Tổng thể việc tiếp đón công tác của Tô Linh Vân căn bản là do Đường Lệ Phượng trợ thủ. Đỗ Long mạo hiểm lén lút ở lại hộ tống Tô Linh Vân vài ngày. Trong tay chất đầy một đống công việc phải xử lý. Lý Văn Quân chỉ có thể thay hắn nắm bắt tổng thể, không cách nào giúp hắn kí kết công văn giấy tờ, hay phát ngôn trong các cuộc họp và vân vân.
Thẩm Băng Thanh bưng một chồng văn kiện đi vào văn phòng Đỗ Long. Thấy hắn đang vùi đầu vào công việc, nói:
- Tối nay mọi người nói cùng nhau đi ăn lẩu, anh thấy thế nào?
Đỗ Long ngẩng đầu nhìn Băng Thanh một cái, nói:
- Có những ai vậy, tôi không biết có rảnh rỗi không.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Anh thế này gọi là tự gây nghiệt vào thân. Anh hoàn toàn có năng lực làm Hoa Hoa Công tử. Tội gì còn tới đây làm việc?
Đỗ Long nói:
- Vì nhân dân phục vụ và hưởng thụ cuộc sống không hề mâu thuẫn... Được rồi, tôi sẽ ráng sức tranh thủ chút thời gian để đi.
Thẩm Băng Thanh thấy hắn bận bịu đến không ngắc đầu lên nổi, nói:
- Vấn đề là anh hưởng thụ cuộc sống riêng tư của người ta quá nhiều, đã ảnh hưởng đến công việc rồi. Anh thấy thế này có được không? Anh đem con dấu giao cho tôi, lúc nào rảnh dỗi tôi giúp anh kí tên văn kiện và những công văn khác.
Đỗ Long ngẩng đầu lên ngạc nhiên nói:
- Cậu chịu giúp tôi sao? Ừ, đây là cách rất hay, tôi tin vào năng lực của cậu, nhưng nét chữ này...
Thẩm Băng Thanh nói:
- Bút tích luyện viết hai ngày cũng không khác nhau mấy.
Đỗ Long phấn chấn đứng dựng dậy, nói:
- Băng Thanh, cậu đúng là huynh đệ tốt, nào nào, thẩm cục trưởng mời ngồi, để tôi xem khí chất đủ chưa nào.
Thẩm Băng Thanh liếc mắt nhìn hắn, cũng đi đến đặt mông ngồi xuống thật, cậu ta nói:
- Làm lãnh đạo có gì khó khăn nào, kéo một kẻ ngốc nghếch đều có thể ngồi vào vị trí này, khác biệt ở chỗ có thể làm nên trò trống gì không.
Đỗ Long vịn bả vai Băng Thanh, cười nói:
- Đúng vậy đúng vậy, cậu quả thật rất có kiểu cách. Đây có giấy trắng, cậu thử mô phỏng lại chữ kí của tôi xem nào.
Thẩm Băng Thanh cầm bút qua loa vài chữ. Đỗ Long vừa xem một cái đã tấm tắc tán dương, hắn nói:
- Băng Thanh, có phải cậu đã bắt chước một thời gian dài không? Rất giống đấy, duy nhất có khác biệt khá lớn ở nét móc câu nằm trên chữ Long, còn lộ chút khí phách.
Dưới sự chỉ dạy của Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh viết đến lần thứ mười thì đã giống nhau như đúc. Trừ phi là chuyên gia về bút kí, nếu không người bình thường căn bản không có cách nào phân biệt.
Đỗ Long hài lòng vỗ vai Thẩm Băng Thanh, nói:
- Rất tốt, không hổ là trợ thủ đắc lực của tôi. Xem ra tôi càng ngày càng không thể dời xa cậu được rồi. Sau này bất luận bị điều đi đâu, tôi nhất định phải đem cậu đi cùng, phản đối vô hiệu...
Đỗ Long chỉ vào hai chồng văn kiện bên cạnh một cao một thấp, nói:
- Chồng cao này gửi gắm lại cho cậu, vì bữa lẩu tối nay, vì tình hữu nghị thiên trường địa cửu của chúng ta, cậu phải cố lên!
Thẩm Băng Thanh cau mày nói:
- Anh không dùng cái bộ dạng ngon ngọt này được không? Đây rõ ràng là áp bức bóc lột mà, còn nói là huynh đệ, anh lại định đi hộ tống Tô Linh Vân chứ gì? Đúng là kẻ thấy sắc vong nghĩa!
Đỗ Long cười ha ha nói:
- Huynh đệ như tay chân, nó chắc chắn phải dùng đến hàng ngày. phụ nữ như quần áo, cũng phải mặc hàng ngày, không nói với cậu nữa, hôm nay Tô Linh Vân và Đường Lệ Phượng hẹn cùng nhau đi tắm suối nước nóng, ha ha, đây là cơ hội tốt để thưởng thức mỹ nhân...
Đỗ Long dương dương tự đắc đi ra. Thẩm Băng Thanh có chút buồn bực nhìn hắn. Dời đống văn kiện đi ra, nói:
- Tôi cũng không giám ngồi ở đây thay anh kí tên, cái anh này, càng ngày càng chẳng ra sao. Cẩn thận ngày nào đó tôi vạch tội anh trước Ủy ban Kỷ luật đấy.
Đỗ Long quay người cười:
- Cậu sẽ không làm đâu, chúng ta là anh em tốt mà... Có việc gì hay tôi sẽ không quên cậu đâu. Nói cho cậu biết, sang năm qua Tết, trong tỉnh sẽ cử người đến làm một chuyên đề tin vắn cho chúng ta. Đây là phần thưởng cho chiến tích trong phương diện giảm thiểu vụ án và nâng cao tỉ lệ phá án của chúng ta nửa năm nay. Hàn Ỷ Huyên đã đồng ý rồi, đến lúc đó tôi sẽ bảo cô ấy cho cậu xuất hiện trước ống kính nhiều hơn.
Thẩm Băng Thanh tinh thần chấn động, nói:
- Thật không? Bây giờ cô ấy không bài xích anh nữa à? Lại một mĩ nữ nữa gặp nguy hiểm rồi.
Đỗ Long liếc mắt nói:
- Ba năm rồi, có chịu tổn thương lớn hơn cũng đều từ từ hóa giải. Huống chi cô ấy lại chẳng chịu chút tổn thương tâm hồn nào. Nếu hồi ức lại đoạn thời gian đã trải qua, nói không chừng cô ấy đã ở lại Lỗ Tây không chịu dời đi ý chứ. Lúc đó tôi mới đau đầu hơn, được rồi, không nói nữa, còn không đi thì hai đại mỹ nữ kia tắm xong hết rồi.
Đỗ Long vội vàng mà đi, Thẩm Băng Thanh bê đống công văn kia về phòng làm việc của mình. Nhưng cũng không giúp Đỗ Long kí kết ngay, cậu ta cầm bút trong tay xoay qua xoay lại. Một lúc lâu sau, trên mặt mới hiện lên chút nét cười thản nhiên...
Đỗ Long kịp thời vượt lên cùng xe các nàng. Thấy hắn đuổi theo, Đường Lệ Phượng bóp còi ra hiệu. Đỗ Long liền vượt tới, sau đó đèn xe cảnh sát bật sáng rú còi ầm ĩ, khiến xe Đường Lệ Phượng chạy như bay về trước.
Đạt được mục đích, Đỗ Long dừng xe lại. Đường Lệ Phượng vừa xuống xe liền húc đầu trách mắng:
- Cái thằng này, muốn làm gì vậy, trong khi không làm nhiệm vụ không được sử dụng còi cảnh sát cậu biết không hả?
Đỗ Long cười nói:
- Hộ tống lãnh đạo và nhà đầu tư tôn kính, còi cảnh sát sẽ không bị người ta kiểm tra chứ? Chị à, chị cũng đừng có tố cáo em đấy.
Đường Lệ Phượng lắc lắc đầu, nói với Tô Linh Vân đang xuống xe:
- Cô xem thằng bé này, nghịch ngợm không còn cách nào trị được rồi.
Tô Linh Vân cười nói:
- Đây không phải là nghịch ngợm, mà là yên tâm có chỗ dựa. Có Đường Thị trưởng chiếu cố anh ta mà.
Đường Lệ Phượng lắc đầu nói:
- Tôi mới không phải ô dù cho cậu ta. Cậu ta một khi xảy ra vấn đề gì, tôi sẽ vì đại nghĩa diệt thân!
Đỗ Long vỗ vỗ ngực, làm ra bộ dạng sợ hãi, sau đó nói:
- Bà chị, thằng em sẽ không để bà chị cơ hội phải lựa chọn tàn khốc này đâu. Chị cứ yên tâm đi.
Đường Lệ Phượng nói:
- Thật không? Cậu hôm nay rảnh rỗi quá nhỉ? Nếu như bộ công an có chuyện gấp thì làm thế nào?
- Chị à, chị khỏi phải lo thay em. Em làm việc có chừng mực đấy, dưới sự thống lĩnh của em, tỉ lệ gây án trong thành phố Lỗ Tây gần đây giảm đi khá nhiều. Về cơ bản không xuất hiện vụ án tội hình lớn nào cả. Em sắp không có việc gì để làm đây.
Đường Lệ Phượng cười nói:
- Ừ, tôi quả thực nghe được gần đây trị an tốt lên rất nhiều. Có điều cậu đừng có kiêu căng, tiếp tục vững chắc công tác. Hôm nay bỏ qua, sau này đừng có tự ý dời cương vị công tác nữa biết chưa.
Đỗ Long cười hì hì gật đầu, nói:
- Chúng ta mau vào thôi, đầu ngón chân em đông cứng hết rồi.
Đường Lệ Phượng cười nói với Tô Linh Vân:
- Chủ tịch Tô, chúng ta vào thôi, đừng để ý đến nó.
Tô Linh Vân liếc nhìn Đỗ Long một cái, dường như có chút nghi hoặc, sau đó bước theo Đường Lệ Phượng.
Làng du lịch suối nước nóng mấy người Đỗ Long đến đã sớm hoạt động nhiều năm. Nhưng vì kinh doanh không tốt, cho nên sinh lời một mạch không khả quan. Hiện tại Đường Lệ Phượng bừng bừng hùng tâm muốn vực dậy du lịch của thành phố Lỗ Tây. Chính là muốn tổng hòa tất cả tài nguyên du lịch có tiềm năng của nơi này. Chủ của suối nước nóng này không muốn làm nữa, Đường Lệ Phượng hôm nay là đem theo Tô Linh Vân đến xem địa thế.
Chủ của suối nước nóng muốn đem bán nó với cái giá tốt. Cho nên đã đặc biệt làm lại vệ sinh. Hơn nữa không kinh doanh với bên ngoài. Cho nên tình hình vệ sinh trong làng du lịch suối nước nóng không tồi. Cũng không có người tạp vụ nào mấy. Phó chủ tịch Huyện cùng với nhà đầu tư xinh đẹp đến tắm suối nước nóng. Mấy vệ sỹ tháp tùng đều tự giác tránh đi. Duy chỉ có Đỗ đại Cục trưởng không chút hiềm nghi trút bỏ chỉ còn mặc một chiếc quần đùi, còn cố ý khởi động trên bờ suối. Sau khi thỏa thuê phô bày thân thể mới bùm một tiếng nhảy tõm trong nước.
- Cái thằng này...
Đường Lệ Phượng lắc đầu, nói với Tô Linh Vân:
- Chủ tịch Tô, Đỗ Long, cái thằng bé nghịch ngợm này, cô đừng trách móc nhé.
Tô Linh Vân cười nói:
- Tính cách hắn rộng rãi, rất tốt mà...
Hai người trò chuyện vui vẻ, trong lòng đều hiện lên thân hình Đỗ Long vừa rồi. Tên này thân thể cũng không tồi, chẳng trách lại thích thể hiện như vậy...
Lúc này bỗng giật mình ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy có người tiếp cận từ dưới nước. Hai người lấy lại tinh thần, tập trung nhìn vào, chỉ thấy Đỗ Long đã lặn từ trong nước đến trước mặt bọn họ...
Thẩm Băng Thanh bưng một chồng văn kiện đi vào văn phòng Đỗ Long. Thấy hắn đang vùi đầu vào công việc, nói:
- Tối nay mọi người nói cùng nhau đi ăn lẩu, anh thấy thế nào?
Đỗ Long ngẩng đầu nhìn Băng Thanh một cái, nói:
- Có những ai vậy, tôi không biết có rảnh rỗi không.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Anh thế này gọi là tự gây nghiệt vào thân. Anh hoàn toàn có năng lực làm Hoa Hoa Công tử. Tội gì còn tới đây làm việc?
Đỗ Long nói:
- Vì nhân dân phục vụ và hưởng thụ cuộc sống không hề mâu thuẫn... Được rồi, tôi sẽ ráng sức tranh thủ chút thời gian để đi.
Thẩm Băng Thanh thấy hắn bận bịu đến không ngắc đầu lên nổi, nói:
- Vấn đề là anh hưởng thụ cuộc sống riêng tư của người ta quá nhiều, đã ảnh hưởng đến công việc rồi. Anh thấy thế này có được không? Anh đem con dấu giao cho tôi, lúc nào rảnh dỗi tôi giúp anh kí tên văn kiện và những công văn khác.
Đỗ Long ngẩng đầu lên ngạc nhiên nói:
- Cậu chịu giúp tôi sao? Ừ, đây là cách rất hay, tôi tin vào năng lực của cậu, nhưng nét chữ này...
Thẩm Băng Thanh nói:
- Bút tích luyện viết hai ngày cũng không khác nhau mấy.
Đỗ Long phấn chấn đứng dựng dậy, nói:
- Băng Thanh, cậu đúng là huynh đệ tốt, nào nào, thẩm cục trưởng mời ngồi, để tôi xem khí chất đủ chưa nào.
Thẩm Băng Thanh liếc mắt nhìn hắn, cũng đi đến đặt mông ngồi xuống thật, cậu ta nói:
- Làm lãnh đạo có gì khó khăn nào, kéo một kẻ ngốc nghếch đều có thể ngồi vào vị trí này, khác biệt ở chỗ có thể làm nên trò trống gì không.
Đỗ Long vịn bả vai Băng Thanh, cười nói:
- Đúng vậy đúng vậy, cậu quả thật rất có kiểu cách. Đây có giấy trắng, cậu thử mô phỏng lại chữ kí của tôi xem nào.
Thẩm Băng Thanh cầm bút qua loa vài chữ. Đỗ Long vừa xem một cái đã tấm tắc tán dương, hắn nói:
- Băng Thanh, có phải cậu đã bắt chước một thời gian dài không? Rất giống đấy, duy nhất có khác biệt khá lớn ở nét móc câu nằm trên chữ Long, còn lộ chút khí phách.
Dưới sự chỉ dạy của Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh viết đến lần thứ mười thì đã giống nhau như đúc. Trừ phi là chuyên gia về bút kí, nếu không người bình thường căn bản không có cách nào phân biệt.
Đỗ Long hài lòng vỗ vai Thẩm Băng Thanh, nói:
- Rất tốt, không hổ là trợ thủ đắc lực của tôi. Xem ra tôi càng ngày càng không thể dời xa cậu được rồi. Sau này bất luận bị điều đi đâu, tôi nhất định phải đem cậu đi cùng, phản đối vô hiệu...
Đỗ Long chỉ vào hai chồng văn kiện bên cạnh một cao một thấp, nói:
- Chồng cao này gửi gắm lại cho cậu, vì bữa lẩu tối nay, vì tình hữu nghị thiên trường địa cửu của chúng ta, cậu phải cố lên!
Thẩm Băng Thanh cau mày nói:
- Anh không dùng cái bộ dạng ngon ngọt này được không? Đây rõ ràng là áp bức bóc lột mà, còn nói là huynh đệ, anh lại định đi hộ tống Tô Linh Vân chứ gì? Đúng là kẻ thấy sắc vong nghĩa!
Đỗ Long cười ha ha nói:
- Huynh đệ như tay chân, nó chắc chắn phải dùng đến hàng ngày. phụ nữ như quần áo, cũng phải mặc hàng ngày, không nói với cậu nữa, hôm nay Tô Linh Vân và Đường Lệ Phượng hẹn cùng nhau đi tắm suối nước nóng, ha ha, đây là cơ hội tốt để thưởng thức mỹ nhân...
Đỗ Long dương dương tự đắc đi ra. Thẩm Băng Thanh có chút buồn bực nhìn hắn. Dời đống văn kiện đi ra, nói:
- Tôi cũng không giám ngồi ở đây thay anh kí tên, cái anh này, càng ngày càng chẳng ra sao. Cẩn thận ngày nào đó tôi vạch tội anh trước Ủy ban Kỷ luật đấy.
Đỗ Long quay người cười:
- Cậu sẽ không làm đâu, chúng ta là anh em tốt mà... Có việc gì hay tôi sẽ không quên cậu đâu. Nói cho cậu biết, sang năm qua Tết, trong tỉnh sẽ cử người đến làm một chuyên đề tin vắn cho chúng ta. Đây là phần thưởng cho chiến tích trong phương diện giảm thiểu vụ án và nâng cao tỉ lệ phá án của chúng ta nửa năm nay. Hàn Ỷ Huyên đã đồng ý rồi, đến lúc đó tôi sẽ bảo cô ấy cho cậu xuất hiện trước ống kính nhiều hơn.
Thẩm Băng Thanh tinh thần chấn động, nói:
- Thật không? Bây giờ cô ấy không bài xích anh nữa à? Lại một mĩ nữ nữa gặp nguy hiểm rồi.
Đỗ Long liếc mắt nói:
- Ba năm rồi, có chịu tổn thương lớn hơn cũng đều từ từ hóa giải. Huống chi cô ấy lại chẳng chịu chút tổn thương tâm hồn nào. Nếu hồi ức lại đoạn thời gian đã trải qua, nói không chừng cô ấy đã ở lại Lỗ Tây không chịu dời đi ý chứ. Lúc đó tôi mới đau đầu hơn, được rồi, không nói nữa, còn không đi thì hai đại mỹ nữ kia tắm xong hết rồi.
Đỗ Long vội vàng mà đi, Thẩm Băng Thanh bê đống công văn kia về phòng làm việc của mình. Nhưng cũng không giúp Đỗ Long kí kết ngay, cậu ta cầm bút trong tay xoay qua xoay lại. Một lúc lâu sau, trên mặt mới hiện lên chút nét cười thản nhiên...
Đỗ Long kịp thời vượt lên cùng xe các nàng. Thấy hắn đuổi theo, Đường Lệ Phượng bóp còi ra hiệu. Đỗ Long liền vượt tới, sau đó đèn xe cảnh sát bật sáng rú còi ầm ĩ, khiến xe Đường Lệ Phượng chạy như bay về trước.
Đạt được mục đích, Đỗ Long dừng xe lại. Đường Lệ Phượng vừa xuống xe liền húc đầu trách mắng:
- Cái thằng này, muốn làm gì vậy, trong khi không làm nhiệm vụ không được sử dụng còi cảnh sát cậu biết không hả?
Đỗ Long cười nói:
- Hộ tống lãnh đạo và nhà đầu tư tôn kính, còi cảnh sát sẽ không bị người ta kiểm tra chứ? Chị à, chị cũng đừng có tố cáo em đấy.
Đường Lệ Phượng lắc lắc đầu, nói với Tô Linh Vân đang xuống xe:
- Cô xem thằng bé này, nghịch ngợm không còn cách nào trị được rồi.
Tô Linh Vân cười nói:
- Đây không phải là nghịch ngợm, mà là yên tâm có chỗ dựa. Có Đường Thị trưởng chiếu cố anh ta mà.
Đường Lệ Phượng lắc đầu nói:
- Tôi mới không phải ô dù cho cậu ta. Cậu ta một khi xảy ra vấn đề gì, tôi sẽ vì đại nghĩa diệt thân!
Đỗ Long vỗ vỗ ngực, làm ra bộ dạng sợ hãi, sau đó nói:
- Bà chị, thằng em sẽ không để bà chị cơ hội phải lựa chọn tàn khốc này đâu. Chị cứ yên tâm đi.
Đường Lệ Phượng nói:
- Thật không? Cậu hôm nay rảnh rỗi quá nhỉ? Nếu như bộ công an có chuyện gấp thì làm thế nào?
- Chị à, chị khỏi phải lo thay em. Em làm việc có chừng mực đấy, dưới sự thống lĩnh của em, tỉ lệ gây án trong thành phố Lỗ Tây gần đây giảm đi khá nhiều. Về cơ bản không xuất hiện vụ án tội hình lớn nào cả. Em sắp không có việc gì để làm đây.
Đường Lệ Phượng cười nói:
- Ừ, tôi quả thực nghe được gần đây trị an tốt lên rất nhiều. Có điều cậu đừng có kiêu căng, tiếp tục vững chắc công tác. Hôm nay bỏ qua, sau này đừng có tự ý dời cương vị công tác nữa biết chưa.
Đỗ Long cười hì hì gật đầu, nói:
- Chúng ta mau vào thôi, đầu ngón chân em đông cứng hết rồi.
Đường Lệ Phượng cười nói với Tô Linh Vân:
- Chủ tịch Tô, chúng ta vào thôi, đừng để ý đến nó.
Tô Linh Vân liếc nhìn Đỗ Long một cái, dường như có chút nghi hoặc, sau đó bước theo Đường Lệ Phượng.
Làng du lịch suối nước nóng mấy người Đỗ Long đến đã sớm hoạt động nhiều năm. Nhưng vì kinh doanh không tốt, cho nên sinh lời một mạch không khả quan. Hiện tại Đường Lệ Phượng bừng bừng hùng tâm muốn vực dậy du lịch của thành phố Lỗ Tây. Chính là muốn tổng hòa tất cả tài nguyên du lịch có tiềm năng của nơi này. Chủ của suối nước nóng này không muốn làm nữa, Đường Lệ Phượng hôm nay là đem theo Tô Linh Vân đến xem địa thế.
Chủ của suối nước nóng muốn đem bán nó với cái giá tốt. Cho nên đã đặc biệt làm lại vệ sinh. Hơn nữa không kinh doanh với bên ngoài. Cho nên tình hình vệ sinh trong làng du lịch suối nước nóng không tồi. Cũng không có người tạp vụ nào mấy. Phó chủ tịch Huyện cùng với nhà đầu tư xinh đẹp đến tắm suối nước nóng. Mấy vệ sỹ tháp tùng đều tự giác tránh đi. Duy chỉ có Đỗ đại Cục trưởng không chút hiềm nghi trút bỏ chỉ còn mặc một chiếc quần đùi, còn cố ý khởi động trên bờ suối. Sau khi thỏa thuê phô bày thân thể mới bùm một tiếng nhảy tõm trong nước.
- Cái thằng này...
Đường Lệ Phượng lắc đầu, nói với Tô Linh Vân:
- Chủ tịch Tô, Đỗ Long, cái thằng bé nghịch ngợm này, cô đừng trách móc nhé.
Tô Linh Vân cười nói:
- Tính cách hắn rộng rãi, rất tốt mà...
Hai người trò chuyện vui vẻ, trong lòng đều hiện lên thân hình Đỗ Long vừa rồi. Tên này thân thể cũng không tồi, chẳng trách lại thích thể hiện như vậy...
Lúc này bỗng giật mình ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy có người tiếp cận từ dưới nước. Hai người lấy lại tinh thần, tập trung nhìn vào, chỉ thấy Đỗ Long đã lặn từ trong nước đến trước mặt bọn họ...
/1403
|