Đó là một cái quốc rất bình thường, cùng dựa vào tường với xẻng và các công cụ khác. Đoạn giữa của cán cuốc bị mài mòn nhẵn bóng, còn một đầu thì bị ăn mòn nghiêm trọng, phải dùng hai cái then cửa chèn vào mới giữ chắc được. Cuốc nhọn và sắc bén, đai cố định cán cuốc đã bị rỉ sét loang lổ.
Đỗ Long lập tức đi về phía cái cuốc, đeo găng tay vào, dùng hai tay nâng cuốc lên, lật đi lật lại vài cái. Đỗ Long quay đầu nói với ông Tăng:
- Ông Tăng, gần đây ông có dùng cái cuốc này không?
Ông Tăng nghi ngờ nói:
- Trời lạnh thế này, ai lại đi cuốc chứ, đã một thời gian không dùng đến rồi.
Đỗ Long nói:
- Thật sao? Vậy tại sao giữa hai cái then cài này lại có vết máu?
Ông Tăng nghi ngờ nói:
- Vết máu? Sao lại có vết máu được?
Ông Tăng nghi ngờ đi về phía Đỗ Long nhưng Thẩm Băng Thanh lại kinh hãi lập tức lấy súng, giơ tay trái lên ra hiệu nói:
- Không được nhúc nhích, đứng yên đó! Giơ hai tay lên!
Bước chân ông Tăng dừng lại, ông ta nói:
- Trên cái cuốc sao lại có vết máu? Các cậu làm gì? Tôi muốn giết tên súc sinh đó mà còn phải giấu diếm sao? Chỉ cần một cái tát cũng có thể đánh chết gã như bóp chết một con ruồi vậy!
Đỗ Long nói:
- Ông Tăng, chứng cứ sẽ không gạt người. Tôi để nghị ông bớt tranh cãi, có gì muốn nói thì đến đồn công an hãy nói sau.
Ông Tăn cả giận nói:
- Tôi không giết người, các cậu dựa vào cái gì mà đòi đưa tôi đến đồn công an? Tôi không phục! Trưởng thôn đâu? Đưa bọn họ tới đây, tôi muốn bọn họ giải thích!
Ông Tăng nói xong xoay người nhấc cái búa lên, trợn tròn mắt nhìn Thẩm Băng Thanh, Đỗ Long nói:
- Ông Tăng, ông đừng kích động, Băng Thanh, lui về phía sau, tất cả mọi người lui về phía sau, ông Tăng, bỏ búa xuống, có gì từ từ nói.
Ông Tăng giận dữ hét lên:
- Tôi không giết người, ai muốn bắt tôi, tôi sẽ liều mạng với kẻ đó!
Thẩm Băng Thanh lùi lại hai bước, Đỗ Long đi đến cạnh anh ta, đưa cái cuốc cho anh ta nói:
- Cậu cầm lấy, đi ra phía sau, nhìn xem có phải là máu người hay không, nếu là máu người thì lập tức mang đi kiểm tra...
Thẩm Băng Thanh biết rằng Đỗ Long lợi hại, cho rằng hắn cần nhanh chóng ra tay chế phục ông Tăng, anh ta hạ giọng nói:
- Anh cẩn thận một chút, ông già này không phải người bình thường đâu.
Đỗ Long khẽ vuốt cằm nói:
- Ông Tăng, ông nói ông không giết người, vậy có thể giải thích cho tôi tại sao trên cái cuốc lại có vết máu không?
Ông Tăng tức giận nói:
- Sao tôi biết được? Nói không chừng là do lúc đánh chó dính lại đấy.
Đỗ Long gật đầu nói:
- Vậy chúng ta sẽ chờ hai phút, để xem rốt cục máu đó có phải là máu người không.
Thành viên đội hình sự dùng cách đơn giản để kiểm tra vết máu trên cuốc. Không bao lâu sau, họ bất ngờ kêu lên:
- Có phản ứng với mặt trời, là máu người!
Đỗ Long nói với ông Tăng:
- Ông cũng nghe thấy rồi đấy, tại sao trên cuốc của ông lại có máu người? Ông có thể giải thích một chút không?
Khuôn mặt ông Tăng có vẻ khó tin, ông ta nói:
- Điều đó là không có khả năng, tại sao lại có máu người? Lẽ nào vợ tôi lại không cẩn thận làm đứt tay?
Đỗ Long nói:
- Hoắc Đỗ Tư là do có người dùng hung khí đập trúng đầu nên mới chết. Cái cuốc này khá là ăn khớp, hơn nữa lại có vết máu, ông Tăng, ông nghĩ chúng tôi sẽ nghĩ thế nào đây?
Thần thái ông Tăng không còn vẻ kiên quyết nữa, ông ta lầm bầm nói:
- Tôi...Tôi cũng không biết...
Đỗ Long nói với ông ta:
- Ông Tăng, bỏ búa xuống, mọi việc từ từ nói.
Lúc này Bí thư chi bộ và trưởng thôn cùng đến, bọn họ lạnh lùng nói với ông Tăng:
- Tăng Thanh Lôn, bỏ hung khí xuống! Đừng mắc thêm sai lầm nữa!
Ông Tăng thấy người dân đến ngày càng đông, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn ông ta. Ông ta nặng nề thở dài một cái, vứt búa xuống, sau đó liền ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
Hai điều tra viên đang muốn đi đến còng tay ông ta, Đỗ Long nói:
- Ông Tăng là anh hùng thời chiến, không cần dùng đến còng tay. Thẩm Băng Thanh, cậu mang ông ta về đồn trước, tôi kiểm tra hiện trường một chút sau đó sẽ về.
Thẩm Băng Thanh đi lên phía trước, khuyên nhủ hai câu. Tăng Thanh Lôn chán nản theo anh ta lên xe cảnh sát, xe rời khỏi thôn trước mắt bao nhiêu người dân.
Đỗ Long mang theo người tìm kiếm một hồi ở nhà họ Tăng. Có điều tra viên tìm được một đôi giày cũ nát, so sánh với dấu giày ở sau vườn và trong phòng Hoắc gia thì hoàn toàn ăn khớp.
Không lâu sau điều tra viên lại phát hiện trước ngực một chiếc áo khoác treo trong tủ quần áo của Tăng Thanh Lôn có lấm tấm vài chỗ đen có thể là vết máu người. Sau khi kiểm nghiệm thì đúng là máu người. Hơn nữa khi nhờ người phân biệt quần áo này, thì đúng là quần áo của ông ta.
Cùng với từng vật chứng được phát hiện, người xem đều trầm trồ thán phục:
- Thật không ngờ...
Trong thôn danh dự của Tăng Thanh Lôn rất cao, giờ ông ta đột nhiên biến thành tội phạm giết người, mọi người đều không khỏi bàn tán. Đỗ Long cũng mặc kệ bọn họ, lục soát nhà họ Tăng một lượt sau đó mang theo vài chứng cứ rồi rời đi. Bí thư chi bộ thôn, trưởng thôn, còn có Phong Học Chí ngăn đón Đỗ Long. Bí thư chi bộ thôn dò hỏi Đỗ Long:
- Phó cục trưởng, có phải là bây giờ đã có thể xác định Tăng Thanh Lôn là hung thủ giết Hoắc Đỗ Tư và Hồng Thu Cúc?
Đỗ Long nói:
- Hiện tại vẫn chưa thể kết luận, sau khi điều tra tiếp mới có thể xác nhận.
Phong Học Chí nói:
- Phó cục trưởng, anh có thể cung cấp cho chúng tôi một tin chính xác được không? Bây giờ trong thôn lòng người bàng hoàng quá.
Đỗ Long nói:
- Cái này...Về cơ bản...Xác suất Tăng Thanh Long là hung thủ là khoảng 80 %.
Phong Học Chí nói:
- Vậy cơ bản xác định chính là ông ta. Bí thư chi bộ thôn, trưởng thôn, chúng ta hãy công bố tin tức này ra ngoài để tránh mọi người suy đoán gây ảnh hưởng không tốt.
Đỗ Long dường như muốn nói gì xong lại thôi. Ngẫm nghĩ một chút, hắn không nói gì cả, tiến vào xe cảnh sát. Mọi người cùng đi đến đồn cảnh sát.
Tại đồn công an xã, Thẩm Băng Thanh đang tiến hành thẩm vấn Tăng Thanh Lôn. Ông ta nhíu mày không nói lời nào.
Đỗ Long vào phòng thẩm vấn, vỗ vai Thẩm Băng Thanh nói:
- Để tôi.
Thẩm Băng Thanh nhường chỗ cho Đỗ Long, hắn đưa bao thuốc Ngọc Khê cho Tăng Thanh Lôn nói:
- Ông Tăng, rút lấy điếu thuốc, chúng ta từ từ nói.
Tăng Thanh Lôn châm lửa hút thuốc, ông ta trầm giọng nói:
- Không có gì để nói cả, có phải các cậu lại tìm được chứng cứ mới ở nhà tôi không?
Đỗ Long gật đầu nói:
- Một đôi giày từng xuất hiện ở hiện trường, còn có một chiếc áo dính vết máu.
Tăng Thanh Lôn hít một hơi khói sâu, nói:
- Chỉ có hai cái thôi sao, so với chứng cứ năm đó bọn họ vu oan cho cha tôi thì ít hơn nhiều.
Đỗ Long nói:
- Ông cho rằng chúng tôi vu oan để hãm hại ông sao?
Tăng Thanh Lôn nói:
- Cục công an các cậu không phải không có việc gì làm mà đi vu oan cho tôi, nhưng những người khác thì khó nói. Hai ngày trước tôi đánh mất một cái áo khoác và một đôi giày. Cái cuốc thì vẫn để trong sân, buổi tối tôi ngủ như chết, ai cũng có thể đến lấy. Trong mắt tôi những chứng cứ này cơ bản là không có ý nghĩa gì.
Đỗ Long nói:
- Ông Tăng không hổ là quân nhân đã trải qua chiến tranh, nhanh như vậy mà đã hồi phục bình tĩnh. Ông nhìn hai bức ảnh này một chút, xem đây có phải là quần áo và giầy mà ông bị mất không?
Đỗ Long lập tức đi về phía cái cuốc, đeo găng tay vào, dùng hai tay nâng cuốc lên, lật đi lật lại vài cái. Đỗ Long quay đầu nói với ông Tăng:
- Ông Tăng, gần đây ông có dùng cái cuốc này không?
Ông Tăng nghi ngờ nói:
- Trời lạnh thế này, ai lại đi cuốc chứ, đã một thời gian không dùng đến rồi.
Đỗ Long nói:
- Thật sao? Vậy tại sao giữa hai cái then cài này lại có vết máu?
Ông Tăng nghi ngờ nói:
- Vết máu? Sao lại có vết máu được?
Ông Tăng nghi ngờ đi về phía Đỗ Long nhưng Thẩm Băng Thanh lại kinh hãi lập tức lấy súng, giơ tay trái lên ra hiệu nói:
- Không được nhúc nhích, đứng yên đó! Giơ hai tay lên!
Bước chân ông Tăng dừng lại, ông ta nói:
- Trên cái cuốc sao lại có vết máu? Các cậu làm gì? Tôi muốn giết tên súc sinh đó mà còn phải giấu diếm sao? Chỉ cần một cái tát cũng có thể đánh chết gã như bóp chết một con ruồi vậy!
Đỗ Long nói:
- Ông Tăng, chứng cứ sẽ không gạt người. Tôi để nghị ông bớt tranh cãi, có gì muốn nói thì đến đồn công an hãy nói sau.
Ông Tăn cả giận nói:
- Tôi không giết người, các cậu dựa vào cái gì mà đòi đưa tôi đến đồn công an? Tôi không phục! Trưởng thôn đâu? Đưa bọn họ tới đây, tôi muốn bọn họ giải thích!
Ông Tăng nói xong xoay người nhấc cái búa lên, trợn tròn mắt nhìn Thẩm Băng Thanh, Đỗ Long nói:
- Ông Tăng, ông đừng kích động, Băng Thanh, lui về phía sau, tất cả mọi người lui về phía sau, ông Tăng, bỏ búa xuống, có gì từ từ nói.
Ông Tăng giận dữ hét lên:
- Tôi không giết người, ai muốn bắt tôi, tôi sẽ liều mạng với kẻ đó!
Thẩm Băng Thanh lùi lại hai bước, Đỗ Long đi đến cạnh anh ta, đưa cái cuốc cho anh ta nói:
- Cậu cầm lấy, đi ra phía sau, nhìn xem có phải là máu người hay không, nếu là máu người thì lập tức mang đi kiểm tra...
Thẩm Băng Thanh biết rằng Đỗ Long lợi hại, cho rằng hắn cần nhanh chóng ra tay chế phục ông Tăng, anh ta hạ giọng nói:
- Anh cẩn thận một chút, ông già này không phải người bình thường đâu.
Đỗ Long khẽ vuốt cằm nói:
- Ông Tăng, ông nói ông không giết người, vậy có thể giải thích cho tôi tại sao trên cái cuốc lại có vết máu không?
Ông Tăng tức giận nói:
- Sao tôi biết được? Nói không chừng là do lúc đánh chó dính lại đấy.
Đỗ Long gật đầu nói:
- Vậy chúng ta sẽ chờ hai phút, để xem rốt cục máu đó có phải là máu người không.
Thành viên đội hình sự dùng cách đơn giản để kiểm tra vết máu trên cuốc. Không bao lâu sau, họ bất ngờ kêu lên:
- Có phản ứng với mặt trời, là máu người!
Đỗ Long nói với ông Tăng:
- Ông cũng nghe thấy rồi đấy, tại sao trên cuốc của ông lại có máu người? Ông có thể giải thích một chút không?
Khuôn mặt ông Tăng có vẻ khó tin, ông ta nói:
- Điều đó là không có khả năng, tại sao lại có máu người? Lẽ nào vợ tôi lại không cẩn thận làm đứt tay?
Đỗ Long nói:
- Hoắc Đỗ Tư là do có người dùng hung khí đập trúng đầu nên mới chết. Cái cuốc này khá là ăn khớp, hơn nữa lại có vết máu, ông Tăng, ông nghĩ chúng tôi sẽ nghĩ thế nào đây?
Thần thái ông Tăng không còn vẻ kiên quyết nữa, ông ta lầm bầm nói:
- Tôi...Tôi cũng không biết...
Đỗ Long nói với ông ta:
- Ông Tăng, bỏ búa xuống, mọi việc từ từ nói.
Lúc này Bí thư chi bộ và trưởng thôn cùng đến, bọn họ lạnh lùng nói với ông Tăng:
- Tăng Thanh Lôn, bỏ hung khí xuống! Đừng mắc thêm sai lầm nữa!
Ông Tăng thấy người dân đến ngày càng đông, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn ông ta. Ông ta nặng nề thở dài một cái, vứt búa xuống, sau đó liền ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
Hai điều tra viên đang muốn đi đến còng tay ông ta, Đỗ Long nói:
- Ông Tăng là anh hùng thời chiến, không cần dùng đến còng tay. Thẩm Băng Thanh, cậu mang ông ta về đồn trước, tôi kiểm tra hiện trường một chút sau đó sẽ về.
Thẩm Băng Thanh đi lên phía trước, khuyên nhủ hai câu. Tăng Thanh Lôn chán nản theo anh ta lên xe cảnh sát, xe rời khỏi thôn trước mắt bao nhiêu người dân.
Đỗ Long mang theo người tìm kiếm một hồi ở nhà họ Tăng. Có điều tra viên tìm được một đôi giày cũ nát, so sánh với dấu giày ở sau vườn và trong phòng Hoắc gia thì hoàn toàn ăn khớp.
Không lâu sau điều tra viên lại phát hiện trước ngực một chiếc áo khoác treo trong tủ quần áo của Tăng Thanh Lôn có lấm tấm vài chỗ đen có thể là vết máu người. Sau khi kiểm nghiệm thì đúng là máu người. Hơn nữa khi nhờ người phân biệt quần áo này, thì đúng là quần áo của ông ta.
Cùng với từng vật chứng được phát hiện, người xem đều trầm trồ thán phục:
- Thật không ngờ...
Trong thôn danh dự của Tăng Thanh Lôn rất cao, giờ ông ta đột nhiên biến thành tội phạm giết người, mọi người đều không khỏi bàn tán. Đỗ Long cũng mặc kệ bọn họ, lục soát nhà họ Tăng một lượt sau đó mang theo vài chứng cứ rồi rời đi. Bí thư chi bộ thôn, trưởng thôn, còn có Phong Học Chí ngăn đón Đỗ Long. Bí thư chi bộ thôn dò hỏi Đỗ Long:
- Phó cục trưởng, có phải là bây giờ đã có thể xác định Tăng Thanh Lôn là hung thủ giết Hoắc Đỗ Tư và Hồng Thu Cúc?
Đỗ Long nói:
- Hiện tại vẫn chưa thể kết luận, sau khi điều tra tiếp mới có thể xác nhận.
Phong Học Chí nói:
- Phó cục trưởng, anh có thể cung cấp cho chúng tôi một tin chính xác được không? Bây giờ trong thôn lòng người bàng hoàng quá.
Đỗ Long nói:
- Cái này...Về cơ bản...Xác suất Tăng Thanh Long là hung thủ là khoảng 80 %.
Phong Học Chí nói:
- Vậy cơ bản xác định chính là ông ta. Bí thư chi bộ thôn, trưởng thôn, chúng ta hãy công bố tin tức này ra ngoài để tránh mọi người suy đoán gây ảnh hưởng không tốt.
Đỗ Long dường như muốn nói gì xong lại thôi. Ngẫm nghĩ một chút, hắn không nói gì cả, tiến vào xe cảnh sát. Mọi người cùng đi đến đồn cảnh sát.
Tại đồn công an xã, Thẩm Băng Thanh đang tiến hành thẩm vấn Tăng Thanh Lôn. Ông ta nhíu mày không nói lời nào.
Đỗ Long vào phòng thẩm vấn, vỗ vai Thẩm Băng Thanh nói:
- Để tôi.
Thẩm Băng Thanh nhường chỗ cho Đỗ Long, hắn đưa bao thuốc Ngọc Khê cho Tăng Thanh Lôn nói:
- Ông Tăng, rút lấy điếu thuốc, chúng ta từ từ nói.
Tăng Thanh Lôn châm lửa hút thuốc, ông ta trầm giọng nói:
- Không có gì để nói cả, có phải các cậu lại tìm được chứng cứ mới ở nhà tôi không?
Đỗ Long gật đầu nói:
- Một đôi giày từng xuất hiện ở hiện trường, còn có một chiếc áo dính vết máu.
Tăng Thanh Lôn hít một hơi khói sâu, nói:
- Chỉ có hai cái thôi sao, so với chứng cứ năm đó bọn họ vu oan cho cha tôi thì ít hơn nhiều.
Đỗ Long nói:
- Ông cho rằng chúng tôi vu oan để hãm hại ông sao?
Tăng Thanh Lôn nói:
- Cục công an các cậu không phải không có việc gì làm mà đi vu oan cho tôi, nhưng những người khác thì khó nói. Hai ngày trước tôi đánh mất một cái áo khoác và một đôi giày. Cái cuốc thì vẫn để trong sân, buổi tối tôi ngủ như chết, ai cũng có thể đến lấy. Trong mắt tôi những chứng cứ này cơ bản là không có ý nghĩa gì.
Đỗ Long nói:
- Ông Tăng không hổ là quân nhân đã trải qua chiến tranh, nhanh như vậy mà đã hồi phục bình tĩnh. Ông nhìn hai bức ảnh này một chút, xem đây có phải là quần áo và giầy mà ông bị mất không?
/1403
|