Chương 215: Lo lắng không yên
Bà Triệu đã nhìn thấu được tâm tư của Tô Linh: “Tiểu Linh, trước giờ cháu chưa từng đến đây đúng không?”
Tô Linh ngại ngùng gật đầu: “Đây là lần đầu cháu đến ạ”.
Bà Triệu tiếp tục nói: “Cháu yên tâm, mặc dù điều kiện gia đình cô không tốt lắm, nhưng từ nhỏ cô rất khắt khe với Tiểu Dương, nó tuyệt đối không có những thói quen xấu đó đâu, về điểm này cháu có thể yên tâm!”
Mặc dù từ đầu đến cuối bà ấy chưa từng hỏi về gia thế của Tô Linh.
Nhưng bà Triệu có thể nhìn ra Tô Linh tuyệt đối không phải là con gái của một gia đình bình thường, bất luận là ăn nói, cách cư xử hay là cách giáo dục đều hoàn toàn khác so với người bình thường.
Không khó tưởng tượng ra cô chắc là con của gia đình giàu có.
Mặc dù tính cách hơi kiêu ngạo và cứng cỏi, nhưng không phải thuộc mấy kiểu ngỗ ngược, tự cao tự đại và khinh người của mấy cô chủ nhà giàu, điều này rất hiếm có.
Đương nhiên, lý do mà bà Triệu chấp nhận cô không liên quan gì đến chuyện gia đình, mà xuất phát từ niềm vui và yêu thương cô gái này.
Bây giờ điều mà bà ấy lo lắng chỉ là với xuất thân và địa vị của Triệu Dương thì liệu có thể bước chân vào nhà của Tô Linh được hay không?
Dẫu sao Triệu Dương cũng đã cống hiến hết thanh xuân của mình trong quân đội rồi, bây giờ trở về với xã hội coi như làm lại từ đầu.
Mặc dù bà Triệu biết sự ưu tú của con trai, nhưng người ngoài có nghĩ như vậy không? Sẽ cho anh thời gian để trưởng thành chứ?
Lúc bà đang ngẫm nghĩ, Triệu Dương đã dừng xe lại.
Tô Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, xe dừng lại ở một con đường cái, bên đường rất nhiều xe đậu rất lộn xộn.
Vì không có quy hoạch chỗ đỗ xe, nên nhiều nơi trước cửa đều bị người ta dùng ghế để chặn lại.
Anh cả xuống lấy ghế ra, rồi Triệu Dương mới đỗ xe vào.
Hai bên đường là kiến trúc nhiều màu sắc, trước mặt là tòa nhà ba tầng, vì đã xây dựng tương đối nhiều năm nên ngôi nhà trông khá cũ kỹ.
Tô Linh đoán rằng nơi này chắc là nhà cũ của nhà Triệu Dương.
Tầng một là mặt tiền của hai cửa hàng, một cửa hàng ăn uống và một cửa hàng bán đồ điện gia dụng.
Bọn họ chưa xuống xe, đã có người vội vã đến chào hỏi: “Ôi ôi ôi, không được đậu xe ở đây, anh đậu xe ở đây rồi sao tôi buôn bán? Đi mau, đi mau!”
Anh cả cười đùa đáp lại: “Anh Lý, là tôi đây!”
Anh Lý cười ha ha đáp: “Ôi trời, hóa ra là anh cả à, ở đâu về đây thế?”
“Từ bệnh viện về, hôm nay mẹ tôi xuất viện!”
“Cô xuất viện rồi sao? Ôi tốt rồi, để tôi đi chuẩn bị cơm nước cho cô, anh đừng giành với tôi nhé, cứ quyết định vậy đi!”
Anh cả đưa điếu thuốc: “Anh Lý không cần đâu, anh cũng buôn bán nhỏ khó khăn, chúng tôi vào nhà ăn cái gì đó cũng được”.
Anh Lý xua tay: “Ồ, như thế thì sao chăm sóc cho cô Triệu được chứ? Cả cái đường này, nhà mặt tiền đây thuê là rẻ rồi, mấy năm rồi cô cũng không tăng tiền thuê nhà, lâu lâu tôi đáp lễ một chút thì có sao đâu chứ?”
Nói xong, anh ta chỉ về phía chiếc xe: “Ôi, anh đi xe Audi luôn à, được đấy, xe ai thế, anh cả anh phát tài rồi à?”
“Tôi mà phát với tài gì chứ, của em trai nhà tôi đấy”.
Anh cả hơi đắc ý, mặc dù xe của Tô Linh, nhưng dù gì cô cũng được coi là người nhà họ Triệu rồi nên cũng thấy vinh dự lây.
“Tiểu Dương?”
Nhắc đến Triệu Dương, tròng mắt anh Lý sáng lên.
Anh ta có một đứa em gái, hồi trước từ nhà cũ qua giúp đỡ, đúng lúc đó Triệu Dương vừa giải ngũ đã bị cô em đó để ý, sống chết phải bắt anh ta giới thiệu giúp.
Anh ta thấy hôn sự này cũng không tệ nên đã gặp Triệu Dương, quân nhân giải ngũ thì thân hình, tố chất không cần phải nói nhiều, khỏe mạnh khó mà có bệnh tật gì, tính cách lại còn tốt.
Mỗi lúc gặp anh, họ đều khách sáo chào hỏi.
Quan trọng nhất là nhà họ Triệu nề nếp gia phong cũng ổn.
Bà Triệu không giống những người cho thuê khác, không tráo trở, mà rất tốt bụng với người khác.
Hơn nữa lại là con trai của chủ nhà, nếu cô em gái có thể kết hôn với con trai thứ hai của nhà họ Triệu thì tiền thuê e là có thể giảm giá không ít.
Nhưng kết quả đã không thành, anh ta nghe anh cả nói Triệu Dương đã có bạn gái.
Nếu là những người khác, anh ta sẽ cảm thấy em gái mình cần ra sức tranh giành, dù gì cô em gái đó cũng là một cô gái xinh đẹp có tiếng.
Không ngờ nghe anh cả nói bạn gái Triệu Dương là bác sĩ của bệnh viện Thiên Châu, cũng xinh đẹp không kém gì.
Mặc dù chưa từng gặp nhưng nghe bảo hai người họ đã yêu nhau được mấy năm và mọi thứ đều không tệ.
Cô em gái biết được tin này đã khóc mấy ngày trời, sau đó cho dù có giới thiệu cho cô ta người bạn trai thế nào đi nữa thì cô ta cũng không vừa ý.
Anh Lý thấy vậy nhưng cũng không còn cách nào, cô em đó cho dù có xinh đẹp, bây giờ cũng là một người phục vụ, sao đủ khả năng để so sánh với bác sĩ ở bệnh viện lớn như thế được chứ?
Anh ta kéo vai anh cả xuống hỏi: “Nè, bạn gái làm bác sĩ của cậu ấy đâu rồi, hôm nay có dẫn đến không? Cho tôi xem thử coi tốt hơn em gái tôi ở chỗ nào”.
Anh cả gượng cười: “Anh Lý, lát nữa anh tuyệt đối đừng nhắc đến chuyện này nhé, nó chia tay với cô bác sĩ kia rồi”.
“Hả? Chia tay rồi sao?”
Anh Lý bất ngờ hét lên, sau đó quay đầu lại đi: “Gì vậy chứ, thôi tôi đi sắp xếp đây, xong xuôi sẽ gọi cho anh!”
Anh cả đuổi theo: “Này, Anh Lý anh đừng vội, nghe tôi nói xong đã chứ!”
Thấy bóng Anh Lý mất hút trong cửa hàng, anh ta cũng đành lắc đầu cười miễn cưỡng.
Em gái Anh Lý cũng tốt, giản dị, sạch sẽ, cặp mắt to ngấn nước, thoạt nhìn khiến người ta đem lòng yêu thương, lúc anh Lý đến nhà làm mai, anh cả cũng rất hài lòng.
Nhưng Triệu Dương đã có bạn gái rồi nên mối nhân duyên này coi như xóa bỏ.
Đang nghĩ thì Triệu Dương đã dìu mẹ xuống xe.
Bà Triệu ngờ vực hỏi: “Tiểu Lý chạy đi đâu thế?”
Anh cả giải thích một hồi.
Bà Triệu gật đầu: “Ăn cơm cũng được, hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Linh đến nhà chúng ta nên không ăn ở nhà nữa, nhưng tiền cơm thì phải trả, Tiểu Lý buôn bán ở Thiên Châu không dễ dàng gì, không thể ăn không của người ta được!”
Anh cả đồng ý, trong lòng lại đang thấy buồn phiền.
Lúc nãy anh Lý vội vã chạy đi nói với em gái anh ta là Triệu Dương đã về rồi.
Nhưng mới chỉ nghe được một nửa, nửa câu sau vẫn chưa nghe hết.
Mặc dù Triệu Dương đã chia tay với Thư Tình, nhưng bạn gái bây giờ là Tô Linh, như thế thì không phải em gái anh ta sẽ càng thất vọng hơn sao?
Triệu Dương nhìn anh cả ngây người liền hỏi: “Anh cả, anh đang nhìn gì thế?”
Anh cả giải thích: “Không có gì, đi thôi”.
Anh ta cũng không nói với Triệu Dương những chuyện đó, sợ sẽ gây thêm phiền phức cho anh.
Trong lòng nghĩ sẽ tìm cơ hội giải thích với anh Lý, hôm nay là lần đầu tiên Tô Linh đến thăm nhà, không thể làm loạn được.
…
Ở một nơi khác, anh Lý vội vã chạy vào phòng bếp.
Cửa hàng anh ta không lớn, tiền bà Triệu cho thuê lại rẻ, mấy năm nay cũng kiếm được ít tiền.
Cả đầu bếp và phục vụ cũng tầm ba, bốn người.
Sau khi cô em gái đến, những lúc không có việc gì thì mấy tên nhóc trong cửa hàng cứ luẩn quẩn bên cạnh cô ta, nhưng trong lòng cô ta vẫn luôn nhớ đến Triệu Dương, chưa thể thích một người nào khác được.
Cho dù không có Triệu Dương, anh Lý cũng cảm thấy với ngoại hình của cô em gái tuyệt đối sẽ tìm được một người đàn ông tốt.
Anh ta vội vã trách mắng: “Rảnh rỗi làm gì thế, không muốn làm việc nữa sao?”
Cô gái vừa rửa bát nhưng đầu không quay lại hỏi: “Anh, anh sao vậy, gì mà sốt ruột thế?”
Anh Lý háo hức: “Đan Đan, anh có chuyện nói với em”.
“Em đoán xem ai đã trở về?”
/290
|