Phi Bồng từng sống tại nhân giới mười tám năm.
Khi đó, hắn tên là Cảnh Thiên, Cảnh Thiên của thành Du Châu, Cảnh Thiên tiểu hỏa kế của hiệu cầm đồ Vĩnh Yên. Hắn có hai người huynh đệ tốt, một người tên Hứa Mậu Sơn, một người tên Hà Tất Bình. Bọn họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau làm công tại Vĩnh Yên Đường, cùng nhau lập chí kiếm thật nhiều tiền. Nếu như không phải kẻ phản bội của Đường Môn cấu kết với La Như Liệt của Phích Lịch Đường, biến bách tính Du Châu thành độc nhân, thì đệ tử Thục Sơn đã không phải hạ sơn giúp đỡ, Cảnh Thiên cũng sẽ không gặp phải cái tên đại đệ tử Thục Sơn Từ Trường Khanh kia.
Khi Cảnh Thiên đang bị độc nhân vây khốn, Từ Trường Khanh tựa thần tiên từ trên trời giáng xuống, chế phục độc nhân, cứu lấy cái mạng nhỏ của hắn. Cảnh Thiên sợ đến run rẩy, thấy Từ đạo trưởng bạch y phiêu phiêu tuyệt mỹ huyền ảo sao có thể đơn giản buông tha? Hắn dựa vào vài ba mánh khóe dụ dỗ người trước đây mà lấy được vật truyền tin của Thục Sơn từ tay Từ Trường Khanh. Vạn nhất gặp phải độc nhân, hắn có thể tùy ý hô hoán cái tên đạo trưởng mặt mày thanh lãnh không rành thế sự kia đến bảo vệ, huống hồ tiểu đạo trưởng thân khinh thể nhu, tính tình ôn nhuận, dung nhan như thủy, phong thái tinh tuyệt, thực sự rất vừa mắt, y còn có năng lực đoán đâu trúng đó, mang theo y có thể kiếm được rất nhiều bạc, như vậy không cần đến một tháng hắn có thể mua lại tiệm Vĩnh Yên, cưới vợ cho Mậu Mậu, không thèm nhìn tên chưởng quỹ keo kiệt kia nửa mắt. Nghĩ đến đây Cảnh Thiên gần như cười nghiêng ngả, sau đó cả chiều nằm lăn lóc buồn chán, đang định đem vật truyền tin ra nghịch ngợm thì nghe được một giọng nữ đang đùa giỡn Từ đạo trưởng.
“Ê, lấy ta đi! Không thì ta lấy huynh cũng được!”
Đường đường tiểu thư Đường Môn Đường Tuyết Kiến mà lại đi nói như vậy với một đạo trưởng, Cảnh Thiên nghe xong không khỏi nhảy dựng lên mắng Từ Trường Khanh mặt người dạ thú, giả bộ dáng dấp nhất phó thanh cao phiêu nhiên xuất trần, thì ra cũng chỉ là kẻ ngấm ngầm câu dẫn người khác, thảo nào mới gặp có một lần đã đem tặng hắn luôn cả vật truyền tin quan trọng của Thục Sơn. Cảnh Thiên đấm ngực vô cùng căm tức, đang muốn cầm vật truyền tin mắng Từ Trường Khanh một trận, tiện thể thí nghiệm xem thứ này dùng tốt hay không, thì đã nghe được âm thanh ảo não của Đường Tuyến Kiến.
“Ê, sao huynh lại ngủ luôn như vậy? Những gì ta vừa nói huynh có nghe thấy hay không? Ôi…”
Cảnh Thiên tức thì cảm thấy vui sướng như hít được Ngũ Thạch Tán, sau đó di chuyển con mắt, giỏi cho ngươi một Đậu Phụ Trắng, lúc nào cũng ra vẻ thiên chân vô tà không rành thế sự, thật ra ngươi mới là kẻ gian trá nhất! Ngươi vốn biết có một số việc nên biết, có một số việc không nên biết, ngươi đối mặt với việc không nên biết xử trí rất thỏa đáng, vừa khiến mình không khó xử, vừa để người khỏi quẫn bách. Giả bộ ngủ, thật sự là biện pháp thiên hạ vô địch! Từ Trường Khanh, ngươi thật là lợi hại!
Sau đó, Cảnh Thiên – kẻ tự cho rằng đã hiểu rõ tính tình Từ Trường Khanh, liền ngang nhiên đi theo sau Từ đạo trưởng mỗi ngày, thật ra là muốn canh trừng Đậu Phụ Trắng gian trá này, không thể để y ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, lừa gạt cô nương nhà người ta. Sự thật, khi Cảnh Thiên cùng Đường Tuyết Kiến ra ngoài cản độc nhân, kết quả tìm được Ngũ Độc Thú thì bị độc nhân cắn ngay một ngụm bên ngoài mật đạo. Toàn thân hắn lúc nóng lúc lạnh, ngứa ngáy khó chịu, sau đó, răng nanh từ từ mọc dài ra trong miệng. Hai mắt hắn huyết hồng, thấy người là cắn, hoàn toàn mất khả năng kiểm soát.
Đám người Mậu Mậu sợ đến chết khiếp, nhưng hắn đã đẩy toàn bộ ra ngoài, đóng chặt cửa lại không cho họ tới gần. Hắn không muốn thương tổn bất luận ai trong số đó. Hắn lấy kìm nhổ răng nanh, đau đến tê tâm liệt phế, tay chân rét run, nhưng mà răng nanh vừa gãy lại dài ra, dù làm cách nào cũng không thoát khỏi độc tố lan tràn trong cơ thể. Chút lý trí tàn dư hiện ra, hắn khóc lóc nghĩ, hết rồi, thế này coi như hết rồi! Hắn còn chưa lấy vợ cho Mậu Mậu, còn chưa mua được tiệm Vĩnh Yên, chưa kiếm được nhiều tiền!
Hắn nghe được ngoài cửa có tiếng người gọi hắn, Cảnh huynh đệ ngươi mau mở cửa!
Khi đó, hắn tên là Cảnh Thiên, Cảnh Thiên của thành Du Châu, Cảnh Thiên tiểu hỏa kế của hiệu cầm đồ Vĩnh Yên. Hắn có hai người huynh đệ tốt, một người tên Hứa Mậu Sơn, một người tên Hà Tất Bình. Bọn họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau làm công tại Vĩnh Yên Đường, cùng nhau lập chí kiếm thật nhiều tiền. Nếu như không phải kẻ phản bội của Đường Môn cấu kết với La Như Liệt của Phích Lịch Đường, biến bách tính Du Châu thành độc nhân, thì đệ tử Thục Sơn đã không phải hạ sơn giúp đỡ, Cảnh Thiên cũng sẽ không gặp phải cái tên đại đệ tử Thục Sơn Từ Trường Khanh kia.
Khi Cảnh Thiên đang bị độc nhân vây khốn, Từ Trường Khanh tựa thần tiên từ trên trời giáng xuống, chế phục độc nhân, cứu lấy cái mạng nhỏ của hắn. Cảnh Thiên sợ đến run rẩy, thấy Từ đạo trưởng bạch y phiêu phiêu tuyệt mỹ huyền ảo sao có thể đơn giản buông tha? Hắn dựa vào vài ba mánh khóe dụ dỗ người trước đây mà lấy được vật truyền tin của Thục Sơn từ tay Từ Trường Khanh. Vạn nhất gặp phải độc nhân, hắn có thể tùy ý hô hoán cái tên đạo trưởng mặt mày thanh lãnh không rành thế sự kia đến bảo vệ, huống hồ tiểu đạo trưởng thân khinh thể nhu, tính tình ôn nhuận, dung nhan như thủy, phong thái tinh tuyệt, thực sự rất vừa mắt, y còn có năng lực đoán đâu trúng đó, mang theo y có thể kiếm được rất nhiều bạc, như vậy không cần đến một tháng hắn có thể mua lại tiệm Vĩnh Yên, cưới vợ cho Mậu Mậu, không thèm nhìn tên chưởng quỹ keo kiệt kia nửa mắt. Nghĩ đến đây Cảnh Thiên gần như cười nghiêng ngả, sau đó cả chiều nằm lăn lóc buồn chán, đang định đem vật truyền tin ra nghịch ngợm thì nghe được một giọng nữ đang đùa giỡn Từ đạo trưởng.
“Ê, lấy ta đi! Không thì ta lấy huynh cũng được!”
Đường đường tiểu thư Đường Môn Đường Tuyết Kiến mà lại đi nói như vậy với một đạo trưởng, Cảnh Thiên nghe xong không khỏi nhảy dựng lên mắng Từ Trường Khanh mặt người dạ thú, giả bộ dáng dấp nhất phó thanh cao phiêu nhiên xuất trần, thì ra cũng chỉ là kẻ ngấm ngầm câu dẫn người khác, thảo nào mới gặp có một lần đã đem tặng hắn luôn cả vật truyền tin quan trọng của Thục Sơn. Cảnh Thiên đấm ngực vô cùng căm tức, đang muốn cầm vật truyền tin mắng Từ Trường Khanh một trận, tiện thể thí nghiệm xem thứ này dùng tốt hay không, thì đã nghe được âm thanh ảo não của Đường Tuyến Kiến.
“Ê, sao huynh lại ngủ luôn như vậy? Những gì ta vừa nói huynh có nghe thấy hay không? Ôi…”
Cảnh Thiên tức thì cảm thấy vui sướng như hít được Ngũ Thạch Tán, sau đó di chuyển con mắt, giỏi cho ngươi một Đậu Phụ Trắng, lúc nào cũng ra vẻ thiên chân vô tà không rành thế sự, thật ra ngươi mới là kẻ gian trá nhất! Ngươi vốn biết có một số việc nên biết, có một số việc không nên biết, ngươi đối mặt với việc không nên biết xử trí rất thỏa đáng, vừa khiến mình không khó xử, vừa để người khỏi quẫn bách. Giả bộ ngủ, thật sự là biện pháp thiên hạ vô địch! Từ Trường Khanh, ngươi thật là lợi hại!
Sau đó, Cảnh Thiên – kẻ tự cho rằng đã hiểu rõ tính tình Từ Trường Khanh, liền ngang nhiên đi theo sau Từ đạo trưởng mỗi ngày, thật ra là muốn canh trừng Đậu Phụ Trắng gian trá này, không thể để y ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, lừa gạt cô nương nhà người ta. Sự thật, khi Cảnh Thiên cùng Đường Tuyết Kiến ra ngoài cản độc nhân, kết quả tìm được Ngũ Độc Thú thì bị độc nhân cắn ngay một ngụm bên ngoài mật đạo. Toàn thân hắn lúc nóng lúc lạnh, ngứa ngáy khó chịu, sau đó, răng nanh từ từ mọc dài ra trong miệng. Hai mắt hắn huyết hồng, thấy người là cắn, hoàn toàn mất khả năng kiểm soát.
Đám người Mậu Mậu sợ đến chết khiếp, nhưng hắn đã đẩy toàn bộ ra ngoài, đóng chặt cửa lại không cho họ tới gần. Hắn không muốn thương tổn bất luận ai trong số đó. Hắn lấy kìm nhổ răng nanh, đau đến tê tâm liệt phế, tay chân rét run, nhưng mà răng nanh vừa gãy lại dài ra, dù làm cách nào cũng không thoát khỏi độc tố lan tràn trong cơ thể. Chút lý trí tàn dư hiện ra, hắn khóc lóc nghĩ, hết rồi, thế này coi như hết rồi! Hắn còn chưa lấy vợ cho Mậu Mậu, còn chưa mua được tiệm Vĩnh Yên, chưa kiếm được nhiều tiền!
Hắn nghe được ngoài cửa có tiếng người gọi hắn, Cảnh huynh đệ ngươi mau mở cửa!
/9
|