Lâm Hạ lơ đễnh quay đầu, lúc nhìn thấy nụ cười trên mặt Tống Linh Linh, cô ấy đã biết đáp án.
Cô nàng im lặng một lúc, gọi: “Chị Linh Linh.”
Tống Linh Linh ngước mắt: “Ừ?”
Lâm Hạ: “Em biết đáp án rồi, chị không cần nói lại với em, lại bón cơm chó cho em nữa.”
Tống Linh Linh: “… À.”
Cô cong môi: “Cũng đúng, dù sao lát nữa em sẽ nhìn thấy anh ấy thôi.”
“…”
Lâm Hạ nghẹn họng.
Tống Linh Linh nhìn nụ cười cứng đơ trên mặt Lâm Hạ, thì cười híp cả mắt.
Mấy ngày sau, trên mạng vẫn thảo luận nhiệt tình như cũ.
Mà Tống Linh Linh và Giang Trục, đã để nhân viên tổ chương trình đặt camera trong nhà.
Chương trình giải trí này của bọn họ được quay tổng cộng mười lăm ngày, mấy ngày đầu sẽ yêu cầu quay trong nhà, đến đoạn giữa, bọn họ có thể xuất phát đi du lịch để ghi hình, đi cùng với hai đôi tình nhân khác.
Sắp xếp như vậy vì lý do vô cùng đơn giản.
Lúc đi du lịch, mới có thể để mọi người nhìn rõ đôi tình nhân này có thích hợp ở cạnh nhau hay không, có thích hợp để lâu dài hay không.
Camera đã chuẩn bị xong, Tống Linh Linh và Giang Trục vì phải tuyên truyền, cho nên quay một đoạn video giới thiệu, một tấm ảnh chụp chung để quảng cáo.
Ảnh và video đều được quay chụp trong nhà.
Hai người ngồi trên sô pha, xéo xéo trước mặt là nhân viên công tác của chương trình.
Ban đầu Tống Linh Linh không hồi hộp lắm. Nhưng lúc này, không hiểu sao cô có chút gò bó, có chút không thích ứng nổi.
Ngược lại là Giang Trục, vẫn luôn bình thản thong dong.
Hai người ngồi ổn định xong.
Tống Linh Linh và Giang Trục liếc nhau, biên đạo hỏi: “Có thể bắt đầu quay chưa?”
Tống Linh Linh nhìn về phía Giang Trục: “Anh thấy sao?”
Giang Trục cảm nhận được sự căng thẳng của cô, cười trầm: “Chờ một lát nữa đã.”
Dứt lời, anh đứng dậy vào nhà bếp, rót một ly nước cho Tống Linh Linh.
Lúc căng thẳng, Tống Linh Linh thích uống nước để làm giảm bớt đi.
Cô nhận lấy, khóe môi hơi cong lên: “Cảm ơn.”
Uống được non nửa ly nước, Tống Linh Linh nói: “Được rồi.”
Biên đạo đã biết, để quay phim bắt đầu ghi hình.
Đầu tiên hai người nghiêm túc nhìn camera chào hỏi.
Chào hỏi xong, là câu hỏi phỏng vấn của biên đạo, đoạn một hỏi một đáp.
Các câu hỏi đều là câu hỏi đơn giản giữa hai người yêu nhau, nhưng sự ăn ý của Tống Linh Linh và Giang Trục, vượt quá sức tưởng tượng của các nhân viên công tác ở đây.
Thỉnh thoảng khi câu hỏi được đặt ra, ánh mắt của hai người nhìn nhau đều khiến những người có mặt muốn hét lên ngọt quá.
Trong không khí, như có bong bóng đường tản ra vậy, tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Kết thúc phỏng vấn, hai người phối hợp chụp ảnh tuyên truyền.
Bài thông báo sẽ vào lúc họ đang quay gameshow, đến lúc đó video phỏng vấn cũng sẽ như một lát nhỏ mở đường trước. Thời gian quay chương trình khá ngắn, thời gian phát sóng cũng rất nhanh.
Quay chụp xong, tổ chương trình kết thúc công việc về nhà.
Ngày hôm sau, là ngày đầu tiên chính thức quay phim của Tống Linh Linh và Giang Trục.
Mọi người đi rồi, căn nhà náo nhiệt lập tức trở nên trống trải.
Tống Linh Linh ngồi trên sô pha ngẩn ra, đến khi Giang Trục quơ ngón tay trước mặt cô, cô mới hoàn hồn nhìn về phía anh: “Anh hồi hộp không?”
Giang Trục cười: “Còn hồi hộp à?”
Tống Linh Linh “Vâng”: “Hơi hơi, hôm nay đã quay video quảng cáo rồi, chúng ta muốn đổi ý cũng không được.”
Giang Trục cong môi, dỗ cô: “Nếu em thật sự muốn đổi ý, ngày mai cũng được.”
“…”
Anh đang nói cho Tống Linh Linh, chỉ cần cô không muốn, vậy thì có thể không quay.
Những chuyện khác đã có Giang Trục giải quyết.
Suy nghĩ rồi Tống Linh Linh nhịn cười nói: “Em không muốn làm một người không biết chịu trách nhiệm như vậy.”
Giang Trục nhướng mày: “Thỉnh thoảng có thể.”
Tống Linh Linh dựa vào bả vai anh, dịu giọng nói: “Em biết là có thể, nhưng chương trình này là em muốn quay cùng anh.”
Dù cô căng thẳng, áp lực, cũng sẽ hoàn thành chương trình này.
Tất nhiên Giang Trục biết suy nghĩ sâu trong lòng cô.
Anh im miệng không nói một lúc lâu, an ủi cô: “Không cần làm mình áp lực, bình thường chúng ta sống thế nào, ở trong chương trình cứ sống như vậy thôi.” Anh vân vê ngón tay Tống Linh Linh, cụp mắt chơi, giọng nặng nề nói: “Cứ là dáng vẻ chân thật của bản thân thôi.”
Tống Linh Linh nghiêng đầu nhìn anh: “Nếu có ai đó mắng em thì làm sao bây giờ?”
Giang Trục: “Thẩm Điệp Thịnh Vân Miểu, còn có mẹ anh đều sẽ giúp em mắng lại.”
Nghe thấy câu trả lời này, Tống Linh Linh không hề khách khí mà bật cười thành tiếng.
“Sao chỉ có họ, anh không giúp em mắng lại sao?” Cô truy hỏi Giang Trục.
Giang Trục: “Ừm.”
Anh cúi đầu, chạm vào môi Tống Linh Linh, giọng nói dịu dàng: “Anh chịu trách nhiệm dỗ em, chuyện cãi nhau giao cho họ phù hợp hơn.”
“…”
Phân chia nhiệm vụ như vậy, thế mà Tống Linh Linh lại cảm thấy hơi hợp lý.
Cô cười khẽ gật đầu: “Được, có câu này của anh em yên tâm rồi.”
Giang Trục nhướng mày, kéo cô đứng lên: “Vậy bây giờ có muốn ra ngoài ăn một bữa với anh không?”
Tống Linh Linh nhìn đồng hồ trên tường, bất giác bọn họ đã quay tới chiều tối: “Anh muốn ăn gì?”
Giang Trục: “Lẩu đi.”
Tống Linh Linh sửng sốt, liếc nhìn anh một cái: “Không phải anh không thích sao?”
Giang Trục mặt không đổi sắc nói dối: “Hôm nay thích.”
Tống Linh Linh biết anh muốn an ủi mình, cô không từ chối ý tốt của Giang Trục, giọng điệu vui sướng mà đồng ý: “Được, vậy ăn lẩu.”
Ăn lẩu xong, hai người còn có thể tản bộ bên ngoài.
-
Sáng hôm sau, chương trình chính thức bắt đầu ghi hình.
Lúc 7 giờ, Giang Trục đã kéo màn che trước cái camera trong nhà ra.
Ở căn phòng thuê dưới lầu, nhân viên công tác chịu trách nhiệm cho đôi này đã nhìn thấy anh rời phòng, quẹo vào nhà vệ sinh bên cạnh phòng khách rửa mặt, sau đó đến phòng bếp.
“Linh Linh còn chưa dậy?”
Bên cạnh có nhân viên công tác hỏi.
Đạo diễn phụ trách bên này hất cằm: “Không chỉ chưa dậy, lúc Giang Trục rời phòng, còn đóng cửa phòng lại.”
Ông ta vừa dứt câu, trợ lý bên cạnh chêm vào: “Hơn nữa, đạo diễn Giang lo đánh thức chị Linh Linh, lúc rửa mặt còn dùng nhà vệ sinh cho khách.”
“…”
Mấy người trong phòng hai mặt nhìn nhau.
Sau đó nhất trí phát ra sự cảm khái: “Nhìn không ra đạo diễn Giang lại là người chu đáo như vậy.”
Bây giờ, Giang Trục người được mọi người khen đã vào bếp.
Anh uống ly nước trước, lại xay một ly cà phê,
Uống xong, anh mở tủ lạnh.
Trong tủ lạnh, có món lẩu tối qua anh và Tống Linh Linh ăn, lúc đi siêu thị về còn mua không ít nguyên liệu nấu ăn.
Bọn họ phải ở nhà vài ngày, thứ cần chuẩn bị tương đối nhiều.
Giang Trục lăn lộn trong bếp, rồi đi vòng về phòng.
Tuy rằng camera trong phòng đang mở, nhưng màn che chưa được kéo ra. Nhân viên công tác chỉ có thể nhìn thấy bóng hình mơ hồ của Giang Trục, nhìn thấy anh đi vào phòng để quần áo.
Khi trở ra, hình như đã thay quần áo.
Bỗng dưng, mọi người còn nghe thấy tiếng vẫn còn ngái ngủ của Tống Linh Linh.
“Mấy giờ rồi anh?” Cô hỏi Giang Trục.
Giang Trục đi đến mép giường, cúi đầu xoa đầu cô, lại hôn lên khóe môi cô, dỗ dành: “Sáu giờ, ngủ thêm một lát đi, anh ra ngoài chạy bộ.”
Tống Linh vẫn buồn ngủ, rất buồn ngủ.
Cô mơ màng nói: “Thật à? Có phải hôm nay chúng ta sẽ quay phim không? Mấy giờ bắt đầu?”
Giang Trục hắng giọng: “Bảy giờ mới bắt đầu, anh chạy bộ xong sẽ trở về đúng giờ gọi em dậy.”
Tống Linh Linh ngủ đến mơ mơ hồ hồ, gật đầu đồng ý: “Được, vậy bảy giờ anh phải về nhé.”
Giang Trục cười khẽ, “Bữa sáng em muốn ăn gì?”
Tống Linh Linh nhắm hai mắt trở mình, nói thầm: “Muốn ăn bánh kẹp hành.”
Giang Trục hiểu rõ, “Được, lúc anh chạy bộ về mua về cho em.”
“Ừm.”
Giang Trục nghe Tống Linh Linh đáp mình xong thì không còn động tĩnh gì nữa, tự biết cô đã ngủ tiếp.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ tay nhẹ chân rời phòng.
Mà nhân viên chương trình nghe cuộc đối thoại của hai người đều nhìn giờ theo bản năng.
Bảy giờ rưỡi.
Sao Giang Trục lại nói là mới sáu giờ.
Trên màn hình, Giang Trục ra ngoài, người quay phim cũng đi theo.
Còn Tống Linh Linh, đúng là đã ngủ lại một lần nữa.
Chờ khi Giang Trục chạy xong về nhà, trong tay đã xách theo bánh kẹp hành Tống Linh Linh muốn ăn.
Anh bỏ bánh kẹp hành vào lò vi sóng, rồi mới về phòng gọi Tống Linh Linh rời giường.
Vì tối qua Tống Linh Linh quá hồi hộp, lăn qua lăn lại một lúc lâu cũng chưa ngủ.
Cô lăn lộn cũng khiến Giang Trục tỉnh.
Sau đó, Giang Trục lăn lộn cho đến khi cô mệt, Tống Linh Linh mới ngủ.
Cũng vì vậy, sáng nay cô mới không mở nổi mắt.
“Buồn ngủ quá.” Lúc Giang Trục đến phòng gọi Tống Linh Linh, Tống Linh Linh kéo tay anh làm nũng: “Em còn muốn ngủ tiếp một lúc.”
Giang Trục nhướng mày, “Em chắc chứ?”
Nghe thấy hai chữ chắc chứ này, Tống Linh Linh trong lúc mơ ngủ mất đi lý trí đã trở lại một chút.
Cô cố gắng mở mắt ra, nhớ tới mà hỏi: “Mấy giờ rồi ạ?”
Giang Trục: “Chương trình đã bắt đầu ghi hình.”
Nghe thấy lời này, Tống Linh Linh lập tức bắn khỏi giường.
“Trời ơi.”
Cô nhìn camera cách đó không xa theo bản năng: “Vậy bây giờ em đã bị quay rồi à?”
Giang Trục giơ tay, điều chỉnh lại cổ áo của cô, che kín mít: “Hình như vậy.”
Tống Linh Linh: “…”
Cô bình tĩnh một lúc, ngước mắt nhìn người trước mặt còn chưa thay đồ thể dục ra: “Vậy… Mọi người sẽ mắng em lười không?”
Giang Trục: “Sẽ không đâu.”
Mặt anh không đổi sắc nói: “Trời lạnh như vậy, lúc khán giả không đi làm đi học cũng sẽ không dậy sớm như vậy.”
Anh vuốt lại mái tóc rối loạn vì ngủ của Tống Linh Linh, giọng nói rất có sức thuyết phục: “Ngồi dậy trước nhé? Anh đi tắm, lát nữa có thể ăn sáng.
Tống Linh Linh gật đầu.
Khi muốn xuống giường, Giang Trục vốn định ôm cô, Tống Linh Linh lại dời mắt đi.
“Em tự làm được.”
Hai người một người vào nhà vệ sinh chính rửa mặt, một người vào nhà vệ sinh cho khách tắm rửa.
Thời gian Tống Linh Linh rửa mặt không chênh lệch quá nhiều với thời gian Giang Trục tắm rửa.
Rửa mặt xong, Tống Linh Linh đi đến bàn trang điểm nghiên cứu camera một chút.
Cô mang mặt mộc nhìn chằm chằm camera, tò mò hỏi: “Mày nói chuyện được không?”
Dứt lời, Tống Linh Linh nhìn thấy camera lắc đầu.
Tống Linh Linh thấy vậy, hoảng sợ.
“Camera này lại còn có thể lắc đầu?” Cô đưa mặt tới gần, ngạc nhiên vui vẻ nói: “Vậy mày nói xem, giờ tao có đẹp không?”
Camera gật đầu.
Lập tức, Tống Linh Linh vui vẻ.
“Mày có gu thẩm mỹ lắm đó.” Cô cười ha ha nói: “Tao sắp dưỡng da, mày cũng phải quay sao?”
Camera lại gật đầu lần nữa.
Giang Trục tắm rửa xong đi qua, liền nghe thấy Tống Linh Linh đang lẩm bẩm một mình.
Anh thuận miệng hỏi: “Nói chuyện với ai vậy?”
Tống Linh Linh như nhặt được tiền, chia sẻ cho Giang Trục: “Cái camera này biết nói đấy, em vừa nói chuyện với nó.”
“?”
Giang Trục ngẩn ra, nhìn camera trước mặt cô, rất chi nghi ngờ: “Phải không?”
Tống Linh Linh: “Đúng vậy, không tin anh xem.”
Cô hỏi camera: “Tao cùng Giang Trục ai đẹp hơn?”
Camera im lặng vài giây, chuyển hướng qua Tống Linh Linh.
Tống Linh Linh vui vẻ ra mặt, đắc ý dạt dào mà nhướng mày với Giang Trục: “Xem đi, em nói nó biết nói mà.”
Giang Trục câm lặng một lúc lâu, giơ tay chụp xuống đầu cô: “Vậy em chơi với nó tiếp đi, anh đi hâm bữa sáng.”
“… Ồ.”
Dưỡng da xong, Tống Linh Linh thật sự nghiêm túc chào hỏi camera: “Tao phải ra ngoài ăn sáng, lát nữa lại nói chuyện phiếm với mày.”
Nhân viên công tác của chương trình: “…”
Rời phòng ngủ, Tống Linh Linh đón lấy ly nước của Giang Trục, kiêu ngạo nói: “Ai mà ngờ đến mới hơn bảy giờ sáng mùa đông em sẽ…”
Khi nói đến đây, cô hướng tầm nhìn lên tường.
Lúc nhìn thấy đồng hồ chỉ 8 giờ 20 phút, lời bên miệng của cô đã bị kẹt lại.
Đối diện với cái đồng hồ trên tường khoảng chừng một phút, Tống Linh Linh quay đầu nhìn về phía Giang Trục: “Đồng hồ nhà mình ——”
Cô khó khăn nói: “Hỏng rồi ư?”
Giang Trục nhìn cô một cái, rồi nhìn đồng hồ trên tường.
Cuối cùng, anh lại một lần nữa đặt ánh mắt lên người Tống Linh Linh.
Hai người nhìn nhau một lúc, vẻ mặt Giang Trục không thay đổi mà nói: “Ừ, hỏng rồi.”
Tống Linh Linh: “…”
Cô nghẹn họng, lấy điện thoại anh đặt trên bàn để xem, cạn lời.
“Điện thoại cũng hư rồi?”
Giang Trục: “Đúng vậy.”
Anh nghiêm túc: “Thời gian trong nhà chúng ta, luôn nhanh hơn một tiếng so với nhà người khác.”
“.”
Tống Linh cạn lời cứng họng một lúc lâu, rồi méo miệng nói: “Xong đời.”
Cô nhìn camera nỉ non: “Chuyện em thích ngủ nướng, mới ngày đầu quay chương trình đã bại lộ rồi.”
“…”
Nhân viên chương trình xem, động tác đồng loạt bật cười thành tiếng trong phòng giám sát.
Cô nàng im lặng một lúc, gọi: “Chị Linh Linh.”
Tống Linh Linh ngước mắt: “Ừ?”
Lâm Hạ: “Em biết đáp án rồi, chị không cần nói lại với em, lại bón cơm chó cho em nữa.”
Tống Linh Linh: “… À.”
Cô cong môi: “Cũng đúng, dù sao lát nữa em sẽ nhìn thấy anh ấy thôi.”
“…”
Lâm Hạ nghẹn họng.
Tống Linh Linh nhìn nụ cười cứng đơ trên mặt Lâm Hạ, thì cười híp cả mắt.
Mấy ngày sau, trên mạng vẫn thảo luận nhiệt tình như cũ.
Mà Tống Linh Linh và Giang Trục, đã để nhân viên tổ chương trình đặt camera trong nhà.
Chương trình giải trí này của bọn họ được quay tổng cộng mười lăm ngày, mấy ngày đầu sẽ yêu cầu quay trong nhà, đến đoạn giữa, bọn họ có thể xuất phát đi du lịch để ghi hình, đi cùng với hai đôi tình nhân khác.
Sắp xếp như vậy vì lý do vô cùng đơn giản.
Lúc đi du lịch, mới có thể để mọi người nhìn rõ đôi tình nhân này có thích hợp ở cạnh nhau hay không, có thích hợp để lâu dài hay không.
Camera đã chuẩn bị xong, Tống Linh Linh và Giang Trục vì phải tuyên truyền, cho nên quay một đoạn video giới thiệu, một tấm ảnh chụp chung để quảng cáo.
Ảnh và video đều được quay chụp trong nhà.
Hai người ngồi trên sô pha, xéo xéo trước mặt là nhân viên công tác của chương trình.
Ban đầu Tống Linh Linh không hồi hộp lắm. Nhưng lúc này, không hiểu sao cô có chút gò bó, có chút không thích ứng nổi.
Ngược lại là Giang Trục, vẫn luôn bình thản thong dong.
Hai người ngồi ổn định xong.
Tống Linh Linh và Giang Trục liếc nhau, biên đạo hỏi: “Có thể bắt đầu quay chưa?”
Tống Linh Linh nhìn về phía Giang Trục: “Anh thấy sao?”
Giang Trục cảm nhận được sự căng thẳng của cô, cười trầm: “Chờ một lát nữa đã.”
Dứt lời, anh đứng dậy vào nhà bếp, rót một ly nước cho Tống Linh Linh.
Lúc căng thẳng, Tống Linh Linh thích uống nước để làm giảm bớt đi.
Cô nhận lấy, khóe môi hơi cong lên: “Cảm ơn.”
Uống được non nửa ly nước, Tống Linh Linh nói: “Được rồi.”
Biên đạo đã biết, để quay phim bắt đầu ghi hình.
Đầu tiên hai người nghiêm túc nhìn camera chào hỏi.
Chào hỏi xong, là câu hỏi phỏng vấn của biên đạo, đoạn một hỏi một đáp.
Các câu hỏi đều là câu hỏi đơn giản giữa hai người yêu nhau, nhưng sự ăn ý của Tống Linh Linh và Giang Trục, vượt quá sức tưởng tượng của các nhân viên công tác ở đây.
Thỉnh thoảng khi câu hỏi được đặt ra, ánh mắt của hai người nhìn nhau đều khiến những người có mặt muốn hét lên ngọt quá.
Trong không khí, như có bong bóng đường tản ra vậy, tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Kết thúc phỏng vấn, hai người phối hợp chụp ảnh tuyên truyền.
Bài thông báo sẽ vào lúc họ đang quay gameshow, đến lúc đó video phỏng vấn cũng sẽ như một lát nhỏ mở đường trước. Thời gian quay chương trình khá ngắn, thời gian phát sóng cũng rất nhanh.
Quay chụp xong, tổ chương trình kết thúc công việc về nhà.
Ngày hôm sau, là ngày đầu tiên chính thức quay phim của Tống Linh Linh và Giang Trục.
Mọi người đi rồi, căn nhà náo nhiệt lập tức trở nên trống trải.
Tống Linh Linh ngồi trên sô pha ngẩn ra, đến khi Giang Trục quơ ngón tay trước mặt cô, cô mới hoàn hồn nhìn về phía anh: “Anh hồi hộp không?”
Giang Trục cười: “Còn hồi hộp à?”
Tống Linh Linh “Vâng”: “Hơi hơi, hôm nay đã quay video quảng cáo rồi, chúng ta muốn đổi ý cũng không được.”
Giang Trục cong môi, dỗ cô: “Nếu em thật sự muốn đổi ý, ngày mai cũng được.”
“…”
Anh đang nói cho Tống Linh Linh, chỉ cần cô không muốn, vậy thì có thể không quay.
Những chuyện khác đã có Giang Trục giải quyết.
Suy nghĩ rồi Tống Linh Linh nhịn cười nói: “Em không muốn làm một người không biết chịu trách nhiệm như vậy.”
Giang Trục nhướng mày: “Thỉnh thoảng có thể.”
Tống Linh Linh dựa vào bả vai anh, dịu giọng nói: “Em biết là có thể, nhưng chương trình này là em muốn quay cùng anh.”
Dù cô căng thẳng, áp lực, cũng sẽ hoàn thành chương trình này.
Tất nhiên Giang Trục biết suy nghĩ sâu trong lòng cô.
Anh im miệng không nói một lúc lâu, an ủi cô: “Không cần làm mình áp lực, bình thường chúng ta sống thế nào, ở trong chương trình cứ sống như vậy thôi.” Anh vân vê ngón tay Tống Linh Linh, cụp mắt chơi, giọng nặng nề nói: “Cứ là dáng vẻ chân thật của bản thân thôi.”
Tống Linh Linh nghiêng đầu nhìn anh: “Nếu có ai đó mắng em thì làm sao bây giờ?”
Giang Trục: “Thẩm Điệp Thịnh Vân Miểu, còn có mẹ anh đều sẽ giúp em mắng lại.”
Nghe thấy câu trả lời này, Tống Linh Linh không hề khách khí mà bật cười thành tiếng.
“Sao chỉ có họ, anh không giúp em mắng lại sao?” Cô truy hỏi Giang Trục.
Giang Trục: “Ừm.”
Anh cúi đầu, chạm vào môi Tống Linh Linh, giọng nói dịu dàng: “Anh chịu trách nhiệm dỗ em, chuyện cãi nhau giao cho họ phù hợp hơn.”
“…”
Phân chia nhiệm vụ như vậy, thế mà Tống Linh Linh lại cảm thấy hơi hợp lý.
Cô cười khẽ gật đầu: “Được, có câu này của anh em yên tâm rồi.”
Giang Trục nhướng mày, kéo cô đứng lên: “Vậy bây giờ có muốn ra ngoài ăn một bữa với anh không?”
Tống Linh Linh nhìn đồng hồ trên tường, bất giác bọn họ đã quay tới chiều tối: “Anh muốn ăn gì?”
Giang Trục: “Lẩu đi.”
Tống Linh Linh sửng sốt, liếc nhìn anh một cái: “Không phải anh không thích sao?”
Giang Trục mặt không đổi sắc nói dối: “Hôm nay thích.”
Tống Linh Linh biết anh muốn an ủi mình, cô không từ chối ý tốt của Giang Trục, giọng điệu vui sướng mà đồng ý: “Được, vậy ăn lẩu.”
Ăn lẩu xong, hai người còn có thể tản bộ bên ngoài.
-
Sáng hôm sau, chương trình chính thức bắt đầu ghi hình.
Lúc 7 giờ, Giang Trục đã kéo màn che trước cái camera trong nhà ra.
Ở căn phòng thuê dưới lầu, nhân viên công tác chịu trách nhiệm cho đôi này đã nhìn thấy anh rời phòng, quẹo vào nhà vệ sinh bên cạnh phòng khách rửa mặt, sau đó đến phòng bếp.
“Linh Linh còn chưa dậy?”
Bên cạnh có nhân viên công tác hỏi.
Đạo diễn phụ trách bên này hất cằm: “Không chỉ chưa dậy, lúc Giang Trục rời phòng, còn đóng cửa phòng lại.”
Ông ta vừa dứt câu, trợ lý bên cạnh chêm vào: “Hơn nữa, đạo diễn Giang lo đánh thức chị Linh Linh, lúc rửa mặt còn dùng nhà vệ sinh cho khách.”
“…”
Mấy người trong phòng hai mặt nhìn nhau.
Sau đó nhất trí phát ra sự cảm khái: “Nhìn không ra đạo diễn Giang lại là người chu đáo như vậy.”
Bây giờ, Giang Trục người được mọi người khen đã vào bếp.
Anh uống ly nước trước, lại xay một ly cà phê,
Uống xong, anh mở tủ lạnh.
Trong tủ lạnh, có món lẩu tối qua anh và Tống Linh Linh ăn, lúc đi siêu thị về còn mua không ít nguyên liệu nấu ăn.
Bọn họ phải ở nhà vài ngày, thứ cần chuẩn bị tương đối nhiều.
Giang Trục lăn lộn trong bếp, rồi đi vòng về phòng.
Tuy rằng camera trong phòng đang mở, nhưng màn che chưa được kéo ra. Nhân viên công tác chỉ có thể nhìn thấy bóng hình mơ hồ của Giang Trục, nhìn thấy anh đi vào phòng để quần áo.
Khi trở ra, hình như đã thay quần áo.
Bỗng dưng, mọi người còn nghe thấy tiếng vẫn còn ngái ngủ của Tống Linh Linh.
“Mấy giờ rồi anh?” Cô hỏi Giang Trục.
Giang Trục đi đến mép giường, cúi đầu xoa đầu cô, lại hôn lên khóe môi cô, dỗ dành: “Sáu giờ, ngủ thêm một lát đi, anh ra ngoài chạy bộ.”
Tống Linh vẫn buồn ngủ, rất buồn ngủ.
Cô mơ màng nói: “Thật à? Có phải hôm nay chúng ta sẽ quay phim không? Mấy giờ bắt đầu?”
Giang Trục hắng giọng: “Bảy giờ mới bắt đầu, anh chạy bộ xong sẽ trở về đúng giờ gọi em dậy.”
Tống Linh Linh ngủ đến mơ mơ hồ hồ, gật đầu đồng ý: “Được, vậy bảy giờ anh phải về nhé.”
Giang Trục cười khẽ, “Bữa sáng em muốn ăn gì?”
Tống Linh Linh nhắm hai mắt trở mình, nói thầm: “Muốn ăn bánh kẹp hành.”
Giang Trục hiểu rõ, “Được, lúc anh chạy bộ về mua về cho em.”
“Ừm.”
Giang Trục nghe Tống Linh Linh đáp mình xong thì không còn động tĩnh gì nữa, tự biết cô đã ngủ tiếp.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ tay nhẹ chân rời phòng.
Mà nhân viên chương trình nghe cuộc đối thoại của hai người đều nhìn giờ theo bản năng.
Bảy giờ rưỡi.
Sao Giang Trục lại nói là mới sáu giờ.
Trên màn hình, Giang Trục ra ngoài, người quay phim cũng đi theo.
Còn Tống Linh Linh, đúng là đã ngủ lại một lần nữa.
Chờ khi Giang Trục chạy xong về nhà, trong tay đã xách theo bánh kẹp hành Tống Linh Linh muốn ăn.
Anh bỏ bánh kẹp hành vào lò vi sóng, rồi mới về phòng gọi Tống Linh Linh rời giường.
Vì tối qua Tống Linh Linh quá hồi hộp, lăn qua lăn lại một lúc lâu cũng chưa ngủ.
Cô lăn lộn cũng khiến Giang Trục tỉnh.
Sau đó, Giang Trục lăn lộn cho đến khi cô mệt, Tống Linh Linh mới ngủ.
Cũng vì vậy, sáng nay cô mới không mở nổi mắt.
“Buồn ngủ quá.” Lúc Giang Trục đến phòng gọi Tống Linh Linh, Tống Linh Linh kéo tay anh làm nũng: “Em còn muốn ngủ tiếp một lúc.”
Giang Trục nhướng mày, “Em chắc chứ?”
Nghe thấy hai chữ chắc chứ này, Tống Linh Linh trong lúc mơ ngủ mất đi lý trí đã trở lại một chút.
Cô cố gắng mở mắt ra, nhớ tới mà hỏi: “Mấy giờ rồi ạ?”
Giang Trục: “Chương trình đã bắt đầu ghi hình.”
Nghe thấy lời này, Tống Linh Linh lập tức bắn khỏi giường.
“Trời ơi.”
Cô nhìn camera cách đó không xa theo bản năng: “Vậy bây giờ em đã bị quay rồi à?”
Giang Trục giơ tay, điều chỉnh lại cổ áo của cô, che kín mít: “Hình như vậy.”
Tống Linh Linh: “…”
Cô bình tĩnh một lúc, ngước mắt nhìn người trước mặt còn chưa thay đồ thể dục ra: “Vậy… Mọi người sẽ mắng em lười không?”
Giang Trục: “Sẽ không đâu.”
Mặt anh không đổi sắc nói: “Trời lạnh như vậy, lúc khán giả không đi làm đi học cũng sẽ không dậy sớm như vậy.”
Anh vuốt lại mái tóc rối loạn vì ngủ của Tống Linh Linh, giọng nói rất có sức thuyết phục: “Ngồi dậy trước nhé? Anh đi tắm, lát nữa có thể ăn sáng.
Tống Linh Linh gật đầu.
Khi muốn xuống giường, Giang Trục vốn định ôm cô, Tống Linh Linh lại dời mắt đi.
“Em tự làm được.”
Hai người một người vào nhà vệ sinh chính rửa mặt, một người vào nhà vệ sinh cho khách tắm rửa.
Thời gian Tống Linh Linh rửa mặt không chênh lệch quá nhiều với thời gian Giang Trục tắm rửa.
Rửa mặt xong, Tống Linh Linh đi đến bàn trang điểm nghiên cứu camera một chút.
Cô mang mặt mộc nhìn chằm chằm camera, tò mò hỏi: “Mày nói chuyện được không?”
Dứt lời, Tống Linh Linh nhìn thấy camera lắc đầu.
Tống Linh Linh thấy vậy, hoảng sợ.
“Camera này lại còn có thể lắc đầu?” Cô đưa mặt tới gần, ngạc nhiên vui vẻ nói: “Vậy mày nói xem, giờ tao có đẹp không?”
Camera gật đầu.
Lập tức, Tống Linh Linh vui vẻ.
“Mày có gu thẩm mỹ lắm đó.” Cô cười ha ha nói: “Tao sắp dưỡng da, mày cũng phải quay sao?”
Camera lại gật đầu lần nữa.
Giang Trục tắm rửa xong đi qua, liền nghe thấy Tống Linh Linh đang lẩm bẩm một mình.
Anh thuận miệng hỏi: “Nói chuyện với ai vậy?”
Tống Linh Linh như nhặt được tiền, chia sẻ cho Giang Trục: “Cái camera này biết nói đấy, em vừa nói chuyện với nó.”
“?”
Giang Trục ngẩn ra, nhìn camera trước mặt cô, rất chi nghi ngờ: “Phải không?”
Tống Linh Linh: “Đúng vậy, không tin anh xem.”
Cô hỏi camera: “Tao cùng Giang Trục ai đẹp hơn?”
Camera im lặng vài giây, chuyển hướng qua Tống Linh Linh.
Tống Linh Linh vui vẻ ra mặt, đắc ý dạt dào mà nhướng mày với Giang Trục: “Xem đi, em nói nó biết nói mà.”
Giang Trục câm lặng một lúc lâu, giơ tay chụp xuống đầu cô: “Vậy em chơi với nó tiếp đi, anh đi hâm bữa sáng.”
“… Ồ.”
Dưỡng da xong, Tống Linh Linh thật sự nghiêm túc chào hỏi camera: “Tao phải ra ngoài ăn sáng, lát nữa lại nói chuyện phiếm với mày.”
Nhân viên công tác của chương trình: “…”
Rời phòng ngủ, Tống Linh Linh đón lấy ly nước của Giang Trục, kiêu ngạo nói: “Ai mà ngờ đến mới hơn bảy giờ sáng mùa đông em sẽ…”
Khi nói đến đây, cô hướng tầm nhìn lên tường.
Lúc nhìn thấy đồng hồ chỉ 8 giờ 20 phút, lời bên miệng của cô đã bị kẹt lại.
Đối diện với cái đồng hồ trên tường khoảng chừng một phút, Tống Linh Linh quay đầu nhìn về phía Giang Trục: “Đồng hồ nhà mình ——”
Cô khó khăn nói: “Hỏng rồi ư?”
Giang Trục nhìn cô một cái, rồi nhìn đồng hồ trên tường.
Cuối cùng, anh lại một lần nữa đặt ánh mắt lên người Tống Linh Linh.
Hai người nhìn nhau một lúc, vẻ mặt Giang Trục không thay đổi mà nói: “Ừ, hỏng rồi.”
Tống Linh Linh: “…”
Cô nghẹn họng, lấy điện thoại anh đặt trên bàn để xem, cạn lời.
“Điện thoại cũng hư rồi?”
Giang Trục: “Đúng vậy.”
Anh nghiêm túc: “Thời gian trong nhà chúng ta, luôn nhanh hơn một tiếng so với nhà người khác.”
“.”
Tống Linh cạn lời cứng họng một lúc lâu, rồi méo miệng nói: “Xong đời.”
Cô nhìn camera nỉ non: “Chuyện em thích ngủ nướng, mới ngày đầu quay chương trình đã bại lộ rồi.”
“…”
Nhân viên chương trình xem, động tác đồng loạt bật cười thành tiếng trong phòng giám sát.
/92
|