Chồng của nạn nhân là Lý Kiến Siêu làm trưởng phòng ở công ty. Do có quan hệ không tồi với hung thủ Đặng Kiến Khoan và Mẫn Thanh Hoa nên khi hai người này nói muốn vừa học vừa làm thì anh ta liền giúp hai người này sắp xếp công việc quét dọn vệ sinh ở công ty của mình. Lý Kiến Siêu đối với Đặng Kiến Khoan và Mẫn Thanh Hoa rất tốt. Anh ta quả thật không hiểu tại sao hai người họ lại hạ độc thủ với vợ mình.
Trong phòng thẩm vấn, Đặng Kiến Khoan và Mẫn Thanh Hoa đã lần lượt khai ra động cơ giết người của mình. Hóa ra mấy ngày trước Đặng Kiến Khoan và Mẫn Thanh Hoa lúc ngồi nói chuyện có nói đến một mỹ nữ khoe của hợm hĩnh trên mạng, cô ta nói rằng có thể rải chi phiếu đô la khắp mặt đất. Hai người này ghen tỵ không ngừng. Đặng Kiến Khoan liền khoác lác nói thế chưa là gì, trong nhà hắn từ trước đến nay lúc nào cũng có một trăm ngàn đô la tiền mặt cần được dùng đến, nếu có đem rải trên mặt đất thì chắc chắn cũng nhiều hơn mỹ nữ trên mạng kia.
Đây chỉ là lời khoác lác thuận miệng nên nói ra. Mầm mống cướp bóc dần hình thành trong lòng của Đặng Kiến Khoan và Mẫn Thanh Hoa. Gia cảnh của Đặng Kiến Khoan và Mẫn Thanh Hoa rất bình thường, tuy không thiếu ăn thiếu mặc nhưng vẫn còn kém rất xa so với một số bạn học. Mỗi khi lấy ra chiếc điện thoại cũ đã từ mấy năm trước để gọi hay nhận điện thoại thì cả hai đều có ý nghĩ tự ti trong đầu.
Lòng tự ti tích tụ lâu ngày nên cả hai không hẹn mà đều có chung ý nghĩ là muốn trở nên giàu có một cách nhanh chóng chỉ trong một đêm. Hai người bọn họ tiết kiệm tiền ăn sáng mua không ít xổ số nhưng chưa trúng một xu nào cả. Gần đây công ti Apple bắt đầu bán điện thoại Iphone, hai người rất muốn mua một chiếc nhưng lại không nỡ bán đi một quả thận nên đã nảy sinh ra ý nghĩ cướp bóc trong đầu. Vừa hay Lý Kiến Siêu lại khoe khoang ở công ty nên hai người liền dự định đến cướp tiền ở nhà Lý Kiến Siêu.
Hai người hiểu rõ gia cảnh nhà Lý Kiến Siêu, thậm chí còn đi đánh một cái chìa khóa. Chỉ không ngờ đến là khi bọn họ thừa lúc Lý Kiến Siêu đi làm lẻn vào nhà anh ta thì vợ anh ta lại ở nhà nghỉ ngơi. Do con trai Lý Kiến Siêu bị bệnh phải nghỉ ở nhà, vợ anh ta lo lắng nên cũng xin nghỉ nửa ngày ở nhà chăm sóc con. Khi vợ Lý Kiến Siêu kinh ngạc chất vấn hai người Đặng Kiến Khoan và Mẫn Thanh Hoa tại sao lại có chìa khóa nhà mình, hai người định nói dối qua loa để đối phó nhưng lại bị lộ. Vợ Lý Kiến Siêu muốn báo cảnh sát, Đặng Kiến Khoan và Mẫn Thanh Hoa hoảng quá nên đã nâng hành vi phạm tội từ ăn trộm thành đột nhập giết người.
Bây giờ trẻ con lớn nhanh, việc chế ngự một phụ nữ đối với hai học sinh trung học quả thật là vô cùng dễ dàng. Hai người từng xem tin tức, thấy vụ án dùng túi nhựa bịt mặt giết người ở khu phía Tây vẫn chưa phá được liền bắt chước cách giết để vu oan giá họa, dùng lớp màng bảo quản để làm ngạt chết vợ Lý Kiến Siêu.
Chân tướng vụ án đến đây thì đã vô cùng rõ ràng. Lý Kiến Siêu nghe được lí do hai người gây án là do một câu nói khoác lác của mình thì hối hận vô cùng, ngồi trên ghế ôm đầu khóc.
Đỗ Long an ủi mấy câu, nhìn đồng hồ rồi nói một tiếng với Hoàng Nham. Hắn đang định về nhà thì Hoàng Nham đuổi theo nói:
- Sếp Đỗ, vụ án này được phá nhanh như vậy mà anh không tổng kết kinh nghiệm cho chúng tôi à?
Đỗ Long cười nói:
- Cũng chẳng có gì để tổng kết cả, chỉ là do may mắn thôi.
Hoàng Nham thầm nhủ:
- Nhưng thực ra anh lại rất hiểu…
Cậu ta nói:
- Cục trưởng Đỗ, làm sao anh phát hiện đồng thời xác định nghi phạm một cách nhanh chóng vậy?
Đỗ Long nói:
- Trực giác. Trực giác của tôi rất linh nghiệm. Cái này cũng không phải là kinh nghiệm để có thể chia sẻ được. Trực giác cộng thêm dũng khí tìm chứng cứ và một chút thông minh nữa. Cũng gần như vậy đấy.
Hoàng Nham cảm thấy thiếu cái gì đó nhưng đến tột cùng là thiếu cái gì thì cũng không nghĩ ra được. Đỗ Long khoát khoát tay với cậu ta rồi cứ thế mà bỏ đi. Một nhân viên điều tra mà Hoàng Nham đưa theo nhìn theo bóng lưng tiêu sái của Đỗ Long cảm thán:
- Cục trưởng thật là cool.
Hoàng Nham “hừ” nhẹ một tiếng, nói:
- Thế à? Việc tôi giao cho cậu đã hoàn thành chưa? Quay về làm việc ngay cho tôi.
Cậu nhân viên trẻ tuổi vội vàng chạy mất.
Đỗ Long về đến nhà. Bạch Nhạc Tiên đang bận rộn nhưng lại không thấy bóng dáng của Nhạc Băng Phong đâu cả. Hắn hỏi:
- Băng Phong vẫn chưa đến à?
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Cô ấy bảo hôm nay không đến nữa. Thất vọng lắm à?
Đỗ Long ôm Bạch Nhạc Tiên từ phía sau, cuời nói:
- Có gì thất vọng chứ? Cô ấy cũng không phải là không đến nữa. Tiên Nhi, tối qua cảm thấy thế nào?
Bạch Nhạc Tiên sa sầm mặt nói:
- Có cảm giác gì à? Chỉ là bị một tên bại hoại bắt nạt mà thôi.
Đỗ Long cười nói:
- Thế à? Biểu hiện của em tối qua lại không phải như thế đâu.
Tay Đỗ Long thuận theo quần áo của Bạch Nhạc Tiên mà dò xét tiến vào. Bạch Nhạc Tiên uốn éo hạ thân tỏ vẻ kháng nghị nhưng đã thấy tay Đỗ Long nhẹ nhàng tháo thắt lưng da của cô rồi kéo luôn hai cái quần của cô xuống.
Bạch Nhạc Tiên còn chưa kịp phản đối đã đột nhiên cảm thấy mông mình bị lạnh, nửa người dưới đã lộ ra không khí. Tay Đỗ Long vuốt ve đôi mông hơi lạnh của Bạch Nhạc Tiên đang ngạo nghễ vươn lên. Cô cảm thấy quần rơi xuống dưới liền vội vàng dang rộng hai chân ra, quần trong bị mắc lại ở đùi. Bạch Nhạc Tiên nói:
- Đừng làm loạn nữa, em còn phải nấu đồ ăn, làm loạn nữa là cháy khét đấy.
Tay Đỗ Long chạy ngang dọc trên người Bạch Nhạc Tiên, nói bên tai cô:
- Tiên Nhi, anh muốn ăn em trước khi ăn cơm.
Dưới sự mơn trớn của Đỗ Long, thân thể Bạch Nhạc Tiên dần nóng lên, mềm nhũn ra rồi vô thức thở dốc. Cô nói:
- Đừng ở chỗ này… Uhm… Chờ em nấu xong đã.
Đỗ Long không để ý tới cô, hai tay hắn ôm cái mông xinh đẹp của cô, thử vài lần rồi nhẹ nhàng tiến vào.
Bạch Nhạc Tiên bị phân tâm, làm sao còn nghĩ đến việc xào rau nữa. Cô vội vàng đặt đồ ăn sang bên cạnh, hai tay vịn vào thành bếp, toàn tâm toàn ý hưởng thụ.
Bữa cơm này bảy giờ tối mới nấu xong, chín giờ mới ăn xong. Không những lúc nấu đồ ăn vô cùng quyến rũ mà đến lúc ăn cơm, cái miệng nhỏ của Bạch Nhạc Tiên cũng không hề nhàn rỗi. Thân thể hai người gắn kết chặt chẽ với nhau, Đỗ Long gần như là cúi xuống trên người Bạch Nhạc Tiên. Điều này đối với cô là một thể nghiệm trước nay chưa từng có. Sau đó hai người giống như trẻ sinh đôi gắn liền với nhau cùng vào phòng tắm tắm rửa. Cuối cùng Bạch Nhạc Tiên bị Đỗ Long làm cho ngủ thiếp đi mất.
Đỗ Long tắm rửa xong vội vàng rời khỏi phòng tắm. Hắn gọi điện cho Âu Dương Đình bảo cô và Phó Hồng Tuyết chuẩn bị phương tiện cho tốt ra ngoài gặp mặt. Không lâu sau Phó Hồng Tuyết đã lái xe đến đón hắn. Đỗ Long lên xe rồi nói:
- Đêm nay tôi sẽ hành động cùng hai cô, có nhiệm vụ đặc biệt. Mục tiêu là nhà khách Thành ủy.
- Nhà khách Thành ủy?
Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết kinh ngạc nhìn nhau một cái. Đỗ Long nói:
- Đúng thế. Tôi muốn tặng một món quà lớn cho Phó chủ tịch tỉnh Chúc Hồng Kỳ của chúng ta, hơn nữa…tôi còn muốn ông ta trả lại một cách đầy đủ. Các cô học qua khóa học về đột nhập bí mật rồi chứ? Làm thế nào để đột nhập vào nhà khách Thành ủy đây? Các cô cứ suy nghĩ cho kĩ đi, lát nữa nói cho tôi biết kế hoạch của các cô.
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình biết rằng Đỗ Long không phải là đang nói đùa, hai cô bắt đầu suy nghĩ. Nhà khách Thành ủy nằm trong tòa nhà Thành ủy, là nơi tiếp đãi các lãnh đạo cao cấp nên việc bảo vệ càng nghiêm mật hơn so với bên ngoài. Việc muốn vô thanh vô tức mà đột nhập cũng là một thách thức khá lớn đối với Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết.
Nhưng việc này cũng không làm khó được hai mỹ nữ đã từng trải qua huấn luyện đặc biệt. Các cô dựa vào ấn tượng về tòa nhà Thành ủy trong đầu rồi nhanh chóng nghĩ ra một vài cách đột nhập. Khi hai cô nói cho Đỗ Long nghe, hai tay hắn nắm lấy tay các cô, nhìn thì như đang vuốt ve nhưng thực tế là đang âm thầm cảm nhận tinh thần các cô. Mỗi một cách các cô nói, Đỗ Long đều lần theo suy nghĩ của các cô, dự cảm xem nếu làm theo cách này thì sẽ xảy ra chuyện gì. Cuối cùng hắn cũng chọn được một cách - một cách vừa hiệu quả vừa an toàn.
Trong phòng thẩm vấn, Đặng Kiến Khoan và Mẫn Thanh Hoa đã lần lượt khai ra động cơ giết người của mình. Hóa ra mấy ngày trước Đặng Kiến Khoan và Mẫn Thanh Hoa lúc ngồi nói chuyện có nói đến một mỹ nữ khoe của hợm hĩnh trên mạng, cô ta nói rằng có thể rải chi phiếu đô la khắp mặt đất. Hai người này ghen tỵ không ngừng. Đặng Kiến Khoan liền khoác lác nói thế chưa là gì, trong nhà hắn từ trước đến nay lúc nào cũng có một trăm ngàn đô la tiền mặt cần được dùng đến, nếu có đem rải trên mặt đất thì chắc chắn cũng nhiều hơn mỹ nữ trên mạng kia.
Đây chỉ là lời khoác lác thuận miệng nên nói ra. Mầm mống cướp bóc dần hình thành trong lòng của Đặng Kiến Khoan và Mẫn Thanh Hoa. Gia cảnh của Đặng Kiến Khoan và Mẫn Thanh Hoa rất bình thường, tuy không thiếu ăn thiếu mặc nhưng vẫn còn kém rất xa so với một số bạn học. Mỗi khi lấy ra chiếc điện thoại cũ đã từ mấy năm trước để gọi hay nhận điện thoại thì cả hai đều có ý nghĩ tự ti trong đầu.
Lòng tự ti tích tụ lâu ngày nên cả hai không hẹn mà đều có chung ý nghĩ là muốn trở nên giàu có một cách nhanh chóng chỉ trong một đêm. Hai người bọn họ tiết kiệm tiền ăn sáng mua không ít xổ số nhưng chưa trúng một xu nào cả. Gần đây công ti Apple bắt đầu bán điện thoại Iphone, hai người rất muốn mua một chiếc nhưng lại không nỡ bán đi một quả thận nên đã nảy sinh ra ý nghĩ cướp bóc trong đầu. Vừa hay Lý Kiến Siêu lại khoe khoang ở công ty nên hai người liền dự định đến cướp tiền ở nhà Lý Kiến Siêu.
Hai người hiểu rõ gia cảnh nhà Lý Kiến Siêu, thậm chí còn đi đánh một cái chìa khóa. Chỉ không ngờ đến là khi bọn họ thừa lúc Lý Kiến Siêu đi làm lẻn vào nhà anh ta thì vợ anh ta lại ở nhà nghỉ ngơi. Do con trai Lý Kiến Siêu bị bệnh phải nghỉ ở nhà, vợ anh ta lo lắng nên cũng xin nghỉ nửa ngày ở nhà chăm sóc con. Khi vợ Lý Kiến Siêu kinh ngạc chất vấn hai người Đặng Kiến Khoan và Mẫn Thanh Hoa tại sao lại có chìa khóa nhà mình, hai người định nói dối qua loa để đối phó nhưng lại bị lộ. Vợ Lý Kiến Siêu muốn báo cảnh sát, Đặng Kiến Khoan và Mẫn Thanh Hoa hoảng quá nên đã nâng hành vi phạm tội từ ăn trộm thành đột nhập giết người.
Bây giờ trẻ con lớn nhanh, việc chế ngự một phụ nữ đối với hai học sinh trung học quả thật là vô cùng dễ dàng. Hai người từng xem tin tức, thấy vụ án dùng túi nhựa bịt mặt giết người ở khu phía Tây vẫn chưa phá được liền bắt chước cách giết để vu oan giá họa, dùng lớp màng bảo quản để làm ngạt chết vợ Lý Kiến Siêu.
Chân tướng vụ án đến đây thì đã vô cùng rõ ràng. Lý Kiến Siêu nghe được lí do hai người gây án là do một câu nói khoác lác của mình thì hối hận vô cùng, ngồi trên ghế ôm đầu khóc.
Đỗ Long an ủi mấy câu, nhìn đồng hồ rồi nói một tiếng với Hoàng Nham. Hắn đang định về nhà thì Hoàng Nham đuổi theo nói:
- Sếp Đỗ, vụ án này được phá nhanh như vậy mà anh không tổng kết kinh nghiệm cho chúng tôi à?
Đỗ Long cười nói:
- Cũng chẳng có gì để tổng kết cả, chỉ là do may mắn thôi.
Hoàng Nham thầm nhủ:
- Nhưng thực ra anh lại rất hiểu…
Cậu ta nói:
- Cục trưởng Đỗ, làm sao anh phát hiện đồng thời xác định nghi phạm một cách nhanh chóng vậy?
Đỗ Long nói:
- Trực giác. Trực giác của tôi rất linh nghiệm. Cái này cũng không phải là kinh nghiệm để có thể chia sẻ được. Trực giác cộng thêm dũng khí tìm chứng cứ và một chút thông minh nữa. Cũng gần như vậy đấy.
Hoàng Nham cảm thấy thiếu cái gì đó nhưng đến tột cùng là thiếu cái gì thì cũng không nghĩ ra được. Đỗ Long khoát khoát tay với cậu ta rồi cứ thế mà bỏ đi. Một nhân viên điều tra mà Hoàng Nham đưa theo nhìn theo bóng lưng tiêu sái của Đỗ Long cảm thán:
- Cục trưởng thật là cool.
Hoàng Nham “hừ” nhẹ một tiếng, nói:
- Thế à? Việc tôi giao cho cậu đã hoàn thành chưa? Quay về làm việc ngay cho tôi.
Cậu nhân viên trẻ tuổi vội vàng chạy mất.
Đỗ Long về đến nhà. Bạch Nhạc Tiên đang bận rộn nhưng lại không thấy bóng dáng của Nhạc Băng Phong đâu cả. Hắn hỏi:
- Băng Phong vẫn chưa đến à?
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Cô ấy bảo hôm nay không đến nữa. Thất vọng lắm à?
Đỗ Long ôm Bạch Nhạc Tiên từ phía sau, cuời nói:
- Có gì thất vọng chứ? Cô ấy cũng không phải là không đến nữa. Tiên Nhi, tối qua cảm thấy thế nào?
Bạch Nhạc Tiên sa sầm mặt nói:
- Có cảm giác gì à? Chỉ là bị một tên bại hoại bắt nạt mà thôi.
Đỗ Long cười nói:
- Thế à? Biểu hiện của em tối qua lại không phải như thế đâu.
Tay Đỗ Long thuận theo quần áo của Bạch Nhạc Tiên mà dò xét tiến vào. Bạch Nhạc Tiên uốn éo hạ thân tỏ vẻ kháng nghị nhưng đã thấy tay Đỗ Long nhẹ nhàng tháo thắt lưng da của cô rồi kéo luôn hai cái quần của cô xuống.
Bạch Nhạc Tiên còn chưa kịp phản đối đã đột nhiên cảm thấy mông mình bị lạnh, nửa người dưới đã lộ ra không khí. Tay Đỗ Long vuốt ve đôi mông hơi lạnh của Bạch Nhạc Tiên đang ngạo nghễ vươn lên. Cô cảm thấy quần rơi xuống dưới liền vội vàng dang rộng hai chân ra, quần trong bị mắc lại ở đùi. Bạch Nhạc Tiên nói:
- Đừng làm loạn nữa, em còn phải nấu đồ ăn, làm loạn nữa là cháy khét đấy.
Tay Đỗ Long chạy ngang dọc trên người Bạch Nhạc Tiên, nói bên tai cô:
- Tiên Nhi, anh muốn ăn em trước khi ăn cơm.
Dưới sự mơn trớn của Đỗ Long, thân thể Bạch Nhạc Tiên dần nóng lên, mềm nhũn ra rồi vô thức thở dốc. Cô nói:
- Đừng ở chỗ này… Uhm… Chờ em nấu xong đã.
Đỗ Long không để ý tới cô, hai tay hắn ôm cái mông xinh đẹp của cô, thử vài lần rồi nhẹ nhàng tiến vào.
Bạch Nhạc Tiên bị phân tâm, làm sao còn nghĩ đến việc xào rau nữa. Cô vội vàng đặt đồ ăn sang bên cạnh, hai tay vịn vào thành bếp, toàn tâm toàn ý hưởng thụ.
Bữa cơm này bảy giờ tối mới nấu xong, chín giờ mới ăn xong. Không những lúc nấu đồ ăn vô cùng quyến rũ mà đến lúc ăn cơm, cái miệng nhỏ của Bạch Nhạc Tiên cũng không hề nhàn rỗi. Thân thể hai người gắn kết chặt chẽ với nhau, Đỗ Long gần như là cúi xuống trên người Bạch Nhạc Tiên. Điều này đối với cô là một thể nghiệm trước nay chưa từng có. Sau đó hai người giống như trẻ sinh đôi gắn liền với nhau cùng vào phòng tắm tắm rửa. Cuối cùng Bạch Nhạc Tiên bị Đỗ Long làm cho ngủ thiếp đi mất.
Đỗ Long tắm rửa xong vội vàng rời khỏi phòng tắm. Hắn gọi điện cho Âu Dương Đình bảo cô và Phó Hồng Tuyết chuẩn bị phương tiện cho tốt ra ngoài gặp mặt. Không lâu sau Phó Hồng Tuyết đã lái xe đến đón hắn. Đỗ Long lên xe rồi nói:
- Đêm nay tôi sẽ hành động cùng hai cô, có nhiệm vụ đặc biệt. Mục tiêu là nhà khách Thành ủy.
- Nhà khách Thành ủy?
Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết kinh ngạc nhìn nhau một cái. Đỗ Long nói:
- Đúng thế. Tôi muốn tặng một món quà lớn cho Phó chủ tịch tỉnh Chúc Hồng Kỳ của chúng ta, hơn nữa…tôi còn muốn ông ta trả lại một cách đầy đủ. Các cô học qua khóa học về đột nhập bí mật rồi chứ? Làm thế nào để đột nhập vào nhà khách Thành ủy đây? Các cô cứ suy nghĩ cho kĩ đi, lát nữa nói cho tôi biết kế hoạch của các cô.
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình biết rằng Đỗ Long không phải là đang nói đùa, hai cô bắt đầu suy nghĩ. Nhà khách Thành ủy nằm trong tòa nhà Thành ủy, là nơi tiếp đãi các lãnh đạo cao cấp nên việc bảo vệ càng nghiêm mật hơn so với bên ngoài. Việc muốn vô thanh vô tức mà đột nhập cũng là một thách thức khá lớn đối với Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết.
Nhưng việc này cũng không làm khó được hai mỹ nữ đã từng trải qua huấn luyện đặc biệt. Các cô dựa vào ấn tượng về tòa nhà Thành ủy trong đầu rồi nhanh chóng nghĩ ra một vài cách đột nhập. Khi hai cô nói cho Đỗ Long nghe, hai tay hắn nắm lấy tay các cô, nhìn thì như đang vuốt ve nhưng thực tế là đang âm thầm cảm nhận tinh thần các cô. Mỗi một cách các cô nói, Đỗ Long đều lần theo suy nghĩ của các cô, dự cảm xem nếu làm theo cách này thì sẽ xảy ra chuyện gì. Cuối cùng hắn cũng chọn được một cách - một cách vừa hiệu quả vừa an toàn.
/1403
|