Tô Linh đi lấy số thứ tự xong, sau đó lại đi lấy thuốc.
Triệu Dương chỉ đành tự đến phòng điều trị một mình, nhưng anh không ngờ, bên trong còn gặp phải người quen.
Thư Tình cũng ngẩn ra một lúc, sau đó thay đổi sắc mặt: “Anh bị sao vậy?”
Triệu Dương giải thích qua loa: “Không có chuyện gì, chỉ là ngã mà thôi, sao em lại ở đây?”
Thư Tình chẳng tin lời anh nói, vết thương trên người anh phải chín mươi phần trăm là do đánh nhau, hơn nữa đối phương có lẽ rất đông người.
Cũng không biết anh chàng này đang làm cái quái gì nữa!
Triệu Dương không nói, Thư Tình cũng không có hỏi, cô ta tức giận nói: “Em là bác sĩ, không ở đây thì ở đâu?”
“Ý anh không phải như vậy, có phải anh đi nhầm phòng điều trị rồi hay không?”, Triệu Dương nói xong liền muốn rời đi.
Thư Tình đuổi theo: “Anh đứng đấy cho em!”
Triệu Dương quay đầu lại nói: “À, anh đi lấy số thứ tự khoa ngoại, em cứ tiếp tục làm việc đi!”
“Anh không đi nhầm, hôm nay em làm thay ca!”
Thấy Triệu Dương không tin, cô ta cũng không khách sáo nữa: “Xử lý vết thương bên ngoài là kỹ năng bắt buộc phải có của mỗi bác sĩ được chưa? Không chỉ có em, ngay cả y tá cũng biết xử lý!”
Triệu Dương vẫn nửa tin nửa ngờ: “Thật không?”
“Tại sao em phải nói dối anh? Ngồi đi!”, Thư Tình cảm thấy buồn cười, dù sao anh cũng là bạn trai cũ của mình, sao ngay cả chuyện này mà cũng không biết?
Triệu Dương ừ một tiếng, Thư Tình rất ít khi nói chuyện về công việc, cũng không để anh đến bệnh viện bao giờ nên anh thật sự không biết chuyện này.
Thư Tình lại hỏi: “Anh tự đến đây sao?”
Triệu Dương chưa kịp trả lời thì cô ta đã biết câu trả lời, lúc đó có một người phụ nữ bước vào, chính là Tô Linh.
Có vẻ như cô cũng bị thương nặng, nhưng cô đã được xử lý vết thương kịp thời.
Thư Tình hơi ghen tị, trước đây cô ta rất tự tin về ngoại hình của mình, nhưng mỗi lần gặp Tô Linh thì đó đều là một đòn đả kích.
Một hành động đơn giản khi Tô Linh mở cửa cũng trở nên vô cùng đẹp mắt, khiến người cùng giới tính như cô ta cũng không kìm nén được mà xúc động.
Tô Linh sững sờ một lát, liền hỏi một câu giống hệt lúc nãy của anh: “Sao chị lại ở đây?”
Nếu cô nhớ không nhầm, Thư Tình không phải là bác sĩ khoa ngoại thần kinh ư?
Trước đây cô vẫn rất thờ ơ đối với người bạn gái cũ này của Triệu Dương, thậm chí không quan tâm lắm, nhưng không biết vì sao, hôm nay cô lại có một loại cảm giác thù địch mãnh liệt với cô ta.
Thư Tình lạnh lùng đáp lại với giọng điệu tràn ngập mùi thuốc súng: “Tôi phải chữa trị vết thương cho bệnh nhân, mời ra ngoài!”
Tô Linh bật cười, chỉ vào mình: “Chị bảo tôi ra ngoài ư?”
Thư Tình không hề khoan nhượng và nói: “Nếu không thì sao, trong này còn có người ngoài nào khác à?”
Tô Linh nhấn mạnh lần nữa: “Tôi không phải là người ngoài, tôi là người nhà của bệnh nhân!”
Thư Tình bực bội nói: “Người nhà cũng phải ra ngoài!”
Sao Tô Linh có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy được, cô đi về phía trước một bước rồi nói: “Dựa vào đâu chứ?”
Thư Tình hả hê nói: “Dựa vào việc tôi là bác sỹ! Vả lại, lát nữa tôi còn phải chữa trị vết thương cho bệnh nhân, yêu cầu cởi đồ, cô ở đây thì không tiện lắm!”
Cô ta không nói câu này thì không sao, vừa nghe thấy câu này, sắc mặt của Tô Linh lập tức khó chịu: “Tôi không tiện, còn chị thì tiện sao? Lẽ nào chị không phải phụ nữ?”
Thư Tình vừa nói vừa đẩy Tô Linh ra ngoài cửa: “Bây giờ tôi là bác sĩ, không phải phụ nữ, cô đừng xen vào công việc của tôi!”
Khi cánh cửa đóng lại, cô ta còn nói thêm một câu: “Hơn nữa, còn có chỗ nào trên người anh ấy mà tôi chưa từng nhìn thấy chứ?”
Tô Linh vô cùng tức giận, chưa kịp nổi giận thì tiếng đóng cửa rầm vang lên.
Cô nhấc chân đá vào cánh cửa, suy nghĩ một lát lại cố gắng nhẫn nhịn.
Khi Từ Tam và Tiểu Ngũ bước đến đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Linh tức giận siết chặt tay lại, sắc mặt rất không vui vàmiệng liên tục lẩm bẩm gì đó.
Từ Tam căng thẳng hỏi một câu: “À, chị dâu, anh Dương đâu rồi?”
Tô Linh ném thuốc lên người cậu ta và nói: “Chết rồi!”
Dứt lời, cô quay người bỏ đi.
Tiểu Ngũ giật mình, vẻ mặt như muốn bật khóc: “Cái gì? Anh Dương… anh Dương… chết rồi?”
Từ Tam đánh cậu ta một cái: “Cậu không có não à, không nhìn thấy vợ chồng nhà người ta đang xích mích hả?”
Một lát sau, cửa phòng bệnh mở ra, Triệu Dương bước ra ngoài đầu tiên.
Từ Tam nghiêng người về phía trước, chưa kịp mở lời đã thấy Thư Tình đi ra từ phía sau.
Trước đây Từ Tam đã từng gặp cô ta một lần, lần này gặp lại cũng không ngạc nhiên lắm. Có điều cậu ta cũng đã hiểu ra, lý do vừa nãy Tô Linh không vui là bởi vì đang ghen.
Nhưng nghĩ cũng đúng, anh Dương đúng thật là có phúc mà không biết hưởng, anh có một chị dâu Tô Linh xinh đẹp như vậy rồi, lại còn dám ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?
Cậu ta đang suy nghĩ, bỗng bên kia vang lên một giọng nói: “Anh về nghỉ ngơi đàng hoàng, uống thuốc đúng giờ, nhớ là vết thương không được dính nước, muốn tắm thì dùng khăn ướt, có thắc mắc gì thì cứ gọi điện cho em!”
Giọng nói của Thư Tình nhẹ nhàng, đâu có giống giọng điệu của bác sỹ, mà giống một bà vợ đang cằn nhằn hơn.
Triệu Dương cũng hơi đau đầu, vội vàng đáp qua loa vài câu, sau đó kéo đám người Từ Tam rời đi.
“Tô Linh đâu?”, rời khỏi tầm nhìn của Thư Tình, anh mới vội vàng hỏi.
Tiểu Ngũ trả lời: “Chị dâu có vẻ rất tức giận!”
“Đừng nói nhảm! À, chị dâu có lẽ là đang ở bên ngoài… chờ chúng ta?”
Khi nói câu này Từ Tam cũng không chắc chắn lắm, nhìn vẻ mặt của Tô Linh khi cô rời đi thì có vẻ như cô muốn ăn thịt người, chứ không hề giống như muốn đợi ai đó.
Triệu Dương đau đầu, bước ra khỏi bệnh viện nhưng vẫn không thấy ai.
Anh định gọi taxi thì chiếc Audi màu trắng chạy tới.
Triệu Dương nhìn qua cửa kính xe liền thấy đó là Tô Linh, trong lòng anh cũng nhẹ nhõm hơn.
…
Trên đường về, không ai lên tiếng nói chuyện.
Sau khi về đến nhà, Từ Tam và Tiểu Ngũ xin phép rời đi trước, bầu không khí trong xe rất ngột ngạt khiến bọn họ không dám ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.
Khi Triệu Dương thấy cô không nói gì, anh cho rằng Tô Linh đang tức giận nên ngập ngừng hỏi: “À… hay là… tôi cũng về nhà trọ?”
Tô Linh dứt khoát nói: “Về nhà trọ? Về nhà trọ đi! Đến lúc đó gọi video hay nói chuyện bằng cách ghi âm với bác sỹ Thư Tình cũng có thể thuận tiện hơn nhiều, đúng không?”
Triệu Dương vội vàng giải thích: “Tôi không có ý đó…”
Kết quả vừa nói được nửa câu thì bị cô ngắt lời: “Không phải thì cút vào trong cho tôi!”
“Ồ, được rồi!”
Triệu Dương lén lau mồ hôi, bảo anh đến câu lạc bộ De-Royale một lần nữa có lẽ còn thoải mái hơn bây giờ.
Khi cửa vẫn chưa đóng, trước cửa đã đặt một đôi dép lê, vừa vặn được xếp ở phía trước.
Không cần nói cũng biết, chắc chắn là Tô Linh biết anh không tiện cúi người xuống nên đặt sẵn đôi dép ở đó.
Nghĩ đến đây, anh cũng thở phào một hơi.
Triệu Dương dè dặt đi dép vào và đóng cửa lại, vừa bước vào phòng khách đã thấy Tô Linh đang ngồi trên ghế sofa xem ti vi.
Anh định trốn vào phòng ngủ thì nghe thấy Tô Linh nói: “Anh ngồi đi, tôi có chuyện muốn hỏi anh”.
Triệu Dương lập tức đau đầu, nhưng vẫn phải cắn răng ngồi xuống, tuy không giống như ngồi trên kim châm, nhưng cũng không khác nhau là bao.
Vừa nãy bên ngoài còn tốt, mọi chuyện hỗn loạn nên cũng không có thời gian để nghĩ nhiều.
Nhưng trong phòng lúc này chỉ có hai người, bỗng chốc không biết nên mở lời như thế nào.
Mặc dù chuyện xảy ra tối nay khiến mối quan hệ của hai người đột nhiên có tiến triển nhanh chóng, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy có một lớp giấy ngăn cách giữa hai người họ.
Còn phải xem ai sẽ là người chọc thủng tờ giấy đó trước.
/290
|