Không biết có phải là do thầy Diệp nhiều lần dặn dò hay không, cả ngày nay, mấy phút đầu mỗi khi vào tiết, giáo viên bộ môn đều cho mọi người uống canh gà (1). Trực tiếp trút lên đầu mọi người, không nghe cũng nhất định phải nghe.
(Canh gà: Ngôn ngữ mạng. Những lời lẽ an ủi, xoa dịu, tẩy não tâm hồn).
Khi đi ăn tối, Chương Nguyệt Sơn nhìn thấy món canh gà hầm nấm trên thực đơn, nhanh chóng quay đầu đi, ghét bỏ, "Hôm nay đã bị rót quá nhiều canh gà rồi, mấy ngày nay tôi đều không muốn nhìn thấy hai từ "canh gà" nữa!"
"Tôi cũng thế!"
Mộng Ca lại tò mò, "Nhưng rốt cuộc có chuyện gì, mà mấy thầy cô lại từng người từng người đều bắt đầu dùng hình thức canh gà tâm hồn này? Hơn nữa lại còn mỗi người một kiểu, không hề trùng lặp! Ngày hôm nay tôi nghe vào cảm thấy có một loại tự tin mù quáng rằng vươn tay có thể trói buộc sao Thương Long, cúi đầu có thể thi được điểm tối đa, chỉ cần tôi luyện tập một kỳ nghỉ, nháy mắt là có thể vinh quang tiến vào NBA, nếu như hôm nay không làm được, ngày mai nhất định sẽ làm được!"
Lý Hoa mở miệng, "Bởi vì trường hàng xóm có chuyện rồi."
Sở Dụ đang ló đầu vào nhìn thực đơn trên tay Lục Thời, sững sờ một chút, có một dự cảm không lành, "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Trường hàng xóm" mà Lý Hoa nhắc tới chính là Tam Trung, cách tư lập Gia Ninh mấy con đường, ở trong cùng một khu.
Bởi vì khu này tính tới tính lui cũng chỉ có hai trường bọn họ, cho nên đều gọi đối phương là "hàng xóm".
"Một bạn học cấp hai của tôi học ở đó, lặng lẽ để lộ tin, từ khi khai giảng tới bây giờ, đã có ba học sinh chết rồi. Một người đang học tiết tự học sớm thì đột tử, một người khi đang chạy trên sân bị ngã xuống, đưa tới bệnh viện thì đã không cứu được nữa rồi. Còn có một người thi trắc nghiệm không tốt, nửa đêm đi tới khu nhà bỏ hoang ở trường, nhảy lầu chết."
Nháy mắt, mấy người trở nên im lặng, không nói gì.
Cũng không nói rõ được rốt cuộc có cảm giác gì, nhưng cảm thấy có hơi lạnh.
Sở Dụ không muốn gần cái chết như vậy một chút nào.
Lý Hoa tiếp tục nói, "Những chuyện này đều bị áp xuống, chúng ta không nghe được tin tức gì, nhưng chắc chắn thầy cô đều biết. Tôi đoán có lẽ là vì lí do này, mấy thầy cô mới thay đổi phương pháp giáo dục tâm hồn cho chúng ta, chỉ sợ chúng ta học tập có áp lực lớn, hoặc là thi cử không tốt nên tư tưởng sụp đổ dẫn tới nhảy lầu hay gì đó."
Cậu vừa nói xong, tầm mắt của mấy người đồng loạt chuyển về phía Phương Tử Kỳ đang ngồi bóc lạc, vô cùng nhất trí.
Phương Tử Kỳ cầm lạc, động tác dừng lại, có chút sợ hãi, "Làm gì, làm gì, các cậu nhìn tôi làm gì? Muốn tôi dạy các cậu bóc lạc chắc?"
Chương Nguyệt Sơn lo lắng nói, "Lớp phó học tập, cậu........tâm tình cậu vẫn tốt chứ?"
Phương Tử Kỳ trợn mắt xem thường, hạt lạc bay trên không trung rơi vào trong miệng, "Mấy cậu đang suy nghĩ chuyện kinh dị gì vậy? Nhìn tôi xem, tôi là dạng người sẽ nhảy lầu sao? Là loại người có thể đột tử ở sân thể dục hay trong phòng tự học sao?"
Vẻ mặt Mộng Ca lo lắng, "Đúng."
Phương Tử Kỳ: "........."
Cậu lại nhìn phía Sở Dụ, "Giáo hoa, cậu cảm thấy sao?"
Sở Dụ nhớ tới việc lần trước Phương Tử Kỳ nhìn phiếu điểm mà cười tới tê liệt cả mặt, cùng với sự tích anh dũng vì quá liều mạng mà bị khiêng ra khỏi phòng tự học, cậu cũng có chút sợ.
"Tôi cũng cảm thấy vậy, có khả năng cực kỳ lớn. Lớp phó học tập, cậu nhất định phải giữ gìn sức khỏe!"
Phương Tử Kỳ: "..........."
Đúng lúc mấy món ăn vừa gọi được mang lên, mấy người đều đã rất đói rồi, nhanh chóng ăn cơm.
Sở Dụ nhanh tay nhanh mắt, giúp Lục Thời giành lấy miếng sườn nhiều thịt nhất đầu tiên.
Chương Nguyệt Sơn hỏi Phương Tử Kỳ, "Lớp phó học tập, nói thật ấy, khi mới khai giảng, tôi còn tưởng rằng mình đã liều mạng học tập lắm rồi, nhìn thấy cậu tôi mới biết, đậu má tôi còn kém xa cậu. Cậu nói xem cậu làm gì mà phải liều mạng như vậy?"
Câu hỏi này, đúng là Phương Tử Kỳ chưa từng nghĩ tới.
Cậu ta cắn đũa, "Có lẽ là, sợ sau này bản thân sẽ hối hận?"
Chỉnh lí tìm từ rồi lại nói, "Tôi cảm thấy, độ tuổi nào làm việc của độ tuổi đó, bây giờ trừ việc học ra, hình như tôi cũng không còn việc nào để làm. Nếu như đã muốn làm, thì phải cố gắng làm cho tốt. Nói thật, tôi rất sợ khi tôi ba mươi mấy tuổi, nhìn lại mới hối hận tại sao ba năm cấp ba mình lại không liều mạng học tập."
Mộng Ca vừa gặm sườn, vừa giơ ngón cái ra, "Lớp phó học tập thật sâu sắc!"
Cậu ta lại nhớ ra, "Đúng rồi, hôm nay khi tôi và lớp phó học tập cùng nhau đi vệ sinh, nhìn thấy mấy thằng ngu ngốc lớp D. Ngày hôm qua đánh cho bọn họ tâm phục khẩu phục, gặp tôi và lớp phó học tập, còn biết tự giác nhường đường!"
Đề tài nói chuyện của mọi người lại chuyển tới trận đấu bóng rổ ngày hôm qua, Mộng Ca chỉ mong sao các anh em tốt đều nghiệm ra sự vui vẻ và kích động khi chơi bóng, mọi người cùng nhau thẳng tiến NBA!
Sở Dụ không tập trung.
Nhưng suy nghĩ trong đầu chuyển tới chuyển lui, không cái nào rõ ràng.
Ăn cơm xong, Mộng Ca hứng trí tăng vọt, kéo bọn Chương Nguyệt Sơn thẳng tới sân bóng rổ, nói muốn tiến hành vận động tiêu thực.
Hai người Sở Dụ và Lục Thời cùng nhau về phòng trước.
Hàng cây hai bên đường đã chẳng còn nhiều lá, trơ trọi.
Cửa hàng đã sớm dựng cây thông Noel lên, trên cửa kính dán đầy chữ "Năm mới vui vẻ", chuỗi đèn đủ mọi màu sắc sáng lấp lánh, không khí rất náo nhiệt, xua tan sự tiêu điều của mùa đông.
Tay Sở Dụ đút trong túi áo đồng phục, cầm lấy miếng dán giữ nhiệt.
Cậu còn đang nghĩ tới lời của Phương Tử Kỳ.
"Đang nghĩ gì thế?"
Lục Thời hỏi, Sở Dụ không giấu.
"Có lẽ là đột nhiên phát hiện, kỳ thật mọi ngời đều sống rất rõ ràng. Ví dụ như Chúc Tri Phi, ví dụ như Trạch Đầu, ví dụ như lớp phó học tập."
"Sau đó?"
"Sau đó tôi phát hiện ra, bản thân tôi sống không mấy rõ ràng.
Sở Dụ có chút lo lắng.
Khi đối diện với Lục Thời, cậu không có gì để giấu cả, "Trước kia tôi sống như mơ, tỉnh tỉnh mê mê, mờ mịt, cả ngày chỉ ngây ngô cười. Sau này tìm được một mục tiêu, cố gắng học tập một khoảng thời gian. Sau đó, sau đó mục tiêu này lại sụp đổ."
Cậu dừng lại mấy giây, tiếp tục nói, "Tôi hiện tại, không muốn dốc hết sức lực vì cái gọi là mục tiêu ấy nữa. Nhưng cũng không có cách nào quay lại như trước đây."
Thấy rõ cái gì là chân thực, muốn một lần nữa trở lại ngây thơ, mờ mịt cùng ngốc nghếch như trước đây, cũng đã không còn khả năng nữa rồi.
Sở Dụ không nhận ra, cậu đang vô thức tìm kiếm đề nghị của Lục Thời.
Từ bé tới lớn, bên cạnh cậu không có người lớn dạy bảo cậu, chỉ hướng cho cậu. Dì Lan chỉ có thể chăm sóc áo cơm cho cậu, không thể can thiệp quá nhiều. Bản thân Sở Dụ mơ mơ hồ hồ lớn lên, không đi lệch hướng cũng coi như rất không dễ dàng.
Bạn bè bên cạnh cậu, chưa thành niên đã đua xe, hút thuốc, party cả đêm không về, say rượu, quan hệ tình cảm vô cùng nát, mười ngón tay đều đếm không hết.
Sở Dụ vì quý trọng khuôn mặt của mình, cảm thấy đua xe sẽ bị thương tới mặt, hút thuốc với say rượu cả đêm sẽ làm cho da cậu xấu đi, từ chối yêu đương vì không ai đẹp hơn cậu cả.
Cho nên cậu không dính vào cái nào.
Nhưng bây giờ, cậu có Lục Thời.
Bạn trai, là mối quan hệ càng thêm thân mật khăng khít so với các mối quan hệ khác.
Trong lòng Sở Dụ vô thức ỷ lại Lục Thời.
Lục Thời cũng cảm nhận được.
Anh đi bên cạnh Sở Dụ, chắn gió giúp cậu, không nói nhiều, chỉ bảo: "Bây giờ cậu có ý tưởng gì sao?"
Sở Dụ thành thật lắc đầu, "Không có.
Trước đó, cậu tốn rất nhiều thời gian để cảm nhận, để thừa nhận sự thật mẹ của cậu đã vứt bỏ cậu từ rất lâu rồi, hơn nữa còn không để sự cố gắng của cậu vào trong mắt.
Cho tới gần đây, cậu mới dần dần tìm được cân bằng.
Lại nhìn bạn bè cùng trang lứa xung quanh mình, mỗi người đều rất rõ ràng mình muốn làm gì, phải làm thế nào, Sở Dụ có chút lo lắng, còn có chút mờ mịt và nôn nóng.
Lục Thời nâng tay, nhéo nhéo gáy Sở Dụ, "Từ từ suy nghĩ, sẽ có một ngày biết thôi."
Chỗ bị nhéo hơi ngứa, Sở Dụ rụt rụt cổ, quay đầu nhìn Lục Thời.
Ngữ khí của thiếu niên nhẹ nhàng bâng quơ, lại hiện lên sự chắc chắn mạnh mẽ.
Sở Dụ cảm thấy trái tim mình cũng dần dần bình tĩnh lại.
Cậu gật đầu thật mạnh, cong đuôi mắt cười nói, "Được!"
Bởi vì có không khí lạnh di chuyển xuống phía Nam, nhiệt độ vốn không cao lại hạ xuống thêm hai ba độ, chưa qua mấy ngày, trong lớp đã có không ít người bị cảm. Ngay cả dạng thân thể khỏe mạnh như Mộng Ca, trong tay cũng có mấy bịch giấy rút, thuận tiện vừa ghi bài, vừa lau nước mũi.
Thầy Diệp cẩn thận, mua một đống thuốc cảm đưa cho Chương Nguyệt Sơn, nghe thấy có bạn học nào hắt xì liền vô cùng lo lắng, lập chí muốn bóp chết cảm cúm ngay từ trong trứng, không thể để ảnh hưởng tới kỳ thi tháng.
Tiết tự học buổi tối, Chương Nguyệt Sơn cầm bình giữ nhiệt đi uống nước ấm, lải nhải, "Hôm nay là ngày mười tám, mười chín, hai mươi........"
Sở Dụ trực tiếp đưa ra đáp án cuối cùng, "Còn sáu ngày nữa là tới đêm Giáng Sinh!"
Chương Nguyệt Sơn cũng không nuốt nổi nước ấm nữa, tự mình phát sầu, "Giáo hoa, cậu nói xem nếu như tôi tỏ tình, có nên đổi thành tỏ tình vào ngày tết Nguyên Đán không? Cậu xem đấy, Nguyên Đán, là ngày đầu tiên, là một ngày có ý nghĩa tới mức nào!"
Sở Dụ khinh bỉ, "Lớp trưởng, không phải chỉ là tỏ tình thôi sao, cậu còn kéo dài, sẽ kéo dài tới sang năm luôn đấy!"
Chương Nguyệt Sơn lại thở dài nặng nề, "Cậu còn chưa từng tỏ tình, sẽ không hiểu được nội tâm thấp thỏm của tôi đâu."
Đậu, vậy mà nói tôi chưa từng tỏ tình!
Nếu như tôi nói chuyện tình yêu của tôi ra sẽ hù chết cậu!
Sở Dụ nghĩ như vậy, nhưng miệng lại không nói ra tiếng.
Chương Nguyệt Sơn lại rối rắm, "Giáo hoa, cậu nói xem, sau khi tôi tỏ tình, có cần.....có cần........"
Thấy ánh mắt Chương Nguyệt Sơn dao động, Sở Dụ tò mò, "Có cần gì?"
Chương Nguyệt Sơn đặt bình giữ nhiệt sang một bên, hai đầu ngón tay trỏ trái phải chạm vào nhau, nhỏ giọng nói, "Có cần hôn cô ấy không."
Sở Dụ vô thức nhìn Lục Thời.
Lục Thời đang nghe Tiếng Anh, tai nghe điện thoại màu trắng uốn lượn từ cằm xuống.
Anh hơi cúi đầu, ngón tay khớp xương rõ ràng nắm lấy bút chì, khi chuyên chú vào một việc nào đó, ánh mắt anh hờ hững, không có biểu tình dư thừa nào khác, nhưng giống như bao phủ một hơi thở nào đó, vô cùng mê người.
Sở Dụ không dám nhìn nhiều, lo lắng nhìn nữa sẽ mê muội, vội vàng dời tầm mắt.
Hôn...cậu thật sự không có kinh nghiệm.
Cậu còn chưa từng hôn Lục Thời.
Sở Dụ bò ra bàn học, cũng hạ thấp âm lượng nói chuyện: "Lớp trưởng, cậu nghĩ thế nào?"
Chương Nguyệt Sơn ấn ấn ngón tay, "Tôi có tám loại phương án!"
"Tám loại? Nhiều như vậy sao?"
Sở Dụ đột nhiên phát hiện ra, nếu như so sánh, bản thân đúng là quá gà! Dù thế nào cũng phải có chín loại, mười loại phương án mới đúng!
"Ba loại trong đó, kết thúc là ôm, hai loại kết thúc là hôn má, còn ba loại, kết thúc là nhìn nhau thâm tình."
"Hả?" Sở Dụ ngạc nhiên, "Cậu nói hôn......chỉ hôn má thôi sao?"
"Nếu không thì sao?"
Vẻ mặt Chương Nguyệt Sơn "tôi đã nhận thức lại về cậu", "Không ngờ rằng giáo hoa lại có tư tưởng không sạch sẽ như vậy!"
Sở Dụ mặt cứng lại, "Cút! Ai không sạch sẽ? Nội tâm của tôi thuần khiết như tuyết trắng!"
Sở Dụ vừa nói xong, liền thấy Chương Nguyệt Sơn nhanh chóng quay người ngồi cẩn thận, giả vờ như đang học từ đơn. Sở Dụ cũng cảnh giác, đoán rằng có lẽ thầy Diệp tới rồi.
Quả nhiên, thấy Diệp đi vào từ cửa sau, gọi Lục Thời ra ngoài cùng.
Chương Nguyệt Sơn quay người lại lần nữa, nhìn Sở Dụ, thở dài.
Sở Dụ bị Chương Nguyệt Sơn dẫn dắt, chần chừ hỏi, "Cậu nói..........hôn có cảm giác như thế nào?"
Chương Nguyệt Sơn nhìn cậu, "Cậu hỏi tôi?"
Sở Dụ gật đầu, "Đúng vậy, hỏi cậu."
Chương Nguyệt Sơn: "Làm sao tôi biết được."
Nghĩ cũng thấy đúng, lớp trưởng bây giờ mới có mối tình đầu, cũng chỉ yêu thầm một nữ sinh, còn chưa tiến hành cả giai đoạn tỏ tình.
Còn gà hơn so với cậu.
Sở Dụ cảm thấy, hỏi người không bằng mở điện thoại ra tìm, cậu không thể làm đảng hành động trực tiếp, phải tự mình kiểm tra trước!
Thời gian tra tài liệu rất nhanh, sau khi chuông vang lên, Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa chuẩn bị đi, hỏi Sở Dụ, "Đi chung không?"
Sở Dụ lắc đầu, "Tôi đợi Lục Thời, cậu ấy bị thầy Diệp gọi đi rồi, còn không biết bao giờ mới về, hai người cứ đi trước đi."
Cứ đợi như vậy tới khi mọi người trong phòng học đều về cả rồi.
Sở Dụ ngẩng đầu, lắc lắc cổ.
Trên bảng đen là bài giảng mà giáo viên dạy tiết cuối cùng để lại, có một cánh cửa sổ chưa đóng, gió lạnh thổi vù vù vào trong, thổi bay những trang sách trên bàn kêu "soàn soạt".
Sở Dụ đứng dậy, đầu tiên đi đóng cửa sổ cẩn thận, sau đó đi vòng qua phía trước, kéo cửa phòng lại, nhân tiện tắt luôn đèn.
Cậu còn nhìn nhìn ra bên ngoài, phát hiện cả tầng lầu đều không còn một ai, đèn trong các phòng học khác cũng tắt cả.
Sở Dụ quay đầu nhìn lại hai cái đèn ở cuối dãy đang sáng, đột nhiên lại sinh ra một cảm giác vắng vẻ....phòng không gối chiếc ngồi trông đèn?
Nghĩ như vậy, cậu tự mình bật cười trước.
Sở Dụ cầm điện thoại, đi tới cửa sau đợi Lục Thời. Cậu cúi đầu xóa sạch những chữ trong khung tìm kiếm, lại gõ chữ mới.
"Sở Dụ."
Quá chuyên tâm, Sở Dụ bị giọng nói của Lục Thời dọa nhảy dựng. Tay cầm điện thoại chợt buông lỏng, điện thoại rơi "cạch" một tiếng xuống dưới đất.
Lục Thời cúi người xuống, nhặt điện thoại lên, thấy đôi mắt Sở Dụ hơi trừng lớn, rất căng thẳng.
Anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại vẫn còn sáng.
Dưới khung tìm kiếm là một danh sách nhật ký tìm kiếm.
Lục Thời đọc từng chữ từng chữ lên.
"Các điều cần chú ý khi hôn?"
"Lần đầu tiên hôn nên chú ý gì?"
"Lần đầu tiên hôn nên chọn trường hợp nào?"
"Lần đầu tiên hôn nên hôn vào đâu?"
Giọng Lục Thời khàn khàn, cố ý chậm chạp đọc dòng cuối cùng ra, trong căn phòng học không một bóng người đột nhiên lại mang chút ý vị mê người.
"Làm sao mới có thể hôn đối phương sung – sướng – gần – chết?"
Âm cuối hơi kéo cao lên.
Sở Dụ có chút không ổn, vô cùng muốn biểu diễn chết ngay tại chỗ!
Cậu không chú ý tới, tay của Lục Thời lướt qua cậu, ấn lên công tắc ở trên tường.
Âm cuối vừa dứt, "tạch" một tiếng vang lên, ánh đèn vụt tắt, trong phòng học tối om.
Cùng lúc đó, điện thoại cũng bị ấn tắt màn hình, bị Lục Thời nhét vào trong túi áo Sở Dụ.
Lục Thời dựa vào gần, động tác rất chậm, ý xâm lược nặng nề, hoàn toàn vây Sở Dụ giữa ngực mình và vách tường.
Thị giác của Sở Dụ còn chưa thích ứng với bóng tối, thính giác và khứu giác trở nên càng nhạy.
Đầu mũi Sở Dụ tràn đầy mùi của Lục Thời, thậm chí từng lỗ chân lông đều thấm ướt mùi này.
Một tay Lục Thời vươn vào trong vạt áo, ôm lấy eo cậu không hề có ngăn cách.
Lòng bàn tay nóng rực.
"Cho nên, cậu muốn hôn tôi sung – sướng – muốn – chết như thế nào, hửm?"
~~~~~~~~~~~~~~~
(Canh gà: Ngôn ngữ mạng. Những lời lẽ an ủi, xoa dịu, tẩy não tâm hồn).
Khi đi ăn tối, Chương Nguyệt Sơn nhìn thấy món canh gà hầm nấm trên thực đơn, nhanh chóng quay đầu đi, ghét bỏ, "Hôm nay đã bị rót quá nhiều canh gà rồi, mấy ngày nay tôi đều không muốn nhìn thấy hai từ "canh gà" nữa!"
"Tôi cũng thế!"
Mộng Ca lại tò mò, "Nhưng rốt cuộc có chuyện gì, mà mấy thầy cô lại từng người từng người đều bắt đầu dùng hình thức canh gà tâm hồn này? Hơn nữa lại còn mỗi người một kiểu, không hề trùng lặp! Ngày hôm nay tôi nghe vào cảm thấy có một loại tự tin mù quáng rằng vươn tay có thể trói buộc sao Thương Long, cúi đầu có thể thi được điểm tối đa, chỉ cần tôi luyện tập một kỳ nghỉ, nháy mắt là có thể vinh quang tiến vào NBA, nếu như hôm nay không làm được, ngày mai nhất định sẽ làm được!"
Lý Hoa mở miệng, "Bởi vì trường hàng xóm có chuyện rồi."
Sở Dụ đang ló đầu vào nhìn thực đơn trên tay Lục Thời, sững sờ một chút, có một dự cảm không lành, "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Trường hàng xóm" mà Lý Hoa nhắc tới chính là Tam Trung, cách tư lập Gia Ninh mấy con đường, ở trong cùng một khu.
Bởi vì khu này tính tới tính lui cũng chỉ có hai trường bọn họ, cho nên đều gọi đối phương là "hàng xóm".
"Một bạn học cấp hai của tôi học ở đó, lặng lẽ để lộ tin, từ khi khai giảng tới bây giờ, đã có ba học sinh chết rồi. Một người đang học tiết tự học sớm thì đột tử, một người khi đang chạy trên sân bị ngã xuống, đưa tới bệnh viện thì đã không cứu được nữa rồi. Còn có một người thi trắc nghiệm không tốt, nửa đêm đi tới khu nhà bỏ hoang ở trường, nhảy lầu chết."
Nháy mắt, mấy người trở nên im lặng, không nói gì.
Cũng không nói rõ được rốt cuộc có cảm giác gì, nhưng cảm thấy có hơi lạnh.
Sở Dụ không muốn gần cái chết như vậy một chút nào.
Lý Hoa tiếp tục nói, "Những chuyện này đều bị áp xuống, chúng ta không nghe được tin tức gì, nhưng chắc chắn thầy cô đều biết. Tôi đoán có lẽ là vì lí do này, mấy thầy cô mới thay đổi phương pháp giáo dục tâm hồn cho chúng ta, chỉ sợ chúng ta học tập có áp lực lớn, hoặc là thi cử không tốt nên tư tưởng sụp đổ dẫn tới nhảy lầu hay gì đó."
Cậu vừa nói xong, tầm mắt của mấy người đồng loạt chuyển về phía Phương Tử Kỳ đang ngồi bóc lạc, vô cùng nhất trí.
Phương Tử Kỳ cầm lạc, động tác dừng lại, có chút sợ hãi, "Làm gì, làm gì, các cậu nhìn tôi làm gì? Muốn tôi dạy các cậu bóc lạc chắc?"
Chương Nguyệt Sơn lo lắng nói, "Lớp phó học tập, cậu........tâm tình cậu vẫn tốt chứ?"
Phương Tử Kỳ trợn mắt xem thường, hạt lạc bay trên không trung rơi vào trong miệng, "Mấy cậu đang suy nghĩ chuyện kinh dị gì vậy? Nhìn tôi xem, tôi là dạng người sẽ nhảy lầu sao? Là loại người có thể đột tử ở sân thể dục hay trong phòng tự học sao?"
Vẻ mặt Mộng Ca lo lắng, "Đúng."
Phương Tử Kỳ: "........."
Cậu lại nhìn phía Sở Dụ, "Giáo hoa, cậu cảm thấy sao?"
Sở Dụ nhớ tới việc lần trước Phương Tử Kỳ nhìn phiếu điểm mà cười tới tê liệt cả mặt, cùng với sự tích anh dũng vì quá liều mạng mà bị khiêng ra khỏi phòng tự học, cậu cũng có chút sợ.
"Tôi cũng cảm thấy vậy, có khả năng cực kỳ lớn. Lớp phó học tập, cậu nhất định phải giữ gìn sức khỏe!"
Phương Tử Kỳ: "..........."
Đúng lúc mấy món ăn vừa gọi được mang lên, mấy người đều đã rất đói rồi, nhanh chóng ăn cơm.
Sở Dụ nhanh tay nhanh mắt, giúp Lục Thời giành lấy miếng sườn nhiều thịt nhất đầu tiên.
Chương Nguyệt Sơn hỏi Phương Tử Kỳ, "Lớp phó học tập, nói thật ấy, khi mới khai giảng, tôi còn tưởng rằng mình đã liều mạng học tập lắm rồi, nhìn thấy cậu tôi mới biết, đậu má tôi còn kém xa cậu. Cậu nói xem cậu làm gì mà phải liều mạng như vậy?"
Câu hỏi này, đúng là Phương Tử Kỳ chưa từng nghĩ tới.
Cậu ta cắn đũa, "Có lẽ là, sợ sau này bản thân sẽ hối hận?"
Chỉnh lí tìm từ rồi lại nói, "Tôi cảm thấy, độ tuổi nào làm việc của độ tuổi đó, bây giờ trừ việc học ra, hình như tôi cũng không còn việc nào để làm. Nếu như đã muốn làm, thì phải cố gắng làm cho tốt. Nói thật, tôi rất sợ khi tôi ba mươi mấy tuổi, nhìn lại mới hối hận tại sao ba năm cấp ba mình lại không liều mạng học tập."
Mộng Ca vừa gặm sườn, vừa giơ ngón cái ra, "Lớp phó học tập thật sâu sắc!"
Cậu ta lại nhớ ra, "Đúng rồi, hôm nay khi tôi và lớp phó học tập cùng nhau đi vệ sinh, nhìn thấy mấy thằng ngu ngốc lớp D. Ngày hôm qua đánh cho bọn họ tâm phục khẩu phục, gặp tôi và lớp phó học tập, còn biết tự giác nhường đường!"
Đề tài nói chuyện của mọi người lại chuyển tới trận đấu bóng rổ ngày hôm qua, Mộng Ca chỉ mong sao các anh em tốt đều nghiệm ra sự vui vẻ và kích động khi chơi bóng, mọi người cùng nhau thẳng tiến NBA!
Sở Dụ không tập trung.
Nhưng suy nghĩ trong đầu chuyển tới chuyển lui, không cái nào rõ ràng.
Ăn cơm xong, Mộng Ca hứng trí tăng vọt, kéo bọn Chương Nguyệt Sơn thẳng tới sân bóng rổ, nói muốn tiến hành vận động tiêu thực.
Hai người Sở Dụ và Lục Thời cùng nhau về phòng trước.
Hàng cây hai bên đường đã chẳng còn nhiều lá, trơ trọi.
Cửa hàng đã sớm dựng cây thông Noel lên, trên cửa kính dán đầy chữ "Năm mới vui vẻ", chuỗi đèn đủ mọi màu sắc sáng lấp lánh, không khí rất náo nhiệt, xua tan sự tiêu điều của mùa đông.
Tay Sở Dụ đút trong túi áo đồng phục, cầm lấy miếng dán giữ nhiệt.
Cậu còn đang nghĩ tới lời của Phương Tử Kỳ.
"Đang nghĩ gì thế?"
Lục Thời hỏi, Sở Dụ không giấu.
"Có lẽ là đột nhiên phát hiện, kỳ thật mọi ngời đều sống rất rõ ràng. Ví dụ như Chúc Tri Phi, ví dụ như Trạch Đầu, ví dụ như lớp phó học tập."
"Sau đó?"
"Sau đó tôi phát hiện ra, bản thân tôi sống không mấy rõ ràng.
Sở Dụ có chút lo lắng.
Khi đối diện với Lục Thời, cậu không có gì để giấu cả, "Trước kia tôi sống như mơ, tỉnh tỉnh mê mê, mờ mịt, cả ngày chỉ ngây ngô cười. Sau này tìm được một mục tiêu, cố gắng học tập một khoảng thời gian. Sau đó, sau đó mục tiêu này lại sụp đổ."
Cậu dừng lại mấy giây, tiếp tục nói, "Tôi hiện tại, không muốn dốc hết sức lực vì cái gọi là mục tiêu ấy nữa. Nhưng cũng không có cách nào quay lại như trước đây."
Thấy rõ cái gì là chân thực, muốn một lần nữa trở lại ngây thơ, mờ mịt cùng ngốc nghếch như trước đây, cũng đã không còn khả năng nữa rồi.
Sở Dụ không nhận ra, cậu đang vô thức tìm kiếm đề nghị của Lục Thời.
Từ bé tới lớn, bên cạnh cậu không có người lớn dạy bảo cậu, chỉ hướng cho cậu. Dì Lan chỉ có thể chăm sóc áo cơm cho cậu, không thể can thiệp quá nhiều. Bản thân Sở Dụ mơ mơ hồ hồ lớn lên, không đi lệch hướng cũng coi như rất không dễ dàng.
Bạn bè bên cạnh cậu, chưa thành niên đã đua xe, hút thuốc, party cả đêm không về, say rượu, quan hệ tình cảm vô cùng nát, mười ngón tay đều đếm không hết.
Sở Dụ vì quý trọng khuôn mặt của mình, cảm thấy đua xe sẽ bị thương tới mặt, hút thuốc với say rượu cả đêm sẽ làm cho da cậu xấu đi, từ chối yêu đương vì không ai đẹp hơn cậu cả.
Cho nên cậu không dính vào cái nào.
Nhưng bây giờ, cậu có Lục Thời.
Bạn trai, là mối quan hệ càng thêm thân mật khăng khít so với các mối quan hệ khác.
Trong lòng Sở Dụ vô thức ỷ lại Lục Thời.
Lục Thời cũng cảm nhận được.
Anh đi bên cạnh Sở Dụ, chắn gió giúp cậu, không nói nhiều, chỉ bảo: "Bây giờ cậu có ý tưởng gì sao?"
Sở Dụ thành thật lắc đầu, "Không có.
Trước đó, cậu tốn rất nhiều thời gian để cảm nhận, để thừa nhận sự thật mẹ của cậu đã vứt bỏ cậu từ rất lâu rồi, hơn nữa còn không để sự cố gắng của cậu vào trong mắt.
Cho tới gần đây, cậu mới dần dần tìm được cân bằng.
Lại nhìn bạn bè cùng trang lứa xung quanh mình, mỗi người đều rất rõ ràng mình muốn làm gì, phải làm thế nào, Sở Dụ có chút lo lắng, còn có chút mờ mịt và nôn nóng.
Lục Thời nâng tay, nhéo nhéo gáy Sở Dụ, "Từ từ suy nghĩ, sẽ có một ngày biết thôi."
Chỗ bị nhéo hơi ngứa, Sở Dụ rụt rụt cổ, quay đầu nhìn Lục Thời.
Ngữ khí của thiếu niên nhẹ nhàng bâng quơ, lại hiện lên sự chắc chắn mạnh mẽ.
Sở Dụ cảm thấy trái tim mình cũng dần dần bình tĩnh lại.
Cậu gật đầu thật mạnh, cong đuôi mắt cười nói, "Được!"
Bởi vì có không khí lạnh di chuyển xuống phía Nam, nhiệt độ vốn không cao lại hạ xuống thêm hai ba độ, chưa qua mấy ngày, trong lớp đã có không ít người bị cảm. Ngay cả dạng thân thể khỏe mạnh như Mộng Ca, trong tay cũng có mấy bịch giấy rút, thuận tiện vừa ghi bài, vừa lau nước mũi.
Thầy Diệp cẩn thận, mua một đống thuốc cảm đưa cho Chương Nguyệt Sơn, nghe thấy có bạn học nào hắt xì liền vô cùng lo lắng, lập chí muốn bóp chết cảm cúm ngay từ trong trứng, không thể để ảnh hưởng tới kỳ thi tháng.
Tiết tự học buổi tối, Chương Nguyệt Sơn cầm bình giữ nhiệt đi uống nước ấm, lải nhải, "Hôm nay là ngày mười tám, mười chín, hai mươi........"
Sở Dụ trực tiếp đưa ra đáp án cuối cùng, "Còn sáu ngày nữa là tới đêm Giáng Sinh!"
Chương Nguyệt Sơn cũng không nuốt nổi nước ấm nữa, tự mình phát sầu, "Giáo hoa, cậu nói xem nếu như tôi tỏ tình, có nên đổi thành tỏ tình vào ngày tết Nguyên Đán không? Cậu xem đấy, Nguyên Đán, là ngày đầu tiên, là một ngày có ý nghĩa tới mức nào!"
Sở Dụ khinh bỉ, "Lớp trưởng, không phải chỉ là tỏ tình thôi sao, cậu còn kéo dài, sẽ kéo dài tới sang năm luôn đấy!"
Chương Nguyệt Sơn lại thở dài nặng nề, "Cậu còn chưa từng tỏ tình, sẽ không hiểu được nội tâm thấp thỏm của tôi đâu."
Đậu, vậy mà nói tôi chưa từng tỏ tình!
Nếu như tôi nói chuyện tình yêu của tôi ra sẽ hù chết cậu!
Sở Dụ nghĩ như vậy, nhưng miệng lại không nói ra tiếng.
Chương Nguyệt Sơn lại rối rắm, "Giáo hoa, cậu nói xem, sau khi tôi tỏ tình, có cần.....có cần........"
Thấy ánh mắt Chương Nguyệt Sơn dao động, Sở Dụ tò mò, "Có cần gì?"
Chương Nguyệt Sơn đặt bình giữ nhiệt sang một bên, hai đầu ngón tay trỏ trái phải chạm vào nhau, nhỏ giọng nói, "Có cần hôn cô ấy không."
Sở Dụ vô thức nhìn Lục Thời.
Lục Thời đang nghe Tiếng Anh, tai nghe điện thoại màu trắng uốn lượn từ cằm xuống.
Anh hơi cúi đầu, ngón tay khớp xương rõ ràng nắm lấy bút chì, khi chuyên chú vào một việc nào đó, ánh mắt anh hờ hững, không có biểu tình dư thừa nào khác, nhưng giống như bao phủ một hơi thở nào đó, vô cùng mê người.
Sở Dụ không dám nhìn nhiều, lo lắng nhìn nữa sẽ mê muội, vội vàng dời tầm mắt.
Hôn...cậu thật sự không có kinh nghiệm.
Cậu còn chưa từng hôn Lục Thời.
Sở Dụ bò ra bàn học, cũng hạ thấp âm lượng nói chuyện: "Lớp trưởng, cậu nghĩ thế nào?"
Chương Nguyệt Sơn ấn ấn ngón tay, "Tôi có tám loại phương án!"
"Tám loại? Nhiều như vậy sao?"
Sở Dụ đột nhiên phát hiện ra, nếu như so sánh, bản thân đúng là quá gà! Dù thế nào cũng phải có chín loại, mười loại phương án mới đúng!
"Ba loại trong đó, kết thúc là ôm, hai loại kết thúc là hôn má, còn ba loại, kết thúc là nhìn nhau thâm tình."
"Hả?" Sở Dụ ngạc nhiên, "Cậu nói hôn......chỉ hôn má thôi sao?"
"Nếu không thì sao?"
Vẻ mặt Chương Nguyệt Sơn "tôi đã nhận thức lại về cậu", "Không ngờ rằng giáo hoa lại có tư tưởng không sạch sẽ như vậy!"
Sở Dụ mặt cứng lại, "Cút! Ai không sạch sẽ? Nội tâm của tôi thuần khiết như tuyết trắng!"
Sở Dụ vừa nói xong, liền thấy Chương Nguyệt Sơn nhanh chóng quay người ngồi cẩn thận, giả vờ như đang học từ đơn. Sở Dụ cũng cảnh giác, đoán rằng có lẽ thầy Diệp tới rồi.
Quả nhiên, thấy Diệp đi vào từ cửa sau, gọi Lục Thời ra ngoài cùng.
Chương Nguyệt Sơn quay người lại lần nữa, nhìn Sở Dụ, thở dài.
Sở Dụ bị Chương Nguyệt Sơn dẫn dắt, chần chừ hỏi, "Cậu nói..........hôn có cảm giác như thế nào?"
Chương Nguyệt Sơn nhìn cậu, "Cậu hỏi tôi?"
Sở Dụ gật đầu, "Đúng vậy, hỏi cậu."
Chương Nguyệt Sơn: "Làm sao tôi biết được."
Nghĩ cũng thấy đúng, lớp trưởng bây giờ mới có mối tình đầu, cũng chỉ yêu thầm một nữ sinh, còn chưa tiến hành cả giai đoạn tỏ tình.
Còn gà hơn so với cậu.
Sở Dụ cảm thấy, hỏi người không bằng mở điện thoại ra tìm, cậu không thể làm đảng hành động trực tiếp, phải tự mình kiểm tra trước!
Thời gian tra tài liệu rất nhanh, sau khi chuông vang lên, Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa chuẩn bị đi, hỏi Sở Dụ, "Đi chung không?"
Sở Dụ lắc đầu, "Tôi đợi Lục Thời, cậu ấy bị thầy Diệp gọi đi rồi, còn không biết bao giờ mới về, hai người cứ đi trước đi."
Cứ đợi như vậy tới khi mọi người trong phòng học đều về cả rồi.
Sở Dụ ngẩng đầu, lắc lắc cổ.
Trên bảng đen là bài giảng mà giáo viên dạy tiết cuối cùng để lại, có một cánh cửa sổ chưa đóng, gió lạnh thổi vù vù vào trong, thổi bay những trang sách trên bàn kêu "soàn soạt".
Sở Dụ đứng dậy, đầu tiên đi đóng cửa sổ cẩn thận, sau đó đi vòng qua phía trước, kéo cửa phòng lại, nhân tiện tắt luôn đèn.
Cậu còn nhìn nhìn ra bên ngoài, phát hiện cả tầng lầu đều không còn một ai, đèn trong các phòng học khác cũng tắt cả.
Sở Dụ quay đầu nhìn lại hai cái đèn ở cuối dãy đang sáng, đột nhiên lại sinh ra một cảm giác vắng vẻ....phòng không gối chiếc ngồi trông đèn?
Nghĩ như vậy, cậu tự mình bật cười trước.
Sở Dụ cầm điện thoại, đi tới cửa sau đợi Lục Thời. Cậu cúi đầu xóa sạch những chữ trong khung tìm kiếm, lại gõ chữ mới.
"Sở Dụ."
Quá chuyên tâm, Sở Dụ bị giọng nói của Lục Thời dọa nhảy dựng. Tay cầm điện thoại chợt buông lỏng, điện thoại rơi "cạch" một tiếng xuống dưới đất.
Lục Thời cúi người xuống, nhặt điện thoại lên, thấy đôi mắt Sở Dụ hơi trừng lớn, rất căng thẳng.
Anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại vẫn còn sáng.
Dưới khung tìm kiếm là một danh sách nhật ký tìm kiếm.
Lục Thời đọc từng chữ từng chữ lên.
"Các điều cần chú ý khi hôn?"
"Lần đầu tiên hôn nên chú ý gì?"
"Lần đầu tiên hôn nên chọn trường hợp nào?"
"Lần đầu tiên hôn nên hôn vào đâu?"
Giọng Lục Thời khàn khàn, cố ý chậm chạp đọc dòng cuối cùng ra, trong căn phòng học không một bóng người đột nhiên lại mang chút ý vị mê người.
"Làm sao mới có thể hôn đối phương sung – sướng – gần – chết?"
Âm cuối hơi kéo cao lên.
Sở Dụ có chút không ổn, vô cùng muốn biểu diễn chết ngay tại chỗ!
Cậu không chú ý tới, tay của Lục Thời lướt qua cậu, ấn lên công tắc ở trên tường.
Âm cuối vừa dứt, "tạch" một tiếng vang lên, ánh đèn vụt tắt, trong phòng học tối om.
Cùng lúc đó, điện thoại cũng bị ấn tắt màn hình, bị Lục Thời nhét vào trong túi áo Sở Dụ.
Lục Thời dựa vào gần, động tác rất chậm, ý xâm lược nặng nề, hoàn toàn vây Sở Dụ giữa ngực mình và vách tường.
Thị giác của Sở Dụ còn chưa thích ứng với bóng tối, thính giác và khứu giác trở nên càng nhạy.
Đầu mũi Sở Dụ tràn đầy mùi của Lục Thời, thậm chí từng lỗ chân lông đều thấm ướt mùi này.
Một tay Lục Thời vươn vào trong vạt áo, ôm lấy eo cậu không hề có ngăn cách.
Lòng bàn tay nóng rực.
"Cho nên, cậu muốn hôn tôi sung – sướng – muốn – chết như thế nào, hửm?"
~~~~~~~~~~~~~~~
/88
|