Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ và tiếng ti vi hòa vào nhau liên tục không ngừng.
Từ đầu tới giờ, sự chú ý của Tống Linh Linh đều nằm ngoài ô cửa sổ, cô mong cho mưa nhỏ lại rồi mau tạnh đi.
Có thể là bởi vì Giang Trục quá yên tĩnh nên không biết từ lúc nào, ánh mắt của cô đã lặng lẽ chuyển về phía màn hình ti vi.
Vào lúc nhìn qua, cô trộm liếc mắt ngắm người bên cạnh.
Tư thế ngồi của Giang Trục không còn tùy ý như trước nữa, nét mặt của anh cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Tống Linh Linh nhận ra dù Giang Trục khinh thường loại phim chiếu mạng thô sơ phế phẩm này nhưng anh vẫn xem rất nghiêm túc.
Anh nghiêm túc xem từng cảnh diễn của cô, thay cô tìm ra những khuyết điểm trong diễn xuất rồi tổng kết ra kinh nghiệm.
Tống Linh Linh không biết những đạo diễn khác có làm vậy hay không, thế nhưng không thể nghi ngờ sự nghiêm túc của Giang Trục đã xua tan xấu hổ và khó xử của cô khi xem lại tác phẩm của mình.
Ngay cả Giang Trục cũng dựa vào cách này để giúp cô sửa lại cách diễn, vậy thì cô có tư cách gì mà còn không đi nghiên cứu và rút kinh nghiệm đây?
Dần dà, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng ti vi.
Thời gian chiếu bộ phim mạng này của Tống Linh Linh không quá dài, chỉ hai tập là hết, tổng thời gian chỉ mất một tiếng.
Mưa ngoài cửa sổ đã ngừng.
Tài xế gọi cho Lâm Hạ, hỏi xem bây giờ họ về hay đợi muộn chút nữa.
Lâm Hạ nhìn về phía Tống Linh Linh: “Chị Linh Linh, chúng ta về luôn giờ chứ?”
Tống Linh Linh theo bản năng nhìn về phía Giang Trục: “Đạo diễn Giang, chúng tôi xin phép về trước.”
Giang Trục chớp mắt, nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô: “Về đi.”
Nhận được sự đồng ý của Giang Trục, Tống Linh Linh và Lâm Hạ nhanh tay thu dọn đồ đạc rồi ra về.
Sau khi hai người rời đi, bầu không khí trong phòng càng trở nên nặng nề.
Trì Bân nhìn người đang ngồi lặng yên trên sô pha vài lần, mấp máy môi: “Anh Trục, xem tiếp không?”
Giang Trục liếc nhìn anh ấy một cái rồi đứng dậy: “Về thôi.”
Trì Bân: “... Vâng”
- --
Trên đường trở về, qua kính chiếu hậu, Trì Bân trộm liếc Giang Trục vài lần.
Giang Trục vốn không định nói gì, thế nhưng hành động của anh ấy lại quá mức rõ ràng.
Anh chỉ đành ngẩng đầu hỏi: “Muốn nói gì?”
Trì Bân im lặng một lát rồi hoài nghi hỏi: “Lúc trước anh thật sự từng xem phim chiếu mạng của Linh Linh rồi à?”
Nghe thấy vấn đề này, Giang Trục chỉ liếc anh ấy một cái: “Không tin?”
Đúng là Trì Bân hơi nghi ngờ: “Không phải là lúc trước anh bảo xem phim chiếu mạng là đang vũ nhục người có thị lực 10/10 hay sao?”
Chinh vì vậy thi thoảng Trì Bân tìm được bộ phim chiếu mạng mà mình thích thì cũng không dám xem trước mặt Giang Trục, anh sợ mình sẽ làm bẩn mắt của cậu chủ Giang đấy.
“...”
Giang Trục cứng họng một lúc lâu, sau đó như nhớ gì điều gì, hơi nhíu mày: “Cô ấy chỉ có phim chiếu mạng thôi.”
Những bộ phim trước đó Tống Linh Linh đóng, chỉ có những bộ phim chiếu mạng với vốn sản xuất ít ỏi.
Giang Trục là kiểu đạo diễn đã hợp tác với ai thì đều xem lại tất cả các tác phẩm cũ của người ta một lần, nhằm hiểu rõ được phong cách diễn của người đó.
Vậy nên dù là chướng mắt những bộ phim chiếu mạng của Tống Linh Linh thì anh cũng không thể không xem.
Có điều, lúc trước anh chỉ xem đoạn cut của riêng nhân vật đó chứ không hề kiên nhẫn đi xem hết toàn bộ diễn xuất của những nhân vật không liên quan như này.
Cách giải thích như vậy khiến Trì Bân không khỏi bật cười.
Anh ấy nhìn ra được sự bất đắc dĩ của Giang Trục.
Ngẫm nghĩ một hồi, anh ấy không nhịn được mà cảm thán: “Thật ra dựa vào nhan sắc và kỹ thuật diễn thì Linh Linh không tới mức chỉ loanh quanh ở những bộ phim chiếu mạng ít vốn này.”
Mấy năm nay đi theo Giang Trục, Trì Bân đã được tiếp xúc với rất nhiều diễn viên, cũng từng được xem kỹ thuật diễn của rất nhiều người. Tuy cách diễn của Tống Linh Linh không quá mức lão luyện và chuyên nghiệp, thế nhưng nó lại rất có hồn và cuốn hút.
Nhiều diễn viên lên sóng truyền hình và các bộ phim được đầu tư với kinh phí lớn cũng chưa chắc đã diễn tốt bằng cô.
Thêm nữa, với gương mặt kia của cô, dù kỹ thuật diễn chỉ được năm điểm thì cũng có thể được buff lên bảy điểm!
Giang Trục không nói gì.
Trì Bân thấy anh cụp hàng mi dài xuống có vẻ như đang nghỉ ngơi nên biết điều không nhiều lời nữa.
Trước đây không có tài nguyên cũng không sao, Trì Bân có linh cảm...
Sau khi Tống Linh Linh diễn xong bộ phim này của Giang Trục thì không chỉ bản thân cô được “thay da đổi thịt” mà ngay cả tài nguyên đến với cô cũng sẽ được thay máu.
Trên một chiếc xe khác, sau khi lên xe, Tống Linh Linh không lười nhác nghe nhạc nghỉ ngơi như thường lệ.
Cô mở điện thoại, bật app video lên.
Hạ Lâm ngó sang nhìn thử, thấy được gương mặt quen thuộc trên màn hình kia thì không kiềm được kinh ngạc hô lên: “Chị Linh Linh, sao nay chị còn xem hăng say thế?!”
Tống Linh Linh ừm một tiếng, nhìn bản thân trong màn hình rồi thở dài nói: “Giang Trục có nói một câu rất đúng.”
Lâm Hạ: “Sao cơ ạ?”
Tống Linh Linh liếc nhìn cô ấy một cái, thừa nhận: “Chị phải xem đi xem lại thật nhiều thì mới có thể nhanh chóng phát hiện ra khuyết điểm trong diễn xuất của mình.”
Chỉ khi nhận ra thì cô mới sửa được.
“...”
Lâm Hạ nhìn dáng vẻ chăm chú của cô, c khẽ vỗ vai cổ vũ: “Vậy… chị Linh Linh cố lên!”
Cô cười khanh khách nói tiếp: “Em đảm nhận việc cổ vũ tinh thần cho chị!”
Tống Linh Linh: “...”
- ---
Sáng sớm hôm sau, Tống Linh Linh vừa rời giường thì đã được chị Vân báo là cô đừng lên mạng.
Cô là người thích phản nghịch.
Chị Vân càng cấm, vậy thì cô càng làm.
Hơn nữa, chị Vân không nói thì cô cũng đoán ra được trên mạng có chuyện gì.
Bộ phim này còn ba ngày nữa sẽ khai máy, tuy chuyến bay của cô và mấy người Giang Trục không cất cánh đúng giờ nhưng điểm đến thì không có thay đổi gì.
Nếu không có gì bất ngờ thì trong khoảng thời gian dài từ lúc có thông báo chính thức về bộ phim, cô sẽ bị mắng khá nhiều.
Quả nhiên, Tống Linh Linh lướt weibo xem thử trong lúc đi vào rửa mặt thì thấy có blogger để lộ ra tin tức về chuyến bay tới Nam Thành của đoàn Giang Trục và cô.
Người trước là vào mười giờ sáng, người sau là vào ba giờ chiều.
Tin tức bị lộ ra khiến cho không ít cư dân mạng khiếp sợ.
“Không phải đấy chứ? Phim của Giang Trục thật sự chọn người mới không có cái gì ngoài gương mặt đẹp à?”
“Đẹp cũng là cái vốn lớn nhất đấy, một vài người ghen ăn tức ở có hiểu không vậy?”
“Tôi không tin Giang Trục sẽ chịu bỏ Thẩm Gia Hủy vì Tống Linh Linh đâu! Giương cao ngọn cờ “Táo Nhỏ”!”
“Lại là tiểu minh tinh của nhà nào tới ăn vạ đấy, biến đi!”
“Haizz, lại thêm một người muốn ké fame. Từ qua tới nay đã có tới năm nghệ sĩ có tin đi Nam Thành rồi đấy. Sao, chẳng nhẽ hôm nay cứ tới Nam Thành là có thể đóng trong phim của đạo diễn Giang chắc? Ngu dốt”
“@Đạo diễn Giang Trục ở đây có người muốn ké fame phim mới của anh này, có thể bảo ê kíp chuẩn bị thư từ luật sư rồi!”
“Gì thế, không có ai phát hiện ra là Thẩm Gia Hủy ngồi cùng chuyến bay với Giang Trục hay sao?”
“Ôi vãi?? Thật hay giả vậy?”
...
Tống Linh Linh vừa đánh răng vừa rơi lệ.
Cô nhìn chằm chằm vào bình luận mà ngây người mất mấy giây, sau đó rửa sạch sữa rửa mặt rồi quay đầu nhìn Lâm Hạ đã đi đến cửa phòng tắm: “Hôm nay Thẩm Gia Hủy cũng bay tới Nam Thành sao?”
Lâm Hạ gật đầu: “Em cũng vừa mới biết trên đường tới đây.”
Tống Linh Linh à một tiếng, cất bàn chải đánh răng, nghĩ ngợi một hồi rồi hỏi: “Vậy, có fans nói giương cao ngọn cờ “Táo Nhỏ” là cái gì thế?”
Đây là lần đầu tiên cô nghe.
Thân là trợ lý của nghệ sĩ, Lâm Hạ thường phải nắm bắt được các tin tức trong giới.
Cô khẽ nói nhỏ: “Là tên CP của đạo diễn Giang với Thẩm Gia Hủy.”
“...?”
Tống Linh Linh khó hiểu.
Tên hay bất kỳ thứ gì khác của hai người đâu có liên quan chút nào tới táo đâu chứ?
Lâm Hạ giải thích: “Tên của hai người đó ghép lại không hợp để đặt tên CP, sau đó thì fan biết hai người đều thích ăn táo, nên là....”
Lời tiếp theo đó không cần Lâm Hạ nói thì Tống Linh Linh cũng thừa hiểu.
Cô gật đầu, dưới ánh mắt chờ mong của Lâm Hạ mà thốt ra ba chữ: “Cố chấp quá!”
“...”
-
Rửa mặt xong, Tống Linh Linh ngồi trên sô pha, cùng lúc làm liền hai việc.
Lúc thì lướt Weibo, lúc lại đọc kịch bản.
Thi thoảng còn nói chuyện phiếm đôi ba câu với Thịnh Vân Miểu.
Thịnh Vân Miểu đơn giản chỉ là tới đây để hóng hớt, cô biết chuyện trên mạng nên mới cố ý tới đây thăm dò tin tức, tiện đó xem thử tâm trạng của Tống Linh Linh lúc này như nào.
Tống Linh Linh nói chuyện với cô được đôi ba câu, không hứng thú cho lắm.
Đột nhiên Thịnh Vân Miểu gửi qua cho cô một bức ảnh.
Tống Linh Linh mở ra xem, sau khi thấy rõ ảnh thì Tống Linh Linh trả lời Thịnh Vân Miểu bằng một loạt dấu chấm hỏi.
Giây sau đã thấy Thịnh Vân Miểu gọi điện tới.
“Hehe, bất ngờ chưa? Ngạc nhiên chưa?”
Tống Linh Linh nghe tiếng cô cười mà phải vội xoa tai: “Điệu cười của cậu trông gian xảo quá!”
Thịnh Vân Miểu: “... Cho cậu cơ hội nói lại lần nữa!”
Tống Linh Linh cong môi cười, bắt được trọng điểm mà dò hỏi: “Anh cậu giúp cậu thật hả?”
Ảnh mà Thịnh Vân Miểu gửi cho Tống Linh Linh là ảnh thẻ nhân viên đoàn phim.
Hơn nữa, còn là thẻ nhân viên trong đoàn phim “Hẻm nhỏ”.
“Hẻm nhỏ” là tên bộ phim mới của Giang Trục, cũng là bộ phim mà Tống Linh Linh đóng vai chính.
Lúc Tống Linh Linh được chọn vào đoàn phim “Hẻm nhỏ”, Thịnh Vân Miểu có nói với cô, cô ấy muốn làm nhân viên của đoàn phim.
Cô ấy rất thích cách quay phim và cách thể hiện cảm xúc nhân vật trong phim của Giang Trục. Ngày trước, khi Giang Trục còn đang quay phim ở nước ngoài, cô ấy còn nhờ anh mình giúp có được vé nội bộ, vượt ngàn dặm xa xôi để tới tham dự buổi ra mắt của bộ phim.
Những chuyện này, Tống Linh Linh đều biết rõ.
Chỉ là lúc trước nói chuyện, hai người cũng không ôm hy vọng quá lớn. Bởi hai người hiểu, đoàn phim của Giang Trục không thích tuyển nhiều người mới, nhân viên trong đoàn thường là những người từng làm việc với nhau, rất quen việc rồi.
Vì vậy mà hai người còn buồn rầu ôm nhau, sợ là mấy tháng tới không thể nào “lêu lổng” với nhau được nữa.
Thịnh Vân Miểu cười đáp: “Chứ sao nữa!”
Tống Linh Linh nhướn mày: “Không phải cậu bảo lần này sẽ không xin anh nữa hay sao?”
“... Bây giờ tớ có thể làm gì được...” Thịnh Vân Miểu oán giận lẩm bẩm: “Tớ tìm người quen giới thiệu, gửi tin nhắn cho trợ lý của Giang Trục để xin ứng tuyển mà chẳng thấy hồi âm!”
Tống Linh Linh nghe vậy thì chế nhạo: “Cho nên cậu đi xin Ôn Trì Cẩn?”
Ôn Trì Cẩn là anh của Thịnh Vân Miểu.
Nhưng không phải ruột thịt.
Bố mẹ hai người tái hôn với nhau, vậy nên giữa hai người không hề có quan hệ huyết thống.
Thịnh Vân Miểu: “... Ừm”
“Xin kiểu gì thế?” Tống Linh Linh tò mò.
Thịnh Vân Miểu im lặng một lúc rồi đánh trống lảng: “Cậu định mấy giờ ra sân bay thế?”
“?”
Tống Linh Linh chớp mắt, nhanh chóng hiểu ra: “Cậu bay cùng chuyến với tớ à?”
Thịnh Vân Miểu: “Đúng vậy!”
“Một mình cậu?”
Thịnh Vân Miểu: “... Tớ có trợ lý đâu.”
“Nhưng cậu có anh mà!” Tống Linh Linh không nghĩ nhiều mà buột miệng hỏi: “Ôn Trì Cẩn yên tâm thả cậu một mình đi Nam Thành sao?”
“...”
Thịnh Vân Miểu nghiến răng: “Tớ là người trưởng thành rồi, có gì mà không yên tâm chứ?”
“Phải vậy không...” Tống Linh Linh cố ý kéo dài giọng, chọc vào chỗ đau của cô ấy: “Không phải là sợ cậu về Nam Thành rồi gần quê bồn chồn(*) nhìn vật nhớ người à?”
Thịnh Vân Miểu là người Nam Thành, sau khi mẹ cô lấy chồng thì cô mới theo chân mẹ tới Bắc Thành.
Nghe được lời này, Thịnh Vân Miểu không thể nhịn nổi nữa: “Còn nói nữa là tớ lên mạng tung tin của cậu đấy nhé!”
Tống Linh Linh lập tức im lặng.
Thịnh Vân Miểu khẽ hừ một tiếng: “Mấy giờ cậu ra sân bay?”
Tống Linh Linh nhìn đồng hồ: “Tầm một tiếng nữa.”
“Được rồi, vậy lát gặp.”
Nói xong, Thịnh Vân Miểu dứt khoát cúp máy.
Điện thoại chưa ngắt đầy hai phút, Tống Linh Linh lại nhận được tin nhắn từ Thịnh Vân Miểu.
Là link video trên Weibo.
Cô nhíu mày ấn vào xem...
Người xuất hiện trong video rõ ràng là Giang Trục và Thẩm Gia Hủy.
“...”
- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Linh Linh: Táo là thứ mà tôi ghét nhất!
Đạo diễn Giang:...
Từ đầu tới giờ, sự chú ý của Tống Linh Linh đều nằm ngoài ô cửa sổ, cô mong cho mưa nhỏ lại rồi mau tạnh đi.
Có thể là bởi vì Giang Trục quá yên tĩnh nên không biết từ lúc nào, ánh mắt của cô đã lặng lẽ chuyển về phía màn hình ti vi.
Vào lúc nhìn qua, cô trộm liếc mắt ngắm người bên cạnh.
Tư thế ngồi của Giang Trục không còn tùy ý như trước nữa, nét mặt của anh cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Tống Linh Linh nhận ra dù Giang Trục khinh thường loại phim chiếu mạng thô sơ phế phẩm này nhưng anh vẫn xem rất nghiêm túc.
Anh nghiêm túc xem từng cảnh diễn của cô, thay cô tìm ra những khuyết điểm trong diễn xuất rồi tổng kết ra kinh nghiệm.
Tống Linh Linh không biết những đạo diễn khác có làm vậy hay không, thế nhưng không thể nghi ngờ sự nghiêm túc của Giang Trục đã xua tan xấu hổ và khó xử của cô khi xem lại tác phẩm của mình.
Ngay cả Giang Trục cũng dựa vào cách này để giúp cô sửa lại cách diễn, vậy thì cô có tư cách gì mà còn không đi nghiên cứu và rút kinh nghiệm đây?
Dần dà, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng ti vi.
Thời gian chiếu bộ phim mạng này của Tống Linh Linh không quá dài, chỉ hai tập là hết, tổng thời gian chỉ mất một tiếng.
Mưa ngoài cửa sổ đã ngừng.
Tài xế gọi cho Lâm Hạ, hỏi xem bây giờ họ về hay đợi muộn chút nữa.
Lâm Hạ nhìn về phía Tống Linh Linh: “Chị Linh Linh, chúng ta về luôn giờ chứ?”
Tống Linh Linh theo bản năng nhìn về phía Giang Trục: “Đạo diễn Giang, chúng tôi xin phép về trước.”
Giang Trục chớp mắt, nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô: “Về đi.”
Nhận được sự đồng ý của Giang Trục, Tống Linh Linh và Lâm Hạ nhanh tay thu dọn đồ đạc rồi ra về.
Sau khi hai người rời đi, bầu không khí trong phòng càng trở nên nặng nề.
Trì Bân nhìn người đang ngồi lặng yên trên sô pha vài lần, mấp máy môi: “Anh Trục, xem tiếp không?”
Giang Trục liếc nhìn anh ấy một cái rồi đứng dậy: “Về thôi.”
Trì Bân: “... Vâng”
- --
Trên đường trở về, qua kính chiếu hậu, Trì Bân trộm liếc Giang Trục vài lần.
Giang Trục vốn không định nói gì, thế nhưng hành động của anh ấy lại quá mức rõ ràng.
Anh chỉ đành ngẩng đầu hỏi: “Muốn nói gì?”
Trì Bân im lặng một lát rồi hoài nghi hỏi: “Lúc trước anh thật sự từng xem phim chiếu mạng của Linh Linh rồi à?”
Nghe thấy vấn đề này, Giang Trục chỉ liếc anh ấy một cái: “Không tin?”
Đúng là Trì Bân hơi nghi ngờ: “Không phải là lúc trước anh bảo xem phim chiếu mạng là đang vũ nhục người có thị lực 10/10 hay sao?”
Chinh vì vậy thi thoảng Trì Bân tìm được bộ phim chiếu mạng mà mình thích thì cũng không dám xem trước mặt Giang Trục, anh sợ mình sẽ làm bẩn mắt của cậu chủ Giang đấy.
“...”
Giang Trục cứng họng một lúc lâu, sau đó như nhớ gì điều gì, hơi nhíu mày: “Cô ấy chỉ có phim chiếu mạng thôi.”
Những bộ phim trước đó Tống Linh Linh đóng, chỉ có những bộ phim chiếu mạng với vốn sản xuất ít ỏi.
Giang Trục là kiểu đạo diễn đã hợp tác với ai thì đều xem lại tất cả các tác phẩm cũ của người ta một lần, nhằm hiểu rõ được phong cách diễn của người đó.
Vậy nên dù là chướng mắt những bộ phim chiếu mạng của Tống Linh Linh thì anh cũng không thể không xem.
Có điều, lúc trước anh chỉ xem đoạn cut của riêng nhân vật đó chứ không hề kiên nhẫn đi xem hết toàn bộ diễn xuất của những nhân vật không liên quan như này.
Cách giải thích như vậy khiến Trì Bân không khỏi bật cười.
Anh ấy nhìn ra được sự bất đắc dĩ của Giang Trục.
Ngẫm nghĩ một hồi, anh ấy không nhịn được mà cảm thán: “Thật ra dựa vào nhan sắc và kỹ thuật diễn thì Linh Linh không tới mức chỉ loanh quanh ở những bộ phim chiếu mạng ít vốn này.”
Mấy năm nay đi theo Giang Trục, Trì Bân đã được tiếp xúc với rất nhiều diễn viên, cũng từng được xem kỹ thuật diễn của rất nhiều người. Tuy cách diễn của Tống Linh Linh không quá mức lão luyện và chuyên nghiệp, thế nhưng nó lại rất có hồn và cuốn hút.
Nhiều diễn viên lên sóng truyền hình và các bộ phim được đầu tư với kinh phí lớn cũng chưa chắc đã diễn tốt bằng cô.
Thêm nữa, với gương mặt kia của cô, dù kỹ thuật diễn chỉ được năm điểm thì cũng có thể được buff lên bảy điểm!
Giang Trục không nói gì.
Trì Bân thấy anh cụp hàng mi dài xuống có vẻ như đang nghỉ ngơi nên biết điều không nhiều lời nữa.
Trước đây không có tài nguyên cũng không sao, Trì Bân có linh cảm...
Sau khi Tống Linh Linh diễn xong bộ phim này của Giang Trục thì không chỉ bản thân cô được “thay da đổi thịt” mà ngay cả tài nguyên đến với cô cũng sẽ được thay máu.
Trên một chiếc xe khác, sau khi lên xe, Tống Linh Linh không lười nhác nghe nhạc nghỉ ngơi như thường lệ.
Cô mở điện thoại, bật app video lên.
Hạ Lâm ngó sang nhìn thử, thấy được gương mặt quen thuộc trên màn hình kia thì không kiềm được kinh ngạc hô lên: “Chị Linh Linh, sao nay chị còn xem hăng say thế?!”
Tống Linh Linh ừm một tiếng, nhìn bản thân trong màn hình rồi thở dài nói: “Giang Trục có nói một câu rất đúng.”
Lâm Hạ: “Sao cơ ạ?”
Tống Linh Linh liếc nhìn cô ấy một cái, thừa nhận: “Chị phải xem đi xem lại thật nhiều thì mới có thể nhanh chóng phát hiện ra khuyết điểm trong diễn xuất của mình.”
Chỉ khi nhận ra thì cô mới sửa được.
“...”
Lâm Hạ nhìn dáng vẻ chăm chú của cô, c khẽ vỗ vai cổ vũ: “Vậy… chị Linh Linh cố lên!”
Cô cười khanh khách nói tiếp: “Em đảm nhận việc cổ vũ tinh thần cho chị!”
Tống Linh Linh: “...”
- ---
Sáng sớm hôm sau, Tống Linh Linh vừa rời giường thì đã được chị Vân báo là cô đừng lên mạng.
Cô là người thích phản nghịch.
Chị Vân càng cấm, vậy thì cô càng làm.
Hơn nữa, chị Vân không nói thì cô cũng đoán ra được trên mạng có chuyện gì.
Bộ phim này còn ba ngày nữa sẽ khai máy, tuy chuyến bay của cô và mấy người Giang Trục không cất cánh đúng giờ nhưng điểm đến thì không có thay đổi gì.
Nếu không có gì bất ngờ thì trong khoảng thời gian dài từ lúc có thông báo chính thức về bộ phim, cô sẽ bị mắng khá nhiều.
Quả nhiên, Tống Linh Linh lướt weibo xem thử trong lúc đi vào rửa mặt thì thấy có blogger để lộ ra tin tức về chuyến bay tới Nam Thành của đoàn Giang Trục và cô.
Người trước là vào mười giờ sáng, người sau là vào ba giờ chiều.
Tin tức bị lộ ra khiến cho không ít cư dân mạng khiếp sợ.
“Không phải đấy chứ? Phim của Giang Trục thật sự chọn người mới không có cái gì ngoài gương mặt đẹp à?”
“Đẹp cũng là cái vốn lớn nhất đấy, một vài người ghen ăn tức ở có hiểu không vậy?”
“Tôi không tin Giang Trục sẽ chịu bỏ Thẩm Gia Hủy vì Tống Linh Linh đâu! Giương cao ngọn cờ “Táo Nhỏ”!”
“Lại là tiểu minh tinh của nhà nào tới ăn vạ đấy, biến đi!”
“Haizz, lại thêm một người muốn ké fame. Từ qua tới nay đã có tới năm nghệ sĩ có tin đi Nam Thành rồi đấy. Sao, chẳng nhẽ hôm nay cứ tới Nam Thành là có thể đóng trong phim của đạo diễn Giang chắc? Ngu dốt”
“@Đạo diễn Giang Trục ở đây có người muốn ké fame phim mới của anh này, có thể bảo ê kíp chuẩn bị thư từ luật sư rồi!”
“Gì thế, không có ai phát hiện ra là Thẩm Gia Hủy ngồi cùng chuyến bay với Giang Trục hay sao?”
“Ôi vãi?? Thật hay giả vậy?”
...
Tống Linh Linh vừa đánh răng vừa rơi lệ.
Cô nhìn chằm chằm vào bình luận mà ngây người mất mấy giây, sau đó rửa sạch sữa rửa mặt rồi quay đầu nhìn Lâm Hạ đã đi đến cửa phòng tắm: “Hôm nay Thẩm Gia Hủy cũng bay tới Nam Thành sao?”
Lâm Hạ gật đầu: “Em cũng vừa mới biết trên đường tới đây.”
Tống Linh Linh à một tiếng, cất bàn chải đánh răng, nghĩ ngợi một hồi rồi hỏi: “Vậy, có fans nói giương cao ngọn cờ “Táo Nhỏ” là cái gì thế?”
Đây là lần đầu tiên cô nghe.
Thân là trợ lý của nghệ sĩ, Lâm Hạ thường phải nắm bắt được các tin tức trong giới.
Cô khẽ nói nhỏ: “Là tên CP của đạo diễn Giang với Thẩm Gia Hủy.”
“...?”
Tống Linh Linh khó hiểu.
Tên hay bất kỳ thứ gì khác của hai người đâu có liên quan chút nào tới táo đâu chứ?
Lâm Hạ giải thích: “Tên của hai người đó ghép lại không hợp để đặt tên CP, sau đó thì fan biết hai người đều thích ăn táo, nên là....”
Lời tiếp theo đó không cần Lâm Hạ nói thì Tống Linh Linh cũng thừa hiểu.
Cô gật đầu, dưới ánh mắt chờ mong của Lâm Hạ mà thốt ra ba chữ: “Cố chấp quá!”
“...”
-
Rửa mặt xong, Tống Linh Linh ngồi trên sô pha, cùng lúc làm liền hai việc.
Lúc thì lướt Weibo, lúc lại đọc kịch bản.
Thi thoảng còn nói chuyện phiếm đôi ba câu với Thịnh Vân Miểu.
Thịnh Vân Miểu đơn giản chỉ là tới đây để hóng hớt, cô biết chuyện trên mạng nên mới cố ý tới đây thăm dò tin tức, tiện đó xem thử tâm trạng của Tống Linh Linh lúc này như nào.
Tống Linh Linh nói chuyện với cô được đôi ba câu, không hứng thú cho lắm.
Đột nhiên Thịnh Vân Miểu gửi qua cho cô một bức ảnh.
Tống Linh Linh mở ra xem, sau khi thấy rõ ảnh thì Tống Linh Linh trả lời Thịnh Vân Miểu bằng một loạt dấu chấm hỏi.
Giây sau đã thấy Thịnh Vân Miểu gọi điện tới.
“Hehe, bất ngờ chưa? Ngạc nhiên chưa?”
Tống Linh Linh nghe tiếng cô cười mà phải vội xoa tai: “Điệu cười của cậu trông gian xảo quá!”
Thịnh Vân Miểu: “... Cho cậu cơ hội nói lại lần nữa!”
Tống Linh Linh cong môi cười, bắt được trọng điểm mà dò hỏi: “Anh cậu giúp cậu thật hả?”
Ảnh mà Thịnh Vân Miểu gửi cho Tống Linh Linh là ảnh thẻ nhân viên đoàn phim.
Hơn nữa, còn là thẻ nhân viên trong đoàn phim “Hẻm nhỏ”.
“Hẻm nhỏ” là tên bộ phim mới của Giang Trục, cũng là bộ phim mà Tống Linh Linh đóng vai chính.
Lúc Tống Linh Linh được chọn vào đoàn phim “Hẻm nhỏ”, Thịnh Vân Miểu có nói với cô, cô ấy muốn làm nhân viên của đoàn phim.
Cô ấy rất thích cách quay phim và cách thể hiện cảm xúc nhân vật trong phim của Giang Trục. Ngày trước, khi Giang Trục còn đang quay phim ở nước ngoài, cô ấy còn nhờ anh mình giúp có được vé nội bộ, vượt ngàn dặm xa xôi để tới tham dự buổi ra mắt của bộ phim.
Những chuyện này, Tống Linh Linh đều biết rõ.
Chỉ là lúc trước nói chuyện, hai người cũng không ôm hy vọng quá lớn. Bởi hai người hiểu, đoàn phim của Giang Trục không thích tuyển nhiều người mới, nhân viên trong đoàn thường là những người từng làm việc với nhau, rất quen việc rồi.
Vì vậy mà hai người còn buồn rầu ôm nhau, sợ là mấy tháng tới không thể nào “lêu lổng” với nhau được nữa.
Thịnh Vân Miểu cười đáp: “Chứ sao nữa!”
Tống Linh Linh nhướn mày: “Không phải cậu bảo lần này sẽ không xin anh nữa hay sao?”
“... Bây giờ tớ có thể làm gì được...” Thịnh Vân Miểu oán giận lẩm bẩm: “Tớ tìm người quen giới thiệu, gửi tin nhắn cho trợ lý của Giang Trục để xin ứng tuyển mà chẳng thấy hồi âm!”
Tống Linh Linh nghe vậy thì chế nhạo: “Cho nên cậu đi xin Ôn Trì Cẩn?”
Ôn Trì Cẩn là anh của Thịnh Vân Miểu.
Nhưng không phải ruột thịt.
Bố mẹ hai người tái hôn với nhau, vậy nên giữa hai người không hề có quan hệ huyết thống.
Thịnh Vân Miểu: “... Ừm”
“Xin kiểu gì thế?” Tống Linh Linh tò mò.
Thịnh Vân Miểu im lặng một lúc rồi đánh trống lảng: “Cậu định mấy giờ ra sân bay thế?”
“?”
Tống Linh Linh chớp mắt, nhanh chóng hiểu ra: “Cậu bay cùng chuyến với tớ à?”
Thịnh Vân Miểu: “Đúng vậy!”
“Một mình cậu?”
Thịnh Vân Miểu: “... Tớ có trợ lý đâu.”
“Nhưng cậu có anh mà!” Tống Linh Linh không nghĩ nhiều mà buột miệng hỏi: “Ôn Trì Cẩn yên tâm thả cậu một mình đi Nam Thành sao?”
“...”
Thịnh Vân Miểu nghiến răng: “Tớ là người trưởng thành rồi, có gì mà không yên tâm chứ?”
“Phải vậy không...” Tống Linh Linh cố ý kéo dài giọng, chọc vào chỗ đau của cô ấy: “Không phải là sợ cậu về Nam Thành rồi gần quê bồn chồn(*) nhìn vật nhớ người à?”
Thịnh Vân Miểu là người Nam Thành, sau khi mẹ cô lấy chồng thì cô mới theo chân mẹ tới Bắc Thành.
Nghe được lời này, Thịnh Vân Miểu không thể nhịn nổi nữa: “Còn nói nữa là tớ lên mạng tung tin của cậu đấy nhé!”
Tống Linh Linh lập tức im lặng.
Thịnh Vân Miểu khẽ hừ một tiếng: “Mấy giờ cậu ra sân bay?”
Tống Linh Linh nhìn đồng hồ: “Tầm một tiếng nữa.”
“Được rồi, vậy lát gặp.”
Nói xong, Thịnh Vân Miểu dứt khoát cúp máy.
Điện thoại chưa ngắt đầy hai phút, Tống Linh Linh lại nhận được tin nhắn từ Thịnh Vân Miểu.
Là link video trên Weibo.
Cô nhíu mày ấn vào xem...
Người xuất hiện trong video rõ ràng là Giang Trục và Thẩm Gia Hủy.
“...”
- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Linh Linh: Táo là thứ mà tôi ghét nhất!
Đạo diễn Giang:...
/92
|