Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 404: Vợ chồng đồng tâm, tề lực đoạn kim (3)

/750


Lúc cơm tối, khi Giang Yến Tử xuất hiện ở phòng ăn của căn cứ, khiến mọi người đang ăn cơm đều vô cùng kinh ngạc.

Đặc biệt đối với những cô gái của tiểu đội Cuồng Phong mà nói, càng có lực đánh vào thị giác.

Thảm trận buổi chiều đó hai người đều thân mang trọng thương, đội trưởng Ngân Ly của bọn họ vẫn đang tiếp nhận điều trị của bác sỹ ở bệnh viện, tới bây giờ, vẫn không thể xuống khỏi giường. Nhưng đối thủ của đội trưởng, đội trưởng Giang Yến Tử của tiểu đội Tử La Lan không chỉ khỏi hẳn vết thương, hơn nữa đã có thể xuống dưới ăn cơm rồi?

Nhìn khuôn mặt trong trắng lộ hồng của cô, đúng là không giống vẻ vừa trọng thương.

"Không phải hai người xu thế đấu lực sao? Từ tình hình bình phục của hai người hiện giờ, đội trưởng Giang hình như lợi hại hơn…"

"Rõ ràng nhìn thấy cô ấy trúng mấy chưởng, sau lại nhanh như vậy đã khỏi rồi?"

"Lẽ nào là cô ấy giả vờ bị thương? Cố ý dẫn đội trưởng chúng ta phạm sai lầm?"

"Không đúng, hình như lúc đó bác sỹ cũng nói cô ấy cần mấy ngày mới có thể bình phục, lẽ nào là người tên Diệp Thu đó điều trị giúp cô ấy? Hắn là bác sỹ?"

Tiếng bàn luận không ngớt tất nhiên truyền tới tai Giang Yến Tử, cô giả câm giả điếc, đi tới cửa sổ lấy cháo, bưng đĩa ăn từng miếng nhỏ trước mặt Diệp Thu.

"Tình hình Khoái Đao thế nào rồi?" Diệp Thu cười hỏi, hắn biết Giang Yến Tử không tới hiện trường thi đấu xem kết quả rút thăm của máy tính, nhất định sẽ tới bệnh viện của trụ sở.

"Không khả quan lắm" Giang Yến Tử lo lắng nặng nề nói.

"Không thể ra trận?"

"Thương rất nặng, cho dù có thể lên sàn, kết quả cũng không tốt, ngược lại sẽ xé rách vết thương, cậu biết trị thương da thịt không?"

"Biết" Diệp Thu gật đầu.

"Vậy điều trị cho Khoái Đao đi, để cậu ấy ngày mai ra trận"

Diệp Thu dùng đũa gõ gõ đĩa, nói với Giang Yến Tử: "Cô không thấy tôi cũng cần ăn cơm sao?"

"……" Giang Yến Tử vẻ mặt mê mang nhìn Diệp Thu.

"Cô ơi, tôi là người bình thường, không phải thần tiên, vết thương của cô không giống của người ta. Chỉ cần ép máu đọng ra là được. Nhưng hắn thì không được, hắn thuộc vết thương hở. Cái này cần da thịt từ từ lành mới được, tôi có thể trị, nhưng cũng phải một tuần".

Nghe giải thích của Diệp Thu, Giang Yến Tử không nói nữa, lặng lẽ ăn cơm.

"Đội trưởng Giang, xin chào" Thủy Điểu vẻ mặt cung kính đứng bên Giang Yến Tử nói.

Giang Yến Tử biết cô gái thanh tú này là đội viên của tiểu đội Cuồng Phong, nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Xin lỗi, làm phiền đội trưởng Giang dùng bữa. Tôi chỉ có một câu hỏi thỉnh giáo, đội trưởng Giang có bị thương trong trận đấu với đội trưởng của chúng tôi không? Nếu bị thương, sao lại lành lặn nhanh như vậy?" Thủy Điểu thấp thỏm bất an hỏi.

Câu hỏi này là quan tâm của đội viên tiểu đội Cuồng Phong, vì lần trước cô có cuộc nói chuyện với Diệp Thu rồi, hơn nữa lúc hắn sờ tay mình, mình không từ chối rõ ràng, cho nên đương nhiên, cô trở thành đại diện của tiểu đội Cuồng Phong.

Giang Yến Tử như nghĩ gì đó nhìn Thủy Điểu một cái, nói: "Các cô nên có lòng tin với đội trưởng của mình. Cô ấy là một người rất có năng lực, thân thủ cao siêu của cô ấy khiến tối rất khâm phục. Mặc dù tôi may mắn giành thắng lợi, nhưng người cũng bị thương nặng.

Thủy Điểu đổ mặt, xấu hổ nói: "
Đội trưởng Giang, cô hiểu lầm rồi, chúng tôi rất tôn kính đội trưởng, chỉ vì đội trưởng bây giờ vẫn còn nằm trên giường, còn đội trưởng Giang…. đội trưởng Giang lại không có chuyện gì, chúng tôi quan tâm tới sức khỏe của đội trưởng, nên muốn tới hỏi đội trưởng Giang có phương pháp điều trị gì tốt?"

Phương pháp điều trị tốt?

Nhớ tới một hồi ấn đẩy vừa rồi, trên khuôn mặt bình lặng của Giang Yến Tử nhuộm một lớp đỏ bừng.

Lắc lắc đầu nói: "
Không có".

Cô biết vết thương của Ngân Ly giống mình, ở trước ngực và sau lưng. Phương pháp điều trị của Diệp Thu đúng là rất tốt, nhưng không phải ai cũng hợp.

Hơn nữa, không thể không thừa nhận, trong lòng cô vẫn có chút ích kỷ, cô không hi vọng Diệp Thu dùng phương pháp trị bệnh này với cô gái khác.

Diệp Thu cũng thở phào, hắn sợ Giang Yến Tử nổi tâm địa, bán đứng mình. Nguồn: http://truyenyy.com

"Đội trưởng Giang, anh Diệp, giúp đỡ được không? Chúng tôi thật sự hi vọng đội trưởng có thể nhanh chóng khỏe lại" Thủy Điểu vẻ mặt khẩn cầu nói. Cô cho rằng Giang Yến Tử không chịu nói ra phương pháp điều trị: "Thật sự không có" Diệp Thu gượng cười nói.

"
Anh Diệp, đội trưởng Giang chính là do anh chữa khỏi phải không? Sao lại không có cách?"

Thấy vẻ mặt tiếc nuối của Thủy Điểu, Diệp Thu cười nói: "
Chuyện này, ………cách bình phục nhanh thì không có, buổi tối cô có thể tới chỗ tôi lấy đơn thuốc, về uống vài thanh thuốc đông y, máu đọng trong người đội trưởng các cô có thể được bài trừ, vết thương cũng nhanh khỏi. Chắc khoảng ba bốn ngày, không cần quá sốt ruột, như vậy chỉ có thể thu được hiệu quả ngược lại thôi".

Thủy Điểu vô cùng cảm kích, đầu như gà con mổ gạo, cười nói: "
Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn. Tiểu đội Cuồng Phong chúng tôi nợ các người một nhân tình, sau này nếu có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp".

Diệp Thu cười xua xua tay, Thủy Điểu thỏa mãn quay về.

"
Ây, đội trưởng tiểu đội Cuồng Phong cũng là mỹ nữ, thân hình cũng không kém cô… đáng tiếc…." Diệp Thu vẻ mặt tiếc nuối nói.

Ánh mắt Giang Yến Tử lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói gì.

Yến Thanh Phong và vài vị bên tổ chức cuộc thi và mấy vị giám khảo bàn bạc chi tiết của thi đấu vòng ba, lại tới bệnh viện của căn cứ an ủi hỏi thăm những tuyển thủ thất bại ở vòng hai, sau đó vội vàng chạy tới ký túc của Giang Yến Tử, gõ cửa mãi, không có ai trả lời.

Lẽ nào cô ấy thương nặng nằm viện rồi? Nhưng mình vừa từ bệnh viện ra, còn cố tình lưu ý, không thấy bóng cô ấy đâu.cuối cùng một nhân viên đi qua nói với hắn, đội trưởng Giang đang ở nhà ăn ăn cơm.

Ăn cơm ở nhà ăn? Khỏi nhanh như vậy?

Yến Thanh Phong đi tới nhà ăn của trụ sở, trên chiếc bàn quen thuộc thấy Diệp Thu đang ăn cơm, ngồi đối diện Diệp Thu là Giang Yến Tử. Bắt đầu từ ngày đầu tiên, hắn ngày nào cũng có thể nhìn thấy hai người giữ tư thế ngồi ở cùng một vị trí

Cô đang dùng thìa uống từng ngụm nhỏ cháo trong bát, nhìn sắc mặt đúng là không giống vẻ của người bị thương nghiêm trọng.

Bản thân Yến Thanh Phong là một cao thủ, tất nhiên biết mấy chưởng của Ngân Ly có thể tạo nên thương tổn cho Giang Yến Tử, nghĩ không ra nguyên nhân cô hồi phục nhanh như vậy, bước nhanh đi tới, lo lắng hỏi: "Yến Tử, cảm thấy thế nào rồi?"

"
Không sao" Giang Yến Tử ngẩng đầu, thấy là Yến Thanh Phong, thản nhiên đáp.

"
Có cho bác sỹ kiểm tra không?" Yến Thanh Phong nhìn Diệp Thu một cái hỏi.

"
Kiểm tra rồi"

"
Bác sỹ nói thế nào?"

"
Bác sỹ đã chữa khỏi giúp cô ấy rồi" Diệp Thu cười nói.

"
Thật sao, quá tốt rồi, bác sỹ nào? Tôi muốn gặp mặt cảm ơn" Yến Thanh Phong vui vẻ nói, ánh mắt luôn dừng trên mặt Giang Yến Tử, hoàn toàn không chú ý tới biểu hiện và ý tứ trong lời nói của Diệp Thu.

"
Bác sỹ đó chính là tôi" Diệp Thu chỉ mình nói.

Yến Thanh Phong lúc này mới quay mặt nhìn Diệp Thu một cái, lúc hắn và Giang Yến Tử nói chuyện, luôn có con ruồi nói đi nói lại bên tai hắn, khiến trong lòng hắn vô cùng khó chịu.

"
Là cậu?" Nhiệt tình trên mặt Yến Thanh Phong bỗng biến mất, lạnh lùng hỏi.

"
Là tôi, không phải ông nói muốn cảm ơn tôi sao?"

"
Cảm ơn" Yến Thanh Phong gật gật đầu, lại chuyển ánh mắt tới người Giang Yến Tử, thương xót nói: "Sao lại chỉ ăn cháo? Vẫn nên ăn thức ăn có dinh dưỡng, ngày mai phải thi đấu, nếu thấy cơ thể khó chịu, thì đừng tham gia nữa, sức khỏe quan trọng"

"
Trận đâu ngày mai tôi nhất định phải tham gia" Giang Yến Tử nói.

Yến Thanh Phong biết, chuyện Giang Yến Tử đã quyết định sẽ không thể thay đổi được, cười nói: "
Vậy được, em phải chú ý tới sức khỏe mình, tuyệt đối đừng làm bậy".

Giang Yến Tử bỏ thìa xuống, lau lau miệng, nói: "
Tôi ăn xong rồi, mọi người nói chuyện".

Giang Yến Tử đi xa rồi, Yến Thanh Phong mới xoay người nhìn Diệp Thu nói: "
Nếu muốn giành chức quán quân, trận ngày mai rất quan trọng, hi vọng vận số của cậu vẫn tốt như mọi khi".

Diệp Thu nhún nhún vai bất cần, cười nói: "
Ông không có ở đó, chức quán quân này có ý nghĩa gì? Ông nên rõ, mục đích tôi tới tham gia cuộc thi này là cái gì?"

Yến Thanh Phong cũng mặt dày cười nói: "
Cậu cũng nên hiểu, mục đích của tôi là gì?"

"
Tôi hiểu, cho nên mới cảm thấy tiếc nuốc cho hành động chạy đi làm giám khảo của ông".

"
Tôi cũng rất tiếc" Yến Thanh Phong cười nhạt nói.

Quả thật, hắn hối hận tới ruột cũng xanh rồi.

Nếu mình có cơ hội tham gia thi đấu, sớm đã đánh cho tên kiêu ngạo cuồng vọng này thành tàn phế rồi.

Nói không đầu không cuối, Yến Thanh Phong cười nhạt hai tiếng, quay người rời đi.

Đột nhiên, bước chân Yến Thanh Phong dừng lại, quay người, vẻ mặt tươi cười nhìn Diệp Thu, đi tới trước mặt hắn nhỏ tiếng nói: "Tôi biết cậu rất muốn nắm quyền điều khiển bộ đội số 5, đáng tiếc, tôi sẽ không cho cậu cơ hội. Bộ đội số 5 chỉ có một trung tâm, đó chính là tôi. Đương nhiên, cha cậu cũng từng đảm nhiệm chức đội trưởng bộ đội số 5, nhưng… ông ấy là sự sỉ nhục của bộ đội số 5"

Sự sỉ nhục của bộ đội số 5?

Diệp Thu chỉ thấy máu nóng trào lên, một tay đập trên bàn, khiến đồ ăn trong chén đĩa trên bàn văng ra ngoài, rơi loảng xoảng loảng xoảng.

Xôn xao!

Diệp Thu đẩy ghế ra, ánh mắt lạng lùng đối mặt với Yến Thanh Phong.

Diệp Thu đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, tiếng vang lại quá vang dội đột ngột, bỗng thu hút ánh mắt của mọi người trong nhà ăn.

Thấy Diệp Thu đang đứng giằng co với giám khảo Yến Thanh Phong của cuộc thi lần này, điệu bộ muốn động thủ đánh người, không người nhìn nhau.

Mặc dù bọn họ đã công nhận thân thủ của Diệp Thu đủ cường hãn, hơn nữa con người có chút cao ngạo, nhưng, không ai có thể ngờ tới ngay cả giám khảo hắn cũng dám trêu.

Đó có thể là hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu đó.

"Tôi chỉ nói một sự thực mà thôi. Không thể tiếp nhận?" Yến Thanh Phong cười ha ha nói: "Tôi nghĩ, văn bản quy định quy tắc cậu chắc chưa đọc kỹ rồi? Tuyển thủ tham gia thi đấu đấu riêng có thể sẽ bị hủy tư cách tham gia thi đấu. Cậu muốn chức quán quân như vậy, chắc sẽ không làm chuyện ngốc này chứ?"

Sắc mặt Diệp Thu xám xịt, khó khăn lắm mới nén được lửa giận trong lòng xuống. hắn biết Yến Thanh Phong đang muốn làm gì, hắn muốn chọc giận mình

Hắn sợ rồi, sợ hắn không thể giết chết mình.

Nghĩ rõ ý định của Yến Thanh Phong, Diệp Thu ngược lại thản nhiên cười, nói: "
Tôi tất nhiên không làm chuyện ngốc này, tôi còn đợi dẫm dưới chân từng người các người, lấy được chức quán quân cơ".

"
Vậy thì tốt" Yến Thanh Phong mỉm cười gật đầu, trong lòng lại hơi tiếc nuối. Vốn cho rằng đề tài cha hắn sẽ khiến hắn không không chế được cảm xúc….

Vừa xoay người đi, một cốc thể nóng hất trên tây phục màu đen của hắn.

"
Hả… ông mù mắt à? Đi không nhìn đường, đụng hỏng cà phê của người ta… Ông phải bồi thường cho tôi" Lâm Bảo Nhi chỉ Yến Thanh Phong lớn tiếng mắng.

Nhân lúc không ai chú ý, còn chớp chớp mắt với Diệp Thu, vẻ mặt mập mờ theo kiểu thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn.

Diệp Thu gượng cười, tiểu ma nữ này tới xen vào làm gì?

/750

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status