Chương 135: Trận đánh ác liệt
Vương Như Nguyệt bùi ngùi: “Nói chuyện với chị còn cả nể như vậy? Nếu không nhờ có em, chị sớm đã bị tên họ Hàn kia bán đi rồi, bây giờ trông chị vui vẻ nhưng tình hình hết sức khó khăn, nếu không thì cũng không để em chịu thiệt ở đây”.
“Chị Như Nguyệt, chị nói gì vậy?”
“Đúng đúng đúng, hôm nay đang vui, chúng ta không nói những thứ này nữa!”
Hai người lại uống vài ly, Vương Như Nguyệt đột nhiên trầm giọng nói: “Phải rồi, Tiểu Dương, chị bảo em làm phó đội trưởng, thật ra còn có một dụng ý khác”.
Triệu Dương đoán: “Có phải vì tên đội trưởng họ Mã kia không?”
Vương Như Nguyệt gật đầu, đội trưởng đội bảo vệ của Huy Hoàng tên là Mã Cương, là một người quen cũ ở đây, tính ra hắn còn là người tín nhiệm của chồng cũ của cô.
Hơn nữa con người này không hề đơn giản, mấy năm nay Huy Hoàng gió êm sóng lặng đều nhờ có hắn.
Cô vừa tiếp quản Huy Hoàng, trong tay không có con bài nào cả, cũng không quen biết một ai, chỉ có thể dựa vào Mã Cương để chống đỡ quán karaoke.
Nghe Vương Như Nguyệt nói nghiêm túc như vậy, Triệu Dương tiếp tục hỏi: “Chị Như Nguyệt, ý chị là gì?”
“Chị muốn em giúp chị trông chừng hắn, nếu hắn thật sự toàn tâm toàn ý làm việc cho chị, vậy thì chị sẽ không nói nhiều mà trọng dụng hắn!”
Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Nhưng nếu hắn là kẻ hai mặt, vậy thì Vương Như Nguyệt chị đây cũng không phải là người dễ bắt nạt, cực khổ suốt mấy chục năm, bây giờ chỉ còn lại một chút gia sản, không thể để kẻ khác lợi dụng được!”.
Triệu Dương gật đầu, nghe lời ẩn ý của Vương Như Nguyệt, anh đã phần nào hiểu được tình hình hiện tại của chị ấy.
Mã Cương đã chiếm đóng nhiều năm, e là bây giờ thực quyền ở Huy Hoàng vẫn chưa hoàn toàn thuộc về chị ấy, nếu không cũng sẽ không dùng đến kế này.
Chức phó đội trưởng trên danh nghĩa này cũng là bất đắc dĩ.
Nghĩ đến đây, Triệu Dương có phần kiêng dè tên đội trưởng họ Mã chưa từng gặp mặt kia.
Anh biết bản lĩnh của Vương Như Nguyệt, có thể khiến chị ấy kiêng dè như vậy thì e là tên họ Mã kia không phải là một người đơn giản, có lẽ là một khúc xương khó nhằn.
Nếu thu phục được thì tốt, còn không sợ rằng lại là một trận ác chiến.
Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng VIP bị người bên ngoài đẩy ra mà không gõ cửa, hành động đột ngột khiến mấy người trong phòng trở nên căng thẳng.
Người chưa vào thì tiếng cười sang sãng truyền tới, âm thanh rất chói tai.
“Nghe nói hôm nay chị dâu đến, tôi phải đặc biệt kính một ly mới được!”
Không cần giới thiệu, Triệu Dương cũng biết kẻ không mời mà đến này là ai, chính là đội trưởng đội bảo vệ của Huy Hoàng, Mã Cương!
Vương Như Nguyệt đứng dậy: “Ồ, đội trưởng Mã đến đấy à!”
Triệu Dương cũng đứng lên, mắt nhìn về phía đối diện, tên này trông rất cao to, tuổi khoảng ngoài ba mươi.
Không giống như trong tưởng tượng của anh, Mã Vương không mặc đồng phục thiết kế của bảo vệ bên ngoài, hắn mặc đồ thể thao màu đen rộng thùng thình, đeo dây chuyền vàng nặng trịch trên cổ, xăm trổ trên cánh tay.
Hắn một tay cầm ly rượu vang, một tay đeo chuỗi hột đào vang lên tiếng “lách cách” khiến người ta khó chịu.
Mã Cương còn chưa mở miệng, ấn tượng của Triệu Dương về hắn đã chẳng mấy tốt đẹp, trông cái điệu bộ của hắn nào có giống đội trưởng đội bảo vệ chứ? Không biết còn tưởng hắn mới là ông chủ!
Mã Cương mở miệng nói: “Chị dâu, chị đến trước mà sao không chào hỏi một tiếng?”
Triệu Dương thấy hơi sai sai, Vương Như Nguyệt về địa bàn của mình còn phải chào hỏi hắn, hắn là cái thá gì chứ?
Vương Như Nguyệt vẫn cười nói như thường: “Sợ cậu bận, nên tôi không nói với cậu”.
Mã Cương lắc đầu: “Người nhà với nhau cả, khách sáo như vậy làm gì? Lần sau chị đến cứ giao cho em sắp xếp, để đám cấp dưới làm em không yên tâm!”
Triệu Dương nghe đến đây thì hiểu tại sao Vương Như Nguyệt phải cài mình vào đây rồi.
Tên Mã Cương này nói như kiểu bản thân mới là chủ, khiến chị ấy không thể không đề phòng!
Sắc mặt Vương Như Nguyệt hơi khác, cô nhắc nhở: “Đội trưởng Mã, sau này đừng gọi tôi là chị dâu này chị dâu nọ nữa, tôi và anh ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi”.
Mã Cương vỗ mạnh vào trán một cái: “Vâng vâng vâng, chị Như Nguyệt nói đúng, sau này hai chúng ta gọi nhau là chị em, không liên quan gì đến anh họ Hàn kia nữa, vậy chị cũng đừng gọi em là đội trưởng Mã, cứ gọi em là cậu Mã là được rồi, không thì gọi em là Tiểu Cương cũng được!”
Triệu Dương nhíu mày lại, ấn tượng của anh về Mã Cương rơi đến âm vô cực.
Dù gì cũng là người phụ trách bảo vệ của Huy Hoàng, Vương Như Nguyệt nên là người chủ động nhắc đến xưng hô chị em, nhưng Mã Cương mở mồm ra đòi là như thế nào?
Hơn nữa anh nhìn ánh mắt của tên Mã Cương này thấy không đúng lắm, từ đầu đến giờ chưa từng rời mắt khỏi cơ thể của Vương Như Nguyệt, chưa từng liếc qua những người khác trong căn phòng VIP này dù chỉ một chút.
Triệu Dương cười khẩy, vừa nãy Vương Như Nguyệt nói sai một thứ, tên họ Mã này nếu thật sự có ý đồ khác, e là chiếm Huy Hoàng chỉ là một mặt, chiếm lấy Vương Như Nguyệt mới là sự thật.
Trông thấy Vương Như Nguyệt đứng bất động, lại không thể vạch trần hắn, Triệu Dương bước lên trước nửa bước: “Chị Như Nguyệt, đây là đội trưởng Mã à? Sao chị không giới thiệu với em một chút nhỉ?”
Triệu Dương nói một câu chỉ đích danh tên của mình và của Mã Cương.
Khiến hai người sững sờ tại chỗ một lúc.
Vương Như Nguyệt thở dài, tên họ Mã này thật đáng ghét, cô thật sự không chịu nổi nữa rồi, nếu Triệu Dương không tới giải vây, cô cũng phải tìm một cách khác.
“Nào, Tiểu Dương, để chị giới thiệu với em, đây là người phụ trách bảo vệ của Huy Hoàng - đội trưởng Mã Cương, em phải gọi một tiếng tiền bối đó!”
Nói rồi cô lùi xuống nửa bước, đứng bên cạnh Triệu Dương.
Lúc này Mã Cương mới phát hiện ra bên cạnh Vương Như Nguyệt còn có một người đàn ông nữa.
Hắn vốn không định để ý, nhưng lúc Vương Như Nguyệt nói, hắn thấy hai cánh tay của cô rất tự nhiên mà khoác lên người Triệu Dương thì sắc mặt bắt đầu hắn trở nên khó coi.
Mã Cương đổi xưng hô, thể hiện mình không vui: “Ồ, tổng giám đốc Vương, người này là?”
Vương Như Nguyệt giả vờ nghe không hiểu, khoác tay lên người Triệu Dương vô cùng thân thiết và giới thiệu: “Đây là Triệu Dương em trai tôi, tôi đã bảo cậu ấy đến Huy Hoàng của chúng ta, sau này cậu ấy sẽ làm việc dưới trướng cậu, làm chân trợ thủ chạy vặt cho cậu, cậu phải chiếu cố cậu ta đấy nhé!”
Triệu Dương thuận thế đưa tay ra: “Anh Mã, sau này mong anh chiếu cố, em thường xuyên nghe chị Như Nguyệt nhắc đến anh, nói rằng anh rất có năng lực và bản lĩnh nên mới bảo em đến đây học tập anh”.
Mã Cương không nói gì mà khẽ lắc ly rượu trong tay, biểu cảm trên mặt như cười như không.
Triệu Dương đưa tay ra nhưng hắn chẳng thèm để ý.
Một người họ Vương, một người họ Triệu thì em trai cái quái gì? Tình “chị em” thì có!
Mã Cương càng nghĩ càng ấm ức, tôi đây đã làm biết bao nhiêu thứ cho chị, cúc cung tận tụy để rồi chị ân ái với một thằng em khác trước mặt tôi à?
Hắn mặc kệ Triệu Dương, nâng ly rượu trong tay lên: “Ồ, ra là Tiểu Triệu, năm nay bao nhiêu tuổi rồi, trước đây làm nghề gì, có kinh nghiệm làm việc trong lĩnh vực này không?”
Dứt lời, một nữ bồi bàn bước ra từ sau lưng Mã Cương, rót đầy ly rượu cho hắn.
Hắn cũng không uống mà chỉ lắc rượu trong ly, trông rất nhàn nhã.
Triệu Dương cười khinh trong lòng, tôi là phó đội trưởng được bà chủ quán là Vương Như Nguyệt đích thân tuyển chọn, anh là cái thá gì mà ở đây hỏi này hỏi nọ?