|
Rất nhiều chuyện rồi sẽ thay đổi, không phải lúc nào cũng như xưa được. Đôi khi nó sẽ xảy ra vào lúc chúng ta không hề ý thức được.
Sau khi Chris đi, Lâm Dật Phi thường xuyên mở hòm thư của mình, mỗi lần tan học về nhà đều hỏi có nhận được điện thoại của Chris không. Mẹ Lâm cười nói, “Con vội cái gì, Chris mới đến Washington một tuần thôi, cuộc sống còn chưa dàn xếp đâu vào đấy, sao mà có thời gian để ý con chứ?”
KK mà Michael cũng nhận ra tâm tình của Lâm Dật Phi, còn thường xuyên đùa giỡn trêu chọc cậu.
Cuối tuần, rốt cuộc Chris cũng gọi điện thoại đến.
Khi Lâm Dật Phi tiếp điện thoại từ tay mẹ mình, tim cậu đập nhanh đến nỗi tựa như sắp nhảy ra khỏi lòng ngực.
“A lô… Chris…” Muốn nói, nhưng lại không biết nên nói gì.
“Dật Phi.” Giọng nói của anh thật lạnh lùng, nhưng khi gọi tên cậu lại đầy dịu dàng.
“Cậu ở Washington có khỏe không?” Đây là chuyện mà Lâm Dật Phi quan tâm nhất.
“Không khỏe.” Chris trả lời một cách thản nhiên, nghe không ra cảm xúc.
“Không khỏe? Vì sao? Ngài Ozbourn đối xử với cậu không tốt ư?” Lâm Dật Phi kinh ngạc, theo hiểu biết lúc trước của cậu, ngài Ozbourn rất thương yêu Chris, có thể xem là muốn gì được nấy, yêu người yêu cả đường đi, vì vậy cũng rất quan tâm đến Lâm Dật Phi.
“Những thứ ông ta cho tớ đều không phải điều tớ muốn.”
Lâm Dật Phi hiểu Chris muốn nói gì, khóe môi nhếch nhẹ nở ra một nụ cười mất tự nhiên, “Ngốc à. Lúc nghỉ đông hoặc nghỉ hè tớ có thể đến tìm cậu chơi mà, nếu cậu không vui thì cứ gọi điện đến đây nhiều một chút, tớ ở bên này chờ điện thoại của cậu.”
“Ừm.”
Sau đó Lâm Dật Phi vui vẻ kể chuyện trong trường mình, đặc biệt là những chuyện vui giữa KK và Michael, hầu hết thời gian Chris đều chỉ im lặng lắng nghe, dường như mục đích anh gọi điện đến chỉ vì để nghe thấy giọng nói của Lâm Dật Phi thôi.
Từ đó, mỗi sau bữa cơm tối Chris sẽ dành chút thời gian gọi điện đến cho Lâm Dật Phi, thấy vậy mẹ Lâm cũng phì cười, “Tiểu Phi, nếu thời gian con tiếp điện thoại của Chris giống với lúc con thức dậy buổi sáng thì quá tốt rồi.”
Lâm Dật Phi chỉ biết cười một cách ngây ngô.
Chuyện làm Lâm Dật Phi vui nhất chính là ngài Ozbourn đã mời một huấn luyện viên đấu kiếm giỏi về cho Chris, hơn nữa Chris còn đăng kí tham gia cuộc thi đấu kiếm dành cho thiếu niên trên phạm vi toàn quốc, điều này làm cậu vừa vui vừa ngưỡng mộ.
Bởi vì phải dự thi nên những cuộc điện thoại của Chris từ mỗi ngày một lần biến thành hai, ba ngày một lần. Nhưng Lâm Dật Phi cũng không trách anh, chỉ cần Chris thắng là được rồi. Đáng tiếc trong cuộc thi này Chris không giành được giải quán quân, cậu không ngạc nhiên trước chuyện này, vì Chris chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, có thể đạt được giải ba đã là một thành tích khá cao rồi.
Tối hôm ấy, Lâm Dật Phi vừa ăn xong bữa tối thì điện thoại của Chris đến.
“Ha ha, chúc mừng cậu đạt giải ba!” Lâm Dật Phi rất vui. Quán quân cuộc thi là Luc Belle, lớn hơn Chris hai tuổi, vài năm sau cũng có tên trong danh sách vận động viên đấu kiếm.
“Ừm.” Chris nhẹ nhàng đáp, “Năm sau Dật Phi cũng tham gia đi.”
“Tớ ư? Tớ muốn vào trường cấp hai nào mà có môn đấu kiếm, sau đó tham gia cuộc thi đấu kiếm dành cho học sinh trung học… Nhưng những trường có môn đấu kiếm đều là những trường giỏi…” Lâm Dật Phi sờ mũi, “Không sao, có lẽ đó cũng là một cơ hội.”
“Dật Phi, mẹ tớ bị bệnh.”
Nghe được tin này, Lâm Dật Phi ngỡ ngàng, “Có nặng không?”
“Không nặng lắm, nhưng tớ phải cùng mẹ sang Thụy Sĩ an dưỡng. Chờ tớ trở về sẽ gọi điện cho cậu.” Ý của Chris khi nói ra những lời này là muốn Lâm Dật Phi hãy chờ anh, trọng điểm là nếu Chris gọi điện thoại tới, tuyệt đối không thể không có mặt Lâm Dật Phi ở nhà.
“Biết rồi!” Lâm Dật Phi cười rằng, “Cứ vui vẻ đi với mẹ cậu đi. Tớ chờ điện thoại của cậu.”
Nhưng Lâm Dật Phi lại không ngờ, bọn họ sắp phải chuyển nhà.
Tối hôm đó, ba Lâm trở về nói tình hình kinh doanh của xí nghiệp không được tốt lắm, nhưng ba đã tìm được việc ở bên ngoài, mà lúc này nó cũng đã giúp đỡ được rất nhiều. Tháng trước, bạn của ba xin nghỉ phép trong xí nghiệp rồi ra ngoài xây một quán ăn, ba Lâm một mực lo chuyện chuyển nhà, quán ăn kia cũng sắp khai trương, người đó thúc giục ba Lâm chuyển qua đó.
“Cái gì… Đi Washington?” Khi nghe được tin tức này, hai mắt Lâm Dật Phi lấp lánh, nếu đến Washington thì có thể gặp Chris rồi!
“Đúng thế.” Mặc dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng mẹ Lâm đã vui đến nỗi muốn nhảy cẫng lên, ở New York lâu như vậy nói sao thì cũng có hơi lưu luyến, nhưng người bạn mở nhà hàng của ba Lâm nói đã tìm được nơi thích hợp ở Washington, tiền thuê nhà cũng hợp lý, hơn nữa còn có người giúp việc, nên đương nhiên phải qua đó, “Nếu Chris gọi điện thoại đến thì con phải nói ngay với nó đó.”
Nhắc tới chuyện này, Lâm Dật Phi bắt đầu lo lắng.
“Cuối tuần này chúng ta sẽ chuyển nhà, ba của con đã chọn được trường cấp hai cho con rồi, chờ nghỉ hè qua đi thì cứ sang đó mà học.” Mẹ Lâm xoa đầu con trai mình, “Chẳng phải cậu bạn thân Chris của con cũng đến Washington sao? Vậy thì hai đứa có thể gặp nhau rồi.”
“Dạ!” Lâm Dật Phi càng thêm chờ mong điện thoại của Chris, chỉ cần anh gọi cho mình một cuộc điện thoại nữa là tốt rồi.
Nhưng cho đến tận đêm trước khi chuyển nhà, Chris vẫn chưa gọi điện thoại đến.
Điều này làm Lâm Dật Phi cảm thấy lo lắng, có phải sức khỏe của mẹ Chris chuyển biến xấu không? Cậu nhớ Chris từng nói sau khi trở về nhà Ozbourn không bao lâu thì mẹ Chris qua đời. Chẳng lẽ…
Mặc kệ thế nào, ít nhất cũng phải cho Chris biết mình sẽ đến Washington. Vì vậy cậu gọi điện thoại đến nhà Ozbourn, người tiếp là một người đàn ông trung niên.
“A lô, đây là nhà Ozbourn.”
“Chào ngài, con là Lâm, bạn của Chris.”
“Tôi là quản gia George, cậu chủ còn ở Thụy Sĩ, xin hỏi ngài có chuyện gì không?” Giọng nói của ông lạnh như băng, làm người nghe có cảm giác nó được công thức hóa.
“Là vầy, ngày mai con sẽ chuyển nhà, nhưng bây giờ không thể liên lạc với Chris, có thể phiền ngài đưa số địa chỉ mới nhà con cho cậu ấy không?”
“Có thể.”
Sau khi người bên kia nhớ kỹ địa chỉ mới của cậu, Lâm Dật Phi mới yên tâm cúp điện thoại, chờ mong cảnh tượng Chris đến tìm mình.
KK cực kỳ lưu luyến Lâm Dật Phi, ngày mà nhà họ Lâm chuyển đi, cô nàng cùng Michael tiễn cậu đến tận đầu đường.
Lâm Dật Phi nhìn khuôn mặt nước mắt nước mũi tùm lum của KK, cũng cảm thấy hơi buồn.
Cám ơn các cậu đã cùng tớ trải qua khoảng thời gian tốt đẹp của thuở ấu thơ.
Kết thúc một ngày mệt nhọc, cuối cùng Lâm Dật Phi cũng đã đến phố người Hoa ở Washington. Nơi bọn họ ở là lầu trên của quán ăn mà ba Lâm kinh doanh, hai nhà hợp tác và ở cùng nhau. Phố người Hoa của Washington cách Nhà Trắng mấy con phố, đi đường chỉ cần mất khoảng mười lăm phút. Ngày đầu tiên đến đây, Lâm Dật Phi cùng mẹ đi tham quan khắp nơi, chụp được rất nhiều ảnh đẹp.
Ba Lâm là người biết nhìn xa trông rộng. Hắn không muốn Lâm Dật Phi cả đời đều ở trong phố người Hoa. Nếu tiếng Anh của Lâm Dật Phi tốt như vậy, hắn đương nhiên hy vọng con mình sẽ có một môi trường cấp hai thật tốt, hòa nhập vào nền văn hóa bản xứ, tương lai tìm một công việc rồi dọn ra khỏi phố người Hoa.
Vậy nên trường học của Lâm Dật Phi có hơi xa, cấp bậc trường học cũng thuộc dạng trung, mà điều làm Lâm Dật Phi vui vẻ chính là ngôi trường này có hội đấu kiếm, tuy rằng kém hơn bóng rổ và bóng đá rất nhiều, cũng chưa từng có học sinh nào lọt vào tám hạng đầu khi tham gia giải đấu học sinh trung học trong phạm vi cả nước, nhưng có còn hơn không mà.
Quán ăn Trung Quốc ở dưới lầu khai trương, chú Trần, đối tác của ba Lâm, tìm một vũ sư đến, đôi khi cậu có cảm giác rằng phố người Hoa còn có hương vị quê nhà hơn cả gia hương Trung Quốc của mình. Ngày đầu tiên khách đến ngồi chật cả sảnh, mọi người đều thích những thứ mới mẻ, vội vàng đến nếm thử xem hương vị món ăn của quán ăn mới mở này như thế nào, có được sự hưởng ứng của mọi người, ngày sau ba Lâm cũng càng có cơ hội làm ăn.
Lâm Dật Phi thường xuyên nhìn ra cửa, từng phút từng giây đều chờ đợi sự xuất hiện của Chris.
Nhưng đáng tiếc, một ngày qua đi, không có tin tức nào của Chris. Lâm Dật Phi lại gọi thêm một cuộc điện thoại đến nhà Ozbourn, người tiếp điện thoại vẫn là quản gia George.
“Xin hỏi Chris đã từ Thụy Sĩ trở về chưa?”
“Cậu chủ đã trở về.”
Nghe được tin này, Lâm Dật Phi vừa vui lại vừa buồn. Vui vì bọn họ sống trong cùng một tiểu bang, buồn vì thắc mắc tại sao Chris không gọi điện thoại cho mình?
“Xin hỏi con có thể nói chuyện với cậu ấy không?”
“Cậu chủ bận nhiều việc, bây giờ không tiện.”
Bận nhiều việc? Là bởi vì chuyện sức khỏe của mẹ cậu ấy hay là cậu ấy có chuyện không vui?
Lâm Dật Phi nghĩ đến mày cũng nhíu lại. Có lẽ lúc này cậu không nên quấy rầy Chris, đợi đến khi khai giảng mình đến trường cậu ấy tìm cậu ấy là được. Lấy bản đồ ra nghiên cứu một lúc, mới biết nhà cậu cách rất xa học viện Griffith mà Chris đang theo học, chỉ có thể tranh thủ thời gian nghỉ trưa để đến tìm anh.
Sau khi khai giảng, Lâm Dật Phi phải thích ứng với môi trường mới, mà cậu cũng thuộc loại hiếm có ở trường học, đa số học sinh nơi này đều là người da trắng, người da đen, còn lại là người Tây Ban Nha hoặc Hàn Quốc. Lâm Dật Phi là người Trung Quốc duy nhất, điều này khiến cậu cảm thấy lạc lõng, cậu không tìm được một người nào hợp với mình trong ngôi trường này.
Nó càng làm cậu nhớ tới Chris.
Giờ nghỉ trưa đã đến, Lâm Dật Phi rời khỏi trường học, đầu tiên là ngồi xe buýt, sau đó lại đáp thêm một chuyến tàu điện ngầm, khoảng một tiếng sau, cậu đặt chân đến trước cửa học viện. Trường cấp hai Griffith là một ngôi trường dành cho quý tộc, học sinh ở đây không phải nhà giàu thì cũng thuộc tầng lớp cao trong xã hội, gia cảnh của giáo viên cũng như học sinh đều đứng đầu cả nước.
Đứng trước cổng, thỉnh thoảng nhìn thấy mấy chiếc xe danh giá chạy vào, ai nấy cũng đều mặc đồng phục đẹp đẽ cao quý, Lâm Dật Phi chợt cảm thấy mình không thể bước vào đó.
Cậu thẫn thờ chờ trước cổng, mong rằng Chris sẽ đột nhiên đi đến.
Ánh mặt trời phía trên sao mà chói chang, Lâm Dật Phi đứng dưới gốc cây, tựa như sắp hòa vào không khí.
Cuối cùng, cậu đành phải theo đường cũ trở về trường của mình.
Tối hôm đó về đến nhà, cậu lại gọi thêm một cuộc điện thoại đến nhà Ozbourn, người tiếp điện thoại cũng vẫn là George.
“Xin hỏi con có thể nói chuyện với Chris một lúc không?”
“Xin lỗi, cậu chủ…”
Không chờ George nói xong, Lâm Dật Phi đã ngắt máy.
/92
|