Mọi người tận mắt nhìn thấy một nhóm người đi xuống lòng sông, khiêng từng giỏ nguyên liệu thô về tới khu quặng mỏ. Từng giỏ nguyên liệu thô này cứ như thế đổ lên đất, tùy tiện đánh số lên, rồi bắt đầu để mọi người tự đi chọn.
Mọi người đều bắt đầu bận rộn với công việc, Đỗ Long lại với bộ dạng ung dung ngồi đó cùng trò chuyện với Lâm Nhã Hân và Kỷ Quân San, mãi tới lúc Tô Linh Vân đến mời:
- Ông Chu, ông chính là nhân tài kiệt xuất giới cược thạch, ông không chọn mấy khối nguyên thạch thô, giới thiệu một hai cái cho mọi người à?
Đỗ Long cười nói:
- Được rồi, vậy thì tôi đành mặt dày vậy…
Đỗ Long đi về phía những nguyên thạch thô đó, chỉ nghe Tề Quang Bưu phía sau nhỏ tiếng nói:
- Tiểu Vân, thằng này có được không đấy? Anh từng nghe nói qua mấy đại cao thủ cược thạch, không có ai tên gọi như anh ta.
Tô Linh Vân thấp giọng nói:
- Anh không hiểu đừng nói lung tung, khoảng thời gian trước không phải là tôi đã nhấn mạnh mấy lần rồi sao? Ngọc Quan Âm chính là ông Chu đặc biệt mời lên. Lần này không biết tại sao Ngọc Quan Âm không thể đến, ông Chu đành đích thân ra mặt.
Tề Quang Bưu nói:
- Ngọc Quan Âm là anh ta mời đến? Không ngờ tên này thật sự có chút tài năng …
Tô Linh Vân nói:
- Ông Chu cao minh mà, người có thể đến đây đều không phải thiện chủ, anh đừng nói lung tung kẻo gây ra phiền phức.
Tề Quang Bưu khúm núm, cũng không biết nghe lọt không, nhưng
Gã không đi gây chuyện, chuyện cũng sẽ tìm đến gã. Trần Tử Giang liền nghênh ngang đi tới bên cạnh Tề Quang Bưu, nói:
- Nghe nói cậu họ Tề? Là con cháu của nhà họ Tề ở nước ngoài? Tề Gia Lộc là gì của cậu?
Tề Quang Bưu nói:
- Đó là chú của tôi, ông là…
Trần Tử Giang ngạo nghễ nói:
- Chú cậu cũng phải gọi tôi một tiếng anh cả, cậu xem nên xưng hô với tôi thế nào đây?
Tề Quang Bưu nói:
- Ngoài gia tộc tùy trường hợp mà gọi, chú tôi gọi ông là gì không liên quan đến tôi.
Trần Tử Giang nói:
- Đúng là miệng lưỡi sắc bén, cô Tô rất thân với tôi, sao trước giờ tôi không hề nghe nói cô ấy có chồng sắp cưới? Chẳng lẽ cậu đã dùng thủ đoạn mà người ta không biết để uy hiếp cô Tô?
Tề Quang Bưu cười lạnh nói:
- Ông đúng là biết dán vàng lên mặt mình, là tôi chưa bao giờ nghe tiểu Vân nói qua tên tuổi ông mới đúng.
Trần Tử Giang trả đũa nói:
- Đó là vì cô Tô không thèm phí lời với cậu, bạn bè khác giới của cô ấy cậu có thể quen được mấy người?
Lời nói của Trần Tử Giang này thật sự đánh trúng chỗ yếu của Tề Quang Bửu. Theo nhận thức sâu sắc, Tô Linh Vân càng ngày càng cảm thấy không hài lòng với Tề Quang Bưu. Người này nhìn trên người che đậy rất nhiều hào quang, trên thực tế lại tự cho mình là bao cỏ . Tề Quang Bưu rất rõ, nếu không phải vì cha , Tô Linh Vân tuyệt đối sẽ không thèm nhìn y.
Nhưng bối cảnh gia đình cũng là một trong số thực lực tổng hợp, cho nên Tề Quang Bưu không hề mảy may cảm thấy xấu hổ. Gã chỉ là càng ngày càng muốn biểu hiện mình, kết quả là nói nhiều sai nhiều. Tô Linh Vân bắt đầu nghi ngờ gã phụ trách việc làm ăn tỉnh Thiên Nam có phải là một quyết định sai lầm không.
Tề Quang Bưu thầm phát cáu, nhưng kìm nén cơn giận nói:
- Chuyện của tôi ông không cần quản, xem ra ông chính là một trong số cóc ghẻ không ăn được thịt thiên nga, haha…
Tề Quang Bưu nói xong xoay người liền đi, không cho Trần Tử Giang cơ hội phản kích. Trần Tử Giang nhìn bóng lưng của Tề Quang Bưu cắn răng nghiến lợi nói:
- Đồ chó khốn khiếp, mày sẽ hối hận!
Tề Quang Bưu đi về hướng Tô Linh Vân, thì thấy Tô Linh Vân đang theo đuôi Chu Dịch Thăng, trông có vẻ hết sức thân thiết. Tề Quang Bưu liền phát hỏa, oán niệm của y đối với Tô Linh Vân cũng không ít. Ở Mỹ gã là đại thiếu gia được vây mọi người xung quanh, sau khi tới Hoa Hạ ngoại trừ mấy tôi tớ mà gã dẫn đến ra hoàn toàn không có mấy người xem gã ra gì. Gã tựa hồ cảm thấy mình sắp trở thành vật bám đuôi của Tô Linh Vân rồi, điều này không phải gã muốn. Trên thực tế gã cũng rất gia trưởng, hận không thể nhốt Tô Linh Vân ở nhà. Ở Mỹ, sau khi con gái kết hôn phần lớn đều là ở nhà làm nội trợ.
Tề Quang Bưu đi lên nắm lấy tay của Tô Linh Vân, kéo cô ấy đi, Tô Linh Vân kinh hô:
- Anh làm gì vậy?
Tề Quang Bưu không nói tiếng nào kéo Tô Linh Vân đi tới một bên. Đỗ Long nhìn bóng lưng bọn họ, đắc ý cười lên.
Trần Tử Giang đi tới bên cạnh Đỗ Long, nói:
- Ông Chu, tôi đã làm theo lời ông, chuyện ông hứa với tôi, không được đổi ý đấy.
Đỗ Long cười nói:
- Chút chuyện nhỏ đó của ông, tôi cần gì phải đổi ý chứ? Tôi sẽ bảo Nhã Hân cho ông thêm ít hàng.
Trần Tử Giang liếc một cái thấy hình như Tề Quang Bưu và Tô Linh Vân đang cãi nhau , nói:
- Ông Chu, ông chấm con bé Tô Linh Vân? Bằng không tại sao muốn tôi đi thu dọn Tề Quang Bưu đó?
Đỗ Long thản nhiên nói:
- Tôi chỉ là không hy vọng một bông hoa lài cắm bãi cứt trâu mà thôi.
Trần Tử Quang ha ha cười nói:
- Vậy ông Chu cảm thấy tôi thế nào? Có tư cách theo đuổi cô Tô không?
Đỗ Long liếc mắt nhìn y, nói:
- Ông à… cũng hơn bãi cứt trâu một chút xíu mà thôi. Tôi thấy ông hay là đừng nghĩ nữa.
Đổi là người khác Trần Tử Giang sớm đã trở mặt rồi. Nhưng lần trước sau khi ở Myanmar Đỗ Long hung hăng giáo huấn y một lần, Trần Tử Giang ở trước mặt Chu Dịch Thăng đã thành thật hơn nhiều. Bây giờ bị Chu Dịch Thăng châm chọc một chút, y cũng cười khổ một cái mà thôi, không dám nói gì.
Đỗ Long bây giờ năng lực càng mạnh, ánh mắt vừa quét liền nhìn thấy một mảng lớn. Những nguyên liệu tương đối tốt đó hắn đều dùng di động ghi gại số hiệu, đợi lúc Tô Linh Vân mặt lạnh trở lại hắn giao dãy số cho Tô Linh Vân, sau đó cười nói:
- Thế nào? Cãi nhau với ông Tề à? Vợ chồng trẻ đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành là rất bình thường. Cô Tô cô không cần để ý làm gì.
Tô Linh Vân thần sắc hơi đỏ, cô nói:
- Làm ông Chu cười chê rồi, tôi với anh ta chưa có kết hôn… ông Chu, ông nhanh như vậy thì chọn xong rồi à? Có cần xem lại thử không?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không cần, tôi chọn đều là tốt nhất, không tin có thể bổ ra tại chỗ kiểm chứng một khối.
Tô Linh Vân cười nói:
- Tôi đương nhiên tin tưởng nhãn lực của ông Chu. Nhưng tôi thấy ở đây không ít người còn có chút nghi ngờ thực lực của ông Chu. Ông Chu hay là giống với bọn họ, chọn khối nguyên thạch giải ra trước mặt mọi người kiểm chứng một chút thì hơn. Hơn nữa nguyên thạch mà mình chọn còn có thể chiết khấu hai mươi phần trăm sau khi bán đấu giá đó nha?
Đỗ Long nói:
- Được rồi, vậy thì khối này nhé…
Đỗ Long tiện tay nhặt một khối nguyên thạch thô, Tô Linh Vân nhận lấy nguyên thạch thô hắn chọn, lớn tiếng tuyên bố:
- Chu tiên sinh đã chọn được nguyên thạch thô mà ông ấy muốn bán đấu giá. Theo quy tách phải do nhân viên công tác giúp giải ra trước mặt mọi người, sau đó mới cùng nguyên thạch thô của người khác chọn bán đấu giá. Mỗi người đều có một cơ hội…
Đỗ Long lấy phấn vẽ vòng tròn lên nguyên thạch thô. Tô Linh Vân liền bảo nhân viên công tác tại chỗ cắt đá. Một dao cắt xuống này làm diện mục thật bên trong nguyên thạch thô lộ ra ngoài. Tô Linh Vân khoa trương hét to:
- Xanh lục rồi, ông Chu không hổ là cao thủ cao cường trong giới cược thạch, tùy tiện chọn một khối nguyên thạch thô liền giải tăng, để tôi xem thử.. đại tăng đấy! Một dao này nửa phần không nhiều, nửa phần không ít, nguyên liệu cắt ra thanh nhã thông thấu không khiếm khuyết như hồ nước. Cái này ít nhất cũng là nguyên liệu băng chủng trở lên. Ông Chu quá lợi hại!
Mọi người lần lượt vây lại xem, sau khi khen ngợi một lúc thì tự mình chạy đi tìm nguyên thạch thô mà mình ưng ý.
Vì đây là quặng mới, bởi vậy lúc mọi người chọn lựa khá thong thả và cẩn thận. Sau khi xem xong thì cũng đã là sau hai tiếng, bọn người Đỗ Long đã ăn no cơm tối rồi, đang chờ những người khác.
Mọi người đều bắt đầu bận rộn với công việc, Đỗ Long lại với bộ dạng ung dung ngồi đó cùng trò chuyện với Lâm Nhã Hân và Kỷ Quân San, mãi tới lúc Tô Linh Vân đến mời:
- Ông Chu, ông chính là nhân tài kiệt xuất giới cược thạch, ông không chọn mấy khối nguyên thạch thô, giới thiệu một hai cái cho mọi người à?
Đỗ Long cười nói:
- Được rồi, vậy thì tôi đành mặt dày vậy…
Đỗ Long đi về phía những nguyên thạch thô đó, chỉ nghe Tề Quang Bưu phía sau nhỏ tiếng nói:
- Tiểu Vân, thằng này có được không đấy? Anh từng nghe nói qua mấy đại cao thủ cược thạch, không có ai tên gọi như anh ta.
Tô Linh Vân thấp giọng nói:
- Anh không hiểu đừng nói lung tung, khoảng thời gian trước không phải là tôi đã nhấn mạnh mấy lần rồi sao? Ngọc Quan Âm chính là ông Chu đặc biệt mời lên. Lần này không biết tại sao Ngọc Quan Âm không thể đến, ông Chu đành đích thân ra mặt.
Tề Quang Bưu nói:
- Ngọc Quan Âm là anh ta mời đến? Không ngờ tên này thật sự có chút tài năng …
Tô Linh Vân nói:
- Ông Chu cao minh mà, người có thể đến đây đều không phải thiện chủ, anh đừng nói lung tung kẻo gây ra phiền phức.
Tề Quang Bưu khúm núm, cũng không biết nghe lọt không, nhưng
Gã không đi gây chuyện, chuyện cũng sẽ tìm đến gã. Trần Tử Giang liền nghênh ngang đi tới bên cạnh Tề Quang Bưu, nói:
- Nghe nói cậu họ Tề? Là con cháu của nhà họ Tề ở nước ngoài? Tề Gia Lộc là gì của cậu?
Tề Quang Bưu nói:
- Đó là chú của tôi, ông là…
Trần Tử Giang ngạo nghễ nói:
- Chú cậu cũng phải gọi tôi một tiếng anh cả, cậu xem nên xưng hô với tôi thế nào đây?
Tề Quang Bưu nói:
- Ngoài gia tộc tùy trường hợp mà gọi, chú tôi gọi ông là gì không liên quan đến tôi.
Trần Tử Giang nói:
- Đúng là miệng lưỡi sắc bén, cô Tô rất thân với tôi, sao trước giờ tôi không hề nghe nói cô ấy có chồng sắp cưới? Chẳng lẽ cậu đã dùng thủ đoạn mà người ta không biết để uy hiếp cô Tô?
Tề Quang Bưu cười lạnh nói:
- Ông đúng là biết dán vàng lên mặt mình, là tôi chưa bao giờ nghe tiểu Vân nói qua tên tuổi ông mới đúng.
Trần Tử Giang trả đũa nói:
- Đó là vì cô Tô không thèm phí lời với cậu, bạn bè khác giới của cô ấy cậu có thể quen được mấy người?
Lời nói của Trần Tử Giang này thật sự đánh trúng chỗ yếu của Tề Quang Bửu. Theo nhận thức sâu sắc, Tô Linh Vân càng ngày càng cảm thấy không hài lòng với Tề Quang Bưu. Người này nhìn trên người che đậy rất nhiều hào quang, trên thực tế lại tự cho mình là bao cỏ . Tề Quang Bưu rất rõ, nếu không phải vì cha , Tô Linh Vân tuyệt đối sẽ không thèm nhìn y.
Nhưng bối cảnh gia đình cũng là một trong số thực lực tổng hợp, cho nên Tề Quang Bưu không hề mảy may cảm thấy xấu hổ. Gã chỉ là càng ngày càng muốn biểu hiện mình, kết quả là nói nhiều sai nhiều. Tô Linh Vân bắt đầu nghi ngờ gã phụ trách việc làm ăn tỉnh Thiên Nam có phải là một quyết định sai lầm không.
Tề Quang Bưu thầm phát cáu, nhưng kìm nén cơn giận nói:
- Chuyện của tôi ông không cần quản, xem ra ông chính là một trong số cóc ghẻ không ăn được thịt thiên nga, haha…
Tề Quang Bưu nói xong xoay người liền đi, không cho Trần Tử Giang cơ hội phản kích. Trần Tử Giang nhìn bóng lưng của Tề Quang Bưu cắn răng nghiến lợi nói:
- Đồ chó khốn khiếp, mày sẽ hối hận!
Tề Quang Bưu đi về hướng Tô Linh Vân, thì thấy Tô Linh Vân đang theo đuôi Chu Dịch Thăng, trông có vẻ hết sức thân thiết. Tề Quang Bưu liền phát hỏa, oán niệm của y đối với Tô Linh Vân cũng không ít. Ở Mỹ gã là đại thiếu gia được vây mọi người xung quanh, sau khi tới Hoa Hạ ngoại trừ mấy tôi tớ mà gã dẫn đến ra hoàn toàn không có mấy người xem gã ra gì. Gã tựa hồ cảm thấy mình sắp trở thành vật bám đuôi của Tô Linh Vân rồi, điều này không phải gã muốn. Trên thực tế gã cũng rất gia trưởng, hận không thể nhốt Tô Linh Vân ở nhà. Ở Mỹ, sau khi con gái kết hôn phần lớn đều là ở nhà làm nội trợ.
Tề Quang Bưu đi lên nắm lấy tay của Tô Linh Vân, kéo cô ấy đi, Tô Linh Vân kinh hô:
- Anh làm gì vậy?
Tề Quang Bưu không nói tiếng nào kéo Tô Linh Vân đi tới một bên. Đỗ Long nhìn bóng lưng bọn họ, đắc ý cười lên.
Trần Tử Giang đi tới bên cạnh Đỗ Long, nói:
- Ông Chu, tôi đã làm theo lời ông, chuyện ông hứa với tôi, không được đổi ý đấy.
Đỗ Long cười nói:
- Chút chuyện nhỏ đó của ông, tôi cần gì phải đổi ý chứ? Tôi sẽ bảo Nhã Hân cho ông thêm ít hàng.
Trần Tử Giang liếc một cái thấy hình như Tề Quang Bưu và Tô Linh Vân đang cãi nhau , nói:
- Ông Chu, ông chấm con bé Tô Linh Vân? Bằng không tại sao muốn tôi đi thu dọn Tề Quang Bưu đó?
Đỗ Long thản nhiên nói:
- Tôi chỉ là không hy vọng một bông hoa lài cắm bãi cứt trâu mà thôi.
Trần Tử Quang ha ha cười nói:
- Vậy ông Chu cảm thấy tôi thế nào? Có tư cách theo đuổi cô Tô không?
Đỗ Long liếc mắt nhìn y, nói:
- Ông à… cũng hơn bãi cứt trâu một chút xíu mà thôi. Tôi thấy ông hay là đừng nghĩ nữa.
Đổi là người khác Trần Tử Giang sớm đã trở mặt rồi. Nhưng lần trước sau khi ở Myanmar Đỗ Long hung hăng giáo huấn y một lần, Trần Tử Giang ở trước mặt Chu Dịch Thăng đã thành thật hơn nhiều. Bây giờ bị Chu Dịch Thăng châm chọc một chút, y cũng cười khổ một cái mà thôi, không dám nói gì.
Đỗ Long bây giờ năng lực càng mạnh, ánh mắt vừa quét liền nhìn thấy một mảng lớn. Những nguyên liệu tương đối tốt đó hắn đều dùng di động ghi gại số hiệu, đợi lúc Tô Linh Vân mặt lạnh trở lại hắn giao dãy số cho Tô Linh Vân, sau đó cười nói:
- Thế nào? Cãi nhau với ông Tề à? Vợ chồng trẻ đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành là rất bình thường. Cô Tô cô không cần để ý làm gì.
Tô Linh Vân thần sắc hơi đỏ, cô nói:
- Làm ông Chu cười chê rồi, tôi với anh ta chưa có kết hôn… ông Chu, ông nhanh như vậy thì chọn xong rồi à? Có cần xem lại thử không?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không cần, tôi chọn đều là tốt nhất, không tin có thể bổ ra tại chỗ kiểm chứng một khối.
Tô Linh Vân cười nói:
- Tôi đương nhiên tin tưởng nhãn lực của ông Chu. Nhưng tôi thấy ở đây không ít người còn có chút nghi ngờ thực lực của ông Chu. Ông Chu hay là giống với bọn họ, chọn khối nguyên thạch giải ra trước mặt mọi người kiểm chứng một chút thì hơn. Hơn nữa nguyên thạch mà mình chọn còn có thể chiết khấu hai mươi phần trăm sau khi bán đấu giá đó nha?
Đỗ Long nói:
- Được rồi, vậy thì khối này nhé…
Đỗ Long tiện tay nhặt một khối nguyên thạch thô, Tô Linh Vân nhận lấy nguyên thạch thô hắn chọn, lớn tiếng tuyên bố:
- Chu tiên sinh đã chọn được nguyên thạch thô mà ông ấy muốn bán đấu giá. Theo quy tách phải do nhân viên công tác giúp giải ra trước mặt mọi người, sau đó mới cùng nguyên thạch thô của người khác chọn bán đấu giá. Mỗi người đều có một cơ hội…
Đỗ Long lấy phấn vẽ vòng tròn lên nguyên thạch thô. Tô Linh Vân liền bảo nhân viên công tác tại chỗ cắt đá. Một dao cắt xuống này làm diện mục thật bên trong nguyên thạch thô lộ ra ngoài. Tô Linh Vân khoa trương hét to:
- Xanh lục rồi, ông Chu không hổ là cao thủ cao cường trong giới cược thạch, tùy tiện chọn một khối nguyên thạch thô liền giải tăng, để tôi xem thử.. đại tăng đấy! Một dao này nửa phần không nhiều, nửa phần không ít, nguyên liệu cắt ra thanh nhã thông thấu không khiếm khuyết như hồ nước. Cái này ít nhất cũng là nguyên liệu băng chủng trở lên. Ông Chu quá lợi hại!
Mọi người lần lượt vây lại xem, sau khi khen ngợi một lúc thì tự mình chạy đi tìm nguyên thạch thô mà mình ưng ý.
Vì đây là quặng mới, bởi vậy lúc mọi người chọn lựa khá thong thả và cẩn thận. Sau khi xem xong thì cũng đã là sau hai tiếng, bọn người Đỗ Long đã ăn no cơm tối rồi, đang chờ những người khác.
/1403
|