Đêm khuya nên người đi đường khá ít, xe cộ qua lại cũng thưa thớt dần.
Hai người trú dưới tán dù, không thấy rõ cảnh vật xung quanh, tim đập thình thịch.
Tai Tống Linh Linh không còn nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách nữa, thay vào đó là tiếng hít thở và nhịp tim của cô và Giang Trục.
Lỗ tai cô bắt đầu nóng ran.
Khi vô tình mở mắt ra, cô bắt gặp đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm của Giang Trục.
Tim cô như ngừng đập, cô cứ cảm thấy ánh mắt của anh mang theo mong muốn chiếm đoạt.
Dường như Giang Trục cảm nhận được sự căng thẳng của cô, anh m*t môi cô rồi cố gắng kiềm chế để không đi quá giới hạn.
Yết hầu anh chuyển động, giọng nói khàn khàn: “Đừng nhìn anh như thế.”
“...”
Hơi thở lành lạnh của anh quanh quẩn bên mũi Tống Linh Linh, tầm nhìn của cô bị anh che khuất, dòng suy nghĩ cũng dần quay về.
“Nếu em bảo…” Tống Linh Linh li3m đôi môi được anh hôn: “Em cứ muốn nhìn thì sao?”
Giang Trục sững người, anh không ngờ cô sẽ trả lời như vậy.
Anh cụp mắt, khóa chặt ánh nhìn lên người cô.
“Em chắc chứ?”
Đôi môi cô mấp máy, kiêu ngạo lẩm bẩm: “Chẳng lẽ em không được nhìn bạn… Úi…”
Chữ “trai” chưa kịp thốt ra, đôi môi mềm mại nóng bỏng của Giang Trục lại bao phủ lấy môi cô.
Lần này, anh không kiềm chế như lúc nãy.
Khoảng chừng vài phút sau.
Giang Trục mới buông cô ra.
Đôi đồng tử sâu hun hút như màn đêm.
Lần này, không chỉ tai cô đỏ bừng mà gương mặt, cơ thể, thậm chí là đôi môi cũng nóng ran.
Cô mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng dường như khả năng ngôn ngữ đã tạm thời bị vô hiệu hóa.
Có chút tê tê.
Giang Trục lùi về sau một bước, tiện thể cầm lấy cái dù trong tay cô, anh cất giọng khàn khàn: “Về khách sạn nhé em?”
“...”
Tống Linh Linh hoàn hồn, ánh mắt dừng trên mặt anh mấy giây rồi hoảng loạn nhìn sang chỗ khác: “Hình như vẫn hơi sớm.”
Giang Trục cười khẽ: “Thế giờ em muốn đi đâu?”
Tống Linh Linh có người bên cạnh nên không thấy sợ nữa.”
“Thật ra em muốn tới bờ biển.” Cô nói: “Dự báo thời tiết nói mai sẽ tạnh mưa.”
Nếu mai quay xong quảng cáo ngoài trời thì chắc chắn Đường Vân Anh sẽ sắp xếp cho cô về trong tối mai.
Giang Trục đã hiểu.
“Đi thôi.”
Anh nghiêng dù về phía Tống Linh Linh: “Em lạnh không?”
Người Tống Linh Linh chưa dính một giọt mưa nào, sao mà lạnh được?
Cô lắc đầu: “Còn anh thì sao?”
“Anh không lạnh.” Giang Trục đi đến bên cạnh cô, nắm lấy tay cô bằng bàn tay ấm áp của mình.
Lòng bàn tay anh khô ráo lại ấm áp.
Nhịp tim của Tống Linh Linh lại nhanh hơn, cô không từ chối sự gần gũi của anh.
Bản thân cô cũng khá thích sự thân mật của Giang Trục.
Cô cúi đầu nhìn tay hai người đang đan lấy nhau, khóe môi cong lên trong vô thức.
Cảm giác nắm tay Giang Trục tốt hơn cô tưởng tượng nhiều.
Trước khi ra bờ biển, hai người đi đến cửa hàng tiện lợi gần nhất để mua thêm cái dù màu đen.
Giang Trục còn muốn mua một chai nước đá.
Tống Linh Linh rất khâm phục anh vì chuyện này.
Dù thời tiết ở Ninh Thành và Bắc Thành khác nhau, dù ở đây đang là mùa đông thì vẫn khá ấm áp.
Nhưng Giang Trục là một trong số ít những người uống nước đá vào buổi tối cuối thu.
…
Vào buổi tối trời mưa, hầu như không có ai ngoài bờ biển.
Cũng chỉ có những “du khách” ở nơi khác mới đến như Tống Linh Linh mới rảnh rỗi đến đây tản bộ.
Xét đến vấn đề an toàn, cô và Giang Trục đi dạo không quá gần biển
Thỉnh thoảng khi sóng đánh sâu vào bờ thì họ mới đụng nước.
Nước biển lạnh cóng nhưng Tống Linh Linh lại vô cùng vui vẻ.
Giang Trục thấy dáng vẻ rạng rỡ của cô, khóe môi anh cũng cong lên.
“Em thích biển à?” Anh nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Tống Linh Linh tận hưởng lớp cát mềm mịn, khẽ gật đầu: “Dạ.”
Trước đây cô còn nghĩ, đợi cô kiếm được nhiều tiền, cô sẽ mua một căn nhà sát biển.
Trong lúc nghỉ phép, cô sẽ đến căn nhà gần biển ở, nhàn nhã thoải mái.
Trên ban công sẽ đặt một giá vẽ, lúc vui vẻ thì đặt bút vẽ vài đường, lúc buồn chán thì ngồi trên ghế lười ngoài ban công để ngắm biển, ngồi không phơi nắng.
Cô nhìn Giang Trục: “Anh không thích hả?”
“Cũng tàm tạm.”
Giang Trục đáp: “Không thể xác định là thích hay không.”
Nghe thế, Tống Linh Linh nhướng mày: “Vậy anh nói đi, anh thích gì?”
Nghe thấy lời này, Giang Trục cụp mắt nhìn cô.
Ánh nhìn của anh quá [email protected] trụi khiến Tống Linh Linh không biết trốn đi đâu.
Tim cô đập nhanh hơn cả lúc hôn, cô không chịu nổi một Giang Trục thế này.
Nhìn nhau một lát, Tống Linh Linh không chịu được nữa đành rời mắt.
Cô căng thẳng mím môi, ánh nhìn lơ đãng, khẽ bảo: “Ngoại trừ em ra.”
Giang Trục: “Nếu nhất định phải nói thì là làm phim.”
Ngoài Tống Linh Linh, Giang Trục còn thích làm phim.
Trước mắt, anh chỉ có một người và một việc để thích.
Tống Linh Linh ồ một tiếng.
Giang Trục hỏi: “Còn em thì sao?”
Tống Linh Linh chớp mắt, nghĩ ngợi: “Em thích nhiều thứ lắm.”
Giang Trục cười: “Kể anh nghe một chút đi.”
Tống Linh Linh không khách sáo với Giang Trục nữa, cô giơ ngón tay lên đếm: “Em thích diễn xuất, vẽ tranh, thích biển lớn nhưng cũng thích ở nhà đọc sách, xem phim…”
Sở thích của cô cũng giống như tất cả mọi người.
Thỉnh thoảng khoái ra ngoài, đôi khi lại thích cuộn tròn trong nhà, hưởng thụ cuộc sống một người.
Giang Trục nghe cô liệt kê một hồi, im lặng một lúc rồi hỏi: “Hết rồi sao?”
Tống Linh Linh chần chừ gật đầu: “Dạ.”
Cô ù ù cạc cạc: “Em còn sót cái gì ư?”
Giang Trục: “...”
Anh nhìn cô một lúc lâu rồi trầm giọng bảo: “Không.”
Tống Linh Linh nghe thế thì tự gật đầu: “Em cũng thấy là không còn gì, nếu lỡ có sót thì sau này bổ sung thêm!”
“... Ừm.” Giang Trục đáp lại.
Tống Linh Linh nhìn anh rồi ép bản thân quay đầu sang bên kia.
Cô sợ bản thân không kiềm chế được mà tiết lộ bí mật trước mặt Giang Trục.
Cô cố hạ khóe môi đang muốn nhếch lên mỉm cười.
Không hiểu sao cô thấy việc chọc ghẹo Giang Trục như thế này cũng khá vui.
Giang Trục bước đi gần biển, khi Tống Linh Linh quay đầu, anh đã bỏ lỡ biểu cảm thay đổi của cô, vậy nên anh cũng không nhận ra cô cố tình bỏ sót một điều yêu thích của mình.
Hai người đi dạo bên biển khoảng nửa tiếng.
Thấy cũng đã muộn, Tống Linh Linh bèn đề nghị quay về khách sạn.
Bãi biển khá gần khách sạn, đi khoảng mười phút là tới.
Trên đường về, Tống Linh Linh lần lượt nhận được tin nhắn của Lâm Hạ và Đường Vân Anh hỏi cô về khách sạn chưa.
Tống Linh Linh nhìn tin nhắn của hai người, cô bỗng thấy bối rối.
Cô liếc nhìn bóng của người bên cạnh, bỗng nhiên không biết có nên nói cho họ biết rằng Giang Trục đến tìm cô và giờ bọn họ đang quen nhau rồi không.
Cô chưa kịp đưa ra quyết định thì hai người đã về tới khách sạn.
Đến cửa khách sạn, Tống Linh Linh mới chợt nhớ ra và hỏi: “Sao anh biết em đang ở nhà hàng đó?”
Giang Trục cụp mắt: “Anh hỏi Thẩm Điệp.”
“...”
Tống Linh Linh nhớ lại chuyện mình từng nói cho Thẩm Điệp và Thịnh Vân Miểu biết nơi cô ăn tối.
Nghĩ rồi cô lại lẩm bẩm: “Sao chị Thẩm Điệp luôn giúp anh tìm hiểu tin tức thế?”
“Ừ.” Giang Trục dựng một chút rồi thốt lên: “Có lẽ chị ấy thấy ở nhà họ Giang chán quá.”
Lời này được cất lên một cách bất ngờ.
Tống Linh Linh bị sặc bởi câu nói của anh, cô ho hai tiếng: “Anh nói gì cơ?”
Lỗ tai cô bắt đầu đỏ bừng: “Tụi mình còn chưa đâu vào đâu đâu nhé!”
Giang Trục không đồng ý điều này.
Anh trầm ngâm: “Cũng đâu vào đó rồi mà.”
Tống Linh Linh lườm anh.
Giang Trục cong môi, nói nhỏ: “Qua kia chờ anh nhé?”
Anh bảo: “Anh đi nhận phòng.”
Tống Linh Linh đang định hỏi anh đã đặt phòng chưa thì anh đã cất lời trước rồi.
Trong sảnh khách sạn không có bao nhiêu người, nhưng hai người là người của công chúng nên vẫn phải tránh hiềm nghi.
…
Đến cửa thang máy, Tống Linh Linh không chờ được Giang Trục mà đã gặp Đường Vân Anh trước, người vừa quay về sau bữa tiệc.
Hai người nhìn nhau, mặt đối mặt.
Đường Vân Anh thấy cô cầm điện thoại thì nhíu mày: “Sao em về khách sạn rồi mà không trả lời tin nhắn của chị.”
Tống Linh Linh chớp mắt, chột dạ đáp: “Nếu em nói giờ em chuẩn bị trả lời thì chị có tin không?”
Đường Vân Anh liếc nhìn cô.
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.
Đường Vân Anh bước vào trước, thấy Tống Linh Linh vẫn còn đứng ngoài cửa, cô ấy khó hiểu: “Em không về phòng hả?”
“... Về chứ ạ.” Tống Linh Linh có tật giật mình nên đành đi vào.
Để phòng ngừa việc Đường Vân Anh hỏi cô tối nay làm gì, Tống Linh Linh đã đánh đòn phủ đầu: “Chị Anh nè, chị uống bao nhiêu rượu thế?”
Cô sát lại gần và ngửi: “Chị nhức đầu không? Em nấu trà giải rượu cho chị nhé?”
Đường Vân Anh đẩy đầu cô ra: “Tửu lượng của chị Anh của em tốt lắm đấy, giờ vẫn tỉnh táo!”
Tống Linh Linh không biết nói gì: “Thế chị có uống trà giải rượu không?”
Đường Vân Anh nhìn cô: “Nãy em đi bên ngoài không mắc mưa hả?”
Tống Linh Linh cúi đầu nhìn lại mình, quần áo sạch sẽ, mấy hạt mưa dính trên áo đã được gió hong khô từ lâu.
“Dạ không.” Cô đáp: “Em có ô ạ.”
Vừa dứt lời, Tống Linh Linh mới nhận ra… Tay cô trống không.
Tất nhiên, Đường Vân Anh cũng chú ý, cô ấy nhíu mày: “Ô của em đâu?”
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của cô ấy, Tống Linh Linh mím môi, nghiêm túc nói dối: “Nếu em bảo em đã đưa cho vị khách muốn đi ra ngoài khách sạn rồi, chị có tin không?”
Đường Vân Anh nhìn cô, vẫn nhíu mày: “Tối nay em cứ là lạ kiểu gì ấy.”
“Làm gì có!” Tống Linh Linh vẫn cố gắng biện hộ: “Em không hề như vậy.”
Trong lúc trò chuyện, hai người đã đến tầng của mình.
Tống Linh Linh đi ra, theo Đường Vân Anh về phòng.
Vừa mới bước vào, tiếng chuông điện thoại của cô đã reo lên.
Cô lấy điện thoại ra xem, là Giang Trục gọi.
Tống Linh Linh hít một hơi thật sâu, lén nhòm người vừa vào phòng đã nằm vật xuống sô-pha, sau đó đi vào phòng bếp.
“Alo.”
Nghe thấy giọng nói khẽ khàng của cô, Giang Trục nhìn quanh sảnh: “Em đâu rồi?”
Tống Linh Linh căng thẳng li3m môi: “Em gặp chị Anh rồi.”
Giang Trục khựng lại: “Em đang ở phòng hả?”
“Dạ.” Tống Linh Linh bổ sung: “Ở phòng của chị Anh.”
Giang Trục nhướng mày: “Có việc phải bàn bạc à?”
Tống Linh Linh: “Dạ không.”
Giang Trục im lặng một lát, bỗng nhiên anh hiểu ra: “Anh biết rồi, em tắm nước nóng rồi nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Tống Linh Linh: “Anh cũng vậy.”
Giang Trục trầm giọng đáp lại một tiếng.
Sau khi cúp máy, Tống Linh Linh cau mày nghĩ ngợi, dường như vừa nãy Giang Trục nói chuyện với cô mà cảm xúc không được vui vẻ gì mấy.
Cô nghĩ một hồi mà vẫn không nghĩ ra nguyên do, chỉ đành đi nấu trà giải rượu cho Đường Vân Anh trước.
Nấu xong, Tống Linh Linh nói với Đường Vân Anh một tiếng rồi quay về phòng mình.
Ba người ở chung khách sạn nhưng cô không biết Giang Trục ở tầng mấy.
Sau khi vào phòng tắm tắm rửa, Tống Linh Linh cẩn thận ngẫm lại mới lờ mờ nhận ra tại sao Giang Trục không vui.
Sau khi nghĩ kỹ lại, cô vừa thấy buồn cười vừa thấy bất đắc dĩ.
Nghĩ đến đây, cô lấy điện thoại nhắn cho anh: [Anh ngủ chưa?]
Giang Trục mới tắm xong, thấy tin nhắn của Tống Linh Linh, anh trả lời ngay: [Vẫn chưa. Sao vậy em?]
Tống Linh Linh nhướng mày, cố tình hỏi: [Không có chuyện gì không được tìm bạn trai trò chuyện à?]
Thấy tin nhắn này, cảm xúc căng như dây đàn của Giang Trục bỗng được thả lỏng.
Đôi mắt anh ánh lên niềm vui, nhấn nút gửi tin nhắn thoại: “Muốn nói gì với anh nào? Em về phòng chưa?”
Sau khi Tống Linh bấm mở tin nhắn thoại để nghe, vành tai cô nóng ran.
Cô nằm trên giường, tay chống cằm, nhìn đăm đăm vào chiếc điện thoại, sau đó mới cầm lên gõ: [Nói chuyện tại sao ban nãy anh không vui.]
Giang Trục sững sờ, không ngờ là cô nhận ra.
Anh do dự một lát rồi hỏi cô: [Có phải em không muốn cho người đại diện của em biết là anh tới Ninh Thành không?]
Thật ra Giang Trục có thể hỏi thẳng, anh vô cùng muốn hỏi thẳng Tống Linh Linh rằng có phải cô không muốn cho người đại diện và trợ lý biết họ đang quen nhau không.
Nếu không, sao ban nãy gặp Đường Vân Anh dưới lầu, cô có thể không lên cùng với cô ấy, chỉ cần nói rằng Giang Trục đến tìm mình là được mà.
Tống Linh Linh biết Giang Trục không vui vì chuyện này.
Thật ra cô cũng không muốn gạt Đường Vân Anh, một mặt là vì không cần thiết, một mặt là vì muốn giấu cũng không giấu nổi.
Tối nay cô không nói là vì cô vẫn còn ngại.
Cô muốn ổn định với Giang Trục rồi mới nói, chứ không muốn nói cho họ biết khi mới vừa quen nhau.
Lỡ như…
Cô sợ lỡ như.
Tống Linh Linh trầm ngâm một lát rồi trả lời: [Một thời gian nữa em sẽ nói cho họ biết.]
Giang Trục: [Em đang sợ cái gì?]
Tống Linh Linh: [Em cũng không biết.]
Trả lời xong, cô bổ sung thêm một câu: [Anh còn giận ư?]
Giang Trục: [Nếu anh bảo còn thì sao?]
Khi tin nhắn này vừa được gửi tới, chuông cửa phòng Tống Linh Linh vang lên.
Cô cất tiếng hỏi: “Giao đồ ăn phải không ạ?”
Bên ngoài đáp: “Đúng vậy.”
Tống Linh Linh bảo: “Anh để ngoài cửa cho tôi là được rồi, cảm ơn anh.”
Đợi nửa phút, khi thấy ngoài cửa không có ai, Tống Linh Linh mới mở cửa, xách hộp đồ ăn dưới đất vào phòng.
Sau khi cất đồ ăn đi, cô nhắn cho Giang Trục: [Anh ở phòng nào vậy?]
Giang Trục: [2510.]
Tống Linh Linh: [Ồ.]
Giang Trục: [?]
Sau khi dấu chấm hỏi này được gửi đi, rất lâu sau vẫn không có tin nhắn đáp trả.
Giang Trục cau mày, khi cầm áo khoác vắt trên lưng ghế lên, định đi tìm cô thì tiếng chuông cửa vang lên.
Giang Trục mở cửa ra, anh bắt gặp gương mặt tươi cười rạng rỡ.
Tống Linh Linh giơ cái túi trong tay lên như dâng món bảo vật nào đó, cô ngại ngùng bảo: “Em mang cho anh chút trà gừng.”
Ánh mắt Giang Trục tối sầm, anh kéo người vào phòng.
Cửa vừa đóng lại, ánh sáng bên ngoài cũng vụt tắt.
Tống Linh Linh nhìn người trước mặt, tự nhiên hơi bất an: “Anh… Uống một chút nhé?”
Lúc này, anh mới rời mắt khỏi khuôn mặt cô, cố gắng đồng ý.
Phòng của Giang Trục rộng hơn của Tống Linh Linh, tuy cùng là phòng đơn nhưng trông rộng rãi hơn nhiều.
Cô theo anh vào trong, đôi mày nhướng cao.
Giang Trục mở bình trà gừng mà cô mang tới rồi rót đầy một ly.
Anh nhìn Tống Linh Linh: “Em uống không?”
“Dạ không.” Tống Linh Linh: “Em có bị mắc mưa đâu mà.”
Giang Trục ừ một tiếng rồi đưa thìa cho cô: “Em uống chút đi, để phòng hờ.”
Tống Linh Linh không nói được gì nữa, dưới ánh mắt thúc ép của anh, cô đành nhận lấy.
Uống được một nửa, Tống Linh Linh không uống nổi nữa.
Lúc này, Giang Trục mới lấy lại cái ly, một hơi uống hết phần trà gừng còn sót lại.
Thấy anh không ngại uống đồ thừa của mình, ánh mắt của cô sáng bừng.
Nếu cô nhớ không nhầm thì Giang Trục là người thích sạch sẽ.
Uống trà gừng xong, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Khi Tống Linh Linh vô tình ngước mắt lên, cô bắt gặp ánh nhìn của Giang Trục.
Ánh mắt của anh nhìn cô quá đỗi nóng bỏng, khiến cô không biết tránh đi đâu.
Má cô lại đỏ bừng, hơi mất tự nhiên mà nói: “Thế em về trước đây.”
Tống Linh Linh đứng dậy: “Nếu mai trời tạnh mưa, chắc em sẽ dậy sớm để quay quảng cáo.”
Giang Trục không đáp.
Tống Linh Linh thấy anh không có ý định giữ mình lại thì nhấc chân bước qua anh.
Bỗng nhiên, anh vươn tay ra, kéo Tống Linh Linh lại.
Tống Linh Linh bị kéo bất ngờ nên ngã vào lòng anh.
Cô ngạc nhiên nhìn anh: “Anh…”
“Anh làm sao?” Giang Trục cúi đầu, trán chạm trán với cô.
Ánh mắt anh sâu thẳm, giọng nói khàn khàn: “Ở lại với anh được không?”
Hai người đều mặc quần áo mỏng, nhiệt độ cơ thể ấm nóng truyền thẳng qua người đối phương.
Tống Linh Linh thấy tim mình đập loạn nhịp, cô căng thẳng nhìn Giang Trục, xác nhận lại: “Chỉ một lúc thôi sao?”
Giang Trục bật cười, nhìn cô với cặp mắt sáng quắc: “Em muốn ở lâu một chút thì tốt hơn.”
Tống Linh Linh nhìn đôi mắt, cặp mày, cánh môi gần trong gang tấc của anh, cô thấy nhiệt độ cơ thể mình ngày một nóng lên.
“Thế…”
Cô hít một hơi thật sâu để che giấu sự căng thẳng trong lòng.
Tống Linh Linh chưa từng yêu đương, cũng không biết người ta yêu nhau có ngại ngùng, căng thẳng, nghĩ ngợi miên man giống như cô và Giang Trục bây giờ không.
“Mình cứ ngồi thế này ạ?”
Giang Trục ngước mắt lên, khóe môi mang theo nụ cười: “Em muốn làm gì?”
Anh trả lại câu hỏi cho Tống Linh Linh.
“Làm gì?”
Tống Linh Linh lặp lại một lần, cô bỗng nhận ra Giang Trục đã đổi chữ “ngồi” thành “làm” mất rồi (*).
(*) Chữ “ngồi” và “làm” là hai từ đồng âm, đều đọc là zuò.
Sao tiếng Trung uyên thâm dữ vậy?!
Đôi khi Tống Linh Linh rất ngưỡng mộ khả năng lý giải của Giang Trục. Tuy nhiên, nghĩ theo một góc độ khác, anh lý giải như vậy cũng đúng.
Cô nhìn anh, đang định trả lời là không biết thì Giang Trục bỗng kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Khi cô mấp máy môi định nói thì khóe môi lại đụng phải bờ môi của anh.
Ngay sau đó, cô nghe thấy Giang Trục hỏi: “Em muốn hôn anh à?”
Tống Linh Linh trợn tròn mắt, không ngờ anh sẽ đánh úp như thế.
“Em nào…” Tống Linh Linh chưa kịp dứt lời, Giang Trục đã cụp mắt nhìn cô chằm chằm.
Chóp mũi hai người chạm nhau, chỉ cần mở miệng nói chuyện là đôi môi sẽ chạm nhau.
Đôi môi của Giang Trục rất đẹp, tuy mỏng nhưng lại mềm mại đến lạ.
Tống Linh Linh bất giác nhìn đăm đăm vào môi anh, đầu cô bỗng hiện lên cảm giác mà anh đem đến khi hai người hôn nhau bên lề đường.
Nghĩ đến đây, Tống Linh Linh ngước mắt lên, lặng yên nhìn Giang Trục.
Hơi thở mập mờ vấn vương trong không khí.
Ánh mắt anh như mang theo độ ấm, khiến từng tấc da tấc thịt của cô nóng ran.
Tống Linh Linh nuốt nước miếng theo bản năng, mơ màng hỏi: “Nếu em nói là em muốn thì sao?”
Giang Trục vẫn cười: “Vậy thì…” Anh nhìn Tống Linh Linh với ánh mắt bất ngờ, nhưng không mấy ngạc nhiên.
“Em cứ tự nhiên.” Anh bảo vậy.
***
Lời tác giả:
Linh Linh:? Sao bạn trai tôi có thể đánh úp tôi như thế?
Tác giả: Bởi vì anh ấy mặt dạn mày dày.
Giang Trục: Không mặt dày thì không có bạn gái.
Hai người trú dưới tán dù, không thấy rõ cảnh vật xung quanh, tim đập thình thịch.
Tai Tống Linh Linh không còn nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách nữa, thay vào đó là tiếng hít thở và nhịp tim của cô và Giang Trục.
Lỗ tai cô bắt đầu nóng ran.
Khi vô tình mở mắt ra, cô bắt gặp đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm của Giang Trục.
Tim cô như ngừng đập, cô cứ cảm thấy ánh mắt của anh mang theo mong muốn chiếm đoạt.
Dường như Giang Trục cảm nhận được sự căng thẳng của cô, anh m*t môi cô rồi cố gắng kiềm chế để không đi quá giới hạn.
Yết hầu anh chuyển động, giọng nói khàn khàn: “Đừng nhìn anh như thế.”
“...”
Hơi thở lành lạnh của anh quanh quẩn bên mũi Tống Linh Linh, tầm nhìn của cô bị anh che khuất, dòng suy nghĩ cũng dần quay về.
“Nếu em bảo…” Tống Linh Linh li3m đôi môi được anh hôn: “Em cứ muốn nhìn thì sao?”
Giang Trục sững người, anh không ngờ cô sẽ trả lời như vậy.
Anh cụp mắt, khóa chặt ánh nhìn lên người cô.
“Em chắc chứ?”
Đôi môi cô mấp máy, kiêu ngạo lẩm bẩm: “Chẳng lẽ em không được nhìn bạn… Úi…”
Chữ “trai” chưa kịp thốt ra, đôi môi mềm mại nóng bỏng của Giang Trục lại bao phủ lấy môi cô.
Lần này, anh không kiềm chế như lúc nãy.
Khoảng chừng vài phút sau.
Giang Trục mới buông cô ra.
Đôi đồng tử sâu hun hút như màn đêm.
Lần này, không chỉ tai cô đỏ bừng mà gương mặt, cơ thể, thậm chí là đôi môi cũng nóng ran.
Cô mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng dường như khả năng ngôn ngữ đã tạm thời bị vô hiệu hóa.
Có chút tê tê.
Giang Trục lùi về sau một bước, tiện thể cầm lấy cái dù trong tay cô, anh cất giọng khàn khàn: “Về khách sạn nhé em?”
“...”
Tống Linh Linh hoàn hồn, ánh mắt dừng trên mặt anh mấy giây rồi hoảng loạn nhìn sang chỗ khác: “Hình như vẫn hơi sớm.”
Giang Trục cười khẽ: “Thế giờ em muốn đi đâu?”
Tống Linh Linh có người bên cạnh nên không thấy sợ nữa.”
“Thật ra em muốn tới bờ biển.” Cô nói: “Dự báo thời tiết nói mai sẽ tạnh mưa.”
Nếu mai quay xong quảng cáo ngoài trời thì chắc chắn Đường Vân Anh sẽ sắp xếp cho cô về trong tối mai.
Giang Trục đã hiểu.
“Đi thôi.”
Anh nghiêng dù về phía Tống Linh Linh: “Em lạnh không?”
Người Tống Linh Linh chưa dính một giọt mưa nào, sao mà lạnh được?
Cô lắc đầu: “Còn anh thì sao?”
“Anh không lạnh.” Giang Trục đi đến bên cạnh cô, nắm lấy tay cô bằng bàn tay ấm áp của mình.
Lòng bàn tay anh khô ráo lại ấm áp.
Nhịp tim của Tống Linh Linh lại nhanh hơn, cô không từ chối sự gần gũi của anh.
Bản thân cô cũng khá thích sự thân mật của Giang Trục.
Cô cúi đầu nhìn tay hai người đang đan lấy nhau, khóe môi cong lên trong vô thức.
Cảm giác nắm tay Giang Trục tốt hơn cô tưởng tượng nhiều.
Trước khi ra bờ biển, hai người đi đến cửa hàng tiện lợi gần nhất để mua thêm cái dù màu đen.
Giang Trục còn muốn mua một chai nước đá.
Tống Linh Linh rất khâm phục anh vì chuyện này.
Dù thời tiết ở Ninh Thành và Bắc Thành khác nhau, dù ở đây đang là mùa đông thì vẫn khá ấm áp.
Nhưng Giang Trục là một trong số ít những người uống nước đá vào buổi tối cuối thu.
…
Vào buổi tối trời mưa, hầu như không có ai ngoài bờ biển.
Cũng chỉ có những “du khách” ở nơi khác mới đến như Tống Linh Linh mới rảnh rỗi đến đây tản bộ.
Xét đến vấn đề an toàn, cô và Giang Trục đi dạo không quá gần biển
Thỉnh thoảng khi sóng đánh sâu vào bờ thì họ mới đụng nước.
Nước biển lạnh cóng nhưng Tống Linh Linh lại vô cùng vui vẻ.
Giang Trục thấy dáng vẻ rạng rỡ của cô, khóe môi anh cũng cong lên.
“Em thích biển à?” Anh nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Tống Linh Linh tận hưởng lớp cát mềm mịn, khẽ gật đầu: “Dạ.”
Trước đây cô còn nghĩ, đợi cô kiếm được nhiều tiền, cô sẽ mua một căn nhà sát biển.
Trong lúc nghỉ phép, cô sẽ đến căn nhà gần biển ở, nhàn nhã thoải mái.
Trên ban công sẽ đặt một giá vẽ, lúc vui vẻ thì đặt bút vẽ vài đường, lúc buồn chán thì ngồi trên ghế lười ngoài ban công để ngắm biển, ngồi không phơi nắng.
Cô nhìn Giang Trục: “Anh không thích hả?”
“Cũng tàm tạm.”
Giang Trục đáp: “Không thể xác định là thích hay không.”
Nghe thế, Tống Linh Linh nhướng mày: “Vậy anh nói đi, anh thích gì?”
Nghe thấy lời này, Giang Trục cụp mắt nhìn cô.
Ánh nhìn của anh quá [email protected] trụi khiến Tống Linh Linh không biết trốn đi đâu.
Tim cô đập nhanh hơn cả lúc hôn, cô không chịu nổi một Giang Trục thế này.
Nhìn nhau một lát, Tống Linh Linh không chịu được nữa đành rời mắt.
Cô căng thẳng mím môi, ánh nhìn lơ đãng, khẽ bảo: “Ngoại trừ em ra.”
Giang Trục: “Nếu nhất định phải nói thì là làm phim.”
Ngoài Tống Linh Linh, Giang Trục còn thích làm phim.
Trước mắt, anh chỉ có một người và một việc để thích.
Tống Linh Linh ồ một tiếng.
Giang Trục hỏi: “Còn em thì sao?”
Tống Linh Linh chớp mắt, nghĩ ngợi: “Em thích nhiều thứ lắm.”
Giang Trục cười: “Kể anh nghe một chút đi.”
Tống Linh Linh không khách sáo với Giang Trục nữa, cô giơ ngón tay lên đếm: “Em thích diễn xuất, vẽ tranh, thích biển lớn nhưng cũng thích ở nhà đọc sách, xem phim…”
Sở thích của cô cũng giống như tất cả mọi người.
Thỉnh thoảng khoái ra ngoài, đôi khi lại thích cuộn tròn trong nhà, hưởng thụ cuộc sống một người.
Giang Trục nghe cô liệt kê một hồi, im lặng một lúc rồi hỏi: “Hết rồi sao?”
Tống Linh Linh chần chừ gật đầu: “Dạ.”
Cô ù ù cạc cạc: “Em còn sót cái gì ư?”
Giang Trục: “...”
Anh nhìn cô một lúc lâu rồi trầm giọng bảo: “Không.”
Tống Linh Linh nghe thế thì tự gật đầu: “Em cũng thấy là không còn gì, nếu lỡ có sót thì sau này bổ sung thêm!”
“... Ừm.” Giang Trục đáp lại.
Tống Linh Linh nhìn anh rồi ép bản thân quay đầu sang bên kia.
Cô sợ bản thân không kiềm chế được mà tiết lộ bí mật trước mặt Giang Trục.
Cô cố hạ khóe môi đang muốn nhếch lên mỉm cười.
Không hiểu sao cô thấy việc chọc ghẹo Giang Trục như thế này cũng khá vui.
Giang Trục bước đi gần biển, khi Tống Linh Linh quay đầu, anh đã bỏ lỡ biểu cảm thay đổi của cô, vậy nên anh cũng không nhận ra cô cố tình bỏ sót một điều yêu thích của mình.
Hai người đi dạo bên biển khoảng nửa tiếng.
Thấy cũng đã muộn, Tống Linh Linh bèn đề nghị quay về khách sạn.
Bãi biển khá gần khách sạn, đi khoảng mười phút là tới.
Trên đường về, Tống Linh Linh lần lượt nhận được tin nhắn của Lâm Hạ và Đường Vân Anh hỏi cô về khách sạn chưa.
Tống Linh Linh nhìn tin nhắn của hai người, cô bỗng thấy bối rối.
Cô liếc nhìn bóng của người bên cạnh, bỗng nhiên không biết có nên nói cho họ biết rằng Giang Trục đến tìm cô và giờ bọn họ đang quen nhau rồi không.
Cô chưa kịp đưa ra quyết định thì hai người đã về tới khách sạn.
Đến cửa khách sạn, Tống Linh Linh mới chợt nhớ ra và hỏi: “Sao anh biết em đang ở nhà hàng đó?”
Giang Trục cụp mắt: “Anh hỏi Thẩm Điệp.”
“...”
Tống Linh Linh nhớ lại chuyện mình từng nói cho Thẩm Điệp và Thịnh Vân Miểu biết nơi cô ăn tối.
Nghĩ rồi cô lại lẩm bẩm: “Sao chị Thẩm Điệp luôn giúp anh tìm hiểu tin tức thế?”
“Ừ.” Giang Trục dựng một chút rồi thốt lên: “Có lẽ chị ấy thấy ở nhà họ Giang chán quá.”
Lời này được cất lên một cách bất ngờ.
Tống Linh Linh bị sặc bởi câu nói của anh, cô ho hai tiếng: “Anh nói gì cơ?”
Lỗ tai cô bắt đầu đỏ bừng: “Tụi mình còn chưa đâu vào đâu đâu nhé!”
Giang Trục không đồng ý điều này.
Anh trầm ngâm: “Cũng đâu vào đó rồi mà.”
Tống Linh Linh lườm anh.
Giang Trục cong môi, nói nhỏ: “Qua kia chờ anh nhé?”
Anh bảo: “Anh đi nhận phòng.”
Tống Linh Linh đang định hỏi anh đã đặt phòng chưa thì anh đã cất lời trước rồi.
Trong sảnh khách sạn không có bao nhiêu người, nhưng hai người là người của công chúng nên vẫn phải tránh hiềm nghi.
…
Đến cửa thang máy, Tống Linh Linh không chờ được Giang Trục mà đã gặp Đường Vân Anh trước, người vừa quay về sau bữa tiệc.
Hai người nhìn nhau, mặt đối mặt.
Đường Vân Anh thấy cô cầm điện thoại thì nhíu mày: “Sao em về khách sạn rồi mà không trả lời tin nhắn của chị.”
Tống Linh Linh chớp mắt, chột dạ đáp: “Nếu em nói giờ em chuẩn bị trả lời thì chị có tin không?”
Đường Vân Anh liếc nhìn cô.
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.
Đường Vân Anh bước vào trước, thấy Tống Linh Linh vẫn còn đứng ngoài cửa, cô ấy khó hiểu: “Em không về phòng hả?”
“... Về chứ ạ.” Tống Linh Linh có tật giật mình nên đành đi vào.
Để phòng ngừa việc Đường Vân Anh hỏi cô tối nay làm gì, Tống Linh Linh đã đánh đòn phủ đầu: “Chị Anh nè, chị uống bao nhiêu rượu thế?”
Cô sát lại gần và ngửi: “Chị nhức đầu không? Em nấu trà giải rượu cho chị nhé?”
Đường Vân Anh đẩy đầu cô ra: “Tửu lượng của chị Anh của em tốt lắm đấy, giờ vẫn tỉnh táo!”
Tống Linh Linh không biết nói gì: “Thế chị có uống trà giải rượu không?”
Đường Vân Anh nhìn cô: “Nãy em đi bên ngoài không mắc mưa hả?”
Tống Linh Linh cúi đầu nhìn lại mình, quần áo sạch sẽ, mấy hạt mưa dính trên áo đã được gió hong khô từ lâu.
“Dạ không.” Cô đáp: “Em có ô ạ.”
Vừa dứt lời, Tống Linh Linh mới nhận ra… Tay cô trống không.
Tất nhiên, Đường Vân Anh cũng chú ý, cô ấy nhíu mày: “Ô của em đâu?”
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của cô ấy, Tống Linh Linh mím môi, nghiêm túc nói dối: “Nếu em bảo em đã đưa cho vị khách muốn đi ra ngoài khách sạn rồi, chị có tin không?”
Đường Vân Anh nhìn cô, vẫn nhíu mày: “Tối nay em cứ là lạ kiểu gì ấy.”
“Làm gì có!” Tống Linh Linh vẫn cố gắng biện hộ: “Em không hề như vậy.”
Trong lúc trò chuyện, hai người đã đến tầng của mình.
Tống Linh Linh đi ra, theo Đường Vân Anh về phòng.
Vừa mới bước vào, tiếng chuông điện thoại của cô đã reo lên.
Cô lấy điện thoại ra xem, là Giang Trục gọi.
Tống Linh Linh hít một hơi thật sâu, lén nhòm người vừa vào phòng đã nằm vật xuống sô-pha, sau đó đi vào phòng bếp.
“Alo.”
Nghe thấy giọng nói khẽ khàng của cô, Giang Trục nhìn quanh sảnh: “Em đâu rồi?”
Tống Linh Linh căng thẳng li3m môi: “Em gặp chị Anh rồi.”
Giang Trục khựng lại: “Em đang ở phòng hả?”
“Dạ.” Tống Linh Linh bổ sung: “Ở phòng của chị Anh.”
Giang Trục nhướng mày: “Có việc phải bàn bạc à?”
Tống Linh Linh: “Dạ không.”
Giang Trục im lặng một lát, bỗng nhiên anh hiểu ra: “Anh biết rồi, em tắm nước nóng rồi nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Tống Linh Linh: “Anh cũng vậy.”
Giang Trục trầm giọng đáp lại một tiếng.
Sau khi cúp máy, Tống Linh Linh cau mày nghĩ ngợi, dường như vừa nãy Giang Trục nói chuyện với cô mà cảm xúc không được vui vẻ gì mấy.
Cô nghĩ một hồi mà vẫn không nghĩ ra nguyên do, chỉ đành đi nấu trà giải rượu cho Đường Vân Anh trước.
Nấu xong, Tống Linh Linh nói với Đường Vân Anh một tiếng rồi quay về phòng mình.
Ba người ở chung khách sạn nhưng cô không biết Giang Trục ở tầng mấy.
Sau khi vào phòng tắm tắm rửa, Tống Linh Linh cẩn thận ngẫm lại mới lờ mờ nhận ra tại sao Giang Trục không vui.
Sau khi nghĩ kỹ lại, cô vừa thấy buồn cười vừa thấy bất đắc dĩ.
Nghĩ đến đây, cô lấy điện thoại nhắn cho anh: [Anh ngủ chưa?]
Giang Trục mới tắm xong, thấy tin nhắn của Tống Linh Linh, anh trả lời ngay: [Vẫn chưa. Sao vậy em?]
Tống Linh Linh nhướng mày, cố tình hỏi: [Không có chuyện gì không được tìm bạn trai trò chuyện à?]
Thấy tin nhắn này, cảm xúc căng như dây đàn của Giang Trục bỗng được thả lỏng.
Đôi mắt anh ánh lên niềm vui, nhấn nút gửi tin nhắn thoại: “Muốn nói gì với anh nào? Em về phòng chưa?”
Sau khi Tống Linh bấm mở tin nhắn thoại để nghe, vành tai cô nóng ran.
Cô nằm trên giường, tay chống cằm, nhìn đăm đăm vào chiếc điện thoại, sau đó mới cầm lên gõ: [Nói chuyện tại sao ban nãy anh không vui.]
Giang Trục sững sờ, không ngờ là cô nhận ra.
Anh do dự một lát rồi hỏi cô: [Có phải em không muốn cho người đại diện của em biết là anh tới Ninh Thành không?]
Thật ra Giang Trục có thể hỏi thẳng, anh vô cùng muốn hỏi thẳng Tống Linh Linh rằng có phải cô không muốn cho người đại diện và trợ lý biết họ đang quen nhau không.
Nếu không, sao ban nãy gặp Đường Vân Anh dưới lầu, cô có thể không lên cùng với cô ấy, chỉ cần nói rằng Giang Trục đến tìm mình là được mà.
Tống Linh Linh biết Giang Trục không vui vì chuyện này.
Thật ra cô cũng không muốn gạt Đường Vân Anh, một mặt là vì không cần thiết, một mặt là vì muốn giấu cũng không giấu nổi.
Tối nay cô không nói là vì cô vẫn còn ngại.
Cô muốn ổn định với Giang Trục rồi mới nói, chứ không muốn nói cho họ biết khi mới vừa quen nhau.
Lỡ như…
Cô sợ lỡ như.
Tống Linh Linh trầm ngâm một lát rồi trả lời: [Một thời gian nữa em sẽ nói cho họ biết.]
Giang Trục: [Em đang sợ cái gì?]
Tống Linh Linh: [Em cũng không biết.]
Trả lời xong, cô bổ sung thêm một câu: [Anh còn giận ư?]
Giang Trục: [Nếu anh bảo còn thì sao?]
Khi tin nhắn này vừa được gửi tới, chuông cửa phòng Tống Linh Linh vang lên.
Cô cất tiếng hỏi: “Giao đồ ăn phải không ạ?”
Bên ngoài đáp: “Đúng vậy.”
Tống Linh Linh bảo: “Anh để ngoài cửa cho tôi là được rồi, cảm ơn anh.”
Đợi nửa phút, khi thấy ngoài cửa không có ai, Tống Linh Linh mới mở cửa, xách hộp đồ ăn dưới đất vào phòng.
Sau khi cất đồ ăn đi, cô nhắn cho Giang Trục: [Anh ở phòng nào vậy?]
Giang Trục: [2510.]
Tống Linh Linh: [Ồ.]
Giang Trục: [?]
Sau khi dấu chấm hỏi này được gửi đi, rất lâu sau vẫn không có tin nhắn đáp trả.
Giang Trục cau mày, khi cầm áo khoác vắt trên lưng ghế lên, định đi tìm cô thì tiếng chuông cửa vang lên.
Giang Trục mở cửa ra, anh bắt gặp gương mặt tươi cười rạng rỡ.
Tống Linh Linh giơ cái túi trong tay lên như dâng món bảo vật nào đó, cô ngại ngùng bảo: “Em mang cho anh chút trà gừng.”
Ánh mắt Giang Trục tối sầm, anh kéo người vào phòng.
Cửa vừa đóng lại, ánh sáng bên ngoài cũng vụt tắt.
Tống Linh Linh nhìn người trước mặt, tự nhiên hơi bất an: “Anh… Uống một chút nhé?”
Lúc này, anh mới rời mắt khỏi khuôn mặt cô, cố gắng đồng ý.
Phòng của Giang Trục rộng hơn của Tống Linh Linh, tuy cùng là phòng đơn nhưng trông rộng rãi hơn nhiều.
Cô theo anh vào trong, đôi mày nhướng cao.
Giang Trục mở bình trà gừng mà cô mang tới rồi rót đầy một ly.
Anh nhìn Tống Linh Linh: “Em uống không?”
“Dạ không.” Tống Linh Linh: “Em có bị mắc mưa đâu mà.”
Giang Trục ừ một tiếng rồi đưa thìa cho cô: “Em uống chút đi, để phòng hờ.”
Tống Linh Linh không nói được gì nữa, dưới ánh mắt thúc ép của anh, cô đành nhận lấy.
Uống được một nửa, Tống Linh Linh không uống nổi nữa.
Lúc này, Giang Trục mới lấy lại cái ly, một hơi uống hết phần trà gừng còn sót lại.
Thấy anh không ngại uống đồ thừa của mình, ánh mắt của cô sáng bừng.
Nếu cô nhớ không nhầm thì Giang Trục là người thích sạch sẽ.
Uống trà gừng xong, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Khi Tống Linh Linh vô tình ngước mắt lên, cô bắt gặp ánh nhìn của Giang Trục.
Ánh mắt của anh nhìn cô quá đỗi nóng bỏng, khiến cô không biết tránh đi đâu.
Má cô lại đỏ bừng, hơi mất tự nhiên mà nói: “Thế em về trước đây.”
Tống Linh Linh đứng dậy: “Nếu mai trời tạnh mưa, chắc em sẽ dậy sớm để quay quảng cáo.”
Giang Trục không đáp.
Tống Linh Linh thấy anh không có ý định giữ mình lại thì nhấc chân bước qua anh.
Bỗng nhiên, anh vươn tay ra, kéo Tống Linh Linh lại.
Tống Linh Linh bị kéo bất ngờ nên ngã vào lòng anh.
Cô ngạc nhiên nhìn anh: “Anh…”
“Anh làm sao?” Giang Trục cúi đầu, trán chạm trán với cô.
Ánh mắt anh sâu thẳm, giọng nói khàn khàn: “Ở lại với anh được không?”
Hai người đều mặc quần áo mỏng, nhiệt độ cơ thể ấm nóng truyền thẳng qua người đối phương.
Tống Linh Linh thấy tim mình đập loạn nhịp, cô căng thẳng nhìn Giang Trục, xác nhận lại: “Chỉ một lúc thôi sao?”
Giang Trục bật cười, nhìn cô với cặp mắt sáng quắc: “Em muốn ở lâu một chút thì tốt hơn.”
Tống Linh Linh nhìn đôi mắt, cặp mày, cánh môi gần trong gang tấc của anh, cô thấy nhiệt độ cơ thể mình ngày một nóng lên.
“Thế…”
Cô hít một hơi thật sâu để che giấu sự căng thẳng trong lòng.
Tống Linh Linh chưa từng yêu đương, cũng không biết người ta yêu nhau có ngại ngùng, căng thẳng, nghĩ ngợi miên man giống như cô và Giang Trục bây giờ không.
“Mình cứ ngồi thế này ạ?”
Giang Trục ngước mắt lên, khóe môi mang theo nụ cười: “Em muốn làm gì?”
Anh trả lại câu hỏi cho Tống Linh Linh.
“Làm gì?”
Tống Linh Linh lặp lại một lần, cô bỗng nhận ra Giang Trục đã đổi chữ “ngồi” thành “làm” mất rồi (*).
(*) Chữ “ngồi” và “làm” là hai từ đồng âm, đều đọc là zuò.
Sao tiếng Trung uyên thâm dữ vậy?!
Đôi khi Tống Linh Linh rất ngưỡng mộ khả năng lý giải của Giang Trục. Tuy nhiên, nghĩ theo một góc độ khác, anh lý giải như vậy cũng đúng.
Cô nhìn anh, đang định trả lời là không biết thì Giang Trục bỗng kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Khi cô mấp máy môi định nói thì khóe môi lại đụng phải bờ môi của anh.
Ngay sau đó, cô nghe thấy Giang Trục hỏi: “Em muốn hôn anh à?”
Tống Linh Linh trợn tròn mắt, không ngờ anh sẽ đánh úp như thế.
“Em nào…” Tống Linh Linh chưa kịp dứt lời, Giang Trục đã cụp mắt nhìn cô chằm chằm.
Chóp mũi hai người chạm nhau, chỉ cần mở miệng nói chuyện là đôi môi sẽ chạm nhau.
Đôi môi của Giang Trục rất đẹp, tuy mỏng nhưng lại mềm mại đến lạ.
Tống Linh Linh bất giác nhìn đăm đăm vào môi anh, đầu cô bỗng hiện lên cảm giác mà anh đem đến khi hai người hôn nhau bên lề đường.
Nghĩ đến đây, Tống Linh Linh ngước mắt lên, lặng yên nhìn Giang Trục.
Hơi thở mập mờ vấn vương trong không khí.
Ánh mắt anh như mang theo độ ấm, khiến từng tấc da tấc thịt của cô nóng ran.
Tống Linh Linh nuốt nước miếng theo bản năng, mơ màng hỏi: “Nếu em nói là em muốn thì sao?”
Giang Trục vẫn cười: “Vậy thì…” Anh nhìn Tống Linh Linh với ánh mắt bất ngờ, nhưng không mấy ngạc nhiên.
“Em cứ tự nhiên.” Anh bảo vậy.
***
Lời tác giả:
Linh Linh:? Sao bạn trai tôi có thể đánh úp tôi như thế?
Tác giả: Bởi vì anh ấy mặt dạn mày dày.
Giang Trục: Không mặt dày thì không có bạn gái.
/92
|