Sáng sớm hôm sau cha mẹ Lý Dũng Hạo được đại đội hình sự Trần Chiết Binh giải thích nguyên nhân tử vong vủa Lý Dũng Hạo. Không có Triệu Hiểu Phượng bên cạnh châm ngòi nên cha mẹ Lý Dũng Hạo rất tin tưởng cảnh sát. Trần Chiết Binh phân tích rằng rất có thể trên đường đưa đến bệnh viện đã bị thương lần hai. Hơn nữa còn có một người cùng trên xe cùng Triệu Hiểu Phượng đưa Lý Dũng Hạo đến bệnh viện có miêu tả lại rằng trên đường đưa đến bệnh viện đột nhiên Lý Dũng Hạo chảy máu rất nhiều. Có khả năng thừa dịp mọi người không chú ý nên Triệu Hiểu Phượng đã đâm Lý Dũng Hạo một nhát nữa. Vì dù sao thì người cô ta đã dính rất nhiều máu rồi nên cơ bản là không có ai nghi ngờ.
Hiện tại đã khác rồi, chứng cứ và kết quả khám nghiệm tử thi phía cảnh sát, cùng với việc Triệu Hiểu Phượng mất tích đã khiến cha mẹ Lý Dũng Hạo mất đi sự tín nhiệm với Triệu Hiểu Phượng. Bởi vậy sau khi họ họ tận mắt nhìn thấy bằng chứng thì đã hoàn toàn tin theo cách nói của phía cảnh sát.
Hai người ôm đầu khóc lóc ầm vì sự bất hạnh của con mình. Họ không ngừng cầu xin phía cảnh sát mau chóng tìm được Triệu Hiểu Phượng, họ muốn hỏi cô ta tại sao lại đối xử với Lý Dũng Hạo như vậy. Nhà họ Lý đối xử với cô ta cũng không tệ mà!
Một vấn đề nữa cũng khiến Đỗ Long đau đầu. Từ hôm trước nhận được điện thoại của Cơ Dã Diệu Tử Đỗ Long đã rất hoang mang rồi, chỉ có điều lúc đó hắn còn có cuộc hẹn với Đường Lệ Phượng nên chưa điều tra được.
Sau khi tiễn hai người già đang đau buồn kia Đỗ Long lập tức đi vào bệnh viện thăm người đang nằm viện Dương Đa Quân.
Dương Đa Quân bị thương không nặng nhưng y là nghi phạm giết người vì thế được ở riêng một phòng đồng thời có cảnh sát trông chừng.
Tinh thần của y vẫn được tính là tốt, sau khi thấy Đỗ Long y nói:
- Vụ án diều tra thế nào rồi?
Đỗ Long đi đến liền mở còng tay cho y, nói:
- Đã điều tra rõ rồi, cậu vô tội, người là do Triệu Hiểu Phượng giết. Hiện tại Triệu Hiểu Phượng đang lẩn trốn. Sau khi vết thương của cậu được trị khỏi có thể quay về lớp học, tôi dang suy xét việc xin cho cậu bằng chứng nhận, chỉ cần được chứng nhận thì cậu sẽ trở thành anh hùng.
Dương Đa Quân thở phào nhẹ nhõm, y nói:
- Không phải là do tôi giết? Như vậy cũng tốt...Chuyện này là sao? Tôi và Triệu Hiểu Phượng không thù không oán, tại sao cô ta lại hại tôi?
Đỗ Long nói:
- Vấn đề này tôi cần phải hỏi cậu đấy? Cậu hãy nhớ lại xem gần đây có chuyện gì đặc biệt không?
Dương Đa Quân nghi ngờ nhớ lại, nghĩ một hồi lâu thì lắc đầu không biết mình đắc tội với thần thánh phương nào. Đỗ Long để y từ từ suy nghĩ sau đó nói với hai cảnh sát trông coi Dương Đa Quân:
- Các cậu vất vả rồi, có thể trở về được rồi.
Sau khi hai người kia đi Đỗ Long ngồi xuống bóc quýt cho Dương Đa Quân rồi nói:
- Cha mẹ cậu đâu? Không có ai chăm sóc cậu sao?
Dương Đa Quân nói:
- Có chứ, mẹ tôi vừa ra ngoài giúp tôi giặt tất rồi...
Lúc này Đỗ Long nghe thấy bên ngoài có người đang đi đến gần họ. Vốn dĩ hắn không để tâm nhưng tiếng bước chân đột nhiên dừng bên cửa sổ sau đó thì lùi về phía sau.trong lòng Đỗ Long liền hoài nghi mở trừng hai mắt đuổi theo người kia. Hắn chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc biến mất ở đầu bậc thang cách đo rất xa hơn nữa còn bị mấy bức tường che khuất tầm mắt nên không thể nhìn rõ được.
Đỗ Long thu hồi ánh mắt, trong lòng tính toán một chút, khi đưa quýt cho Dương Đa Quân hắn nói:
- Cậu thật sự không nhớ gì sao? Tôi đã tìm được một vài manh mối...
Dương Đa Quân vội hỏi:
- Manh mối gì thế?
Đỗ Long nói:
- Gần đây có ai đến tìm cậu để mua gì đó không?
Dương Đa Quân kinh ngạc nói:
- Việc này...Sao anh lại biết được?
Đỗ Long nói:
- Tôi có nguồn tin của riêng mình, cậu không muốn nói thì thôi vậy.
Dương Đa Quân cắn răng nói:
- Được rồi, chuyện này không liên quan chút nào đến anh, hơn nữa dựa vào mối quan hệ của chúng ta thì tôi cũng không nên giấu anh sự thật. Cách đây không lâu đúng là có người tìm đến muốn mua ngọc khí mà tổ tiên chúng tôi để lại. Tôi không đồng ý, người đó có đến tìm tôi mấy lần nữa nhưng thấy tôi kiên quyết không bán nên cũng đành bỏ đi. Lẽ nào họ không mua được liền làm bẫy hại tôi? Điều đó có phải là quá khoa trương rồi không? Vật đó cũng không đáng tiền, có nhất thiết phải hại chết một người như thế không?
Đỗ Long nói:
- Đấy là muốn bức cậu mà. Cậu thấy không đáng tiền nhưng họ lại thấy đáng tiền. Bọn họ đưa ra giá bao nhiêu?
Dương Đa Quân nói:
- Lần cuối họ ra giá 5 triệu, còn nói sẽ giúp tôi thăng chức. Tôi thấy quá hoang đường nên không đồng ý với họ. Nếu biết xảy ra chuyện như này thì tôi đã sớm đồng ý với giá 5 triệu rồi...
Đỗ Long nói:
- Vậy tại sao lúc đầu cậu lại nói là không có chuyện gì đặc biệt?
Dương Đa Quân cười khổ nói:
- Tôi nghĩ nhiều như vậy nhưng cũng chỉ nghĩ đến những việc như mình có đắc tội với ai không hay có cãi nhau với ai không...Đỗ Long những người đó thực sự là vì thứ kia mới làm như vậy sao?
Đỗ Long nói:
- Còn có thể là giả sao? Chắc chắn là bọn họ sẽ lật cả nhà cậu lên chỉ có điều cậu không biết mà thôi. Bọn họ không tìm được đồ, cậu lại không muốn bán nên chỉ có thể dùng cách này để đối phó với cậu. Bởi vì cậu là nghi phạm giết người, khi cậu bị bắt thì họ sẽ đến nói điều kiện với cậu, đến lúc đó cậu chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Dương Đa Quân giật mình gật đầu rồi vỗ đùi nói:
- Chẳng trách...
Đỗ Long giữ lấy bả vai Dương Đa Quân nói:
- Xem ra thứ kia rất quan trọng, cậu nhất định phải cất cho kĩ...Tuy nhiên kế sách đầu tiên của bọn họ không thàn công thì nhất định sẽ nghĩ ra kế khác, cậu nên cẩn thận.
Dương Đa Quân nhướn mày nói:
- Không có gì, tôi sẽ dán một tờ giấy trước cổng là tôi đồng ý bán với giá 10 triệu cộng với việc thăng quan nữa. Cho dù vật đó là bảo bối do tổ tiên để lại thì bấy nhiêu chắc cũng được rồi chứ?
Đỗ Long nhíu mày nói:
- Anh ba à, cậu cũng biết rằng tôi rất thích đồ cổ, không thì cậu đưa vật đó cho tôi xem trước được không? Có thể tôi sẽ đưa ra giá giúp cậu.
Dương Đa Quân sảng khoái nói:
- Được, chờ tôi xuất viện, tôi sẽ đưa vật đó cho anh xem.
Đỗ Long nói:
- Vậy cậu phải cẩn thận một chút. Làm không tốt bọn họ lại cướp thứ đó đi đấy.
Dương Đa Quân do dự một chút nói:
- Được rồi, vậy anh đi cùng tôi. Tôi để đồ ở ngân hàng, khi nào rảnh thì tôi và anh đến ngân hàng lấy về.
Đỗ Long nói:
- Được, vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi về đây.
Đỗ Long thuận tiện nhìn một chút Vương Hải Lượng. Anh ta vẫn nằm ở giường. Cơ thể anh ta không có vấn đề gì nữa, tuy tạm thời vẫn chưa tỉnh lại nhưng nói không chừng một ngày nào đó anh ta sẽ tỉnh lại.
Từ bệnh viện đi ra Đỗ Long nhìn quanh bốn phía rồi mới lái xe đi.
Trong góc bãi đỗ xe có một người chừng 50 tuổi ngồi ở vị trí tay lái chiếc Santana nói:
- Có thể ngồi dậy được rồi.
Một cô gái trẻ ngồi phía sau nhổm dậy nói:
- Ông nội, ông có cần thiết phải lo lắng như thế không?
Người phía trước bắt đầu lái ô tô nói:
- Tên tiểu tử kia giống như quỷ vậy, không cẩn thận thì không được...
Chiếc ô tô đó theo sát xe của Đỗ Long...
Hiện tại đã khác rồi, chứng cứ và kết quả khám nghiệm tử thi phía cảnh sát, cùng với việc Triệu Hiểu Phượng mất tích đã khiến cha mẹ Lý Dũng Hạo mất đi sự tín nhiệm với Triệu Hiểu Phượng. Bởi vậy sau khi họ họ tận mắt nhìn thấy bằng chứng thì đã hoàn toàn tin theo cách nói của phía cảnh sát.
Hai người ôm đầu khóc lóc ầm vì sự bất hạnh của con mình. Họ không ngừng cầu xin phía cảnh sát mau chóng tìm được Triệu Hiểu Phượng, họ muốn hỏi cô ta tại sao lại đối xử với Lý Dũng Hạo như vậy. Nhà họ Lý đối xử với cô ta cũng không tệ mà!
Một vấn đề nữa cũng khiến Đỗ Long đau đầu. Từ hôm trước nhận được điện thoại của Cơ Dã Diệu Tử Đỗ Long đã rất hoang mang rồi, chỉ có điều lúc đó hắn còn có cuộc hẹn với Đường Lệ Phượng nên chưa điều tra được.
Sau khi tiễn hai người già đang đau buồn kia Đỗ Long lập tức đi vào bệnh viện thăm người đang nằm viện Dương Đa Quân.
Dương Đa Quân bị thương không nặng nhưng y là nghi phạm giết người vì thế được ở riêng một phòng đồng thời có cảnh sát trông chừng.
Tinh thần của y vẫn được tính là tốt, sau khi thấy Đỗ Long y nói:
- Vụ án diều tra thế nào rồi?
Đỗ Long đi đến liền mở còng tay cho y, nói:
- Đã điều tra rõ rồi, cậu vô tội, người là do Triệu Hiểu Phượng giết. Hiện tại Triệu Hiểu Phượng đang lẩn trốn. Sau khi vết thương của cậu được trị khỏi có thể quay về lớp học, tôi dang suy xét việc xin cho cậu bằng chứng nhận, chỉ cần được chứng nhận thì cậu sẽ trở thành anh hùng.
Dương Đa Quân thở phào nhẹ nhõm, y nói:
- Không phải là do tôi giết? Như vậy cũng tốt...Chuyện này là sao? Tôi và Triệu Hiểu Phượng không thù không oán, tại sao cô ta lại hại tôi?
Đỗ Long nói:
- Vấn đề này tôi cần phải hỏi cậu đấy? Cậu hãy nhớ lại xem gần đây có chuyện gì đặc biệt không?
Dương Đa Quân nghi ngờ nhớ lại, nghĩ một hồi lâu thì lắc đầu không biết mình đắc tội với thần thánh phương nào. Đỗ Long để y từ từ suy nghĩ sau đó nói với hai cảnh sát trông coi Dương Đa Quân:
- Các cậu vất vả rồi, có thể trở về được rồi.
Sau khi hai người kia đi Đỗ Long ngồi xuống bóc quýt cho Dương Đa Quân rồi nói:
- Cha mẹ cậu đâu? Không có ai chăm sóc cậu sao?
Dương Đa Quân nói:
- Có chứ, mẹ tôi vừa ra ngoài giúp tôi giặt tất rồi...
Lúc này Đỗ Long nghe thấy bên ngoài có người đang đi đến gần họ. Vốn dĩ hắn không để tâm nhưng tiếng bước chân đột nhiên dừng bên cửa sổ sau đó thì lùi về phía sau.trong lòng Đỗ Long liền hoài nghi mở trừng hai mắt đuổi theo người kia. Hắn chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc biến mất ở đầu bậc thang cách đo rất xa hơn nữa còn bị mấy bức tường che khuất tầm mắt nên không thể nhìn rõ được.
Đỗ Long thu hồi ánh mắt, trong lòng tính toán một chút, khi đưa quýt cho Dương Đa Quân hắn nói:
- Cậu thật sự không nhớ gì sao? Tôi đã tìm được một vài manh mối...
Dương Đa Quân vội hỏi:
- Manh mối gì thế?
Đỗ Long nói:
- Gần đây có ai đến tìm cậu để mua gì đó không?
Dương Đa Quân kinh ngạc nói:
- Việc này...Sao anh lại biết được?
Đỗ Long nói:
- Tôi có nguồn tin của riêng mình, cậu không muốn nói thì thôi vậy.
Dương Đa Quân cắn răng nói:
- Được rồi, chuyện này không liên quan chút nào đến anh, hơn nữa dựa vào mối quan hệ của chúng ta thì tôi cũng không nên giấu anh sự thật. Cách đây không lâu đúng là có người tìm đến muốn mua ngọc khí mà tổ tiên chúng tôi để lại. Tôi không đồng ý, người đó có đến tìm tôi mấy lần nữa nhưng thấy tôi kiên quyết không bán nên cũng đành bỏ đi. Lẽ nào họ không mua được liền làm bẫy hại tôi? Điều đó có phải là quá khoa trương rồi không? Vật đó cũng không đáng tiền, có nhất thiết phải hại chết một người như thế không?
Đỗ Long nói:
- Đấy là muốn bức cậu mà. Cậu thấy không đáng tiền nhưng họ lại thấy đáng tiền. Bọn họ đưa ra giá bao nhiêu?
Dương Đa Quân nói:
- Lần cuối họ ra giá 5 triệu, còn nói sẽ giúp tôi thăng chức. Tôi thấy quá hoang đường nên không đồng ý với họ. Nếu biết xảy ra chuyện như này thì tôi đã sớm đồng ý với giá 5 triệu rồi...
Đỗ Long nói:
- Vậy tại sao lúc đầu cậu lại nói là không có chuyện gì đặc biệt?
Dương Đa Quân cười khổ nói:
- Tôi nghĩ nhiều như vậy nhưng cũng chỉ nghĩ đến những việc như mình có đắc tội với ai không hay có cãi nhau với ai không...Đỗ Long những người đó thực sự là vì thứ kia mới làm như vậy sao?
Đỗ Long nói:
- Còn có thể là giả sao? Chắc chắn là bọn họ sẽ lật cả nhà cậu lên chỉ có điều cậu không biết mà thôi. Bọn họ không tìm được đồ, cậu lại không muốn bán nên chỉ có thể dùng cách này để đối phó với cậu. Bởi vì cậu là nghi phạm giết người, khi cậu bị bắt thì họ sẽ đến nói điều kiện với cậu, đến lúc đó cậu chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Dương Đa Quân giật mình gật đầu rồi vỗ đùi nói:
- Chẳng trách...
Đỗ Long giữ lấy bả vai Dương Đa Quân nói:
- Xem ra thứ kia rất quan trọng, cậu nhất định phải cất cho kĩ...Tuy nhiên kế sách đầu tiên của bọn họ không thàn công thì nhất định sẽ nghĩ ra kế khác, cậu nên cẩn thận.
Dương Đa Quân nhướn mày nói:
- Không có gì, tôi sẽ dán một tờ giấy trước cổng là tôi đồng ý bán với giá 10 triệu cộng với việc thăng quan nữa. Cho dù vật đó là bảo bối do tổ tiên để lại thì bấy nhiêu chắc cũng được rồi chứ?
Đỗ Long nhíu mày nói:
- Anh ba à, cậu cũng biết rằng tôi rất thích đồ cổ, không thì cậu đưa vật đó cho tôi xem trước được không? Có thể tôi sẽ đưa ra giá giúp cậu.
Dương Đa Quân sảng khoái nói:
- Được, chờ tôi xuất viện, tôi sẽ đưa vật đó cho anh xem.
Đỗ Long nói:
- Vậy cậu phải cẩn thận một chút. Làm không tốt bọn họ lại cướp thứ đó đi đấy.
Dương Đa Quân do dự một chút nói:
- Được rồi, vậy anh đi cùng tôi. Tôi để đồ ở ngân hàng, khi nào rảnh thì tôi và anh đến ngân hàng lấy về.
Đỗ Long nói:
- Được, vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi về đây.
Đỗ Long thuận tiện nhìn một chút Vương Hải Lượng. Anh ta vẫn nằm ở giường. Cơ thể anh ta không có vấn đề gì nữa, tuy tạm thời vẫn chưa tỉnh lại nhưng nói không chừng một ngày nào đó anh ta sẽ tỉnh lại.
Từ bệnh viện đi ra Đỗ Long nhìn quanh bốn phía rồi mới lái xe đi.
Trong góc bãi đỗ xe có một người chừng 50 tuổi ngồi ở vị trí tay lái chiếc Santana nói:
- Có thể ngồi dậy được rồi.
Một cô gái trẻ ngồi phía sau nhổm dậy nói:
- Ông nội, ông có cần thiết phải lo lắng như thế không?
Người phía trước bắt đầu lái ô tô nói:
- Tên tiểu tử kia giống như quỷ vậy, không cẩn thận thì không được...
Chiếc ô tô đó theo sát xe của Đỗ Long...
/1403
|