Sau đó Điền Trung Thụ Hùng hết lần này đến lần khác dâng tặng bà ta cho người khác, khiến Cơ Dã Diệu Tử hiểu được rằng rất nhiều quan lại quyền quý nắm quyền lớn trong tay giống như Điền Trung Thụ Hùng đều là tay súng nhanh. Thậm chí rất nhiều người còn không đợi khai chiến, thì trước ma lực của Cơ Dã Diệu Tử đã rã binh. Duy có lần đó ba năm trước bị Đỗ Long cường bạo, Cơ Dã Diệu Tử mới biết cái gì gọi là đàn ông chân chính. Cơ thể rắn chắc giống như mỏ hàn đó không biết mệt mỏi tới lui ngang dọc trong cơ thể bà ta. Loại khoái cảm cực đỉnh vút tận trời xanh đó ghi lại dấu ấn rất sâu đậm trong lòng Cơ Dã Diệu Tử…
Cơ Dã Diệu Tử theo bản năng coi Đỗ Long là đối tượng trong mơ của mình. Đây đã không phải lần đầu Cơ Dã Diệu Tử nghe âm thanh chiến đấu ác liệt của phòng bên cạnh truyền đến. Chỉ với ngón tay bà ta rất khó khăn thõa mãn, cuối cùng Cơ Dã Diệu Tử tiếc nuối dùng khăn tắm lau khô người ngã lên giường ngây ngất. Đáng tiếc lần này đến Hoa Hạ không có mang cái dương vật bằng điện của Điền Trung Thụ Hùng tăng cho bà ta, bằng không thì có thể từ từ trị ngứa.
Đêm càng khuy, tiếng rên rỉ của phòng bên cạnh truyền đến càng ngày càng rõ. Cơ Dã Diệu Tử muốn bịt tai không nghe, nhưng lại không kìm được muốn nghe. Trằn trọc, lòng nóng như lửa đốt giống như chiên nấu trong nồi chảo. Mãi đến rạng sáng hơn 2h âm thanh đó mới chìm xuống sau một tiếng thét cao vút. Cơ Dã Diệu Tử thở phào lại có chút tiếc nuối, qua một hồi bà ta mới dần dần đi vào giấc ngủ.
Trước mắt trắng xóa một mãnh, Cơ Dã Diệu Tử mơ thấy mình bước bộ rất gian nan trong sa mạc. Ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống khắp nơi, Cơ Dã Diệu Tử mơ hồ cảm thấy không thể mở ra mắt ra được. Bà ta muốn giơ tay che ánh sáng, hai tay lại giống như mất đi kiểm soát. Bà ta quay đầu nhìn đôi tay của mình, chỉ thấy mình lại bị cột vào một cái thập giá.
Liền sau đó một người xuất hiện trước mặt Cơ Dã Diệu Tử là Đỗ Long! Hắn vẫn dáng vẻ đáng ghét của năm đó, mặt mang nụ cười xấu xa. Cơ Dã Diệu Tử hai mắt trợn tròn kinh hãi, há miệng…
Một bàn tay to lớn nắm lấy hai má của Cơ Dã Diệu Tử, cảm giác đó thật sự rất thật. Cơ Dã Diệu Tử đột nhiên chấn động tỉnh lại, chỉ thấy một người đàn ông đang nhéo cái miệng của mình, khom người nhìn bà ta. Trong căn phòng ánh đèn sáng choang, khó trách bà ta mơ thấy mình đang ở trong sa mạc.
Cơ Dã Diệu Tử đột nhiên giãy dụa, nhưng liền sau đó bà ta phát hiện tay chân của mình thành hình chữ đại, bị dây thừng cột vào bốn góc tường. Cơ Dã Diệu Tử giãy dụa trước dây thừng rắn chắc hoàn toàn là phí công.
Ánh mắt của Cơ Dã Diệu Tử dần dần khôi phục lại thị lực. Chỉ thấy người nhéo mặt mình, cúi người nhìn mình chính là Đỗ Long. Chỉ nghe Đỗ Long cười tủm tỉm nói:
- Điền Trung phu nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Cơ Dã Diệu Tử oán hận trừng mắt nhìn, Đỗ Long cười nói:
- Ba năm không gặp Điền Trung phu nhân xinh đẹp hơn xưa, thật là đáng mừng a.
Cơ Dã Diệu Tử vặn vẹo uốn éo cái mặt. Đỗ Long buông tay ra, Cơ Dã Diệu Tử oán hận nói:
- Cậu làm thế nào đến đây?
Đỗ Long cười nói:
- Lái xe đến. Với cấp bậc này của tôi chẳng lẽ còn muốn ngồi trực thăng đến à?
Cơ Dã Diệu Tự cười lạnh nói:
- Cậu biết tôi hỏi không phải cái này. Cậu làm thế nào biết tôi ở đây?
Đỗ Long vuốt nhẹ lên mặt Cơ Dã Diệu Tử nói:
- Cái này… bà đoán xem?
Cơ Dã Diệu Tử oán hận nói:
- Cậu là cảnh sát, cậu nữa đêm mò vào phòng tôi, đây là hành vi phạm tội nghiêm trọng! Biết pháp phạm pháp tội thêm một bậc!
Đỗ Long cười nói:
- Bà có thể hô lên. Chỉ cần bà hét một tiếng, tôi lập tức đi ngay!
Nói xong Đỗ Long nhéo một cái lên ngực Cơ Dã Diệu Tử. Cơ Dã Diệu Tử a một tiếng kinh hãi, lúc này mới phát hiện cơ thể của mình lại trần truồng. Không biết từ lúc nào bà ta đã bị Đỗ Long lột sạch.
Cơ Dã Diệu Tử phẫn nộ hét:
- Vô sĩ! Khốn khiếp! Thả tôi ra, trả đồ cho tôi!
Đỗ Long cười nói:
- Lần trước là bà cầu xin tôi, tôi mới cho các người cơ hội, thả các người đi. Tôi làm gì mà vô sĩ lưu manh hả? Lần này là tự bà mời đến nhà. Với tất cả việc bà làm đối với tôi trong mấy năm nay, tôi làm chuyện gì với bà cũng không xem là quá đáng. Bây giờ bà không phải vẫn rất mạnh sao? Bây giờ bà có thể nói cho tôi biết tại sao bà phải thiên tân vạn khổ muốn đổi ba tên đó về chứ?
Cơ Dã Diệu Tử cười lạnh nói:
- Tôi sẽ không nói với cậu. Cậu đừng lãng phí thời gian nữa.
Đỗ Long nhanh chóng nhận được tình báo mà mình muốn biết từ chỗ Cơ Dã Diệu Tử. Gần giống với tình hình hắn dự đoán. Mục đích Cơ Dã Diệu Tử đích thân đến dùng cách bắt cóc đổi người cứu bọn người Tiểu Tam Dương Tử, có hai cái. Một trong đó là bà ta muốn tra rõ bọn người Tiểu Tam Dương Tử là làm thế nào bị bắt. Rốt cuộc là ai tiết lộ tin tức ra ngoài. Cơ Dã Diệu Tử còn có một kế hoạch, kế hoạch này mới là mục đích chủ yếu của Cơ Dã Diệu Tử.
Trong tay Điền Trung Thụ Hùng có một miếng Bát Tiên Ngọc Điệp, là miếngHà tiên cô, không biết làm thế nào rơi vào tay Điền Trung Thụ Hùng. Miếng Bát Tiên Ngọc Điệp đó bà ta cũng chỉ xem qua một lần, Đỗ Long lập tức đã ghi nhớ đượchình ảnh của Ngọc Điệp đó.
Đỗ Long dùng tay vuốt ve lên ngực của Cơ Dã Diệu Tử, hắn nói:
- Không nói thì thôi. Dù sao tôi thật sự cũng không cảm thấy hứng thú. Đợi lát nữa gọi điện cho Cục An ninh Quốc gia, bọn họ nhất định sẽ rất có hứng thú.
Cơ Dã Diệu Tử con mắt đảo vòng, tự nhiên cười nói:
- Phó cục trưởng Long, cậu vốn là người thương hoa tiếc ngọc, cậu sẽ không tàn nhẫn với tôi như vậy chứ?
Đỗ Long cười nói:
- Vậy phải xem là hoa gì. Hoa trồng là phải yêu quý, hoa dại thì khó nói lắm.
Cơ Dã Diệu Tử bị Đỗ Long mò mẫm cả người, ngứa ngáy bà ta nói:
- Phó cục trưởng Đỗ, cậu không hổ danh là cảnh sát Hoa Hạ mà tôi xem trọng nhất. Nếu rơi vào tay cậu, tôi chỉ biết nhận thua. Nhưng Phó cục trưởng Đỗ nếu muốn đưa tôi cho Cục An ninh Quốc gia, thì sẽ không lột sạch quần áo của tôi trói tôi ở đây. Cục trưởng Đỗ có phải định giống lần đó lén lút thả tôi đi ah.
Đỗ Long cười nói:
- Bà quả nhiên thông minh. Tôi đưa bà cho Cục An ninh Quốc gia đối với tôi không có lợi ích gì, bà sẽ tiết lộ ra rất nhiều bí mật của tôi. Ngoài ra ông chồng bất lực của bà sẽ phái rất nhiều người đến cứu bà, sẽ tạo nên quấy nhiễu cực lớn cho xã hội hài hòa của chúng tôi. Nhưng lần này hình như bà không có bao nhiêu điều kiện có thể lấy ra để khiến tôi thả bà đi.
Cơ Dã Diệu Tử biết ý của Đỗ Long. Lần trước là bà và con gái Điền Trung Phương Tử cùng hầu hạ Đỗ Long, lần này thì một mình bà. Đỗ Long rõ ràng cảm thấy không có lời.
Cơ Dã Diệu Tử thầm cân nhắc trong lòng, nói:
- Vậy cậu nói đi, cậu muốn thế nào mới chịu thả tôi?
Đỗ Long nói:
- Vậy phải xem bà rồi. Nếu bà không ngoan ngoãn, tôi tặng bà cho Batman. Ông ta đối với bà chính là thèm nhỏ giãi đấy.
Cơ Dã Diệu Tử nhớ tới cuộn băng ghi hình mấy người Tiểu Tam Dương Tử bị dạy dỗ, trong lòng bất giác trầm xuống, bà ta tự nhiên cười nói:
- Phó cục trưởng Đỗ lại đùa với tôi rồi, Batman đó không phải chính là cậu sao? Nếu có thời gian tôi hầu hạ cậu mấy ngày cũng chưa hẳn là không thể. Đáng tiếc sáng sớm ngày mai người của tôi nếu không nhìn thấy tôi sẽ loạn thành một đám, vậy thì đi ngược lại với mục đích ban đầu của Phó cục trưởng Đỗ. Chi bằng thế này, tôi biết rất nhiều cách chơi, tối nay sẽ hết mình hầu hạ quân tử, phục vụ Cục trưởng Đỗ thật tốt, tuyệt đối sẽ làm cậu hài lòng.
Cơ Dã Diệu Tử theo bản năng coi Đỗ Long là đối tượng trong mơ của mình. Đây đã không phải lần đầu Cơ Dã Diệu Tử nghe âm thanh chiến đấu ác liệt của phòng bên cạnh truyền đến. Chỉ với ngón tay bà ta rất khó khăn thõa mãn, cuối cùng Cơ Dã Diệu Tử tiếc nuối dùng khăn tắm lau khô người ngã lên giường ngây ngất. Đáng tiếc lần này đến Hoa Hạ không có mang cái dương vật bằng điện của Điền Trung Thụ Hùng tăng cho bà ta, bằng không thì có thể từ từ trị ngứa.
Đêm càng khuy, tiếng rên rỉ của phòng bên cạnh truyền đến càng ngày càng rõ. Cơ Dã Diệu Tử muốn bịt tai không nghe, nhưng lại không kìm được muốn nghe. Trằn trọc, lòng nóng như lửa đốt giống như chiên nấu trong nồi chảo. Mãi đến rạng sáng hơn 2h âm thanh đó mới chìm xuống sau một tiếng thét cao vút. Cơ Dã Diệu Tử thở phào lại có chút tiếc nuối, qua một hồi bà ta mới dần dần đi vào giấc ngủ.
Trước mắt trắng xóa một mãnh, Cơ Dã Diệu Tử mơ thấy mình bước bộ rất gian nan trong sa mạc. Ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống khắp nơi, Cơ Dã Diệu Tử mơ hồ cảm thấy không thể mở ra mắt ra được. Bà ta muốn giơ tay che ánh sáng, hai tay lại giống như mất đi kiểm soát. Bà ta quay đầu nhìn đôi tay của mình, chỉ thấy mình lại bị cột vào một cái thập giá.
Liền sau đó một người xuất hiện trước mặt Cơ Dã Diệu Tử là Đỗ Long! Hắn vẫn dáng vẻ đáng ghét của năm đó, mặt mang nụ cười xấu xa. Cơ Dã Diệu Tử hai mắt trợn tròn kinh hãi, há miệng…
Một bàn tay to lớn nắm lấy hai má của Cơ Dã Diệu Tử, cảm giác đó thật sự rất thật. Cơ Dã Diệu Tử đột nhiên chấn động tỉnh lại, chỉ thấy một người đàn ông đang nhéo cái miệng của mình, khom người nhìn bà ta. Trong căn phòng ánh đèn sáng choang, khó trách bà ta mơ thấy mình đang ở trong sa mạc.
Cơ Dã Diệu Tử đột nhiên giãy dụa, nhưng liền sau đó bà ta phát hiện tay chân của mình thành hình chữ đại, bị dây thừng cột vào bốn góc tường. Cơ Dã Diệu Tử giãy dụa trước dây thừng rắn chắc hoàn toàn là phí công.
Ánh mắt của Cơ Dã Diệu Tử dần dần khôi phục lại thị lực. Chỉ thấy người nhéo mặt mình, cúi người nhìn mình chính là Đỗ Long. Chỉ nghe Đỗ Long cười tủm tỉm nói:
- Điền Trung phu nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Cơ Dã Diệu Tử oán hận trừng mắt nhìn, Đỗ Long cười nói:
- Ba năm không gặp Điền Trung phu nhân xinh đẹp hơn xưa, thật là đáng mừng a.
Cơ Dã Diệu Tử vặn vẹo uốn éo cái mặt. Đỗ Long buông tay ra, Cơ Dã Diệu Tử oán hận nói:
- Cậu làm thế nào đến đây?
Đỗ Long cười nói:
- Lái xe đến. Với cấp bậc này của tôi chẳng lẽ còn muốn ngồi trực thăng đến à?
Cơ Dã Diệu Tự cười lạnh nói:
- Cậu biết tôi hỏi không phải cái này. Cậu làm thế nào biết tôi ở đây?
Đỗ Long vuốt nhẹ lên mặt Cơ Dã Diệu Tử nói:
- Cái này… bà đoán xem?
Cơ Dã Diệu Tử oán hận nói:
- Cậu là cảnh sát, cậu nữa đêm mò vào phòng tôi, đây là hành vi phạm tội nghiêm trọng! Biết pháp phạm pháp tội thêm một bậc!
Đỗ Long cười nói:
- Bà có thể hô lên. Chỉ cần bà hét một tiếng, tôi lập tức đi ngay!
Nói xong Đỗ Long nhéo một cái lên ngực Cơ Dã Diệu Tử. Cơ Dã Diệu Tử a một tiếng kinh hãi, lúc này mới phát hiện cơ thể của mình lại trần truồng. Không biết từ lúc nào bà ta đã bị Đỗ Long lột sạch.
Cơ Dã Diệu Tử phẫn nộ hét:
- Vô sĩ! Khốn khiếp! Thả tôi ra, trả đồ cho tôi!
Đỗ Long cười nói:
- Lần trước là bà cầu xin tôi, tôi mới cho các người cơ hội, thả các người đi. Tôi làm gì mà vô sĩ lưu manh hả? Lần này là tự bà mời đến nhà. Với tất cả việc bà làm đối với tôi trong mấy năm nay, tôi làm chuyện gì với bà cũng không xem là quá đáng. Bây giờ bà không phải vẫn rất mạnh sao? Bây giờ bà có thể nói cho tôi biết tại sao bà phải thiên tân vạn khổ muốn đổi ba tên đó về chứ?
Cơ Dã Diệu Tử cười lạnh nói:
- Tôi sẽ không nói với cậu. Cậu đừng lãng phí thời gian nữa.
Đỗ Long nhanh chóng nhận được tình báo mà mình muốn biết từ chỗ Cơ Dã Diệu Tử. Gần giống với tình hình hắn dự đoán. Mục đích Cơ Dã Diệu Tử đích thân đến dùng cách bắt cóc đổi người cứu bọn người Tiểu Tam Dương Tử, có hai cái. Một trong đó là bà ta muốn tra rõ bọn người Tiểu Tam Dương Tử là làm thế nào bị bắt. Rốt cuộc là ai tiết lộ tin tức ra ngoài. Cơ Dã Diệu Tử còn có một kế hoạch, kế hoạch này mới là mục đích chủ yếu của Cơ Dã Diệu Tử.
Trong tay Điền Trung Thụ Hùng có một miếng Bát Tiên Ngọc Điệp, là miếngHà tiên cô, không biết làm thế nào rơi vào tay Điền Trung Thụ Hùng. Miếng Bát Tiên Ngọc Điệp đó bà ta cũng chỉ xem qua một lần, Đỗ Long lập tức đã ghi nhớ đượchình ảnh của Ngọc Điệp đó.
Đỗ Long dùng tay vuốt ve lên ngực của Cơ Dã Diệu Tử, hắn nói:
- Không nói thì thôi. Dù sao tôi thật sự cũng không cảm thấy hứng thú. Đợi lát nữa gọi điện cho Cục An ninh Quốc gia, bọn họ nhất định sẽ rất có hứng thú.
Cơ Dã Diệu Tử con mắt đảo vòng, tự nhiên cười nói:
- Phó cục trưởng Long, cậu vốn là người thương hoa tiếc ngọc, cậu sẽ không tàn nhẫn với tôi như vậy chứ?
Đỗ Long cười nói:
- Vậy phải xem là hoa gì. Hoa trồng là phải yêu quý, hoa dại thì khó nói lắm.
Cơ Dã Diệu Tử bị Đỗ Long mò mẫm cả người, ngứa ngáy bà ta nói:
- Phó cục trưởng Đỗ, cậu không hổ danh là cảnh sát Hoa Hạ mà tôi xem trọng nhất. Nếu rơi vào tay cậu, tôi chỉ biết nhận thua. Nhưng Phó cục trưởng Đỗ nếu muốn đưa tôi cho Cục An ninh Quốc gia, thì sẽ không lột sạch quần áo của tôi trói tôi ở đây. Cục trưởng Đỗ có phải định giống lần đó lén lút thả tôi đi ah.
Đỗ Long cười nói:
- Bà quả nhiên thông minh. Tôi đưa bà cho Cục An ninh Quốc gia đối với tôi không có lợi ích gì, bà sẽ tiết lộ ra rất nhiều bí mật của tôi. Ngoài ra ông chồng bất lực của bà sẽ phái rất nhiều người đến cứu bà, sẽ tạo nên quấy nhiễu cực lớn cho xã hội hài hòa của chúng tôi. Nhưng lần này hình như bà không có bao nhiêu điều kiện có thể lấy ra để khiến tôi thả bà đi.
Cơ Dã Diệu Tử biết ý của Đỗ Long. Lần trước là bà và con gái Điền Trung Phương Tử cùng hầu hạ Đỗ Long, lần này thì một mình bà. Đỗ Long rõ ràng cảm thấy không có lời.
Cơ Dã Diệu Tử thầm cân nhắc trong lòng, nói:
- Vậy cậu nói đi, cậu muốn thế nào mới chịu thả tôi?
Đỗ Long nói:
- Vậy phải xem bà rồi. Nếu bà không ngoan ngoãn, tôi tặng bà cho Batman. Ông ta đối với bà chính là thèm nhỏ giãi đấy.
Cơ Dã Diệu Tử nhớ tới cuộn băng ghi hình mấy người Tiểu Tam Dương Tử bị dạy dỗ, trong lòng bất giác trầm xuống, bà ta tự nhiên cười nói:
- Phó cục trưởng Đỗ lại đùa với tôi rồi, Batman đó không phải chính là cậu sao? Nếu có thời gian tôi hầu hạ cậu mấy ngày cũng chưa hẳn là không thể. Đáng tiếc sáng sớm ngày mai người của tôi nếu không nhìn thấy tôi sẽ loạn thành một đám, vậy thì đi ngược lại với mục đích ban đầu của Phó cục trưởng Đỗ. Chi bằng thế này, tôi biết rất nhiều cách chơi, tối nay sẽ hết mình hầu hạ quân tử, phục vụ Cục trưởng Đỗ thật tốt, tuyệt đối sẽ làm cậu hài lòng.
/1403
|