Nghe Diệp Thu nói, trong nội tâm Yến Thanh Phong không khỏi có chút bận tâm. Từ lúc hắn đảm nhận vị trí đội trưởng Đệ Ngũ bộ đội, hắn đã hết lòng ủng hộ Tham Lang kế thừa tiếp nhận vị trí của mình. Tham Lang là do chính tay han cất nhắc đề bạt cùng huấn luyện, mặc dù hắn đã đi rồi nhưng vẫn còn ảnh hưởng nhất định.
Hắn định sau khi chuyện của Yến gia chấm dứt thì sẽ tìm một cơ hội để trở lại Đệ Ngũ bộ đội. Hoặc là lại có thể trở thành trưởng quan của tất cả bộ đội đặc chủng Hoa Hạ. Lúc đó Đệ Ngũ bộ đội mặc nhiên là thuộc về quyền quản lý của mình nhưng nếu như Diệp Thu cố tình muốn tranh phong thì tình huống có thể bất đồng.
Diệp Thu giờ đây là nhân vật nổi danh ở Yến kinh, là con trai Diệp Trọng và con rể Lâm gia. Nếu như hắn muốn tranh thì ai có thể tranh được.
"Đương nhiên, chúc ngươi thành công." Yến Thanh Phong mỉm cười gật đầu, chuẩn bị dẫn người rời đi. Vừa rồi, sau khi rời khỏi Đệ Ngũ bộ đội tâm tình của hắn cực kỳ không tốt, đây cùng là lý do hôm nay hắn xuất hiện ở câu lạc bộ Thiên An.
Bây giờ nhìn Diệp Thu một bộ tiểu nhân đắc chí thì hắn sợ là chính mình nhịn không được mà lên đài đánh vài quyền.
Nhẫn nại. Nhẫn nại! Nhẫn nại nữa!
Đây tất cả là vì việc của Yến gia và cũng là việc duy nhất có thể làm. Tựa như gia gia đã nói, phải đem thân thể cùng đầu chui vào trong bùn. Hắn giờ đây không muốn cùng Diệp Thu phát sinh xung đột, mà cũng không dám.
"Tại sao, phải đi a?" Nhìn thoáng qua Diệp Thu hỏi.
"Còn có việc gì sao?" Yến Thanh Phong dừng lại nhưng không có quay đầu lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"Muốn thi đấu hữu nghị hay không?" Diệp Thu híp mắt hỏi.
"Thi đấu hữu nghị?" Thanh âm Yến Thanh Phong trở nên âm lãnh. Người này gây sự, chẳng lẽ cho là mình sợ hắn sao.
Không biết sống chết, chờ xem.
"Đúng vậy, thi đấu hữu nghi. Lần trước trong dịp bộ đội đặc chủng luận võ trong nội tâm ta vẫn phi thường tiếc nuối. Mọi người đều nói ngươi là đệ nhất cao thủ trong quân nên ta ngưỡng mộ đã lâu. Đương nhiên, nếu như ngươi hôm nay thân thể không thoải mái thì để lần sau đi". Diệp Thu trong tay xoa xoa một dúm tóc, cười tủm tỉm nói.
Hắn đã sớm muốn khiêu chiến Yến Thanh Phong nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội phù hợp. Lần này lão đầu Yến gia kia cố ý giả bộ bệnh để tránh né hơn phân nửa trách nhiệm, khiến cho trong lòng Diệp Thu ức chế không có chỗ giải thoát. Cho nên, nếu như có thể đem cháu nội Yến lão đầu đánh cho tơi bời thì cũng là một phương thức hả giận không tệ…
Vài ngày trước hắn đột nhiên ngộ ra Tứ trọng kình khiến cho trong lòng Diệp Thu lòng tự tin tăng vọt. Mặc dù chưa cùng người này giao đấu, không biết sâu cạn của hắn nhưng Diệp Thu cũng không sợ chút nào.
Chiến ý điên cuồng tăng lên, máu huyết cả người như thiêu đốt sôi trào lên.
Chiến? Hoặc là bất chiến? Trong lòng Yến Thanh Phong rất khó lựa chọn.
Giờ đây tình huống Yến gia nói cho hắn biết, nhất định phải cúi thấp đầu, không thể gây chuyện được nhưng đây là do Diệp Thu bức bách hơn nữa bản thân hắn cũng có khát vọng chiến đấu nên hắn rất muốn đáp ứng. Trong lòng hắn cũng có một cỗ lửa giận cần phóng thích.
"Thật có lỗi, ta không có thời gian, lần sau đi." Yến Thanh Phong vừa cười vừa nói. Có lẽ vẻ mặt bên ngoài vẫn nho nhã lễ độ như trước, thanh âm vẫn to như trước kia nhưng hắn cảm thấy như có đồ vật gì đó nuốt không trôi. Từng bước thân hình hắn đi ra ngoài.
"Yên ca, ngươi sao thế?".
"Đại ca, tiểu tử này khiêu khích, chúng ta khách khí với hắn làm cái gì?"
"Yến ca, có muốn ta giúp ngươi một tay tìm hảo thủ hay không?". Việc Yến Thanh Phong từ chối khiến cho đám công tử gia môn túm tụm phía sau hắn rất là ngoài ý muốn và bất an. Trước kia, bọn họ cảm thấy có Yến Thanh Phong che chở mà cảm thấy vô luận người nào đều không cần cố kỵ nhưng là bây giờ -- hắn vậy mà lại sợ hãi.
Cự tuyệt, chẳng lẽ không phải là cớ tốt nhất để đào thoát sao?
Đi ngược dòng nước, không tiền tất lùi. So sánh thì lúc này Diệp Thu thế mạnh mà Yến Thanh Phong thế yếu. Đây là điều tất cả mọi người đều nhìn ra được. Nhìn thấy ánh mắt Diệp Thu quét qua trên người, bọn họ, không kìm lòng được, không ít người lén lút lùi ra xa một ít, tận lực giữ một khoảng cách cùng Yến Thanh Phong. Là không muốn tiếp tục dựa vào cái cây Yến gia này là đề phòng bị Diệp Thu trả đũa.
"Bằng hữu của ngươi giống như đều rất là thất vọng", Diệp Thu chỉ vào những tiểu tử nọ, vừa cười vừa nói.
"Đó là quan điểm cá nhân của bọn họ đối với ta không có quan hệ. Thật có lỗi, ta có việc đi trước" Yến Thanh Phong nhìn Diệp Thu gật nhẹ đầu rồi đi nhanh ra phía cửa. Không còn có quay đầu lại.
Từ phía sau lưng nhìn vào, thân hình hắn vốn cao to thì nay như thấp đi và thậm chí có chút ít cong xuống. Đồng bọn của Yến Thanh Phong nhìn thấy nhân vật chủ yếu rời đi thì cũng không ở lại. Đa số đều tản ra, tuy nhiên còn có kẻ tỏ ra thân mật cùng Diệp Thu lên tiếng kêu gọi.
Diệp Thu nhìn bóng lưng Yến Thanh Phong mà ngẩn người ra, người này thật đúng là có chút không đơn giản. Nếu như hắn bị chính mình khích tướng mà đáp ứng thì mới chính thức làm cho người ta xem nhẹ.
"Diệp Thu, anh nếu như có chuyện muốn làm thì chúng ta trở về đi thôi? Dù sao em cũng muốn chơi bóng." Lam Khả Tâm ôn nhu nói.
"Đi, anh dạy cho em." Diệp Thu sờ sờ đầu Lam Khả Tâm nói.
Lam Khả Tâm tuy nhìn như văn nhược nhưng lại rất có thiên phú về vận động. Được Diệp Thu chỉ điểm, kỹ thuật đá bóng của Lam Khả Tâm tiến bộ thần tốc, vậy mà trong lúc nhất thời cùng Diệp Thu đánh ngang tay. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì Diệp Thu ngầm thả.
Trong lúc hai người đang nhiệt liệt chém giết thì cô gái phục vụ cầm điện thoại chạy tới. Diệp Thu đi qua nhìn thấy số của Lâm Thương Lan thì lo lắng hắn tìm mình có chuyện gì đang muốn nghe thì không ngờ trong loa truyền đến thanh âm của Uông Kiếm Hàn. Hắn cười ha hả nói: "Nhị ca, ngươi đang ở đâu đấy? Ta hiểu rõ ngươi giờ đây đang có mỹ nhân làm bạn nhưng ngươi cũng không thể thấy sắc mà quên huynh đệ a? Ngươi xem ta là bị ngươi kéo về Yến Kinh, giờ đây ngươi đem ta nhét vào Yến Kinh còn chính mình thì đi tầm hoan tác nhạc, ngươi thật nhẫn tâm a".
Diệp Thu vừa cười vừa nói:"Ngươi giờ đây chẳng phải cũng đang tìm vui đó sao.". Từ thanh âm trong loa Diệp Thu suy đoán hai người bọn họ khẳng định là đang uống rượu.
"Ha ha, Nhị ca anh minh. Ta cùng lão đại đang uống rượu! Ngươi muốn tới hay không tới?". Diệp Thu nhìn thoáng qua Lam Khả Tâm bên cạnh áy náy nói:"Ta còn có một số việc phải xử lý, không đi được, ngày mai đi".
"Hảo, ta chỉ muốn gọi điện thoại hỏi một chút thôi. Ta hiểu rằng ngươi trở về là có nhiều việc. Ngươi đang vội a. Ta treo máy đây. Đang có một cực phẩm Tiểu muội muội cùng ta uống rượu, ngươi nhất định không đoán được là ai đâu." Uông Kiếm Hàn cười lạnh nói.
Phòng họp trang nghiêm, một đám lão nhân mặc quân trang phân làm hai nhóm. Tuy bọn họ tuổi đã già, tóc đã sớm bị tuế nguyệt nhuộm trắng nhưng eo lưng vẫn thẳng tắp, trên vai vẫn chịu trách nhiệm gánh đỡ bảo vệ Hoa Hạ.
Sau lưng bọn họ đầy hoa tươi nhả nhụy, kiều diễm ướt át. Cùng bọn với bộ dáng của đám lão nhân này tương phản. Một cương một nhu, hài hòa.
"……Trải qua quân báo điều tra phát hiện, đội trưởng Diệp Trọng xác thực là người bị người hãm hại. Hắn và tổ chức sát thủ căn bản không có bất luận liên lạc gì, càng không có nguyên do bán đứng ích lợi quốc gia……". Người đang lên tiếng là Cục trưởng Cục quân báo Trần Phương.
Tuy chức vị của hắn tại đây so với đám lão đẩu tử kia thì không đáng nhắc tới nhưng bởi vì hắn là Cục trưởng quân báo lại vâng mệnh điều tra việc này. Cho nên, có trách nhiệm báo cáo trước các tướng lãnh quân đội.
Lần hành động kia, Diệp Trọng làm gương cho binh sĩ, hoàn thành tốt nhiệm vụ tổ chức giao
cho. Chỉ là bởi vì tin tình báo sai lầm mà cuối cùng gây thành thảm kịch ".
Sau khi báo cáo xong, trong phòng họp im ắng. Không có ai nói chuyện. Tất cả mọi người trầm mặc không tiếng động.
Ba!
Một viên tướng mập mạp vỗ bàn mắng to: "Buồn cười thật. Buồn cười. Thật sự là quá đáng.
Không ngờ trong quân đội chúng ta còn có loại con sâu làm rầu nồi canh này. Năm đó ta còn
lão Lý ở hạm đội hải quân tranh cướp người, ta muốn hắn tham gia không quân. Sau khi hắn gặp chuyện
không may, ta thất vọng và còn thống mạ hắn dừng lại, đừng uống nhiều rượu. Không ngờ là hắn bị
người hãm hại. Buồn cười Thật sự là buồn cười.".
"Đúng vậy. Trần Đại Pháo nói không sai. Năm đó ta xác thực rất yêu quý Diệp Trọng. Hắn là quân nhân trời sinh. Nhân tài như vậy lại bị người ta hãm hại tha hương, thật sự là làm cho lòng người lạnh lẽo." Một lão đầu tử gầy gò vô cùng đau đớn nói.
"Ta có trách nhiệm a! Lúc trước Diệp Trọng đội trưởng gặp chuyện không may, ta phi thường khiếp sợ. Kết quả là hắn áy náy mà từ chức. Không ngờ kết quả lại là như vậy." Lý lão mà Diệp Thu lần trước gặp qua một lần nói.
Hắn cũng là người bị hại trong sự kiện Diệp Trọng. Cũng là bời vì lúc trước hắn là đội trưởng Đệ Ngũ bộ đội nên khi Diệp Trọng gặp chuyện không may thì hắn đã bị cấp trên tạm thời cách chức. Cuối cùng do lớn tuổi hơn nữa cũng không phải giữ chức vị trọng yếu gì nên được quân bộ cho giữ một chức vị nhàn tản.
Mấy lão nhân ngồi ở bàn hội nghị nhìn quét qua toàn trường, trầm giọng nói:"Mọi người nói xem chuyện này nên xử lý như thế nào a".
"Nên khôi phục danh dự liệt sĩ.".
"Đem thi cốt trở về hậu táng ".
"Trên nắp quan nên phủ quốc kỳ a? Hắn là vì quốc gia chấp hành nhiệm vụ mà chết a".
"Trợ cấp và bồi thường cho gia đình hắn. Dù sao, bọn họ cũng đi ủy khuất bao nhiêu năm rồi……".
Nhìn thấy nhiều người như vậy vì mình nói chuyện, thế cục hiện nghiêng về một bên trong nội tâm Diệp Thu ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
"Phụ thân, nếu như ngươi có linh thì nhất định sẽ cảm thấy vui mừng a? Giờ đây chân tướng rõ
ràng, ngươi trở về thôi a. Trở lại quốc gia sinh ra ngươi nuôi dưỡng ngươi, trở lại dùng tánh mạng
cùng linh hồn bảo vệ quốc gia. Trở lại Trở lại nơi ngươi đã ủy khuất hơn hai mươi năm qua a".
Bất giác, trên mặt hắn có nước mắt rơi xuống.
Hắn định sau khi chuyện của Yến gia chấm dứt thì sẽ tìm một cơ hội để trở lại Đệ Ngũ bộ đội. Hoặc là lại có thể trở thành trưởng quan của tất cả bộ đội đặc chủng Hoa Hạ. Lúc đó Đệ Ngũ bộ đội mặc nhiên là thuộc về quyền quản lý của mình nhưng nếu như Diệp Thu cố tình muốn tranh phong thì tình huống có thể bất đồng.
Diệp Thu giờ đây là nhân vật nổi danh ở Yến kinh, là con trai Diệp Trọng và con rể Lâm gia. Nếu như hắn muốn tranh thì ai có thể tranh được.
"Đương nhiên, chúc ngươi thành công." Yến Thanh Phong mỉm cười gật đầu, chuẩn bị dẫn người rời đi. Vừa rồi, sau khi rời khỏi Đệ Ngũ bộ đội tâm tình của hắn cực kỳ không tốt, đây cùng là lý do hôm nay hắn xuất hiện ở câu lạc bộ Thiên An.
Bây giờ nhìn Diệp Thu một bộ tiểu nhân đắc chí thì hắn sợ là chính mình nhịn không được mà lên đài đánh vài quyền.
Nhẫn nại. Nhẫn nại! Nhẫn nại nữa!
Đây tất cả là vì việc của Yến gia và cũng là việc duy nhất có thể làm. Tựa như gia gia đã nói, phải đem thân thể cùng đầu chui vào trong bùn. Hắn giờ đây không muốn cùng Diệp Thu phát sinh xung đột, mà cũng không dám.
"Tại sao, phải đi a?" Nhìn thoáng qua Diệp Thu hỏi.
"Còn có việc gì sao?" Yến Thanh Phong dừng lại nhưng không có quay đầu lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"Muốn thi đấu hữu nghị hay không?" Diệp Thu híp mắt hỏi.
"Thi đấu hữu nghị?" Thanh âm Yến Thanh Phong trở nên âm lãnh. Người này gây sự, chẳng lẽ cho là mình sợ hắn sao.
Không biết sống chết, chờ xem.
"Đúng vậy, thi đấu hữu nghi. Lần trước trong dịp bộ đội đặc chủng luận võ trong nội tâm ta vẫn phi thường tiếc nuối. Mọi người đều nói ngươi là đệ nhất cao thủ trong quân nên ta ngưỡng mộ đã lâu. Đương nhiên, nếu như ngươi hôm nay thân thể không thoải mái thì để lần sau đi". Diệp Thu trong tay xoa xoa một dúm tóc, cười tủm tỉm nói.
Hắn đã sớm muốn khiêu chiến Yến Thanh Phong nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội phù hợp. Lần này lão đầu Yến gia kia cố ý giả bộ bệnh để tránh né hơn phân nửa trách nhiệm, khiến cho trong lòng Diệp Thu ức chế không có chỗ giải thoát. Cho nên, nếu như có thể đem cháu nội Yến lão đầu đánh cho tơi bời thì cũng là một phương thức hả giận không tệ…
Vài ngày trước hắn đột nhiên ngộ ra Tứ trọng kình khiến cho trong lòng Diệp Thu lòng tự tin tăng vọt. Mặc dù chưa cùng người này giao đấu, không biết sâu cạn của hắn nhưng Diệp Thu cũng không sợ chút nào.
Chiến ý điên cuồng tăng lên, máu huyết cả người như thiêu đốt sôi trào lên.
Chiến? Hoặc là bất chiến? Trong lòng Yến Thanh Phong rất khó lựa chọn.
Giờ đây tình huống Yến gia nói cho hắn biết, nhất định phải cúi thấp đầu, không thể gây chuyện được nhưng đây là do Diệp Thu bức bách hơn nữa bản thân hắn cũng có khát vọng chiến đấu nên hắn rất muốn đáp ứng. Trong lòng hắn cũng có một cỗ lửa giận cần phóng thích.
"Thật có lỗi, ta không có thời gian, lần sau đi." Yến Thanh Phong vừa cười vừa nói. Có lẽ vẻ mặt bên ngoài vẫn nho nhã lễ độ như trước, thanh âm vẫn to như trước kia nhưng hắn cảm thấy như có đồ vật gì đó nuốt không trôi. Từng bước thân hình hắn đi ra ngoài.
"Yên ca, ngươi sao thế?".
"Đại ca, tiểu tử này khiêu khích, chúng ta khách khí với hắn làm cái gì?"
"Yến ca, có muốn ta giúp ngươi một tay tìm hảo thủ hay không?". Việc Yến Thanh Phong từ chối khiến cho đám công tử gia môn túm tụm phía sau hắn rất là ngoài ý muốn và bất an. Trước kia, bọn họ cảm thấy có Yến Thanh Phong che chở mà cảm thấy vô luận người nào đều không cần cố kỵ nhưng là bây giờ -- hắn vậy mà lại sợ hãi.
Cự tuyệt, chẳng lẽ không phải là cớ tốt nhất để đào thoát sao?
Đi ngược dòng nước, không tiền tất lùi. So sánh thì lúc này Diệp Thu thế mạnh mà Yến Thanh Phong thế yếu. Đây là điều tất cả mọi người đều nhìn ra được. Nhìn thấy ánh mắt Diệp Thu quét qua trên người, bọn họ, không kìm lòng được, không ít người lén lút lùi ra xa một ít, tận lực giữ một khoảng cách cùng Yến Thanh Phong. Là không muốn tiếp tục dựa vào cái cây Yến gia này là đề phòng bị Diệp Thu trả đũa.
"Bằng hữu của ngươi giống như đều rất là thất vọng", Diệp Thu chỉ vào những tiểu tử nọ, vừa cười vừa nói.
"Đó là quan điểm cá nhân của bọn họ đối với ta không có quan hệ. Thật có lỗi, ta có việc đi trước" Yến Thanh Phong nhìn Diệp Thu gật nhẹ đầu rồi đi nhanh ra phía cửa. Không còn có quay đầu lại.
Từ phía sau lưng nhìn vào, thân hình hắn vốn cao to thì nay như thấp đi và thậm chí có chút ít cong xuống. Đồng bọn của Yến Thanh Phong nhìn thấy nhân vật chủ yếu rời đi thì cũng không ở lại. Đa số đều tản ra, tuy nhiên còn có kẻ tỏ ra thân mật cùng Diệp Thu lên tiếng kêu gọi.
Diệp Thu nhìn bóng lưng Yến Thanh Phong mà ngẩn người ra, người này thật đúng là có chút không đơn giản. Nếu như hắn bị chính mình khích tướng mà đáp ứng thì mới chính thức làm cho người ta xem nhẹ.
"Diệp Thu, anh nếu như có chuyện muốn làm thì chúng ta trở về đi thôi? Dù sao em cũng muốn chơi bóng." Lam Khả Tâm ôn nhu nói.
"Đi, anh dạy cho em." Diệp Thu sờ sờ đầu Lam Khả Tâm nói.
Lam Khả Tâm tuy nhìn như văn nhược nhưng lại rất có thiên phú về vận động. Được Diệp Thu chỉ điểm, kỹ thuật đá bóng của Lam Khả Tâm tiến bộ thần tốc, vậy mà trong lúc nhất thời cùng Diệp Thu đánh ngang tay. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì Diệp Thu ngầm thả.
Trong lúc hai người đang nhiệt liệt chém giết thì cô gái phục vụ cầm điện thoại chạy tới. Diệp Thu đi qua nhìn thấy số của Lâm Thương Lan thì lo lắng hắn tìm mình có chuyện gì đang muốn nghe thì không ngờ trong loa truyền đến thanh âm của Uông Kiếm Hàn. Hắn cười ha hả nói: "Nhị ca, ngươi đang ở đâu đấy? Ta hiểu rõ ngươi giờ đây đang có mỹ nhân làm bạn nhưng ngươi cũng không thể thấy sắc mà quên huynh đệ a? Ngươi xem ta là bị ngươi kéo về Yến Kinh, giờ đây ngươi đem ta nhét vào Yến Kinh còn chính mình thì đi tầm hoan tác nhạc, ngươi thật nhẫn tâm a".
Diệp Thu vừa cười vừa nói:"Ngươi giờ đây chẳng phải cũng đang tìm vui đó sao.". Từ thanh âm trong loa Diệp Thu suy đoán hai người bọn họ khẳng định là đang uống rượu.
"Ha ha, Nhị ca anh minh. Ta cùng lão đại đang uống rượu! Ngươi muốn tới hay không tới?". Diệp Thu nhìn thoáng qua Lam Khả Tâm bên cạnh áy náy nói:"Ta còn có một số việc phải xử lý, không đi được, ngày mai đi".
"Hảo, ta chỉ muốn gọi điện thoại hỏi một chút thôi. Ta hiểu rằng ngươi trở về là có nhiều việc. Ngươi đang vội a. Ta treo máy đây. Đang có một cực phẩm Tiểu muội muội cùng ta uống rượu, ngươi nhất định không đoán được là ai đâu." Uông Kiếm Hàn cười lạnh nói.
Phòng họp trang nghiêm, một đám lão nhân mặc quân trang phân làm hai nhóm. Tuy bọn họ tuổi đã già, tóc đã sớm bị tuế nguyệt nhuộm trắng nhưng eo lưng vẫn thẳng tắp, trên vai vẫn chịu trách nhiệm gánh đỡ bảo vệ Hoa Hạ.
Sau lưng bọn họ đầy hoa tươi nhả nhụy, kiều diễm ướt át. Cùng bọn với bộ dáng của đám lão nhân này tương phản. Một cương một nhu, hài hòa.
"……Trải qua quân báo điều tra phát hiện, đội trưởng Diệp Trọng xác thực là người bị người hãm hại. Hắn và tổ chức sát thủ căn bản không có bất luận liên lạc gì, càng không có nguyên do bán đứng ích lợi quốc gia……". Người đang lên tiếng là Cục trưởng Cục quân báo Trần Phương.
Tuy chức vị của hắn tại đây so với đám lão đẩu tử kia thì không đáng nhắc tới nhưng bởi vì hắn là Cục trưởng quân báo lại vâng mệnh điều tra việc này. Cho nên, có trách nhiệm báo cáo trước các tướng lãnh quân đội.
Lần hành động kia, Diệp Trọng làm gương cho binh sĩ, hoàn thành tốt nhiệm vụ tổ chức giao
cho. Chỉ là bởi vì tin tình báo sai lầm mà cuối cùng gây thành thảm kịch ".
Sau khi báo cáo xong, trong phòng họp im ắng. Không có ai nói chuyện. Tất cả mọi người trầm mặc không tiếng động.
Ba!
Một viên tướng mập mạp vỗ bàn mắng to: "Buồn cười thật. Buồn cười. Thật sự là quá đáng.
Không ngờ trong quân đội chúng ta còn có loại con sâu làm rầu nồi canh này. Năm đó ta còn
lão Lý ở hạm đội hải quân tranh cướp người, ta muốn hắn tham gia không quân. Sau khi hắn gặp chuyện
không may, ta thất vọng và còn thống mạ hắn dừng lại, đừng uống nhiều rượu. Không ngờ là hắn bị
người hãm hại. Buồn cười Thật sự là buồn cười.".
"Đúng vậy. Trần Đại Pháo nói không sai. Năm đó ta xác thực rất yêu quý Diệp Trọng. Hắn là quân nhân trời sinh. Nhân tài như vậy lại bị người ta hãm hại tha hương, thật sự là làm cho lòng người lạnh lẽo." Một lão đầu tử gầy gò vô cùng đau đớn nói.
"Ta có trách nhiệm a! Lúc trước Diệp Trọng đội trưởng gặp chuyện không may, ta phi thường khiếp sợ. Kết quả là hắn áy náy mà từ chức. Không ngờ kết quả lại là như vậy." Lý lão mà Diệp Thu lần trước gặp qua một lần nói.
Hắn cũng là người bị hại trong sự kiện Diệp Trọng. Cũng là bời vì lúc trước hắn là đội trưởng Đệ Ngũ bộ đội nên khi Diệp Trọng gặp chuyện không may thì hắn đã bị cấp trên tạm thời cách chức. Cuối cùng do lớn tuổi hơn nữa cũng không phải giữ chức vị trọng yếu gì nên được quân bộ cho giữ một chức vị nhàn tản.
Mấy lão nhân ngồi ở bàn hội nghị nhìn quét qua toàn trường, trầm giọng nói:"Mọi người nói xem chuyện này nên xử lý như thế nào a".
"Nên khôi phục danh dự liệt sĩ.".
"Đem thi cốt trở về hậu táng ".
"Trên nắp quan nên phủ quốc kỳ a? Hắn là vì quốc gia chấp hành nhiệm vụ mà chết a".
"Trợ cấp và bồi thường cho gia đình hắn. Dù sao, bọn họ cũng đi ủy khuất bao nhiêu năm rồi……".
Nhìn thấy nhiều người như vậy vì mình nói chuyện, thế cục hiện nghiêng về một bên trong nội tâm Diệp Thu ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
"Phụ thân, nếu như ngươi có linh thì nhất định sẽ cảm thấy vui mừng a? Giờ đây chân tướng rõ
ràng, ngươi trở về thôi a. Trở lại quốc gia sinh ra ngươi nuôi dưỡng ngươi, trở lại dùng tánh mạng
cùng linh hồn bảo vệ quốc gia. Trở lại Trở lại nơi ngươi đã ủy khuất hơn hai mươi năm qua a".
Bất giác, trên mặt hắn có nước mắt rơi xuống.
/750
|