Trí nhớ về mười phút sau dường như bị bao phủ một lớp vải, trở nên mơ hồ không rõ ràng.
Sở Dụ chỉ biết bản thân bị Lục Thời áp lên trên vách tường thô ráp, không thể vùng vẫy. Lục Thời hôn cậu rất sâu, thậm chí cuối cùng, vì thiếu khí thở mà não cậu vô cùng choáng váng, đầu lưỡi bị hút tới tê dại, bởi vì không thể khép môi lại, có nước bọt tràn ra từ khóe miệng.
Trong lúc cậu thở dốc, mơ mơ màng màng nghĩ, có phải Lục Thời muốn ăn luôn cậu không, để máu thịt hai người hòa vào làm một.
Đợi khi Lục Thời buông môi ra, đầu tiên Sở Dụ hít một hơi thật sâu không khí lạnh lẽo mùa đông để giảm bớt cảm giác mê muội vì não thiếu oxi.
Hai chân cậu như nhũn ra, tay không còn sức lực, đứng không vững. Cậu buông lỏng bàn tay túm lấy áo khoác Lục Thời ra, để bản thân tự ngã vào trong lòng đối phương, khép hờ mắt nghỉ ngơi.
Trong lòng cậu lẩm bẩm lặp đi lặp lại, quả nhiên là tra tư liệu trên mạng không đáng tin, tra tư liệu đúng là vô cùng không đáng tin!
Nhưng mà, rốt cuộc Lục Thời có lén lút tra tư liệu không nhỉ?
Cậu cố gắng nhớ lại, khi mới bắt đầu, quả thật răng hai người có va vào nhau, nhưng rất nhanh, Lục Thời đã thể hiện khả năng học tập thiên phú và năng lực sửa sai mạnh mẽ của anh.
Dù sao không bao lâu, cậu đã bị hôn tới mức không nghĩ được gì khác.
Có lẽ đây chính là…..khác biệt giữa người và người?
Sở Dụ lại đột nhiên nhận ra được….bạn trai biết hôn như vậy, đâu cần cậu phải cực khổ nghiên cứu tra tư liệu?
Sau này cậu mà còn tra nữa thì cậu chính là đồ ngốc!
Mà lúc này, thân hình Lục Thời buông lỏng đứng dựa vào tường, ôm Sở Dụ vào trong lòng, tay vuốt ve thuận theo lưng cậu từng chút, từng chút một.
Sự tàn bạo giữa mi anh không còn nữa, chỉ còn lại sự biếng nhác khi hôn xong.
Chỉ khi có người đi ngang qua, tò mò nhìn qua đây, Lục Thời mới giống như dã thú bị xâm phạm lãnh địa, trong mắt mang ý cảnh cáo.
Không biết nghỉ ngơi bao nhiêu lâu, Sở Dụ mới khàn giọng hỏi, “Có muốn về không?”
Ngón tay Lục Thời nắm lấy cằm Sở Dụ, kéo lên trên, nhìn con mắt chứa ánh nước của cậu, “Có sức rồi?”
Âm cuối hơi kéo cao lên, mang theo sự gợi cảm hoàn toàn khác với trước đây.
“Ừ, cũng tương đối.”
Giọng Sở Dụ run lên, “Lục Thời, đừng có bóp cằm tôi, ban nãy bị cậu bóp đau quá, bây giờ vẫn còn đau.”
Cậu phát hiện ra, khi hôn môi, cậu dùng tay đẩy hai cái, tay đã bị ép chặt lên tường. Khi cậu hít thở không thông, muốn nghiêng đầu qua để thở, Lục Thời lại cầm chặt lấy cằm cậu tiếp tục hôn, làm cho cậu không thể động đậy.
Khi người trước mắt hôn cậu, giống như xé bỏ lớp vỏ ngụy trang ngày thường.
Sở Dụ……rất thích như vậy.
Ngày thường, Lục Thời kiềm chế bên trong, chỉ có ở thời điểm thế này, cậu mới có thể cảm nhận được rõ ràng, Lục Thời thật sự muốn cậu, vô cùng muốn.
Lục Thời nghe theo lời, buông lỏng ngón tay ra, lại cúi đầu xuống, hôn lên cằm Sở Dụ.
Bị động tác này dỗ dành, Sở Dụ nắm lấy tay Lục Thời, khẽ ho hai tiếng, “Đi thôi, đi thôi, quay về trường, quay về, quay về học tập chăm chỉ!”
Sáng ngày hôm sau, Sở Dụ kéo Lục Thời cùng nhau ngủ nướng.
Buổi sáng mùa đông, thức dậy không khác gì độ kiếp.
Hai tay Sở Dụ ôm lấy eo của Lục Thời, Sở Dụ mơ hồ không rõ lẩm bẩm, “Ngủ thêm một lát, hai phút, ngủ thêm hai phút….”
Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ đột nhiên truyền tới âm nhạc sục sôi, Sở Dụ bị dọa giật nảy mình, “Âm thanh gì vậy? Âm thanh gì vậy?”
“Sức mạnh này là sắt thép, sức mạnh này là sắt thép……”
Nghe rõ rốt cuộc radio trường đang mở bài hát gì, hai mắt Sở Dụ vô thần, “Để làm cho chúng ta thức dậy mà đã phải dùng tới chiêu này sao?”
Cơn buồn ngủ bị một câu lại một câu “Đoàn kết là sức mạnh” xua tan, Sở Dụ mới khó khăn đứng dậy.
Lục Thời gấp chăn, Sở Dụ vào trong nhà vệ sinh rửa mặt. Cậu soi gương, phát hiện dấu hôn ở trên cổ vẫn còn, cách thật xa vẫn có thể nhìn rõ.
Sở Dụ thầm cảm khái trong lòng, rốt cuộc thì Lục Thời cắn hung hãn tới mức nào!
Cậu suy nghĩ, lại lấy trong tủ quần áo ra một chiếc khăn quàng, quấn lên cổ, miễn cưỡng có thể che đi.
Đánh răng xong, Sở Dụ nhớ ra gì đó, lại nâng cằm xem.
Đạu má, dưới cằm vẫn còn hơi đỏ!
Sở Dụ biết bản thân mình yếu ớt, không chịu được nóng cũng không chịu được lạnh, nhưng không ngờ rằng da mình lại có thể yếu ớt tới mức này!
Được thôi, hôm nay ngẩng đầu ít thôi vậy.
Khi Sở Dụ và Lục Thời tới phòng học, Phương Tử Kỳ ôm một quyển tập đề, đang dốc bầu tâm sự cùng Chương Nguyệt Sơn loại phiền não kiểu như “ngày hôm qua tôi làm năm mươi câu hỏi lựa chọn, vậy mà lại làm sai bốn câu” của những học bá.
Chỉ một lát sau, Lý Hoa cầm theo một cái xúc xích, vội vội vàng vàng chạy tới, cuối cùng thở dài, “Xúc xích vẫn lạnh rồi! Tôi cho rằng tôi chạy nhanh như vậy, đáng lẽ khí lạnh phải không đuổi kịp tôi mới đúng!”
“Tôi có cách!”
Sở Dụ tích cực trợ giúp bạn bè, lấy từ trong cặp sách ra một miếng dán giữ nhiệt, đưa cho Lý Hoa, “Cho cậu, cứu vớt xúc xích.”
Lý Hoa nhận lấy, xé giấy gói ra, dùng miếng dán giữ nhiệt bao lấy xúc xích, “Không phải chứ giáo hoa, thật sự có thể dùng sao?”
Sở Dụ cũng không mấy xác định, “Tôi cũng không biết, cậu thử xem?”
Mười phút sau, Lý Hoa cầm xúc xích bị miếng dán giữ nhiệt bao kín, đau xót nói, “Vẫn lạnh.”
Lý Hoa lại nổi lên linh hồn nghi ngờ, “Nhưng mà giáo hoa này, tại sao trong cặp của cậu lại có miếng dán giữ nhiệt?”
Sở Dụ nói thầm, lẽ nào tôi lại nói với cậu, đây chính là bí quyết để mùa tông tôi vẫn có thể mặc những chiếc áo mỏng đẹp đẽ hay sao? Chắc chắn là không thể được!
Nhưng ngay lập tức cậu cũng không tìm được lý do nào đáng tin cả. Sở Dụ đối mặt với Lý Hoa, quyết định không thay đổi sắc mặt, duy trì im lặng.
Đúng lúc Mộng Ca đi tới, “Các anh em! Ai có thể cho tôi mượn bài tập toán chép chút nào?”
Lý Hoa lấy hai tờ giấy thi ra, đưa qua. Sở Dụ nhớ ra, “Đúng rồi, Mộng Ca, chúc mừng cậu!”
“Cảm ơn nhé, anh em!”
Mộng Ca gãi gãi gáy, có chút ngại ngùng, “Bạn gái tôi nói, cô ấy đồng ý làm bạn gái tôi là có điều kiện.”
Sở Dụ tò mò, “Điều kiện gì?”
“Chính là thành tích của tôi không thể bị hạ thấp. Nếu như thành tích thi cuối kỳ giảm xuống, cô ấy sẽ chia tay với tôi!” Mộng Ca vừa nói ra điều này, không giấu được nụ cười trên mặt.
Lý Hoa sắc bén, “Tại sao lại toàn mùi tình yêu vừa chua vừa thối thế này! Tôi không giống như các cậu, trong lòng tôi chỉ có học tập!”
Mộng Ca cười ha ha lớn lên, “Đây không phải là lời thoại của lớp phó học tập sao?”
Sở Dụ không nói tiếp, cậu tìm một tờ giấy nháp và bút ra, lặng lẽ đặt trên bàn nhanh chóng viết một câu, lại bí mật nhét vào tay Lục Thời.
Khi Lục Thời mở tờ giấy nhăn nhúm ra, bên trên viết, “Tôi và bọn họ không giống nhau, trong lòng tôi chỉ có mình Lục Thời!”
Xem đi xem lại tờ giấy mấy lần, Lục Thời vuốt phẳng góc, giấy, kẹp vào trong sách.
Ngày cuối cùng tháng Mười Hai, là ngày tổ chức văn nghệ tết Nguyên Đán tại trường.
Trước đó một ngày, cán sự văn nghệ Dương Vũ Sàn phát light stick và cờ nhỏ cổ vũ cho cả lớp từ người đầu tiên gần cửa.
Lá cờ nhỏ không phải hình chữ nhật như bình thường, mà là hình bán nguyệt rất khác biệt, một mặt in tranh vẽ tay, mặt còn lại in khẩu hiệu của lớp A.
“Các bạn là tuyệt sắc thế gian.”
Sở Dụ đọc xong, “Tôi cảm thấy, kỳ thực kiểu như ‘Lớp A, lớp A, không giống bình thường’ cũng rất được.”
Chương Nguyệt Sơn lấy lá cờ che miệng, nhỏ giọng nói, “Có phải cậu cũng cảm thấy khẩu hiệu này rất mất thể diện không? Có đúng không! Từ khi tôi biết khẩu hiệu này, tôi đã nghĩ cách rồi! Chúng ta có thể làm thế này, đợi lớp chúng ta lên sân khấu biểu diễn, chúng ta vẫy cờ thật nhanh, nhanh tới mức chỉ còn lại ảnh mơ hồ! Như vậy người khác sẽ không nhìn thấy rốt cuộc trên lá cờ viết gì!”
Sở Dụ nghĩ, luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng nhìn biểu tình “mau khen tôi” của Chương Nguyệt Sơn, cậu chỉ đành, “Ừ, ý tưởng này không tồi!”
Phát xong đồ, xác nhận ai cũng có đủ, Dương Vũ Sàn đứng trên bục giảng, “Light stick thì có nhiều nhưng mỗi người chỉ có một lá cờ, mọi người cầm cẩn thận, đừng phá hỏng đồ. Còn nữa, tiết tự học tối nay, những bạn phải biểu diễn tiết mục của lớp đều tới hội trường để diễn tập. Quần áo diễn rất mỏng, nhớ mang quần áo dày….”
Tới tiết tự học tối, trong lớp trống khoảng mười mấy chỗ ngồi.
Light stick và cờ nhỏ đều tới tay rồi, mọi người đều có cảm giác hơi chân thực, trong lúc này căn bản là chẳng có ai chuyên tâm vào học.
Sở Dụ lắng nghe cẩn thận một lát, hóng được chuyện hay vào tai.
Ví dụ như lần này tổng cộng có bốn MC, nam MC A, và nữ MC A năm lớp mười là một đôi, chuyện yêu đương cả trường đều biết. Không ngờ rằng vừa khai giảng lớp mười một, lại nhanh chóng chia tay, nghe nói nguyên nhân tình cảm tan vỡ là cho nam MC B chen chân vào.
Ví dụ như tiệc tối Nguyên Đán năm ngoái, có một nam sinh ôm guitar hát một ca khúc, ngày hôm sau đã được đẩy lên ở trong tieba của trường. Mượn cơ hội này, nam sinh kia sau mười sáu năm độc thân cuối cùng đã có bạn gái, không còn là chó độc thân nữa.
Còn có người nói, trước lễ Giáng Sinh hai ngày, trên tieba của trường xuất hiện một bài post thần kỳ, phân tích tình cảm của Lục Thời. Bởi vì khi Lục Thời từ chối một nữ sinh tặng táo, lý do đưa ra là anh đã có người thích rồi.
Trải qua nhiều suy đoán, Lục Thời quả thực là yêu đương rồi. Còn về phần đối tượng là ai, vẫn còn đang trong thời gian quan sát và nghiên cứu.
Nghe tới đây, khuỷu tay Sở Dụ huých huých bạn cùng bàn của mình, trong mắt che giấu sự giảo hoạt, cố ý nói, “Cậu yêu đương rồi hả? Tại sao tôi không biết nhỉ? Cùng ai đấy?”
Cậu vừa nói xong câu này, trong phòng đột nhiên tối om.
Cùng lúc đó, cả dãy phòng học, vô số người đồng loạt bật ra tiếng kêu kinh ngạc.
Chương Nguyệt Sơn phản ứng nhanh, đứng dậy nói, “Các bạn đừng hoảng hốt, có lẽ là mất điện, mọi người ngồi yên tại chỗ đừng đi lung tung!”
Mộng Ca rất hưng phấn, “Mất điện rồi có phải không cần học tự học nữa không?”
Thầy Diệp đã tới văn phòng chấm bài, đột nhiên mất điện, ông hỏi rõ tình huống rồi quay lại phòng học, “Các em, đường dây điện có vấn đề, ở đây đều cắt điện cả, yên tâm đừng lo, họ đã chuẩn bị sửa gấp rồi, có lẽ tầm nửa tiếng nữa là có thể có điện. Để an toàn, mọi người ở yên vị trí, đừng đi linh tinh…..”
Bên ngoài phòng không có chút ánh sáng nào, Sở Dụ sợ tối, lại não bổ không ít hình ảnh kinh dị, tự dọa mình, vội vàng dính sát vào Lục Thời.
Một lát sau, có tiếng hát truyền tới, liên tục không dứt, có lẽ là mấy lớp bắt đầu hát.
Phương Tử Kỳ từ đằng xa hỏi Chương Nguyệt Sơn, “Lớp trưởng, bọn họ hát, chúng ta có nên cùng nhau đọc bài khóa không? Ví dụ như “Thục đạo nan” hay gì đó, áp đảo khí thế của bọn họ!”
Chương Nguyệt Sơn cảm thấy Phương Tử Kỳ nói rất có lý, đồng ý luôn. Cậu dẫn đầu, mọi người cùng nhau đọc.
Sở Dụ không định tham gia, cậu nằm ra bàn, đang nghĩ bản thân mình nên làm chuyện gì.
Trong bóng đêm, không nhìn thấy chút bóng dáng nào. Đột nhiên, Sở Dụ cảm thấy có người sát lại gần, hơi thở không thể nào quen thuộc hơn.
Cậu nhỏ giọng gọi, “Lục Thời?”
Âm cuối còn chưa dứt, đôi môi mỏng hơi lạnh đã bao phủ lên.
Trong bóng tối, ánh mắt Sở Dụ hơi trừng lớn.
“Nhưng thấy chim bi thương gào cổ thụ, trống bay theo mái lượn rừng cây. Lại nghe thấy tiếng đỗ quyên khóc kêu trăng tối, núi trống rỗng buồn hiu…..(1)”
Trong phòng học, tiếng ngâm nga hóa thành nhạc bối cảnh, nghe không hề rõ ràng.
Cho tới khi Lục Thời ngậm lấy đầu lưỡi cậu, Sở Dụ mới phản ứng lại.
Mình đang ở trong phòng học, đang hôn Lục Thời?
Tuy rằng trong phòng học vẫn tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả, nhưng cảm giác này….quá mức nguy hiểm, quá mức kích thích.
Rõ ràng là hôn môi bình thường, nhưng Sở Dụ lại cảm thấy, bản thân mình có chút không khống chế được!
Tay của Lục Thời đặt sau eo Sở Dụ, vuốt lên trên dọc theo xương sống, cuối cùng dừng lại ở sau gáy, khẽ xoa.
Không biết qua bao lâu, Lục Thời mới lùi một chút, khàn giọng hỏi, “Bây giờ đã biết tôi đang yêu đương với ai rồi chứ?”
~~~~~~~~~~~~~~~
(1) Trích trong bài thơ “Thục đạo nan” của Lý Bạch.
Sở Dụ chỉ biết bản thân bị Lục Thời áp lên trên vách tường thô ráp, không thể vùng vẫy. Lục Thời hôn cậu rất sâu, thậm chí cuối cùng, vì thiếu khí thở mà não cậu vô cùng choáng váng, đầu lưỡi bị hút tới tê dại, bởi vì không thể khép môi lại, có nước bọt tràn ra từ khóe miệng.
Trong lúc cậu thở dốc, mơ mơ màng màng nghĩ, có phải Lục Thời muốn ăn luôn cậu không, để máu thịt hai người hòa vào làm một.
Đợi khi Lục Thời buông môi ra, đầu tiên Sở Dụ hít một hơi thật sâu không khí lạnh lẽo mùa đông để giảm bớt cảm giác mê muội vì não thiếu oxi.
Hai chân cậu như nhũn ra, tay không còn sức lực, đứng không vững. Cậu buông lỏng bàn tay túm lấy áo khoác Lục Thời ra, để bản thân tự ngã vào trong lòng đối phương, khép hờ mắt nghỉ ngơi.
Trong lòng cậu lẩm bẩm lặp đi lặp lại, quả nhiên là tra tư liệu trên mạng không đáng tin, tra tư liệu đúng là vô cùng không đáng tin!
Nhưng mà, rốt cuộc Lục Thời có lén lút tra tư liệu không nhỉ?
Cậu cố gắng nhớ lại, khi mới bắt đầu, quả thật răng hai người có va vào nhau, nhưng rất nhanh, Lục Thời đã thể hiện khả năng học tập thiên phú và năng lực sửa sai mạnh mẽ của anh.
Dù sao không bao lâu, cậu đã bị hôn tới mức không nghĩ được gì khác.
Có lẽ đây chính là…..khác biệt giữa người và người?
Sở Dụ lại đột nhiên nhận ra được….bạn trai biết hôn như vậy, đâu cần cậu phải cực khổ nghiên cứu tra tư liệu?
Sau này cậu mà còn tra nữa thì cậu chính là đồ ngốc!
Mà lúc này, thân hình Lục Thời buông lỏng đứng dựa vào tường, ôm Sở Dụ vào trong lòng, tay vuốt ve thuận theo lưng cậu từng chút, từng chút một.
Sự tàn bạo giữa mi anh không còn nữa, chỉ còn lại sự biếng nhác khi hôn xong.
Chỉ khi có người đi ngang qua, tò mò nhìn qua đây, Lục Thời mới giống như dã thú bị xâm phạm lãnh địa, trong mắt mang ý cảnh cáo.
Không biết nghỉ ngơi bao nhiêu lâu, Sở Dụ mới khàn giọng hỏi, “Có muốn về không?”
Ngón tay Lục Thời nắm lấy cằm Sở Dụ, kéo lên trên, nhìn con mắt chứa ánh nước của cậu, “Có sức rồi?”
Âm cuối hơi kéo cao lên, mang theo sự gợi cảm hoàn toàn khác với trước đây.
“Ừ, cũng tương đối.”
Giọng Sở Dụ run lên, “Lục Thời, đừng có bóp cằm tôi, ban nãy bị cậu bóp đau quá, bây giờ vẫn còn đau.”
Cậu phát hiện ra, khi hôn môi, cậu dùng tay đẩy hai cái, tay đã bị ép chặt lên tường. Khi cậu hít thở không thông, muốn nghiêng đầu qua để thở, Lục Thời lại cầm chặt lấy cằm cậu tiếp tục hôn, làm cho cậu không thể động đậy.
Khi người trước mắt hôn cậu, giống như xé bỏ lớp vỏ ngụy trang ngày thường.
Sở Dụ……rất thích như vậy.
Ngày thường, Lục Thời kiềm chế bên trong, chỉ có ở thời điểm thế này, cậu mới có thể cảm nhận được rõ ràng, Lục Thời thật sự muốn cậu, vô cùng muốn.
Lục Thời nghe theo lời, buông lỏng ngón tay ra, lại cúi đầu xuống, hôn lên cằm Sở Dụ.
Bị động tác này dỗ dành, Sở Dụ nắm lấy tay Lục Thời, khẽ ho hai tiếng, “Đi thôi, đi thôi, quay về trường, quay về, quay về học tập chăm chỉ!”
Sáng ngày hôm sau, Sở Dụ kéo Lục Thời cùng nhau ngủ nướng.
Buổi sáng mùa đông, thức dậy không khác gì độ kiếp.
Hai tay Sở Dụ ôm lấy eo của Lục Thời, Sở Dụ mơ hồ không rõ lẩm bẩm, “Ngủ thêm một lát, hai phút, ngủ thêm hai phút….”
Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ đột nhiên truyền tới âm nhạc sục sôi, Sở Dụ bị dọa giật nảy mình, “Âm thanh gì vậy? Âm thanh gì vậy?”
“Sức mạnh này là sắt thép, sức mạnh này là sắt thép……”
Nghe rõ rốt cuộc radio trường đang mở bài hát gì, hai mắt Sở Dụ vô thần, “Để làm cho chúng ta thức dậy mà đã phải dùng tới chiêu này sao?”
Cơn buồn ngủ bị một câu lại một câu “Đoàn kết là sức mạnh” xua tan, Sở Dụ mới khó khăn đứng dậy.
Lục Thời gấp chăn, Sở Dụ vào trong nhà vệ sinh rửa mặt. Cậu soi gương, phát hiện dấu hôn ở trên cổ vẫn còn, cách thật xa vẫn có thể nhìn rõ.
Sở Dụ thầm cảm khái trong lòng, rốt cuộc thì Lục Thời cắn hung hãn tới mức nào!
Cậu suy nghĩ, lại lấy trong tủ quần áo ra một chiếc khăn quàng, quấn lên cổ, miễn cưỡng có thể che đi.
Đánh răng xong, Sở Dụ nhớ ra gì đó, lại nâng cằm xem.
Đạu má, dưới cằm vẫn còn hơi đỏ!
Sở Dụ biết bản thân mình yếu ớt, không chịu được nóng cũng không chịu được lạnh, nhưng không ngờ rằng da mình lại có thể yếu ớt tới mức này!
Được thôi, hôm nay ngẩng đầu ít thôi vậy.
Khi Sở Dụ và Lục Thời tới phòng học, Phương Tử Kỳ ôm một quyển tập đề, đang dốc bầu tâm sự cùng Chương Nguyệt Sơn loại phiền não kiểu như “ngày hôm qua tôi làm năm mươi câu hỏi lựa chọn, vậy mà lại làm sai bốn câu” của những học bá.
Chỉ một lát sau, Lý Hoa cầm theo một cái xúc xích, vội vội vàng vàng chạy tới, cuối cùng thở dài, “Xúc xích vẫn lạnh rồi! Tôi cho rằng tôi chạy nhanh như vậy, đáng lẽ khí lạnh phải không đuổi kịp tôi mới đúng!”
“Tôi có cách!”
Sở Dụ tích cực trợ giúp bạn bè, lấy từ trong cặp sách ra một miếng dán giữ nhiệt, đưa cho Lý Hoa, “Cho cậu, cứu vớt xúc xích.”
Lý Hoa nhận lấy, xé giấy gói ra, dùng miếng dán giữ nhiệt bao lấy xúc xích, “Không phải chứ giáo hoa, thật sự có thể dùng sao?”
Sở Dụ cũng không mấy xác định, “Tôi cũng không biết, cậu thử xem?”
Mười phút sau, Lý Hoa cầm xúc xích bị miếng dán giữ nhiệt bao kín, đau xót nói, “Vẫn lạnh.”
Lý Hoa lại nổi lên linh hồn nghi ngờ, “Nhưng mà giáo hoa này, tại sao trong cặp của cậu lại có miếng dán giữ nhiệt?”
Sở Dụ nói thầm, lẽ nào tôi lại nói với cậu, đây chính là bí quyết để mùa tông tôi vẫn có thể mặc những chiếc áo mỏng đẹp đẽ hay sao? Chắc chắn là không thể được!
Nhưng ngay lập tức cậu cũng không tìm được lý do nào đáng tin cả. Sở Dụ đối mặt với Lý Hoa, quyết định không thay đổi sắc mặt, duy trì im lặng.
Đúng lúc Mộng Ca đi tới, “Các anh em! Ai có thể cho tôi mượn bài tập toán chép chút nào?”
Lý Hoa lấy hai tờ giấy thi ra, đưa qua. Sở Dụ nhớ ra, “Đúng rồi, Mộng Ca, chúc mừng cậu!”
“Cảm ơn nhé, anh em!”
Mộng Ca gãi gãi gáy, có chút ngại ngùng, “Bạn gái tôi nói, cô ấy đồng ý làm bạn gái tôi là có điều kiện.”
Sở Dụ tò mò, “Điều kiện gì?”
“Chính là thành tích của tôi không thể bị hạ thấp. Nếu như thành tích thi cuối kỳ giảm xuống, cô ấy sẽ chia tay với tôi!” Mộng Ca vừa nói ra điều này, không giấu được nụ cười trên mặt.
Lý Hoa sắc bén, “Tại sao lại toàn mùi tình yêu vừa chua vừa thối thế này! Tôi không giống như các cậu, trong lòng tôi chỉ có học tập!”
Mộng Ca cười ha ha lớn lên, “Đây không phải là lời thoại của lớp phó học tập sao?”
Sở Dụ không nói tiếp, cậu tìm một tờ giấy nháp và bút ra, lặng lẽ đặt trên bàn nhanh chóng viết một câu, lại bí mật nhét vào tay Lục Thời.
Khi Lục Thời mở tờ giấy nhăn nhúm ra, bên trên viết, “Tôi và bọn họ không giống nhau, trong lòng tôi chỉ có mình Lục Thời!”
Xem đi xem lại tờ giấy mấy lần, Lục Thời vuốt phẳng góc, giấy, kẹp vào trong sách.
Ngày cuối cùng tháng Mười Hai, là ngày tổ chức văn nghệ tết Nguyên Đán tại trường.
Trước đó một ngày, cán sự văn nghệ Dương Vũ Sàn phát light stick và cờ nhỏ cổ vũ cho cả lớp từ người đầu tiên gần cửa.
Lá cờ nhỏ không phải hình chữ nhật như bình thường, mà là hình bán nguyệt rất khác biệt, một mặt in tranh vẽ tay, mặt còn lại in khẩu hiệu của lớp A.
“Các bạn là tuyệt sắc thế gian.”
Sở Dụ đọc xong, “Tôi cảm thấy, kỳ thực kiểu như ‘Lớp A, lớp A, không giống bình thường’ cũng rất được.”
Chương Nguyệt Sơn lấy lá cờ che miệng, nhỏ giọng nói, “Có phải cậu cũng cảm thấy khẩu hiệu này rất mất thể diện không? Có đúng không! Từ khi tôi biết khẩu hiệu này, tôi đã nghĩ cách rồi! Chúng ta có thể làm thế này, đợi lớp chúng ta lên sân khấu biểu diễn, chúng ta vẫy cờ thật nhanh, nhanh tới mức chỉ còn lại ảnh mơ hồ! Như vậy người khác sẽ không nhìn thấy rốt cuộc trên lá cờ viết gì!”
Sở Dụ nghĩ, luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng nhìn biểu tình “mau khen tôi” của Chương Nguyệt Sơn, cậu chỉ đành, “Ừ, ý tưởng này không tồi!”
Phát xong đồ, xác nhận ai cũng có đủ, Dương Vũ Sàn đứng trên bục giảng, “Light stick thì có nhiều nhưng mỗi người chỉ có một lá cờ, mọi người cầm cẩn thận, đừng phá hỏng đồ. Còn nữa, tiết tự học tối nay, những bạn phải biểu diễn tiết mục của lớp đều tới hội trường để diễn tập. Quần áo diễn rất mỏng, nhớ mang quần áo dày….”
Tới tiết tự học tối, trong lớp trống khoảng mười mấy chỗ ngồi.
Light stick và cờ nhỏ đều tới tay rồi, mọi người đều có cảm giác hơi chân thực, trong lúc này căn bản là chẳng có ai chuyên tâm vào học.
Sở Dụ lắng nghe cẩn thận một lát, hóng được chuyện hay vào tai.
Ví dụ như lần này tổng cộng có bốn MC, nam MC A, và nữ MC A năm lớp mười là một đôi, chuyện yêu đương cả trường đều biết. Không ngờ rằng vừa khai giảng lớp mười một, lại nhanh chóng chia tay, nghe nói nguyên nhân tình cảm tan vỡ là cho nam MC B chen chân vào.
Ví dụ như tiệc tối Nguyên Đán năm ngoái, có một nam sinh ôm guitar hát một ca khúc, ngày hôm sau đã được đẩy lên ở trong tieba của trường. Mượn cơ hội này, nam sinh kia sau mười sáu năm độc thân cuối cùng đã có bạn gái, không còn là chó độc thân nữa.
Còn có người nói, trước lễ Giáng Sinh hai ngày, trên tieba của trường xuất hiện một bài post thần kỳ, phân tích tình cảm của Lục Thời. Bởi vì khi Lục Thời từ chối một nữ sinh tặng táo, lý do đưa ra là anh đã có người thích rồi.
Trải qua nhiều suy đoán, Lục Thời quả thực là yêu đương rồi. Còn về phần đối tượng là ai, vẫn còn đang trong thời gian quan sát và nghiên cứu.
Nghe tới đây, khuỷu tay Sở Dụ huých huých bạn cùng bàn của mình, trong mắt che giấu sự giảo hoạt, cố ý nói, “Cậu yêu đương rồi hả? Tại sao tôi không biết nhỉ? Cùng ai đấy?”
Cậu vừa nói xong câu này, trong phòng đột nhiên tối om.
Cùng lúc đó, cả dãy phòng học, vô số người đồng loạt bật ra tiếng kêu kinh ngạc.
Chương Nguyệt Sơn phản ứng nhanh, đứng dậy nói, “Các bạn đừng hoảng hốt, có lẽ là mất điện, mọi người ngồi yên tại chỗ đừng đi lung tung!”
Mộng Ca rất hưng phấn, “Mất điện rồi có phải không cần học tự học nữa không?”
Thầy Diệp đã tới văn phòng chấm bài, đột nhiên mất điện, ông hỏi rõ tình huống rồi quay lại phòng học, “Các em, đường dây điện có vấn đề, ở đây đều cắt điện cả, yên tâm đừng lo, họ đã chuẩn bị sửa gấp rồi, có lẽ tầm nửa tiếng nữa là có thể có điện. Để an toàn, mọi người ở yên vị trí, đừng đi linh tinh…..”
Bên ngoài phòng không có chút ánh sáng nào, Sở Dụ sợ tối, lại não bổ không ít hình ảnh kinh dị, tự dọa mình, vội vàng dính sát vào Lục Thời.
Một lát sau, có tiếng hát truyền tới, liên tục không dứt, có lẽ là mấy lớp bắt đầu hát.
Phương Tử Kỳ từ đằng xa hỏi Chương Nguyệt Sơn, “Lớp trưởng, bọn họ hát, chúng ta có nên cùng nhau đọc bài khóa không? Ví dụ như “Thục đạo nan” hay gì đó, áp đảo khí thế của bọn họ!”
Chương Nguyệt Sơn cảm thấy Phương Tử Kỳ nói rất có lý, đồng ý luôn. Cậu dẫn đầu, mọi người cùng nhau đọc.
Sở Dụ không định tham gia, cậu nằm ra bàn, đang nghĩ bản thân mình nên làm chuyện gì.
Trong bóng đêm, không nhìn thấy chút bóng dáng nào. Đột nhiên, Sở Dụ cảm thấy có người sát lại gần, hơi thở không thể nào quen thuộc hơn.
Cậu nhỏ giọng gọi, “Lục Thời?”
Âm cuối còn chưa dứt, đôi môi mỏng hơi lạnh đã bao phủ lên.
Trong bóng tối, ánh mắt Sở Dụ hơi trừng lớn.
“Nhưng thấy chim bi thương gào cổ thụ, trống bay theo mái lượn rừng cây. Lại nghe thấy tiếng đỗ quyên khóc kêu trăng tối, núi trống rỗng buồn hiu…..(1)”
Trong phòng học, tiếng ngâm nga hóa thành nhạc bối cảnh, nghe không hề rõ ràng.
Cho tới khi Lục Thời ngậm lấy đầu lưỡi cậu, Sở Dụ mới phản ứng lại.
Mình đang ở trong phòng học, đang hôn Lục Thời?
Tuy rằng trong phòng học vẫn tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả, nhưng cảm giác này….quá mức nguy hiểm, quá mức kích thích.
Rõ ràng là hôn môi bình thường, nhưng Sở Dụ lại cảm thấy, bản thân mình có chút không khống chế được!
Tay của Lục Thời đặt sau eo Sở Dụ, vuốt lên trên dọc theo xương sống, cuối cùng dừng lại ở sau gáy, khẽ xoa.
Không biết qua bao lâu, Lục Thời mới lùi một chút, khàn giọng hỏi, “Bây giờ đã biết tôi đang yêu đương với ai rồi chứ?”
~~~~~~~~~~~~~~~
(1) Trích trong bài thơ “Thục đạo nan” của Lý Bạch.
/88
|