Ngôn chúi đến trước, nằm bẹp luôn dưới đất.
Cát Nhược thấy Bá Ngôn bị một trảo của lão ma tăng, tức giận gầm lên :
- Ác tăng... ngươi phải đền mạng!
Chàng vặn mình một cái, thân pháp như giao long bổ xuống đầu Mật tông Kha Đa La.
Ầm!
Lão ma tăng bắn mình đi như cánh diều đứt dây, rơi ra khỏi đỉnh Long Sơn, rớt tỏm xuống vực sâu trăm trượng.
Cát Nhược ôm xốc lấy Bá Ngôn, chàng gọi :
- Bá Ngôn... Bá Ngôn... hãy tỉnh dậy đi...
Bá Ngôn mở mắt mỉm cười, gượng nói :
- Công tử đừng bẻ răng và cạo đầu Bá Ngôn nghe!
- Bá Ngôn... Cát Nhược không làm vậy đâu... Bá Ngôn hãy tỉnh dậy đi
Chàng nói vừa dứt câu, Bá Ngôn đã bật ngồi dậy :
- Bá Ngôn không bị bẻ răng cạo trọc thì nhất định phải sống rồi.
Cát Nhược kinh ngạc hỏi :
- Cô nương bị một trảo của Kha Đa La sao không bị gì hết vậy.
Bá Ngôn nheo mắt nói với Cát Nhược :
- Bá Ngôn có mặc kim tỵ giáp mà
Bá Ngôn chỉ tay về phía con đường độc đạo, nàng nói :
- Công tử xem ai kìa!
Theo ngón tay chỉ của Bá Ngôn. Cát Nhược nhận ra Tiểu Chi đang hối hả theo con đường độc đạo lên Long Sơn.
Lợi dụng lúc đó, Bá Ngôn đã chạy lại bên Tuệ Nam :
- Tỷ tỷ... sao tỷ tỷ buồn quá vậy?
- Chúng mình đi thôi!
Tuệ Nam toan cất bước, thì Tiên Hạc cô phụ đã gọi giật lại :
- Tuệ Nam.
- Sư mẫu gọi con!
Tiên Hạc cô phụ gật đầu.
Cát Nhược đã tiến đến bên Tiên Hạc cô phụ, chàng ngập ngừng nói :
- Gia mẫu...
Tiên Hạc cô phụ mỉm cười nhìn Cát Nhược, rồi nói :
- Con hãy chăm sóc Tuệ Nam giùm ta.
Bà nhìn Cát Nhược lần nữa, rồi phi thân lên mình Bạch nhi.
Tiên Hạc cô phụ nói với Cát Nhược :
- Tuệ Nam chính là ái nữ của Bách Diện nhân đó.
Bạch nhi vỗ cánh bay vụt lên không trung mang theo Tiên Hạc cô phụ.
Cát Nhược nói với theo :
- Gia mẫu...
Thiên Nhất thiền sư và Thiên Sơn nhất lão bước đến bên Cát Nhược.
- Thiếu hiệp... tất cả mọi người đều mong muốn thiếu hiệp kế nhiệm Minh chủ.
Cát Nhược trợn mắt :
- Cái gì?
Chàng khoát tay nói :
- Không đâu. Nhất định không nhận. Tiểu gia còn bận lo cho hai bà la sát, không thể nào lo được cho tất cả mọi người đâu.
Chàng nói dứt câu, trổ luôn bộ pháp Vô Hình băng nhanh xuống núi. Tuệ Nam cũng tất tả đuổi theo.
Cát Nhược cắp luôn Tiểu Chi, chàng vừa phi thân vừa nói :
- Chạy thôi... chạy thôi...
Tiểu Chi ngơ ngác hỏi :
- Tại sao phải chạy?
Phía sau Tuệ Nam thốt lên :
- Ối!
Cát Nhược dừng bước quay lại, thấy nàng khập khểnh chạy theo mình, liền nói :
- Tuệ Nam có sao không?
- Ta bị thương ở chân rồi.
Cát Nhược thở dài một tiếng, rồi nói :
- Thế thì tiểu gia đành phải cắp hai nàng vậy.
Chàng vòng tay qua eo Tuệ Nam.
Tiểu Chi nguýt Cát Nhược. Tuệ Nam cũng vậy. Mặc cho hai nàng nhìn mình, Cát Nhược vẫn ôm hai nàng lao như tên bắn.
Trên đỉnh Long Sơn, Bá Ngôn nói với Thiên Nhất thiền sư :
- Cát Nhược không nhận chức Minh chủ... Hay đại sư để tiểu nữ làm Minh chủ cho?
- A di đà Phật... làm sao được... không thể được.
Bá Ngôn ngoe nguẩy :
- Đại sư chê tiểu nữ à?
- A di đà Phật... không phải như vậy.
Bá Ngôn cười hì hì, rồi nói :
- Nói thiệt với đại sư, tiểu nữ không ham chức Minh chủ đó đâu...
Nàng chỉ xuống chân núi, nói tiếp :
- Tiểu nữ chỉ thích bầy bướm kia thôi. Kiếu từ đại sư
Bá Ngôn rảo bước đi nhanh xuống núi. Vừa đi, nàng vừa nói một câu trong sở từ, cố ý cho mọi người cùng nghe :
- Thế nhân giai trọc ngã độc thanh, thế nhân giai túy ngã độc tinh.
/28
|