Đỗ Long không ngừng nhìn tới nhìn lui, ánh mắt thỉnh thoảng quét vào trong các góc. Ánh đèn thay đổi không ngừng cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn đối với hắn, bất quá hắn vẫn cố nhanh chóng tìm càng nhiều nơi hơn. Bỗng ánh mắt của Đỗ Long đột nhiên dừng lại ở trên một cái ghế sa lon, bởi vì dưới đệm lót của ghế có cái gì đó đang sáng lên.
Đó là một cái điện thoại di động!
Đỗ Long nhanh chóng đi qua đấy, vỗ vỗ vai một thiếu niên đang ngồi ở trên đệm, nói:
- Xin lỗi, phiền cậu nhường chỗ một chút.
Thiếu niên kia sửng sốt, quay đầu hỏi:
- Chi vậy?
Đỗ Long nói:
- Điện thoại di động của tôi bị rớt ở chỗ đó...
Hắn dùng một tay kéo thiếu niên ra rồi xốc cái đệm sô pha lên, quả nhiên thấy được một cái di động đang trong chế độ trò chuyện. Đỗ Long cầm lên nhìn, hiển nhiên là chiếc di động mà Mã Quang Minh đã thưởng cho Mã Ngọc Đường lúc nghỉ hè. Chỗ đối tượng trò chuyện viết rõ ràng là: Băng Thanh ca ca...
- Anh đang làm gì đó!
Hai thiếu niên đang ngồi trên ghế đứng bật dậy nói. Đỗ Long lắc lắc di động trước mặt bọn họ, hỏi:
- Các cậu có thấy chủ nhân của chiếc di động này không? Tôi là anh của cô ấy.
Hai cậu kia sửng sốt, nói:
- Anh là anh của Mã Ngọc Đường? Chưa từng nghe nói cô ấy có anh nha?
Đỗ Long cả giận nói:
- Tôi không rảnh nói nhảm với mấy cậu. Cô ấy đang ở đâu?
Hai thiếu niên chỉ vào trong sàn nhảy, nói:
- Đang nhảy ở trong đấy chứ đâu.
Đỗ Long xoay người đi đến sàn nhảy, đồng thời lớn tiếng nói vào điện thoại:
- Băng Thanh, tôi tìm được di động rồi. Có người bảo cô ấy ở trong sàn nhảy. Tôi lập tức tìm cô ấy đây.
Cũng không biết Thẩm Băng Thanh có nghe được hay không nhưng Đỗ Long vừa liếc mắt liền thấy Mã Ngọc Đường đang trong sàn nhảy, chỉ thấy cô ấy đang không vặn vẹo thân thể theo âm nhạc. Đỗ Long thở phào một hơi rồi lập tức bất đầu nghi ngờ, con nhóc này đang định làm cái gì thế?
Đỗ Long chen tới đó, vỗ vai của Mã Ngọc Đường, nói:
- Này, em không sao chứ?
Mã Ngọc Đường nhìn lại, kinh ngạc cười hỏi:
- Anh họ, sao anh lại đến đây?
Đỗ Long đưa di động đến trước mặt cô ta, sầm mặt nói:
- Đây là có chuyện gì?
Mã Ngọc Đường a một tiếng, nói:
- Sao di động của em lại ở chỗ anh thế?
Hai cô gái đối diện Mã Ngọc Đường nhìn nhau cười, lớn tiếng nói:
- Ngọc Đường, anh họ của cậu đấy à? Thế còn anh chàng tình nhân của cậu sao còn chưa đến đây vậy?
Mã Ngọc Đường đột nhiên hiểu được chuyện đang xảy ra. Cô buồn bực nói:
- Giỏi lắm, là các cậu lấy di động của tớ gọi phải không?
Hai cô gái kia tươi cười như hoa, xem như thừa nhận. Lúc này Đỗ Long thấy được Thẩm Băng Thanh, lập tức phất tay với y. Thẩm Băng Thanh đi tới, hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Bạn của Mã Ngọc Đường cười khanh khách nói:
- Anh chính là Thẩm Băng Thanh đấy à? Quả nhiên rất tuấn tú... Xin lỗi nha, là chúng em gọi điện cho anh đấy. Ngọc Đường cứ hay nhắc đến anh mà chúng em chỉ muốn nghiệm chứng một chút thôi... Cô ấy bảo chỉ cần cô ấy gặp được nguy hiểm thì bạch mã hoàng tử của cô ấy sẽ nhanh chóng đến cứu. Nhưng mà ngạc nhiên đó, người đến nhanh nhất là là hai người...
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh nghe vậy không khỏi chán nản. Mã Ngọc Đường đẩy hai cô kia một cái, nói:
- Các cậu thật xấu xa mà... Anh họ, Băng Thanh, rất xin lỗi, đã làm các anh mất công thế này.
Sắc mặt Thẩm Băng Thanh có chút khó coi. Đỗ Long vội vàng kéo y một cái, nói:
- Hóa ra là như vậy à? Bây giờ hài lòng chưa?
Hai cô gái kia cười hì hì nói:
- Vừa lòng, siêu cấp vừa lòng luôn. Ngọc Đường, cậu thật hạnh phúc mà...
Mã Ngọc Đường liếc mắt đưa tình với Thẩm Băng Thanh, thấy vẻ mặt khó chịu của y, cô liền ngập ngừng nói:
- Băng Thanh, thiệt xin lỗi mà, đừng nóng giận nha.
Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng, Đỗ Long hoà giải nói:
- Được rồi, không sao. Ngọc Đường, Băng Thanh vội vàng chạy đến đây, em phải bồi thường cho cậu ấy vài món thức uống đi. Băng Thanh!
Sắc mặt Thẩm Băng Thanh cũng bớt khó coi chút. Y nhìn Mã Ngọc Đường một lúc, xoay người đi đến quầy bar. Mã Ngọc Đường thấy vậy liền lập tức cười hì hì chạy theo sau.
Hai cô bạn của Mã Ngọc Đường thè lưỡi, nói:
- Bạn trai của Ngọc Đường đẹp trai thì đẹp thật, nhưng mà cậu ta cũng thiệt xấu tính mà. Vẫn là anh họ tốt tính hơn.
Đỗ Long cười nói:
- Đổi lại là ai bị đùa giỡn như thế đều không dễ chịu được đâu. Sau này đừng có quậy như thế, các em còn không biết mình đã gây ra bao nhiêu phiền toái đấy. Giờ anh phải đi gọi điện để giải trừ lệnh báo nữa, nếu không chút nữa sẽ có một đại đội cảnh sát vũ trang xông vào đây đấy...
Đỗ Long nói xong liền xoay người rời đi. Hai cô gái líu lưỡi hỏi nhau:
- Có thiệt không vậy? Rất nhiều cảnh sát có vũ trang xông vào? Thật sự rất kích thích nha!
Đỗ Long gọi điện thoại báo tin cho Vu Tuấn Chí biết, đồng thời cũng luôn miệng xin lỗi anh ta. Vu Tuấn Chí cười nói:
- Chỉ cần cô ấy không có xảy ra chuyện là tốt rồi. Giờ các cậu về Tam Giác Vàng hay là cùng chơi với cô ấy?
Đỗ Long nói:
- Có thể là phải ở nơi này một lúc đã, anh về trước đi. Lần sau tôi sẽ cùng anh nhậu một trận.
Vu Tuấn Chí cười nói:
- Lần sau? Cậu đây nửa năm cũng không ra ngoài một lần, muốn nhậu với cậu cũng khó đó. Các cậu cứ từ từ mà chơi, tôi về trước đây.
Đỗ Long cất điện thoại vào túi. Lúc hắn đang bận “giải quyết” trong tolet thì thấy một người khôi ngô đi vào, trời lạnh như vậy mà chỉ mặc một cái áo jacket. Đỗ Long kỳ quái nhìn người đó, người nọ cũng liếc mắt nhìn qua Đỗ Long, ánh mắt của hai người vừa chạm vào nhau đã tự động chuyển ra. Đỗ Long quay đầu suy tư, sao nhìn người này có chút quen quen thế nhỉ? Hình như là đã gặp qua ở chỗ nào rồi.
Khi Đỗ Long rửa tay có đi ngang qua người nọ thì vừa vặn nhìn thấy một khối bớt màu đen trên cổ y lúc y đang cúi đầu đi tiểu.
Đỗ Long bỗng nhiên giật mình, hắn nhớ tới một tên tội phạm đặc biệt có chút giống với kẻ này đang bị truy nã trên trang wed của Bộ Công an. Chẳng lẽ y chính là tên sát nhân đang bị truy nã cấp một sao?
Đỗ Long nhìn chăm chú người nọ, cũng không có hành động thiếu suy nghĩ. Khi hắn xoay người đi ra ngoài thì một lát sau kẻ đó mới rời khỏi nhà vệ sinh, đi về hướng quán bar, vào một cái cửa liền biến mất. Trước cửa đó có bảo vệ, Đỗ Long không hành động thiếu suy nghĩ, hắn đi tìm Thẩm Băng Thanh tính toán một chút, sau đó liền triển khai hành động.
- Anh không có say... Mới uống hai... hai ly mà...
Thẩm Băng Thanh uống hai ly rượu vào thì mặt liền đỏ bừng. Y được Mã Ngọc Đường nâng dậy, lảo đảo đi ra cửa sau quán bar, miệng lảm nhảm:
- Hơi bị nghẹn... nhà vệ sinh... đi nhà vệ sinh là được...
Khuôn mặt Mã Ngọc Đường hơi đo đỏ, vừa có chút hưng phấn lại có chút thẹn thùng. Đây là lần đầu tiên cô và Thẩm Băng Thanh gần gũi thân mật với nhau đấy. Cô nhóc này vừa ngửi được mùi hương trên người Thẩm Băng Thanh liền hạnh phúc đến ngất ngay luôn rồi
- Nhà vệ sinh không phải ở chỗ này. Hai người đi lại chỗ kia kìa.
Bảo vệ vừa nói vừa chỉ, nhưng Thẩm Băng Thanh lại té xuống làm anh ta phải vội vàng đỡ y dậy. Mã Ngọc Đường dựa theo kế hoạch đã bàn trước, nức nở nói:
- Anh ơi, em đỡ không nổi anh ấy mà em cũng không vào nhà vệ sinh nam được. Anh giúp em dìu anh ấy vào đó được không?
Bảo vệ thấy Mã Ngọc Đường quả thật là hơi chút nhỏ bé, bộ dạng đáng thương bất lực đủ để cho bất luận người đàn ông nào cũng phải vươn tay giúp đỡ, anh ta âm thầm hâm mộ, bảo:
- Được rồi, anh giúp em dìu cậu ta vào. Nhưng mà tốt nhất là em đừng có vào đấy, mấy việc kiểu như giúp cậu ấy cởi quần thì em đừng có lại chi.
Tim Mã Ngọc Đường đập rộn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực. Nghĩ đến chuyện sắp phát sinh, cô quả thật là không biết nên chơi giả hay chơi thật nữa...
Ngay lúc bảo vệ đỡ Thẩm Băng Thanh rời khỏi, Đỗ Long nhanh chóng tiến nhập vào cửa sau của quán bar, một hành lang mờ tối xuất hiện trước mặt hắn.
Đó là một cái điện thoại di động!
Đỗ Long nhanh chóng đi qua đấy, vỗ vỗ vai một thiếu niên đang ngồi ở trên đệm, nói:
- Xin lỗi, phiền cậu nhường chỗ một chút.
Thiếu niên kia sửng sốt, quay đầu hỏi:
- Chi vậy?
Đỗ Long nói:
- Điện thoại di động của tôi bị rớt ở chỗ đó...
Hắn dùng một tay kéo thiếu niên ra rồi xốc cái đệm sô pha lên, quả nhiên thấy được một cái di động đang trong chế độ trò chuyện. Đỗ Long cầm lên nhìn, hiển nhiên là chiếc di động mà Mã Quang Minh đã thưởng cho Mã Ngọc Đường lúc nghỉ hè. Chỗ đối tượng trò chuyện viết rõ ràng là: Băng Thanh ca ca...
- Anh đang làm gì đó!
Hai thiếu niên đang ngồi trên ghế đứng bật dậy nói. Đỗ Long lắc lắc di động trước mặt bọn họ, hỏi:
- Các cậu có thấy chủ nhân của chiếc di động này không? Tôi là anh của cô ấy.
Hai cậu kia sửng sốt, nói:
- Anh là anh của Mã Ngọc Đường? Chưa từng nghe nói cô ấy có anh nha?
Đỗ Long cả giận nói:
- Tôi không rảnh nói nhảm với mấy cậu. Cô ấy đang ở đâu?
Hai thiếu niên chỉ vào trong sàn nhảy, nói:
- Đang nhảy ở trong đấy chứ đâu.
Đỗ Long xoay người đi đến sàn nhảy, đồng thời lớn tiếng nói vào điện thoại:
- Băng Thanh, tôi tìm được di động rồi. Có người bảo cô ấy ở trong sàn nhảy. Tôi lập tức tìm cô ấy đây.
Cũng không biết Thẩm Băng Thanh có nghe được hay không nhưng Đỗ Long vừa liếc mắt liền thấy Mã Ngọc Đường đang trong sàn nhảy, chỉ thấy cô ấy đang không vặn vẹo thân thể theo âm nhạc. Đỗ Long thở phào một hơi rồi lập tức bất đầu nghi ngờ, con nhóc này đang định làm cái gì thế?
Đỗ Long chen tới đó, vỗ vai của Mã Ngọc Đường, nói:
- Này, em không sao chứ?
Mã Ngọc Đường nhìn lại, kinh ngạc cười hỏi:
- Anh họ, sao anh lại đến đây?
Đỗ Long đưa di động đến trước mặt cô ta, sầm mặt nói:
- Đây là có chuyện gì?
Mã Ngọc Đường a một tiếng, nói:
- Sao di động của em lại ở chỗ anh thế?
Hai cô gái đối diện Mã Ngọc Đường nhìn nhau cười, lớn tiếng nói:
- Ngọc Đường, anh họ của cậu đấy à? Thế còn anh chàng tình nhân của cậu sao còn chưa đến đây vậy?
Mã Ngọc Đường đột nhiên hiểu được chuyện đang xảy ra. Cô buồn bực nói:
- Giỏi lắm, là các cậu lấy di động của tớ gọi phải không?
Hai cô gái kia tươi cười như hoa, xem như thừa nhận. Lúc này Đỗ Long thấy được Thẩm Băng Thanh, lập tức phất tay với y. Thẩm Băng Thanh đi tới, hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Bạn của Mã Ngọc Đường cười khanh khách nói:
- Anh chính là Thẩm Băng Thanh đấy à? Quả nhiên rất tuấn tú... Xin lỗi nha, là chúng em gọi điện cho anh đấy. Ngọc Đường cứ hay nhắc đến anh mà chúng em chỉ muốn nghiệm chứng một chút thôi... Cô ấy bảo chỉ cần cô ấy gặp được nguy hiểm thì bạch mã hoàng tử của cô ấy sẽ nhanh chóng đến cứu. Nhưng mà ngạc nhiên đó, người đến nhanh nhất là là hai người...
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh nghe vậy không khỏi chán nản. Mã Ngọc Đường đẩy hai cô kia một cái, nói:
- Các cậu thật xấu xa mà... Anh họ, Băng Thanh, rất xin lỗi, đã làm các anh mất công thế này.
Sắc mặt Thẩm Băng Thanh có chút khó coi. Đỗ Long vội vàng kéo y một cái, nói:
- Hóa ra là như vậy à? Bây giờ hài lòng chưa?
Hai cô gái kia cười hì hì nói:
- Vừa lòng, siêu cấp vừa lòng luôn. Ngọc Đường, cậu thật hạnh phúc mà...
Mã Ngọc Đường liếc mắt đưa tình với Thẩm Băng Thanh, thấy vẻ mặt khó chịu của y, cô liền ngập ngừng nói:
- Băng Thanh, thiệt xin lỗi mà, đừng nóng giận nha.
Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng, Đỗ Long hoà giải nói:
- Được rồi, không sao. Ngọc Đường, Băng Thanh vội vàng chạy đến đây, em phải bồi thường cho cậu ấy vài món thức uống đi. Băng Thanh!
Sắc mặt Thẩm Băng Thanh cũng bớt khó coi chút. Y nhìn Mã Ngọc Đường một lúc, xoay người đi đến quầy bar. Mã Ngọc Đường thấy vậy liền lập tức cười hì hì chạy theo sau.
Hai cô bạn của Mã Ngọc Đường thè lưỡi, nói:
- Bạn trai của Ngọc Đường đẹp trai thì đẹp thật, nhưng mà cậu ta cũng thiệt xấu tính mà. Vẫn là anh họ tốt tính hơn.
Đỗ Long cười nói:
- Đổi lại là ai bị đùa giỡn như thế đều không dễ chịu được đâu. Sau này đừng có quậy như thế, các em còn không biết mình đã gây ra bao nhiêu phiền toái đấy. Giờ anh phải đi gọi điện để giải trừ lệnh báo nữa, nếu không chút nữa sẽ có một đại đội cảnh sát vũ trang xông vào đây đấy...
Đỗ Long nói xong liền xoay người rời đi. Hai cô gái líu lưỡi hỏi nhau:
- Có thiệt không vậy? Rất nhiều cảnh sát có vũ trang xông vào? Thật sự rất kích thích nha!
Đỗ Long gọi điện thoại báo tin cho Vu Tuấn Chí biết, đồng thời cũng luôn miệng xin lỗi anh ta. Vu Tuấn Chí cười nói:
- Chỉ cần cô ấy không có xảy ra chuyện là tốt rồi. Giờ các cậu về Tam Giác Vàng hay là cùng chơi với cô ấy?
Đỗ Long nói:
- Có thể là phải ở nơi này một lúc đã, anh về trước đi. Lần sau tôi sẽ cùng anh nhậu một trận.
Vu Tuấn Chí cười nói:
- Lần sau? Cậu đây nửa năm cũng không ra ngoài một lần, muốn nhậu với cậu cũng khó đó. Các cậu cứ từ từ mà chơi, tôi về trước đây.
Đỗ Long cất điện thoại vào túi. Lúc hắn đang bận “giải quyết” trong tolet thì thấy một người khôi ngô đi vào, trời lạnh như vậy mà chỉ mặc một cái áo jacket. Đỗ Long kỳ quái nhìn người đó, người nọ cũng liếc mắt nhìn qua Đỗ Long, ánh mắt của hai người vừa chạm vào nhau đã tự động chuyển ra. Đỗ Long quay đầu suy tư, sao nhìn người này có chút quen quen thế nhỉ? Hình như là đã gặp qua ở chỗ nào rồi.
Khi Đỗ Long rửa tay có đi ngang qua người nọ thì vừa vặn nhìn thấy một khối bớt màu đen trên cổ y lúc y đang cúi đầu đi tiểu.
Đỗ Long bỗng nhiên giật mình, hắn nhớ tới một tên tội phạm đặc biệt có chút giống với kẻ này đang bị truy nã trên trang wed của Bộ Công an. Chẳng lẽ y chính là tên sát nhân đang bị truy nã cấp một sao?
Đỗ Long nhìn chăm chú người nọ, cũng không có hành động thiếu suy nghĩ. Khi hắn xoay người đi ra ngoài thì một lát sau kẻ đó mới rời khỏi nhà vệ sinh, đi về hướng quán bar, vào một cái cửa liền biến mất. Trước cửa đó có bảo vệ, Đỗ Long không hành động thiếu suy nghĩ, hắn đi tìm Thẩm Băng Thanh tính toán một chút, sau đó liền triển khai hành động.
- Anh không có say... Mới uống hai... hai ly mà...
Thẩm Băng Thanh uống hai ly rượu vào thì mặt liền đỏ bừng. Y được Mã Ngọc Đường nâng dậy, lảo đảo đi ra cửa sau quán bar, miệng lảm nhảm:
- Hơi bị nghẹn... nhà vệ sinh... đi nhà vệ sinh là được...
Khuôn mặt Mã Ngọc Đường hơi đo đỏ, vừa có chút hưng phấn lại có chút thẹn thùng. Đây là lần đầu tiên cô và Thẩm Băng Thanh gần gũi thân mật với nhau đấy. Cô nhóc này vừa ngửi được mùi hương trên người Thẩm Băng Thanh liền hạnh phúc đến ngất ngay luôn rồi
- Nhà vệ sinh không phải ở chỗ này. Hai người đi lại chỗ kia kìa.
Bảo vệ vừa nói vừa chỉ, nhưng Thẩm Băng Thanh lại té xuống làm anh ta phải vội vàng đỡ y dậy. Mã Ngọc Đường dựa theo kế hoạch đã bàn trước, nức nở nói:
- Anh ơi, em đỡ không nổi anh ấy mà em cũng không vào nhà vệ sinh nam được. Anh giúp em dìu anh ấy vào đó được không?
Bảo vệ thấy Mã Ngọc Đường quả thật là hơi chút nhỏ bé, bộ dạng đáng thương bất lực đủ để cho bất luận người đàn ông nào cũng phải vươn tay giúp đỡ, anh ta âm thầm hâm mộ, bảo:
- Được rồi, anh giúp em dìu cậu ta vào. Nhưng mà tốt nhất là em đừng có vào đấy, mấy việc kiểu như giúp cậu ấy cởi quần thì em đừng có lại chi.
Tim Mã Ngọc Đường đập rộn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực. Nghĩ đến chuyện sắp phát sinh, cô quả thật là không biết nên chơi giả hay chơi thật nữa...
Ngay lúc bảo vệ đỡ Thẩm Băng Thanh rời khỏi, Đỗ Long nhanh chóng tiến nhập vào cửa sau của quán bar, một hành lang mờ tối xuất hiện trước mặt hắn.
/1403
|