Chương 200: Anh có dám không?
Nhìn thấu suy nghĩ của Triệu Dương, Mạnh Kiều hỏi lại: "Nghĩ gì mà hay thế, chị đây đã qua cái tuổi gặp anh hùng cứu mỹ nhân là chủ động hiến mình rồi! Mà cho dù tôi dâng hiến lên đấy, anh có dám không?"
Triệu Dương ngây ra, sao anh dám chứ?
Ngày xưa anh còn chẳng dám tiến nửa bước, nữa là bây giờ mối quan hệ giữa anh và Tô Linh đã có sự chắc chắn rồi.
Mạnh Kiều thấy anh do dự thì đoán được ngay, sự cảm kích và khao khát trong ánh mắt giờ đã bình tĩnh lại.
Cô ta không có ý mời Triệu Dương đi vào, chỉ đứng ở cửa hỏi: "Giải thích rõ với nữ thần họ Tô rồi à?"
"Có gì để giải thích?"
"Không!.. không có gì để giải thích, thì anh đến đây làm gì?"
Triệu Dương chỉ hướng Tôn mập, không biết nói thế nào.
Mạnh Kiều hiểu, lẽ ra anh không định đến đây, nhưng nghe thấy tiếng kêu cứu của cô ta. Đây là do tình cờ mà tới.
Tâm trạng cô ta tụt dốc thảm hại, không thoải mái nói: "Được rồi, tôi ổn rồi, anh đi đi".
Đi?
Triệu Dương không đoán được suy nghĩ của Mạnh Kiều, sao người phụ nữ này trở mặt nhanh vậy?
"Nhìn gì, tôi muốn thay quần áo, anh còn không mau về bên nữ thần họ Tô kia?"
Mạnh Kiều vừa nói, vừa đẩy người ra.
Triệu Dương quay đầu, nghe "rầm" một tiếng!
Cửa phòng đóng sập lại trước mặt, nếu anh tiến về phía trước nửa bước, thì chắc chắn giờ máu mũi đã chảy thành dòng.
Triệu Dương há miệng chực nói gì nhưng lại thôi, nếu đã vạch rõ ranh giới như vậy, anh còn giải thích nhiều làm gì?
Anh vừa mới đi được nửa đường, thì nhận được tin nhắn điện thoại.
Là Mạnh Kiều gửi tới: "Xin lỗi, tâm trạng tôi không tốt, hôm nào cảm ơn anh sau".
"Có phải vì Tôn mập không?"
"Không phải, do đến kì thôi".
Triệu Dương sửng sốt, cô ta trả lời vấn đề kín đáo này là có ý gì? Ý là quan hệ giữa hai người họ lại giống lúc trước?
Lần này anh không dám nói tiếp, nhìn thấy tòa nhà số năm trước mắt, anh hồi phục lại vẻ tươi cười, xóa hết cuộc trò chuyện vừa nãy.
Vào cửa xong, anh vẫn còn buồn bực, rõ ràng chuyện giữa anh và Mạnh Kiều chẳng có gì, vậy mà anh lại có tật giật mình như thế?
Chưa nghĩ ngợi được gì, điện thoại vang lên, Triệu Dương lôi ra nhìn, đó là Hùng Thần.
"Thấy bảo nhà họ Hạ lại táy máy tay chân, sao rồi, anh ổn chứ?"
"Tôi ổn, có chuyện này mà giờ tôi mới bàn với cậu qua điện thoại được".
Bên Hùng Thần rất ồn ào, nghe tiếng máy nổ ầm ầm.
Âm thanh này vô cùng quen thuộc, không phải tiếng động cơ xe ô tô, mà là tiếng động cơ máy bay.
Hùng Thần hùng hổ nói: "Mẹ nó, tôi vừa xuống máy bay là đã nghe được chuyện này, ý gì chứ, có muốn đòi lại công bằng không?"
"Bỏ đi, tôi ổn. mà chú Tề về rồi, cậu đừng có gây rắc rồi".
Hùng Thần không cam lòng: "Vậy sao giờ? Dù ông cụ nhà tôi về rồi, nhưng đối phó với loại bỉ ổi thối tha Hạ Như Đông đó, tôi không vừa mắt nổi!"
Triệu Dương không nhắc lại chuyện này nữa: "Được rồi, sáng này tôi đã làm phiền chú Tề một lần, cậu đừng gây chuyện nữa! Mà vất vả lắm mới về một lần, nhớ chăm sóc ông cụ chu đáo".
"Mà lúc nhận được tin nhắn của anh, ông cụ mài dao xoèn xoẹt, lúc chuẩn bị gọi điện thoại thì ai ngờ chị dâu đã một mình giải quyết rồi! Tôi nghe nói là viện kiểm soát của tỉnh gọi tới. Chị dâu đúng là trong nóng ngoài lạnh, quan tâm anh ghê!"
Hùng Thần cũng không nói gì thêm, anh ta biết tính cách của Triệu Dương. Chuyện này không liên quan gì đến Hùng Thần. Nếu liên quan đến thù oán không có cách nào trốn tránh, Triệu Dương thích tự mình giải quyết, không mượn tay người khác.
"Rồi rồi, ngày nào tôi cũng sẽ qua đánh ván cờ với ông cụ".
Triệu Dương cười gượng, buổi sáng bị cảnh sát bắt đi, anh gửi tin nhắn cho bố của Hùng Thần.
Dù không nói gì, nhưng anh tin, với sự thông minh của ông cụ, ông sẽ biết giải quyết thế nào.
Đây cũng là đường lui của anh, nếu như không giải quyết được chỗ phiền toái này ở Cửu Xử, thì đành phải mời ông cụ ra mặt.
Anh và Hùng Thần là bạn bè thân thiết, cùng đi lính, cùng giải ngũ, đã gặp những gian truân khó khăn nên chắc chắn sẽ không chịu kiếp sống nhục nhã.
Dù ông cụ đã nghỉ hưu, nhưng vẫn còn nhiều học trò ưu tú ở các phòng ban quan trọng, nên vẫn còn tiếng nói ở Thiên Châu.
Nói chuyện một hồi, Hùng Thần bàn tới chuyện chính: "Đúng rồi, anh Dương, anh cân nhắc thế nào xem, định làm tiếp chức bảo vệ đó à? Tôi không nói nhiều nữa, nhưng bây giờ xã hội thế nào anh cũng biết, loại mắt chó coi thường người khác quá nhiều".
Thấy Triệu Dương không nói gì, anh ta nói tiếp: "Anh hãy đến đây làm ăn với tôi, dựa vào bản lĩnh của anh, chắc chắn sẽ đạt đến trình độ của tôi! Tức là, một năm kiếm số tiền bảy con số là rất dễ dàng!"
"Được rồi, nếu tôi nghỉ, tôi cũng không muốn làm kinh doanh đâu".
Hùng Thần không nói gì, một người một ý chí riêng.
...
Triệu Dương không ngờ, Tô Linh nói sẽ chuẩn bị đơn giản, mà cũng gần hai tiếng.
Anh ngồi chờ trên ghế sofa, thấy sắp năm giờ, cô Tô mới lững thững xuống.
Áo sơ mi trắng voan màu trắng mặc ở trên, váy xếp ly màu xanh nhạt ở bên dưới, quần tất màu da đi cùng giày cao gót màu hồng, cả người trông rạng rỡ, tươi tắn, cực kì phù hợp để đi gặp phụ huynh.
Mà cô cũng không đeo đồ trang sức gì nhiều, chỉ đeo một dây chuyền không quá nổi bật trên cổ, dễ dàng thể hiện khí chất của cô.
Triệu Dương cảm thấy khí chất này đúng là quá mê hoặc, sau đó anh tổng kết lại, đúng là cảm giác dệt hoa trên gấm.
Nếu không phải thiên chất bẩm sinh, thì dù khí chất của cô có đặc biệt đến đâu, cũng không đem lại cảm giác mê hoặc thế này.
Tô Linh lúc này, lạnh lùng như hoa mai trắng tỏa hương trong tuyết lạnh, ấm áp như mặt trời rực rỡ tỏa sáng sưởi ấm, nụ cười mê hoặc quyến rũ làm lu mờ mọi thứ.
Không nghĩ nổi cái gì, mà có nghĩ cũng chẳng ra.
Như lúc này, nếu cô không nói gì thêm, thì ai mà nghĩ được cô là giám đốc trông coi sản nghiệp trị giá đến mười tỷ? Giống một cô em gái ngoan hiền nhà hàng xóm hơn!
Tô Linh rất hài lòng với biểu hiện của Triệu Dương, cô liếc hỏi: "Sao, bộ này phù hợp không?"
Vừa nãy ở trên tầng cô đắn đo mãi, một mình cô đã thay không dưới năm bộ quần áo. Không được chọn bộ quá sặc sỡ cũng không quá buồn tẻ, đó là một công việc vô cùng vất vả.
Triệu Dương cười ha ha: "Hợp, phù hợp lắm, nếu mẹ tôi thấy cô, chắc sẽ khỏe hơn một nửa".
"Tại sao?"
"Vì tôi đã tìm cho bà ấy một cô con dâu xinh đẹp như vậy, bà sẽ vui lắm!"
Tô Linh hừ một tiếng: "Đi thôi, tý nữa anh không được nói linh tinh nữa!"
"Được rồi, tôi biết rồi, tôi phải chịu trăm ngàn đắng cay, đánh bại hàng vạn quân mã, thì mới theo đuổi cô được, đúng không?"
Triệu Dương khó xử, dù là nói thật anh cũng không dám. Rõ ràng là cầm giấy đăng ký kết hôn rồi, nhưng con gái nhà người ta vẫn khăng khăng không thừa nhận.
Liệu lúc nói thật, có khiến mẹ anh sợ đến phát khiếp không?
Lúc đầu anh không định nói chuyện này với mẹ cũng là vì lo như vậy, nhưng bị dồn đến đường cùng rồi, đành phải bắt chó đi cày, gây khó dễ cho chính mình.
--------------------