Chương 1: Lên giường với người đẹp
Trên giường mọi thứ đều xộc xệch.
“Đừng khóc nữa!”
Thấy cô ngồi khóc như vậy Triệu Dương cũng bực, có lòng tốt đưa người say về nhà, ngờ đâu lại xảy ra cơ sự này, anh không hiểu được là tại sao nữa!
Nhớ lại được chuyện đã xảy ra đêm qua, Tô Linh cũng ngừng khóc: “Anh quát cái gì mà quát?”
Triệu Dương thở dài nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc này.”
Tô Linh lau nước mắt đáp: “Anh chịu trách nhiệm sao? Anh lấy cái gì ra để mà chịu trách nhiệm chứ?”
Đôi mắt trong veo ấy, lóe lên một ánh mắt lạnh lùng ghê người.
Trinh tiết mà cô đã cố gắng giữ gìn hơn hai mươi năm nay, vậy mà trong đêm trước ngày đính hôn lại bị một tên bảo vệ quèn của khu chung cư cướp mất.
Nghĩ vậy cô muốn chết quách đi cho xong, nhưng chết lúc này thì giải quyết được vấn đề gì?
Triệu Dương nghiêm túc nói: “Tôi sẽ làm theo bất cứ những gì cô muốn!”
Tô Linh giễu cợt đáp: “Bất cứ những gì tôi muốn? Tôi đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Tô Thị, tổng tiền lương rồi tiền thưởng của anh hằng tháng cũng chẳng đủ cho tôi ăn uống, có khi còn chẳng đủ cho tôi mua một thỏi son!”
Cô thấy suy nghĩ của Triệu Dương thật là nực cười.
“Anh chịu trách nhiệm?”
“Anh định chịu trách nhiệm thế nào?”
“Anh chịu trách nhiệm nổi sao?”
Cô vốn dĩ chỉ là hơi bá đạo, chứ không phải kiểu phụ nữ khó tính, hà khắc.
Tuy nhiên nhìn Triệu Dương khiến cô nhớ lại việc cuồng nhiệt xảy ra tối qua.
Cô như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên đại dương, rồi bị những con sóng lớn vô tình đánh từng đợt, từng đợt.
Hối hận, tuyệt vọng, thậm chí là tủi nhục!
Triệu Dương bị cô hỏi dồn như vậy thì ngây người ra, sau đó tự cười bản thân.
Thì cũng đúng thôi, bản thân anh cũng chỉ là một thằng bảo vệ đêm quèn của khu này.
Nếu như đêm qua không xảy ra sự việc hoang đường đó, thì giữa anh với cô cũng đâu có thể có chuyện gì được.
E là trong mắt cô, anh cũng chẳng khác nào một ngọn cỏ ven đường nhỉ?
Tô Linh cũng chẳng đợi Triệu Dương trả lời.
Cô với lấy chiếc áo sơ mi trên giường rồi mặc vào, khi cô cài đến chiếc cúc thứ ba, thì cảm nhận được một cảm giác đau rát, tựa hồ như nhắc nhớ cô đến sự việc đêm qua.
Cô vừa nói, vừa ra khỏi giường: “Anh mau cút ra khỏi nhà tôi, nếu như có ai biết được chuyện đêm qua, tôi nhất định sẽ không tha cho anh!
Bước chân của cô có chút lảo đảo vì đau.
Trước đó Triệu Dương đã mặc quần áo chỉnh tề, thấy vậy anh định đưa tay ra đỡ, kết quả bị cô hung hăng gạt ra.
Tô Linh trừng mắt lên: “Cút ngay, đừng để bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào người tôi!”
Trong lòng Triệu Dương có chút không vui, anh cầm lấy chiếc áo khoác ngoài rồi rời đi.
Tô Linh chợt sững sờ, quát lớn: “Anh định đi đâu?”
Triệu Dương tự cười nói: “Tôi đi làm! Tôi không giống như thiên kim đại tiểu thư cô, không cần làm cũng có thể có một cuộc sống tốt!”
Tô Linh tức giận ra lệnh: “Anh không được đi!”
Thấy Triệu Dương không phản ứng lại, Tô Linh lấy đại ở đầu giường một thứ gì đó rồi ném về phía anh..
“Tên khốn kiếp, anh đứng lại cho tôi!”
Triệu Dương bị chiếc quần lót ném trúng, trong lòng vô cùng tức giận.
Đúng lúc đó anh nhìn thấy dấu răng và vết hôn còn lưu lại trên cổ Tô Linh, khiến anh quên hết những gì định nói.
“Những lời khi nãy tôi nói là thật, nếu cô muốn tôi chịu trách nhiệm, thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi.”
Tô Linh cũng cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng rồi cô cười nhạt nói: “Anh muốn tôi bắt anh chịu trách nhiệm hay sao?”
Triệu Dương không buồn giải thích thêm: “Tùy cô nghĩ sao cũng được.”
Tô Linh đẹp thì có đẹp, tiền thì có nhiều, nhưng anh cũng không phải loại người vì tiền mà quỳ gối.
Cửa đóng sầm lại.
Tô Linh lảo đảo đi đến trước gương, cô nhìn những vết đỏ còn hằn trên cơ thể, toàn thân là một mùi kỳ dị, chiếc quần tất còn chưa kịp cởi ra, vậy mà đã bị xé rách.
Bỗng nhiên cô cảm thấy hối hận, tại sao lại dễ dàng để anh ta đi như vậy.
Tên khốn này đã hành hạ cơ thể cô đêm qua, để hắn đi, chẳng phải là quá nhân nhượng cho hắn sao?
Không thể nào!
…
Triệu Dương vừa mới trở về phòng trực ban, thì nghe thấy có tiếng người hỏi: “Triệu Dương, ca trực đêm qua cậu đã đi đâu?”
Tên mập này chính là đội trưởng đội bảo vệ, anh ta họ Tôn, luôn ganh ghét Triệu Dương.
Triệu Dương cũng không muốn bị Tôn mập nắm thóp, nhưng anh cũng không biết nên giải thích ra sao?
Lẽ nào nói là vì tinh thần “khách hàng là thượng đế”, nên đêm qua đã ngủ cả đêm với chủ nhà ở tòa số 5.
Mà cho dù anh có nói ra thì chắc cũng chẳng ai tin!
“Sao thế, sao không nói gì?”
Triệu Dương cười trừ, coi như để khỏi phải giải thích.
Tôn mập không ngừng cười mỉa, nói: “Đêm qua cậu bỏ bê công việc, nên thưởng tháng này sẽ không có, ngoài ra sẽ bị phạt thêm hai trăm tệ nữa, nếu có lần sau thì sẽ bị đuổi để làm gương cho người khác.”
Lúc này, xuất hiện một chiếc Porsche màu trắng tiến đến.
Cả đám nhân viên bảo vệ mất hồn mất vía, ngay cả Tôn mập cũng vậy.
Đế Uyển nổi tiếng là khu nhà giàu, hơn nữa phần lớn chủ nhà đều là nữ.
Có những người đến đây làm bảo vệ không phải vì mấy đồng lương còi đó, mà họ hy vọng có cơ hội lên giường với chủ nhà, nếu được như vậy thì bức tranh cuộc đời vài chục năm sau đó sẽ vô cùng tươi sáng.
Cũng giống như cô gái đang lái chiếc xe này, cô ấy là Mạnh Kiều chủ tòa số 9, có tiền, xinh đẹp, hơn nữa lại còn độc thân.
Tôn mập le ve đi đến lấy lòng: “Cô Mạnh tan làm rồi ạ?”
Kính xe hạ xuống, bên trong là một cô gái cô cùng quyến rũ, dịu dàng nói: “Làm phiền đội trưởng Tôn cử người đến giao nước cho nhà tôi.”
Tôn mập ân cần đáp: “Đúng lúc tôi đang rảnh, hay là để tôi mang đến cho cô nhé.”
Mạnh Kiều xua tay nói: “Tôi nào dám làm phiền đội trưởng Tôn đây? Anh cứ để Tiểu Triệu làm đi.”
Cô nói rồi cười nhẹ, nụ cười ấy đủ khiến cho ai cũng bị hớp hồn.
Đám người bên trong than thở, trong đội bảo vệ này không ít người có họ Triệu, nhưng họ đều ngầm hiểu với nhau người mà Mạnh Kiều ám chỉ ở đây chính là Triệu Dương.
Chuyện cứ vài ba ngày thì lại đưa nước đến tòa số 9 một lần, dường như đã trở thành công việc cố định của Triệu Dương.
Tôn mập tức giận, gằn giọng nói: “Nghe thấy gì chưa? Còn không mau đi đi!”
Tuy Tôn mập này không nói ra, nhưng trong thâm tâm anh ta luôn muốn kiếm chuyện để đuổi anh đi.
Triệu Dương thừa hiểu được suy nghĩ của anh ta, nhưng hiện giờ anh đang cần tiền gấp.
Sắp tới mẹ anh còn phải làm phẫu thuật, tiền phí cũng hơn năm trăm nghìn tệ, ngoài ra còn cả tiền phí cho giai đoạn phục hồi chức năng nữa.
Làm ở khu này lương tháng cũng khoảng năm nghìn, tuy rằng không nhiều, những cũng chẳng ít, nhưng nếu thực sự mất đi công việc này thì lấy đâu ra tiền để bù vào khoản viện phí đó?
Có những lúc anh cũng trách mình vô cùng, đi lính năm năm năng lực cũng ra gì, nhưng lại chẳng tìm được mấy chỗ để dụng võ.
Lần này mẹ anh nhập viện, nhưng số tiền ấy anh không có ngay được, nghĩ cũng thấy chua xót.
Anh còn đang mải nghĩ thì điện thoại trong phòng trực ban kêu lên.
Tôn mập có vẻ hào hứng khi nhìn thấy tên người gọi đến: “Cô Tô, cô có gì muốn dặn dò ạ?”
Những người khác cũng hóng xem có chuyện gì.
Trong số những người đẹp nổi tiếng khu Đế Uyển, Tô Linh cũng được xếp đầu bảng, tuy vậy, cũng chẳng ai dám bắt chuyện với cô.
Hôm nay là ngày đính hôn giữa cô và thiếu gia nhà họ Ngụy, toàn bộ thành phố Thiên Châu không ai là không biết.
Hơn nữa, thiếu gia nhà họ Ngụy nổi tiếng là chất chơi, thuộc hàng đẳng cấp.
Dám đụng đến người phụ nữ của hắn thì trừ khi là chán sống rồi!
Qua điện thoại Tô Linh nói: “Mau kêu Triệu Dương mang nước đến cho tôi.”
“Cô Tô…Cô nói sao ạ?
Tôn mập thấy không vui, tại sao lại là tên Triệu Dương này nhỉ!
“Anh phải để tôi nhắc lại một lần nữa hay sao?”
Giọng của Tô Linh choe chóe, thực lòng thì cô chẳng muốn nhắc đến cái tên này thêm lần nào nữa.
Tôn mập toát mồ hôi hột: “Vâng vâng, tôi nghe rõ rồi ạ…”
“Mang ngay đến cho tôi hai mươi bình!”
Nói xong, Tô Linh cúp điện thoại.
Tôn mập thấy kinh ngạc, tận hai mươi bình?
Anh ta như được nước cười trên sự đau khổ của người khác: “Triệu Dương, bên tòa số 9 chưa gấp lắm, cậu mang nước đến cho cô Tô tòa số 5 trước đi, nhớ là hai mươi bình đấy.”
Mọi người ai nấy đều sửng sốt, bọn họ không nghe được nội dung của điện thoại nên còn đang tưởng rằng Tôn mập này đang mượn cớ trả thù.
Triệu Dương phần nào hiểu được chuyện này, khả năng cao là Tô Linh muốn dằn mặt anh!
Mẹ kiếp, không biết cô ta tính toán trò gì?
…
Triệu Dương gõ cửa, cửa mở ra và vẫn là khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng ấy.
Tô Linh đánh mắt về phía khác, cố làm ra vẻ không quen biết anh: “Bê lên trên tầng ba đi!”
Cái gì, tầng ba?
Triệu Dương cũng chẳng thoải mái gì nhưng giờ không còn cách nào khác.
Dù anh đến đây làm bảo vệ vì mục đích gì đi chăng nữa, nhưng đã nhận lương của người ta rồi, thì việc chăm sóc khách hàng là nghĩa vụ của anh.
Huống chi chủ nhà này lại là Tô Linh, đêm qua lại xảy ra chuyện như vậy thì anh không thể phủi mông đi được?
Hơn nữa, anh cũng không phải là người hễ gặp chuyện gì là sợ hãi, chùn bước.
Triệu Dương vác hai bên hai bình nước, dù không mệt nhưng cũng toát mồ hôi.
Thật ra thì trong khu biệt thự Đế Uyển này mỗi tòa đều có thang máy riêng, nhưng anh cũng không dám hỏi, tính khí cô như vậy thì có hỏi cũng chẳng ích gì.
Tô Linh đứng trên ban công tầng 3 nhìn Triệu Dương bê nước liên tục, mồ hôi chảy ra ướt đẫm cả quần áo, lúc này cô mới thấy vui một chút vì trả được thù.
Cái khiến cô cảm thấy bất ngờ là thân hình vạm vỡ của Triệu Dương, không giống như mấy tên bảo vệ lèo khèo khác, nhất là các múi cơ bụng trông thật hút mắt.
Triệu Dương lau mồ hôi: “Xong rồi.”
Tô Linh lạnh lùng nói: “Đem đổ hết nước vào trong bồn tắm cho tôi.”
Triệu Dương sững người, nước trong các bình này đều là nước khoáng lấy từ các ngọn núi lửa, một bình có giá hơn hai trăm tệ, mà hai mươi bình này thì sơ sơ là bốn nghìn tệ.
Cô ta dùng nước này để tắm sao?
Mà cô ta cũng chẳng có liên quan gì đến mình, không cần phải xót thay làm gì!
“Anh còn đứng ngây ra đó à? Hay là nghĩ tôi không có tiền ?”
Tô Linh lấy ví tiền ra, lấy ra một sấp còn không thèm đếm ném thẳng xuống đất.
Triệu Dương bực bội hỏi: “Tô Linh, đầu óc cô có vấn đề à?”
“Tôi chẳng sao cả! Tôi muốn cho anh biết cuộc sống của người có tiền nó như thế nào, anh có bán mạng cả tháng cũng chỉ kiếm được từng này thôi?”
“Còn chả bằng một lần tắm của tôi! Sao, có phải anh thấy bản thân mình vô dụng, bỏ đi không?
Tô Linh nhìn chằm chằm xem biểu hiện của Triệu Dương ra sao, cô muốn thấy anh tức giận vì bị làm nhục.
“Tôi cảm thấy cô thật trẻ con.”
Triệu Dương không nói không rằng, anh vác hai mươi bình nước đổ hết vào bồn.
Tô Linh vô cùng tức giận, cô dồn hết tức giận đập một phát thật mạnh.
Triệu Dương xoay người rời đi: “Không cần phải trả tiền cho tôi, phí này sau sẽ tự động được tính vào phí dịch vụ.”
Tô Linh lớn tiếng mắng: “Đứng lại!”
Triệu Dương đành hỏi: “Cô còn muốn gì nữa?”
Tô Phi nói tiếp: “Anh mang tiếp hai mươi bình nữa đến đây!”
Triệu Dương nhíu mày nói: “Bồn này không đủ chỗ chứa nữa.”
Tô Linh bước lên phía trước, cô giật dây thoát nước, trong nháy mắt nước trong bồn đã kiệt.
Cô đắc ý nói: “Giờ thì có chỗ rồi!”
Triệu Dương thở dài nói: “Cô đúng là đồ có vấn đề, có vấn đề nặng rồi!”
Tô Linh nổi giận đùng đùng nói: “Triệu Dương, anh dám mắng tôi? Anh có tin tôi sẽ khiếu nại hay không!”
“Thì tùy cô!”
Triệu Dương nhìn chằm chằm cô hỏi: “Nếu như cô muốn trả thù tôi, thì có nhiều cách lắm, sao phải đi lãng phí tiền như vậy? Cô có biết rằng người nghèo họ có thể làm biết bao việc với bốn nghìn tệ này không?“”
Tô Linh thấy anh ta xúc động như vậy, cô cũng có chút gì đó thấy áy náy, nhưng rồi cô trấn tĩnh lại!
Dối trá!
Lừa bịp!
Cô chỉ tay ra ngoài cửa sổ: “Được, vậy tôi không phí tiền nữa, anh mau nhảy từ đây xuống cho tôi!”
Tuy rằng hiện giờ họ đang ở trên tầng ba, nhưng tầng ba của biệt thự thì phải tương đương với tầng năm nhà bình thường.
Nếu như Triệu Dương nhảy từ đây xuống, nếu không mất mạng thì cũng sẽ tàn phế!
Trong lòng Triệu Dương cảm thấy bực bội: “Thật sao, nếu tôi nhảy xuống thì cô sẽ không làm phiền tôi nữa đúng không?“”
Tô Linh khoanh tay nói: “Đúng! Chỉ cần anh nhảy xuống thì mọi chuyện coi như xong!”
Cô nói với giọng đầy thách thức, giống như muốn vạch trần bộ mặt giả dối của Triệu Dương.
Triệu Dương không nói không rằng, xoay người, bật nhảy, một tay đặt trên lan can tạo đà nhảy xuống.
Động tác của anh nhanh như cắt, khiến Tô Linh còn chưa kịp hiểu chuyện gì.
Anh ta… anh ta nhảy thật sao?
———————
/290
|