Hút mấy giọt máu, Sở Dụ nhanh chóng buông hàm răng ra, lo lắng, “Lục Thời, cậu có đau hay không?”
“Không đau.”
Lục Thời nhắm mắt lại, đầu ngón tay vẫn đặt trên môi Sở Dụ, giọng khàn khàn hỏi cậu, “Còn muốn nữa không?”
Âm cuối của anh rất nhẹ, phảng phất cho người ta một loại cảm giác dịu dàng.
Sở Dụ còn nhớ rõ chuyện hôm qua mình cắn đau người ta, cảm thấy áy náy, vội vàng nói, “Đủ rồi, thật đấy, tôi đã không còn đói nữa.”
Nghe thấy câu này, Lục Thời mở mắt ra, nói giọng mũi “Ừ” một tiếng.
Anh lười biếng nằm trên giường, cả người giống như loại động vật thuộc loài mèo có móng vuốt đang phơi nắng, chẳng muốn nhúc nhích chút nào, chỉ có ngón tay ấn trên môi Sở Dụ, khẽ vuốt ve trêu chọc, dường như không có ý muốn buông tay ra.
Môi Sở Dụ bị ấn phát ngứa, bản năng muốn cắn.
Nhưng cậu rõ ràng, bản thân mình hai ngày nay hình như hút máu người ta hơi nhiều, rất lo lắng một ngày nào đó Lục Thời làm đề tới ngất đi. Vì thế cậu không ngừng âm thầm tự nói với mình, không được cắn, nhất định không được cắn, khống chế rất vất vả.
Hết lần này tới lần khác Lục Thời giống như cố ý, cho tới khi đôi môi của cậu bị xoa nắn tới tê dại anh mới mở mắt, ngồi thẳng dậy liếc về phía đèn bàn còn đang bật.
“Làm xong đề rồi?”
“Làm xong rồi!”
Lục Thời rời giường.
Không giống như bình thường, đầu tóc của anh hơi rối loạn, toàn thân đều lười nhác. Áo phông đen rộng thùng thình, bóng dáng thon gầy.
Lục Thời đứng trước bàn học, kéo ghế ra, ngồi xuống, tiện tay cầm bút lên bắt đầu chữa bài.
Sở Dụ không dám thở mạnh.
Tốc độ chữa bài rất nhanh, chưa tới một phút.
Lục Thời công bố kết quả, “Hai mươi câu, đúng hai câu, tỉ lệ chính xác là 10%.”
Anh đang định nói “Không cho khóc”, thì thấy Sở Dụ thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực, như trút được gánh nặng, “Quả nhiên, tôi vẫn rất thông minh, không ngờ rằng lại đúng được hai câu!”
“Không ngờ?”
“Đúng vậy!
Sở Dụ chống cằm, rất dễ dàng thỏa mãn, mặt mày hớn hở: “Chất lượng tăng vọt! Trước đây tôi đều tránh khỏi đáp án chính xác một cách hoàn hảo!”
Thu lại lời còn chưa nói ra miệng, Lục Thời thuận theo khích lệ, “Ừ, thật sự rất thông minh.”
Sở Dụ đã rất lâu chưa đọc truyện tranh.
Cậu vươn tay vào trong ngăn bàn, chạm vào bìa cuốn truyện, do dự, lại cắn răng, rút tay về.
Càng tới gần kỳ thi tháng, Sở Dụ càng nóng lòng, muốn lấy thứ gì đó tới để dời lực đi lực chú ý của mình.
Nhưng cậu lại rất tự mình biết mình, chút lực tự chủ nhỏ bẻ của cậu, một khi đã lấy truyện tranh trong ngăn bàn ra, phá giới, có lẽ cho tới ngày thi tháng cậu cũng sẽ không muốn nhấc bút làm đề nữa.
Chương Nguyệt Sơn nghe thấy Sở Dụ thở dài mấy lần, ngòi bút như sắp chọc thủng giấy nháp, cậu khuyên nhủ, “Giáo hoa, cậu bình tĩnh, nếu như thực sự không được, cậu nhanh chóng nhìn vở ghi mà Lục thần đưa cho cậu! Cậu có nhìn thấy không, bên trên có ánh sáng lấp lánh của học thần! Có Lục thần bảo vệ, cậu còn căng thẳng gì nữa?”
Vừa nhắc tới đề tài này, cậu đố kị mà đấm ngực, “Đậu má, vở ghi chép mà Lục thần tự tay làm! Tự tay!”
Sở Dụ mệt mỏi không có tinh thần, nằm sấp ra bàn không dậy, “Học bá không biết nỗi đau của học tra!”
Bị biểu tình của cậu chọc cười, Chương Nguyệt Sơn cũng không khuyên nữa, nhìn về phía sau Sở Dụ: “Ơ, Lục thần đâu rồi?”
“Mộng Ca nghiện bóng rổ qua, Lục Thời lại không cần ôn tập, nên bị kéo đi chơi bóng rồi.”
Sở Dụ ngây ngốc một lúc, đột nhiên nhớ ra, lấy từ trong túi ra một chiếc thánh giá nhỏ.
Thánh giá rất nhỏ còn chưa bằng nửa bàn tay.
Chương Nguyệt Sơn tò mò, “Cậu làm gì thế?”
Sở Dụ không trả lời, lại đút tay vào trong cặp sách, lấy ra một bức tượng đức mẹ Maria to bằng ngón tay cái.
Ngay sau đó, tượng Văn Thù Bồ Tát, Phật Di Lặc, Ngọc Hoàng đại đế, còn có Văn Khúc Tinh Quân và Thái Thượng Lão Quân lần lượt xuất hiện trên bàn.
Bảy tượng thần thánh phật sắp xếp theo thứ tự trước mặt Sở Dụ.
Sở Dụ nhíu mày, bắt đầu băn khoăn, “Tôi nên bái người nào?”
Chương Nguyệt Sơn còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe Sở Dụ lẩm bẩm, “Thôi bỏ đi, đều bái cả, tôi không thể lừa tâm mình!”
Nói xong, cậu còn chắp tay lại, cường điệu, “Không sắp xếp trước sau, trong lòng của con các ngài đều pháp lực vô biên!”
Sở Dụ nói xong nội dung cường điệu, lại lấy trong cặp sách ra một quả táo đỏ rực, đặt trước mỗi bức tượng, “Mời các ngài dùng!”
Chương Nguyệt Sơn bị động tác thần kỳ này làm cho ngây ngốc.
Thấy Sở Dụ khấn xong, điên cuồng nháy mắt với mình, cậu không chắc chắn ánh mắt kia rốt cuộc có ý gì, “Tôi, tôi cũng phải làm sao?”
Sở Dụ gật đầu, “Đương nhiên! Cậu ngồi đằng trước, cũng ở trong phạm vi được thần quang phù hộ, hơn nữa một quả táo sao đủ ăn!”
Chương Nguyệt Sơn nghĩ cũng có lý, nhiều vị thần như vậy, một quả táo khẳng định không đủ chia. Thế là cậu cũng dâng bánh phô mai của mình lên.
Lý Hoa đang làm bài tập tiếng Anh, buông bút xuống, “Tôi, tôi, tôi! Có ngay đây!”
Nói xong, cậu ta lục lọi trong cặp sách nửa ngày, cuối cùng tìm được một thanh Chocotale, hai tay cung kính đặt lên bàn Sở Dụ: “Thần quang phù hộ!”
Phương Tử Kỳ đúng lúc cầm bài tập tới tìm Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa thảo luận bài. Thấy được cảnh này, vỗ đầu một cái, “Tuyệt vời! Tại sao tôi không nghĩ tới nhỉ?”
Cậu xông về chỗ ngồi của mình, lấy một quả chuối qua, thành kính đặt trên bàn Sở Dụ, chắp tay lại, nhắm mắt cầu nguyện. “Chư vị đại thần, xin nhất định phải phù hộ cho con lần này có thể tiến vào top 5, không top 4 là được rồi!”
Quản Dật Dương cố ý đi qua mấy người, liếc mắt nhìn mấy thứ bày trên bàn Sở Dụ, khóe mắt xếch lên, châm chọc, “Cầu thần bái phật? Trong bụng cũng biết rõ trình độ gà của mình rồi hả? Chẳng qua, cho dù thần phật có pháp lực cao cường tới mức nào, có lẽ cũng không thể phù hộ được đi thi đánh bừa toàn đúng, tiến vào hạng 220 của trường.”
Sở Dụ khẽ nhếch môi, đang muốn bật lại, liền thấy Lục Thời không biết đã về từ khi nào đang đi tới đây, đứng sau lưng Quản Dật Dương, “Tránh ra, cản đường rồi.”
Trong mắt Sở Dụ đều là ý cười, “Cảm ơn bạn Lục!”
Mộng Ca ôm một quả bóng rổ, đầu đầy mồ hôi đi theo sau Lục Thời, thấy trên bàn Sở Dụ bay không ít đồ vật, cậu tìm tới tìm lui cuối cùng lấy ra một gói giấy ăn, “Mong các vị đại thần không ghét bỏ!”
Lý Hoa liếc nhìn, “Hoa văn của gói giấy ăn đều là dâu tây màu hồng, Mộng Ca cậu lại bị nữ sinh theo dõi rồi?”
Mộng Ca nhấc chân đạp ghế của Lý Hoa, “Cậu tinh mắt thật!”
Cậu ta gãi gãi gáy mình, “Gói giấy này là của một bạn nữ rất dễ thương, đứng đợi ở sân bóng đưa cho Lục thần. Lục thần nói “Cảm ơn” còn không nhìn người ta thêm một lần đã đi rồi. Tôi sợ bạn nữ ấy mất mặt liền nhận lấy. Ai, trên giấy còn phun cả nước hoa, mùi này làm tôi phải hắt xì ba cái liền!”
Lý Hoa và Chương Nguyệt Sơn cười lớn.
Sở Dụ quay đầu nhìn Lục Thời.
Tóc Lục Thời hơi ướt, đặt chai nước đã uống một nửa xuống, đưa một tờ giấy cho Sở Dụ, “Làm mười đề này.”
Hai tuần nay, Sở Dụ đã quen thuộc, cậu nhận lấy, “Được, tôi làm xong đưa cho cậu kiểm tra.”
Kết thúc giờ nghỉ trưa, chuông dự bị vang lên, phòng học trở nên ồn ào.
Chương Nguyệt Sơn bắt đầu để cho mọi người điền ý nguyện ở lại trường ngày Quốc Khánh.
Sở Dụ là người điền gần cuối, Lục Thời cuối cùng.
Nhìn thấy Lục Thời đánh dấu lựa chọn “Ở lại trường”, Chương Nguyệt Sơn ngồi về chỗ, nhỏ giọng nói với Sở Dụ, “Mồng một tháng mười cậu với Lục thần đều ở lại trường hả?”
Sở Dụ đang làm đề mà Lục Thời đưa cho, nghe vậy cũng không hề ngẩng đầu lên, “Đúng, không phải ngày mồng tám về trường là thi luôn sao, Lục Thời nói, ở luôn trường không cần về nữa.”
Hơn nữa, kỳ thực Sở Dụ cũng không muốn về nhà mấy.
Trong lòng cậu vẫn luôn kìm nén, muốn đợi khi thi được chút thành tích mới đứng trước mặt mẹ mình để bà ấy biết, cậu không nên bị vứt bỏ dễ dàng như vậy.
Ngón tay cầm bút theo bản năng nắm chặt lại, chặt tới mức có chút đau.
Cậu đã lớn như vậy rồi, lần đầu tiên muốn làm một việc tới vậy, muốn chứng minh bản thân mình một lần.
Hít một hơi thật sâu, để bản thân mình không được nghĩ lung tung nữa, Sở Dụ bình tĩnh lại, tiếp tục làm bài. Vừa làm bài vừa nghĩ, đây thật sự là thời khắc mà cậu nghiêm túc học tập nhất trong mười bảy năm qua.
Quốc Khánh được nghỉ bảy ngày, gần như một nửa số người trong lớp đều ở lại trường.
Trong phòng học, thư viện, phòng tự học, đều là người, làm cho Sở Dụ có một loại cảm giác sai lệch như chưa được nghỉ.
Giữa kỳ nghỉ, Hạ Trí Hạo gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu ra ngoài chơi. Sở Dụ nghĩ thầm, cmn tôi còn chưa làm xong bài tập, lấy đâu ra tâm tư đi chơi?
Sau khi từ chối, cậu nhìn chằm chằm điện thoại ngây ngốc, Sở Dụ hoạt động lại ngón tay đã cứng ngắc, tiếp tục làm bài.
Buổi chiều ngày 7 tháng 10, bảng sắp xếp phòng thi được dán lên bảng thông báo. Người hạng nhất chính là Lục Thời, xếp ở phòng thi thứ nhất, số thứ tự một.
Phòng thi của lớp 11-A sắp xếp rất kỳ quái.
Hơn phân nửa học sinh lớp họ đều được phân đều đặn sang hai phòng thi đầu tiên và hai phòng thi cuối cùng, có thể rõ ràng thấy được, thành tích chênh lệch rất nhiều.
Chương Nguyệt Sơn nằm cuối phòng thi số một, Lý Hoa và Phương Tử Kỳ đều ở phòng thi thứ hai. Còn Sở Dụ, học kỳ trước ngay cả môn tiếng anh cậu cũng đều khoanh bừa, theo lý đương nhiên sẽ được xếp ở phòng thi cuối cùng.
Sáng sớm ngày hôm sau Sở Dụ đã thức dậy.
Cả một buổi tối cậu đều không ngủ ngon, không nói tới chuyện luôn nằm mơ, từ lúc năm giờ từ trong mơ bừng tỉnh, cậu mở mắt không ngủ được nữa.
Ngây ngốc một lát, cậu phát hiện quả thực không ngủ được nên dứt khoát lấy quyển vở ghi đặt bên gối bắt đầu xem.
Lục Thời sắp xếp tài liệu ôn tập cho cậu, mỗi một môn một quyển vở ghi.
Trong hơn nửa tháng nay, cậu đã xem những quyển vở này tới cong cả mép.
Quấn chăn nằm trên giường, thấy nét chữ sắc bén của Lục Thời, trong lòng Sở Dụ đột nhiên không cảm thấy quá hoảng hốt nữa.
Hơn bảy giờ, Sở Dụ xuống giường.
Đánh răng xong, cậu cầm di động muốn gửi tin nhắn cho Thi Nhã Lăng, nói rằng hôm nay mình thi tháng.
Nhưng lại nghĩ rằng, gửi tin nhắn đi rồi có lẽ mẹ cậu cũng sẽ không có thời gian mà xem?
Cuối cùng vẫn bỏ qua.
Thay quần áo xong, Sở Dụ mở cánh cửa phòng ngủ ra, cửa phòng bên cạnh cũng đúng lúc mở ra.
Hai người đi vào trong thang máy.
Dọc đường đi bọn họ không nói chuyện gì khác, Sở Dụ lẩm bẩm đọc thuộc lòng cho Lục Thời nghe mấy câu thơ và câu điền vào chỗ trống nhất định sẽ thi mà anh đã khoanh cho cậu.
Lục Thời đút tay vào túi, hơi cúi đầu, cẩn thận nghe, thỉnh thoảng lại sửa lại.
Vội vàng đi tới nhà ăn ăn xong bữa sáng, đi tới dãy phòng học, Sở Dụ thi ở tầng bốn, Lục Thời thi ở tầng một.
“Tôi lên trước nhé.”
Lục Thời đưa một chiếc bút nước và một chiếc bút máy trong tay cho Sở Dụ.
Sở Dụ khó hiểu, quơ quơ túi văn phòng phẩm trong suốt trong tay, “Tôi có mang bút rồi.”
“Khi thi, nếu như không bình tĩnh được thì hãy nghĩ rằng đây là chiếc bút máy được bao phủ ánh sáng của học thần.”
Lần đầu tiên Sở Dụ cười lên từ sáng tới giờ, cậu nâng cằm, “Vậy tôi thì sao?”
“Là người được ánh sáng của tôi bao phủ.”
Phòng thi cuối cùng có không ít người quen của Sở Dụ, trong đó quen thuộc nhất chính là Hạ Trí Hạo.
Sở Dụ vừa đi qua cửa đã nghe thấy giọng của Hạ Trí Hạo, “Dụ thiếu nhà chúng ta tới rồi”!
Sở Dụ cười mắng, “Cút, ai là người nhà mày? Mặt càng ngày càng lớn rồi hả?”
Hạ Trí Hạo cười ha ha oán giận, “Được nghỉ tìm mày mày cũng không chịu ra, bận gì hả?”
“Học bài.”
“Đậu má!”
Hạ Trí Hạo vội vàng kéo ghế ra ngồi bên cạnh Sở Dụ, “Người ta nói với tao, Quốc Khánh mày không về nhà, ngày nào cũng ở trường làm đề học văn, tao còn cho rằng bọn họ dọa tao, kết quả là thật hả?”
Cậu nhỏ giọng nói, “Có phải vì chuyện đánh cược kia không? Cmn thằng Quản Dật Dương kia kiêu ngạo quá, nghĩ mình là cái gì? Không cần mày ra tay, mày chỉ cần nói một tiếng, bản thiếu gia có tám trăm cách làm cho nó phải quỳ xuống gọi mày là bố!”
Sở Dụ nghĩ một lúc mới nhớ ra Quản Dật Dương là ai.
Cậu lắc đầu, “Ai thích cậu ta gọi là bố? Mày có rảnh hay không, không bằng ngủ thêm một giấc nữa, tao có học hay không thì liên quan rắm gì tới Quản Dật Dương, bởi vì tao,” Cậu dừng lại, “Thôi bỏ đi, nói ra mày cũng không hiểu được.”
“Không hiểu cái gì?”
Chẳng qua thấy Sở Dụ thật sự không quan tâm tới người kia, Hạ Trí Hạo cũng không nhắc nữa, “Được thôi, vậy thi tháng xong rồi, anh em tụ tập tí chứ nhỉ? Khai giảng một tháng nay mày đã bao giờ đi đâu, ngay cả chị gái nhà họ Lâm cũng đã nhắc tới mày không biết bao nhiêu lần rồi. Bây giờ từng người tình cờ gặp tao đều hỏi, Sở Dụ đâu, tại sao không thấy cậu ta?”
Sở Dụ thầm tính toán, phát hiện thực sự là thế, cậu gật đầu, “Vậy được, thi xong tao có thời gian, tụ tập cùng nhau.”
“Nói rồi đấy nhé, không được đổi ý đâu! Tao lập tức gọi điện thoại đặt chỗ!”
“Quyết định thời gian địa điểm rồi thì nói với tao một câu.”
Sở Dụ nhìn thời gian, cách thời gian thi vẫn còn hai mươi phút nữa, cậu đuổi người, “Có thể cáo lui rồi, tao phải nắm bắt thời gian để đọc sách.”
Còn mười phút trước khi vào thi, giáo viên giám thị bắt mọi người nộp sách và những đồ dùng khác lên, nói xong, bắt đầu lấy dao nhỏ rạch túi đề thi được niêm phong ra.
Sở Dụ để cặp sách lên trên, đi từ bục giảng xuống, thấy không ít người đang múa bút như bay chuẩn bị phao.
Có người viết vào lòng bàn tay mình, có người chép trên bàn, ai ai cùng vô cùng chuyên chú.
Vừa mới ngồi vào vị trí, có người đã lấy bút chọc chọc vào lưng cậu.
Sở Dụ quay đầu, phát hiện là người mà cậu biết, năm lớp mười cùng lớp với cậu nhưng không quá thân, hình như tên là Dương Tranh Tường.
Dương Tranh Tường nhỏ giọng nói, “Giáo hoa, tôi in nhiều hơn một tập phao, cậu có cần hay không?”
Vô cùng hào phóng.
Sở Dụ từ chối.
Cậu nghĩ thầm, thực sự không dám giấu, phao mà các cậu chuẩn bị tôi đều thuộc lòng cả rồi!
Vào thời khắc này, Sở Dụ cảm thấy có lẽ mình là người trâu bò nhất cả phòng thi này.
Khi bài thi được phát xuống, Sở Dụ lo mình sẽ quên nên lật mặt sau, làm bài điền thơ cổ vào chỗ trống trước.
Điền xong cậu mới lật qua – Đậu má, những câu thi vào toàn là những câu mà cậu đã học thuộc!
Ngồi thẳng, từ từ hô hấp, Sở Dụ lơ đãng nhìn thấy, bạn học ngồi phía trên cậu còn chưa nhìn đề thi đã nhấc bút lên tốn nửa phút làm xong câu hỏi lựa chọn, sau đó bắt đầu nhìn đồng hồ treo tường trên bảng đen ngẩn người.
Mà người ngồi bên trái cậu, đang viết làm văn, viết được một vài chữ đã xuống dòng, giống như làm thơ, chẳng tốn nhiều thời gian đã viết quá nửa trang.
Bạn học ngồi bên phải là giỏi nhất, xé ba tờ giấy nháp ra, ngồi gấp hạc giấy.
Qua một lát, đống hạc đã đầy một đống trên bàn.
Còn về giáo viên giám thị, một người ngồi ở bàn sau nghịch điện thoại, một người đứng ở ngoài cửa buôn dưa với người khác. Có lẽ chẳng sợ bọn họ truyền đáp án cho nhau chép, có chép tới chép lui thì cũng chẳng thi được ra cái gì.
Sở Dụ làm mấy câu hỏi lựa chọn xong, có chút thấp thỏm không yên.
Nhìn chằm chằm vào chiếc bút mà Lục Thời đưa cho cậu, ngây ngốc một lúc rồi tiếp tục làm đề.
Sắp tới giờ nộp bài, Sở Dụ mới đánh dấu chấm tròn cuối cùng của bài văn.
Tài liệu làm văn cậu đọc không hiểu mấy, nhưng Lục Thời đã đưa cho cậu một số mẫu văn nghị luận tiêu chuẩn, cậu học rất thuộc, viết ra cũng coi như trôi chảy.
Thời gian thi trôi qua rất nhanh, Sở Dụ làm đề rất chậm, môn nào cũng phải tới một phút trước khi hết giờ mới làm xong.
Khi thi xong môn cuối cùng là môn tiếng Anh, Sở Dụ cảm thấy mình đã trở thành một phế nhân.
Cậu nằm bò ra bàn, không muốn động dù chỉ là ngón tay.
Cho tới khi có người cong ngón tay gõ nhẹ lên bàn cậu hai cái.
Là Lục Thời.
“Cậu lên đây kiểu gì?”
Sở Dụ giương mắt lên nhìn Lục Thời từ dưới lên trên, cũng không còn sức lực để nói chuyện, rất mệt.
Lục Thời thi ở tầng một, khẳng định không chen thang máy mà đi cầu thang bộ.
“Đi bộ.”
Thấy Sở Dụ không nhúc nhích, Lục Thời vươn tay, nhét thước kẻ, cục tẩy, bút chì vào trong túi văn phòng phẩm trong suốt, thuận tay vuốt mái tóc mềm của Sở Dụ, “Không đi à?”
Sở Dụ chậm chạp đứng dậy.
Đi theo Lục Thời vài bước, nhớ ra gì đó, Sở Dụ lại kích động nói, “Lần đầu tiên tôi nghiêm túc thi tiếng Anh như thế, làm văn cũng viết đủ số từ, còn có, còn có môn toán nữa! Có rất nhiều câu tôi biết! Tổng lý cũng vậy, thật sự là rất rất rất rất làm người ta cảm động! Theo như cậu nói, những câu biết làm thì phải làm cẩn thận, câu không biết thì không cần làm làm gì, dù sao xem cũng không hiểu.”
“Ngữ văn thì sao?”
“Tôi đã điền đủ câu điền vào chỗ trống rồi!”
Cả đường đi Sở Dụ đều rất vui vẻ, nói khi cậu thi vật lý quên mất công thức, sắp cắn đứt đầu bút mới nhớ ra.
Lại nói về câu toán thứ hai, gần như giống y đúc khi Lục Thời đã giảng cho cậu, cậu khẳng định sẽ được toàn bộ điểm câu ấy.
Xong rồi lại cằn nhằn bài viết văn tiếng Anh, luôn luôn là Lý Hoa, không biết tại sao Lý Hoa có nhiều bạn bè nước ngoài muốn tới Trung Quốc chơi như vậy, lại còn muốn tham gia rất nhiều trại hè với thi đấu.
Lục Thời rất kiên nhẫn, đi bên cạnh Sở Dụ, yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại đáp một câu.
Sở Dụ nói tới mức miệng có chút khô, cậu dừng lại, lại nhớ ra, “Hôm nay là thứ năm, tôi nghe thầy Diệp nói, thầy cô phải tăng ca để chấm bài thi, có lẽ ngày mai sẽ có điểm.
Trong giọng nói của cậu còn mang theo sự căng thẳng và thấp thỏm.
“Sở Dụ.”
“Hả?”
Lục Thời dừng lại, cúi nhìn cậu, “Đồng ý với, tôi cho dù kết quả thế nào cũng không được khóc.”
Lần này Sở Dụ không xù lông.
Cậu hiểu Lục Thời đang muốn nói gì.
“Được.”
“Không đau.”
Lục Thời nhắm mắt lại, đầu ngón tay vẫn đặt trên môi Sở Dụ, giọng khàn khàn hỏi cậu, “Còn muốn nữa không?”
Âm cuối của anh rất nhẹ, phảng phất cho người ta một loại cảm giác dịu dàng.
Sở Dụ còn nhớ rõ chuyện hôm qua mình cắn đau người ta, cảm thấy áy náy, vội vàng nói, “Đủ rồi, thật đấy, tôi đã không còn đói nữa.”
Nghe thấy câu này, Lục Thời mở mắt ra, nói giọng mũi “Ừ” một tiếng.
Anh lười biếng nằm trên giường, cả người giống như loại động vật thuộc loài mèo có móng vuốt đang phơi nắng, chẳng muốn nhúc nhích chút nào, chỉ có ngón tay ấn trên môi Sở Dụ, khẽ vuốt ve trêu chọc, dường như không có ý muốn buông tay ra.
Môi Sở Dụ bị ấn phát ngứa, bản năng muốn cắn.
Nhưng cậu rõ ràng, bản thân mình hai ngày nay hình như hút máu người ta hơi nhiều, rất lo lắng một ngày nào đó Lục Thời làm đề tới ngất đi. Vì thế cậu không ngừng âm thầm tự nói với mình, không được cắn, nhất định không được cắn, khống chế rất vất vả.
Hết lần này tới lần khác Lục Thời giống như cố ý, cho tới khi đôi môi của cậu bị xoa nắn tới tê dại anh mới mở mắt, ngồi thẳng dậy liếc về phía đèn bàn còn đang bật.
“Làm xong đề rồi?”
“Làm xong rồi!”
Lục Thời rời giường.
Không giống như bình thường, đầu tóc của anh hơi rối loạn, toàn thân đều lười nhác. Áo phông đen rộng thùng thình, bóng dáng thon gầy.
Lục Thời đứng trước bàn học, kéo ghế ra, ngồi xuống, tiện tay cầm bút lên bắt đầu chữa bài.
Sở Dụ không dám thở mạnh.
Tốc độ chữa bài rất nhanh, chưa tới một phút.
Lục Thời công bố kết quả, “Hai mươi câu, đúng hai câu, tỉ lệ chính xác là 10%.”
Anh đang định nói “Không cho khóc”, thì thấy Sở Dụ thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực, như trút được gánh nặng, “Quả nhiên, tôi vẫn rất thông minh, không ngờ rằng lại đúng được hai câu!”
“Không ngờ?”
“Đúng vậy!
Sở Dụ chống cằm, rất dễ dàng thỏa mãn, mặt mày hớn hở: “Chất lượng tăng vọt! Trước đây tôi đều tránh khỏi đáp án chính xác một cách hoàn hảo!”
Thu lại lời còn chưa nói ra miệng, Lục Thời thuận theo khích lệ, “Ừ, thật sự rất thông minh.”
Sở Dụ đã rất lâu chưa đọc truyện tranh.
Cậu vươn tay vào trong ngăn bàn, chạm vào bìa cuốn truyện, do dự, lại cắn răng, rút tay về.
Càng tới gần kỳ thi tháng, Sở Dụ càng nóng lòng, muốn lấy thứ gì đó tới để dời lực đi lực chú ý của mình.
Nhưng cậu lại rất tự mình biết mình, chút lực tự chủ nhỏ bẻ của cậu, một khi đã lấy truyện tranh trong ngăn bàn ra, phá giới, có lẽ cho tới ngày thi tháng cậu cũng sẽ không muốn nhấc bút làm đề nữa.
Chương Nguyệt Sơn nghe thấy Sở Dụ thở dài mấy lần, ngòi bút như sắp chọc thủng giấy nháp, cậu khuyên nhủ, “Giáo hoa, cậu bình tĩnh, nếu như thực sự không được, cậu nhanh chóng nhìn vở ghi mà Lục thần đưa cho cậu! Cậu có nhìn thấy không, bên trên có ánh sáng lấp lánh của học thần! Có Lục thần bảo vệ, cậu còn căng thẳng gì nữa?”
Vừa nhắc tới đề tài này, cậu đố kị mà đấm ngực, “Đậu má, vở ghi chép mà Lục thần tự tay làm! Tự tay!”
Sở Dụ mệt mỏi không có tinh thần, nằm sấp ra bàn không dậy, “Học bá không biết nỗi đau của học tra!”
Bị biểu tình của cậu chọc cười, Chương Nguyệt Sơn cũng không khuyên nữa, nhìn về phía sau Sở Dụ: “Ơ, Lục thần đâu rồi?”
“Mộng Ca nghiện bóng rổ qua, Lục Thời lại không cần ôn tập, nên bị kéo đi chơi bóng rồi.”
Sở Dụ ngây ngốc một lúc, đột nhiên nhớ ra, lấy từ trong túi ra một chiếc thánh giá nhỏ.
Thánh giá rất nhỏ còn chưa bằng nửa bàn tay.
Chương Nguyệt Sơn tò mò, “Cậu làm gì thế?”
Sở Dụ không trả lời, lại đút tay vào trong cặp sách, lấy ra một bức tượng đức mẹ Maria to bằng ngón tay cái.
Ngay sau đó, tượng Văn Thù Bồ Tát, Phật Di Lặc, Ngọc Hoàng đại đế, còn có Văn Khúc Tinh Quân và Thái Thượng Lão Quân lần lượt xuất hiện trên bàn.
Bảy tượng thần thánh phật sắp xếp theo thứ tự trước mặt Sở Dụ.
Sở Dụ nhíu mày, bắt đầu băn khoăn, “Tôi nên bái người nào?”
Chương Nguyệt Sơn còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe Sở Dụ lẩm bẩm, “Thôi bỏ đi, đều bái cả, tôi không thể lừa tâm mình!”
Nói xong, cậu còn chắp tay lại, cường điệu, “Không sắp xếp trước sau, trong lòng của con các ngài đều pháp lực vô biên!”
Sở Dụ nói xong nội dung cường điệu, lại lấy trong cặp sách ra một quả táo đỏ rực, đặt trước mỗi bức tượng, “Mời các ngài dùng!”
Chương Nguyệt Sơn bị động tác thần kỳ này làm cho ngây ngốc.
Thấy Sở Dụ khấn xong, điên cuồng nháy mắt với mình, cậu không chắc chắn ánh mắt kia rốt cuộc có ý gì, “Tôi, tôi cũng phải làm sao?”
Sở Dụ gật đầu, “Đương nhiên! Cậu ngồi đằng trước, cũng ở trong phạm vi được thần quang phù hộ, hơn nữa một quả táo sao đủ ăn!”
Chương Nguyệt Sơn nghĩ cũng có lý, nhiều vị thần như vậy, một quả táo khẳng định không đủ chia. Thế là cậu cũng dâng bánh phô mai của mình lên.
Lý Hoa đang làm bài tập tiếng Anh, buông bút xuống, “Tôi, tôi, tôi! Có ngay đây!”
Nói xong, cậu ta lục lọi trong cặp sách nửa ngày, cuối cùng tìm được một thanh Chocotale, hai tay cung kính đặt lên bàn Sở Dụ: “Thần quang phù hộ!”
Phương Tử Kỳ đúng lúc cầm bài tập tới tìm Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa thảo luận bài. Thấy được cảnh này, vỗ đầu một cái, “Tuyệt vời! Tại sao tôi không nghĩ tới nhỉ?”
Cậu xông về chỗ ngồi của mình, lấy một quả chuối qua, thành kính đặt trên bàn Sở Dụ, chắp tay lại, nhắm mắt cầu nguyện. “Chư vị đại thần, xin nhất định phải phù hộ cho con lần này có thể tiến vào top 5, không top 4 là được rồi!”
Quản Dật Dương cố ý đi qua mấy người, liếc mắt nhìn mấy thứ bày trên bàn Sở Dụ, khóe mắt xếch lên, châm chọc, “Cầu thần bái phật? Trong bụng cũng biết rõ trình độ gà của mình rồi hả? Chẳng qua, cho dù thần phật có pháp lực cao cường tới mức nào, có lẽ cũng không thể phù hộ được đi thi đánh bừa toàn đúng, tiến vào hạng 220 của trường.”
Sở Dụ khẽ nhếch môi, đang muốn bật lại, liền thấy Lục Thời không biết đã về từ khi nào đang đi tới đây, đứng sau lưng Quản Dật Dương, “Tránh ra, cản đường rồi.”
Trong mắt Sở Dụ đều là ý cười, “Cảm ơn bạn Lục!”
Mộng Ca ôm một quả bóng rổ, đầu đầy mồ hôi đi theo sau Lục Thời, thấy trên bàn Sở Dụ bay không ít đồ vật, cậu tìm tới tìm lui cuối cùng lấy ra một gói giấy ăn, “Mong các vị đại thần không ghét bỏ!”
Lý Hoa liếc nhìn, “Hoa văn của gói giấy ăn đều là dâu tây màu hồng, Mộng Ca cậu lại bị nữ sinh theo dõi rồi?”
Mộng Ca nhấc chân đạp ghế của Lý Hoa, “Cậu tinh mắt thật!”
Cậu ta gãi gãi gáy mình, “Gói giấy này là của một bạn nữ rất dễ thương, đứng đợi ở sân bóng đưa cho Lục thần. Lục thần nói “Cảm ơn” còn không nhìn người ta thêm một lần đã đi rồi. Tôi sợ bạn nữ ấy mất mặt liền nhận lấy. Ai, trên giấy còn phun cả nước hoa, mùi này làm tôi phải hắt xì ba cái liền!”
Lý Hoa và Chương Nguyệt Sơn cười lớn.
Sở Dụ quay đầu nhìn Lục Thời.
Tóc Lục Thời hơi ướt, đặt chai nước đã uống một nửa xuống, đưa một tờ giấy cho Sở Dụ, “Làm mười đề này.”
Hai tuần nay, Sở Dụ đã quen thuộc, cậu nhận lấy, “Được, tôi làm xong đưa cho cậu kiểm tra.”
Kết thúc giờ nghỉ trưa, chuông dự bị vang lên, phòng học trở nên ồn ào.
Chương Nguyệt Sơn bắt đầu để cho mọi người điền ý nguyện ở lại trường ngày Quốc Khánh.
Sở Dụ là người điền gần cuối, Lục Thời cuối cùng.
Nhìn thấy Lục Thời đánh dấu lựa chọn “Ở lại trường”, Chương Nguyệt Sơn ngồi về chỗ, nhỏ giọng nói với Sở Dụ, “Mồng một tháng mười cậu với Lục thần đều ở lại trường hả?”
Sở Dụ đang làm đề mà Lục Thời đưa cho, nghe vậy cũng không hề ngẩng đầu lên, “Đúng, không phải ngày mồng tám về trường là thi luôn sao, Lục Thời nói, ở luôn trường không cần về nữa.”
Hơn nữa, kỳ thực Sở Dụ cũng không muốn về nhà mấy.
Trong lòng cậu vẫn luôn kìm nén, muốn đợi khi thi được chút thành tích mới đứng trước mặt mẹ mình để bà ấy biết, cậu không nên bị vứt bỏ dễ dàng như vậy.
Ngón tay cầm bút theo bản năng nắm chặt lại, chặt tới mức có chút đau.
Cậu đã lớn như vậy rồi, lần đầu tiên muốn làm một việc tới vậy, muốn chứng minh bản thân mình một lần.
Hít một hơi thật sâu, để bản thân mình không được nghĩ lung tung nữa, Sở Dụ bình tĩnh lại, tiếp tục làm bài. Vừa làm bài vừa nghĩ, đây thật sự là thời khắc mà cậu nghiêm túc học tập nhất trong mười bảy năm qua.
Quốc Khánh được nghỉ bảy ngày, gần như một nửa số người trong lớp đều ở lại trường.
Trong phòng học, thư viện, phòng tự học, đều là người, làm cho Sở Dụ có một loại cảm giác sai lệch như chưa được nghỉ.
Giữa kỳ nghỉ, Hạ Trí Hạo gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu ra ngoài chơi. Sở Dụ nghĩ thầm, cmn tôi còn chưa làm xong bài tập, lấy đâu ra tâm tư đi chơi?
Sau khi từ chối, cậu nhìn chằm chằm điện thoại ngây ngốc, Sở Dụ hoạt động lại ngón tay đã cứng ngắc, tiếp tục làm bài.
Buổi chiều ngày 7 tháng 10, bảng sắp xếp phòng thi được dán lên bảng thông báo. Người hạng nhất chính là Lục Thời, xếp ở phòng thi thứ nhất, số thứ tự một.
Phòng thi của lớp 11-A sắp xếp rất kỳ quái.
Hơn phân nửa học sinh lớp họ đều được phân đều đặn sang hai phòng thi đầu tiên và hai phòng thi cuối cùng, có thể rõ ràng thấy được, thành tích chênh lệch rất nhiều.
Chương Nguyệt Sơn nằm cuối phòng thi số một, Lý Hoa và Phương Tử Kỳ đều ở phòng thi thứ hai. Còn Sở Dụ, học kỳ trước ngay cả môn tiếng anh cậu cũng đều khoanh bừa, theo lý đương nhiên sẽ được xếp ở phòng thi cuối cùng.
Sáng sớm ngày hôm sau Sở Dụ đã thức dậy.
Cả một buổi tối cậu đều không ngủ ngon, không nói tới chuyện luôn nằm mơ, từ lúc năm giờ từ trong mơ bừng tỉnh, cậu mở mắt không ngủ được nữa.
Ngây ngốc một lát, cậu phát hiện quả thực không ngủ được nên dứt khoát lấy quyển vở ghi đặt bên gối bắt đầu xem.
Lục Thời sắp xếp tài liệu ôn tập cho cậu, mỗi một môn một quyển vở ghi.
Trong hơn nửa tháng nay, cậu đã xem những quyển vở này tới cong cả mép.
Quấn chăn nằm trên giường, thấy nét chữ sắc bén của Lục Thời, trong lòng Sở Dụ đột nhiên không cảm thấy quá hoảng hốt nữa.
Hơn bảy giờ, Sở Dụ xuống giường.
Đánh răng xong, cậu cầm di động muốn gửi tin nhắn cho Thi Nhã Lăng, nói rằng hôm nay mình thi tháng.
Nhưng lại nghĩ rằng, gửi tin nhắn đi rồi có lẽ mẹ cậu cũng sẽ không có thời gian mà xem?
Cuối cùng vẫn bỏ qua.
Thay quần áo xong, Sở Dụ mở cánh cửa phòng ngủ ra, cửa phòng bên cạnh cũng đúng lúc mở ra.
Hai người đi vào trong thang máy.
Dọc đường đi bọn họ không nói chuyện gì khác, Sở Dụ lẩm bẩm đọc thuộc lòng cho Lục Thời nghe mấy câu thơ và câu điền vào chỗ trống nhất định sẽ thi mà anh đã khoanh cho cậu.
Lục Thời đút tay vào túi, hơi cúi đầu, cẩn thận nghe, thỉnh thoảng lại sửa lại.
Vội vàng đi tới nhà ăn ăn xong bữa sáng, đi tới dãy phòng học, Sở Dụ thi ở tầng bốn, Lục Thời thi ở tầng một.
“Tôi lên trước nhé.”
Lục Thời đưa một chiếc bút nước và một chiếc bút máy trong tay cho Sở Dụ.
Sở Dụ khó hiểu, quơ quơ túi văn phòng phẩm trong suốt trong tay, “Tôi có mang bút rồi.”
“Khi thi, nếu như không bình tĩnh được thì hãy nghĩ rằng đây là chiếc bút máy được bao phủ ánh sáng của học thần.”
Lần đầu tiên Sở Dụ cười lên từ sáng tới giờ, cậu nâng cằm, “Vậy tôi thì sao?”
“Là người được ánh sáng của tôi bao phủ.”
Phòng thi cuối cùng có không ít người quen của Sở Dụ, trong đó quen thuộc nhất chính là Hạ Trí Hạo.
Sở Dụ vừa đi qua cửa đã nghe thấy giọng của Hạ Trí Hạo, “Dụ thiếu nhà chúng ta tới rồi”!
Sở Dụ cười mắng, “Cút, ai là người nhà mày? Mặt càng ngày càng lớn rồi hả?”
Hạ Trí Hạo cười ha ha oán giận, “Được nghỉ tìm mày mày cũng không chịu ra, bận gì hả?”
“Học bài.”
“Đậu má!”
Hạ Trí Hạo vội vàng kéo ghế ra ngồi bên cạnh Sở Dụ, “Người ta nói với tao, Quốc Khánh mày không về nhà, ngày nào cũng ở trường làm đề học văn, tao còn cho rằng bọn họ dọa tao, kết quả là thật hả?”
Cậu nhỏ giọng nói, “Có phải vì chuyện đánh cược kia không? Cmn thằng Quản Dật Dương kia kiêu ngạo quá, nghĩ mình là cái gì? Không cần mày ra tay, mày chỉ cần nói một tiếng, bản thiếu gia có tám trăm cách làm cho nó phải quỳ xuống gọi mày là bố!”
Sở Dụ nghĩ một lúc mới nhớ ra Quản Dật Dương là ai.
Cậu lắc đầu, “Ai thích cậu ta gọi là bố? Mày có rảnh hay không, không bằng ngủ thêm một giấc nữa, tao có học hay không thì liên quan rắm gì tới Quản Dật Dương, bởi vì tao,” Cậu dừng lại, “Thôi bỏ đi, nói ra mày cũng không hiểu được.”
“Không hiểu cái gì?”
Chẳng qua thấy Sở Dụ thật sự không quan tâm tới người kia, Hạ Trí Hạo cũng không nhắc nữa, “Được thôi, vậy thi tháng xong rồi, anh em tụ tập tí chứ nhỉ? Khai giảng một tháng nay mày đã bao giờ đi đâu, ngay cả chị gái nhà họ Lâm cũng đã nhắc tới mày không biết bao nhiêu lần rồi. Bây giờ từng người tình cờ gặp tao đều hỏi, Sở Dụ đâu, tại sao không thấy cậu ta?”
Sở Dụ thầm tính toán, phát hiện thực sự là thế, cậu gật đầu, “Vậy được, thi xong tao có thời gian, tụ tập cùng nhau.”
“Nói rồi đấy nhé, không được đổi ý đâu! Tao lập tức gọi điện thoại đặt chỗ!”
“Quyết định thời gian địa điểm rồi thì nói với tao một câu.”
Sở Dụ nhìn thời gian, cách thời gian thi vẫn còn hai mươi phút nữa, cậu đuổi người, “Có thể cáo lui rồi, tao phải nắm bắt thời gian để đọc sách.”
Còn mười phút trước khi vào thi, giáo viên giám thị bắt mọi người nộp sách và những đồ dùng khác lên, nói xong, bắt đầu lấy dao nhỏ rạch túi đề thi được niêm phong ra.
Sở Dụ để cặp sách lên trên, đi từ bục giảng xuống, thấy không ít người đang múa bút như bay chuẩn bị phao.
Có người viết vào lòng bàn tay mình, có người chép trên bàn, ai ai cùng vô cùng chuyên chú.
Vừa mới ngồi vào vị trí, có người đã lấy bút chọc chọc vào lưng cậu.
Sở Dụ quay đầu, phát hiện là người mà cậu biết, năm lớp mười cùng lớp với cậu nhưng không quá thân, hình như tên là Dương Tranh Tường.
Dương Tranh Tường nhỏ giọng nói, “Giáo hoa, tôi in nhiều hơn một tập phao, cậu có cần hay không?”
Vô cùng hào phóng.
Sở Dụ từ chối.
Cậu nghĩ thầm, thực sự không dám giấu, phao mà các cậu chuẩn bị tôi đều thuộc lòng cả rồi!
Vào thời khắc này, Sở Dụ cảm thấy có lẽ mình là người trâu bò nhất cả phòng thi này.
Khi bài thi được phát xuống, Sở Dụ lo mình sẽ quên nên lật mặt sau, làm bài điền thơ cổ vào chỗ trống trước.
Điền xong cậu mới lật qua – Đậu má, những câu thi vào toàn là những câu mà cậu đã học thuộc!
Ngồi thẳng, từ từ hô hấp, Sở Dụ lơ đãng nhìn thấy, bạn học ngồi phía trên cậu còn chưa nhìn đề thi đã nhấc bút lên tốn nửa phút làm xong câu hỏi lựa chọn, sau đó bắt đầu nhìn đồng hồ treo tường trên bảng đen ngẩn người.
Mà người ngồi bên trái cậu, đang viết làm văn, viết được một vài chữ đã xuống dòng, giống như làm thơ, chẳng tốn nhiều thời gian đã viết quá nửa trang.
Bạn học ngồi bên phải là giỏi nhất, xé ba tờ giấy nháp ra, ngồi gấp hạc giấy.
Qua một lát, đống hạc đã đầy một đống trên bàn.
Còn về giáo viên giám thị, một người ngồi ở bàn sau nghịch điện thoại, một người đứng ở ngoài cửa buôn dưa với người khác. Có lẽ chẳng sợ bọn họ truyền đáp án cho nhau chép, có chép tới chép lui thì cũng chẳng thi được ra cái gì.
Sở Dụ làm mấy câu hỏi lựa chọn xong, có chút thấp thỏm không yên.
Nhìn chằm chằm vào chiếc bút mà Lục Thời đưa cho cậu, ngây ngốc một lúc rồi tiếp tục làm đề.
Sắp tới giờ nộp bài, Sở Dụ mới đánh dấu chấm tròn cuối cùng của bài văn.
Tài liệu làm văn cậu đọc không hiểu mấy, nhưng Lục Thời đã đưa cho cậu một số mẫu văn nghị luận tiêu chuẩn, cậu học rất thuộc, viết ra cũng coi như trôi chảy.
Thời gian thi trôi qua rất nhanh, Sở Dụ làm đề rất chậm, môn nào cũng phải tới một phút trước khi hết giờ mới làm xong.
Khi thi xong môn cuối cùng là môn tiếng Anh, Sở Dụ cảm thấy mình đã trở thành một phế nhân.
Cậu nằm bò ra bàn, không muốn động dù chỉ là ngón tay.
Cho tới khi có người cong ngón tay gõ nhẹ lên bàn cậu hai cái.
Là Lục Thời.
“Cậu lên đây kiểu gì?”
Sở Dụ giương mắt lên nhìn Lục Thời từ dưới lên trên, cũng không còn sức lực để nói chuyện, rất mệt.
Lục Thời thi ở tầng một, khẳng định không chen thang máy mà đi cầu thang bộ.
“Đi bộ.”
Thấy Sở Dụ không nhúc nhích, Lục Thời vươn tay, nhét thước kẻ, cục tẩy, bút chì vào trong túi văn phòng phẩm trong suốt, thuận tay vuốt mái tóc mềm của Sở Dụ, “Không đi à?”
Sở Dụ chậm chạp đứng dậy.
Đi theo Lục Thời vài bước, nhớ ra gì đó, Sở Dụ lại kích động nói, “Lần đầu tiên tôi nghiêm túc thi tiếng Anh như thế, làm văn cũng viết đủ số từ, còn có, còn có môn toán nữa! Có rất nhiều câu tôi biết! Tổng lý cũng vậy, thật sự là rất rất rất rất làm người ta cảm động! Theo như cậu nói, những câu biết làm thì phải làm cẩn thận, câu không biết thì không cần làm làm gì, dù sao xem cũng không hiểu.”
“Ngữ văn thì sao?”
“Tôi đã điền đủ câu điền vào chỗ trống rồi!”
Cả đường đi Sở Dụ đều rất vui vẻ, nói khi cậu thi vật lý quên mất công thức, sắp cắn đứt đầu bút mới nhớ ra.
Lại nói về câu toán thứ hai, gần như giống y đúc khi Lục Thời đã giảng cho cậu, cậu khẳng định sẽ được toàn bộ điểm câu ấy.
Xong rồi lại cằn nhằn bài viết văn tiếng Anh, luôn luôn là Lý Hoa, không biết tại sao Lý Hoa có nhiều bạn bè nước ngoài muốn tới Trung Quốc chơi như vậy, lại còn muốn tham gia rất nhiều trại hè với thi đấu.
Lục Thời rất kiên nhẫn, đi bên cạnh Sở Dụ, yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại đáp một câu.
Sở Dụ nói tới mức miệng có chút khô, cậu dừng lại, lại nhớ ra, “Hôm nay là thứ năm, tôi nghe thầy Diệp nói, thầy cô phải tăng ca để chấm bài thi, có lẽ ngày mai sẽ có điểm.
Trong giọng nói của cậu còn mang theo sự căng thẳng và thấp thỏm.
“Sở Dụ.”
“Hả?”
Lục Thời dừng lại, cúi nhìn cậu, “Đồng ý với, tôi cho dù kết quả thế nào cũng không được khóc.”
Lần này Sở Dụ không xù lông.
Cậu hiểu Lục Thời đang muốn nói gì.
“Được.”
/88
|