Lời nói của Trang Bằng Cử không sai chút nào, nhưng sự cứng rắn chưa từng có trước đây trong biểu hiện bên ngoài của ông ta làm ai cũng thấy kinh ngạc, mọi người đều bất giác nhìn về phía Trang Bằng cử, trong làm thầm nghĩ:
- Người này hôm nay ăn phải gan hùm rồi sao? Dám chống đối cục trưởng Hàn như vậy?
Nghĩ lại, trong lòng mọi người lại ngộ ra vài điều. Trong quan trường, dám đối đầu với người có quyền lực nhất, nếu như không có bệ đỡ đằng sau tức là tự tìm đến cái chết. Trang Bằng Cử từ rùa thành mãnh hổ, hiển nhiên chắc chắn là tìm được chỗ dựa vững chắc, hoặc là nhận lệnh của một nhân vật lớn nào đó, nếu không hắn sao dám to gan như vậy?
Hàn Vĩ Quân nói:
- Nếu anh đã nhiệt tình như vậy, vậy thì giao vụ này cho anh đi. Đỗ Long cậu không cần lo nữa, trước tiên cậu làm tốt việc ở tổ điều tra hình sự đi, tránh có người nói ra nào vào sẽ không tốt…
Mọi người đều nghe ra ý tứ trong lời nói của Hàn Vĩ Quân. Nếu vụ này giao cho Trang Bằng Cử, có vẻ như không thuận cho lắm, Đỗ Long tìm được nhà đầu tư, không có duyên cớ chi lại bị người khác tranh mất công, nếu không tìm được nhà đầu tư, vụ này đến một cọng lông cũng chả làm được.
Đỗ Long lại không muốn kế hoạch của mình đổ xuống sông xuống bể, hắn nói:
- Cục trưởng Hàn, tôi thấy sự việc lần này nên để tôi và phó bí thư Trang cùng làm. Tỉ lệ xảy ra các vụ án giảm xuống mức thấp đối với sự chuyển biến tốt trong tình hình trị an xã hội là hết sức quan trọng, hơn nữa cũng không phải một bước là xong được ngay. Bây giờ bắt đầu làm, tới cuối năm mới có thể thấy được hiệu quả…
Hàn Vĩ Quân ngắt lời Đỗ Long, ông ta bóng gió:
- Đỗ Long, cậu nghi ngờ năng lực của Phó bí thư Trang sao? Yên tâm đi, việc này cứ giao cho Phó bí thư Trang đi. Phải rồi, lần trước cậu nói có thể giảm mức án xảy ra xuống mức 20% đúng không? Phó bí thư Trang có kinh nghiệm tuyên truyền phong phú hơn cậu, cuối năm nay có thể chí ít có thể hạ tỉ lệ xảy ra án xuống mức 30% không? Phó bí thư Trang, anh đừng làm mọi người thất vọng.
Hàn Vĩ Quân gần như không kiềm chế được cơn thịnh nộ, lời nói của ông ta tựa như lưỡi dao hướng về phía Trang Bằng Cử. Trang Bằng Cử cười khan nói:
- Phó cục trưởng Đỗ đã từng nói như vậy sao? Tỷ lệ xảy ra án không phải nói giảm xuống bao nhiêu thì sẽ giảm xuống bấy nhiêu, tôi chỉ có thể bảo đảm nếu kế hoạch có thể tiến hành thuận lợi, tỷ lệ xảy ra án sẽ có mức giảm nhất định… Còn phải dựa trên tình hình tập đoàn Long Hân đầu tư thuận lợi đúng lúc…
Tất cả mọi người thầm khinh bỉ, trong thời điểm này, khi mọi người đều gồng mình lên, Trang Bẳng Cử bị Hàn Vĩ Quân chèn ép đã lâu, lại có thể không có lấy chút trách nhiệm, đúng là con sâu làm rầu nồi canh.
Hàn Vĩ Quân dường như ý thức được đối thủ căn bản không uy hiếp, ông ta cười ha hả, nói:
- Vụ này hay để tôi làm đội trưởng đi, Phó bí thư Trang phụ trách thực thi cụ thể, Đỗ Long phụ trách bàn bạc với tập đoàn Long Hân, những vấn đề khác mọi người cùng họp thảo luận quyết định. Như vậy đi, giải tán, Đỗ Long, cậu đến phòng làm việc của tôi một chút.
Đỗ Long thầm bội phục thủ đoạn của Hàn Vĩ Quân, Trang Bằng Cử cuối cùng lại là tự đem đá đập lên chân mình, khổ sở làm chân sai việc, cuối cùng cũng chỉ có được chút lợi lộc bé tí teo.
Cuộc họp kết thúc Đỗ Long đến phòng làm việc của Hàn Vĩ Quân, sau khi gõ cửa bước vào trong phòng hắn hỏi:
- Cục trưởng Hàn, anh có dặn dò gì?
Hàn Vĩ Quân nói:
- Đỗ Long, Phó bí thư Trang chỉ là muốn góp ý với cậu, cậu đừng để bụng.
Hàn Vĩ Quân lại có thể nói giúp cho Trang Bằng Cử, Đỗ Long thầm cười lạnh, hắn làm vẻ mặt hổ thẹn nói:
- Phó bí thư Trang phê bình như vậy là rất đúng, về sau tôi sẽ chú ý, nhất định sẽ không tái phạm sai lầm trên.
Hàn Vĩ Quân khẽ nhíu mày, nói:
- Cậu đừng hiểu lầm, kỳ thực vụ việc này cậu cũng không có gì sai cả, cậu chỉ sai đúng một chỗ, là nên bàn bạc trước với tôi một chút, sau đó tôi mới quyết định đưa vụ này ra lúc nào, cậu làm như vậy làm tôi trở tay không kịp.
Đỗ Long cười khổ nói:
- Tôi lại không nghĩ nhiều như vậy, sau này mọi chuyện tôi sẽ hỏi ý kiến của Cục trưởng.
Sắc mặt Hàn Vĩ Quân hòa hoãn nói:
- Đỗ Long, cậu còn trẻ, còn nhiều việc vẫn chưa hiểu hết được, sau này nên trao đổi nhiều hơn, tôi sẽ chỉ cho cậu, vụ việc ngày hôm nay cậu đã hiểu rõ chưa?
Đỗ Long giả ngốc nói:
- Vẫn chưa hiểu rõ ạ, tôi thật là hồ đồ.
Hàn Vĩ Quân nói:
- Phó bí thư Trang bây giờ đã leo lên cành cao rồi, nói chuyện hành sự ắt sẽ không giống như trước kia… nghe nói gần đây Phó bí thư Trang rất thân thiết với cục trưởng Giang của cục công an châu Đức Hồng…
Đỗ Long giật mình, cực kỳ nghi ngờ câu nói vừa nghe thấy. Tuy rằng lần này là Hàn Vĩ Quân giữ vững được vị trí của mình, nhưng tin đồn gây bất lợi này cho ông ta lại lan truyền không ngừng. Đa phần mọi người đều cho rằng ông ta nhiều nhất chỉ có thể đảm nhiệm hết nhiệm kì năm sau, nên nhiều người trong cục đã nhắm đến chức cục trưởng ông ta đang giữ. Trang Bằng Cử bất thanh bất hưởng trước kia xem ra đã tìm cách móc nối với Giang Thượng Đức rồi, trong chốc lát đã trở nên ngạo mạn như vậy.
Hàn Vĩ Quân thấy bất lợi này là mối nguy với mình, liền xuống nước hòa nhã với Đỗ Long. Câu nói cuối cùng của Hàn Vĩ Quân hàm ý lại càng sâu sắc. Ông ta trước đây từng chịu sự sai khiến của Giang Thượng Đức gây khó dễ cho Đỗ Long, ông ta cũng biết Đỗ Long rất đề phòng điều này, chỉ một câu nói liền khơi mào thái độ thù địch của Đỗ Long với Trang Bằng Cử, đồng thời giũ sạch quan hệ với Giang Thượng Đức. Hiện giờ ông ta cũng sắp thành đồ bỏ đi, cũng không quản được bao nhiêu nữa, tạo mối quan hệ tốt với Đỗ Long tương lai sẽ tốt hơn nhiều.
Trong nháy mắt Đỗ Long đã nghĩ thông hết ngọn ngành, hắn cười ha hả:
- Thì ra là vậy, cái này cũng khó trách rồi… Cảm hơn cục trưởng Hàn đã chỉ bảo, bây giờ tôi nên làm thế nào đây?
Hàn Vĩ Quân nói:
- Cậu vốn không nhận mấy thứ vụn vặt, để tôi đem gánh nặng ném cho Trang Bằng Cử là xong rồi, ông ta chẳng qua cũng chỉ là được chút thơm lây mà thôi. Vụ việc này cần mau chóng triển khai đi, đến cuối năm nếu thật có thể giảm tỉ lệ xảy ra án thì tốt rồi.
Đỗ Long chắc chắn nói:
- Hiệu quả chắc chắn sẽ rất tốt…
Đỗ Long trở lại tổ hình sự, Chu Trường Giang tiến vào, y vui vẻ nói:
- Phó cục trưởng Đỗ, nghe nói lũ Phùng Thiên Hòa đã khai ra rồi, vụ án kia cùng cũng kết thúc rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Cái này thì có gì mà vui mừng chứ, xem cậu vui mừng đến vậy…
Chu Trường Giang nói:
- Vụ án giết người tuy đã được phá rồi, nhưng mọi người đều rất khó hiểu. Phó cục trưởng Đỗ, không biết anh sao lại nghi ngờ bọn người Phùng Thiên Hòa. Tổ phó Hoàng từng gặp qua lũ Phùng Thiên Hòa ít nhất cũng hơn mười lần, không nghi ngờ Phùng Thiên Hòa có vấn đề gì. Anh ấy vừa rồi còn đến tìm, muốn mời anh mở cuộc họp tổng kết vụ án này đấy.
Đỗ Long cười nói:
- Vậy cậu gọi điện thoại cho cậu ấy, nói rằng tôi muốn dạy bọn họ một bài học, tên là…gọi là “ Phân biệt nói dối như thế nào” đi.
Một lúc sau, Chu Trường Giang đến mời Đỗ Long ‘lên lớp’, chỉ thấy căn phòng họp nhỏ đã chật kín người, không chỉ tổ hình sự khu Tây đến mà cả mấy người Trần Chiết Bình cũng đến góp vui, nhưng không thấy Thẩm Băng Thanh. Chỉ có Thẩm Băng Thanh rõ hết mọi chuyện của Đỗ Long, lại không hợp với mọi người, nên lười nhác không tới nghe hắn nói khoác rồi.
- Nói dối là bản năng bẩm sinh của con người, lúc người ta nói dối, không trải qua huấn luyện đặc thù đều sẽ có một vài biểu hiện thiếu thận trọng. Nhờ quan sát kỹ lưỡng những biểu hiện này, những người có kinh nghiệm sẽ có thể phân biệt được đối phương nói thật hay nói dối. Tôi nghĩ người thật ra ai cũng có một vài kinh nghiệm, hôm nay tôi sẽ dạy mọi người một vài biện pháp phân biệt nói dối một cách tương đối hệ thống…
- Người này hôm nay ăn phải gan hùm rồi sao? Dám chống đối cục trưởng Hàn như vậy?
Nghĩ lại, trong lòng mọi người lại ngộ ra vài điều. Trong quan trường, dám đối đầu với người có quyền lực nhất, nếu như không có bệ đỡ đằng sau tức là tự tìm đến cái chết. Trang Bằng Cử từ rùa thành mãnh hổ, hiển nhiên chắc chắn là tìm được chỗ dựa vững chắc, hoặc là nhận lệnh của một nhân vật lớn nào đó, nếu không hắn sao dám to gan như vậy?
Hàn Vĩ Quân nói:
- Nếu anh đã nhiệt tình như vậy, vậy thì giao vụ này cho anh đi. Đỗ Long cậu không cần lo nữa, trước tiên cậu làm tốt việc ở tổ điều tra hình sự đi, tránh có người nói ra nào vào sẽ không tốt…
Mọi người đều nghe ra ý tứ trong lời nói của Hàn Vĩ Quân. Nếu vụ này giao cho Trang Bằng Cử, có vẻ như không thuận cho lắm, Đỗ Long tìm được nhà đầu tư, không có duyên cớ chi lại bị người khác tranh mất công, nếu không tìm được nhà đầu tư, vụ này đến một cọng lông cũng chả làm được.
Đỗ Long lại không muốn kế hoạch của mình đổ xuống sông xuống bể, hắn nói:
- Cục trưởng Hàn, tôi thấy sự việc lần này nên để tôi và phó bí thư Trang cùng làm. Tỉ lệ xảy ra các vụ án giảm xuống mức thấp đối với sự chuyển biến tốt trong tình hình trị an xã hội là hết sức quan trọng, hơn nữa cũng không phải một bước là xong được ngay. Bây giờ bắt đầu làm, tới cuối năm mới có thể thấy được hiệu quả…
Hàn Vĩ Quân ngắt lời Đỗ Long, ông ta bóng gió:
- Đỗ Long, cậu nghi ngờ năng lực của Phó bí thư Trang sao? Yên tâm đi, việc này cứ giao cho Phó bí thư Trang đi. Phải rồi, lần trước cậu nói có thể giảm mức án xảy ra xuống mức 20% đúng không? Phó bí thư Trang có kinh nghiệm tuyên truyền phong phú hơn cậu, cuối năm nay có thể chí ít có thể hạ tỉ lệ xảy ra án xuống mức 30% không? Phó bí thư Trang, anh đừng làm mọi người thất vọng.
Hàn Vĩ Quân gần như không kiềm chế được cơn thịnh nộ, lời nói của ông ta tựa như lưỡi dao hướng về phía Trang Bằng Cử. Trang Bằng Cử cười khan nói:
- Phó cục trưởng Đỗ đã từng nói như vậy sao? Tỷ lệ xảy ra án không phải nói giảm xuống bao nhiêu thì sẽ giảm xuống bấy nhiêu, tôi chỉ có thể bảo đảm nếu kế hoạch có thể tiến hành thuận lợi, tỷ lệ xảy ra án sẽ có mức giảm nhất định… Còn phải dựa trên tình hình tập đoàn Long Hân đầu tư thuận lợi đúng lúc…
Tất cả mọi người thầm khinh bỉ, trong thời điểm này, khi mọi người đều gồng mình lên, Trang Bẳng Cử bị Hàn Vĩ Quân chèn ép đã lâu, lại có thể không có lấy chút trách nhiệm, đúng là con sâu làm rầu nồi canh.
Hàn Vĩ Quân dường như ý thức được đối thủ căn bản không uy hiếp, ông ta cười ha hả, nói:
- Vụ này hay để tôi làm đội trưởng đi, Phó bí thư Trang phụ trách thực thi cụ thể, Đỗ Long phụ trách bàn bạc với tập đoàn Long Hân, những vấn đề khác mọi người cùng họp thảo luận quyết định. Như vậy đi, giải tán, Đỗ Long, cậu đến phòng làm việc của tôi một chút.
Đỗ Long thầm bội phục thủ đoạn của Hàn Vĩ Quân, Trang Bằng Cử cuối cùng lại là tự đem đá đập lên chân mình, khổ sở làm chân sai việc, cuối cùng cũng chỉ có được chút lợi lộc bé tí teo.
Cuộc họp kết thúc Đỗ Long đến phòng làm việc của Hàn Vĩ Quân, sau khi gõ cửa bước vào trong phòng hắn hỏi:
- Cục trưởng Hàn, anh có dặn dò gì?
Hàn Vĩ Quân nói:
- Đỗ Long, Phó bí thư Trang chỉ là muốn góp ý với cậu, cậu đừng để bụng.
Hàn Vĩ Quân lại có thể nói giúp cho Trang Bằng Cử, Đỗ Long thầm cười lạnh, hắn làm vẻ mặt hổ thẹn nói:
- Phó bí thư Trang phê bình như vậy là rất đúng, về sau tôi sẽ chú ý, nhất định sẽ không tái phạm sai lầm trên.
Hàn Vĩ Quân khẽ nhíu mày, nói:
- Cậu đừng hiểu lầm, kỳ thực vụ việc này cậu cũng không có gì sai cả, cậu chỉ sai đúng một chỗ, là nên bàn bạc trước với tôi một chút, sau đó tôi mới quyết định đưa vụ này ra lúc nào, cậu làm như vậy làm tôi trở tay không kịp.
Đỗ Long cười khổ nói:
- Tôi lại không nghĩ nhiều như vậy, sau này mọi chuyện tôi sẽ hỏi ý kiến của Cục trưởng.
Sắc mặt Hàn Vĩ Quân hòa hoãn nói:
- Đỗ Long, cậu còn trẻ, còn nhiều việc vẫn chưa hiểu hết được, sau này nên trao đổi nhiều hơn, tôi sẽ chỉ cho cậu, vụ việc ngày hôm nay cậu đã hiểu rõ chưa?
Đỗ Long giả ngốc nói:
- Vẫn chưa hiểu rõ ạ, tôi thật là hồ đồ.
Hàn Vĩ Quân nói:
- Phó bí thư Trang bây giờ đã leo lên cành cao rồi, nói chuyện hành sự ắt sẽ không giống như trước kia… nghe nói gần đây Phó bí thư Trang rất thân thiết với cục trưởng Giang của cục công an châu Đức Hồng…
Đỗ Long giật mình, cực kỳ nghi ngờ câu nói vừa nghe thấy. Tuy rằng lần này là Hàn Vĩ Quân giữ vững được vị trí của mình, nhưng tin đồn gây bất lợi này cho ông ta lại lan truyền không ngừng. Đa phần mọi người đều cho rằng ông ta nhiều nhất chỉ có thể đảm nhiệm hết nhiệm kì năm sau, nên nhiều người trong cục đã nhắm đến chức cục trưởng ông ta đang giữ. Trang Bằng Cử bất thanh bất hưởng trước kia xem ra đã tìm cách móc nối với Giang Thượng Đức rồi, trong chốc lát đã trở nên ngạo mạn như vậy.
Hàn Vĩ Quân thấy bất lợi này là mối nguy với mình, liền xuống nước hòa nhã với Đỗ Long. Câu nói cuối cùng của Hàn Vĩ Quân hàm ý lại càng sâu sắc. Ông ta trước đây từng chịu sự sai khiến của Giang Thượng Đức gây khó dễ cho Đỗ Long, ông ta cũng biết Đỗ Long rất đề phòng điều này, chỉ một câu nói liền khơi mào thái độ thù địch của Đỗ Long với Trang Bằng Cử, đồng thời giũ sạch quan hệ với Giang Thượng Đức. Hiện giờ ông ta cũng sắp thành đồ bỏ đi, cũng không quản được bao nhiêu nữa, tạo mối quan hệ tốt với Đỗ Long tương lai sẽ tốt hơn nhiều.
Trong nháy mắt Đỗ Long đã nghĩ thông hết ngọn ngành, hắn cười ha hả:
- Thì ra là vậy, cái này cũng khó trách rồi… Cảm hơn cục trưởng Hàn đã chỉ bảo, bây giờ tôi nên làm thế nào đây?
Hàn Vĩ Quân nói:
- Cậu vốn không nhận mấy thứ vụn vặt, để tôi đem gánh nặng ném cho Trang Bằng Cử là xong rồi, ông ta chẳng qua cũng chỉ là được chút thơm lây mà thôi. Vụ việc này cần mau chóng triển khai đi, đến cuối năm nếu thật có thể giảm tỉ lệ xảy ra án thì tốt rồi.
Đỗ Long chắc chắn nói:
- Hiệu quả chắc chắn sẽ rất tốt…
Đỗ Long trở lại tổ hình sự, Chu Trường Giang tiến vào, y vui vẻ nói:
- Phó cục trưởng Đỗ, nghe nói lũ Phùng Thiên Hòa đã khai ra rồi, vụ án kia cùng cũng kết thúc rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Cái này thì có gì mà vui mừng chứ, xem cậu vui mừng đến vậy…
Chu Trường Giang nói:
- Vụ án giết người tuy đã được phá rồi, nhưng mọi người đều rất khó hiểu. Phó cục trưởng Đỗ, không biết anh sao lại nghi ngờ bọn người Phùng Thiên Hòa. Tổ phó Hoàng từng gặp qua lũ Phùng Thiên Hòa ít nhất cũng hơn mười lần, không nghi ngờ Phùng Thiên Hòa có vấn đề gì. Anh ấy vừa rồi còn đến tìm, muốn mời anh mở cuộc họp tổng kết vụ án này đấy.
Đỗ Long cười nói:
- Vậy cậu gọi điện thoại cho cậu ấy, nói rằng tôi muốn dạy bọn họ một bài học, tên là…gọi là “ Phân biệt nói dối như thế nào” đi.
Một lúc sau, Chu Trường Giang đến mời Đỗ Long ‘lên lớp’, chỉ thấy căn phòng họp nhỏ đã chật kín người, không chỉ tổ hình sự khu Tây đến mà cả mấy người Trần Chiết Bình cũng đến góp vui, nhưng không thấy Thẩm Băng Thanh. Chỉ có Thẩm Băng Thanh rõ hết mọi chuyện của Đỗ Long, lại không hợp với mọi người, nên lười nhác không tới nghe hắn nói khoác rồi.
- Nói dối là bản năng bẩm sinh của con người, lúc người ta nói dối, không trải qua huấn luyện đặc thù đều sẽ có một vài biểu hiện thiếu thận trọng. Nhờ quan sát kỹ lưỡng những biểu hiện này, những người có kinh nghiệm sẽ có thể phân biệt được đối phương nói thật hay nói dối. Tôi nghĩ người thật ra ai cũng có một vài kinh nghiệm, hôm nay tôi sẽ dạy mọi người một vài biện pháp phân biệt nói dối một cách tương đối hệ thống…
/1403
|