Trưởng phòng Uông không nhận điện thoại, khuôn mặt trắng ngần vốn tĩnh lặng như nước nay như bị người ta ném cục đá xuống, nổi lên từng gợn sóng.
Triệu Dương trông thấy vẻ mặt của trưởng phòng Uông thì biết ngay gặp chuyện chẳng lành, chắc là nói sai cái gì rồi.
Anh vội vàng giải thích: “Trưởng phòng Uông, chị đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó”.
Trưởng phòng Uông hơi cáu giận: “Không có ý đó? Vậy ý của cậu là… tôi không đẹp?”
Mẹ kiếp, giải thích thế này còn chưa rõ ràng à?
Đầu lưỡi Triệu Dương cà lăm, vội khen: “Đẹp lắm, tất nhiên chị rất xinh đẹp!”
Trưởng phòng Uông vẫn không chịu buông tha, tiếp tục hỏi: “Vậy cậu nói hiểu lầm là sao?”
Triệu Dương sắp ngỏm đến nơi nhưng không biết phải nói thế nào.
Đây là lần đầu tiên anh phát hiện, thì ra khen phụ nữ xinh đẹp cũng phải học cách khen.
Đối với những cô gái trẻ tuổi, phải dùng từ mạnh dạn thẳng thắn một chút, ăn nói rõ ràng, không được vòng vo để tránh bị đối phương hiểu nhầm.
Mà gặp người phụ nữ ở cấp độ như trưởng phòng Uông thì phải nghĩ cách dùng lời lẽ hàm súc uyển chuyển một chút, không được nói thẳng, nếu không trông sẽ rất thô lỗ và cợt nhả.
Sau khi trải qua tình huống khó xử ban đầu, trưởng phòng Uông rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường: “Được rồi, đang đùa cậu thôi, mau ngồi đi”.
Không có người phụ nữ nào không thích được người khác khen xinh đẹp, nhưng kể từ lúc cô ta làm chức trưởng phòng, rất ít người nói chuyện như vậy ở trước mặt cô ta.
Tự dưng nghe được câu khen của Triệu Dương, trong lòng cô ta không khỏi vui vẻ như thiếu nữ.
Cũng may cô ta biết Triệu Dương chỉ qua không giỏi ăn nói, cũng không có ý thô lỗ hay cợt nhả gì nên cô ta mới không truy xét.
Nhưng nhìn vào mắt Triệu Dương, trong đó ẩn chứa những cảm xúc mà bản thân cô ta cũng không biết.
Khổng Nguyệt nhìn hết tất cả mọi thứ, nhịn cười đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng lên.
Thầm nghĩ anh Dương xử lý mấy tên côn đồ thì giỏi nhưng sao ứng xử mối quan hệ xã giao, đặc biệt là ứng xử với phụ nữ thì như một khúc gỗ vậy?
May mà trưởng phòng Uông không để bụng, nếu không xác định hiểu lầm Triệu Dương rồi!
Tâm trạng của trưởng phòng Uông không tệ, lấy cô ta ra trêu trọc: “Nhưng mà đừng nói ra thì hơn, cái miệng của cậu ngọt lắm, thảo nào con bé Khổng Nguyệt này suốt ngày khen cậu với tôi!”.
Triệu Dương cười hề hề, ngã một keo leo một nấc, lần này anh không dám ăn nói linh tinh nữa.
Nhưng sự im lặng của anh lại khiến Khổng Nguyệt ngại ngùng hơn, cô ta vội giải thích: “Trời ạ, làm gì có chuyện đó, chị Uông lại nói vớ vẩn rồi!”
Trưởng phòng Uông biết da mặt Khổng Nguyệt mỏng nên cũng không trêu ghẹo nữa, trò chuyện với Triệu Dương vài câu rồi chuyển sang việc chính.
Lúc này Triệu Dương mới nhận ra, tuy trưởng phòng Uông luôn là một người tốt, nhưng cũng có một số quan hệ trong công ty, điều lệnh được đề cập lần trước đã bị chặn lại giữa chừng trước khi gửi đến văn phòng công ty quản lý tòa nhà.
Từ đó có thể thấy, trưởng phòng Uông cũng có người bảo kê ở trên.
Triệu Dương không lạ gì điều này, hiện nay một số doanh nghiệp tư nhân quy mô kha khá có đủ các thể loại quan hệ nội bộ, huống chi là Hoa Khoa – một tập đoàn kinh tế lớn trên thị trường.
Tuy chỉ là một văn phòng bất động sản nho nhỏ nhưng có quan hệ bám chân với ai không chừng.
Ví dụ như anh, không phải cũng dựa hơi cậu Hoa Tư mà từ một bảo vệ thực tập nhanh chóng được đề cử làm phó đội trưởng sao?
Nghĩ tới điều này, đột nhiên Triệu Dương phát hiện ra một chi tiết rất thú vị, trưởng phòng Uông và đội trưởng Uông bên cạnh cậu Hoa Tư cùng họ, không lẽ có quan hệ gì đó chăng?
Nhưng trưởng phòng Uông không chủ động tiết lộ chuyện này, anh có nghi ngờ cũng không tiện hỏi, nên là thông minh không nhắc đến.
“Phải rồi, tôi đã xem qua thủ tục nhân viên chính thức và báo cáo bổ nhiệm của cậu, lát nữa để Tiểu Nguyệt dẫn cậu đi theo quy trình là được”.
Khổng Nguyệt xung phong nhận việc nói: “Anh Dương, đi thôi, em sẽ dẫn anh qua đó”.
Lúc đi trên đường, cô ta lại chủ động giải thích một lượt.
Đến giờ Triệu Dương mới hiểu, thì ra nội bộ của Hoa Khoa thực hiện chế độ đề bạt tiến cử.
Ví dụ như chuyện anh được đề bạt làm phó đội trưởng, cho dù cậu Hoa Tư chiếu cố như thế nào cũng không thể bổ nhiệm trực tiếp.
Mà phải do phân công quản lý phía dưới lãnh đạo, báo cáo và phê duyệt từng cấp một, cuối cùng phê chuẩn ở phòng ban quản lý liên quan.
Thủ tục tiến cử Triệu Dương sớm đã hoàn thành, có đội trưởng Uông lên tiếng, chắc Tôn Mập không dám trì hoãn.
Thủ tục và báo cáo đã được đóng dấu từ lâu, nhưng lại bị kẹt ở chỗ trưởng phòng Khương phòng nhân sự.
Đợi trưởng phòng Khương phê chuẩn và ký tên, thêm chữ ký của trưởng phòng Uông nữa thì thủ tục này mới chính thức có hiệu lực.
Vì vậy, cho dù trưởng phòng Uông muốn giúp Triệu Dương thì cũng phải đưa thủ tục cho trưởng phòng Khương đóng dấu, đây chính là điểm mấu chốt trong đó!
Triệu Dương nghĩ tới nghĩ lui, coi đó là khuyết điểm bên trong thể chế.
Về điểm này thì không bằng doanh nghiệp tư nhân bình thường, một khi lãnh đạo cấp cao coi trọng năng lực của một người nào đó, không chỉ đề cử ngay lập tức, mà còn có thể bổ nhiệm trực tiếp.
Nhưng tập đoàn lớn như Hoa Khoa phải xử lý từng bước một theo quy định chế độ.
Về mặt ích lợi, quy trình được tổ chức bài bản, hệ thống được chuẩn hoá, thực hiện lệnh cấm tuyệt đối, đặc biệt là tránh tình trạng lợi dụng quan hệ và đề bạt tiến cử theo lợi ích.
Về mặt hạn chế, cơ cấu cồng kềnh, bộ máy quản lý phức tạp, năng suất làm việc thấp, bất lợi cho người mới ló đầu, không thuận lợi cho doanh nghiệp trong việc tạo mới và điều chuyển nhân tài.
Những việc này không thể vơ đũa cả nắm.
Chỉ là trước đây Triệu Dương chưa từng làm việc trong môi trường công sở nên không hiểu sự lắt léo trong đó, nhưng anh cũng là một người thông minh, rất nhanh đã hiểu mấu chốt của nó.
Về việc đề cử anh lần này, chắc không thể tránh được một phen đấu đá giữa hai trưởng phòng nhân sự.
Chỉ là không biết, rốt cuộc hai người đấu nhau như thế nào, hoặc là ngầm thoả thuận gì đó sau lưng anh để trưởng phòng Khương phải nhượng bộ?
Đang mải suy nghĩ miên man, hai người đã đến văn phòng của trưởng phòng Khương.
Tuy là trưởng, phó phòng cùng một phòng ban nhưng văn phòng làm việc lại cách xa nhau, xem ra tin đồn hai người không hoà thuận cũng không phải vô cớ.
Trước khi Khổng Nguyệt gõ cửa còn dặn: “Anh Dương, lát nữa dù trưởng phòng Khương nói cái gì, anh chỉ cần nghe theo là được, trưởng phòng Uông đã nói chuyện với chị ta rồi”.
Triệu Dương tỏ vẻ đã hiểu và gật đầu, kìm nén lửa giận trong lòng, từ lâu anh đã muốn gặp bà vợ của anh họ của Tôn mập rồi.
Nếu không phải người phụ nữ này lợi dụng chức quyền gây cản trở, thủ tục của anh sẽ không bị kéo dài gần một tuần như thế, không ngờ hôm nay mới được gặp mặt.
Tay của Khổng Nguyệt vừa nâng lên một nửa thì người ở trong đã mở cửa phòng ra.
Tổ trưởng Hàn trông thấy Khổng Nguyệt thì có vẻ vui mừng, đang định mở miệng nói gì đó thì nhìn thấy Triệu Dương đi theo đằng sau.
Sắc mặt hắn ngay lập tức trầm xuống, nhưng rất nhanh đã che đậy lại, nói chuyện với giọng điệu mỉa mai: “Ôi, đây không phải là Tiểu Triệu sao, đã mấy ngày không gặp rồi? Trông mặt mũi hồng hào thế này, có chuyện gì vui à?”
Triệu Dương trông thấy bản mặt tiểu nhân đắc chí của hắn, hơn nữa lại còn đi ra từ văn phòng của trưởng phòng Khương, trong lòng bỗng có dự cảm không mấy tốt đẹp.
/290
|