Không phải ai cũng có được sức phán đoán siêu phàm như Kevin Phil, nhưng rõ ràng Kevin đã áp đặt yêu cầu của bản thân cho chính Lâm Dật Phi. Một quán quân thế giới yêu cầu cao như thế với một thiếu niên vẫn chưa thực sự đi vào con đường đấu kiếm, đúng là hơi quá đáng.
Nhưng Lâm Dật Phi rất bình tĩnh, ngẫu nhiên sẽ dừng lại nghe những lời dạy của Kevin, mũi chân hoạt động mắt cá chân phối hợp, lần thứ hai bắt đầu, cậu vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng sức phát huy càng vĩ đại hơn vừa rồi.
Cuộc huấn luyện buổi sáng chấm dứt, Rex cùng Lâm Dật Phi đều mệt mỏi.
“Xem ra trình độ đấu kiếm của Mĩ không thể khiến người khác khinh thường, tôi cho rằng có thể tìm ra được những đứa trẻ như Lâm hoặc Chris là không dễ dàng, không ngờ Rex Grey cậu cũng khiến tôi mở rộng tầm mắt. Tôi nghĩ nếu chính tôi ra làm người bồi luyện, sẽ rất khó chỉ ra những khuyết điểm khách quan của Lâm, cũng may nhờ người bồi luyện cao cấp như cậu, nhưng vì sao cậu không tham gia lần tuyển chọn này?”
Rex lau mồ hôi cười nói: “Đừng lấy tôi để khích lệ trình độ đấu kiếm của Mĩ, bởi vì tôi là người Pháp.”
Sau khi nghe xong đáp án này Kevin cũng mỉm cười, “Xem ra tôi còn phải lo lắng mấy năm sau sẽ có một vận động viên đấu kiếm người Pháp kéo tôi từ vị trí quán quân xuống.”
Ba người cùng đi ăn cơm trưa, không bao lâu sau Rex liền nhận được một cú điện thoại.
“A ha, em gái tôi vừa từ Pháp đến, tôi phải đi đón, buổi chiều có lẽ cậu phải tự mình luyện tập.” Rex bày ra tư thế thật xin lỗi.
“Không sao, chiều không phải là thời gian huấn luyện.”
“Vậy đó là thời gian gì?” Rex tò mò.
“Đánh luân phiên.” Kevin bày ra vẻ mặt bí hiểm, gợi lên hứng thú của Rex, nhưng không hề nói tiếp.
Đợi đến khi Rex rời đi, Lâm Dật Phi mới hỏi: “Đánh luân phiên là sao?”
Kevin vươn tay vuốt những sợi tóc con rủ trên trán cậu, khẽ búng trán cậu một cái: “Chiều nay em sẽ biết, nghỉ ngơi cho tốt trong hai giờ. Những lời buổi sáng anh nói với em em phải nhớ kĩ, buổi chiều xem biểu hiện của em.”
Lâm Dật Phi nâng tay sờ trán mình, Kevin xem cậu như một đứa trẻ, thậm chí còn kèm theo sự cưng chiều của người lớn tuổi đối với thế hệ con cháu, mặc dù Kevin chỉ lớn hơn cậu năm tuổi mà thôi. Nhưng khi làm huấn luyện viên, sự khắc nghiệt của y đối với những kỹ thuật và chiến thuật thật sự là một trời một vực với sự cưng chiều này.
Thẻ VIP bạch kim của câu lạc bộ đấu kiếm có kèm phòng nghỉ ngơi, Lâm Dật Phi đánh một giấc ngủ trưa thật ngon.
Khi Kevin đánh thức cậu dậy, Lâm Dật Phi nhìn người đang đứng bên cạnh Kevin, không khỏi bật người ngồi dậy.
“A! Ryder Merserb!” Hai mắt Lâm Dật Phi sáng rực.
Người đang đứng trước mặt, mái tóc màu nâu nhạt, trán hơi cao chính là một trong những đội hữu của Kevin trong thi đấu đoàn thể, nhân vật đứng thứ hai trong đội bội kiếm Anh quốc, Ryder Merserb.
Hắn hà ra một hơi, gương mặt vẫn còn dấu vết bị cái gì đó đè nặng lưu lại. Một ít tàn nhang, khiến ngũ quan có chút trẻ con.
“Đã lâu không gặp, Lâm.”
“Đã lâu không gặp? Chúng ta đã từng gặp mặt sao?” Lâm Dật Phi mở to hai mắt.
“Ai…” Ryder giơ hai tay lên, “Mỗi lần anh cùng Kevin đứng chung đều như không khí. Anh bị Kevin kéo đi xem không ít những trận đấu của em trong cuộc thi trung học đó… Sự chấp nhất của tên này đối với em đã phát triển thành bệnh rồi, tự mình đến không đủ còn phải kéo anh theo.”
Biết thì ra Ryder cũng từng chú ý mình, Lâm Dật Phi trở nên ngượng ngùng.
“Mitchell đâu?” Kevin hỏi.
“Cái tên đó e là phải trễ một chút. Cậu ta sao có thể giống tớ cho cậu mặt mũi như thế chứ?” Ryder nâng vai cười.
“Mitchell White cũng tới?” Lâm Dật Phi bỗng suy nghĩ có phải hôm nay mình có thể diện kiến cả đội hình đấu kiếm Olympic của Anh quốc hay không.
“Đúng vậy, Kevin đã cá cược với tụi anh, nói nếu tụi anh đấu với em, thì điểm số sẽ không cao hơn 15 với 10, nói cách khác tụi anh thắng em nhiều nhất cũng là 5 kiếm.” Ryder sờ mũi, buồn cười nhìn Kevin, “Chỉ có cái tên Mitchell kia mới mắc mưu thôi, anh biết Kevin chỉ muốn tìm một số vận đông viên có trình độ làm bồi luyện của em.”
“Vậy có thể luyện tập ngay bây giờ không?” Lâm Dật Phi đang rất hưng trí.
“Đương nhiên.” Ryder hoạt động cổ tay, dáng vẻ lười biếng lúc nãy đã biến mất, “Nhóc quỷ, thua đừng chạy về nhà méc mẹ đó.”
Lâm Dật Phi nhanh chóng thay hộ cụ, đi tới đấu kiếm quán.
Ryder đang cầm bội kiếm trong tay, thấy Lâm Dật Phi đi vào, hất cằm với Kevin, “Trọng tài, nhớ công việc của ngài là công bằng đó nha. Đừng vì tên nhóc này mà phán xét bất công.”
“Tháng sau trong đội chúng ta có trận đấu, xem ra tớ phải chỉnh cậu một chút rồi, Ryder.” Kevin cười nhạt đứng bên sân, trong tay là đồng hồ bấm giờ.
Hai người bày ra tư thế chuẩn bị, sau tiếng bắt đầu của Kevin, Ryder lập tức công kích mãnh liệt.
Lâm Dật Phi không chút bối rối phòng thủ. Ryder ưu thế ở chỗ liên tục công kích, đặc biệt còn thường xuyên đổi sườn công kích và chiến thuật kiếm quấn kiếm. Lâm Dật Phi lập tức hiểu những tâm huyết hồi sáng của Kevin, mục đích thật sự của cuộc luyện tập này không phải khống chế điểm số không chênh lệch quá năm điểm, mà là học tập và am hiểu phương thức công kích của đối phương.
Kỹ thuật quấn kiếm của Ryder rất tuyệt, đặc biệt là độ linh hoạt của cổ tay.
Hai ba lượt sau, Lâm Dật Phi dần thích ứng. Trong nháy mắt Ryder đánh lên kiếm mình, Lâm Dật Phi theo bản năng đâm mũi kiếm ra công kích, tuy không linh hoạt bằng Ryder, nhưng đúng lúc tránh thoát, bước lên một bước dài, tốc độ của đường kiếm lúc nãy như thiên thạch rơi, lúc Ryder bị đâm trúng thì thoáng sửng sốt.
Lúc này, cửa phòng đấu kiếm bị đẩy ta, một thanh niên mặc quần ngắn đi vào, mái tóc vàng thật dài sau đầu. Một kiếm vừa nãy của Lâm Dật Phi khiến người khác phải run rẩy, thanh niên tóc vàng thậm chí giữ tư thế đẩy cửa hai giây sau mới đi đến bên cạnh Kevin.
“Lúc nãy tớ không nhìn lầm chứ, sở trường của tên Ryder đó bị người khác nhìn ra khuyết điểm?”
“Đúng vậy, Mitchell.” Kevin cười khẽ.
“Ánh mắt của cậu không tệ, nhóc con này rất thú vị.” Mitchell dựa lưng vào tường, mắt nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi.
Ba hiệp kết thúc, Ryder thắng. Điểm số như trong dự đoán của Kevin, 15 với 11, chênh lệch trong vòng 5 điểm.
Ryder cởi mặt nạ bảo hộ, hô to một tiếng, vui vẻ đánh lên vai Lâm Dật Phi, “Anh nói này nhóc con, em không cần tham gia cái gì mà thi đấu thiếu niên nữa, trực tiếp đại diện Mĩ sang tranh giải thế giới đi.”
“Ryder, cậu đánh giá cao cậu ta như vậy, xem ra một lát tớ phải dốc toàn lực không thì khó giữ danh tiết tuổi già đây.” Mitchell đi ra ngoài, “Tớ đi thay hộ cụ, nhóc quỷ, cho cậu mười phút để thở.”
Lâm Dật Phi cũng cởi mặt nạ xuống, chín phút luyện tập vừa rồi đã khiến cậu có hơi kiệt sức, nhưng vừa nghĩ đến chuyện sẽ được luyện tập với Mitchell, ngón tay Lâm Dật Phi bắt đầu nóng lên.
“Mitchell giỏi về những cú chém từ trên không xuống, góc độ của những đường bổ kiếm và đâm kiếm rất chính xác.” Ryder đi ra ngoài sân ngồi lên chiếu, không quên nhắc nhở Lâm Dật Phi.
“Và còn kỹ xảo phòng thủ phản kích.” Kevin cầm khăn vươn tay lau đi mồ hôi trên trán Lâm Dật Phi, “Đôi khi em rất rõ ràng cách chiếm lấy sự chủ động, nhưng trước mặt Mitchell thì đổi người công thủ trong nháy mắt là chuyện thường.”
Lúc này, Mitchell cầm kiếm đi vào. Hắn cầm một lon coca mua ở quầy tự động, đưa cho Lâm Dật Phi.
“Cho em… còn năm phút nghỉ ngơi, anh phải làm nóng người một chút.”
Mitchell bắt đầu khởi động những đốt ngón tay.
Lâm Dật Phi khui lon coca, tiếng giòn vang quanh quẩn khắp phòng đấu kiếm. Uống một hơi hai ba ngụm, quả nhiên sảng khoái.
Làm nóng người xong, Mitchell đi đến vạch chuẩn bị, ra hiệu bảo Lâm Dật Phi “lại đây”, “Nhóc con, anh sẽ không vì em được Kevin ưu ái mà nương tay đâu.”
Mitchell ra tay nhanh gọn, mỗi một kiếm đều sung mãn sức lực, cho dù là đánh nghi binh cũng khí thế ngút trời. Lâm Dật Phi thật vất vả mới nắm lại quyền công kích, Mitchell lại có thể trong nháy mắt nhờ vào bước chân và sự điều phối của những đòn phản công là cướp lại quyền chủ động. Hiệp đầu tiên chấm dứt, điểm số là 5 với 2.
Nghỉ ngơi một phút giữa trận, Mitchell nhìn về phía Kevin, “Không cần chỉ đạo cậu ấy một chút sao?”
“Không cần.” Nụ cười của Kevin bình tĩnh mà trầm ổn, “Năng lực tiếp nhận của cậu ấy ngoài sức tưởng tượng của cậu đấy.”
Lâm Dật Phi đứng ngoài sân hoạt động cổ chân, ngẫu nhiên đánh hai đường kiếm tựa như đang bắt chước cái gì đó trong đầu.
Hiệp thứ hai bắt đầu, Lâm Dật Phi nghĩ mình sẽ chủ động công kích, không ngờ Mitchell đã giành trước đánh ra một kiếm. Thời gian hai ba giây thế nhưng lại có đến hai lần đánh nghi binh, tốc độ chém và phản ứng của hắn bức Lâm Dật Phi phải không ngừng lui về sau. Ryder đứng bên sân nâng tay che mắt, nửa đùa nửa thật nói: “Mitchell chơi ác, tớ sợ cậu ta sẽ quét hết lòng tự trọng của Lâm mất.”
“Lúc trước khi cậu thua Mitchell với điểm số 15 với 6, sao tớ không thấy lòng tự trọng của cậu bị lăng nhục vậy.” Kevin vẫn đứng tựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi.
“Đó là do da mặt tớ dày hơn tường thành được chưa?” Ryder bĩu môi, không rõ vì sao Kevin lại nhắc tới câu chuyện u ám kia.
Điểm số của hiệp hai quả thật chênh lệch rất xa, đã là 13 với 5, hiệp ba e là không đến ba mươi giây trận đấu đã kết thúc.
Lâm Dật Phi đứng bên sân, cởi mặt nạ xuống, liếm môi, cầm lon coca còn một nửa uống hết.
Mitchell đứng bên cạnh nhướng mày, “Nhóc quỷ, vận động xong đừng uống nước nhanh như vậy.”
“A… cảm ơn.” Lâm Dật Phi thoáng sửng sốt.
Hiệp đấu bắt đầu, Mitchell vẫn chủ động tấn công, dường như muốn dùng thời gian khiến Lâm Dật Phi mất hy vọng. Những cú chém của hắn rất tuyệt tình, Lâm Dật Phi chặn kiếm của hắn, nghiêng người đặt trọng tâm lên chân sau, sau đó đột nhiên đâm ra. Tuy không trúng, nhưng cực kỳ mang tính uy hiếp. Suốt sáu giây tiếp theo, Lâm Dật Phi bắt đầu công kích Mitchell. Bước chân vững vàng, hai lần đổi sườn công kích ngay sau đó là đánh nghi binh rồi xẹt qua kiếm của Mitchell bổ lên cánh tay hắn.
Mitchell bị đánh trúng huơ huơ kiếm trong tay, ý bảo Lâm Dật Phi tiếp tục.
Bởi vì Mitchell nắm tiết tấu, nên mỗi một kiếm của Lâm Dật Phi đều rất cẩn thận và tùy cơ ứng biến. Liên tiếp mười hai giây, Mitchell không tìm thấy cơ hội công kích, quyền chủ động luôn ở trong tay Lâm Dật Phi. Lại là một cú chém, Mitchell giơ kiếm ngăn cản, Lâm Dật Phi chặn kiếm của hắn, thuận thế đâm trúng vai hắn, đường kiếm phấn khích đến nỗi khiến Ryder vỗ tay.
Lâm Dật Phi như trưởng thành hơn so với hai hiệp trước, hiệp này năng lực thích ứng và những công kích biến hóa của cậu đều được thể hiện. Mitchell đã trải qua rất nhiều trận đấu lớn rất ít gặp đối thủ cẩn thận như cậu. Lâm Dật Phi liên tục lấy lại điểm đã mất, khi điểm số biến thành 13 với 8, thì Mitchell đánh ra một đường kiếm nghiêng nắm lại quyền chủ động, bổ mạnh lên đầu Lâm Dật Phi.
“A, mẹ ơi!” Ryder nâng tay đè lên đầu mình, tựa như người bị bổ trúng là hắn.
Lâm Dật Phi lui về sau hai bước, Mitchell hoạt động cổ tay, trở về vạch chuẩn bị. Hai người tiếp tục chém giết nhau.
Còn lại một kiếm, Mitchell sẽ thắng. Ngay khi mũi kiếm của Mitchell sắp đâm vào người mình, Lâm Dật Phi nghiêng thân ngăn lại, sau đó thân kiếm trượt qua mũi kiếm đối phương, để ngang kiếm chặn lại, rồi lập tức đâm vào Mitchell.
Nhưng Lâm Dật Phi rất bình tĩnh, ngẫu nhiên sẽ dừng lại nghe những lời dạy của Kevin, mũi chân hoạt động mắt cá chân phối hợp, lần thứ hai bắt đầu, cậu vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng sức phát huy càng vĩ đại hơn vừa rồi.
Cuộc huấn luyện buổi sáng chấm dứt, Rex cùng Lâm Dật Phi đều mệt mỏi.
“Xem ra trình độ đấu kiếm của Mĩ không thể khiến người khác khinh thường, tôi cho rằng có thể tìm ra được những đứa trẻ như Lâm hoặc Chris là không dễ dàng, không ngờ Rex Grey cậu cũng khiến tôi mở rộng tầm mắt. Tôi nghĩ nếu chính tôi ra làm người bồi luyện, sẽ rất khó chỉ ra những khuyết điểm khách quan của Lâm, cũng may nhờ người bồi luyện cao cấp như cậu, nhưng vì sao cậu không tham gia lần tuyển chọn này?”
Rex lau mồ hôi cười nói: “Đừng lấy tôi để khích lệ trình độ đấu kiếm của Mĩ, bởi vì tôi là người Pháp.”
Sau khi nghe xong đáp án này Kevin cũng mỉm cười, “Xem ra tôi còn phải lo lắng mấy năm sau sẽ có một vận động viên đấu kiếm người Pháp kéo tôi từ vị trí quán quân xuống.”
Ba người cùng đi ăn cơm trưa, không bao lâu sau Rex liền nhận được một cú điện thoại.
“A ha, em gái tôi vừa từ Pháp đến, tôi phải đi đón, buổi chiều có lẽ cậu phải tự mình luyện tập.” Rex bày ra tư thế thật xin lỗi.
“Không sao, chiều không phải là thời gian huấn luyện.”
“Vậy đó là thời gian gì?” Rex tò mò.
“Đánh luân phiên.” Kevin bày ra vẻ mặt bí hiểm, gợi lên hứng thú của Rex, nhưng không hề nói tiếp.
Đợi đến khi Rex rời đi, Lâm Dật Phi mới hỏi: “Đánh luân phiên là sao?”
Kevin vươn tay vuốt những sợi tóc con rủ trên trán cậu, khẽ búng trán cậu một cái: “Chiều nay em sẽ biết, nghỉ ngơi cho tốt trong hai giờ. Những lời buổi sáng anh nói với em em phải nhớ kĩ, buổi chiều xem biểu hiện của em.”
Lâm Dật Phi nâng tay sờ trán mình, Kevin xem cậu như một đứa trẻ, thậm chí còn kèm theo sự cưng chiều của người lớn tuổi đối với thế hệ con cháu, mặc dù Kevin chỉ lớn hơn cậu năm tuổi mà thôi. Nhưng khi làm huấn luyện viên, sự khắc nghiệt của y đối với những kỹ thuật và chiến thuật thật sự là một trời một vực với sự cưng chiều này.
Thẻ VIP bạch kim của câu lạc bộ đấu kiếm có kèm phòng nghỉ ngơi, Lâm Dật Phi đánh một giấc ngủ trưa thật ngon.
Khi Kevin đánh thức cậu dậy, Lâm Dật Phi nhìn người đang đứng bên cạnh Kevin, không khỏi bật người ngồi dậy.
“A! Ryder Merserb!” Hai mắt Lâm Dật Phi sáng rực.
Người đang đứng trước mặt, mái tóc màu nâu nhạt, trán hơi cao chính là một trong những đội hữu của Kevin trong thi đấu đoàn thể, nhân vật đứng thứ hai trong đội bội kiếm Anh quốc, Ryder Merserb.
Hắn hà ra một hơi, gương mặt vẫn còn dấu vết bị cái gì đó đè nặng lưu lại. Một ít tàn nhang, khiến ngũ quan có chút trẻ con.
“Đã lâu không gặp, Lâm.”
“Đã lâu không gặp? Chúng ta đã từng gặp mặt sao?” Lâm Dật Phi mở to hai mắt.
“Ai…” Ryder giơ hai tay lên, “Mỗi lần anh cùng Kevin đứng chung đều như không khí. Anh bị Kevin kéo đi xem không ít những trận đấu của em trong cuộc thi trung học đó… Sự chấp nhất của tên này đối với em đã phát triển thành bệnh rồi, tự mình đến không đủ còn phải kéo anh theo.”
Biết thì ra Ryder cũng từng chú ý mình, Lâm Dật Phi trở nên ngượng ngùng.
“Mitchell đâu?” Kevin hỏi.
“Cái tên đó e là phải trễ một chút. Cậu ta sao có thể giống tớ cho cậu mặt mũi như thế chứ?” Ryder nâng vai cười.
“Mitchell White cũng tới?” Lâm Dật Phi bỗng suy nghĩ có phải hôm nay mình có thể diện kiến cả đội hình đấu kiếm Olympic của Anh quốc hay không.
“Đúng vậy, Kevin đã cá cược với tụi anh, nói nếu tụi anh đấu với em, thì điểm số sẽ không cao hơn 15 với 10, nói cách khác tụi anh thắng em nhiều nhất cũng là 5 kiếm.” Ryder sờ mũi, buồn cười nhìn Kevin, “Chỉ có cái tên Mitchell kia mới mắc mưu thôi, anh biết Kevin chỉ muốn tìm một số vận đông viên có trình độ làm bồi luyện của em.”
“Vậy có thể luyện tập ngay bây giờ không?” Lâm Dật Phi đang rất hưng trí.
“Đương nhiên.” Ryder hoạt động cổ tay, dáng vẻ lười biếng lúc nãy đã biến mất, “Nhóc quỷ, thua đừng chạy về nhà méc mẹ đó.”
Lâm Dật Phi nhanh chóng thay hộ cụ, đi tới đấu kiếm quán.
Ryder đang cầm bội kiếm trong tay, thấy Lâm Dật Phi đi vào, hất cằm với Kevin, “Trọng tài, nhớ công việc của ngài là công bằng đó nha. Đừng vì tên nhóc này mà phán xét bất công.”
“Tháng sau trong đội chúng ta có trận đấu, xem ra tớ phải chỉnh cậu một chút rồi, Ryder.” Kevin cười nhạt đứng bên sân, trong tay là đồng hồ bấm giờ.
Hai người bày ra tư thế chuẩn bị, sau tiếng bắt đầu của Kevin, Ryder lập tức công kích mãnh liệt.
Lâm Dật Phi không chút bối rối phòng thủ. Ryder ưu thế ở chỗ liên tục công kích, đặc biệt còn thường xuyên đổi sườn công kích và chiến thuật kiếm quấn kiếm. Lâm Dật Phi lập tức hiểu những tâm huyết hồi sáng của Kevin, mục đích thật sự của cuộc luyện tập này không phải khống chế điểm số không chênh lệch quá năm điểm, mà là học tập và am hiểu phương thức công kích của đối phương.
Kỹ thuật quấn kiếm của Ryder rất tuyệt, đặc biệt là độ linh hoạt của cổ tay.
Hai ba lượt sau, Lâm Dật Phi dần thích ứng. Trong nháy mắt Ryder đánh lên kiếm mình, Lâm Dật Phi theo bản năng đâm mũi kiếm ra công kích, tuy không linh hoạt bằng Ryder, nhưng đúng lúc tránh thoát, bước lên một bước dài, tốc độ của đường kiếm lúc nãy như thiên thạch rơi, lúc Ryder bị đâm trúng thì thoáng sửng sốt.
Lúc này, cửa phòng đấu kiếm bị đẩy ta, một thanh niên mặc quần ngắn đi vào, mái tóc vàng thật dài sau đầu. Một kiếm vừa nãy của Lâm Dật Phi khiến người khác phải run rẩy, thanh niên tóc vàng thậm chí giữ tư thế đẩy cửa hai giây sau mới đi đến bên cạnh Kevin.
“Lúc nãy tớ không nhìn lầm chứ, sở trường của tên Ryder đó bị người khác nhìn ra khuyết điểm?”
“Đúng vậy, Mitchell.” Kevin cười khẽ.
“Ánh mắt của cậu không tệ, nhóc con này rất thú vị.” Mitchell dựa lưng vào tường, mắt nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi.
Ba hiệp kết thúc, Ryder thắng. Điểm số như trong dự đoán của Kevin, 15 với 11, chênh lệch trong vòng 5 điểm.
Ryder cởi mặt nạ bảo hộ, hô to một tiếng, vui vẻ đánh lên vai Lâm Dật Phi, “Anh nói này nhóc con, em không cần tham gia cái gì mà thi đấu thiếu niên nữa, trực tiếp đại diện Mĩ sang tranh giải thế giới đi.”
“Ryder, cậu đánh giá cao cậu ta như vậy, xem ra một lát tớ phải dốc toàn lực không thì khó giữ danh tiết tuổi già đây.” Mitchell đi ra ngoài, “Tớ đi thay hộ cụ, nhóc quỷ, cho cậu mười phút để thở.”
Lâm Dật Phi cũng cởi mặt nạ xuống, chín phút luyện tập vừa rồi đã khiến cậu có hơi kiệt sức, nhưng vừa nghĩ đến chuyện sẽ được luyện tập với Mitchell, ngón tay Lâm Dật Phi bắt đầu nóng lên.
“Mitchell giỏi về những cú chém từ trên không xuống, góc độ của những đường bổ kiếm và đâm kiếm rất chính xác.” Ryder đi ra ngoài sân ngồi lên chiếu, không quên nhắc nhở Lâm Dật Phi.
“Và còn kỹ xảo phòng thủ phản kích.” Kevin cầm khăn vươn tay lau đi mồ hôi trên trán Lâm Dật Phi, “Đôi khi em rất rõ ràng cách chiếm lấy sự chủ động, nhưng trước mặt Mitchell thì đổi người công thủ trong nháy mắt là chuyện thường.”
Lúc này, Mitchell cầm kiếm đi vào. Hắn cầm một lon coca mua ở quầy tự động, đưa cho Lâm Dật Phi.
“Cho em… còn năm phút nghỉ ngơi, anh phải làm nóng người một chút.”
Mitchell bắt đầu khởi động những đốt ngón tay.
Lâm Dật Phi khui lon coca, tiếng giòn vang quanh quẩn khắp phòng đấu kiếm. Uống một hơi hai ba ngụm, quả nhiên sảng khoái.
Làm nóng người xong, Mitchell đi đến vạch chuẩn bị, ra hiệu bảo Lâm Dật Phi “lại đây”, “Nhóc con, anh sẽ không vì em được Kevin ưu ái mà nương tay đâu.”
Mitchell ra tay nhanh gọn, mỗi một kiếm đều sung mãn sức lực, cho dù là đánh nghi binh cũng khí thế ngút trời. Lâm Dật Phi thật vất vả mới nắm lại quyền công kích, Mitchell lại có thể trong nháy mắt nhờ vào bước chân và sự điều phối của những đòn phản công là cướp lại quyền chủ động. Hiệp đầu tiên chấm dứt, điểm số là 5 với 2.
Nghỉ ngơi một phút giữa trận, Mitchell nhìn về phía Kevin, “Không cần chỉ đạo cậu ấy một chút sao?”
“Không cần.” Nụ cười của Kevin bình tĩnh mà trầm ổn, “Năng lực tiếp nhận của cậu ấy ngoài sức tưởng tượng của cậu đấy.”
Lâm Dật Phi đứng ngoài sân hoạt động cổ chân, ngẫu nhiên đánh hai đường kiếm tựa như đang bắt chước cái gì đó trong đầu.
Hiệp thứ hai bắt đầu, Lâm Dật Phi nghĩ mình sẽ chủ động công kích, không ngờ Mitchell đã giành trước đánh ra một kiếm. Thời gian hai ba giây thế nhưng lại có đến hai lần đánh nghi binh, tốc độ chém và phản ứng của hắn bức Lâm Dật Phi phải không ngừng lui về sau. Ryder đứng bên sân nâng tay che mắt, nửa đùa nửa thật nói: “Mitchell chơi ác, tớ sợ cậu ta sẽ quét hết lòng tự trọng của Lâm mất.”
“Lúc trước khi cậu thua Mitchell với điểm số 15 với 6, sao tớ không thấy lòng tự trọng của cậu bị lăng nhục vậy.” Kevin vẫn đứng tựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi.
“Đó là do da mặt tớ dày hơn tường thành được chưa?” Ryder bĩu môi, không rõ vì sao Kevin lại nhắc tới câu chuyện u ám kia.
Điểm số của hiệp hai quả thật chênh lệch rất xa, đã là 13 với 5, hiệp ba e là không đến ba mươi giây trận đấu đã kết thúc.
Lâm Dật Phi đứng bên sân, cởi mặt nạ xuống, liếm môi, cầm lon coca còn một nửa uống hết.
Mitchell đứng bên cạnh nhướng mày, “Nhóc quỷ, vận động xong đừng uống nước nhanh như vậy.”
“A… cảm ơn.” Lâm Dật Phi thoáng sửng sốt.
Hiệp đấu bắt đầu, Mitchell vẫn chủ động tấn công, dường như muốn dùng thời gian khiến Lâm Dật Phi mất hy vọng. Những cú chém của hắn rất tuyệt tình, Lâm Dật Phi chặn kiếm của hắn, nghiêng người đặt trọng tâm lên chân sau, sau đó đột nhiên đâm ra. Tuy không trúng, nhưng cực kỳ mang tính uy hiếp. Suốt sáu giây tiếp theo, Lâm Dật Phi bắt đầu công kích Mitchell. Bước chân vững vàng, hai lần đổi sườn công kích ngay sau đó là đánh nghi binh rồi xẹt qua kiếm của Mitchell bổ lên cánh tay hắn.
Mitchell bị đánh trúng huơ huơ kiếm trong tay, ý bảo Lâm Dật Phi tiếp tục.
Bởi vì Mitchell nắm tiết tấu, nên mỗi một kiếm của Lâm Dật Phi đều rất cẩn thận và tùy cơ ứng biến. Liên tiếp mười hai giây, Mitchell không tìm thấy cơ hội công kích, quyền chủ động luôn ở trong tay Lâm Dật Phi. Lại là một cú chém, Mitchell giơ kiếm ngăn cản, Lâm Dật Phi chặn kiếm của hắn, thuận thế đâm trúng vai hắn, đường kiếm phấn khích đến nỗi khiến Ryder vỗ tay.
Lâm Dật Phi như trưởng thành hơn so với hai hiệp trước, hiệp này năng lực thích ứng và những công kích biến hóa của cậu đều được thể hiện. Mitchell đã trải qua rất nhiều trận đấu lớn rất ít gặp đối thủ cẩn thận như cậu. Lâm Dật Phi liên tục lấy lại điểm đã mất, khi điểm số biến thành 13 với 8, thì Mitchell đánh ra một đường kiếm nghiêng nắm lại quyền chủ động, bổ mạnh lên đầu Lâm Dật Phi.
“A, mẹ ơi!” Ryder nâng tay đè lên đầu mình, tựa như người bị bổ trúng là hắn.
Lâm Dật Phi lui về sau hai bước, Mitchell hoạt động cổ tay, trở về vạch chuẩn bị. Hai người tiếp tục chém giết nhau.
Còn lại một kiếm, Mitchell sẽ thắng. Ngay khi mũi kiếm của Mitchell sắp đâm vào người mình, Lâm Dật Phi nghiêng thân ngăn lại, sau đó thân kiếm trượt qua mũi kiếm đối phương, để ngang kiếm chặn lại, rồi lập tức đâm vào Mitchell.
/92
|