Chương 265: Cảm ơn đã rộng lượng bỏ qua
Triệu Dương đứng bên cạnh ngậm điếu thuốc và châm lửa.
Nhìn thấy Tôn mập bị đánh lăn lộn dưới đất, nỗi buồn bực khó chịu tích tụ mấy ngày nay cuối cùng cũng tiêu tan không ít.
Trước đây vì sự ràng buộc khắt khe trong quân đội nên rất ít khi anh hành động không theo quy củ như vậy.
Có điều khỏi phải nói, cách nói chuyện bằng nắm đấm thật sự đơn giản và cũng sảng khoái hơn nhiều.
Vui thì vui thật đấy nhưng anh cũng lo Từ Tam ra tay không biết nặng nhẹ sẽ làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Anh ho khan một tiếng, Từ Tam hiểu ý lập tức dừng lại và lùi về sau.
Tôn mập nhận được một bài học, cũng không dám ngẩng đầu, hai tay ôm đầu nói: "Các đại ca... đừng... đừng đánh, việc lúc nãy là lỗi tại tôi, là tôi có mắt không tròng không đỗ xe đúng chỗ!"
Triệu Dương vứt tàn thuốc, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Anh là... đội trưởng Tôn?"
Tôn mập cũng nhận ra giọng nói của Triệu Dương nên run rẩy ngẩng đầu: “Triệu Dương?"
Triệu Dương vỗ trán: “Ồ, hóa ra lại xảy ra hiểu lầm với người quen à?"
Triệu Dương giả vờ như bây giờ mới nhận ra người quen, anh vội vàng đỡ Tôn mập đứng dậy.
"Triệu Dương, cậu đang lừa đứa nhóc ba tuổi hả?"
Tôn mập không hề cảm kích, anh ta nhìn chằm chằm Triệu Dương với nụ cười khẩy, không nhận ra người quen cái quái gì chứ?
Chắc chắn là tên khốn Triệu Dương cố ý, nhân cơ hội báo thù mình!
"Không phải, không phải đâu, thật sự là hiểu lầm, tôi còn tưởng bị người khác tông vào đuôi xe cơ!"
Triệu Dương lấy đại một cái cớ, chẳng ai tin cái lý do vớ vẩn này của anh, nhưng vẻ mặt của anh thì đặc biệt nghiêm túc.
Từ Tam ở bên cạnh suýt nữa không nhịn được cười.
Tôn mập trợn tròn hai mắt: “Tôi đâm vào đuôi xe của cậu ư? Rõ ràng là cậu đỗ xe không đúng chỗ!"
Triệu Dương cau mày, biết rõ nhưng vẫn hỏi: "Chuyện này khó nói rồi, đội trưởng Tôn, anh có chứng cứ gì không?"
Tôn mập chỉ vào bản thân mình: “Chứng cớ? Tôi tận mắt nhìn thấy!"
Từ Tam tiếp lời: "Tận mắt nhìn thấy ư? Vậy tôi cũng tận mắt nhìn thấy anh tông vào đuôi xe của chúng tôi đấy!"
Tôn mập bực bội vì không có bằng chứng, lúc nãy xe đã tắt máy khi đỗ xe nên camera hành trình căn bản không hoạt động thì lấy đâu ra bằng chứng chứ?
Về việc có nhân chứng nào tận mắt nhìn thấy hay có camera nào quay lại được cảnh tượng đó hay không thì anh ta không cần nghĩ cũng biết là không có.
Nghe thấy giọng điệu ngang ngược của Từ Tam, anh ta cười khẩy nhắc nhở: "Khốn kiếp, Từ Tam, bây giờ cậu đang bị tôi cách chức tạm thời đấy! Ngày mai đi làm, ông đây sẽ đuổi việc cậu luôn!"
Từ Tam mỉm cười với vẻ mặt chẳng sao cả.
Tôn mập tức giận nói: "Dù sao cũng đừng hòng nghĩ rằng chuyện này sẽ bỏ qua như vậy! Họ Triệu kia, vì việc công mà cậu báo thù riêng, tôi nói cho cậu biết, lần này dù có ai cầu xin cho cậu cũng vô dụng, cậu sẽ phải cuốn xéo khỏi Đế Uyển cho tôi!"
Triệu Dương cũng lười tranh cãi, lần này cũng là vì giúp Khương Anh nên anh mới làm vậy.
Cô ta bảo anh phải tìm cách trì hoãn Tôn mập hai tiếng đồng hồ, bản thân anh nhất định làm được, nhưng anh không biết Khương Anh định làm gì.
Nếu Khương Anh không thể đối phó với Tôn Vệ Đông, thì sau này công ty quản lý tòa nhà sẽ thật sự không có chỗ cho anh nữa rồi.
Nghĩ lại cũng thật đáng tiếc, lần trước anh đã giúp cậu Hoa Tư một việc lớn, kết quả chưa kịp đợi đến lúc quý nhân đến báo ơn, chẳng lẽ anh cứ như vậy mà bị đuổi đi ư?
...
Động tĩnh vừa nãy không nhỏ, sớm đã có người gọi điện báo cảnh sát.
Tranh luận một hồi, xe cảnh sát đã tới, sau khi tìm hiểu tình hình thì cảnh sát cũng rơi vào tình thế khó khăn.
Khu vực gần đó có tương đối ít camera, chỉ có được vài cái của mấy cửa hàng nhỏ nhưng đều bị trục trặc gặp sự cố.
Cả hai bên đều cho rằng mình đúng, trong trường hợp này thực sự khó đưa ra phán quyết trách nhiệm thuộc về ai, cuối cùng cảnh sát chỉ có thể đề nghị hai bên tự hòa giải.
Tuy chuyện va chạm xe khó phân biệt đúng sai nhưng tiền thuốc men thì chắc chắn phải bồi thường và cần xem bồi thường bao nhiêu.
Tôn mập khăng khăng nói: “Tên họ Triệu kia, cậu phải bồi thường cho tôi mười nghìn tệ tiền thuốc men thì những chuyện còn lại tôi sẽ không so đo với cậu nữa".
Không phải là anh ta rộng lượng, mà lúc này trong đầu anh ta thật sự chỉ nghĩ đến phụ nữ, không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.
Triệu Dương đâu thể nghe theo ý của anh ta, anh nói: “Không được, vết thương nhỏ như vậy mà anh mở miệng đòi mười nghìn tệ tiền bồi thường sao? Đội trưởng Tôn, lừa gạt cũng không thể trắng trợn như vậy chứ? Hơn nữa, anh đạp vào cửa xe của tôi trước, chuyện này anh cũng phải chịu trách nhiệm!"
Tôn mập kiềm chế cơn đau: “Vậy cậu muốn thế nào?"
Anh ta không muốn tha cho Triệu Dương dễ dàng, lại không muốn lãng phí thời gian ở đây, nên nhất thời rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Triệu Dương tính toán: "Thế này đi, trách nhiệm bảy ba, tôi bảy anh ba! Tuy nhiên, tôi không đồng ý với số tiền mười nghìn tệ anh vừa nói. Anh phải đến bệnh viện kiểm tra, trả bao nhiêu tiền thì do bệnh viện quyết định!"
"Đi bệnh viện?"
Tôn mập nhìn đồng hồ, nếu thật sự đến bệnh viện thì ít nhất cũng phải mất hai tiếng nữa, bây giờ đã tốn không ít thời gian rồi, liệu anh họ có thể đợi anh ta được không?
Anh ta tạm nuốt cục tức này xuống: “Triệu Dương, tôi không có thời gian dây dưa với cậu! Thế này đi... cậu bỏ ra năm nghìn tệ thì tôi sẽ không truy cứu nữa!"
Triệu Dương lắc đầu: “Anh nói không được tính”.
Tôn mập tức sôi máu, hạ giọng hỏi: "Tên họ Triệu kia, cậu muốn thế nào?"
"Tôi nói rồi, tôi bảy anh ba”.
"Được, ba nghìn năm trăm tệ!"
Khuôn mặt Tôn mập đỏ bừng hét lên một con số, nếu không phải hôm nay còn có chuyện thì chắc chắn chuyện này chưa xong với anh ta!
Triệu Dương tiếp tục hạ giá: “Hai nghìn tệ!"
Không phải vì anh tiếc tiền mà là để kéo dài thời gian.
Vừa nãy anh trao đổi ánh mắt với Từ Tam, đã một tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng khoảng thời gian này vẫn chưa đủ với yêu cầu của Khương Anh.
Sắc mặt Tôn mập tối sầm lại: “Đồ khốn kiếp, ai trả giá với cậu chứ?"
Triệu Dương nhún vai: “Vậy đi thôi, đến bệnh viện, bệnh viện nói bao nhiêu thì tôi nhận bấy nhiêu!"
"Được thôi, đi thì đi, đến lúc đó đừng hối hận!"
Tôn mập vừa nhấc chân đi, kết quả vừa bước được hai bước chuông điện thoại liền reo lên.
Anh ta đi qua một bên nghe điện thoại, sau đó thái độ thay đổi hẳn khi quay lại chỗ cũ.
"Được rồi, Triệu Dương, coi như hôm nay cậu may mắn, tôi đây rộng lượng bỏ qua cho cậu, không so đo với cậu nữa, lấy hai nghìn tệ ra đây!"
Triệu Dương đoán chắc là Tôn Vệ Đông vừa gọi điện thúc giục anh ta.
Anh nói thêm một câu: “Đội trưởng Tôn, vậy chúng ta nói cho rõ ràng, chuyện này kết thúc ở đây nhé, sau này anh có bị bệnh, què chân què tay hay chấn động não... thì đều không liên quan đến tôi đâu đấy!"
Sắc mặt Tôn mập u ám, tên khốn kiếp này còn nói là không phải cố ý sao?
Cái gì gọi là què?
Mẹ kiếp, còn bảo anh ta bị chấn động não!
Cậu chết rồi nhưng ông đây còn khỏe chán!
Triệu Dương bảo Từ Tam lấy tiền mặt, sau đó hai người ký vào biên bản hòa giải của cảnh sát.
Làm xong thủ tục cũng mất thêm nửa tiếng đồng hồ.
Trước khi lên xe, Triệu Dương còn nói: "Đội trưởng Tôn, cảm ơn đã rộng lượng bỏ qua!"
Tôn mập đứng yên tại chỗ chửi bới: "Rộng lượng bỏ qua? Rộng lượng cái con khỉ! Đợi đến ngày mai, ông đây sẽ cho cậu cuốn gói cút khỏi Đế Uyển!"
Chờ người đi khuất, anh ta cũng không quan tâm nhiều thế nữa, vừa đi về phía xe vừa đưa tay xoa khóe miệng.
Kết quả cửa xe không có phản ứng khi anh ta mở cửa.
Anh ta lục tìm khắp người, lúc này mới phát hiện chẳng thấy chìa khóa đâu nữa rồi!
Tôn mập sững sờ, ví tiền và mọi thứ đều để trên xe, trên người anh ta chỉ có điện thoại, ở chỗ này còn cách nhà anh họ bảy tám cây số, rõ ràng là không thể đi bộ đến đó.
Trước mắt không còn thời gian nghĩ nhiều nữa, bất đắc dĩ anh ta đành dùng điện thoại di động gọi taxi trực tuyến.
Khi anh ta lo lắng bồi hồi xuống xe thì một chiếc xe cấp cứu cũng đồng thời chạy đến!
/290
|